Diệp Tưởng trước đó đã suy xét đến rất nhiều tình huống, bởi vậy để phòng ngừa NG, hắn đã để Đổng Ỷ Lam đặc biệt phụ đạo thêm cho hắn về kỹ năng diễn xuất. Thế nhưng, từ đầu chí cuối hắn vẫn cứ đặt trọng tâm trên những vấn đề phát sinh khi đối phó với làn sóng quỷ hồn.Chỉ có 1 điều duy nhất mà hắn không tính tới chính là…hắn không ngờ mình lại thủ vai nhân vật phản diện!
Cũng chỉ có thể nói sự đời khó liệu. Hoá ra từ đầu chí cuối, nhân vật chính vẫn cứ là Phương Lãnh !
Nhưng Diệp Tưởng đã không thể suy nghĩ quá nhiều nữa. Nếu đã là nhân vật phản diện, như vậy hắn nhất định phải diễn thật tốt nhân vật này vì hắn không còn sự lựa chọn nào khác.Chỉ là hắn thầm cầu nguyện đừng để hắn gặp Phương Lãnh. Tống Tuấn Trúc tuyệt đối có thể ra tay với Bạch Thụ Hà! Đương nhiên, nếu người mà hắn gặp phải là Lý Duy Tư thì trái lại cũng chẳng có vấn đề gì cả.Diệp Tưởng cũng không ngại xoá sổ y.
Sau khi nhảy vào trong hồ nước, Diệp Tưởng liền phát hiện kỹ năng bơi lội của hắn trở nên tốt hơn rất nhiều.Thời gian nín hơi của hắn cũng dài hơn so với tưởng tượng của hắn. Quả nhiên đó là năng lực của Tống Tuấn Trúc. Còn Vũ Sóc ở trong hiện thực cũng là kiện tướng bơi lội nên chuyện này với nàng lại càng đơn giản.
Trong hồ nước, có 1 dòng nước xoáy tự động hút hai người xuống đáy hồ.
Sau một hồi......
Diệp Tưởng nhào lên khỏi mặt nước.
-Phù...... Ha ha ha ha....
Diệp Tưởng hít lấy hít để không khí.Dù sao thì việc không thể hít thở trong nước cũng khiến cho người ta cảm thấy rất khó chịu.Ngay sau đó, Vũ Sóc cũng trồi đầu lên khỏi mặt nước.
-Anh ! Anh không sao chứ ?
-Không sao !
Trước mắt hai người vẫn diễn theo những gì mà kịch bản mô tả.Thế nhưng họ đều hiểu rất có thể sẽ xảy ra tình trạng tình tiết thực tế sẽ thoát ly kịch bản, cho nên kịch bản không thể nào tin được. Dựa theo kịch bản ban đầu, bọn họ sẽ bơi xuống đáy hồ,sau đó men theo mạch nước ngầm để đi đến dưới lòng đất của ngọn núi Cửu Âm sơn.
Leo mình khỏi mặt nước, Diệp Tưởng ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.Chỗ này là 1 hang động cực kỳ tối tăm và ẩm ướt.Chỉ là trong cái hang này, dấu vết can thiệp của con người cũng tương đối rõ ràng.
Mộ chính của tộc Cửu Luân!
Rốt cuộc......bọn họ cũng đã tới rồi !
-Rốt cuộc đã đến rồi!
Sau khi lên bờ, ánh mắt của Diệp Tưởng trở nên cực kỳ lạnh lẽo:
-Từ Trúc, anh rốt cuộc cũng đã đến rồi.Chính là nơi này.Ngôi nhà cũng những người đã khuất nằm ở phía dưới cùng của ngôi mộ này.
-Em hiểu mà anh !
-Anh tuyệt đối không muốn biến thành « người chết » chỉ có thể bị nguyền rủa và không có bất cứ ý thức gì.Anh muốn khống chế nguyền rủa của nghi thức tế quỷ và thay thế tổ tiên Mông Hưu.Để làm vậy anh cần phải lấy được tờ khế ước kia. Khi đó, anh sẽ là tân ‘Mông Hưu’.
