Từng giọt nước trong suốt nhỏ xuống đường truyền dịch. Kim Ngân nằm trên giường bệnh, cả khuôn mặt trắng như tấm drap mà cô đang đắp. Mùi đặc trưng của bệnh viện hòa cùng với hương gỗ ấm. Trong giấc mộng, Kim Ngân thấy mình như người lạc vào đảo hoang. Xung quanh không có ai, cũng không ai thấy cô. Ngoài nỗi sợ hãi ra thì cô không còn gì khác.
Cô đã khóc, đã khóc rât nhiều. Nhưng vẫn cứ cô độc.
Cô đã sợ, đã rất sợ hãi. Nhưng vẫn chẳng ai đến bên cô.
Cô cứ thế đi, đi về phía ánh sáng. Nhưng ánh sáng cứ chạy mãi về cuối chân trời. Để lại Kim Ngân trong bóng tối cô đơn.
Trong cơn hôn mê, Kim Ngân nghe thấy tiếng nói chuyện bên cạnh:
- Chuyện của bọn họ thực rất rắc rối. Ngay cả tôi cũng thấy mệt mỏi thay cho họ.
- Vậy sao?
- Phải. Nếu vừa rồi Hoàng Mai không nghĩ quẩn, thì tôi còn cứ ngỡ mọi chuyện chỉ qua đi như thế. Nhưng không ngờ…
- Được rồi, tôi hiểu ý chị!
Đây là giọng nói của bác sĩ Đường mà? Vậy còn giọng nói khàn khàn kia là của ai? Cô thấy rất quen. Đó là giọng nói đã khắc sâu vào trong tâm trí cô thì không quen sao được?
Ngày đầu tiên cô gặp anh, bị anh thu hút cũng bởi chất giọng khàn khàn đặc trưng đó. Anh cùng với một người bạn bước vào quán ăn, nụ cười tỏa nắng khiến cô ngây ngất. Trái trung trinh rung động như đánh dấu một cột mốc đáng nhớ của cuộc đời. Lúc ấy cô mới được biết, hóa ra anh là sinh viên năm cuối của trường cô. Là đàn anh nổi tiếng trong trường. Anh là bạch mã hoàng tử của biết bao sinh viên nữ. Chỉ tiếc bạch mã hoàng thử thì vẫn cứ là bạch mã hoàng tử. Còn cổ tích thì vẫn nằm lại trong một thế giới phi hiện thực nào đó. Và sẽ chẳng có nàng công chúa như trong cổ tích xuất hiện đâu.
Hoàng Mai nói, Vĩnh Khanh đẹp trai là bởi bố mẹ anh ta đẹp. Nhưng cái biệt danh “Bạch mã hoàng tử” của anh ấy không phải chỉ nằm ở vẻ đẹp trai. Mà còn nằm ở khí chất đặc biệt của anh.
Chẳng biết có phải Vĩnh Khanh được sinh ra trong một gia đình giàu có hay không? Mà từ người anh lúc nào cũng tỏa ra một loại khí chất rất tôn quý, rất kiêu ngạo, gây cho người ta cảm giác xa vời. Đám con gái bọn cô tối ngày chỉ biết ước mơ, nhưng không ai dám chạy theo anh để bắt lấy trái tim.
Kim Ngân dần dần mở mắt ra. Hình ảnh đi từ mờ nhạt cho tới rõ nét. Cô nghiêng đầu nhìn trần nhà, sau đó nhìn bình truyền dịch treo lơ lửng trước mắt. Trong lòng chợt cảm thấy mơ hồ.
Tại sao cô lại nằm ở đây?
Đó là câu nghi vấn đầu tiên xuất hiện trong đầu Kim Ngân. Nhưng cô chưa kịp hỏi thì đã có người lên tiếng trước:
- Tỉnh rồi à?
Kim Ngân khẽ quay sang nhìn, chợt giật mình khi phát hiện người đó là Thiên Hoàng. Đến bây giờ, tuy đã biết anh ta không phải Vĩnh Khanh, nhưng trong tiềm thức của cô vẫn như mặc niệm một cái gì đó. Rằng mỗi khi nhìn thấy anh là cô lại thấy sợ hãi.
Kim Ngân mấp máy môi định nói, nhưng do cổ họng khô rát nên khi phát âm thấy rất khó khăn:
- Tại sao lại là anh?
Vừa rồi cô còn nghe thấy giọng của bác sĩ Đường cơ mà? Sao lúc tỉnh dậy người cô thấy lại là anh ta?
Thiên Hoàng mỉm cười ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường. Sau đó anh nói:
- Buổi sáng, tôi đang định hẹn cô ra bàn đến chuyện PR cho “rất muốn yêu em”. Nhưng lúc gọi điện thì người nghe máy lại không phải cô mà là bác sĩ Đường. Tôi có hỏi chuyện, bà ấy chỉ bảo cô đang nằm trong bệnh viện nên tôi tới đây ngay.
Kim Ngân cố nhớ lại mọi chuyện, nhưng ký ức lại như những mảnh vỡ thủy tinh. Rời rạc và rất khó nhận biết. Rồi cô chợt hốt hoảng ngồi dậy, giật kim truyền trong tay ra toan bước xuống giường.
Thiên Hoàng ngạc nhiên khi thấy biểu hiện bất ngờ của Kim Ngân. Anh vội vàng giữ tay cô lại quát lớn:
- Cô làm gì thế?
- Không phải việc của anh – Kim Ngân trừng mắt đáp.
Thiên Hoàng bất chợt buông tay ra. Hành động này khiến cho Kim Ngân đang cố giằng người liền theo lực quán tính liền ngã xuống. Cô không ngờ được tình huống này, nên khi nó xảy ra, cô chỉ biết hét lên một tiếng.
Đôi môi bạc của Thiên Hoàng khẽ nhếch, anh điềm nhiên ngồi xuống nói:
- Tất nhiên đó không phải việc của tôi. Cô có thể đi, nhưng đến lúc ngất giữa đường thì đừng nói tôi không ra đỡ cô.
- Đây không phải bệnh viện sao? – Kim Ngân đáp.
- Phải, là bệnh viện. Các y bác sĩ sẽ “sẵn sàng” giúp đỡ cô đó – Từ sẵn sàng được anh ta nhấn mạnh một cách đầy mỉa mai.
Kim Ngân nghiến răng nghiến lợi nhìn Thiên Hoàng. Khuôn mặt biểu lộ rõ sự tức giận. Sau cùng, cô đành ngồi xuống, không nhìn người đàn ông trước mặt và hỏi:
- Hoàng Mai sao rồi?
