Ngân Nguyệt cùng Hồng Nguyệt bao phủ thế giới.
Ở trong một gian phòng, Diệp Tưởng, Tịch Ám Hà, Vũ Phàm ba người đang ngồi.
“Nơi này đã là khu vực ta không thể thăm dò.” Diệp Tưởng lấy ra một bao thuốc lá, hỏi:“Có thể chứ?”
Vũ Phàm hơi gật đầu, Ám Hà không nói gì.
Đến bây giờ ...
Mạc Cổ Nhai còn chưa biết tin mẫu thân đã chết.
“Các đệ tử Thiên Âm tông bị nguyền rủa vẫn khát vọng tìm ra phương pháp cởi bỏ nguyền rủa. Mà cũng chính vì nguyên nhân này, bọn họ từng người một thảy xúc xắc, tiến vào núi Rakmal. Khi bọn họ chết đi, Vô Danh sẽ thông qua viên xúc xắc trở về hiện thực, dùng tử linh ma pháp thăm dò chân tướng núi Rakmal. Thế nhưng...... Vẫn không tiến triển. Ta có thể đi đến nơi này, nhất định là bởi vì trên người ta có mang theo máu của ngươi.”
“Ngươi cho rằng ta là chưởng giáo đời thứ nhất chuyển sinh sao? Mà tỷ tỷ của ta là nữ đệ tử kia chuyển sinh?” Vũ Phàm đem hai tay chà xát, không ngừng hà hơi.
Mới vừa rồi nàng cảm giác, nhiệt độ không khí... rõ ràng hạ xuống rất nhiều.
“Phải...... Ít nhất là quan điểm của Vô Danh.”
“Ngươi vừa rồi nói......” Ám Hà nãy giờ vẫn trầm mặc rốt cuộc mở miệng: “Thiên...... Âm...... Tông ...... chưởng giáo đời thứ nhất? Tên của nàng có phải là Vũ Văn Lam?”
Lúc này, sắc mặt Diệp Tưởng nhanh chóng kịch biến !
Hắn túm lấy cổ áo Ám Hà, kéo nàng đến trước mặt mình, ngay cả điếu thuốc lá rơi trên mặt đất cũng không quản.
“Ngươi...... Là...... Ai?”
“Ta không biết...... Ta chỉ nhớ được chuyện này. Chưởng giáo Thiên Âm tông... quả thực tên là Vũ Văn Lam sao?”
“Ngươi đừng có giả ngu với ta ! Kẻ biết được cái tên này, trong Thiên Âm tông cũng là số ít! Ngươi như thế nào lại biết?”
Đệ nhất chưởng giáo Thiên Âm tông là nữ tính, chưởng giáo kế nhiệm sau đó cũng không phải họ Vũ Văn. Nay chỉ có một ít đệ tử hạch tâm mới biết được tên đầy đủ của chưởng giáo đời thứ nhất. Mà tựa hồ chưởng giáo tự biết bản thân nghiệp chướng nặng nề cho nên, danh tính của nàng cũng bị triệt để phong cấm.
“Ta...... Ta không biết, ta thật sự không biết......”
“Ngươi còn biết những gì? Ngươi còn nhớ rõ những gì?”
“Ta thật sự...... Cái gì cũng không biết...... Vũ Văn Lam, còn có Thiên Âm tông, ta chỉ nhớ rõ mấy chữ này mà thôi !”
“Bỏ đi” Vũ Phàm khuyên nhủ:“Nàng không nói, ngươi có bức bách thế nào cũng vô dụng.”
Trước mắt bọn họ đang đi về phương mà vệt máu chỉ dẫn.
Nhưng vẫn chưa ra khỏi được tiểu trấn.
Cho nên, đành phải chờ ở nơi này tĩnh dưỡng.
“Ngươi và ta cần có 1 người phải cam đoan tỉnh táo. Nếu nếu nàng đã đến được nơi này, ta nghĩ tất yếu cũng phải đem nàng tới nơi được triệu hoán. Có lẽ, có thể tìm được phương pháp cởi bỏ nguyền rủa.”