Tân « Mông Hưu » !
Cho tới nay, không những Mông Hưu chỉ là cái tên của tổ tiên của tộc Cửu Luân, mà con cháu của y – những người mang trong người huyết mạch của y lại càng lúc càng giống như y.Cho dù là tính cách,hay hành vi, tất cả đều bắt đầu giống y hệt như y, cứ như họ là phân thân của y vậy. Mà sự thật có lẽ cũng là như vậy.
“Mông Hưu” luôn dùng trạng thái bất tử này của mình để chi phối nguyền rủa của nghi thức tế quỷ.
Rõ ràng điều mà Tống Tuấn Trúc muốn làm không phải là trở thành « người chết » bị điều khiển, mà hắn muốn trở thành tân “Mông Hưu”. Rõ ràng là hắn căn bản không thèm để ý xem sẽ có bao nhiêu người chết trong đợt tế quỷ mới này.Bởi vì hắn có suy nghĩ như vậy nên người trong tộc Cửu Luân đều muốn trừ khử hắn, nhưng vì hắn là con trai của đại tế ti, cho nên bọn họ mới chần chừ chưa ra tay.Nhưng đến khi hắn chuẩn bị đi tới mộ chính, bọn họ rốt cuộc...... cũng phải ra tay.
-Nhưng anh có thể làm được không ? Trở thành tân ‘Mông Hưu’ ư?
Vũ Sóc lúc này đưa ra 1 vấn đề:
-Chung quy lại thì năm đó, người ký kết khế ước với ‘Ác ma’ vẫn là Mông Hưu.
-Không sai !
Thật ra Diệp Tưởng khi vừa đọc kịch bản thì hắn cũng đã nghĩ đến vấn đề này,thế nhưng lời thoại ngay sau đó trong kịch bản đã đưa ra câu trả lời:
-Nói đúng ra thì trên tấm da dê đó, Mông Hưu đã nhỏ máu của mình lên đó. Đối tượng ký kết khế ước là hậu duệ trực hệ của Mông Hưu. Từ ngàn năm trước cho tới nay, huyết mạch của hậu duệ trực hệ của Mông Hưu vẫn luôn vô cùng thuần khuyết và không bị bất cứ huyết mạch nào khác pha tạp.Đây là hiện tượng ma quái mà ngay cả di truyền học cũng không thể giải thích được.
Cho nên, người mang trong mình dòng máu của Mông Hưu như Tống Tuấn Trúc nhất định phải lấy cho bằng được tấm da dê. Chỉ e đôi cánh ác ma cũng sẽ bị kịch bản giải thích rằng đó là do huyết mạch của Mông Hưu. Nếu cẩn thận ngẫm lại thì khi bộ phim này khởi quay,trong tấm áp phích quảng bá có hình ảnh của Diệp Tưởng trong hình thái « Thợ săn ác ma ». Điều đó chứng tỏ ban đầu, thân phận « Thợ săn ác ma » cũng chỉ mới được kịch bản thêm vào.
-Đi thôi, Từ Trúc !Trước khi đi xuống tầng cuối cùng của lăng mộ,anh chắc chắn sẽ không biến thành ‘người chết’.”
Lời thoại này đã nói ra được suy nghĩ trong lòng của Diệp Tưởng.
Dù sao hắn cũng không thể biến thành “người chết”.
Nhưng huyết mạch của Mông Hưu khiến hắn có 1 ý tưởng mới. Có lẽ, hắn có thể dùng huyết mạch này để tìm ra 1 con đường sống trong hoàn cảnh tuyệt vọng này.Đó là hy vọng duy nhất của hắn nếu hắn muốn tiếp tục sống sót.
Tiếp đó, Diệp Tưởng và Vũ Sóc đi vào sâu trong hang động.
