Đổng Nhất Nho vẫn phấn khích như cũ, còn cho cô xen tin nhắn lại, nguyên biển tin nhắn đồng màu đều là một câu “Lòng ta tan nát a”. Dưới weibo của Mộc Mộc, không thiếu người phấn khởi tám chuyện nữ diễn viên trong ảnh chụp mặt chính diện thế nào, Mộc Mộc còn thành thật trả lời cho một người quen thân phận hoàng V: đẹp, là mẫu người ta thích.
Phía dưới lại là một loạt: “Đây là dấu hiệu muốn đào góc tường sao ( ⊙ o ⊙)!”
Đội ngũ nhắn lại phi thường chỉnh tề……
………..
………..
“Cậu biết không, Mộc Mộc là coser bản mạng của mình, nếu không phải thời thời khắc khắc để ý hắn, mình khẳng định sẽ bỏ lỡ. Đừng lo, thật sự đã xóa sau một giây thôi… Hẳn là chưa ai kịp lưu lại…..” Đổng Nhất Nho tiếp tục bla bla bla.
Cố Thanh không còn gì để nói.
Mình phải bình tĩnh, bình tĩnh……
Cô chỉ có suy nghĩ đó.
Không thể tiếp tục ở lại siêu thị mãi, may mà Đổng Nhất Nho còn trong ca trực, không dám nói nhiều quá. Cố Thanh tìm cớ bỏ chạy, đi thẳng về nhà, vào cửa liền thấy mẹ mình đang rửa chén trong bếp. Nghe cửa mở, mẹ thò đầu ra sau nhìn ra: “Sao đột nhiên lại về? Không phải nói tuần này không về sao? Không có để cơm tối cho con đâu.”
“Vâng…….. Con đến nhà bạn học, gần đây, tiện đường nên về.”
Mẹ không nói gì, chỉ tủ lạnh: “Đêm nay ba mẹ phụ trách chăm sóc bà ngoại, con đói bụng thì trong tủ lạnh có bánh mì, tự lấy ăn.”
Cô dạ.
Không có ai thì tốt, không có ai thì tốt, nếu khô
ng cả đêm thất thần nhất định sẽ bị cha mẹ truy hỏi.
Cô vào phòng mình, sờ sờ mặt, nóng hầm hập, hoàn toàn tưởng tượng được mức độ đỏ mặt. Cả ngày bị đùa giỡn các kiểu quá mãnh liệt, hiện tại nghĩ lại, còn bội phục chính mình có thể kiên trì về đến nhà T.T
Đàu Bài……
Thương Thanh Từ…..
Mạc Thanh Thành……
Ba tên này, hợp lại thành một người, mà người này, là thanh âm khi cô vừa vào giới đã thích. Lúc ấy cũng không biết hắn có thể hát, chỉ nghĩ muốn một ngày bản thân soạn khúc, điền từ một bản kịch truyền thanh, có Đầu Bài độc thoại một hai câu đã viên mãn lắm rồi.
Viên mãn.
Lúc ấy suy nghĩ thật đơn giản…….
Cô đổi áo ngủ, ngồi ở ban công nhỏ của phòng mình, tay vô thức đặt trên đàn tranh, tim vẫn đập lúc nhanh lúc chậm……. Cô và Đàu Bài….. đến tột cùng là sao lại biến thành loại quan hệ như hiện tại a…….. Đầu Bài là nghiêm túc, hay là vui bình thường trong thế giới ảo, chẳng qua là lười giải thích?
Cô nhớ, đôi khi có đại thần trong giới ám chỉ có tình ý với Đàu Bài, cũng có vài lời đồn mờ ám, nhưng đều nhanh chóng biến mất. Mạc Thanh Thành thật sự không thích giải thích với công chúng, tỏ thái độ hay này nọ, có cảm giác như tách rời ở bên ngoài thế giới mạng. Chỉ có lần này…….
Cô lấy tay, lại bưng kín mặt.
Vẫn còn rất nóng T.T
Chẳng lẽ cả đêm sẽ hồn bay ngoài trời thế này sao……
Cô bất giác gảy ra tiếng, tiếng đàn vừa vang, chợt nhắc cô nhớ một sự kiện trong đáy lòng, Thượng Da…… Hôm nay là lễ tình nhân, Đầu Bài từng nói lễ tình nhân sẽ post bài Thượng Da?! Xong rồi xong rồi, cả sóng bình luận thế này thật đáng sợ, cô còn chưa nghĩ xong chính mình nên làm gì bây giờ…… Cứ tiếp tục nổi bần bật thế này, thật sẽ điên mất.
