Thẩm Mộng Thần hôn Lâm Chi Diêu xong thì đắp chăn cho Lâm Chi Diêu, sau đó yên lặng ngồi bên cạnh Lâm Chi Diêu, cẩn thận chăm sóc anh, vừa rồi khi cô giúp Lâm Chi Diêu thay đồ ngủ, nước mắt của cô không kìm được mà rơi xuống. Trên ngực trên bụng của Lâm Chi Diêu quấn một lớp băng gạc rất dày, băng gạc dính máu. Cô cũng không dám nghĩ trong đêm qua Lâm Chi Diêu rốt cuộc đã trải qua chuyện gì. Cô về sau cũng không dám nhìn vết thương trên người Lâm Chi Diêu nữa, chỉ có thể quay người đi, vội vàng lau nước mắt trên mặt, không để Lâm Chi Diêu phát hiện.
Lâm Chi Diêu đưa tay vuốt ve gò má của Thẩm Mộng Thần: “Vợ à cảm ơn em...”
Thẩm Mộng Thần nắm tay của Lâm Chi Diêu, dịu dàng áp lên mặt của mình, tận khả năng dùng sự dịu dàng lớn nhất của người phụ nữ của bản thân, khiến Lâm Chi Diêu cảm thấy hạnh phúc an lòng: “Ừm, chồng anh ngủ đi, anh cố gắng nghỉ ngơi, em không hỏi anh đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh bắt buộc phải đáp ứng em, sau này không được làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa được không?”
“Ừm...” Lâm Chi Diêu mỉm cười gật đầu với cô.
Thẩm Mộng Thần nhìn nụ cười như này của Lâm Chi Diêu, cô dự cảm Lâm Chi Diêu giống như đang lừa cô. Cô cắn môi nói: “Lâm Chi Diêu, anh nghe kỹ cho em, anh nếu như có chuyện bắt buộc phải đi làm, vậy em ủng hộ anh đi làm. Nhưng anh phải nhớ, Thẩm Mộng Thần em là vợ của anh, kiếp này đều là vợ của anh, anh ở bên ngoài xông pha, em ở nhà nấu cơm đợi anh! Nhưng anh nếu như không may chết ở bên ngoài, vậy em cũng không sống một mình, em đi cùng anh, mặc kệ như thế nào. Chúng ta trải qua nhiều chuyện như thế, bất luận sống chết em đều sẽ ở bên anh.”
Thẩm Mộng Thần nói rất đanh thép, Lâm Chi Diêu không hề nghi ngờ lời của anh. Dùng sự hiểu biết của anh với cô, nếu như anh thật sự chết ở bên ngoài, vậy Thẩm Mộng Thần cũng tuyệt đối sẽ cùng chết với anh!
Lâm Chi Diêu sờ gương mặt xinh đẹp của Thẩm Mộng Thần, nhỏ giọng nói: “Sẽ không, anh còn chưa cho em một hôn lễ hoàn mỹ đâu, em đợi anh, đợi anh kiếm được tiền rồi, anh nhất định sẽ tổ chức một buổi hôn lễ thật lớn cho em, anh nhất định phải để em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên toàn thế giới!”
Thẩm Mộng Thần cười lắc đầu, ánh mắt yêu thương nhìn Lâm Chi Diêu: “Không sao, em không để ý, chỉ cần có anh ở bên cạnh thì chính là hạnh phúc lớn nhất của em rồi.” Thẩm Mộng Thần cúi đầu nằm bò trong lòng Lâm Chi Diêu, đầu tựa vào vai của Lâm Chi Diêu, động tác này khiến Lâm Chi Diêu tràn ngập cảm giác che trở...
Thẩm Mộng Thần với Lâm Chi Diêu ở trong phòng nói chuyện, bên ngoài Cố Mịch với Giang Hằng cũng đi ra khỏi biệt thự ở trong biệt viện Tử Trúc. Ánh mắt nóng bỏng của Cố Mịch cười như không cười nhìn Giang Hằng. Giang Hằng nhìn Cố Mịch phong tình vạn chủng, mặt mày không nhịn được mà đỏ lên. Anh ta lúc này khi một mình ở cùng với Cố Mịch, trong đầu không khỏi nghĩ đến lời mà Lâm Chi Diêu từng nói với anh ta: “Hay là tôi giới thiệu Cố Mịch cho cậu? Cô cả của nhà họ Cố ở Thiên Hải, muốn thân phận có thân phận, muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn nhan sắc có nhan sắc. Tuyệt đối xứng với cậu...”
