Lúc này Long Ngạo Thiên lấy chân thân chân chân chính chính hiện ra trước mặt hắn.
Diệp Tưởng ngồi ở đó, ngay cả 1 ngón tay cũng không động đậy được.
“Hết thảy những điều ta làm chỉ là vì sinh tồn mà thôi. Bất quá, cái ta muốn không chỉ là sinh tồn, ta còn muốn không có 1 kẻ nào có thể áp đảo trên ta, có vận mệnh chúa tể giống như ta.” Long Ngạo Thiên dùng ngữ điệu thong thả nói:“Vì thế ta cũng không tiếc hết thảy đại giới. Sự thật cũng chứng minh, thời điểm khi ta đứng ở đỉnh cao chân chính, ta mới có thể bảo vệ tốt mình và người thân. Khi ngươi đứng ở trên cao, lời nói của ngươi mới là chân lý.”
“Đến bây giờ...... Ngươi vẫn ôm cái lý tưởng ngây thơ kia hay sao? Vì thủ hộ 1 người nào đó cũng sẽ đại biểu ngươi phải giết chết vài người nào đó. Cho dù ngươi tính toán muốn trốn tránh hết thảy, không muốn làm vấy bẩn bàn tay mình, điều đó mới đáng cười làm sao. Khi ngươi muốn trở nên cường đại, cho dù ngươi muốn hay không, 2 tay ngươi vẫn sẽ phải nhiễm máu tươi.”
Diệp Tưởng lạnh lùng cười.
“Đứng ở trên cao, lời nói mới là chân lý sao? Thật sự chê cười. Nhứng thứ này chỉ là ý tưởng của những kẻ nông cạn mà thôi. Ngươi cho rằng ngươi có thể đứng ở địa vị tối cao vĩnh hằng sao? Ngươi có thể cam đoan, ngươi vĩnh viễn là 1 phương đạt được lợi ích sao? ”
“Trên thế giới này, so với nhân vật chính càng nhiều hơn chính là nhân vật phụ. So với có thực lực , có thể điều khiển sinh tử của người khác, càng nhiều là người bình phàm không có năng lực. Ta cũng chỉ là 1 người trong số họ mà thôi. Ở trong mộng, chớp mắt khi sinh mệnh của ta sắp kết thúc, ta phát hiện, đối với “một đời” mà nói, có thể ở cùng với Vũ Sóc mới là điều tối quan trọng nhất, cho dù phải sống trong sợ hãi, đối mặt với ác ma.”
“Ngươi muốn giết chết ta, còn có Hầu Tước, các ngươi cũng không phải vì thủ hộ người bên cạnh mà chỉ vì chính dục vọng tham lam của các ngươi mà thôi. Ngươi vỏn vẹn chỉ là 1 khôi lỗi đi ra từ trong kịch bản.”
Lúc này, Diệp Tưởng không còn xưng hô hắn là tiền bối nữa .
“Ta sẽ không trở thành nhân vật chính giống như ngươi.”
Nói tới đây, ánh mắt Diệp Tưởng lại 1 lần nữa biến thành màu bạc.
“Chúng ta rất nhanh sẽ gặp mặt trong hiện thực.” Long Ngạo Thiên lại không phản bác lời nói của Diệp Tưởng mà chỉ nói:“Kết cục đáng buồn của kẻ không có lực lượng, ngươi sẽ được tận mắt chứng kiến .”
Ngay khi Long Ngạo Thiên tính toán rời đi thì hắn bỗng nhiên nhìn thấy bàn tay Diệp Tưởng, thế nhưng có thể cử động!
Điều này sao có thể?
Long Ngạo Thiên bên trong mộng cảnh có thể hoàn toàn áp chế Diệp Tưởng, hắn như thế nào có thể cử động?
Đối với Diệp Tưởng mà nói, một khi hắn trở về thực tại, những cảnh phát sinh trong mộng kia sẽ giống như giấc mộng Trang Chu, tan biến mất. Nhưng điều này đối với hắn mà nói tuyệt không phải không có ý nghĩa, nhân sinh bình phàm nhưng lại khiến hắn nhìn thấy rất nhiều sự tình. Con người, quan trọng nhất là cái gì? Đối với 1 nhân vật chính mà nói, quan trọng nhất là cái gì?