Cô hít sâu, từ ban công trở lại giường, nằm úp sấp nhìn chằm chằm di động, giữa gọi điện trực tiếp và wechat gián tiếp, quyết đoán lựa chọn cái sau…… Trao đổi thế này còn có thể giữ tâm tình bình thản chút.
Suy nghĩ một chút, vẫn là đánh chữ gửi qua: Anh hết bận chưa?
Rất nhanh, bên kia trả lời một đoạn tin nhắn thoại.
Giọng của Mạc Thanh Thành rất rõ ràng: “Đợi chút, vừa tắm xong, anh mặc đồ đã.”
…………
…………
Cô thành công não bổ ra một hình ảnh, giây tiếp theo liền mạnh mẽ chôn mặt vào gối, rất, rất khiến người ta………
Nhanh chóng nghe tiếng điện thoại reo, không phải wechat, là điện thoại trực tiếp. Cố Thanh nghiêng mặt qua, nhìn di động trong tay, trên màn hình hiển thị tên Mạc Thanh Thành. Hắn thật sự gọi điện đến, không phải wechat, là điện thoại……… Cố Thanh do dự hơn mười giây mới nhận.
“Ăn tối chưa?” Đây là câu đầu tiên Đầu Bài nói trong cuộc gọi đầu tiên cho cô.
“Vẫn chưa….” Cố Thanh thốt ra.
“Anh còn ở bệnh viện, cùng ăn không?”
……..
……..
Ông trời, ai có thể tặng cô mấy cân dũng khí để cô có thể cự tuyệt Đầu Bài hai lần trong một ngày đi?
Trong phòng yên tĩnh, cô thậm chí nghe được tiếng thở của Mạc Thanh Thành bên kia điện thoại…….. Cô rất không phúc hậu lựa chọn coi nhẹ chuyện này, chuyển hướng về trọng điểm: “Em tìm anh…. kỳ thật là muốn nói chuyện bài hát chúng ta ghi âm…..”
Giọng của hắn ôn nhu, lập tức ngầm hiểu: “Thượng da?”
“Vâng…… Thượng da.”
“Thế nào?”
“Em muốn nói, bài hát ấy….. có thể…. đổi ngày bình thường mới post được không?” Thân là một ca sĩ, bài hát ghi âm nghiêm túc như vậy, cô cũng không nhẫn tâm không đăng, nhưng nếu đăng ngày hôm nay, cô không biết mình còn dám ló mặt lên mạng nữa không T.T
“Ừ, được.”
……….
……….
Đơn giản như vậy?
Thật……… đơn giản.
Cố Thanh nhẹ nhàng thở ra.
“Bất quá, có lẽ phải đổi bài khác,” Mạc Thanh Thành cười, “Vì bọn họ đã biết, hôm nay anh sẽ tặng lễ vật cho họ.”
Cô đương nhiên biết, “bọn họ” hắn nói là chỉ fan.
Đúng vậy, nếu đã hứa rồi…….. cũng không thể không đăng bài, Cố Thanh cũng hiểu, nhưng……. Hôm nay phát bài đó, cô thật sự không hold được, là thật tâm thiệt tình không hold được.
“Không bằng thế này, đêm nay chúng ta hợp tác làm một bài mới,” Mạc Thanh Thành lương thiện hiểu ý đưa ra đề nghị khác, “Em có khúc nào biên sẵn không, gửi cho anh, anh hát, được không?”
“………. Cũng được.”
Hình như chỉ có thể như vậy T.T
Ai bảo Đầu Bài không phải ca sĩ, nếu là ca sĩ thì trong máy tính luôn có hàng tồn trữ nha? Không đến mức đột xuất muốn đổi bài cũng không có đồ thay thế.
“Trong máy em……. hình như mới nhất là 《Cẩm lí sao 》.” Cô ngượng ngùng nói với hắn, dù sao thời gian này toàn dân thi nhau cover bài này, bảo Đầu Bài hát…….. dường như không đủ đặc biệt.
“Được, đêm nay chúng ta rán cá chép [1],” Giọng hắn có tiếng vang nho nhỏ, lại không để ý chút nào, “Em hòa âm?”
