Cố Thanh liều mạng ép mình bình tĩnh, bình tĩnh như một người phụ đề chuyên nghiệp.
Nhưng, khi tai nghe truyền đến khúc nhạc dạo, cô lập tức triệt để mất bình tĩnh, thậm chí vuốt bàn phím, rối tinh rối mù không yên nổi. Thanh âm của Đàu Bài, ca hát sẽ thế nào? Sẽ thế nào……..
Quá khẩn trương, thế nên khi hắn hát lên chữ đầu tiên, cô còn tưởng là ảo giác.
“Sau cơn mưa lặng lẽ, trời quang mây tạnh, nghe tam thanh diệu âm như hiểu được huyền cơ,
Trở tay thay đổi số mệnh, lật tay xoay chuyển càn khôn……….” [1]
Rất trầm thấp khí phách đó?! Rất dễ nghe đó!!!!
Nếu nói bản nữ có chút tiên âm[2], thì bản của Thương Thanh Từ lại có loại cảm giác như thâu tóm thiên hạ.
Khóc ròng a.
Phát âm từ ngực quá tuyệt!
Chuyển giọng [3] quá tuyệt!
Điệp khúc đột ngột dừng, thanh âm trong tai nghe bỗng chuyển từ hát sang đọc, là giọng độc thoại cổ phong của Thương Thanh Từ!
“Tiên lộ nhìn thì gần đi lại xa, rừng cây tuyết phủ mưa giăng, tịch liêu cũng không xóa được nụ cười…”
Tiếng vang rất nhỏ, âm cuối hoàn toàn không còn chút cưng chiều tinh tế vốn có, quả thực là hết sức phong lưu, phong nguyệt khôn cùng.
Nếu cô không phải lên phụ đề, nhất định sẽ ôm ngực, đại nhân, ngài có thể không hấp dẫn như vậy không.
Thật sự là! Quá hấp dẫn rồi!
Một cv biết ca hát, quả thực là thiên địch của tất cả ca sĩ, kỹ thuật nghề nghiệp có chuyên môn riêng, độc thoại tốt thì ca hát tuyệt đối yếu, ca hát tốt thì độc thoại tuyệt đối k
hông chuyên nghiệp. Nhưng…….. thường thức này áp lên người Đầu Bài đại nhân, hoàn toàn không thể thành lập.
Không chỉ mình Cố Thanh.
Mọi người trong phòng đều hộc máu rồi.
Khả ngộ bất khả cầu[4], khả ngộ bất khả cầu a.
Các fan quả thực trừ thổ lộ, thổ lộ thổ lộ, vẫn là thổ lộ. Trừ thổ lộ cũng không còn gì khác có thể biểu đạt sự kích động. Cố Thanh muốn xem bình luận, muốn nghe hát, lại muốn phụ đề tốt nhất, thật là tiều tụy tâm sức.
Cảm thấy bản thân không thể yên ổn nằm trên giường nghe Đầu Bài hát, đời này thật sự không biết được cảm giác thế nào là yêu.
Cuối cùng, ngay cả quản lý viên Đậu Đậu Bã Đậu, Phong Nhã Tụng cũng bắt đầu gia nhập đại quân bình luận, liền mạng gào thét Thương Thanh Từ thật sự giấu quá sâu.
Đậu Đậu Bã Đậu: “Thương Thanh Từ, cậu đổi tên ‘Khuynh Quốc Khuynh Thành’ đi! Mình sẽ làm fan cuồng của cậu cả đời!”
Phong Nhã Tụng: “Hoàn Mỹ chùa nhỏ a chùa nhỏ, chung quy giấu không được tuyệt sắc nhà ngươi ~”
Phỉ Thiếu: “Ta kháo! Ta rửa tay chậu vàng! Không có cách nào lăn lộn nữa………”
……….
Khi mọi người ở đây hộc máu, nhạc nền đột nhiên dừng.
“Cứ thế đi,” Hắn thanh thanh yết hầu, nhẹ nhàng nói, “Cũng kha khá rồi.”
………….
………….
………….
………….
Cố Thanh có loại xúc động muốn khóc.
Đậu Đậu Bã Đậu đã giành trước mở mic: “Quá tàn nhẫn rồi! Có ca sĩ chỉ hát một nửa sao??!! Đầu Bài ngươi quá không kính nghiệp rồi! Thật khiến người ta giận sôi mà!”