“Cô... cô Cố, cô... cô nhìn tôi như vậy làm gì?” Giang Hằng cảm thấy anh ta không thể bị Cố Mịch nhìn như vậy nữa, nếu không khí thế của anh ta sắp bị Cố Mịch ép cho mất hết rồi.
Cố Mịch tấm tắc nói: “Anh được đấy Giang Hằng, ở trước mặt Lâm Chi Diêu, cũng dám gọi Mộng Thần là giám đốc Thẩm rồi? Còn trưng ra cái tư thái của chủ tịch đó của anh? Ngay cả chị dâu cũng không gọi sao? Anh đó, lá gan thật ‘lớn’ nha?”
“Ờm...” Giang Hằng trực tiếp há to miệng. Nhưng rất nhanh phản ứng lại, vội trầm mặt nghiêm túc nói với Cố Mịch: “Cô Cố, tôi không hiểu cô nói gì cả! Còn nữa cô Cố rất nhiều chuyện cô đừng nói bừa!”
Lời của Cố Mịch khiến trong lòng Giang Hằng nhồn nhột, cảm giác của anh ta nói cho anh ta biết, Cố Mịch khả năng là biết được gì đó rồi. Chỉ là anh ta tuyệt đối không ngờ ban đầu khi đến biệt viện Tử Trúc mua nhà, Cố Mịch vậy mà là bạn thân của Thẩm Mộng Thần! Giang Hằng là biết Lâm Chi Diêu muốn tạo cho Thẩm Mộng Thần một bất ngờ. Chuyện này nếu như bị Cố Mịch làm lộ rồi, vậy thì không hoàn mỹ nữa, cho nên lúc này Giang Hằng nhíu chặt mày. Nghĩ xem làm sao khiến Cố Mịch im miệng. Thậm chí chiêu khiến Cố Mịch hôn mê mấy ngày anh ta cũng nghĩ ra rồi.
Cho nên ngay sau đó ánh mắt Giang Hằng nhìn sang đều trở nên u lãnh. Mắt Cố Mịch nheo lại, cô ta cũng là nhân vật đỉnh cấp, không cần Giang Hằng nói gì, từ trong ánh mắt của anh ta, Cố Mịch đã hiểu suy nghĩ của Giang Hằng rồi. Sau đó Cố Mịch tấm tắc nói: “Nơi này là biệt viện Tử Trúc, bảo vệ đều là lính đặc chủng đã giải ngũ, cho nên, tôi khuyên anh Giang vẫn là đừng có suy nghĩ gì không tốt mới ổn nha?”
Giang Hằng không khỏi to đầu một trận, nói thật, đối diện với bảo vệ của biệt viện Tử Trúc, anh ta không có bất cứ cách gì. Nhưng lực lượng của những bảo vệ này so sánh với khả năng tác chiến tuyến đầu của Dạ Nhất, phải kém xa rồi. Nhưng nếu như làm như thế, cũng không phải là một cách hay, dù sao bây giờ Thẩm Mộng Thần ngày ngày ở biệt viện Tử Trúc, mỗi ngày đều gặp mặt với Cố Mịch. Thế này cũng không được thế kia cũng không được, mấu chốt là Cố Mịch không phải là cô gái bình thường, gia tộc sau lưng cô ta đều không kém hơn Tập đoàn Cửu Châu, thậm chí còn mạnh hơn. Chuyện này rất khó làm rồi, cho nên Giang Hằng cảm thấy vô cùng đau đầu.
Hi hi... Cố Mịch nhìn bộ dạng vô cùng đau đầu đó của Giang Hằng, cười rất vui vẻ, cô ta nói với Giang Hằng: “Tôi có thể giữ bí mật, anh cho tôi kẹo ăn là được? Tôi rất dễ dỗ dành, hay là anh Giang cho tôi một viên kẹo?”
Giang Hằng hoàn toàn bại trận rồi, kiểu đại mỹ nữ như Cố Mịch vậy mà còn làm nũng với anh ta? Trời ạ, Giang Hằng cảm thấy mình là không đối phó nổi Cố Mịch rồi. Dứt khoát trưng ra một tư thái heo chết không sợ nước sôi: “Cô Cố tôi tin cô là người thông minh, vậy chúng ta người thông minh không nói lời mờ ám. Tôi với anh tôi làm như thế là có mục đích. Cô muốn như nào mới có thể đừng làm loạn?”