“……. Được.”
Cô thuận theo tình thế đáp ứng, từ trên giường bò dậy, bắt đầu tìm khúc mình mới biên theo Cẩm lý sao, kỳ thật cũng vì toàn dân cover bài này, cô nhất thời ham vui, dùng đàn tranh làm chủ âm. Hòa âm…… cô thật sự chỉ thử qua một hai lần, nghĩ đến hòa âm cho Mạc Thanh Thành, cảm thấy áp lực thật lớn.
Giày vò nửa giờ mới xong nhạc đệm.
Khi gửi đi rồi vẫn thấy thấp thỏm không yên…….
Đến khi……..
Hắn gửi tin wechat: “Đăng lên rồi, em có thể lên nghe thử.”
Nhanh vậy?
Chẳng lẽ chỉ thu một lần là xong?!
……….
T.T Quả nhiên là Đàu Bài.
Cô mò lên weibo của Đàu Bài, vì hắn còn ở bệnh viện, sau khi nhận được nhạc đệm, chỉ dùng phần mềm “Hát đi” ghi âm, bài post rất ‘sạch sẽ’, không có thuyết minh gì, cũng không @ ai cả.
Cố Thanh hơi thở phào, hòa âm…. hẳn là sẽ không nghe ra cô đâu?
Vậy là tốt nhất T.T
Chỉ ba phút thôi weibo đã chuyển phát hơn một nghìn.
Cô bỗng nhiên không dám mở ra nghe thử, nhưng tận sâu trong lòng vẫn phi thường muốn lập tức nghe thử Đầu Bài cover Cẩm lý sao……..Cuối cùng, cô cố lấy dũng khí, nhấn vào link.
Khi cô hít sâu, đã nghe thấy tiếng đàn tranh của mình tấu nhạc dạo.
Nhạc dạo của bài này không tính ngắn….
Mà cũng trong nhạc nền của đàn tranh, cô thực rõ ràng nghe Đầu Bài dùng giọng đặc biệt trầm thấp, ôn nhu mở màn:
“Bài hát này, là ta và nàng tặng cho mọi người, lễ tình nhân vui vẻ.”
[1] chỗ này là đồng âm: tên bài hát là cẩm lí sao, sao đồng âm với từ rán, cẩm lý là cá chép (loại cá cảnh nhiều màu). Bạn có thể nghe bài hát này ở đây
Phía dưới lại là một loạt: “Đây là dấu hiệu muốn đào góc tường sao ( ⊙ o ⊙)!”
Đội ngũ nhắn lại phi thường chỉnh tề……
………..
………..
“Cậu biết không, Mộc Mộc là coser bản mạng của mình, nếu không phải thời thời khắc khắc để ý hắn, mình khẳng định sẽ bỏ lỡ. Đừng lo, thật sự đã xóa sau một giây thôi… Hẳn là chưa ai kịp lưu lại…..” Đổng Nhất Nho tiếp tục bla bla bla.
Cố Thanh không còn gì để nói.
Mình phải bình tĩnh, bình tĩnh……
Cô chỉ có suy nghĩ đó.
Không thể tiếp tục ở lại siêu thị mãi, may mà Đổng Nhất Nho còn trong ca trực, không dám nói nhiều quá. Cố Thanh tìm cớ bỏ chạy, đi thẳng về nhà, vào cửa liền thấy mẹ mình đang rửa chén trong bếp. Nghe cửa mở, mẹ thò đầu ra sau nhìn ra: “Sao đột nhiên lại về? Không phải nói tuần này không về sao? Không có để cơm tối cho con đâu.”
“Vâng…….. Con đến nhà bạn học, gần đây, tiện đường nên về.”
Mẹ không nói gì, chỉ tủ lạnh: “Đêm nay ba mẹ phụ trách chăm sóc bà ngoại, con đói bụng thì trong tủ lạnh có bánh mì, tự lấy ăn.”
Cô dạ.
Không có ai thì tốt, không có ai thì tốt, nếu khô
ng cả đêm thất thần nhất định sẽ bị cha mẹ truy hỏi.
Cô vào phòng mình, sờ sờ mặt, nóng hầm hập, hoàn toàn tưởng tượng được mức độ đỏ mặt. Cả ngày bị đùa giỡn các kiểu quá mãnh liệt, hiện tại nghĩ lại, còn bội phục chính mình có thể kiên trì về đến nhà T.T
Đàu Bài……
Thương Thanh Từ…..