Lòng hang chật chội âm u nhay sau đó bắt đầu trở nên rộng rãi hơi.Những hành lang có dấu hiệu can thiệp của bàn tay con người cũng bắt đầu xuất hiện. Diệp Tưởng lúc trước đã có chuẩn bị đèn pin để chiếu sáng.Cấu trúc của những hành lang này đều rất kỳ quái.Chúng chẳng tuân theo 1 quy luật nào cả.Điều ma quái là ở những chỗ mà những hành lang này giao nhau tạo thành hình cây thánh giá,luôn có 1 nơi giống như tế đàn được xây.
-Tộc Cửu Luân dùng tế đàn này để chỉ dẫn cho người chết.
Sau khi nhìn thấy tế đàn đó, sắc mặt của Diệp Tưởng trở nên vô cùng cảnh giác :
-Điều đó chứng tỏ ở quanh đây có người chết xuất hiện.
Tuy rằng Diệp Tưởng rất muốn diễn theo mô tả của kịch bản, thế nhưng kịch bản lại miêu tả cũng không quá rõ ràng hoạt động của Tống Tuấn Trúc và Tống Từ Trúc bên trong mộ chính. Cho nên, Diệp Tưởng gần như dám khẳng định những điều mà hắn sẽ trải qua nhất định sẽ hoàn toàn khác những gì mà kịch bản mô tả.Số vé chuộc cái chết phải trả khi vi phạm kịch bản cũng không nhiều,nhưng điều quan trọng là khi không thể tham khảo kịch bản, Diệp Tưởng cũng không dự đoán được rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì.
-Đi nào Từ Trúc!
Nếu đã có người chết thường hay lảng vảng ở quanh đây thì cách tốt nhất vẫn là tránh đi. Diệp Tưởng thật sự không hi vọng sẽ gặp phải người chết vào lúc này.Hiện tại bên cạnh hắn không có Phương Lãnh, Thành Tuyết Tùng, thể chất « Thợ săn ác ma » lại bị suy yếu bởi quy tắc nguyền rủa giảm dần .Nếu chỉ có hắn và Vũ Sóc thì không khéo hai người chẳng thể sống và vượt qua tầng 1 của lăng mộ.
- Đợi đã anh.
Vũ Sóc cũng không lập tức rời đi.Nàng nhìn cái tế đàn kia rồi nói:
-Chúng ta đi xem xem.
Diệp Tưởng hiểu ngay ý của Vũ Sóc.Nàng đang muốn thử tìm xem trên tế đàn kia có vật bị người chết nguyền rủa hay không !
Trong phim kinh dị không thể giải, vật bị người chết nguyền rủa sẽ tương đối dễ kiếm.Điều này có liên quan tới mới quan hệ giữa tiền lãi thu được và nguy hiểm phải trải qua.Lúc này, việc bổ sung vật bị nguyền rủa với Diệp Tưởng mà nói thật sự quá quan trọng.
-Được ! Nhưng nhất định phải cẩn thận mới được !
Diệp Tưởng và Vũ Sóc di chuyển tới cái tế đàn kia.
Trên tế đàn có một khối tinh thạch màu đen xì,bên dưới có khảm mấy viên ngọc màu xanh lam.Không biết thứ này có phải là vật bị nguyền rủa hay không nữa !
Tuy rằng có khả năng sẽ gặp phải người chết,nhưng Diệp Tưởng cho rằng bọn họ có thể mạo hiểm. Lúc này cho chỉ cần có thêm 1 vật bị nguyền rủa, bọn họ cũng có thể trì hoãn được thêm 1 thời gian trước khi nguy hiểm ập đến. Mà thứ mà Diệp Tưởng cần nhất lúc này chính là thời gian.Hắn cần phải nghĩ cách lợi dụng huyết mạch của Mông Hưu để chữa trị cho thanh « Dạ Huyết » đã bị bẻ gãy. Chỉ cần có thể chữa trị được « Dạ Huyết », mọi chuyện vẫn còn có hy vọng.
