"Vậy Vũ Hoàng Minh bắt nạt Tuyết Mai, Cao Phong không nên đánh cậu ta sao?” Kiều Thu Vân thật sự không nhịn được nữa, bà ấy tức giận quát to.
"Cái gì?" Kim Hùng Sơn sửng sốt, sau đó mới quay đầu liếc mắt nhìn về phía Kim Tuyết Mai đang nằm trong phòng bệnh, trên gương mặt không có bất kỳ đau lòng nào, trái lại xuất hiện một chút trào phúng và thoải mái.
Bởi vì đối với ông ta mà nói, chỉ cần Kim Tuyết Mai không có ở xí nghiệp Kim Thiên, vậy người cầm quyền sẽ là ông ta.
Nhưng Kim Tuyết Mai ở đó, như vậy ông ta không còn là người cầm quyền cao nhất.
"Vũ Hoàng Minh bắt nạt Tuyết Mai, tất nhiên là sẽ có người quản cậu ta, Cao Phong có tư cách gì ra tay với cậu ấy? Cậu ta dựa vào cái gì đánh người?” Kim Hồng Vũ lại đứng ra nói.
"Dựa vào việc tôi là chồng của Tuyết Mai." Cao Phong lạnh lùng nhìn anh ta.
"Tôi cảm thấy Cao Phong không làm sai! Các người đặt mình vào hoàn cảnh của người khác nghĩ lại...”
Kiều Thu Vân còn chưa nói xong đã bị Kim Hùng Sơn cắt ngang.
"Những lời này, các người nói với tôi cũng vô dụng, vẫn nên giữ lại nói với tổng giám đốc Vũ đi.”
Kim Hùng Sơn xua tay, sau đó nhìn Cao Phong nói: “Bây giờ cậu đi theo tôi, đi xin lỗi tổng giám đốc Vũ!”
"Đầu tiên cậu phải nói rõ mối quan hệ với nhà họ Kim, bày tỏ chuyện này không có một chút quan hệ nào với nhà họ Kim, sau đó tôi sẽ dựa vào tình hình, cầu xin giúp cậu.”
Kim Hùng Sơn cảm thấy mình còn rất từ bi, sẵn lòng giúp Cao Phong nói chuyện, coi như là đối với anh đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.
"Ha ha, Cao Phong, cậu chuẩn bị quỳ gối trước mặt tổng giám đốc Vũ đi, tôi biết rõ tính cách của cậu Vũ như thế nào.” Kim Hồng Vũ cũng cười âm hiểm nhìn Cao Phong.
"Không được! Là bọn họ nên vội vã tới xin lỗi Tuyết Mai mới đúng, dựa vào cái gì bắt Cao Phong đi xin lỗi?” Kiều Thu Vân vô cùng phẫn nộ.
Cách làm của Kim Hùng Sơn, khiến cho người một nhà Kim Ngọc Hải đều cảm thấy nản lòng thoái chí.
Nhà họ Kim như vậy, bọn họ đã không có bất cứ lưu luyến gì rồi, ngoại trừ lợi ích, vốn dĩ đã không có một chút cái gọi là tình thân.
"Dựa vào việc tập đoàn Vũ Vương nhà người ta nằm trong top mười ở thành phố Hà Nội, dựa vào Vũ Hoàng Lê có quyền thế nghịch thiên ở thành phố Hà Nội này, như thế có đủ hay không?”
"Các người đừng có mà không phục, không có năng lực thì đừng kéo nhà họ Kim chúng tôi vào, dựa vào sức lực của các người, đụng vào tập đoàn Vũ Vương, xem các người có chết hay không?”
Kim Hùng Sơn cũng mất đi tất cả kiên nhẫn, lạnh giọng nhìn Kiều Thu Vân quát.
Tuy trong lòng Kiều Thu Vân và Kim Ngọc Hải tràn ngập không cam lòng, nhưng không thể không cúi đầu.
Bọn họ là một nhánh của nhà họ Kim, rời khỏi nhà họ Kim sẽ thành người bình thường, lấy cái gì đấu lại với tập đoàn Vũ Vương?
Cho dù trong lòng không cam lòng tới mấy, nhưng cũng không thể không đối mặt với hiện thực.
“Ý của bác là, quyền thế của người nào lớn, người đấy có thể đổi trắng thay đen, không cần quan tâm tới đúng sai đúng không?” Cao Phong lạnh lùng nói.