Đối một người, một đời có thể có hối hận, tiếc nuối, thế nhưng có những ký ức quan trọng tuyệt đối không thể nào quên đi. Tuy rằng hiện tại hắn thân trong địa ngục, nhưng Diệp Tưởng vẫn không ngừng tìm kiếm ý nghĩa sinh tồn của chính mình. Hắn tuyệt đối sẽ không để cho giấc mộng kia biến thành sự thật, cũng sẽ không khiến tương lai như địa ngục kia trở thành hiện thực. Nếu hắn trở lại, hắn nhất định sẽ đem hết toàn lực khiến nhân sinh của mình không có hối hận! Tương lai khi hắn biến thành già lão tang thương, hắn không cần phải cô độc chìm vào trong đáy nước, mà có thể cùng Vũ Sóc và con cháu làm bạn tới khi sinh mệnh đi vào cõi vĩnh hằng.
Vì để có được những ký ức tốt đẹp, hắn từ giờ trở đi phải soạn ra con đường nhân vật chính thuộc về chính hắn, không phải thứ do rạp chiếu phim an bài, mà chính là nhân vật chính của chính mình!
Tâm của hắn chưa bao giờ cứng cỏi như lúc này. Hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ dao động nữa.
“Tương lai, vô luận đối mặt với cái gì ta cũng sẽ không buông tay. Ta sẽ cố gắng sống sót, một khi ta trở thành nhân vật chính, ta sẽ trở thành tấm chắn, thành ô dù cho những người chịu khổ kia, mà không phải ra tay tàn sát bọn họ.”
“Đó chính là nhân vật chính mà ta muốn trở thành!”
“Đây chính là tự tin lớn nhất của 1 diễn viên bình thường có thể biểu diễn nhân vật chính như ta. ”
Sau đó, Diệp Tưởng cứ thế từ từ đứng lên khỏi ghế!
Long Ngạo Thiên giờ phút này đã hoảng sợ không thôi. Hắn tự hỏi cho dù là Hầu Tước cũng tuyệt không có khả năng đứng lên ! Tuyệt không có khả năng ! Trừ phi hắn không tiếc đại giới lợi dụng nhục thân của mình !
Quang hoàn nhân vật chính của đối phương tuyệt đối không cường đại đến mức này!
Giờ phút này trong lòng Long Ngạo Thiên đã có chút bất an. Chẳng lẽ chính mình trong lúc vô tình lại tạo ra 1 cường địch trong tương lai sao?
“Ta cũng thực chờ mong ngày đó. Tạm biệt.”
“‘Tiền bối’ !”
Thân ảnh của Diệp Tưởng nhanh chóng biến mất.
Diệp Tưởng ở thế giới hiện thực rốt cục mở mắt !
Thế nhưng lúc này hắn lại đang an vị bên trong phòng chiếu phim! Còn Vũ Sóc và Phương Lãnh đều đang ngồi ở bên cạnh!
“Diệp Tưởng, ngươi tỉnh rồi!”
Vũ Sóc rốt cục có thể nhẹ nhàng thở ra, cự ly tới khi [ Ni Đặc Lai Nhĩ gia tộc 3] bắt đầu công chiếu đã chỉ còn lại ngắn ngủi vài phút nữa!
Diệp Tưởng vừa tỉnh lại giờ khắc này có thể nói, thần khí thanh sảng, hoàn toàn là trạng thái tốt nhất.
“Vũ Sóc......” Diệp Tưởng vươn tay vuốt ve gương mặt Vũ Sóc.
Tuy rằng đó chỉ là 1 đoạn mộng ảo, nhưng vài thập niên sống không có Vũ Sóc vẫn làm hắn nhớ nàng thật nhiều. Hắn chưa từng bao giờ quên nàng, cũng chưa bao giờ quên Tích Kính.
Hắn một tay ôm lấy Vũ Sóc vào lòng.
“Ngươi...... vẫn còn sống trên thế giới này......”