“Ta cũng không phải ca sĩ, không cần có đạo đức nghề nghiệp,” hắn cười, “Tốt lắm, vậy là đủ rồi.”
Tốt lắm?Vậy là đủ rồi?
Điều này phải hỏi người nghe chứ, Đầu Bài đại nhân……….
“Được rồi được rồi, tính tình của Thương Thanh Từ các cậu còn không biết sao,” Tuyệt Mỹ Sát Ý hợp thời lên tuyến, trấn an mọi người, “Bằng không, ta hát tặng mọi người một bài hát thiếu nhi nhé…….”
“Ngươi lăn,” Đậu Đậu Bã Đậu hoàn toàn không cho tổ trưởng chút mặt mũi, “Đêm nay có bao nhiêu giọng oanh vàng ở đây, ngươi lui xuống cho ta!”
“Được…. mình tắt mic.” Tuyệt Mỹ Sát Ý coi vậy chứ có tiếng tính tình tốt, mà không thì đối với đám đầu trâu mặt ngựa này cũng không làm thế nào được.
“Việc đó……. gì chứ,” Đậu Đậu Bã Đậu lập tức chuyển mũi dùi, “Đầu Bài đại nhân khuynh quốc khuynh thành, bây giờ mình, khụ khụ, bây giờ cùng cậu nói chuyện bắt đầu khẩn trương thật, ai u, cậu biết mình rồi đó, mình thích nhất nam nhân hát hay.”
“Cậu có thể giả vờ giống hơn một chút không,” Phong Nhã Tụng cười khúc khích, “Phó tổ trưởng đại nhân của ta.”
“Lui ra cho bản cung,” Đậu Đậu Bã Đậu cắt lời, “Ngũ âm không đủ, đêm nay không thích hợp nói chuyện.”
Phong Nhã Tụng cũng xám xịt tắt mic.
“Đầu Bài đại nhân khuynh quốc khuynh thành?” Đậu Đậu Bã Đậu tiếp tục quẫy đuôi.
“Ừm?”
“Ngài…… đang làm gì?”
Thương Thanh Từ hơi suy nghĩ: “Đang nghe mọi người nói chuyện.”
“Đại nhân ngài còn tiết mục gì không, hoặc là có lời nào muốn nói với các fan?”
Hắn hình như muốn rời khỏi rồi, nghe qua có cảm giác như thật sự phải kết thúc: “Để ta suy nghĩ.”
Trong kênh xuất hiện khoảng lặng ngắn ngủi.
Xét thấy đêm nay Đầu Bài đại nhân khuynh quốc khuynh thành biểu hiện quá mức khiến người ta bạo huyết, mọi người đều vạn phần chờ mong, hắn sẽ làm gì để kết thúc.
“Ta muốn nói là……” hắn dường như đang ăn nhuận hầu đường hay gì đó, giọng nói không quá rõ ràng, mơ hồ ôn nhu cưng chiều, thấp giọng cười, “Không cần vì yêu thích thanh âm, quá tập trung thích một người, các bạn vĩnh viễn không biết được ở bên kia mạng internet, người sở hữu thanh âm kia là người thế nào, đúng không?”
Đúng không?
Đúng không………
Không đúng đó được không?!
Nếu là người khác nói thì còn có chút thuyết phục.
Nhưng Đầu Bài đại nhân ngươi, đêm nay lần đầu tiên dùng giọng hát dụ dỗ mọi người, lại cảnh cáo nói không cần quá say đắm âm thanh……. Ngươi là cố ý sao? Ngươi nhất định là cố ý, tuyệt đối là cố ý!
Quả nhiên, các fan vô cùng phối hợp phát bình luận, đều là: “Đại nhân, em yêu anh, cả đời!”
Tuyệt Mỹ Sát Ý vui mừng khôn xiết, thanh thanh yết hầu, dùng thanh âm của khí phách công áp chế nhiệt tình của các fan: “Ý của Thương Thanh Từ đại nhân, là thích thanh âm thôi được rồi, không cần bị thanh âm lừa gạt tình cảm, ờ, thích bằng lý trí, ừm, thích bằng lý trí.”