Thiên Hoàng vẫn thản nhiên nói:
- Sao lại hỏi tôi? Tôi đâu biết cô ta là ai?
Lần này thì Kim Ngân không thể chịu được nữa. Cô đành bước xuống giường rồi mở cửa ra ngoài, để lại Thiên Hoàng với một nụ cười trên môi.
Kim Ngân vẫn còn nhớ, mình không hề tự tử. Lúc cô vừa đặt con dao lên cổ tay thì cũng là lúc bác sĩ Đường vào phòng. Tới thì cô không nhớ gì nữa. Có thể, vì tinh thần quá hoảng loạn nên cô đã bị ngất đi. Kim Ngân đoán. Đây chắc là lý do hợp lý nhất mà cô tìm được lúc này cho mình, để giải đáp vì sao bản thân lại phải nằm trong đây.
Còn chuyện tại sao Thiên Hoàng đến tìm cô để bàn chuyện PR, mà không phải là tổng biên tập hay chú Sáng, hoặc người bên ban quảng cáo thì cô cũng chịu. Cô nghĩ, có lẽ anh ta là một tên lắm tiền nhiều của, rỗi việc nên chạy đến chọc cô tức chết đấy mà. Cứ nhìn cái cung cách anh ta nói chuyện với cô thì biết. Rõ ràng là anh ta đang muốn trêu tức cô.
Tất nhiên, nói đi cũng phải nói lại. Kim Ngân vu cho Thiên Hoàng như vậy thực oan cho anh ấy. Bởi vì đích xác Thiên Hoàng không biết Hoàng Mai là ai!
.
.
.
Buổi tối, Kim Ngân ra viện luôn. Cơ bản vì tình trạng sức khỏe của cô không đến nỗi nguy kịch, chỉ là bị khủng hoảng tinh thần và kiệt sức do mấy ngày qua làm việc điên cuồng thôi. Chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi vài ngày là ổn.
Kim Ngân thở dài rồi ngồi vào trong xe của Thiên Hoàng. Thắt dây an toàn lại rồi cô khẽ nói. Hình như là nói cho mình cô nghe:
- Nếu hôm nay cậu chết…thì anh ấy chắc sẽ hận mình đến sống lại mất.
Thiên Hoàng ngồi bên cạnh, nghe Kim Ngân nói vậy thì không khỏi bật cười. Anh vừa khởi động xe vừa nói:
- Dù sao thì cô ta cũng qua cơn nguy kịch rồi mà.
Kim Ngân không đáp lại Thiên Hoàng. Anh ta làm sao mà biết được chuyện của cô cơ chứ? Làm sao biết được mười năm qua cô và Hoàng Mai đã sống như thế nào cơ chứ? Và làm sao mà biết có người hận cô như thế nào cơ chứ?
Cảm giác bị người mình yêu hận thực giống như cảm giác trái tim bị đem ra đâm nát. Cảm giác dày vò ấy sẽ khiến bản thân hoang mang, đau khổ và thậm chí là mất đi cả lý trí. Hận khác với ghét, khác với thù…Bởi vì khi người ta đã dùng từ “hận”, thì chắc chắn họ đã không còn chút tình gì nữa rồi.
Kim Ngân hiểu Vĩnh Khanh chưa bao giờ yêu cô. Nên để hận cô, anh không cần phải suy nghĩ một giây!
Mười năm trước, ngày cô đứng trong mưa nhìn anh. Anh đứng ở quán hàng cơm đối diện, tay cầm chiếc ô màu đen nhìn về một hướng. Cô không biết anh đang nhìn ai, nhưng cô có cảm giác anh cũng đang nhìn lại mình. Cảm giác tự huyễn ấy khiến cô thấy vui sướng hơn bao giờ hết. Cho dù là mơ thì cô cũng chấp nhận mơ tới cùng. Đến khi tỉnh dậy, buồn một lần cũng cam tâm.
Dưới mái hiên, dáng người anh dong dỏng cao trong bộ đồ thể thao màu trắng. Mùa mưa này mà mặc màu trắng thì thực là thảm, nhưng nhà Vĩnh Khanh rất giàu, anh đi đâu đều có xe đưa đón, cho nên không phải sợ chuyện quần áo bị nước mưa bắn vào.
Cô cứ đứng như vậy, anh cũng cứ đứng như thế…Khoảng cách vừa gần vừa xa, mưa rơi trắng xóa như một giấc mơ nhạt nhòa. Lúc ấy Kim Ngân đã ước, giá mà trời đừng tạnh mưa, để cô được mơ mãi trong giấc mộng này. Nhưng bong bóng mưa đã không theo lời nguyện cầu của Kim Ngân, nó vỡ rất nhanh trong niềm tiếc nuối của cô. Chiếc xe sang trọng màu đen đỗ trước mặt anh, hòng mong anh bước vào trong đó.
Vĩnh Khanh dường như hơi chần chừ, sau đó có một người mở cửa xe bước ra. Ông ta chắc là người lái xe của nhà Vĩnh Khanh. Ông cung kính mở cửa rồi còn đặt tay lên trên để anh khỏi bị chạm đầu vào thành xe. Và cuối cùng anh cũng chịu bước vào trong chiếc xe sang trọng đó.
Tất cả đều được Kim Ngân âm thầm ghi lại trong tâm trí. Năm tháng qua đi, đoạn ký ấy đã bắt đầu ngả màu nhưng chưa bao giờ phai nhạt.
Khi chiếc xe đã vút đi trong mưa, tựa như một ngôi sao băng màu đen lao giữa ban ngày, manh Vĩnh Khanh của cô đi xa mãi. Cô đã đứng đó ngẩn ngơ một lúc, rồi chợt giật mình phát hiện, hóa ra tất cả chỉ là mơ.
Người con trai ấy là người mà cô không bao giờ với tới.
Không bao giờ có thể với tới!
“Này, lên xe. Nhà cô ở đâu thế? Tôi cho cô đi nhờ một đoạn.”
“Gì cơ?”
“Lên xe đi, mưa lớn thế này chẳng biết khi nào mới tạnh. Tôi đưa cô về nhà.”
“Em…Em…Em không…”
“Em em cái gì? Định đứng đây ngắm mưa sao?”
“Dạ!”
Trời thì vẫn cứ mưa như thế, trong không khí còn mang theo hơi lạnh của mùa đông. Vậy mà trong lòng Kim Ngân, nắng ấm đã tràn ngập tự khi nào. Cô cứ tưởng rằng giấc mộng vừa rồi đã tan biến, đã vỡ theo bong bóng mưa, nhưng khi chiếc xe ấy quay lại, khi cửa kính xe được Vĩnh Khanh kéo xuống, và khi anh mỉm cười nói với cô bằng vẻ quan tâm như vậy…Cô đã cảm thấy giấc mơ này thực biết bao.