Vũ Sóc là loại nhân vật có trí tuệ bậc nào, chỉ vỏn vẹn trong mấy từ này liền có thể đoán ra trong mộng Diệp Tưởng ở trong mộng đã gặp phải cái gì.
“‘Hắn’ khiến ngươi nhìn thấy ta chết đi sao?”
Phương Lãnh ở một bên không theo kịp nổi tư duy này , năng lực phản ứng của Vũ Sóc cũng quá nhanh đi! Người bình thường hẳn phải nói “Ai nói ta chết ” hoặc đại loại gì đó tương tự?
“Không có việc gì . Ta còn sống, hơn nữa, ta cũng sẽ không chết .”
Đối với Vũ Sóc, nàng rất rõ ràng tâm tình của Diệp Tưởng lúc này. Còn đối với nàng, mất đi Diệp Tưởng cũng là 1 chuyện cực kỳ đáng sợ. Hai người cùng hội cùng thuyền đi đến ngày hôm nay, há có thể gãy cánh ở đây?
“Ngươi nhìn một chút. Đây là áp phích gần đây nhất, bên trong giới thiệu vắn tắt nhân vật ngươi phải sắm vai... chỉ chút nữa thôi sẽ là trailer chính thức.”
Diệp Tưởng đương nhiên cũng biết. Chính sự quan trọng, liền cầm lấy chăm chú quan sát.
Lúc này, vô luận là Diệp Tưởng hay là Vũ Sóc đều cũng không biết......
Diệp Tưởng đã cường đại đến 1 trình độ nào đó.
Bên trong mộng cảnh, nhân sinh dài dòng đem linh hồn Diệp Tưởng chân chính ma luyện tới tình cảnh vô cùng kiên định. Lúc này Diệp Tưởng cho dù có dao kề cổ cũng không có nửa phần dao động. Đối với hắn mà nói, chỉ cần có thể cứu Vũ Sóc cùng Tích Kính, hắn có thể không chút do dự lựa chọn tử vong. Không chút do dự !
Cũng chính bởi vì ý trí quyết tâm của hắn bao trùm trên cả tử vong mới khiến linh hồn Diệp Tưởng chân chính lột xác, cũng bởi vậy mà ảnh hưởng tới việc hắn muốn sắm vai “Thợ săn Ác Ma” Dạ Vương.
Rốt cuộc......
Bên trong phòng chiếu phim lâm vào bóng tối !
Mười mấy rạp chiếu phim giờ này khắc này, những diễn viên ngồi bên trong đều nín thở chờ đợi bộ phim [ Ni Đặc Lai Nhĩ gia tộc 3] bắt đầu!
Trên màn hình cự đại, hình ảnh bắt đầu lóe lên.
Từng cái khe đá xuất hiện, màn hình tiến hành lột tả khe đá đó, sau đó bắt đầu di chuyển ra xa.
Đây là 1 ngọn núi nhỏ, phía dưới ngọn núi có 1 tiểu trấn điển hình âu châu.
Phía sau xuất hiện phụ đề.
“Biên cảnh 2 nước pháp đức năm 1546.”
Trên ngọn đồi, một chiếc xe ngựa đang từ từ đi tới . Sau một hồi, chiếc xe dừng lại trước 1 tòa biệt thự trên núi. Căn biệt thự này có vẻ ngoài rách nát, dường như đã thật lâu rồi không có người ở.
Từ trên xe ngựa bước xuống 1 người, người này đội trên đầu 1 cái mũ phớt, mặc áo gió màu xám, vội vàng đi vào biệt thự.
Người mở cửa là 1 lão nhân khoảng 60 tuổi.
“Quitere tiên sinh, ngươi rốt cuộc đã đến.”
Hắn nói tiếng Đức, bất quá bên dưới màn hình có phiên dịch phụ đề cả tiếng trung và tiếng anh.
Nam tử kia cởi mũ phớt ra, thoạt nhìn là 1 nam tử trung niên ngoại quốc khoảng 40 tuổi.
“Hi vọng ta không đến muộn.”
“Coi như không chậm chễ. Mời vào đi thôi.”
Nam tử tên là Quitere, vội vàng xuyên qua hành lang, đi vào phòng khách.
Trước một tấm bàn tròn đã tụ tập không ít người.