……..
……..
Được rồi, hắn cũng biết bản thân vô nghĩa.
Cố Thanh, tiểu phụ đề, hiển nhiên đã bị chìm nhập trong mọi người, nghe bọn họ vui cười tức giận.
Rất thú vị, cũng bởi vì đều núp phía sau mạng internet, mỗi người đều rất thú vị, đây là vật họp theo loài nhỉ……….
Cô cảm thấy Thương Thanh Từ hẳn là muốn rời khỏi, lúc này mới tắt ghi âm, tìm phần mềm, muốn cắt nửa khúc ca của Đầu Bài đại nhân ra, vừa mở chương trình, liền thấy tin nhắn riêng Thương Thanh Từ đột nhiên gửi đến.
Thương Thanh Từ: Có việc gấp, anh phải đi rồi.
Cố Thanh vội vã cuống cuồng gõ bàn phím: Đại nhân mau đi đi ^^
Về việc đại nhân vì sao đột nhiên cáo từ với mình, ừm, đoán chừng là lễ phép gì đó đi……..
Lễ phép cáo từ với tiểu phụ đề lần đầu hợp tác, ừ.
Thương Thanh Từ: Có wechat sao?
Cố Thanh: Có, đại nhân.
Thương Thanh Từ: Thuận tiện, add wechat được không?
…………….
Cố Thanh kinh ngạc nhìn màn hình………. đại nhân hắn………. muốn, muốn, muốn, muốn add wechat của mình?
Thương Thanh Từ: Moqingcheng, đây là của anh. Thật có lỗi, phải đi trước.
Cố Thanh tiếp tục kinh ngạc nhìn màn hình………… đây là wechat của…….. của, của, của, của đại nhân?
[1] Lời bài hát là mình tạm dịch theo cách hiểu của mình, có tham khảo từ nguồn
Tam thanh: hợp xưng của ba vị thần tối cao trong Đạo giáo, gồm Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn, Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn.
[2] tiên âm: âm thanh của thần tiên, là một trường phái âm nhạc.
[3] chuyển giọng: mời các bạn tham khảo ở đây
[4] khả ngộ bất khả cầu: duyên số có thể gặp, không thể theo đuổi được.
Nhưng, khi tai nghe truyền đến khúc nhạc dạo, cô lập tức triệt để mất bình tĩnh, thậm chí vuốt bàn phím, rối tinh rối mù không yên nổi. Thanh âm của Đàu Bài, ca hát sẽ thế nào? Sẽ thế nào……..
Quá khẩn trương, thế nên khi hắn hát lên chữ đầu tiên, cô còn tưởng là ảo giác.
“Sau cơn mưa lặng lẽ, trời quang mây tạnh, nghe tam thanh diệu âm như hiểu được huyền cơ,
Trở tay thay đổi số mệnh, lật tay xoay chuyển càn khôn……….” [1]
Rất trầm thấp khí phách đó?! Rất dễ nghe đó!!!!
Nếu nói bản nữ có chút tiên âm[2], thì bản của Thương Thanh Từ lại có loại cảm giác như thâu tóm thiên hạ.
Khóc ròng a.
Phát âm từ ngực quá tuyệt!
Chuyển giọng [3] quá tuyệt!
Điệp khúc đột ngột dừng, thanh âm trong tai nghe bỗng chuyển từ hát sang đọc, là giọng độc thoại cổ phong của Thương Thanh Từ!
“Tiên lộ nhìn thì gần đi lại xa, rừng cây tuyết phủ mưa giăng, tịch liêu cũng không xóa được nụ cười…”
Tiếng vang rất nhỏ, âm cuối hoàn toàn không còn chút cưng chiều tinh tế vốn có, quả thực là hết sức phong lưu, phong nguyệt khôn cùng.
Nếu cô không phải lên phụ đề, nhất định sẽ ôm ngực, đại nhân, ngài có thể không hấp dẫn như vậy không.
Thật sự là! Quá hấp dẫn rồi!
Một cv biết ca hát, quả thực là thiên địch của tất cả ca sĩ, kỹ thuật nghề nghiệp có chuyên môn riêng, độc thoại tốt thì ca hát tuyệt đối yếu, ca hát tốt thì độc thoại tuyệt đối k
hông chuyên nghiệp. Nhưng…….. thường thức này áp lên người Đầu Bài đại nhân, hoàn toàn không thể thành lập.