Tiếp đó, Vũ Phàm nhìn chằm chằm Tịch Ám Hà trước mắt.
Bên trong gian phòng âm u, giờ phút này chỉ có huyết sắc chiếu rọi. Đắm chìm vào trong huyết sắc, con người tựa hồ đều cảm giác được một trận lẫm liệt.
Vũ Phàm túm chặt lấy góc quần.
Càng xâm nhập vào Ma cốc, tình huống càng bắt đầu vượt khỏi tầm chưởng khống của ảnh đế và ảnh hậu.
Thế nhưng, có thể đi đến nơi này, vừa vặn là vì máu huyết kia được triệu hoán.
Vũ Phàm có chút thấy khó chịu bất an không rõ lý do.
Sắm vai nữ nhân vật chính, hơn nữa còn bị vai diễn phản khống, đối với nàng mà nói vẫn là lần đầu tiên.
Bộ điện ảnh này, chỉ sợ không hề dễ dàng chút nào.
Nàng lựa chọn một gian phòng, chẳng qua mặc kệ là lựa chọn gian phòng nào, chỉ cần có cửa sổ, đều có thể nhìn thấy hai mặt trăng kia.
Điểm này tuy rằng quỷ dị, thế nhưng ở thế giới này lại không có gì kỳ quái.
Nàng nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên có một loại cảm giác.
Dường như... có chỗ nào đó không giống.
Là nơi nào?
Thật lâu sau, thân thể của nàng khẽ run lên !
Đúng vậy......
Không sai !
Vũ Phàm phát hiện, Hồng Nguyệt tựa hồ tới gần Ngân Nguyệt hơn một chút!
Cái này là thế nào?
Cho tới hiện tại nàng vẫn luôn cảm thấy kỳ quái. Rõ ràng có hai mặt trăng, nhưng ánh sáng của Hồng Nguyệt hiển nhiên càng thêm chói mắt, hoàn toàn áp chế Ngân Nguyệt. Mà so với nguyên bản lần đầu tiên nhìn thấy, cự ly giữa hai mặt trăng này còn rất rõ ràng. Nhưng lúc này......
Hồng Nguyệt hiển nhiên đang tiến lại gần Ngân Nguyệt hơn một chút!
Trong kịch bản không hề miêu tả điểm này, đây là Vũ Phàm tự mình phát hiện .
Mỗi khi nhìn đến vầng Hồng Nguyệt kia đều sẽ khiến Vũ Phàm có một loại cảm giác cực kỳ không thoải mái. Cảm giác kia khiến nàng quên mất bản thân là 1 diễn viên, mà là 1 người dân sống tại thế giới này.
Thế nhưng nàng cảm giác, cái này không vỏn vẹn chỉ là nhân vật phản khống đơn giản như vậy.
Nàng có một loại dự cảm mạnh mẽ, hoàn toàn không thể dùng lẽ thường để giải thích được: Không được để Hồng Nguyệt tiếp tục tiếp cận gần Ngân Nguyệt ! Bằng không, sẽ phát sinh một chuyện rất đáng sợ !
Nàng từng bước đi về phía cửa sổ, đẩy 2 cánh cửa ra, nhìn thẳng lên 2 mặt trăng trên bầu trời...
Nàng đã từng đến nơi này... cũng đã từng nhìn thấy 2 mặt trăng kia...
Vũ Văn...... Lam......
Vũ Văn Lam......
Trong quá trình này, hai mắt nàng vẫn luôn bị ánh sáng đỏ bao phủ.
Từ sau khi Thực Huyết ma bị Diệp Tưởng khu trục.... vẫn không có xuất hiện quỷ hồn.
Ngay cả xúc xắc cũng không còn tác dụng , Rakmal kim tệ......
Lại nói tiếp, kim tệ Rakmal, còn có tác dụng sao?