Cố Mịch cười hi hi nói: “Sao hả? Không giả bộ nữa? Lâm Chi Diêu không giả làm con rể phế vật ở rể đó nữa rồi? Muốn lật bài rồi sao? Tôi sớm đã nhìn ra tên đó không phải là người bình thường rồi. Chỉ có Mộng Thần cô nàng đại ngốc đó nhìn không ra thôi, có điều người chị em này của tôi cũng là vô cùng thật lòng, vậy mà đem chủ tịch của tập đoàn Cửu Châu xem thành người hầu mà sai khiến...”
“Hừ, cô hiểu cái gì, đó gọi là chân ái, kiểu phụ nữ như cô không hiểu...” Giang Hằng khinh bỉ liếc nhìn Cố Mịch. Khi anh ta muốn nói tiếp, đột nhiên thấy lòng rét lạnh một trận, ngay sau đó lông tơ đều dựng đứng. Anh ta từ từ quay đầu thì nhìn thấy Cố Mịch dùng ánh mắt rất là nguy hiểm nhìn anh ta: “Anh Giang, anh nói... tôi là loại phụ nữ nào?” Cố Mịch vừa nói vừa bắt đầu nghiến răng... nhưng trên mặt lại là nụ cười, rất lịch sự cười nói.
Giang Hằng khi nhìn thấy trạng thái này, hồn phách suýt nữa bị dọa, nhanh chóng nghiêm túc nói: “Ừm, tôi cảm thấy... tôi cảm thấy cô Cố là loại mỹ nhân tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành, dịu dàng thục đức, ngoan ngoãn hiểu chuyện đó, vừa có thể làm nữ vương vừa có thể làm chị đẹp, vừa có thể thanh thuần lại có thể phong tao!” Giang Hằng vô cùng nghiêm túc nói.
Ha ha ha... Cố Mịch nghe xong lời khen của Giang Hằng thì cười vô cùng vui vẻ, ừm tuy đây là dưới sự bức ép của cô ta Giang Hằng mới nói như thế, nhưng cô ta chỉ cần kết quả là được rồi, còn để tâm đến những quá trình đó làm gì?
Cố Mịch đột nhiên đưa một ngón tay ngọc nâng cằm của Giang Hằng lên, nói: “Em trai Giang Hằng, em vừa nói chị phong tao sao?”
Lâm Chi Diêu đưa tay vuốt ve gò má của Thẩm Mộng Thần: “Vợ à cảm ơn em...”
Thẩm Mộng Thần nắm tay của Lâm Chi Diêu, dịu dàng áp lên mặt của mình, tận khả năng dùng sự dịu dàng lớn nhất của người phụ nữ của bản thân, khiến Lâm Chi Diêu cảm thấy hạnh phúc an lòng: “Ừm, chồng anh ngủ đi, anh cố gắng nghỉ ngơi, em không hỏi anh đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh bắt buộc phải đáp ứng em, sau này không được làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa được không?”
“Ừm...” Lâm Chi Diêu mỉm cười gật đầu với cô.
Thẩm Mộng Thần nhìn nụ cười như này của Lâm Chi Diêu, cô dự cảm Lâm Chi Diêu giống như đang lừa cô. Cô cắn môi nói: “Lâm Chi Diêu, anh nghe kỹ cho em, anh nếu như có chuyện bắt buộc phải đi làm, vậy em ủng hộ anh đi làm. Nhưng anh phải nhớ, Thẩm Mộng Thần em là vợ của anh, kiếp này đều là vợ của anh, anh ở bên ngoài xông pha, em ở nhà nấu cơm đợi anh! Nhưng anh nếu như không may chết ở bên ngoài, vậy em cũng không sống một mình, em đi cùng anh, mặc kệ như thế nào. Chúng ta trải qua nhiều chuyện như thế, bất luận sống chết em đều sẽ ở bên anh.”
Thẩm Mộng Thần nói rất đanh thép, Lâm Chi Diêu không hề nghi ngờ lời của anh. Dùng sự hiểu biết của anh với cô, nếu như anh thật sự chết ở bên ngoài, vậy Thẩm Mộng Thần cũng tuyệt đối sẽ cùng chết với anh!