"Đúng thế! Nếu cậu có năng lực đó, đừng dựa vào nhà họ Kim, dựa vào chính mình giải quyết việc này đi” Kim Hùng Sơn không kiên nhẫn xua tay.
Kiều Thu Vân, Kim Ngọc Hải, Kim Hồng Vũ, cùng với những người của nhà họ Kim khác, cả đám đều không nói một lời, nhìn về phía Cao Phong.
Bọn họ muốn xem, Cao Phong sẽ chọn thế nào.
"Ha ha." Một lát sau, Cao Phong cười khẽ một tiếng, vừa cười vừa lắc đầu.
"Bác nói tôi đừng dựa vào nhà họ Kim để giải quyết chuyện này, vậy tôi hỏi bác, Cao Phong tôi ở rể nhà họ Kim ba năm, tôi từng dựa vào nhà họ Kim chút nào chưa?”
"Nhà họ Kim đã cho tôi thứ gì? Tôi cảm ơn ông cụ Kim đã cho tôi ưu ái rất lớn khi tôi nghèo túng, cảm ơn Kim Tuyết Mai cũng không rời không bỏ lúc tôi nghèo túng.”
"Nhưng mà mấy người, đã cho tôi được gì, tôi ở nhà họ Kim đã đạt được gì? Các người ở trong mắt tôi, lại tính là gì?"
Theo Cao Phong chậm rãi mở miệng, sắc mặt tất cả người nhà họ Kim đều thay đổi.
Lúc này vẻ mặt Cao Phong bình tĩnh đứng tại chỗ, đối mặt với trưởng bối là Kim Hùng Sơn, vậy mà anh dám nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy.
Nhưng những lời anh nói, không có ai dám phản bác.
Cao Phong ở nhà họ Kim có cảnh ngộ gì, bọn họ đều rõ hơn ai hết.
Những lời mà Cao Phong nói là thật! Cũng là tình hình thực tế.
Mời đọc truyện trên truyện 88
Chỉ là trước đây bọn họ đều coi Cao Phong thành tên ngốc nhẫn nhục chịu đựng, trở thành một phế vật yếu đuối không có năng lực.
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới, Cao Phong nhìn thấu mọi chuyện như vậy, còn nhớ kỹ ở trong lòng.
Một câu của Cao Phong, mấy người là thứ gì giống như sấm sét giữa trời quang, rung động thật sâu trong lòng bọn họ.
Đây, đây thật sự là Cao Phong bị người ta cười nhạo cũng không cãi lại sao?
Đây, đây thật sự là phế vật yếu đuối không có năng lực thật sao? Đây thật sự là những lời cậu ta có thể nói ra à?
"Bác nói, có quyền thế thì có thể đổi trắng thay đen, đè bẹp mọi người, vậy hôm nay tôi sẽ để bác xem, quyền thế của Cao Phong tôi."
"Hôm nay tôi sẽ để cho các người nhìn xem, quyền thế của Cao Phong tôi, rốt cuộc là như thế nào?”
Cao Phong nói xong câu đó, lập tức xoay người nhìn về phía hành lang của bệnh viện.
"Cao Phong, cậu kiêu ngạo gì chứ, cậu...” Lúc này Kim Hồng Vũ muốn chửi ầm lên, nhưng còn chưa nói xong, bỗng nhiên im miệng rồi.
Chỗ hành lang bệnh viện xuất hiện một đám người.
Đi ở phía trước, rõ ràng là Vũ Hoàng Lê của tập đoàn Vũ Vương, mà theo sau ông ta, là không dưới hai mươi vệ sĩ.
Lúc này vẻ mặt Vũ Hoàng Lê rất sốt ruột, giống như có chuyện gấp cần phải làm.
Khi thấy Cao Phong, trên mặt ông ta tràn ngập ngạc nhiên vui mừng, sau đó bước nhanh hơn.
Tất cả người nhà họ Kim đều hơi mơ hồ, Vũ Hoàng Lê thế mà tự mình tới đây sao?
Ông ta là loại người bận rộn mỗi phút mấy chục triệu, vậy mà lại tự mình tới bệnh viện tìm một người.
Xem ra cơn giận của ông ta đối với Cao Phong, còn lớn hơn mọi người tưởng tượng nhiều!
Hiện giờ Vũ Hoàng Lê dẫn theo nhiều vệ sĩ tới đây như vậy, chắc chắn là để đối phó Cao Phong.
"Cao Phong, con trốn trước đi” Kiều Thu Vân nhỏ giọng nói.