Cô có thể biết mình đang ở đâu.
Có thể thấy mình đang ngồi cùng ai.
Và có thể cảm nhận được mình đang hạnh phúc vì ai.
Kim Ngân quay đầu ra nhìn đường phố, cố gắng không để giọt nước đang ngập ngừng bên khóe mắt rơi xuống. Tâm trí chợt trở lên rối bời…Bao nhiêu năm qua, cứ mỗi lúc nghĩ về những đoạn ký ức màu hồng là cô lại thấy con tim như trở về thời thiếu nữ. Cũng biết bồi hồi, cũng biết hạnh phúc, và cũng biết xót xa…
Thực ra cô cũng chỉ bình thường như bao người con gái khác thôi. Nếu không phải do số phận xô đẩy, thì giờ chắc cô cũng như họ, cũng có một cuộc sống an lành bên người mình yêu thương rồi!
Ông trời ơi, đến bao giờ ông mới thấy chán trò chơi này đây?
- Cô có đói không? Chúng ta đi ăn cơm. Đồng thời bàn về chuyện PR luôn – Trong im lặng, bất giác Thiên Hoàng mở miệng nói.
Kim Ngân thở dài, phải mất một lúc lâu sau cô mới đáp lại anh:
- Anh Hoàng, tôi không phải người của bên quảng cáo. Có gì anh cứ liên hệ với tổng biên tập là
được rồi. Chứ tôi chỉ là một phóng viên nhỏ bé, không có quyền bàn với anh chuyện này.
- Ồ, nhưng tôi tưởng đồ ngốc cũng phát hiện được rằng tôi đang có ý với cô chứ nhỉ? – Một câu nói chẳng có liên quan gì đến chuyện hai người đang đề cập đến.
Kim Ngân cảm thấy hơi bất ngờ về sự thẳng thắn của người đàn ông này. Cô cũng đã từng nghĩ tới chuyện anh ta có ý với cô, nhưng rồi lại gạt phắt đi ngay. Cơ bản vì cô cảm thấy bản thân chẳng có gì đặc biệt để người như Thiên Hoàng phải chú ý cả. Nếu có, thì Kim Ngân dám khẳng định rằng mắt thẩm mỹ của anh ta quá tầm thường.
Nhưng người đàn ông này rất khó đoán. Trong đôi mắt của anh ta đang chứa những suy nghĩ gì cô đều không thể đoán được. Mỗi câu nói của anh như khiến cô rơi vào trạng thái chênh vênh, không chắc chắn. Rốt cuộc thì tại sao anh ta lại để ý tới cô?
Kim Ngân hơi quay lại nhìn Thiên Hoàng, khẽ hỏi:
- Anh đang nói đùa phải không?
- Nếu phải thì sao? Mà không phải thì sao?
Kim Ngân ôm trán vẻ mệt mỏi:
- Tôi không có hứng thú chơi trò tình ái với anh. Anh là người đứng đầu của một công ty điện ảnh lớn, lại có ngoại hình bắt mắt. Người như anh, muốn tiền có tiền, muốn tình có tình…Anh còn sợ không kiếm được người hơn tôi hay sao?
Thiên Hoàng hơi ngẩn người ra trước thái độ của Kim Ngân. Cô ấy không giống những người con gái khác mà anh từng gặp. Khi nói đến chuyện yêu đương nhắng nhít kiếu này, đôi mắt cô trở nên rất chán nản và có đôi phần né tránh. Anh không biết Kim Ngân đã trải qua những chuyện như thế nào, đau buồn ra sao. Nhưng một người con gái đã đến tuổi lo ế chống như cô, thì lẽ ra phải nên vui mừng khi biết có một người như anh muốn theo đuổi cô mới phải.
Thiên Hoàng nhếch môi cười, hai ngón tay theo thói quen gõ gõ trên vô lăng, rồi anh hỏi rất tự nhiên:
- Tại sao tôi lại không được thích cô?
- Bởi vì anh là Thiên Hoàng. Là ước mơ muốn với tới của rất nhiều cô gái.
- Trong đó không có cô à?
Nhất thời Kim Ngân không biết phải trả lời ra sao, trong trái tim chợt run lên một cái.
Nếu như ngày xưa, Vĩnh Khanh nói với cô câu này thì tốt biết bao. Cô sẽ vui mừng biết mấy.
Thực ra, đã có một thời cô nghĩ Vĩnh Khanh thích mình. Đó là một thời cô ngu ngơ thích ngồi bên cửa sổ, cười một mình như một cô gái đang trong giai đoạn yêu đương và nghĩ về tình yêu. Đó là một thời cô vẫn luôn nghĩ rằng, có một người con trai thập toàn thập mỹ thích mình…Đó là thời cô cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết!
Chỉ tới khi Hoàng Mai vui mừng nói với cô câu đó:
“Kim Ngân, Vĩnh Khanh và mình đang hẹn hò. Hôm nay anh ấy muốn mời mình đi ăn, cậu bảo mình nên mặc gì đây?”
Thì mộng tưởng trong lòng cô đã bị đè nát!
Câu nói ấy như một tiếng sét đánh ngang tai, khiến cho cô phải giật mình đến sợ hãi. Trong lòng lúc ấy như bị rút mất nhiệt huyết, hy vọng…Thứ còn lại chỉ là điêu tàn, hụt hẫng và cô đơn.
Cuối cùng thì người Vĩnh Khanh yêu vẫn là một người con gái khác. Cô ấy xinh đẹp hơn cô, tài giỏi hơn cô…Và cái gì cũng hơn cô.
Nhưng Kim Ngân nghĩ, mọi chuyện phải đúng như thế thì mới là một câu chuyện cổ tích hoàn hảo. Trong câu chuyện ấy, cô chỉ là mụ phù thủy độc ác mà thôi.
Bất giác, tiếng gọi của Thiên Hoàng vang lên khiến Kim Ngân giật mình rồi trở về thực tại. Cô thẫn thờ quay ra nhìn Thiên Hoàng, phải mất một lúc để sắp xếp lại tâm trạng cô mới nhớ được câu hỏi đang bỏ ngỏ của anh.
Kim Ngân mỉm cười, bàn tay vân về túi xách trong lòng, rồi cô cụp mắt xuống nói:
- Trong tôi tất nhiên là vẫn luôn ước mơ về một tình yêu lâu bền. Nhưng đến tầm tuổi này, tôi lại thấy thứ tình yêu đó không tồn tại. Người như anh chắc chắn sẽ không thuộc về tôi, tôi hà tất phải ước mơ xa với?