Nàng chậm rãi khép cửa sổ, đem bức màn kéo lại sau đó quay đầu.
Tiểu trấn bị Hồng Nguyệt cùng Ngân Nguyệt bao trùm, vẫn như trước một mảnh tịch mịch. Yên tĩnh đến khiến người ta cảm giác lạnh lẽo như ở bãi tha ma.
Diệp Tưởng ở ngay bên cạnh phòng Vũ Phàm.
Cũng không biết, Vũ Sóc và Tịch Kính, hiện tại có mạnh khỏe hay không? Hắn lại không thể đi hỗ trợ các nàng.
Hầu Tước còn chưa chết...... Mà hắn hiện tại, phải muốn cùng Vũ Phàm diễn vai tình nhân...
Quả nhiên là thế giới Địa Ngục a......cho dù sự tình điên cuồng như thế nào cũng có thể giống như mặt trời mọc hướng Đông lặn hướng Tây vậy. Mà cuối cùng, hắn chỉ có thể không ngừng thích ứng thế giới này, biến thành con ngươi mà trước đây bản thân mình cũng không thể nghĩ ra.
Hiện tại cần làm chính là...... Nghỉ ngơi......
Tiếp theo là thời kỳ kịch bản an toàn. Mười giờ sau bọn hắn mới nhận kịch bản mới, bắt đầu cho một màn kịch tình mới.
Mười giờ này trong điện ảnh, cũng chỉ là một cái chuyển hình ảnh mà thôi.
Chỉ là...... Ở thế giới này, tựa hồ không phân biệt ngày đêm.
Mười giờ trôi qua, tân kịch bản bắt đầu tải xuống trong đầu mỗi người. Vũ Phàm kéo bức màn ra.
Nàng đột nhiên mở to hai mắt.
Hồng Nguyệt kia cơ hồ triệt để chiếm cứ tầm mắt, cũng càng thêm tiếp cận với Ngân Nguyệt bên cạnh!
Bàn tay túm lấy bức màn của nàng run rẩy, đồng thời đọc kịch bản trong đầu.
Tiếp......
Chính là cảnh diễn đối thủ với tỷ tỷ Từ Tố.
Không thể tưởng được, nhanh như vậy đã cùng “Tỷ tỷ” gặp mặt lại lần nữa.
Thời điểm đọc xong kịch bản, Vũ Phàm hít một ngụm khí lạnh.
Ở trong phòng khách, ba người tụ tập.
“Tiếp tục đi thôi.”
Trên tay Vũ Phàm là môt con dao, nàng cầm thật chặt lưỡi dao làm máu tươi trong lòng bàn tay lập tức rơi xuống.
Máu rơi xuống mặt đất bắt đầu kéo thành một sợi chỉ nhỏ, giống như lúc trước tiến về phía trước.
Kéo qua phòng ngoài, tiến về tiền phương.
Diệp Tưởng cùng Tịch Ám Hà theo sát phía sau.
Máu hết, cũng vẫn chỉ theo một phương thẳng tắp.
Mà bên trong tiểu trấn này, cho dù đi đến bất cứ nơi nào cũng đều cảm giác không có bao nhiêu khác biệt.
Rốt cuộc......
Trong thế giới được bao phủ bởi ánh sáng đỏ, bọn họ đi tới quảng trường trung tâm của thị trấn.
Ở trong này......
Bọn họ nhìn thấy một màn cực quỷ dị.
Trên quảng trường có rất nhiều “Người”.
Chẳng qua, những “Người” này toàn bộ đều là tượng đá !
Bọn hắn thoạt nhìn như đang lẩn trốn thì cơ thể bị đông thành đá, ngay cả biểu tình sợ hãi trên gương mặt vẫn giữ nguyên vẹn.
Những bức tượng đá đều giống nhau như đúc.
“Chuyện này... là sao đây?”
Bọn họ đều biết......