Còn nếu không được...... Như vậy, Diệp Tưởng chỉ đành phải chấp nhận việc « Quỷ tế » phần III sẽ trở thành tác phẩm cuối cùng của hắn.
Khi hai người chậm rãi di chuyển về phía tế đàn, Diệp Tưởng bắt đầu chú ý bốn phía, Vũ Sóc thì sờ lên còn lại là đi tiếp xúc trên tế đàn hắc sắc tinh thạch.
Khi sờ lên khối tinh thạch màu đen xì đó,kịch bản nhắc nhở nàng nó quả thật là vật bị người chết nguyền rủa,nhưng nếu lấy đi thứ này, “người chết” sẽ bị đánh động và kéo tới.
Vũ Sóc bất đắc dĩ đành phải buông tay. Chung quy lại thì thoạt nhìn nó cũng chẳng phải là thứ gì tốt lắm.Khi sờ lên cục tinh thạch kia, nàng cảm thấy tay mình lạnh toát.Chẳng biết nó được làm bằng chất liệu gì nữa. Ngày trước tộc Cửu Luân còn che giấu quá nhiều bí mật.Những thứ mà họ làm ra chắc chắn sẽ không dễ để sử dụng chút nào.
Diệp Tưởng nắm tay của Vũ Sóc rồi nhanh chóng chạy khỏi chỗ này.
Khi bọn họ lách vào 1 hàng lang khác, tế đàn cũng chìm vào trong bóng đêm.
Nhưng hiện tại,ống kính máy quay vẫn tập trung trên tế đàn này.Đương nhiên, sẽ có một chút ánh sáng để “khán giả” có thể trông thấy rõ ràng.
Trong bóng đêm, đột nhiên có 1 cánh tay trắng bệch vươn ra sau đó nắm lấy cục tinh thạch màu đen đó. Sau đó có mấy cánh tay trắng bệch khác đan xen vào nhau chụp lên cục tinh thạch đó. Ngay sau đó,cục tinh thạch màu đen chuyển thành màu đỏ như máu ! Sau đó, máu tươi bắt đầu trào ra từ cục tinh thạch màu đen đó mà chảy xuống đất, để rồi hình thành nên 1 đoạn thẳng.
Đoạn thẳng đó chỉ về phía mà Vũ Sóc và Diệp Tưởng vừa rời đi!
Cũng chỉ có thể nói sự đời khó liệu. Hoá ra từ đầu chí cuối, nhân vật chính vẫn cứ là Phương Lãnh !
Nhưng Diệp Tưởng đã không thể suy nghĩ quá nhiều nữa. Nếu đã là nhân vật phản diện, như vậy hắn nhất định phải diễn thật tốt nhân vật này vì hắn không còn sự lựa chọn nào khác.Chỉ là hắn thầm cầu nguyện đừng để hắn gặp Phương Lãnh. Tống Tuấn Trúc tuyệt đối có thể ra tay với Bạch Thụ Hà! Đương nhiên, nếu người mà hắn gặp phải là Lý Duy Tư thì trái lại cũng chẳng có vấn đề gì cả.Diệp Tưởng cũng không ngại xoá sổ y.
Sau khi nhảy vào trong hồ nước, Diệp Tưởng liền phát hiện kỹ năng bơi lội của hắn trở nên tốt hơn rất nhiều.Thời gian nín hơi của hắn cũng dài hơn so với tưởng tượng của hắn. Quả nhiên đó là năng lực của Tống Tuấn Trúc. Còn Vũ Sóc ở trong hiện thực cũng là kiện tướng bơi lội nên chuyện này với nàng lại càng đơn giản.
Trong hồ nước, có 1 dòng nước xoáy tự động hút hai người xuống đáy hồ.
Sau một hồi......