Câu nói của Kim Ngân lại một lần nữa khiến Thiên Hoàng bất ngờ. Chưa có người con gái nào không mơ ước anh. Chưa có người con gái nào lại ơ hờ với những lời nói đầy mờ ám của anh đến vậy. Thậm chí trước kia, người phải ra dấu hiệu theo đuổi trước là họ chứ không phải anh. Như Quyên Vỹ, cô ta đã hẹn anh tới nhà hàng nào đó, rồi nói nhăng nói cuội mấy câu để đánh tiếng anh đó thôi. Rồi còn Lâm Kỳ, chẳng phải cô ta cũng tự động đến trước mặt anh giở mấy miếng võ tình nhảm nhí hay sao?
Người như anh, sớm cũng đã không còn tin vào chuyện trên đời có một tình yêu thuần khiết, không mưu toan nữa rồi.
Nhưng anh không ngờ được rằng, mỗi người đều có một suy nghĩ riêng. Có người vẫn hy vọng vào tình yêu vì họ được gặp đúng người họ tìm. Có người như anh đã mất niềm tin, cũng là vì chưa tìm được người cần gặp. Lại có người như Kim Ngân, anh thấy trong mắt cô như đã lụi tắt tất cả. Tuyệt vọng, đau thương và chán nản….Cô ngay cả một chút hứng thú hay hy vọng cũng không có. Và có thể cũng chính điều ấy, cô ấy mới thức thời được như thế.
Cô ấy nói hà tất phải ước mơ tới anh? Nghĩa là xung quanh cô, còn rất nhiều người hợp với cô hơn.
Thiên Hoàng không kìm được liền bật cười trước những suy nghĩ của mình. Từ bao giờ anh lại giống chuyên gia về tình ái thế này?
Người con gái bên cạnh quả thực đã khiến anh nhận ra khá nhiều điều.
Bất giác, Thiên Hoàng phanh xe lại. Cái phanh gấp ấy khiến Kim Ngân đổ người về phía trước theo lực quán tính. Khi cô còn chưa kịp định thần lại để quay sang mắng người đàn ông điên rồ kia một trận, thì trên bờ môi đã có một luồng hơi ấm lướt qua.
Kim Ngân trừng mắt nhìn Thiên Hoàng hôn mình. Bàn tay anh ta còn đặt ở sau gáy cô, không cho cô chạy thoát. Lúc Kim Ngân đang định mở miệng ra nói, thì anh ta đã nhân cơ hội đó tiến tới giai đoạn hai của hôn.
Thực ra thì cảm giác như điện xẹt này cô chưa từng trải qua, bởi cô chưa hôn ai bao giờ!
Tình yêu đầu tiên đã trao cho Vĩnh Khanh, nhưng không được anh đáp lại. Từ đó tới nay, cô không hề yêu ai nữa. Ngay cả nụ hôn đầu cũng chưa cho ai.
Giờ bị một người đàn ông hôn bất ngờ, miễn cưỡng có thể nói anh hôn cô cũng giống như cô đang hôn người trong mộng. Nhưng cô lại không có cảm giác gì cả. Trừ cảm giác như dư âm của sự kinh hãi khi vừa rồi anh ta phanh gấp xe lại.
Sau một hồi môi quyện môi, lưỡi quyện lưỡi. Cuối cùng Thiên Hoàng cũng chịu buông cô ra rồi chán ngán nói:
- Em không biết thế nào là hôn à? Ngay cả đáp lại cũng không biết!
Kim Ngân lập tức quay mặt đi tránh ánh mắt của anh ta, che đi vẻ bối rối của mình. Lời nói cũng bắt đầu loạn cả lên:
- Anh làm cái gì thế? Tôi…Tôi..Anh…
Thiên Hoàng bật cười, anh vươn người đến sát cô, nói bằng chất giọng khàn khàn đặc trưng:
- Đây là nụ hôn đầu của em?
- Tôi…tất nhiên là không. Tôi đã hôn rất nhiều rồi. Anh tưởng tôi còn là thiếu nữ mới biết yêu à? – Không còn cách nào khác, Kim Ngân đành vênh mặt lên nói dối một cách trắng trợn. Khi nói còn không kịp chớp mắt, nhưng cổ thì đã gân lên rồi.
- Ồ! – Thiên Hoàng làm vẻ ngạc nhiên – Lần đầu tiên anh gặp một cao thủ có kiểu hôn khác lạ như em. Nhưng không sao, sau này anh sẽ còn học tập ở em rất nhiều. Cứ từ từ mà truyền dạy kinh nghiệm nhé giáo sư.
Kim Ngân nghe vậy lập tức quay người lại, cô nói như rít qua từng kẽ răng:
- Cái gì?
Đôi mắt của Thiên Hoàng vẫn mang vẻ lạnh lùng cố hữu đó, nhưng đôi môi đã giãn ra thành một nụ cười đầy hứng thú:
- Quá rõ rồi, em biết anh sẽ không từ bỏ mà.
Kim Ngân tức đến nỗi không biết làm gì. Cô đành bất lực buông xuôi:
- Vậy tùy anh. Chúng ta không có kết quả đâu.
Chiếc xe vẫn lao nhanh trên đường vắng. Thành phố dần lùi lại đằng sau, như những mảnh ký ức mãi mãi ở lại trong bóng tối. Ánh đèn đường leo lét chiếu xuống, cảnh vật bên ngoài thưa thớt dần. Trong không gian vắng lặng, tiếng nói khàn khàn mang hương gỗ ấm của Thiên Hoàng vang lên:
- Thế cứ lấy nụ hôn vừa rồi làm chứng nhân đi. Sau này kết quả cũng sẽ hiện ra thôi. Còn buổi tối nay…chúng ta hẹn hò.
Con người anh trước giờ làm việc chắc chắn, ngay cả đối với phụ nữ cũng phải chắc chắn. Cảm giác theo đuổi Kim Ngân trong anh cũng chỉ như cảm giác đang chinh phục một đỉnh núi mới. Anh không dám chắc khi chinh phục được rồi, mình có thấy nhàm chán như nhứng lần khác nữa hay không. Nhưng anh dám chắc, đây là lần đầu tiên anh chủ động đi tìm một ngọn núi để leo. Chứ không phải là núi tự hiện ra cho anh chinh phúc.
