Nghe thấy cái tên Trương Vũ, gã thanh niên tóc xanh không nhịn được sửng sốt, sau đó bàn tay run rẩy.
"Anh... Anh Vũ đấy ạ?" Gã thanh niên tóc xanh lắp bắp.
Thấy vậy, ông chủ tiệm mì lập tức sửng sốt, Kim Tuyết Mai kinh ngạc không nói nên lời,
Lần này gã thanh niên tóc xanh đã nhận ra giọng của Trương Vũ, không nhịn được run lẩy bẩy.
"Cha Vũ, em... Em." Gã thanh niên tóc xanh run lập cập, mãi không nói được một câu hoàn chỉnh.
"Bây giờ quỳ xuống nói xin lỗi anh Phong ngay lập tức! Dập đầu xin lỗi!"
"Không được cúp điện thoại! Tao muốn chính tai nghe thấy tiếng mày dập đầu!” Trương Vũ còn điên cuồng mắng.
Kim Tuyết Mai cũng ngây người. Cao Phong được Trương Vũ gọi là anh Phong cơ à? Mặc dù Kim Tuyết Mai không biết anh Vũ này là ai, nhưng khiến gã thanh niên tóc xanh sợ hãi đến thế thì chắc chắn phải là nhân vật có máu mặt trong công ty bảo vệ Lâm Hổ. Một nhân vật như thế mà lại gọi Cao Phong là anh Phong ư? Đọc truyện hay trên truyen88.net
Sau vụ của Vũ Hoàng Minh, chẳng lẽ Cao Phong lại không kết thù với công ty bảo vệ Lâm Hổ? Sao bây giờ anh Vũ của công ty Lâm Hổ lại sợ hãi Cao Phong, thậm chí là cung kính với anh đến mức này?
Ông chủ tiệm mì cũng mở to mắt, khó tin nhìn cảnh tượng này. "Anh Vũ, em... Em..." Gã thanh niên tóc xanh chần chờ.
“Một là quỳ xuống dập đầu nhận lỗi, hai là về đây xử lý theo quy tắc của bang hội. Mày chọc ai không chọc lại đi chọc anh Phong!" Trương Vũ cực kỳ phẫn nộ.
Tiếng đầu gối va chạm với mặt đất vang lên trong quán mì. Chỉ thoáng chốc, năm sáu gã thanh niên đã đồng loạt quỳ trước mặt Cao Phong.
Ánh mắt Kim Tuyết Mai tràn đầy khiếp sợ. Đám thanh niên này quỳ thật cơ à? Lúc nãy họ còn hung hăng càn quấy, ra vẻ như ông đây mới là nhất, thế mà bây giờ đều quỳ trước mặt Cao Phong.
“Dập đầu nhận lỗi!" Giọng Trương Vũ lại truyền ra từ điện thoại. Đám thanh niên tóc xanh cắn răng, sau đó dập đầu trước mặt Cao Phong. "Anh Phong, bọn em... Bọn em sai rồi! Xin lỗi!”
Chúng vừa nói xong, tiếng mắng của Trương Vũ lại vang lên.
“Rầm!”
Đám thanh niên tóc xanh lại dập đầu, sau đó cắn răng kêu: “Tổ tiên. Bọn em sai rồi..."
Kim Tuyết Mai ngơ ngác nhìn cảnh này, toàn thân như bị điện giật. Nếu không phải chứng kiến tận mắt thì cô hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi là trong xã hội hiện đại này, vẫn còn những người dập đầu nói xin lỗi người khác. Phải có thân phận khủng khiếp cỡ nào thì mới không cần nhúc nhích một ngón tay đã đủ để ép kẻ khác phải quỳ xuống dập đầu trước mặt mình?
Ông chủ tiệm mì chỉ khiếp sợ vì sự khủng bố của Cao Phong chứ không thấy kinh ngạc trước cảnh này. Bởi vì ông biết đám thanh niên tóc xanh này, ông từng tận mắt chứng kiến có người trêu vào đám thanh niên tóc xanh, sau đó cũng bị chúng ép phải quỳ xuống nói xin lỗi. Không ngờ Cao Phong không cần nhúc nhích một ngón tay mà cũng đã có uy lực lớn đến thế.
Sau đó, gã thanh niên tóc xanh nâng điện thoại bằng hai tay, cung kính trả lại cho Cao Phong, vẻ mặt đầy e ngại.