Diệp Tưởng nhào lên khỏi mặt nước.
-Phù...... Ha ha ha ha....
Diệp Tưởng hít lấy hít để không khí.Dù sao thì việc không thể hít thở trong nước cũng khiến cho người ta cảm thấy rất khó chịu.Ngay sau đó, Vũ Sóc cũng trồi đầu lên khỏi mặt nước.
-Anh ! Anh không sao chứ ?
-Không sao !
Trước mắt hai người vẫn diễn theo những gì mà kịch bản mô tả.Thế nhưng họ đều hiểu rất có thể sẽ xảy ra tình trạng tình tiết thực tế sẽ thoát ly kịch bản, cho nên kịch bản không thể nào tin được. Dựa theo kịch bản ban đầu, bọn họ sẽ bơi xuống đáy hồ,sau đó men theo mạch nước ngầm để đi đến dưới lòng đất của ngọn núi Cửu Âm sơn.
Leo mình khỏi mặt nước, Diệp Tưởng ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.Chỗ này là 1 hang động cực kỳ tối tăm và ẩm ướt.Chỉ là trong cái hang này, dấu vết can thiệp của con người cũng tương đối rõ ràng.
Mộ chính của tộc Cửu Luân!
Rốt cuộc......bọn họ cũng đã tới rồi !
-Rốt cuộc đã đến rồi!
Sau khi lên bờ, ánh mắt của Diệp Tưởng trở nên cực kỳ lạnh lẽo:
-Từ Trúc, anh rốt cuộc cũng đã đến rồi.Chính là nơi này.Ngôi nhà cũng những người đã khuất nằm ở phía dưới cùng của ngôi mộ này.
-Em hiểu mà anh !
-Anh tuyệt đối không muốn biến thành « người chết » chỉ có thể bị nguyền rủa và không có bất cứ ý thức gì.Anh muốn khống chế nguyền rủa của nghi thức tế quỷ và thay thế tổ tiên Mông Hưu.Để làm vậy anh cần phải lấy được tờ khế ước kia. Khi đó, anh sẽ là tân ‘Mông Hưu’.
Tân « Mông Hưu » !
Cho tới nay, không những Mông Hưu chỉ là cái tên của tổ tiên của tộc Cửu Luân, mà con cháu của y – những người mang trong người huyết mạch của y lại càng lúc càng giống như y.Cho dù là tính cách,hay hành vi, tất cả đều bắt đầu giống y hệt như y, cứ như họ là phân thân của y vậy. Mà sự thật có lẽ cũng là như vậy.
“Mông Hưu” luôn dùng trạng thái bất tử này của mình để chi phối nguyền rủa của nghi thức tế quỷ.
Rõ ràng điều mà Tống Tuấn Trúc muốn làm không phải là trở thành « người chết » bị điều khiển, mà hắn muốn trở thành tân “Mông Hưu”. Rõ ràng là hắn căn bản không thèm để ý xem sẽ có bao nhiêu người chết trong đợt tế quỷ mới này.Bởi vì hắn có suy nghĩ như vậy nên người trong tộc Cửu Luân đều muốn trừ khử hắn, nhưng vì hắn là con trai của đại tế ti, cho nên bọn họ mới chần chừ chưa ra tay.Nhưng đến khi hắn chuẩn bị đi tới mộ chính, bọn họ rốt cuộc...... cũng phải ra tay.
-Nhưng anh có thể làm được không ? Trở thành tân ‘Mông Hưu’ ư?
Vũ Sóc lúc này đưa ra 1 vấn đề:
-Chung quy lại thì năm đó, người ký kết khế ước với ‘Ác ma’ vẫn là Mông Hưu.
-Không sai !