Những người này, niên kỉ cơ bản đều khoảng trên dưới 40 tuổi, lúc này sắc mặt ai nấy đều rất ngưng trọng.
“Quitere cũng đến rồi, như vậy, người đã đông đủ.”
Sau khi hắn ngồi xuống, mọi người liền bắt đầu mở miệng .
“Nơi này... có an toàn không? Sẽ không bị Đọa Tinh giáo đoàn phát hiện chứ?”
“Rất khó nói nơi nào có thể gọi là nơi tuyệt đối an toàn.” Người cầm đầu mở miệng, dùng tiếng Đức nói:“Ở đây có ai không hy vọng ta dùng tiếng đức chủ trì hội nghị?”
Người cầm đầu này mái tóc đã hoa râm, trên gương mặt nếp nhăn trải rộng, hiển nhiên là người lớn tuổi nhất ở đây.
Nơi này vốn là biên cảnh 2 nước Đức Pháp, dân đa số đều có thể đồng thời nói được 2 tiếng. Có vài người thậm chí còn không biết bản thân mình quốc tịch là đức hay là pháp, cho nên đối với chuyện người cầm đầu sử dụng tiếng đức cũng không để ý.
Hắn đem một tấm bản đồ nhanh chóng mở ra, đây là bản đồ Âu Châu thế kỷ 16.
Lúc này màn ảnh cũng nhắm ngay vào tấm bản đồ.
“Nghe cho rõ. Sự đáng sợ của Đọa Tinh giáo đoàn các ngươi và ta đều rất rõ ràng, các ngươi hẳn cũng thấy... vài người sau chết đi bởi cái chết đen, lại 1 lần nữa sống lại? ”
“Đúng vậy !”
Ba chữ “Cái chết đen” vừa ra, tất cả mọi người đều biến sắc.
Tại thời đại trung cổ, cái chết đen chính là dịch bệnh khủng bố nhất Âu Châu, thậm chí từng có giáo hoàng mắc phải căn bệnh này mà chết đi.
“Vài dịch khu (khu bị dịch bệnh) đã bắt đầu xuất hiện truyền thuyết quỷ hút máu. Cho đến bây giờ những người chính mắt nhìn thấy những bệnh nhân chết đi sống dậy hóa thành quỷ hút này đã nhiều đến mức đếm không hết. Những người tiến hành điều tra đều mất tích. Là bọn hắn mất tích... hay là bị Đọa Tinh giáo đoàn làm cho biến mất !”
Mọi người lúc này im lặng không nói.
Người cầm đầu lại tiếp tục:“Chúng ta tất yếu phải mau chóng triển khai hành động . Trước mắt từ những tình báo đạt được có thể phán đoán, trong vùng này có lẽ đã xuất hiện người của Đọa Tinh giáo đoàn.”
“Nghe đây...... bất kể phát sinh chuyện gì cũng không được trực tiếp tiếp xúc với người của Đọa Tinh giáo đoàn!”
“Phyllis.” Quitere vào thời điểm này đột nhiên nói với lão nhân cầm đầu:“Những người của gia tộc Northfield bị lưu đày tới nơi nào, hiện giờ vẫn chưa điều tra ra sao?”
“Còn có, sự tình về quỷ hút máu.” Lúc này một nữ tử trung niên mở miệng :“Thời Trung Cổ, truyền thuyết về quỷ hút máu có thể nói tuyệt không nghe thấy, thế nhưng thời điểm đó còn chưa có đọa tinh giáo đoàn, đây rốt cục là chuyện gì xảy ra?”
Quỷ hút máu là 1 truyền thuyết hoàn toàn xuất phát từ cái chết đen. Tuy rằng thời cận đại bởi vì được nhiều các tác phẩm mỹ hóa, biến quỷ hút máu trở thành 1 quý tộc ưu nhã, làm cho nhiều người mê muội. Thế nhưng ở thời đại này, quỷ hút máu chỉ là 1 hóa thân khủng bố không hơn không kém.
“Đúng vậy...... Quỷ hút máu......”
“Trong tiếng Anh được xưng là Vampire ! Là một loại tà ác , là sứ giả thuộc về Satan!”[ chưa xong còn tiếp......]