Kim Ngân đã cho Thiên Hoàng một ấn tượng đặc biệt. Một ấn tượng khó diễn tả bằng lời. Vậy nên khi cô càng tránh né anh, thì anh sẽ càng đuổi theo cô. Cho cô ấy biết rằng, trước giờ anh chưa bao giờ để mình thua thiệt trước phụ nữ.
Nhất là một người con gái tầm thường như cô!
Cô đã khóc, đã khóc rât nhiều. Nhưng vẫn cứ cô độc.
Cô đã sợ, đã rất sợ hãi. Nhưng vẫn chẳng ai đến bên cô.
Cô cứ thế đi, đi về phía ánh sáng. Nhưng ánh sáng cứ chạy mãi về cuối chân trời. Để lại Kim Ngân trong bóng tối cô đơn.
Trong cơn hôn mê, Kim Ngân nghe thấy tiếng nói chuyện bên cạnh:
- Chuyện của bọn họ thực rất rắc rối. Ngay cả tôi cũng thấy mệt mỏi thay cho họ.
- Vậy sao?
- Phải. Nếu vừa rồi Hoàng Mai không nghĩ quẩn, thì tôi còn cứ ngỡ mọi chuyện chỉ qua đi như thế. Nhưng không ngờ…
- Được rồi, tôi hiểu ý chị!
Đây là giọng nói của bác sĩ Đường mà? Vậy còn giọng nói khàn khàn kia là của ai? Cô thấy rất quen. Đó là giọng nói đã khắc sâu vào trong tâm trí cô thì không quen sao được?
Ngày đầu tiên cô gặp anh, bị anh thu hút cũng bởi chất giọng khàn khàn đặc trưng đó. Anh cùng với một người bạn bước vào quán ăn, nụ cười tỏa nắng khiến cô ngây ngất. Trái trung trinh rung động như đánh dấu một cột mốc đáng nhớ của cuộc đời. Lúc ấy cô mới được biết, hóa ra anh là sinh viên năm cuối của trường cô. Là đàn anh nổi tiếng trong trường. Anh là bạch mã hoàng tử của biết bao sinh viên nữ. Chỉ tiếc bạch mã hoàng thử thì vẫn cứ là bạch mã hoàng tử. Còn cổ tích thì vẫn nằm lại trong một thế giới phi hiện thực nào đó. Và sẽ chẳng có nàng công chúa như trong cổ tích xuất hiện đâu.
Hoàng Mai nói, Vĩnh Khanh đẹp trai là bởi bố mẹ anh ta đẹp. Nhưng cái biệt danh “Bạch mã hoàng tử” của anh ấy không phải chỉ nằm ở vẻ đẹp trai. Mà còn nằm ở khí chất đặc biệt của anh.
Chẳng biết có phải Vĩnh Khanh được sinh ra trong một gia đình giàu có hay không? Mà từ người anh lúc nào cũng tỏa ra một loại khí chất rất tôn quý, rất kiêu ngạo, gây cho người ta cảm giác xa vời. Đám con gái bọn cô tối ngày chỉ biết ước mơ, nhưng không ai dám chạy theo anh để bắt lấy trái tim.
Kim Ngân dần dần mở mắt ra. Hình ảnh đi từ mờ nhạt cho tới rõ nét. Cô nghiêng đầu nhìn trần nhà, sau đó nhìn bình truyền dịch treo lơ lửng trước mắt. Trong lòng chợt cảm thấy mơ hồ.
Tại sao cô lại nằm ở đây?
Đó là câu nghi vấn đầu tiên xuất hiện trong đầu Kim Ngân. Nhưng cô chưa kịp hỏi thì đã có người lên tiếng trước:
- Tỉnh rồi à?
Kim Ngân khẽ quay sang nhìn, chợt giật mình khi phát hiện người đó là Thiên Hoàng. Đến bây giờ, tuy đã biết anh ta không phải Vĩnh Khanh, nhưng trong tiềm thức của cô vẫn như mặc niệm một cái gì đó. Rằng mỗi khi nhìn thấy anh là cô lại thấy sợ hãi.
Kim Ngân mấp máy môi định nói, nhưng do cổ họng khô rát nên khi phát âm thấy rất khó khăn:
- Tại sao lại là anh?
Vừa rồi cô còn nghe thấy giọng của bác sĩ Đường cơ mà? Sao lúc tỉnh dậy người cô thấy lại là anh ta?
Thiên Hoàng mỉm cười ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường. Sau đó anh nói:
- Buổi sáng, tôi đang định hẹn cô ra bàn đến chuyện PR cho “rất muốn yêu em”. Nhưng lúc gọi điện thì người nghe máy lại không phải cô mà là bác sĩ Đường. Tôi có hỏi chuyện, bà ấy chỉ bảo cô đang nằm trong bệnh viện nên tôi tới đây ngay.
Kim Ngân cố nhớ lại mọi chuyện, nhưng ký ức lại như những mảnh vỡ thủy tinh. Rời rạc và rất khó nhận biết. Rồi cô chợt hốt hoảng ngồi dậy, giật kim truyền trong tay ra toan bước xuống giường.
Thiên Hoàng ngạc nhiên khi thấy biểu hiện bất ngờ của Kim Ngân. Anh vội vàng giữ tay cô lại quát lớn:
- Cô làm gì thế?
- Không phải việc của anh – Kim Ngân trừng mắt đáp.
Thiên Hoàng bất chợt buông tay ra. Hành động này khiến cho Kim Ngân đang cố giằng người liền theo lực quán tính liền ngã xuống. Cô không ngờ được tình huống này, nên khi nó xảy ra, cô chỉ biết hét lên một tiếng.
Đôi môi bạc của Thiên Hoàng khẽ nhếch, anh điềm nhiên ngồi xuống nói:
- Tất nhiên đó không phải việc của tôi. Cô có thể đi, nhưng đến lúc ngất giữa đường thì đừng nói tôi không ra đỡ cô.
- Đây không phải bệnh viện sao? – Kim Ngân đáp.
- Phải, là bệnh viện. Các y bác sĩ sẽ “sẵn sàng” giúp đỡ cô đó – Từ sẵn sàng được anh ta nhấn mạnh một cách đầy mỉa mai.
Kim Ngân nghiến răng nghiến lợi nhìn Thiên Hoàng. Khuôn mặt biểu lộ rõ sự tức giận. Sau cùng, cô đành ngồi xuống, không nhìn người đàn ông trước mặt và hỏi:
- Hoàng Mai sao rồi?
Thiên Hoàng vẫn thản nhiên nói:
- Sao lại hỏi tôi? Tôi đâu biết cô ta là ai?
Lần này thì Kim Ngân không thể chịu được nữa. Cô đành bước xuống giường rồi mở cửa ra ngoài, để lại Thiên Hoàng với một nụ cười trên môi.