Thật ra Diệp Tưởng khi vừa đọc kịch bản thì hắn cũng đã nghĩ đến vấn đề này,thế nhưng lời thoại ngay sau đó trong kịch bản đã đưa ra câu trả lời:
-Nói đúng ra thì trên tấm da dê đó, Mông Hưu đã nhỏ máu của mình lên đó. Đối tượng ký kết khế ước là hậu duệ trực hệ của Mông Hưu. Từ ngàn năm trước cho tới nay, huyết mạch của hậu duệ trực hệ của Mông Hưu vẫn luôn vô cùng thuần khuyết và không bị bất cứ huyết mạch nào khác pha tạp.Đây là hiện tượng ma quái mà ngay cả di truyền học cũng không thể giải thích được.
Cho nên, người mang trong mình dòng máu của Mông Hưu như Tống Tuấn Trúc nhất định phải lấy cho bằng được tấm da dê. Chỉ e đôi cánh ác ma cũng sẽ bị kịch bản giải thích rằng đó là do huyết mạch của Mông Hưu. Nếu cẩn thận ngẫm lại thì khi bộ phim này khởi quay,trong tấm áp phích quảng bá có hình ảnh của Diệp Tưởng trong hình thái « Thợ săn ác ma ». Điều đó chứng tỏ ban đầu, thân phận « Thợ săn ác ma » cũng chỉ mới được kịch bản thêm vào.
-Đi thôi, Từ Trúc !Trước khi đi xuống tầng cuối cùng của lăng mộ,anh chắc chắn sẽ không biến thành ‘người chết’.”
Lời thoại này đã nói ra được suy nghĩ trong lòng của Diệp Tưởng.
Dù sao hắn cũng không thể biến thành “người chết”.
Nhưng huyết mạch của Mông Hưu khiến hắn có 1 ý tưởng mới. Có lẽ, hắn có thể dùng huyết mạch này để tìm ra 1 con đường sống trong hoàn cảnh tuyệt vọng này.Đó là hy vọng duy nhất của hắn nếu hắn muốn tiếp tục sống sót.
Tiếp đó, Diệp Tưởng và Vũ Sóc đi vào sâu trong hang động.
Lòng hang chật chội âm u nhay sau đó bắt đầu trở nên rộng rãi hơi.Những hành lang có dấu hiệu can thiệp của bàn tay con người cũng bắt đầu xuất hiện. Diệp Tưởng lúc trước đã có chuẩn bị đèn pin để chiếu sáng.Cấu trúc của những hành lang này đều rất kỳ quái.Chúng chẳng tuân theo 1 quy luật nào cả.Điều ma quái là ở những chỗ mà những hành lang này giao nhau tạo thành hình cây thánh giá,luôn có 1 nơi giống như tế đàn được xây.
-Tộc Cửu Luân dùng tế đàn này để chỉ dẫn cho người chết.
Sau khi nhìn thấy tế đàn đó, sắc mặt của Diệp Tưởng trở nên vô cùng cảnh giác :
-Điều đó chứng tỏ ở quanh đây có người chết xuất hiện.
Tuy rằng Diệp Tưởng rất muốn diễn theo mô tả của kịch bản, thế nhưng kịch bản lại miêu tả cũng không quá rõ ràng hoạt động của Tống Tuấn Trúc và Tống Từ Trúc bên trong mộ chính. Cho nên, Diệp Tưởng gần như dám khẳng định những điều mà hắn sẽ trải qua nhất định sẽ hoàn toàn khác những gì mà kịch bản mô tả.Số vé chuộc cái chết phải trả khi vi phạm kịch bản cũng không nhiều,nhưng điều quan trọng là khi không thể tham khảo kịch bản, Diệp Tưởng cũng không dự đoán được rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì.
-Đi nào Từ Trúc!
Nếu đã có người chết thường hay lảng vảng ở quanh đây thì cách tốt nhất vẫn là tránh đi. Diệp Tưởng thật sự không hi vọng sẽ gặp phải người chết vào lúc này.Hiện tại bên cạnh hắn không có Phương Lãnh, Thành Tuyết Tùng, thể chất « Thợ săn ác ma » lại bị suy yếu bởi quy tắc nguyền rủa giảm dần .Nếu chỉ có hắn và Vũ Sóc thì không khéo hai người chẳng thể sống và vượt qua tầng 1 của lăng mộ.
