Kim Tuyết Mai nghe vậy, sắc mặt lúc này trở nên đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Không được ở trong nhà... Ba mẹ và Tuyết Ngọc có thể sẽ trở lại bất cứ lúc nào..."
"Vậy đợi đến lúc sau khi cuộc họp gia đình kết thúc, anh dẫn em đi khách sạn Oriental Jade nhé?” Cao Phong suy nghĩ cười, cố tình trêu chọc Kim Tuyết Mai.
"... Đợi lát nữa rồi hãy nói..." Sắc mặt Kim Tuyết Mai càng trở nên đỏ hơn, sau đó cúi đầu đi vào trong phòng.
Cao Phong khẽ cười, lập tức cầm lấy điện thoại di động, lên mạng tìm kiếm thông tin về khách sạn Oriental Jade.
Anh chuẩn bị chọn một căn phòng mà anh thích, sau đó đợi Kim Tuyết Ngọc nói xong chuyện, anh sẽ đưa Kim Tuyết Mai đi.
Rất nhanh sau đó, Kim Tuyết Mai đã tắm xong, thay một bộ đồ ngủ khác bước ra ngoài.
Làn da vốn đã trắng trẻo, mềm mại, sau khi được dưỡng bằng nước ấm lại càng thêm trắng hồng hơn.
"Anh cứ nhìn chằm chằm vào em làm gì thế?" Kim Tuyết Mai cầm chiếc điện thoại mới trên tay, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.
Sữa tắm có mùi sữa bò, hòa lẫn với hương thơm thoang thoảng của dầu gội đầu, lập tức xộc thẳng vào mũi Cao Phong.
"Anh nhìn người đẹp đó." Cao Phong dùng giọng nói khe khẽ cố ý trêu chọc Kim Tuyết Mai.
"Hừ! Không cần anh nói, em cũng đã biết rồi được chưa!" Kim Tuyết Mai mắng nhìn Cao Phong một cái, sau đó chuẩn bị nghiên cứu chiếc điện thoại mới.
Anh tưởng rằng lúc trước đánh nhau với đám người Lê Trọng Việt, không cẩn thận đụng phải làm bàn tay bị thương.
Nhưng Cao Phong kiểm tra một chút, không tìm thấy vết thương nào.
"Cổ tay của anh ..." Kim Tuyết Mai chỉ vào cổ tay của Cao Phong.
Cao Phong lại nhanh chóng nhìn vào chỗ cổ tay, chỉ thấy trên cổ tay không hề có gì, bất cứ cái gì cũng đều không có.
Chiếc vòng tay mua cùng Kim Tuyết Mai đã biến mất!
Chiếc vòng đó chẳng hề có giá trị, nhưng phía trên đó có tên của Kim Tuyết Mai, hơn nữa nó là một đôi với sợi dây trên tay Kim Tuyết Mai.
Là đồ vật không có giá trị, nhưng đối với hai người họ mà nói, chúng có ý nghĩa rất sâu sắc!
Bây giờ, chiếc vòng tay đó đã bị mất.
"Chiếc vòng tay đâu? Không biết là bị mất à?" Kim Tuyết Mai lắc lắc chiếc vòng trên cổ tay mình hỏi.
"Không... Hôm nay anh đã đến biệt thự một chuyến, có lẽ là để ở đó rồi." Cao Phong không dám nói sự thật với nói với Kim Tuyết Mai.
Nếu mất thứ này, Kim Tuyết Mai sẽ cảm thấy anh không quan tâm đến, nhất định sẽ rất tức giận!
Cho nên Cao Phong vẫn nói dối, định bụng dành thời gian đi mua một cái khác.
"Thật, ngày mai anh qua đó lấy lại." Cao Phong nghiêm chỉnh nói.
Đúng lúc này, cánh cửa bị mở ra, Kiều Thu Vân và Kim Ngọc Hải nở nụ cười bước vào.
“Ôi chao, ông không biết đâu, hôm nay đám người đó nhìn thấy chúng ta lái xe Bentley, ánh mắt của bọn họ đều kinh hãi.” Kiều Thu Vân vừa đi vừa nói với Kim Ngọc Hải.