Mạc Thanh Thành……
Ba tên này, hợp lại thành một người, mà người này, là thanh âm khi cô vừa vào giới đã thích. Lúc ấy cũng không biết hắn có thể hát, chỉ nghĩ muốn một ngày bản thân soạn khúc, điền từ một bản kịch truyền thanh, có Đầu Bài độc thoại một hai câu đã viên mãn lắm rồi.
Viên mãn.
Lúc ấy suy nghĩ thật đơn giản…….
Cô đổi áo ngủ, ngồi ở ban công nhỏ của phòng mình, tay vô thức đặt trên đàn tranh, tim vẫn đập lúc nhanh lúc chậm……. Cô và Đàu Bài….. đến tột cùng là sao lại biến thành loại quan hệ như hiện tại a…….. Đầu Bài là nghiêm túc, hay là vui bình thường trong thế giới ảo, chẳng qua là lười giải thích?
Cô nhớ, đôi khi có đại thần trong giới ám chỉ có tình ý với Đàu Bài, cũng có vài lời đồn mờ ám, nhưng đều nhanh chóng biến mất. Mạc Thanh Thành thật sự không thích giải thích với công chúng, tỏ thái độ hay này nọ, có cảm giác như tách rời ở bên ngoài thế giới mạng. Chỉ có lần này…….
Cô lấy tay, lại bưng kín mặt.
Vẫn còn rất nóng T.T
Chẳng lẽ cả đêm sẽ hồn bay ngoài trời thế này sao……
Cô bất giác gảy ra tiếng, tiếng đàn vừa vang, chợt nhắc cô nhớ một sự kiện trong đáy lòng, Thượng Da…… Hôm nay là lễ tình nhân, Đầu Bài từng nói lễ tình nhân sẽ post bài Thượng Da?! Xong rồi xong rồi, cả sóng bình luận thế này thật đáng sợ, cô còn chưa nghĩ xong chính mình nên làm gì bây giờ…… Cứ tiếp tục nổi bần bật thế này, thật sẽ điên mất.
Cô hít sâu, từ ban công trở lại giường, nằm úp sấp nhìn chằm chằm di động, giữa gọi điện trực tiếp và wechat gián tiếp, quyết đoán lựa chọn cái sau…… Trao đổi thế này còn có thể giữ tâm tình bình thản chút.
Suy nghĩ một chút, vẫn là đánh chữ gửi qua: Anh hết bận chưa?
Rất nhanh, bên kia trả lời một đoạn tin nhắn thoại.
Giọng của Mạc Thanh Thành rất rõ ràng: “Đợi chút, vừa tắm xong, anh mặc đồ đã.”
…………
…………
Cô thành công não bổ ra một hình ảnh, giây tiếp theo liền mạnh mẽ chôn mặt vào gối, rất, rất khiến người ta………
Nhanh chóng nghe tiếng điện thoại reo, không phải wechat, là điện thoại trực tiếp. Cố Thanh nghiêng mặt qua, nhìn di động trong tay, trên màn hình hiển thị tên Mạc Thanh Thành. Hắn thật sự gọi điện đến, không phải wechat, là điện thoại……… Cố Thanh do dự hơn mười giây mới nhận.
“Ăn tối chưa?” Đây là câu đầu tiên Đầu Bài nói trong cuộc gọi đầu tiên cho cô.
“Vẫn chưa….” Cố Thanh thốt ra.
“Anh còn ở bệnh viện, cùng ăn không?”
……..
……..
Ông trời, ai có thể tặng cô mấy cân dũng khí để cô có thể cự tuyệt Đầu Bài hai lần trong một ngày đi?
Trong phòng yên tĩnh, cô thậm chí nghe được tiếng thở của Mạc Thanh Thành bên kia điện thoại…….. Cô rất không phúc hậu lựa chọn coi nhẹ chuyện này, chuyển hướng về trọng điểm: “Em tìm anh…. kỳ thật là muốn nói chuyện bài hát chúng ta ghi âm…..”
Giọng của hắn ôn nhu, lập tức ngầm hiểu: “Thượng da?”
“Vâng…… Thượng da.”
“Thế nào?”