“Anh Phong... Anh... Anh đừng tức giận, sau này em nhất định sẽ trông coi đám thuộc hạ thật kỹ, không gây thêm phiền toái cho anh nữa đâu." Trương Vũ kinh hãi nói.
"Ông chủ quán mì này là bạn của tôi, tôi sẽ trả tiền quản lý vệ sinh giúp ông ấy." Cao Phong thản nhiên nói.
"Gì mà tiền quản lý vệ sinh! Không cần nộp một cắc nào hết! Hơn nữa em còn bảo đảm sẽ giúp bạn anh ăn nên làm ra, anh cứ yên tâm!" Trương Vũ vội xua tay.
Nghe vậy, Cao Phong gật đầu rồi trực tiếp cúp máy.
"Còn chưa cút đi à?" Cao Phong liếc nhìn đám thanh niên tóc xanh. Đọc truyện hay trên truyen88.net
“Vâng vâng vâng, bọn em cút đây, cút ngay đây." Đám thanh niên tóc xanh vội vã trốn khỏi nơi này.
"Ông chủ đừng gò bó, chúng tôi đi đây, về sau chúng sẽ không đến đây bóc lột ông nữa đâu." Cao Phong cười khẽ.
“Ôi chao, thật là.. Tôi không biết nên cảm ơn cô cậu như thế nào đây." Ông chủ quán mì nói, hai tay liên tục chùi lên khăn tay.
“Không sao, người tốt luôn sẽ nhận được trái ngọt. Cảm ơn ông đã chiêu đãi tô mì hôm nay." Cao Phong khoát tay, lơ đễnh nói.
“Ừm... Cậu giúp tôi nhiều như thế, tôi.. Tôi không biết nên cảm ơn cậu như thế nào mới được.." Ông chủ tiệm mì vẫn gò bò.
"Thế... Thế được rồi. Hai cô cậu muốn đến lúc nào cũng được, tôi rất hoan nghênh” Ông chủ quán mì gật đầu lia lịa.
Cao Phong bật cười, sau đó dẫn Kim Tuyết Mai rời khỏi quán mì, về lại trong xe.
"Nói đi, em thích khách sạn nào ở Hà Nội? Ý anh là bất cứ khách sạn nào cũng được." Cao Phong nghiêm túc nhìn Kim Tuyết Mai.
Sắc mặt Kim Tuyết Mai đỏ bừng, hai tay siết chặt, trong lòng vừa rối rắm vừa phức tạp, sau đó lí nhí nói: “Trước kia em từng nghe Hạ Vy nói là ở Hà Nội có một khách sạn lấy chủ đề đảo Aegean."
“Cậu Phong! Cậu cần gì?" Lâm Vạn Quân nhanh chóng nghe máy.
"Khách sạn chủ đề đảo Aegean, lát nữa cháu và Tuyết Mai sẽ đến đó." Cao Phong thản nhiên đáp.
Lâm Vạn Quân sửng sốt một chút, sau đó không dám hỏi nhiều mà vội trả lời: “Cậu Phong, khách sạn chủ đề Aegean sẽ lập tức bị đổi chủ sở hữu!"
"Tất cả nhân viên đều sẽ xếp hàng chào đón cậu chủ và cô Tuyết Mai, những thứ cần thiết tôi cũng sẽ sai người chuẩn bị đầy đủ." Lâm Vạn Quân cung kính nói. Thân là phụ tá đắc lực của Cao Phong, Lâm Vạn Quân biết rõ lúc này mình cần làm gì.
Thế nên đêm nay, anh nhất định sẽ cho Kim Tuyết Mai một đêm khó quên.
"Anh... Anh Vũ đấy ạ?" Gã thanh niên tóc xanh lắp bắp.
Thấy vậy, ông chủ tiệm mì lập tức sửng sốt, Kim Tuyết Mai kinh ngạc không nói nên lời,
"Tao là cha mày đây. Mày chờ chết đi con!" Trương Vũ tức giận mắng.
Lần này gã thanh niên tóc xanh đã nhận ra giọng của Trương Vũ, không nhịn được run lẩy bẩy.
"Cha Vũ, em... Em." Gã thanh niên tóc xanh run lập cập, mãi không nói được một câu hoàn chỉnh.
"Bây giờ quỳ xuống nói xin lỗi anh Phong ngay lập tức! Dập đầu xin lỗi!"
"Không được cúp điện thoại! Tao muốn chính tai nghe thấy tiếng mày dập đầu!” Trương Vũ còn điên cuồng mắng.