Những tượng đá này nhất định là người sống, thế nhưng lại bị biến thành như thế này.
Ánh sáng Hồng Nguyệt reo rắc trên người bọn họ, tựa hồ trên người có vô số máu tươi!
Mà trong số những tượng đá này, Diệp Tưởng rất nhanh nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Tây Môn Khả Lệ !
Trong kịch bản, thời điểm đến được nơi đây, có 1 đoạn nội dung chữ đỏ.
Lúc này, Vũ Phàm đi qua, bước tới trước mặt Tây Môn Khả Lệ, nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng.
“Cái này... không phải là thạch đầu...”
“Không phải thạch đầu ?!”
Biểu tình của Tây Môn Khả Lệ được cô đọng, trên gương mặt là vẻ sợ hãi tột độ không thể che dấu. Những người nơi này, đều là như thế.
Lực lượng tà ác ...... Thế nhưng có thể đem “Không gian Vu nữ” đại danh đỉnh đỉnh biến thành một tượng đá ![ chưa xong còn tiếp..]
ps: Quá khứ một mặt dùng ngòi bút làm vũ khí những người khác , là ta uốn cong thành thẳng, quá mức khinh cuồng , ta hiện tại đã thay đổi ý tưởng, quyết định bao dung đa nguyên sáng tác quan niệm. Ở đây hướng trước kia bị ta điểm danh trào phúng qua cùng với tác giả tạ lỗi. Chuyển hình thời điểm cũng quá mức lòng tự tin bành trướng, hiện tại suy tư xuống dưới của ta chuyển hình quả thật không đúng chỗ, nhưng ta còn là có tin tưởng dùng bút lực viên hồi. Ta hi vọng có thể càng khiêm tốn một ít, không hề tự cao tự đại. Không đủ chỗ đích xác không thiếu, ta sẽ nhất nhất sửa đúng. Hi vọng các vị tiếp tục bảo trì đối với ta duy trì.
Này quyển sách ta tuyệt sẽ không tj, nhất định cấp đại gia một vừa lòng kết cục.
Ở trong một gian phòng, Diệp Tưởng, Tịch Ám Hà, Vũ Phàm ba người đang ngồi.
“Nơi này đã là khu vực ta không thể thăm dò.” Diệp Tưởng lấy ra một bao thuốc lá, hỏi:“Có thể chứ?”
Vũ Phàm hơi gật đầu, Ám Hà không nói gì.
Đến bây giờ ...
Mạc Cổ Nhai còn chưa biết tin mẫu thân đã chết.
“Các đệ tử Thiên Âm tông bị nguyền rủa vẫn khát vọng tìm ra phương pháp cởi bỏ nguyền rủa. Mà cũng chính vì nguyên nhân này, bọn họ từng người một thảy xúc xắc, tiến vào núi Rakmal. Khi bọn họ chết đi, Vô Danh sẽ thông qua viên xúc xắc trở về hiện thực, dùng tử linh ma pháp thăm dò chân tướng núi Rakmal. Thế nhưng...... Vẫn không tiến triển. Ta có thể đi đến nơi này, nhất định là bởi vì trên người ta có mang theo máu của ngươi.”
“Ngươi cho rằng ta là chưởng giáo đời thứ nhất chuyển sinh sao? Mà tỷ tỷ của ta là nữ đệ tử kia chuyển sinh?” Vũ Phàm đem hai tay chà xát, không ngừng hà hơi.
Mới vừa rồi nàng cảm giác, nhiệt độ không khí... rõ ràng hạ xuống rất nhiều.
“Phải...... Ít nhất là quan điểm của Vô Danh.”
“Ngươi vừa rồi nói......” Ám Hà nãy giờ vẫn trầm mặc rốt cuộc mở miệng: “Thiên...... Âm...... Tông ...... chưởng giáo đời thứ nhất? Tên của nàng có phải là Vũ Văn Lam?”
Lúc này, sắc mặt Diệp Tưởng nhanh chóng kịch biến !