Kim Ngân vẫn còn nhớ, mình không hề tự tử. Lúc cô vừa đặt con dao lên cổ tay thì cũng là lúc bác sĩ Đường vào phòng. Tới thì cô không nhớ gì nữa. Có thể, vì tinh thần quá hoảng loạn nên cô đã bị ngất đi. Kim Ngân đoán. Đây chắc là lý do hợp lý nhất mà cô tìm được lúc này cho mình, để giải đáp vì sao bản thân lại phải nằm trong đây.
Còn chuyện tại sao Thiên Hoàng đến tìm cô để bàn chuyện PR, mà không phải là tổng biên tập hay chú Sáng, hoặc người bên ban quảng cáo thì cô cũng chịu. Cô nghĩ, có lẽ anh ta là một tên lắm tiền nhiều của, rỗi việc nên chạy đến chọc cô tức chết đấy mà. Cứ nhìn cái cung cách anh ta nói chuyện với cô thì biết. Rõ ràng là anh ta đang muốn trêu tức cô.
Tất nhiên, nói đi cũng phải nói lại. Kim Ngân vu cho Thiên Hoàng như vậy thực oan cho anh ấy. Bởi vì đích xác Thiên Hoàng không biết Hoàng Mai là ai!
.
.
.
Buổi tối, Kim Ngân ra viện luôn. Cơ bản vì tình trạng sức khỏe của cô không đến nỗi nguy kịch, chỉ là bị khủng hoảng tinh thần và kiệt sức do mấy ngày qua làm việc điên cuồng thôi. Chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi vài ngày là ổn.
Kim Ngân thở dài rồi ngồi vào trong xe của Thiên Hoàng. Thắt dây an toàn lại rồi cô khẽ nói. Hình như là nói cho mình cô nghe:
- Nếu hôm nay cậu chết…thì anh ấy chắc sẽ hận mình đến sống lại mất.
Thiên Hoàng ngồi bên cạnh, nghe Kim Ngân nói vậy thì không khỏi bật cười. Anh vừa khởi động xe vừa nói:
- Dù sao thì cô ta cũng qua cơn nguy kịch rồi mà.
Kim Ngân không đáp lại Thiên Hoàng. Anh ta làm sao mà biết được chuyện của cô cơ chứ? Làm sao biết được mười năm qua cô và Hoàng Mai đã sống như thế nào cơ chứ? Và làm sao mà biết có người hận cô như thế nào cơ chứ?
Cảm giác bị người mình yêu hận thực giống như cảm giác trái tim bị đem ra đâm nát. Cảm giác dày vò ấy sẽ khiến bản thân hoang mang, đau khổ và thậm chí là mất đi cả lý trí. Hận khác với ghét, khác với thù…Bởi vì khi người ta đã dùng từ “hận”, thì chắc chắn họ đã không còn chút tình gì nữa rồi.
Kim Ngân hiểu Vĩnh Khanh chưa bao giờ yêu cô. Nên để hận cô, anh không cần phải suy nghĩ một giây!
Mười năm trước, ngày cô đứng trong mưa nhìn anh. Anh đứng ở quán hàng cơm đối diện, tay cầm chiếc ô màu đen nhìn về một hướng. Cô không biết anh đang nhìn ai, nhưng cô có cảm giác anh cũng đang nhìn lại mình. Cảm giác tự huyễn ấy khiến cô thấy vui sướng hơn bao giờ hết. Cho dù là mơ thì cô cũng chấp nhận mơ tới cùng. Đến khi tỉnh dậy, buồn một lần cũng cam tâm.
Dưới mái hiên, dáng người anh dong dỏng cao trong bộ đồ thể thao màu trắng. Mùa mưa này mà mặc màu trắng thì thực là thảm, nhưng nhà Vĩnh Khanh rất giàu, anh đi đâu đều có xe đưa đón, cho nên không phải sợ chuyện quần áo bị nước mưa bắn vào.
Cô cứ đứng như vậy, anh cũng cứ đứng như thế…Khoảng cách vừa gần vừa xa, mưa rơi trắng xóa như một giấc mơ nhạt nhòa. Lúc ấy Kim Ngân đã ước, giá mà trời đừng tạnh mưa, để cô được mơ mãi trong giấc mộng này. Nhưng bong bóng mưa đã không theo lời nguyện cầu của Kim Ngân, nó vỡ rất nhanh trong niềm tiếc nuối của cô. Chiếc xe sang trọng màu đen đỗ trước mặt anh, hòng mong anh bước vào trong đó.
Vĩnh Khanh dường như hơi chần chừ, sau đó có một người mở cửa xe bước ra. Ông ta chắc là người lái xe của nhà Vĩnh Khanh. Ông cung kính mở cửa rồi còn đặt tay lên trên để anh khỏi bị chạm đầu vào thành xe. Và cuối cùng anh cũng chịu bước vào trong chiếc xe sang trọng đó.
Tất cả đều được Kim Ngân âm thầm ghi lại trong tâm trí. Năm tháng qua đi, đoạn ký ấy đã bắt đầu ngả màu nhưng chưa bao giờ phai nhạt.
Khi chiếc xe đã vút đi trong mưa, tựa như một ngôi sao băng màu đen lao giữa ban ngày, manh Vĩnh Khanh của cô đi xa mãi. Cô đã đứng đó ngẩn ngơ một lúc, rồi chợt giật mình phát hiện, hóa ra tất cả chỉ là mơ.
Người con trai ấy là người mà cô không bao giờ với tới.
Không bao giờ có thể với tới!
“Này, lên xe. Nhà cô ở đâu thế? Tôi cho cô đi nhờ một đoạn.”
“Gì cơ?”
“Lên xe đi, mưa lớn thế này chẳng biết khi nào mới tạnh. Tôi đưa cô về nhà.”
“Em…Em…Em không…”
“Em em cái gì? Định đứng đây ngắm mưa sao?”
“Dạ!”
Trời thì vẫn cứ mưa như thế, trong không khí còn mang theo hơi lạnh của mùa đông. Vậy mà trong lòng Kim Ngân, nắng ấm đã tràn ngập tự khi nào. Cô cứ tưởng rằng giấc mộng vừa rồi đã tan biến, đã vỡ theo bong bóng mưa, nhưng khi chiếc xe ấy quay lại, khi cửa kính xe được Vĩnh Khanh kéo xuống, và khi anh mỉm cười nói với cô bằng vẻ quan tâm như vậy…Cô đã cảm thấy giấc mơ này thực biết bao.
Cô có thể biết mình đang ở đâu.