Đám thanh niên tóc xanh đều sợ ngây người. Anh Phong? Anh Phong là đang nói Cao Phong ư?
Kim Tuyết Mai cũng ngây người. Cao Phong được Trương Vũ gọi là anh Phong cơ à? Mặc dù Kim Tuyết Mai không biết anh Vũ này là ai, nhưng khiến gã thanh niên tóc xanh sợ hãi đến thế thì chắc chắn phải là nhân vật có máu mặt trong công ty bảo vệ Lâm Hổ. Một nhân vật như thế mà lại gọi Cao Phong là anh Phong ư? Đọc truyện hay trên truyen88.net
Sau vụ của Vũ Hoàng Minh, chẳng lẽ Cao Phong lại không kết thù với công ty bảo vệ Lâm Hổ? Sao bây giờ anh Vũ của công ty Lâm Hổ lại sợ hãi Cao Phong, thậm chí là cung kính với anh đến mức này?
Ông chủ tiệm mì cũng mở to mắt, khó tin nhìn cảnh tượng này. "Anh Vũ, em... Em..." Gã thanh niên tóc xanh chần chờ.
“Một là quỳ xuống dập đầu nhận lỗi, hai là về đây xử lý theo quy tắc của bang hội. Mày chọc ai không chọc lại đi chọc anh Phong!" Trương Vũ cực kỳ phẫn nộ.
Nghe thấy chữ "quy tắc của bang hội", đám thanh niên tóc xanh tức khắc hoảng sợ, sau đó lập tức quỳ xuống trước mặt Cao Phong.
Tiếng đầu gối va chạm với mặt đất vang lên trong quán mì. Chỉ thoáng chốc, năm sáu gã thanh niên đã đồng loạt quỳ trước mặt Cao Phong.
Ánh mắt Kim Tuyết Mai tràn đầy khiếp sợ. Đám thanh niên này quỳ thật cơ à? Lúc nãy họ còn hung hăng càn quấy, ra vẻ như ông đây mới là nhất, thế mà bây giờ đều quỳ trước mặt Cao Phong.
“Dập đầu nhận lỗi!" Giọng Trương Vũ lại truyền ra từ điện thoại. Đám thanh niên tóc xanh cắn răng, sau đó dập đầu trước mặt Cao Phong. "Anh Phong, bọn em... Bọn em sai rồi! Xin lỗi!”
Chúng vừa nói xong, tiếng mắng của Trương Vũ lại vang lên.
"Đậu má! Chỉ có tao mới gọi anh Phong! Chúng mày phải gọi là tổ tiên!”
“Rầm!”
Đám thanh niên tóc xanh lại dập đầu, sau đó cắn răng kêu: “Tổ tiên. Bọn em sai rồi..."
Kim Tuyết Mai ngơ ngác nhìn cảnh này, toàn thân như bị điện giật. Nếu không phải chứng kiến tận mắt thì cô hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi là trong xã hội hiện đại này, vẫn còn những người dập đầu nói xin lỗi người khác. Phải có thân phận khủng khiếp cỡ nào thì mới không cần nhúc nhích một ngón tay đã đủ để ép kẻ khác phải quỳ xuống dập đầu trước mặt mình?
Ông chủ tiệm mì chỉ khiếp sợ vì sự khủng bố của Cao Phong chứ không thấy kinh ngạc trước cảnh này. Bởi vì ông biết đám thanh niên tóc xanh này, ông từng tận mắt chứng kiến có người trêu vào đám thanh niên tóc xanh, sau đó cũng bị chúng ép phải quỳ xuống nói xin lỗi. Không ngờ Cao Phong không cần nhúc nhích một ngón tay mà cũng đã có uy lực lớn đến thế.
"Dập đầu chưa đủ vang. Dập thêm lần nữa." Trương Vũ tiếp tục mắng.
"Được rồi." Cao Phong thản nhiên xua tay.
"Được rồi." Cao Phong thản nhiên xua tay.
Sau đó, gã thanh niên tóc xanh nâng điện thoại bằng hai tay, cung kính trả lại cho Cao Phong, vẻ mặt đầy e ngại.
“Anh Phong... Anh... Anh đừng tức giận, sau này em nhất định sẽ trông coi đám thuộc hạ thật kỹ, không gây thêm phiền toái cho anh nữa đâu." Trương Vũ kinh hãi nói.
"Ông chủ quán mì này là bạn của tôi, tôi sẽ trả tiền quản lý vệ sinh giúp ông ấy." Cao Phong thản nhiên nói.