Hắn túm lấy cổ áo Ám Hà, kéo nàng đến trước mặt mình, ngay cả điếu thuốc lá rơi trên mặt đất cũng không quản.
“Ngươi...... Là...... Ai?”
“Ta không biết...... Ta chỉ nhớ được chuyện này. Chưởng giáo Thiên Âm tông... quả thực tên là Vũ Văn Lam sao?”
“Ngươi đừng có giả ngu với ta ! Kẻ biết được cái tên này, trong Thiên Âm tông cũng là số ít! Ngươi như thế nào lại biết?”
Đệ nhất chưởng giáo Thiên Âm tông là nữ tính, chưởng giáo kế nhiệm sau đó cũng không phải họ Vũ Văn. Nay chỉ có một ít đệ tử hạch tâm mới biết được tên đầy đủ của chưởng giáo đời thứ nhất. Mà tựa hồ chưởng giáo tự biết bản thân nghiệp chướng nặng nề cho nên, danh tính của nàng cũng bị triệt để phong cấm.
“Ta...... Ta không biết, ta thật sự không biết......”
“Ngươi còn biết những gì? Ngươi còn nhớ rõ những gì?”
“Ta thật sự...... Cái gì cũng không biết...... Vũ Văn Lam, còn có Thiên Âm tông, ta chỉ nhớ rõ mấy chữ này mà thôi !”
“Bỏ đi” Vũ Phàm khuyên nhủ:“Nàng không nói, ngươi có bức bách thế nào cũng vô dụng.”
Trước mắt bọn họ đang đi về phương mà vệt máu chỉ dẫn.
Nhưng vẫn chưa ra khỏi được tiểu trấn.
Cho nên, đành phải chờ ở nơi này tĩnh dưỡng.
“Ngươi và ta cần có 1 người phải cam đoan tỉnh táo. Nếu nếu nàng đã đến được nơi này, ta nghĩ tất yếu cũng phải đem nàng tới nơi được triệu hoán. Có lẽ, có thể tìm được phương pháp cởi bỏ nguyền rủa.”
Tiếp đó, Vũ Phàm nhìn chằm chằm Tịch Ám Hà trước mắt.
Bên trong gian phòng âm u, giờ phút này chỉ có huyết sắc chiếu rọi. Đắm chìm vào trong huyết sắc, con người tựa hồ đều cảm giác được một trận lẫm liệt.
Vũ Phàm túm chặt lấy góc quần.
Càng xâm nhập vào Ma cốc, tình huống càng bắt đầu vượt khỏi tầm chưởng khống của ảnh đế và ảnh hậu.
Thế nhưng, có thể đi đến nơi này, vừa vặn là vì máu huyết kia được triệu hoán.
Vũ Phàm có chút thấy khó chịu bất an không rõ lý do.
Sắm vai nữ nhân vật chính, hơn nữa còn bị vai diễn phản khống, đối với nàng mà nói vẫn là lần đầu tiên.
Bộ điện ảnh này, chỉ sợ không hề dễ dàng chút nào.
Nàng lựa chọn một gian phòng, chẳng qua mặc kệ là lựa chọn gian phòng nào, chỉ cần có cửa sổ, đều có thể nhìn thấy hai mặt trăng kia.
Điểm này tuy rằng quỷ dị, thế nhưng ở thế giới này lại không có gì kỳ quái.
Nàng nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên có một loại cảm giác.
Dường như... có chỗ nào đó không giống.
Là nơi nào?
Thật lâu sau, thân thể của nàng khẽ run lên !
Đúng vậy......
Không sai !
Vũ Phàm phát hiện, Hồng Nguyệt tựa hồ tới gần Ngân Nguyệt hơn một chút!
Cái này là thế nào?