Có thể thấy mình đang ngồi cùng ai.
Và có thể cảm nhận được mình đang hạnh phúc vì ai.
Kim Ngân quay đầu ra nhìn đường phố, cố gắng không để giọt nước đang ngập ngừng bên khóe mắt rơi xuống. Tâm trí chợt trở lên rối bời…Bao nhiêu năm qua, cứ mỗi lúc nghĩ về những đoạn ký ức màu hồng là cô lại thấy con tim như trở về thời thiếu nữ. Cũng biết bồi hồi, cũng biết hạnh phúc, và cũng biết xót xa…
Thực ra cô cũng chỉ bình thường như bao người con gái khác thôi. Nếu không phải do số phận xô đẩy, thì giờ chắc cô cũng như họ, cũng có một cuộc sống an lành bên người mình yêu thương rồi!
Ông trời ơi, đến bao giờ ông mới thấy chán trò chơi này đây?
- Cô có đói không? Chúng ta đi ăn cơm. Đồng thời bàn về chuyện PR luôn – Trong im lặng, bất giác Thiên Hoàng mở miệng nói.
Kim Ngân thở dài, phải mất một lúc lâu sau cô mới đáp lại anh:
- Anh Hoàng, tôi không phải người của bên quảng cáo. Có gì anh cứ liên hệ với tổng biên tập là
được rồi. Chứ tôi chỉ là một phóng viên nhỏ bé, không có quyền bàn với anh chuyện này.
- Ồ, nhưng tôi tưởng đồ ngốc cũng phát hiện được rằng tôi đang có ý với cô chứ nhỉ? – Một câu nói chẳng có liên quan gì đến chuyện hai người đang đề cập đến.
Kim Ngân cảm thấy hơi bất ngờ về sự thẳng thắn của người đàn ông này. Cô cũng đã từng nghĩ tới chuyện anh ta có ý với cô, nhưng rồi lại gạt phắt đi ngay. Cơ bản vì cô cảm thấy bản thân chẳng có gì đặc biệt để người như Thiên Hoàng phải chú ý cả. Nếu có, thì Kim Ngân dám khẳng định rằng mắt thẩm mỹ của anh ta quá tầm thường.
Nhưng người đàn ông này rất khó đoán. Trong đôi mắt của anh ta đang chứa những suy nghĩ gì cô đều không thể đoán được. Mỗi câu nói của anh như khiến cô rơi vào trạng thái chênh vênh, không chắc chắn. Rốt cuộc thì tại sao anh ta lại để ý tới cô?
Kim Ngân hơi quay lại nhìn Thiên Hoàng, khẽ hỏi:
- Anh đang nói đùa phải không?
- Nếu phải thì sao? Mà không phải thì sao?
Kim Ngân ôm trán vẻ mệt mỏi:
- Tôi không có hứng thú chơi trò tình ái với anh. Anh là người đứng đầu của một công ty điện ảnh lớn, lại có ngoại hình bắt mắt. Người như anh, muốn tiền có tiền, muốn tình có tình…Anh còn sợ không kiếm được người hơn tôi hay sao?
Thiên Hoàng hơi ngẩn người ra trước thái độ của Kim Ngân. Cô ấy không giống những người con gái khác mà anh từng gặp. Khi nói đến chuyện yêu đương nhắng nhít kiếu này, đôi mắt cô trở nên rất chán nản và có đôi phần né tránh. Anh không biết Kim Ngân đã trải qua những chuyện như thế nào, đau buồn ra sao. Nhưng một người con gái đã đến tuổi lo ế chống như cô, thì lẽ ra phải nên vui mừng khi biết có một người như anh muốn theo đuổi cô mới phải.
Thiên Hoàng nhếch môi cười, hai ngón tay theo thói quen gõ gõ trên vô lăng, rồi anh hỏi rất tự nhiên:
- Tại sao tôi lại không được thích cô?
- Bởi vì anh là Thiên Hoàng. Là ước mơ muốn với tới của rất nhiều cô gái.
- Trong đó không có cô à?
Nhất thời Kim Ngân không biết phải trả lời ra sao, trong trái tim chợt run lên một cái.
Nếu như ngày xưa, Vĩnh Khanh nói với cô câu này thì tốt biết bao. Cô sẽ vui mừng biết mấy.
Thực ra, đã có một thời cô nghĩ Vĩnh Khanh thích mình. Đó là một thời cô ngu ngơ thích ngồi bên cửa sổ, cười một mình như một cô gái đang trong giai đoạn yêu đương và nghĩ về tình yêu. Đó là một thời cô vẫn luôn nghĩ rằng, có một người con trai thập toàn thập mỹ thích mình…Đó là thời cô cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết!
Chỉ tới khi Hoàng Mai vui mừng nói với cô câu đó:
“Kim Ngân, Vĩnh Khanh và mình đang hẹn hò. Hôm nay anh ấy muốn mời mình đi ăn, cậu bảo mình nên mặc gì đây?”
Thì mộng tưởng trong lòng cô đã bị đè nát!
Câu nói ấy như một tiếng sét đánh ngang tai, khiến cho cô phải giật mình đến sợ hãi. Trong lòng lúc ấy như bị rút mất nhiệt huyết, hy vọng…Thứ còn lại chỉ là điêu tàn, hụt hẫng và cô đơn.
Cuối cùng thì người Vĩnh Khanh yêu vẫn là một người con gái khác. Cô ấy xinh đẹp hơn cô, tài giỏi hơn cô…Và cái gì cũng hơn cô.
Nhưng Kim Ngân nghĩ, mọi chuyện phải đúng như thế thì mới là một câu chuyện cổ tích hoàn hảo. Trong câu chuyện ấy, cô chỉ là mụ phù thủy độc ác mà thôi.
Bất giác, tiếng gọi của Thiên Hoàng vang lên khiến Kim Ngân giật mình rồi trở về thực tại. Cô thẫn thờ quay ra nhìn Thiên Hoàng, phải mất một lúc để sắp xếp lại tâm trạng cô mới nhớ được câu hỏi đang bỏ ngỏ của anh.
Kim Ngân mỉm cười, bàn tay vân về túi xách trong lòng, rồi cô cụp mắt xuống nói:
- Trong tôi tất nhiên là vẫn luôn ước mơ về một tình yêu lâu bền. Nhưng đến tầm tuổi này, tôi lại thấy thứ tình yêu đó không tồn tại. Người như anh chắc chắn sẽ không thuộc về tôi, tôi hà tất phải ước mơ xa với?