"Phải, phải!" Kim Ngọc Hải cũng cười theo. Khi hai người đến phòng khách, lập tức nhìn thấy Cao Phong và Kim Tuyết Mai.
"Mẹ, không phải Tuyết Ngọc nói phải có cuộc họp gia đình gì đó sao? Họp xong rồi nấu cũng không muộn!" Kim Tuyết Mai bảo vệ Cao Phong.
Kiều Thu Vân mấp máy miệng, không nói gì nữa, định quay về phòng.
Đúng lúc này, cửa phòng lần nữa bị ai đó mở ra, Kim Tuyết Ngọc trực tiếp đi vào.
"Ồ, hôm nay Tuyết Ngọc lại mua quần áo sao? Lúc sáng con đi không phải mặc bộ này!" Kiều Thu Vân có chút kinh ngạc hỏi.
Tất cả bọn họ đều nhìn thấy sự khác lạ của Kim Tuyết Ngọc, không khỏi khó hiểu, chỉ có trong lòng Cao Phong có lẽ biết được chút nguyên nhân.
Nhưng sau khi Kim Tuyết Ngọc bước vào, khuôn mặt vốn đã lạnh như băng, khi nhìn thấy Cao Phong đang ngồi với Kim Tuyết Mai, lại khiến cô ta càng thêm tức giận hơn.
Sau đó, Kim Tuyết Ngọc không nói gì, đi thẳng về phía Cao Phong.
"Tuyết Ngọc, em?" Kim Tuyết Mai có chút ngạc nhiên.
Kiều Thu Vân, Kim Ngọc Hải và cả Kim Tuyết Mai đều ngây cả người, hoàn toàn không biết đang xảy ra chuyện gì.
Kim Tuyết Ngọc, cô ta sao lại tát Cao Phong?
Mối quan hệ giữa hai người không tốt cho lắm nhưng cũng không tới nổi ra tay như này mà?
Cao Phong cũng hơi nhíu mày, cho dù anh có nhẫn nhịn Kim Tuyết Ngọc đến đâu, cũng sẽ không để cho Kim Tuyết Ngọc tùy tiện tát mình.
"Em làm sao vậy?" Cao Phong nhíu mày hỏi.
Anh vừa nói vừa từ từ đứng dậy đẩy Kim Tuyết Ngọc ra phía sau.
Lúc này Kim Tuyết Ngọc có gì đó không đúng, như thể bị điên, tốt nhất là vẫn nên giữ khoảng cách.
Nhưng Kim Tuyết Ngọc căn bản không thèm nói chuyện với Cao Phong, tay phải lại bị Cao Phong ngăn lại, lập tức giơ tay trái lên tát về phía Cao Phong.
Kim Tuyết Ngọc không nói lời nào, đột nhiên đẩy ngực Cao Phong ra.
"Hực Hực!" Cao Phong hít sâu một hơi, vết thương truyền đến từng cơn đau đớn, không khỏi lùi về phía sau mấy bước.
"Vậy đợi đến lúc sau khi cuộc họp gia đình kết thúc, anh dẫn em đi khách sạn Oriental Jade nhé?” Cao Phong suy nghĩ cười, cố tình trêu chọc Kim Tuyết Mai.
"... Đợi lát nữa rồi hãy nói..." Sắc mặt Kim Tuyết Mai càng trở nên đỏ hơn, sau đó cúi đầu đi vào trong phòng.
"À cái đó dùng để đấm bóp lưng cho anh phải không?" Cao Phong cười nói. Lần này Kim Tuyết Mai không quan tâm Cao Phong nữa, đỏ mặt xấu hổ, cầm điện thoại trực tiếp chạy vào trong phòng.
Cao Phong khẽ cười, lập tức cầm lấy điện thoại di động, lên mạng tìm kiếm thông tin về khách sạn Oriental Jade.
Anh chuẩn bị chọn một căn phòng mà anh thích, sau đó đợi Kim Tuyết Ngọc nói xong chuyện, anh sẽ đưa Kim Tuyết Mai đi.