Cho tới hiện tại nàng vẫn luôn cảm thấy kỳ quái. Rõ ràng có hai mặt trăng, nhưng ánh sáng của Hồng Nguyệt hiển nhiên càng thêm chói mắt, hoàn toàn áp chế Ngân Nguyệt. Mà so với nguyên bản lần đầu tiên nhìn thấy, cự ly giữa hai mặt trăng này còn rất rõ ràng. Nhưng lúc này......
Hồng Nguyệt hiển nhiên đang tiến lại gần Ngân Nguyệt hơn một chút!
Trong kịch bản không hề miêu tả điểm này, đây là Vũ Phàm tự mình phát hiện .
Mỗi khi nhìn đến vầng Hồng Nguyệt kia đều sẽ khiến Vũ Phàm có một loại cảm giác cực kỳ không thoải mái. Cảm giác kia khiến nàng quên mất bản thân là 1 diễn viên, mà là 1 người dân sống tại thế giới này.
Thế nhưng nàng cảm giác, cái này không vỏn vẹn chỉ là nhân vật phản khống đơn giản như vậy.
Nàng có một loại dự cảm mạnh mẽ, hoàn toàn không thể dùng lẽ thường để giải thích được: Không được để Hồng Nguyệt tiếp tục tiếp cận gần Ngân Nguyệt ! Bằng không, sẽ phát sinh một chuyện rất đáng sợ !
Nàng từng bước đi về phía cửa sổ, đẩy 2 cánh cửa ra, nhìn thẳng lên 2 mặt trăng trên bầu trời...
Nàng đã từng đến nơi này... cũng đã từng nhìn thấy 2 mặt trăng kia...
Vũ Văn...... Lam......
Vũ Văn Lam......
Trong quá trình này, hai mắt nàng vẫn luôn bị ánh sáng đỏ bao phủ.
Từ sau khi Thực Huyết ma bị Diệp Tưởng khu trục.... vẫn không có xuất hiện quỷ hồn.
Ngay cả xúc xắc cũng không còn tác dụng , Rakmal kim tệ......
Lại nói tiếp, kim tệ Rakmal, còn có tác dụng sao?
Nàng chậm rãi khép cửa sổ, đem bức màn kéo lại sau đó quay đầu.
Tiểu trấn bị Hồng Nguyệt cùng Ngân Nguyệt bao trùm, vẫn như trước một mảnh tịch mịch. Yên tĩnh đến khiến người ta cảm giác lạnh lẽo như ở bãi tha ma.
Diệp Tưởng ở ngay bên cạnh phòng Vũ Phàm.
Cũng không biết, Vũ Sóc và Tịch Kính, hiện tại có mạnh khỏe hay không? Hắn lại không thể đi hỗ trợ các nàng.
Hầu Tước còn chưa chết...... Mà hắn hiện tại, phải muốn cùng Vũ Phàm diễn vai tình nhân...
Quả nhiên là thế giới Địa Ngục a......cho dù sự tình điên cuồng như thế nào cũng có thể giống như mặt trời mọc hướng Đông lặn hướng Tây vậy. Mà cuối cùng, hắn chỉ có thể không ngừng thích ứng thế giới này, biến thành con ngươi mà trước đây bản thân mình cũng không thể nghĩ ra.
Hiện tại cần làm chính là...... Nghỉ ngơi......
Tiếp theo là thời kỳ kịch bản an toàn. Mười giờ sau bọn hắn mới nhận kịch bản mới, bắt đầu cho một màn kịch tình mới.
Mười giờ này trong điện ảnh, cũng chỉ là một cái chuyển hình ảnh mà thôi.
Chỉ là...... Ở thế giới này, tựa hồ không phân biệt ngày đêm.
Mười giờ trôi qua, tân kịch bản bắt đầu tải xuống trong đầu mỗi người. Vũ Phàm kéo bức màn ra.
Nàng đột nhiên mở to hai mắt.
Hồng Nguyệt kia cơ hồ triệt để chiếm cứ tầm mắt, cũng càng thêm tiếp cận với Ngân Nguyệt bên cạnh!