Lâm Chi Diêu sờ gương mặt xinh đẹp của Thẩm Mộng Thần, nhỏ giọng nói: “Sẽ không, anh còn chưa cho em một hôn lễ hoàn mỹ đâu, em đợi anh, đợi anh kiếm được tiền rồi, anh nhất định sẽ tổ chức một buổi hôn lễ thật lớn cho em, anh nhất định phải để em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên toàn thế giới!”
Thẩm Mộng Thần cười lắc đầu, ánh mắt yêu thương nhìn Lâm Chi Diêu: “Không sao, em không để ý, chỉ cần có anh ở bên cạnh thì chính là hạnh phúc lớn nhất của em rồi.” Thẩm Mộng Thần cúi đầu nằm bò trong lòng Lâm Chi Diêu, đầu tựa vào vai của Lâm Chi Diêu, động tác này khiến Lâm Chi Diêu tràn ngập cảm giác che trở...
Thẩm Mộng Thần với Lâm Chi Diêu ở trong phòng nói chuyện, bên ngoài Cố Mịch với Giang Hằng cũng đi ra khỏi biệt thự ở trong biệt viện Tử Trúc. Ánh mắt nóng bỏng của Cố Mịch cười như không cười nhìn Giang Hằng. Giang Hằng nhìn Cố Mịch phong tình vạn chủng, mặt mày không nhịn được mà đỏ lên. Anh ta lúc này khi một mình ở cùng với Cố Mịch, trong đầu không khỏi nghĩ đến lời mà Lâm Chi Diêu từng nói với anh ta: “Hay là tôi giới thiệu Cố Mịch cho cậu? Cô cả của nhà họ Cố ở Thiên Hải, muốn thân phận có thân phận, muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn nhan sắc có nhan sắc. Tuyệt đối xứng với cậu...”
“Cô... cô Cố, cô... cô nhìn tôi như vậy làm gì?” Giang Hằng cảm thấy anh ta không thể bị Cố Mịch nhìn như vậy nữa, nếu không khí thế của anh ta sắp bị Cố Mịch ép cho mất hết rồi.
Cố Mịch tấm tắc nói: “Anh được đấy Giang Hằng, ở trước mặt Lâm Chi Diêu, cũng dám gọi Mộng Thần là giám đốc Thẩm rồi? Còn trưng ra cái tư thái của chủ tịch đó của anh? Ngay cả chị dâu cũng không gọi sao? Anh đó, lá gan thật ‘lớn’ nha?”
“Ờm...” Giang Hằng trực tiếp há to miệng. Nhưng rất nhanh phản ứng lại, vội trầm mặt nghiêm túc nói với Cố Mịch: “Cô Cố, tôi không hiểu cô nói gì cả! Còn nữa cô Cố rất nhiều chuyện cô đừng nói bừa!”
Lời của Cố Mịch khiến trong lòng Giang Hằng nhồn nhột, cảm giác của anh ta nói cho anh ta biết, Cố Mịch khả năng là biết được gì đó rồi. Chỉ là anh ta tuyệt đối không ngờ ban đầu khi đến biệt viện Tử Trúc mua nhà, Cố Mịch vậy mà là bạn thân của Thẩm Mộng Thần! Giang Hằng là biết Lâm Chi Diêu muốn tạo cho Thẩm Mộng Thần một bất ngờ. Chuyện này nếu như bị Cố Mịch làm lộ rồi, vậy thì không hoàn mỹ nữa, cho nên lúc này Giang Hằng nhíu chặt mày. Nghĩ xem làm sao khiến Cố Mịch im miệng. Thậm chí chiêu khiến Cố Mịch hôn mê mấy ngày anh ta cũng nghĩ ra rồi.
Cho nên ngay sau đó ánh mắt Giang Hằng nhìn sang đều trở nên u lãnh. Mắt Cố Mịch nheo lại, cô ta cũng là nhân vật đỉnh cấp, không cần Giang Hằng nói gì, từ trong ánh mắt của anh ta, Cố Mịch đã hiểu suy nghĩ của Giang Hằng rồi. Sau đó Cố Mịch tấm tắc nói: “Nơi này là biệt viện Tử Trúc, bảo vệ đều là lính đặc chủng đã giải ngũ, cho nên, tôi khuyên anh Giang vẫn là đừng có suy nghĩ gì không tốt mới ổn nha?”