Không chỉ mình Cố Thanh.
Mọi người trong phòng đều hộc máu rồi.
Khả ngộ bất khả cầu[4], khả ngộ bất khả cầu a.
Các fan quả thực trừ thổ lộ, thổ lộ thổ lộ, vẫn là thổ lộ. Trừ thổ lộ cũng không còn gì khác có thể biểu đạt sự kích động. Cố Thanh muốn xem bình luận, muốn nghe hát, lại muốn phụ đề tốt nhất, thật là tiều tụy tâm sức.
Cảm thấy bản thân không thể yên ổn nằm trên giường nghe Đầu Bài hát, đời này thật sự không biết được cảm giác thế nào là yêu.
Cuối cùng, ngay cả quản lý viên Đậu Đậu Bã Đậu, Phong Nhã Tụng cũng bắt đầu gia nhập đại quân bình luận, liền mạng gào thét Thương Thanh Từ thật sự giấu quá sâu.
Đậu Đậu Bã Đậu: “Thương Thanh Từ, cậu đổi tên ‘Khuynh Quốc Khuynh Thành’ đi! Mình sẽ làm fan cuồng của cậu cả đời!”
Phong Nhã Tụng: “Hoàn Mỹ chùa nhỏ a chùa nhỏ, chung quy giấu không được tuyệt sắc nhà ngươi ~”
Phỉ Thiếu: “Ta kháo! Ta rửa tay chậu vàng! Không có cách nào lăn lộn nữa………”
……….
Khi mọi người ở đây hộc máu, nhạc nền đột nhiên dừng.
“Cứ thế đi,” Hắn thanh thanh yết hầu, nhẹ nhàng nói, “Cũng kha khá rồi.”
………….
………….
………….
………….
Cố Thanh có loại xúc động muốn khóc.
Đậu Đậu Bã Đậu đã giành trước mở mic: “Quá tàn nhẫn rồi! Có ca sĩ chỉ hát một nửa sao??!! Đầu Bài ngươi quá không kính nghiệp rồi! Thật khiến người ta giận sôi mà!”
“Ta cũng không phải ca sĩ, không cần có đạo đức nghề nghiệp,” hắn cười, “Tốt lắm, vậy là đủ rồi.”
Tốt lắm?Vậy là đủ rồi?
Điều này phải hỏi người nghe chứ, Đầu Bài đại nhân……….
“Được rồi được rồi, tính tình của Thương Thanh Từ các cậu còn không biết sao,” Tuyệt Mỹ Sát Ý hợp thời lên tuyến, trấn an mọi người, “Bằng không, ta hát tặng mọi người một bài hát thiếu nhi nhé…….”
“Ngươi lăn,” Đậu Đậu Bã Đậu hoàn toàn không cho tổ trưởng chút mặt mũi, “Đêm nay có bao nhiêu giọng oanh vàng ở đây, ngươi lui xuống cho ta!”
“Được…. mình tắt mic.” Tuyệt Mỹ Sát Ý coi vậy chứ có tiếng tính tình tốt, mà không thì đối với đám đầu trâu mặt ngựa này cũng không làm thế nào được.
“Việc đó……. gì chứ,” Đậu Đậu Bã Đậu lập tức chuyển mũi dùi, “Đầu Bài đại nhân khuynh quốc khuynh thành, bây giờ mình, khụ khụ, bây giờ cùng cậu nói chuyện bắt đầu khẩn trương thật, ai u, cậu biết mình rồi đó, mình thích nhất nam nhân hát hay.”
“Cậu có thể giả vờ giống hơn một chút không,” Phong Nhã Tụng cười khúc khích, “Phó tổ trưởng đại nhân của ta.”
“Lui ra cho bản cung,” Đậu Đậu Bã Đậu cắt lời, “Ngũ âm không đủ, đêm nay không thích hợp nói chuyện.”
Phong Nhã Tụng cũng xám xịt tắt mic.
“Đầu Bài đại nhân khuynh quốc khuynh thành?” Đậu Đậu Bã Đậu tiếp tục quẫy đuôi.
“Ừm?”
“Ngài…… đang làm gì?”