“Em muốn nói, bài hát ấy….. có thể…. đổi ngày bình thường mới post được không?” Thân là một ca sĩ, bài hát ghi âm nghiêm túc như vậy, cô cũng không nhẫn tâm không đăng, nhưng nếu đăng ngày hôm nay, cô không biết mình còn dám ló mặt lên mạng nữa không T.T
“Ừ, được.”
……….
……….
Đơn giản như vậy?
Thật……… đơn giản.
Cố Thanh nhẹ nhàng thở ra.
“Bất quá, có lẽ phải đổi bài khác,” Mạc Thanh Thành cười, “Vì bọn họ đã biết, hôm nay anh sẽ tặng lễ vật cho họ.”
Cô đương nhiên biết, “bọn họ” hắn nói là chỉ fan.
Đúng vậy, nếu đã hứa rồi…….. cũng không thể không đăng bài, Cố Thanh cũng hiểu, nhưng……. Hôm nay phát bài đó, cô thật sự không hold được, là thật tâm thiệt tình không hold được.
“Không bằng thế này, đêm nay chúng ta hợp tác làm một bài mới,” Mạc Thanh Thành lương thiện hiểu ý đưa ra đề nghị khác, “Em có khúc nào biên sẵn không, gửi cho anh, anh hát, được không?”
“………. Cũng được.”
Hình như chỉ có thể như vậy T.T
Ai bảo Đầu Bài không phải ca sĩ, nếu là ca sĩ thì trong máy tính luôn có hàng tồn trữ nha? Không đến mức đột xuất muốn đổi bài cũng không có đồ thay thế.
“Trong máy em……. hình như mới nhất là 《Cẩm lí sao 》.” Cô ngượng ngùng nói với hắn, dù sao thời gian này toàn dân thi nhau cover bài này, bảo Đầu Bài hát…….. dường như không đủ đặc biệt.
“Được, đêm nay chúng ta rán cá chép [1],” Giọng hắn có tiếng vang nho nhỏ, lại không để ý chút nào, “Em hòa âm?”
“……. Được.”
Cô thuận theo tình thế đáp ứng, từ trên giường bò dậy, bắt đầu tìm khúc mình mới biên theo Cẩm lý sao, kỳ thật cũng vì toàn dân cover bài này, cô nhất thời ham vui, dùng đàn tranh làm chủ âm. Hòa âm…… cô thật sự chỉ thử qua một hai lần, nghĩ đến hòa âm cho Mạc Thanh Thành, cảm thấy áp lực thật lớn.
Giày vò nửa giờ mới xong nhạc đệm.
Khi gửi đi rồi vẫn thấy thấp thỏm không yên…….
Đến khi……..
Hắn gửi tin wechat: “Đăng lên rồi, em có thể lên nghe thử.”
Nhanh vậy?
Chẳng lẽ chỉ thu một lần là xong?!
……….
T.T Quả nhiên là Đàu Bài.
Cô mò lên weibo của Đàu Bài, vì hắn còn ở bệnh viện, sau khi nhận được nhạc đệm, chỉ dùng phần mềm “Hát đi” ghi âm, bài post rất ‘sạch sẽ’, không có thuyết minh gì, cũng không @ ai cả.
Cố Thanh hơi thở phào, hòa âm…. hẳn là sẽ không nghe ra cô đâu?
Vậy là tốt nhất T.T
Chỉ ba phút thôi weibo đã chuyển phát hơn một nghìn.
Cô bỗng nhiên không dám mở ra nghe thử, nhưng tận sâu trong lòng vẫn phi thường muốn lập tức nghe thử Đầu Bài cover Cẩm lý sao……..Cuối cùng, cô cố lấy dũng khí, nhấn vào link.
Khi cô hít sâu, đã nghe thấy tiếng đàn tranh của mình tấu nhạc dạo.
Nhạc dạo của bài này không tính ngắn….
Mà cũng trong nhạc nền của đàn tranh, cô thực rõ ràng nghe Đầu Bài dùng giọng đặc biệt trầm thấp, ôn nhu mở màn:
“Bài hát này, là ta và nàng tặng cho mọi người, lễ tình nhân vui vẻ.”
[1] chỗ này là đồng âm: tên bài hát là cẩm lí sao, sao đồng âm với từ rán, cẩm lý là cá chép (loại cá cảnh nhiều màu). Bạn có thể nghe bài hát này ở đây
/54
|