"Không sao đâu mẹ, từ nay về sau, con sẽ bảo vệ nhà chúng ta.” Cao Phong thản nhiên nói.
Kiều Thu Vân sửng sốt, ngay từ đầu đã không rõ, Cao Phong lấy đâu ra tự tin như vậy?
Nhưng thấy biểu cảm Cao Phong rất nghiêm túc, bỗng nhiên Kiều Thu Vân rất cảm động.
Có lẽ mình luôn nhìn nhầm Cao Phong, anh không phải là phế vật không có năng lực gì, anh luôn âm thầm làm nhiều việc cho Kim Tuyết Mai.
"Tổng giám đốc Vũ, ôi chao, tôi đã chuẩn bị dẫn Cao Phong tới chỗ ông chịu đòn nhận tội rồi, sao có thể để ông tự mình tới đây được?”
Kim Hùng Sơn lập tức kịp phản ứng, vẻ mặt tươi cười vội vàng đi tới.
Nhưng Vũ Hoàng Lê không để ý tới Kim Hùng Sơn, vẫn bước nhanh về phía trước.
"Việc này, tổng giám đốc Vũ, chuyện là như thế này, những chuyện mà Cao Phong làm, không có một chút quan hệ nào với nhà họ Kim chúng tôi...”
"Cho nên tôi cảm thấy, oan có đầu nợ có chủ, ông xem...”
Kim Hùng Sơn sửng sốt, cảm thấy Vũ Hoàng Lê thật sự tức giận, thậm chí không nói một câu?
Vì thế ông ta đẩy Cao Phong ra chịu chết, cũng phủi sạch quan hệ với nhà họ Kim.
Nhưng mà lúc này Vũ Hoàng Lê thật sự không có thời gian để ý tới ông ta, trực tiếp đẩy Kim Hùng Sơn sang một bên, ba bước thành hai bước đi tới trước mặt Cao Phong.
"Cao.."
Vũ Hoàng Lê nhìn Cao Phong, muốn nói gì đó, nhưng không nói được một câu.
Mà Cao Phong cũng không nói một lời nhìn Vũ Hoàng Lê, ngay từ đầu đã không có ý xin lỗi.
Giống như lúc này Cao Phong mới là người có địa vị cao nhất, từ trên cao nhìn xuống Vũ Hoàng Lê.
Mời đọc truyện trên truyện 88
"Cái gì?" Kim Hùng Sơn sửng sốt, sau đó mới quay đầu liếc mắt nhìn về phía Kim Tuyết Mai đang nằm trong phòng bệnh, trên gương mặt không có bất kỳ đau lòng nào, trái lại xuất hiện một chút trào phúng và thoải mái.
Bởi vì đối với ông ta mà nói, chỉ cần Kim Tuyết Mai không có ở xí nghiệp Kim Thiên, vậy người cầm quyền sẽ là ông ta.
Nhưng Kim Tuyết Mai ở đó, như vậy ông ta không còn là người cầm quyền cao nhất.
"Vũ Hoàng Minh bắt nạt Tuyết Mai, tất nhiên là sẽ có người quản cậu ta, Cao Phong có tư cách gì ra tay với cậu ấy? Cậu ta dựa vào cái gì đánh người?” Kim Hồng Vũ lại đứng ra nói.
"Dựa vào việc tôi là chồng của Tuyết Mai." Cao Phong lạnh lùng nhìn anh ta.
"Tôi cảm thấy Cao Phong không làm sai! Các người đặt mình vào hoàn cảnh của người khác nghĩ lại...”
Kiều Thu Vân còn chưa nói xong đã bị Kim Hùng Sơn cắt ngang.
"Những lời này, các người nói với tôi cũng vô dụng, vẫn nên giữ lại nói với tổng giám đốc Vũ đi.”
Kim Hùng Sơn xua tay, sau đó nhìn Cao Phong nói: “Bây giờ cậu đi theo tôi, đi xin lỗi tổng giám đốc Vũ!”
"Đầu tiên cậu phải nói rõ mối quan hệ với nhà họ Kim, bày tỏ chuyện này không có một chút quan hệ nào với nhà họ Kim, sau đó tôi sẽ dựa vào tình hình, cầu xin giúp cậu.”
Kim Hùng Sơn cảm thấy mình còn rất từ bi, sẵn lòng giúp Cao Phong nói chuyện, coi như là đối với anh đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.