Rất nhanh sau đó, Kim Tuyết Mai đã tắm xong, thay một bộ đồ ngủ khác bước ra ngoài.
Làn da vốn đã trắng trẻo, mềm mại, sau khi được dưỡng bằng nước ấm lại càng thêm trắng hồng hơn.
Toàn thân Kim Tuyết Mai toát lên vẻ như hoa sen mới nở, khiến Cao Phong không khỏi cảm thấy hưng phấn, lập tức càng trở nên mong chờ chuyện tối nay.
"Anh cứ nhìn chằm chằm vào em làm gì thế?" Kim Tuyết Mai cầm chiếc điện thoại mới trên tay, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.
Sữa tắm có mùi sữa bò, hòa lẫn với hương thơm thoang thoảng của dầu gội đầu, lập tức xộc thẳng vào mũi Cao Phong.
"Anh nhìn người đẹp đó." Cao Phong dùng giọng nói khe khẽ cố ý trêu chọc Kim Tuyết Mai.
"Hừ! Không cần anh nói, em cũng đã biết rồi được chưa!" Kim Tuyết Mai mắng nhìn Cao Phong một cái, sau đó chuẩn bị nghiên cứu chiếc điện thoại mới.
“Nút nguồn ở đây, anh sẽ dạy em." Cao Phong chủ động ngồi bên cạnh Kim Tuyết Mai, đưa tay chỉ vào nút nguồn điện thoại. "Em biết rồi! Này, Cao Phong, tay của anh?" Kim Tuyết Mai lên tiếng, tầm mắt chợt nhìn thấy cổ tay của Cao Phong. "Tay anh sao?" Cao Phong sững sờ, nhìn lòng bàn tay của mình.
Anh tưởng rằng lúc trước đánh nhau với đám người Lê Trọng Việt, không cẩn thận đụng phải làm bàn tay bị thương.
Nhưng Cao Phong kiểm tra một chút, không tìm thấy vết thương nào.
"Cổ tay của anh ..." Kim Tuyết Mai chỉ vào cổ tay của Cao Phong.
Cao Phong lại nhanh chóng nhìn vào chỗ cổ tay, chỉ thấy trên cổ tay không hề có gì, bất cứ cái gì cũng đều không có.
"Hỏng rồi!" Trong lòng Cao Phong trở nên hồi hộp.
Chiếc vòng tay mua cùng Kim Tuyết Mai đã biến mất!
Chiếc vòng đó chẳng hề có giá trị, nhưng phía trên đó có tên của Kim Tuyết Mai, hơn nữa nó là một đôi với sợi dây trên tay Kim Tuyết Mai.
Là đồ vật không có giá trị, nhưng đối với hai người họ mà nói, chúng có ý nghĩa rất sâu sắc!
Bây giờ, chiếc vòng tay đó đã bị mất.
Hôm nay Cao Phong đã đi rất nhiều nơi, có thể đã bị mất ở chỗ nào đó.
"Chiếc vòng tay đâu? Không biết là bị mất à?" Kim Tuyết Mai lắc lắc chiếc vòng trên cổ tay mình hỏi.
"Không... Hôm nay anh đã đến biệt thự một chuyến, có lẽ là để ở đó rồi." Cao Phong không dám nói sự thật với nói với Kim Tuyết Mai.
Nếu mất thứ này, Kim Tuyết Mai sẽ cảm thấy anh không quan tâm đến, nhất định sẽ rất tức giận!
Cho nên Cao Phong vẫn nói dối, định bụng dành thời gian đi mua một cái khác.
"Thật ư? Không nói dối em chứ?" Kim Tuyết Mai nghi ngờ nhìn Cao Phong.
"Thật, ngày mai anh qua đó lấy lại." Cao Phong nghiêm chỉnh nói.
Đúng lúc này, cánh cửa bị mở ra, Kiều Thu Vân và Kim Ngọc Hải nở nụ cười bước vào.