Diệp Tưởng ngồi ở đó, ngay cả 1 ngón tay cũng không động đậy được.
“Hết thảy những điều ta làm chỉ là vì sinh tồn mà thôi. Bất quá, cái ta muốn không chỉ là sinh tồn, ta còn muốn không có 1 kẻ nào có thể áp đảo trên ta, có vận mệnh chúa tể giống như ta.” Long Ngạo Thiên dùng ngữ điệu thong thả nói:“Vì thế ta cũng không tiếc hết thảy đại giới. Sự thật cũng chứng minh, thời điểm khi ta đứng ở đỉnh cao chân chính, ta mới có thể bảo vệ tốt mình và người thân. Khi ngươi đứng ở trên cao, lời nói của ngươi mới là chân lý.”
“Đến bây giờ...... Ngươi vẫn ôm cái lý tưởng ngây thơ kia hay sao? Vì thủ hộ 1 người nào đó cũng sẽ đại biểu ngươi phải giết chết vài người nào đó. Cho dù ngươi tính toán muốn trốn tránh hết thảy, không muốn làm vấy bẩn bàn tay mình, điều đó mới đáng cười làm sao. Khi ngươi muốn trở nên cường đại, cho dù ngươi muốn hay không, 2 tay ngươi vẫn sẽ phải nhiễm máu tươi.”
Diệp Tưởng lạnh lùng cười.
“Đứng ở trên cao, lời nói mới là chân lý sao? Thật sự chê cười. Nhứng thứ này chỉ là ý tưởng của những kẻ nông cạn mà thôi. Ngươi cho rằng ngươi có thể đứng ở địa vị tối cao vĩnh hằng sao? Ngươi có thể cam đoan, ngươi vĩnh viễn là 1 phương đạt được lợi ích sao? ”
“Trên thế giới này, so với nhân vật chính càng nhiều hơn chính là nhân vật phụ. So với có thực lực , có thể điều khiển sinh tử của người khác, càng nhiều là người bình phàm không có năng lực. Ta cũng chỉ là 1 người trong số họ mà thôi. Ở trong mộng, chớp mắt khi sinh mệnh của ta sắp kết thúc, ta phát hiện, đối với “một đời” mà nói, có thể ở cùng với Vũ Sóc mới là điều tối quan trọng nhất, cho dù phải sống trong sợ hãi, đối mặt với ác ma.”
“Ngươi muốn giết chết ta, còn có Hầu Tước, các ngươi cũng không phải vì thủ hộ người bên cạnh mà chỉ vì chính dục vọng tham lam của các ngươi mà thôi. Ngươi vỏn vẹn chỉ là 1 khôi lỗi đi ra từ trong kịch bản.”
Lúc này, Diệp Tưởng không còn xưng hô hắn là tiền bối nữa .
“Ta sẽ không trở thành nhân vật chính giống như ngươi.”
Nói tới đây, ánh mắt Diệp Tưởng lại 1 lần nữa biến thành màu bạc.
“Chúng ta rất nhanh sẽ gặp mặt trong hiện thực.” Long Ngạo Thiên lại không phản bác lời nói của Diệp Tưởng mà chỉ nói:“Kết cục đáng buồn của kẻ không có lực lượng, ngươi sẽ được tận mắt chứng kiến .”
Ngay khi Long Ngạo Thiên tính toán rời đi thì hắn bỗng nhiên nhìn thấy bàn tay Diệp Tưởng, thế nhưng có thể cử động!
Điều này sao có thể?
Long Ngạo Thiên bên trong mộng cảnh có thể hoàn toàn áp chế Diệp Tưởng, hắn như thế nào có thể cử động?
Đối với Diệp Tưởng mà nói, một khi hắn trở về thực tại, những cảnh phát sinh trong mộng kia sẽ giống như giấc mộng Trang Chu, tan biến mất. Nhưng điều này đối với hắn mà nói tuyệt không phải không có ý nghĩa, nhân sinh bình phàm nhưng lại khiến hắn nhìn thấy rất nhiều sự tình. Con người, quan trọng nhất là cái gì? Đối với 1 nhân vật chính mà nói, quan trọng nhất là cái gì?