Bàn tay túm lấy bức màn của nàng run rẩy, đồng thời đọc kịch bản trong đầu.
Tiếp......
Chính là cảnh diễn đối thủ với tỷ tỷ Từ Tố.
Không thể tưởng được, nhanh như vậy đã cùng “Tỷ tỷ” gặp mặt lại lần nữa.
Thời điểm đọc xong kịch bản, Vũ Phàm hít một ngụm khí lạnh.
Ở trong phòng khách, ba người tụ tập.
“Tiếp tục đi thôi.”
Trên tay Vũ Phàm là môt con dao, nàng cầm thật chặt lưỡi dao làm máu tươi trong lòng bàn tay lập tức rơi xuống.
Máu rơi xuống mặt đất bắt đầu kéo thành một sợi chỉ nhỏ, giống như lúc trước tiến về phía trước.
Kéo qua phòng ngoài, tiến về tiền phương.
Diệp Tưởng cùng Tịch Ám Hà theo sát phía sau.
Máu hết, cũng vẫn chỉ theo một phương thẳng tắp.
Mà bên trong tiểu trấn này, cho dù đi đến bất cứ nơi nào cũng đều cảm giác không có bao nhiêu khác biệt.
Rốt cuộc......
Trong thế giới được bao phủ bởi ánh sáng đỏ, bọn họ đi tới quảng trường trung tâm của thị trấn.
Ở trong này......
Bọn họ nhìn thấy một màn cực quỷ dị.
Trên quảng trường có rất nhiều “Người”.
Chẳng qua, những “Người” này toàn bộ đều là tượng đá !
Bọn hắn thoạt nhìn như đang lẩn trốn thì cơ thể bị đông thành đá, ngay cả biểu tình sợ hãi trên gương mặt vẫn giữ nguyên vẹn.
Những bức tượng đá đều giống nhau như đúc.
“Chuyện này... là sao đây?”
Bọn họ đều biết......
Những tượng đá này nhất định là người sống, thế nhưng lại bị biến thành như thế này.
Ánh sáng Hồng Nguyệt reo rắc trên người bọn họ, tựa hồ trên người có vô số máu tươi!
Mà trong số những tượng đá này, Diệp Tưởng rất nhanh nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Tây Môn Khả Lệ !
Trong kịch bản, thời điểm đến được nơi đây, có 1 đoạn nội dung chữ đỏ.
Lúc này, Vũ Phàm đi qua, bước tới trước mặt Tây Môn Khả Lệ, nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng.
“Cái này... không phải là thạch đầu...”
“Không phải thạch đầu ?!”
Biểu tình của Tây Môn Khả Lệ được cô đọng, trên gương mặt là vẻ sợ hãi tột độ không thể che dấu. Những người nơi này, đều là như thế.
Lực lượng tà ác ...... Thế nhưng có thể đem “Không gian Vu nữ” đại danh đỉnh đỉnh biến thành một tượng đá ![ chưa xong còn tiếp..]
ps: Quá khứ một mặt dùng ngòi bút làm vũ khí những người khác , là ta uốn cong thành thẳng, quá mức khinh cuồng , ta hiện tại đã thay đổi ý tưởng, quyết định bao dung đa nguyên sáng tác quan niệm. Ở đây hướng trước kia bị ta điểm danh trào phúng qua cùng với tác giả tạ lỗi. Chuyển hình thời điểm cũng quá mức lòng tự tin bành trướng, hiện tại suy tư xuống dưới của ta chuyển hình quả thật không đúng chỗ, nhưng ta còn là có tin tưởng dùng bút lực viên hồi. Ta hi vọng có thể càng khiêm tốn một ít, không hề tự cao tự đại. Không đủ chỗ đích xác không thiếu, ta sẽ nhất nhất sửa đúng. Hi vọng các vị tiếp tục bảo trì đối với ta duy trì.
Này quyển sách ta tuyệt sẽ không tj, nhất định cấp đại gia một vừa lòng kết cục.
/1014
|