“Không không không, anh Phong nói gì kỳ vậy, bạn của anh thì cũng là bạn của Trương Vũ này."
"Gì mà tiền quản lý vệ sinh! Không cần nộp một cắc nào hết! Hơn nữa em còn bảo đảm sẽ giúp bạn anh ăn nên làm ra, anh cứ yên tâm!" Trương Vũ vội xua tay.
Nghe vậy, Cao Phong gật đầu rồi trực tiếp cúp máy.
"Còn chưa cút đi à?" Cao Phong liếc nhìn đám thanh niên tóc xanh. Đọc truyện hay trên truyen88.net
“Vâng vâng vâng, bọn em cút đây, cút ngay đây." Đám thanh niên tóc xanh vội vã trốn khỏi nơi này.
Lúc này, ông chủ quán mì mới hoàn hồn, vội tiến lên nói cảm ơn Cao Phong. Có điều lúc này ông chủ tiệm mì rất gượng gạo khi đối mặt với Cao Phong. Trước kia ông cho rằng Cao Phong chỉ là người thường, ai ngờ thân phận của Cao Phong lại khủng bố đến thế.
"Ông chủ đừng gò bó, chúng tôi đi đây, về sau chúng sẽ không đến đây bóc lột ông nữa đâu." Cao Phong cười khẽ.
“Ôi chao, thật là.. Tôi không biết nên cảm ơn cô cậu như thế nào đây." Ông chủ quán mì nói, hai tay liên tục chùi lên khăn tay.
“Không sao, người tốt luôn sẽ nhận được trái ngọt. Cảm ơn ông đã chiêu đãi tô mì hôm nay." Cao Phong khoát tay, lơ đễnh nói.
“Ừm... Cậu giúp tôi nhiều như thế, tôi.. Tôi không biết nên cảm ơn cậu như thế nào mới được.." Ông chủ tiệm mì vẫn gò bò.
"Vậy thì sau này tôi với Tuyết Mai đến đây ăn mì sẽ ăn quyt không trả tiền nhé, ông thấy thế nào?" Cao Phong cười nghiền ngẫm. Kim Tuyết Mai cũng cười gật đầu, trong lòng rất ủng hộ ý nghĩ của Cao Phong.
"Thế... Thế được rồi. Hai cô cậu muốn đến lúc nào cũng được, tôi rất hoan nghênh” Ông chủ quán mì gật đầu lia lịa.
Cao Phong bật cười, sau đó dẫn Kim Tuyết Mai rời khỏi quán mì, về lại trong xe.
"Nói đi, em thích khách sạn nào ở Hà Nội? Ý anh là bất cứ khách sạn nào cũng được." Cao Phong nghiêm túc nhìn Kim Tuyết Mai.
Sắc mặt Kim Tuyết Mai đỏ bừng, hai tay siết chặt, trong lòng vừa rối rắm vừa phức tạp, sau đó lí nhí nói: “Trước kia em từng nghe Hạ Vy nói là ở Hà Nội có một khách sạn lấy chủ đề đảo Aegean."
“Được!” Cao Phong đồng ý ngay lập tức, sau đó gọi điện thoại cho Lâm Vạn Quân.
“Cậu Phong! Cậu cần gì?" Lâm Vạn Quân nhanh chóng nghe máy.
"Khách sạn chủ đề đảo Aegean, lát nữa cháu và Tuyết Mai sẽ đến đó." Cao Phong thản nhiên đáp.
Lâm Vạn Quân sửng sốt một chút, sau đó không dám hỏi nhiều mà vội trả lời: “Cậu Phong, khách sạn chủ đề Aegean sẽ lập tức bị đổi chủ sở hữu!"
"Tất cả nhân viên đều sẽ xếp hàng chào đón cậu chủ và cô Tuyết Mai, những thứ cần thiết tôi cũng sẽ sai người chuẩn bị đầy đủ." Lâm Vạn Quân cung kính nói. Thân là phụ tá đắc lực của Cao Phong, Lâm Vạn Quân biết rõ lúc này mình cần làm gì.
“Được.” Cao Phong lên tiếng. Anh tin rằng Lâm Vạn Quân sẽ không khiến mình thất vọng. Đêm nay không chỉ quan trọng đối với Kim Tuyết Mai mà cũng rất có ý nghĩa đối với Cao Phong.
Thế nên đêm nay, anh nhất định sẽ cho Kim Tuyết Mai một đêm khó quên.
/860
|