Đối một người, một đời có thể có hối hận, tiếc nuối, thế nhưng có những ký ức quan trọng tuyệt đối không thể nào quên đi. Tuy rằng hiện tại hắn thân trong địa ngục, nhưng Diệp Tưởng vẫn không ngừng tìm kiếm ý nghĩa sinh tồn của chính mình. Hắn tuyệt đối sẽ không để cho giấc mộng kia biến thành sự thật, cũng sẽ không khiến tương lai như địa ngục kia trở thành hiện thực. Nếu hắn trở lại, hắn nhất định sẽ đem hết toàn lực khiến nhân sinh của mình không có hối hận! Tương lai khi hắn biến thành già lão tang thương, hắn không cần phải cô độc chìm vào trong đáy nước, mà có thể cùng Vũ Sóc và con cháu làm bạn tới khi sinh mệnh đi vào cõi vĩnh hằng.
Vì để có được những ký ức tốt đẹp, hắn từ giờ trở đi phải soạn ra con đường nhân vật chính thuộc về chính hắn, không phải thứ do rạp chiếu phim an bài, mà chính là nhân vật chính của chính mình!
Tâm của hắn chưa bao giờ cứng cỏi như lúc này. Hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ dao động nữa.
“Tương lai, vô luận đối mặt với cái gì ta cũng sẽ không buông tay. Ta sẽ cố gắng sống sót, một khi ta trở thành nhân vật chính, ta sẽ trở thành tấm chắn, thành ô dù cho những người chịu khổ kia, mà không phải ra tay tàn sát bọn họ.”
“Đó chính là nhân vật chính mà ta muốn trở thành!”
“Đây chính là tự tin lớn nhất của 1 diễn viên bình thường có thể biểu diễn nhân vật chính như ta. ”
Sau đó, Diệp Tưởng cứ thế từ từ đứng lên khỏi ghế!
Long Ngạo Thiên giờ phút này đã hoảng sợ không thôi. Hắn tự hỏi cho dù là Hầu Tước cũng tuyệt không có khả năng đứng lên ! Tuyệt không có khả năng ! Trừ phi hắn không tiếc đại giới lợi dụng nhục thân của mình !
Quang hoàn nhân vật chính của đối phương tuyệt đối không cường đại đến mức này!
Giờ phút này trong lòng Long Ngạo Thiên đã có chút bất an. Chẳng lẽ chính mình trong lúc vô tình lại tạo ra 1 cường địch trong tương lai sao?
“Ta cũng thực chờ mong ngày đó. Tạm biệt.”
“‘Tiền bối’ !”
Thân ảnh của Diệp Tưởng nhanh chóng biến mất.
Diệp Tưởng ở thế giới hiện thực rốt cục mở mắt !
Thế nhưng lúc này hắn lại đang an vị bên trong phòng chiếu phim! Còn Vũ Sóc và Phương Lãnh đều đang ngồi ở bên cạnh!
“Diệp Tưởng, ngươi tỉnh rồi!”
Vũ Sóc rốt cục có thể nhẹ nhàng thở ra, cự ly tới khi [ Ni Đặc Lai Nhĩ gia tộc 3] bắt đầu công chiếu đã chỉ còn lại ngắn ngủi vài phút nữa!
Diệp Tưởng vừa tỉnh lại giờ khắc này có thể nói, thần khí thanh sảng, hoàn toàn là trạng thái tốt nhất.
“Vũ Sóc......” Diệp Tưởng vươn tay vuốt ve gương mặt Vũ Sóc.
Tuy rằng đó chỉ là 1 đoạn mộng ảo, nhưng vài thập niên sống không có Vũ Sóc vẫn làm hắn nhớ nàng thật nhiều. Hắn chưa từng bao giờ quên nàng, cũng chưa bao giờ quên Tích Kính.
Hắn một tay ôm lấy Vũ Sóc vào lòng.
“Ngươi...... vẫn còn sống trên thế giới này......”
Vũ Sóc là loại nhân vật có trí tuệ bậc nào, chỉ vỏn vẹn trong mấy từ này liền có thể đoán ra trong mộng Diệp Tưởng ở trong mộng đã gặp phải cái gì.