"Ha ha, Cao Phong, cậu chuẩn bị quỳ gối trước mặt tổng giám đốc Vũ đi, tôi biết rõ tính cách của cậu Vũ như thế nào.” Kim Hồng Vũ cũng cười âm hiểm nhìn Cao Phong.
"Không được! Là bọn họ nên vội vã tới xin lỗi Tuyết Mai mới đúng, dựa vào cái gì bắt Cao Phong đi xin lỗi?” Kiều Thu Vân vô cùng phẫn nộ.
Cách làm của Kim Hùng Sơn, khiến cho người một nhà Kim Ngọc Hải đều cảm thấy nản lòng thoái chí.
Nhà họ Kim như vậy, bọn họ đã không có bất cứ lưu luyến gì rồi, ngoại trừ lợi ích, vốn dĩ đã không có một chút cái gọi là tình thân.
"Dựa vào việc tập đoàn Vũ Vương nhà người ta nằm trong top mười ở thành phố Hà Nội, dựa vào Vũ Hoàng Lê có quyền thế nghịch thiên ở thành phố Hà Nội này, như thế có đủ hay không?”
"Các người đừng có mà không phục, không có năng lực thì đừng kéo nhà họ Kim chúng tôi vào, dựa vào sức lực của các người, đụng vào tập đoàn Vũ Vương, xem các người có chết hay không?”
Kim Hùng Sơn cũng mất đi tất cả kiên nhẫn, lạnh giọng nhìn Kiều Thu Vân quát.
Tuy trong lòng Kiều Thu Vân và Kim Ngọc Hải tràn ngập không cam lòng, nhưng không thể không cúi đầu.
Bọn họ là một nhánh của nhà họ Kim, rời khỏi nhà họ Kim sẽ thành người bình thường, lấy cái gì đấu lại với tập đoàn Vũ Vương?
Cho dù trong lòng không cam lòng tới mấy, nhưng cũng không thể không đối mặt với hiện thực.
“Ý của bác là, quyền thế của người nào lớn, người đấy có thể đổi trắng thay đen, không cần quan tâm tới đúng sai đúng không?” Cao Phong lạnh lùng nói.
"Đúng thế! Nếu cậu có năng lực đó, đừng dựa vào nhà họ Kim, dựa vào chính mình giải quyết việc này đi” Kim Hùng Sơn không kiên nhẫn xua tay.
Kiều Thu Vân, Kim Ngọc Hải, Kim Hồng Vũ, cùng với những người của nhà họ Kim khác, cả đám đều không nói một lời, nhìn về phía Cao Phong.
Bọn họ muốn xem, Cao Phong sẽ chọn thế nào.
"Ha ha." Một lát sau, Cao Phong cười khẽ một tiếng, vừa cười vừa lắc đầu.
"Bác nói tôi đừng dựa vào nhà họ Kim để giải quyết chuyện này, vậy tôi hỏi bác, Cao Phong tôi ở rể nhà họ Kim ba năm, tôi từng dựa vào nhà họ Kim chút nào chưa?”
"Nhà họ Kim đã cho tôi thứ gì? Tôi cảm ơn ông cụ Kim đã cho tôi ưu ái rất lớn khi tôi nghèo túng, cảm ơn Kim Tuyết Mai cũng không rời không bỏ lúc tôi nghèo túng.”
"Nhưng mà mấy người, đã cho tôi được gì, tôi ở nhà họ Kim đã đạt được gì? Các người ở trong mắt tôi, lại tính là gì?"
Theo Cao Phong chậm rãi mở miệng, sắc mặt tất cả người nhà họ Kim đều thay đổi.
Lúc này vẻ mặt Cao Phong bình tĩnh đứng tại chỗ, đối mặt với trưởng bối là Kim Hùng Sơn, vậy mà anh dám nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy.
Nhưng những lời anh nói, không có ai dám phản bác.
Cao Phong ở nhà họ Kim có cảnh ngộ gì, bọn họ đều rõ hơn ai hết.
Những lời mà Cao Phong nói là thật! Cũng là tình hình thực tế.
Mời đọc truyện trên truyện 88
Chỉ là trước đây bọn họ đều coi Cao Phong thành tên ngốc nhẫn nhục chịu đựng, trở thành một phế vật yếu đuối không có năng lực.
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới, Cao Phong nhìn thấu mọi chuyện như vậy, còn nhớ kỹ ở trong lòng.
Một câu của Cao Phong, mấy người là thứ gì giống như sấm sét giữa trời quang, rung động thật sâu trong lòng bọn họ.