“Ôi chao, ông không biết đâu, hôm nay đám người đó nhìn thấy chúng ta lái xe Bentley, ánh mắt của bọn họ đều kinh hãi.” Kiều Thu Vân vừa đi vừa nói với Kim Ngọc Hải.
"Phải, phải!" Kim Ngọc Hải cũng cười theo. Khi hai người đến phòng khách, lập tức nhìn thấy Cao Phong và Kim Tuyết Mai.
"Cao Phong, con vẫn chưa nấu cơm phải không?" Kiều Thu Vân thu lại ý cười, khẽ cau mày nhìn Cao Phong.
"Mẹ, không phải Tuyết Ngọc nói phải có cuộc họp gia đình gì đó sao? Họp xong rồi nấu cũng không muộn!" Kim Tuyết Mai bảo vệ Cao Phong.
Kiều Thu Vân mấp máy miệng, không nói gì nữa, định quay về phòng.
Đúng lúc này, cửa phòng lần nữa bị ai đó mở ra, Kim Tuyết Ngọc trực tiếp đi vào.
"Ồ, hôm nay Tuyết Ngọc lại mua quần áo sao? Lúc sáng con đi không phải mặc bộ này!" Kiều Thu Vân có chút kinh ngạc hỏi.
Thế nhưng lúc này mặt Kim Tuyết Ngọc lạnh như băng, trông rất tức giận. Cả người như đang nổi khùng, bước đi càng thêm rung lạch cạch.
Tất cả bọn họ đều nhìn thấy sự khác lạ của Kim Tuyết Ngọc, không khỏi khó hiểu, chỉ có trong lòng Cao Phong có lẽ biết được chút nguyên nhân.
Nhưng sau khi Kim Tuyết Ngọc bước vào, khuôn mặt vốn đã lạnh như băng, khi nhìn thấy Cao Phong đang ngồi với Kim Tuyết Mai, lại khiến cô ta càng thêm tức giận hơn.
Sau đó, Kim Tuyết Ngọc không nói gì, đi thẳng về phía Cao Phong.
"Tuyết Ngọc, em?" Kim Tuyết Mai có chút ngạc nhiên.
Nhưng lúc này Kim Tuyết Ngọc chẳng thèm đếm xỉa đến ai, đi thẳng tới trước mặt Cao Phong, sau đó đột nhiên giơ tay lên tát vào mặt Cao Phong.
Kiều Thu Vân, Kim Ngọc Hải và cả Kim Tuyết Mai đều ngây cả người, hoàn toàn không biết đang xảy ra chuyện gì.
Kim Tuyết Ngọc, cô ta sao lại tát Cao Phong?
Mối quan hệ giữa hai người không tốt cho lắm nhưng cũng không tới nổi ra tay như này mà?
Cao Phong cũng hơi nhíu mày, cho dù anh có nhẫn nhịn Kim Tuyết Ngọc đến đâu, cũng sẽ không để cho Kim Tuyết Ngọc tùy tiện tát mình.
Thế là anh duỗi tay ra, trực tiếp chặn cổ tay của Kim Tuyết Ngọc.
"Em làm sao vậy?" Cao Phong nhíu mày hỏi.
Anh vừa nói vừa từ từ đứng dậy đẩy Kim Tuyết Ngọc ra phía sau.
Lúc này Kim Tuyết Ngọc có gì đó không đúng, như thể bị điên, tốt nhất là vẫn nên giữ khoảng cách.
Nhưng Kim Tuyết Ngọc căn bản không thèm nói chuyện với Cao Phong, tay phải lại bị Cao Phong ngăn lại, lập tức giơ tay trái lên tát về phía Cao Phong.
Cao Phong ngăn cánh tay của Kim Tuyết Ngọc lại lần nữa, hỏi: "Rốt cuộc em muốn làm gì?"
Kim Tuyết Ngọc không nói lời nào, đột nhiên đẩy ngực Cao Phong ra.
"Hực Hực!" Cao Phong hít sâu một hơi, vết thương truyền đến từng cơn đau đớn, không khỏi lùi về phía sau mấy bước.
/860
|