Giang Hằng không khỏi to đầu một trận, nói thật, đối diện với bảo vệ của biệt viện Tử Trúc, anh ta không có bất cứ cách gì. Nhưng lực lượng của những bảo vệ này so sánh với khả năng tác chiến tuyến đầu của Dạ Nhất, phải kém xa rồi. Nhưng nếu như làm như thế, cũng không phải là một cách hay, dù sao bây giờ Thẩm Mộng Thần ngày ngày ở biệt viện Tử Trúc, mỗi ngày đều gặp mặt với Cố Mịch. Thế này cũng không được thế kia cũng không được, mấu chốt là Cố Mịch không phải là cô gái bình thường, gia tộc sau lưng cô ta đều không kém hơn Tập đoàn Cửu Châu, thậm chí còn mạnh hơn. Chuyện này rất khó làm rồi, cho nên Giang Hằng cảm thấy vô cùng đau đầu.
Hi hi... Cố Mịch nhìn bộ dạng vô cùng đau đầu đó của Giang Hằng, cười rất vui vẻ, cô ta nói với Giang Hằng: “Tôi có thể giữ bí mật, anh cho tôi kẹo ăn là được? Tôi rất dễ dỗ dành, hay là anh Giang cho tôi một viên kẹo?”
Giang Hằng hoàn toàn bại trận rồi, kiểu đại mỹ nữ như Cố Mịch vậy mà còn làm nũng với anh ta? Trời ạ, Giang Hằng cảm thấy mình là không đối phó nổi Cố Mịch rồi. Dứt khoát trưng ra một tư thái heo chết không sợ nước sôi: “Cô Cố tôi tin cô là người thông minh, vậy chúng ta người thông minh không nói lời mờ ám. Tôi với anh tôi làm như thế là có mục đích. Cô muốn như nào mới có thể đừng làm loạn?”
Cố Mịch cười hi hi nói: “Sao hả? Không giả bộ nữa? Lâm Chi Diêu không giả làm con rể phế vật ở rể đó nữa rồi? Muốn lật bài rồi sao? Tôi sớm đã nhìn ra tên đó không phải là người bình thường rồi. Chỉ có Mộng Thần cô nàng đại ngốc đó nhìn không ra thôi, có điều người chị em này của tôi cũng là vô cùng thật lòng, vậy mà đem chủ tịch của tập đoàn Cửu Châu xem thành người hầu mà sai khiến...”
“Hừ, cô hiểu cái gì, đó gọi là chân ái, kiểu phụ nữ như cô không hiểu...” Giang Hằng khinh bỉ liếc nhìn Cố Mịch. Khi anh ta muốn nói tiếp, đột nhiên thấy lòng rét lạnh một trận, ngay sau đó lông tơ đều dựng đứng. Anh ta từ từ quay đầu thì nhìn thấy Cố Mịch dùng ánh mắt rất là nguy hiểm nhìn anh ta: “Anh Giang, anh nói... tôi là loại phụ nữ nào?” Cố Mịch vừa nói vừa bắt đầu nghiến răng... nhưng trên mặt lại là nụ cười, rất lịch sự cười nói.
Giang Hằng khi nhìn thấy trạng thái này, hồn phách suýt nữa bị dọa, nhanh chóng nghiêm túc nói: “Ừm, tôi cảm thấy... tôi cảm thấy cô Cố là loại mỹ nhân tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành, dịu dàng thục đức, ngoan ngoãn hiểu chuyện đó, vừa có thể làm nữ vương vừa có thể làm chị đẹp, vừa có thể thanh thuần lại có thể phong tao!” Giang Hằng vô cùng nghiêm túc nói.
Ha ha ha... Cố Mịch nghe xong lời khen của Giang Hằng thì cười vô cùng vui vẻ, ừm tuy đây là dưới sự bức ép của cô ta Giang Hằng mới nói như thế, nhưng cô ta chỉ cần kết quả là được rồi, còn để tâm đến những quá trình đó làm gì?
Cố Mịch đột nhiên đưa một ngón tay ngọc nâng cằm của Giang Hằng lên, nói: “Em trai Giang Hằng, em vừa nói chị phong tao sao?”
/180
|