“‘Hắn’ khiến ngươi nhìn thấy ta chết đi sao?”
Phương Lãnh ở một bên không theo kịp nổi tư duy này , năng lực phản ứng của Vũ Sóc cũng quá nhanh đi! Người bình thường hẳn phải nói “Ai nói ta chết ” hoặc đại loại gì đó tương tự?
“Không có việc gì . Ta còn sống, hơn nữa, ta cũng sẽ không chết .”
Đối với Vũ Sóc, nàng rất rõ ràng tâm tình của Diệp Tưởng lúc này. Còn đối với nàng, mất đi Diệp Tưởng cũng là 1 chuyện cực kỳ đáng sợ. Hai người cùng hội cùng thuyền đi đến ngày hôm nay, há có thể gãy cánh ở đây?
“Ngươi nhìn một chút. Đây là áp phích gần đây nhất, bên trong giới thiệu vắn tắt nhân vật ngươi phải sắm vai... chỉ chút nữa thôi sẽ là trailer chính thức.”
Diệp Tưởng đương nhiên cũng biết. Chính sự quan trọng, liền cầm lấy chăm chú quan sát.
Lúc này, vô luận là Diệp Tưởng hay là Vũ Sóc đều cũng không biết......
Diệp Tưởng đã cường đại đến 1 trình độ nào đó.
Bên trong mộng cảnh, nhân sinh dài dòng đem linh hồn Diệp Tưởng chân chính ma luyện tới tình cảnh vô cùng kiên định. Lúc này Diệp Tưởng cho dù có dao kề cổ cũng không có nửa phần dao động. Đối với hắn mà nói, chỉ cần có thể cứu Vũ Sóc cùng Tích Kính, hắn có thể không chút do dự lựa chọn tử vong. Không chút do dự !
Cũng chính bởi vì ý trí quyết tâm của hắn bao trùm trên cả tử vong mới khiến linh hồn Diệp Tưởng chân chính lột xác, cũng bởi vậy mà ảnh hưởng tới việc hắn muốn sắm vai “Thợ săn Ác Ma” Dạ Vương.
Rốt cuộc......
Bên trong phòng chiếu phim lâm vào bóng tối !
Mười mấy rạp chiếu phim giờ này khắc này, những diễn viên ngồi bên trong đều nín thở chờ đợi bộ phim [ Ni Đặc Lai Nhĩ gia tộc 3] bắt đầu!
Trên màn hình cự đại, hình ảnh bắt đầu lóe lên.
Từng cái khe đá xuất hiện, màn hình tiến hành lột tả khe đá đó, sau đó bắt đầu di chuyển ra xa.
Đây là 1 ngọn núi nhỏ, phía dưới ngọn núi có 1 tiểu trấn điển hình âu châu.
Phía sau xuất hiện phụ đề.
“Biên cảnh 2 nước pháp đức năm 1546.”
Trên ngọn đồi, một chiếc xe ngựa đang từ từ đi tới . Sau một hồi, chiếc xe dừng lại trước 1 tòa biệt thự trên núi. Căn biệt thự này có vẻ ngoài rách nát, dường như đã thật lâu rồi không có người ở.
Từ trên xe ngựa bước xuống 1 người, người này đội trên đầu 1 cái mũ phớt, mặc áo gió màu xám, vội vàng đi vào biệt thự.
Người mở cửa là 1 lão nhân khoảng 60 tuổi.
“Quitere tiên sinh, ngươi rốt cuộc đã đến.”
Hắn nói tiếng Đức, bất quá bên dưới màn hình có phiên dịch phụ đề cả tiếng trung và tiếng anh.
Nam tử kia cởi mũ phớt ra, thoạt nhìn là 1 nam tử trung niên ngoại quốc khoảng 40 tuổi.
“Hi vọng ta không đến muộn.”
“Coi như không chậm chễ. Mời vào đi thôi.”
Nam tử tên là Quitere, vội vàng xuyên qua hành lang, đi vào phòng khách.
Trước một tấm bàn tròn đã tụ tập không ít người.