Đây, đây thật sự là Cao Phong bị người ta cười nhạo cũng không cãi lại sao?
Đây, đây thật sự là phế vật yếu đuối không có năng lực thật sao? Đây thật sự là những lời cậu ta có thể nói ra à?
"Bác nói, có quyền thế thì có thể đổi trắng thay đen, đè bẹp mọi người, vậy hôm nay tôi sẽ để bác xem, quyền thế của Cao Phong tôi."
"Hôm nay tôi sẽ để cho các người nhìn xem, quyền thế của Cao Phong tôi, rốt cuộc là như thế nào?”
Cao Phong nói xong câu đó, lập tức xoay người nhìn về phía hành lang của bệnh viện.
"Cao Phong, cậu kiêu ngạo gì chứ, cậu...” Lúc này Kim Hồng Vũ muốn chửi ầm lên, nhưng còn chưa nói xong, bỗng nhiên im miệng rồi.
Chỗ hành lang bệnh viện xuất hiện một đám người.
Đi ở phía trước, rõ ràng là Vũ Hoàng Lê của tập đoàn Vũ Vương, mà theo sau ông ta, là không dưới hai mươi vệ sĩ.
Lúc này vẻ mặt Vũ Hoàng Lê rất sốt ruột, giống như có chuyện gấp cần phải làm.
Khi thấy Cao Phong, trên mặt ông ta tràn ngập ngạc nhiên vui mừng, sau đó bước nhanh hơn.
Tất cả người nhà họ Kim đều hơi mơ hồ, Vũ Hoàng Lê thế mà tự mình tới đây sao?
Ông ta là loại người bận rộn mỗi phút mấy chục triệu, vậy mà lại tự mình tới bệnh viện tìm một người.
Xem ra cơn giận của ông ta đối với Cao Phong, còn lớn hơn mọi người tưởng tượng nhiều!
Hiện giờ Vũ Hoàng Lê dẫn theo nhiều vệ sĩ tới đây như vậy, chắc chắn là để đối phó Cao Phong.
"Cao Phong, con trốn trước đi” Kiều Thu Vân nhỏ giọng nói.
"Không sao đâu mẹ, từ nay về sau, con sẽ bảo vệ nhà chúng ta.” Cao Phong thản nhiên nói.
Kiều Thu Vân sửng sốt, ngay từ đầu đã không rõ, Cao Phong lấy đâu ra tự tin như vậy?
Nhưng thấy biểu cảm Cao Phong rất nghiêm túc, bỗng nhiên Kiều Thu Vân rất cảm động.
Có lẽ mình luôn nhìn nhầm Cao Phong, anh không phải là phế vật không có năng lực gì, anh luôn âm thầm làm nhiều việc cho Kim Tuyết Mai.
"Tổng giám đốc Vũ, ôi chao, tôi đã chuẩn bị dẫn Cao Phong tới chỗ ông chịu đòn nhận tội rồi, sao có thể để ông tự mình tới đây được?”
Kim Hùng Sơn lập tức kịp phản ứng, vẻ mặt tươi cười vội vàng đi tới.
Nhưng Vũ Hoàng Lê không để ý tới Kim Hùng Sơn, vẫn bước nhanh về phía trước.
"Việc này, tổng giám đốc Vũ, chuyện là như thế này, những chuyện mà Cao Phong làm, không có một chút quan hệ nào với nhà họ Kim chúng tôi...”
"Cho nên tôi cảm thấy, oan có đầu nợ có chủ, ông xem...”
Kim Hùng Sơn sửng sốt, cảm thấy Vũ Hoàng Lê thật sự tức giận, thậm chí không nói một câu?
Vì thế ông ta đẩy Cao Phong ra chịu chết, cũng phủi sạch quan hệ với nhà họ Kim.
Nhưng mà lúc này Vũ Hoàng Lê thật sự không có thời gian để ý tới ông ta, trực tiếp đẩy Kim Hùng Sơn sang một bên, ba bước thành hai bước đi tới trước mặt Cao Phong.
"Cao.."
Vũ Hoàng Lê nhìn Cao Phong, muốn nói gì đó, nhưng không nói được một câu.
Mà Cao Phong cũng không nói một lời nhìn Vũ Hoàng Lê, ngay từ đầu đã không có ý xin lỗi.
Giống như lúc này Cao Phong mới là người có địa vị cao nhất, từ trên cao nhìn xuống Vũ Hoàng Lê.
Mời đọc truyện trên truyện 88
/860
|