Câu nói của Kim Ngân lại một lần nữa khiến Thiên Hoàng bất ngờ. Chưa có người con gái nào không mơ ước anh. Chưa có người con gái nào lại ơ hờ với những lời nói đầy mờ ám của anh đến vậy. Thậm chí trước kia, người phải ra dấu hiệu theo đuổi trước là họ chứ không phải anh. Như Quyên Vỹ, cô ta đã hẹn anh tới nhà hàng nào đó, rồi nói nhăng nói cuội mấy câu để đánh tiếng anh đó thôi. Rồi còn Lâm Kỳ, chẳng phải cô ta cũng tự động đến trước mặt anh giở mấy miếng võ tình nhảm nhí hay sao?
Người như anh, sớm cũng đã không còn tin vào chuyện trên đời có một tình yêu thuần khiết, không mưu toan nữa rồi.
Nhưng anh không ngờ được rằng, mỗi người đều có một suy nghĩ riêng. Có người vẫn hy vọng vào tình yêu vì họ được gặp đúng người họ tìm. Có người như anh đã mất niềm tin, cũng là vì chưa tìm được người cần gặp. Lại có người như Kim Ngân, anh thấy trong mắt cô như đã lụi tắt tất cả. Tuyệt vọng, đau thương và chán nản….Cô ngay cả một chút hứng thú hay hy vọng cũng không có. Và có thể cũng chính điều ấy, cô ấy mới thức thời được như thế.
Cô ấy nói hà tất phải ước mơ tới anh? Nghĩa là xung quanh cô, còn rất nhiều người hợp với cô hơn.
Thiên Hoàng không kìm được liền bật cười trước những suy nghĩ của mình. Từ bao giờ anh lại giống chuyên gia về tình ái thế này?
Người con gái bên cạnh quả thực đã khiến anh nhận ra khá nhiều điều.
Bất giác, Thiên Hoàng phanh xe lại. Cái phanh gấp ấy khiến Kim Ngân đổ người về phía trước theo lực quán tính. Khi cô còn chưa kịp định thần lại để quay sang mắng người đàn ông điên rồ kia một trận, thì trên bờ môi đã có một luồng hơi ấm lướt qua.
Kim Ngân trừng mắt nhìn Thiên Hoàng hôn mình. Bàn tay anh ta còn đặt ở sau gáy cô, không cho cô chạy thoát. Lúc Kim Ngân đang định mở miệng ra nói, thì anh ta đã nhân cơ hội đó tiến tới giai đoạn hai của hôn.
Thực ra thì cảm giác như điện xẹt này cô chưa từng trải qua, bởi cô chưa hôn ai bao giờ!
Tình yêu đầu tiên đã trao cho Vĩnh Khanh, nhưng không được anh đáp lại. Từ đó tới nay, cô không hề yêu ai nữa. Ngay cả nụ hôn đầu cũng chưa cho ai.
Giờ bị một người đàn ông hôn bất ngờ, miễn cưỡng có thể nói anh hôn cô cũng giống như cô đang hôn người trong mộng. Nhưng cô lại không có cảm giác gì cả. Trừ cảm giác như dư âm của sự kinh hãi khi vừa rồi anh ta phanh gấp xe lại.
Sau một hồi môi quyện môi, lưỡi quyện lưỡi. Cuối cùng Thiên Hoàng cũng chịu buông cô ra rồi chán ngán nói:
- Em không biết thế nào là hôn à? Ngay cả đáp lại cũng không biết!
Kim Ngân lập tức quay mặt đi tránh ánh mắt của anh ta, che đi vẻ bối rối của mình. Lời nói cũng bắt đầu loạn cả lên:
- Anh làm cái gì thế? Tôi…Tôi..Anh…
Thiên Hoàng bật cười, anh vươn người đến sát cô, nói bằng chất giọng khàn khàn đặc trưng:
- Đây là nụ hôn đầu của em?
- Tôi…tất nhiên là không. Tôi đã hôn rất nhiều rồi. Anh tưởng tôi còn là thiếu nữ mới biết yêu à? – Không còn cách nào khác, Kim Ngân đành vênh mặt lên nói dối một cách trắng trợn. Khi nói còn không kịp chớp mắt, nhưng cổ thì đã gân lên rồi.
- Ồ! – Thiên Hoàng làm vẻ ngạc nhiên – Lần đầu tiên anh gặp một cao thủ có kiểu hôn khác lạ như em. Nhưng không sao, sau này anh sẽ còn học tập ở em rất nhiều. Cứ từ từ mà truyền dạy kinh nghiệm nhé giáo sư.
Kim Ngân nghe vậy lập tức quay người lại, cô nói như rít qua từng kẽ răng:
- Cái gì?
Đôi mắt của Thiên Hoàng vẫn mang vẻ lạnh lùng cố hữu đó, nhưng đôi môi đã giãn ra thành một nụ cười đầy hứng thú:
- Quá rõ rồi, em biết anh sẽ không từ bỏ mà.
Kim Ngân tức đến nỗi không biết làm gì. Cô đành bất lực buông xuôi:
- Vậy tùy anh. Chúng ta không có kết quả đâu.
Chiếc xe vẫn lao nhanh trên đường vắng. Thành phố dần lùi lại đằng sau, như những mảnh ký ức mãi mãi ở lại trong bóng tối. Ánh đèn đường leo lét chiếu xuống, cảnh vật bên ngoài thưa thớt dần. Trong không gian vắng lặng, tiếng nói khàn khàn mang hương gỗ ấm của Thiên Hoàng vang lên:
- Thế cứ lấy nụ hôn vừa rồi làm chứng nhân đi. Sau này kết quả cũng sẽ hiện ra thôi. Còn buổi tối nay…chúng ta hẹn hò.
Con người anh trước giờ làm việc chắc chắn, ngay cả đối với phụ nữ cũng phải chắc chắn. Cảm giác theo đuổi Kim Ngân trong anh cũng chỉ như cảm giác đang chinh phục một đỉnh núi mới. Anh không dám chắc khi chinh phục được rồi, mình có thấy nhàm chán như nhứng lần khác nữa hay không. Nhưng anh dám chắc, đây là lần đầu tiên anh chủ động đi tìm một ngọn núi để leo. Chứ không phải là núi tự hiện ra cho anh chinh phúc.
Kim Ngân đã cho Thiên Hoàng một ấn tượng đặc biệt. Một ấn tượng khó diễn tả bằng lời. Vậy nên khi cô càng tránh né anh, thì anh sẽ càng đuổi theo cô. Cho cô ấy biết rằng, trước giờ anh chưa bao giờ để mình thua thiệt trước phụ nữ.
Nhất là một người con gái tầm thường như cô!
/30
|