Những người này, niên kỉ cơ bản đều khoảng trên dưới 40 tuổi, lúc này sắc mặt ai nấy đều rất ngưng trọng.
“Quitere cũng đến rồi, như vậy, người đã đông đủ.”
Sau khi hắn ngồi xuống, mọi người liền bắt đầu mở miệng .
“Nơi này... có an toàn không? Sẽ không bị Đọa Tinh giáo đoàn phát hiện chứ?”
“Rất khó nói nơi nào có thể gọi là nơi tuyệt đối an toàn.” Người cầm đầu mở miệng, dùng tiếng Đức nói:“Ở đây có ai không hy vọng ta dùng tiếng đức chủ trì hội nghị?”
Người cầm đầu này mái tóc đã hoa râm, trên gương mặt nếp nhăn trải rộng, hiển nhiên là người lớn tuổi nhất ở đây.
Nơi này vốn là biên cảnh 2 nước Đức Pháp, dân đa số đều có thể đồng thời nói được 2 tiếng. Có vài người thậm chí còn không biết bản thân mình quốc tịch là đức hay là pháp, cho nên đối với chuyện người cầm đầu sử dụng tiếng đức cũng không để ý.
Hắn đem một tấm bản đồ nhanh chóng mở ra, đây là bản đồ Âu Châu thế kỷ 16.
Lúc này màn ảnh cũng nhắm ngay vào tấm bản đồ.
“Nghe cho rõ. Sự đáng sợ của Đọa Tinh giáo đoàn các ngươi và ta đều rất rõ ràng, các ngươi hẳn cũng thấy... vài người sau chết đi bởi cái chết đen, lại 1 lần nữa sống lại? ”
“Đúng vậy !”
Ba chữ “Cái chết đen” vừa ra, tất cả mọi người đều biến sắc.
Tại thời đại trung cổ, cái chết đen chính là dịch bệnh khủng bố nhất Âu Châu, thậm chí từng có giáo hoàng mắc phải căn bệnh này mà chết đi.
“Vài dịch khu (khu bị dịch bệnh) đã bắt đầu xuất hiện truyền thuyết quỷ hút máu. Cho đến bây giờ những người chính mắt nhìn thấy những bệnh nhân chết đi sống dậy hóa thành quỷ hút này đã nhiều đến mức đếm không hết. Những người tiến hành điều tra đều mất tích. Là bọn hắn mất tích... hay là bị Đọa Tinh giáo đoàn làm cho biến mất !”
Mọi người lúc này im lặng không nói.
Người cầm đầu lại tiếp tục:“Chúng ta tất yếu phải mau chóng triển khai hành động . Trước mắt từ những tình báo đạt được có thể phán đoán, trong vùng này có lẽ đã xuất hiện người của Đọa Tinh giáo đoàn.”
“Nghe đây...... bất kể phát sinh chuyện gì cũng không được trực tiếp tiếp xúc với người của Đọa Tinh giáo đoàn!”
“Phyllis.” Quitere vào thời điểm này đột nhiên nói với lão nhân cầm đầu:“Những người của gia tộc Northfield bị lưu đày tới nơi nào, hiện giờ vẫn chưa điều tra ra sao?”
“Còn có, sự tình về quỷ hút máu.” Lúc này một nữ tử trung niên mở miệng :“Thời Trung Cổ, truyền thuyết về quỷ hút máu có thể nói tuyệt không nghe thấy, thế nhưng thời điểm đó còn chưa có đọa tinh giáo đoàn, đây rốt cục là chuyện gì xảy ra?”
Quỷ hút máu là 1 truyền thuyết hoàn toàn xuất phát từ cái chết đen. Tuy rằng thời cận đại bởi vì được nhiều các tác phẩm mỹ hóa, biến quỷ hút máu trở thành 1 quý tộc ưu nhã, làm cho nhiều người mê muội. Thế nhưng ở thời đại này, quỷ hút máu chỉ là 1 hóa thân khủng bố không hơn không kém.
“Đúng vậy...... Quỷ hút máu......”
“Trong tiếng Anh được xưng là Vampire ! Là một loại tà ác , là sứ giả thuộc về Satan!”[ chưa xong còn tiếp......]
/1014
|