Thương Thanh Từ hơi suy nghĩ: “Đang nghe mọi người nói chuyện.”
“Đại nhân ngài còn tiết mục gì không, hoặc là có lời nào muốn nói với các fan?”
Hắn hình như muốn rời khỏi rồi, nghe qua có cảm giác như thật sự phải kết thúc: “Để ta suy nghĩ.”
Trong kênh xuất hiện khoảng lặng ngắn ngủi.
Xét thấy đêm nay Đầu Bài đại nhân khuynh quốc khuynh thành biểu hiện quá mức khiến người ta bạo huyết, mọi người đều vạn phần chờ mong, hắn sẽ làm gì để kết thúc.
“Ta muốn nói là……” hắn dường như đang ăn nhuận hầu đường hay gì đó, giọng nói không quá rõ ràng, mơ hồ ôn nhu cưng chiều, thấp giọng cười, “Không cần vì yêu thích thanh âm, quá tập trung thích một người, các bạn vĩnh viễn không biết được ở bên kia mạng internet, người sở hữu thanh âm kia là người thế nào, đúng không?”
Đúng không?
Đúng không………
Không đúng đó được không?!
Nếu là người khác nói thì còn có chút thuyết phục.
Nhưng Đầu Bài đại nhân ngươi, đêm nay lần đầu tiên dùng giọng hát dụ dỗ mọi người, lại cảnh cáo nói không cần quá say đắm âm thanh……. Ngươi là cố ý sao? Ngươi nhất định là cố ý, tuyệt đối là cố ý!
Quả nhiên, các fan vô cùng phối hợp phát bình luận, đều là: “Đại nhân, em yêu anh, cả đời!”
Tuyệt Mỹ Sát Ý vui mừng khôn xiết, thanh thanh yết hầu, dùng thanh âm của khí phách công áp chế nhiệt tình của các fan: “Ý của Thương Thanh Từ đại nhân, là thích thanh âm thôi được rồi, không cần bị thanh âm lừa gạt tình cảm, ờ, thích bằng lý trí, ừm, thích bằng lý trí.”
……..
……..
Được rồi, hắn cũng biết bản thân vô nghĩa.
Cố Thanh, tiểu phụ đề, hiển nhiên đã bị chìm nhập trong mọi người, nghe bọn họ vui cười tức giận.
Rất thú vị, cũng bởi vì đều núp phía sau mạng internet, mỗi người đều rất thú vị, đây là vật họp theo loài nhỉ……….
Cô cảm thấy Thương Thanh Từ hẳn là muốn rời khỏi, lúc này mới tắt ghi âm, tìm phần mềm, muốn cắt nửa khúc ca của Đầu Bài đại nhân ra, vừa mở chương trình, liền thấy tin nhắn riêng Thương Thanh Từ đột nhiên gửi đến.
Thương Thanh Từ: Có việc gấp, anh phải đi rồi.
Cố Thanh vội vã cuống cuồng gõ bàn phím: Đại nhân mau đi đi ^^
Về việc đại nhân vì sao đột nhiên cáo từ với mình, ừm, đoán chừng là lễ phép gì đó đi……..
Lễ phép cáo từ với tiểu phụ đề lần đầu hợp tác, ừ.
Thương Thanh Từ: Có wechat sao?
Cố Thanh: Có, đại nhân.
Thương Thanh Từ: Thuận tiện, add wechat được không?
…………….
Cố Thanh kinh ngạc nhìn màn hình………. đại nhân hắn………. muốn, muốn, muốn, muốn add wechat của mình?
Thương Thanh Từ: Moqingcheng, đây là của anh. Thật có lỗi, phải đi trước.
Cố Thanh tiếp tục kinh ngạc nhìn màn hình………… đây là wechat của…….. của, của, của, của đại nhân?
[1] Lời bài hát là mình tạm dịch theo cách hiểu của mình, có tham khảo từ nguồn
Tam thanh: hợp xưng của ba vị thần tối cao trong Đạo giáo, gồm Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn, Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn.
[2] tiên âm: âm thanh của thần tiên, là một trường phái âm nhạc.
[3] chuyển giọng: mời các bạn tham khảo ở đây
[4] khả ngộ bất khả cầu: duyên số có thể gặp, không thể theo đuổi được.
/54
|