- Đợi đã anh.
Vũ Sóc cũng không lập tức rời đi.Nàng nhìn cái tế đàn kia rồi nói:
-Chúng ta đi xem xem.
Diệp Tưởng hiểu ngay ý của Vũ Sóc.Nàng đang muốn thử tìm xem trên tế đàn kia có vật bị người chết nguyền rủa hay không !
Trong phim kinh dị không thể giải, vật bị người chết nguyền rủa sẽ tương đối dễ kiếm.Điều này có liên quan tới mới quan hệ giữa tiền lãi thu được và nguy hiểm phải trải qua.Lúc này, việc bổ sung vật bị nguyền rủa với Diệp Tưởng mà nói thật sự quá quan trọng.
-Được ! Nhưng nhất định phải cẩn thận mới được !
Diệp Tưởng và Vũ Sóc di chuyển tới cái tế đàn kia.
Trên tế đàn có một khối tinh thạch màu đen xì,bên dưới có khảm mấy viên ngọc màu xanh lam.Không biết thứ này có phải là vật bị nguyền rủa hay không nữa !
Tuy rằng có khả năng sẽ gặp phải người chết,nhưng Diệp Tưởng cho rằng bọn họ có thể mạo hiểm. Lúc này cho chỉ cần có thêm 1 vật bị nguyền rủa, bọn họ cũng có thể trì hoãn được thêm 1 thời gian trước khi nguy hiểm ập đến. Mà thứ mà Diệp Tưởng cần nhất lúc này chính là thời gian.Hắn cần phải nghĩ cách lợi dụng huyết mạch của Mông Hưu để chữa trị cho thanh « Dạ Huyết » đã bị bẻ gãy. Chỉ cần có thể chữa trị được « Dạ Huyết », mọi chuyện vẫn còn có hy vọng.
Còn nếu không được...... Như vậy, Diệp Tưởng chỉ đành phải chấp nhận việc « Quỷ tế » phần III sẽ trở thành tác phẩm cuối cùng của hắn.
Khi hai người chậm rãi di chuyển về phía tế đàn, Diệp Tưởng bắt đầu chú ý bốn phía, Vũ Sóc thì sờ lên còn lại là đi tiếp xúc trên tế đàn hắc sắc tinh thạch.
Khi sờ lên khối tinh thạch màu đen xì đó,kịch bản nhắc nhở nàng nó quả thật là vật bị người chết nguyền rủa,nhưng nếu lấy đi thứ này, “người chết” sẽ bị đánh động và kéo tới.
Vũ Sóc bất đắc dĩ đành phải buông tay. Chung quy lại thì thoạt nhìn nó cũng chẳng phải là thứ gì tốt lắm.Khi sờ lên cục tinh thạch kia, nàng cảm thấy tay mình lạnh toát.Chẳng biết nó được làm bằng chất liệu gì nữa. Ngày trước tộc Cửu Luân còn che giấu quá nhiều bí mật.Những thứ mà họ làm ra chắc chắn sẽ không dễ để sử dụng chút nào.
Diệp Tưởng nắm tay của Vũ Sóc rồi nhanh chóng chạy khỏi chỗ này.
Khi bọn họ lách vào 1 hàng lang khác, tế đàn cũng chìm vào trong bóng đêm.
Nhưng hiện tại,ống kính máy quay vẫn tập trung trên tế đàn này.Đương nhiên, sẽ có một chút ánh sáng để “khán giả” có thể trông thấy rõ ràng.
Trong bóng đêm, đột nhiên có 1 cánh tay trắng bệch vươn ra sau đó nắm lấy cục tinh thạch màu đen đó. Sau đó có mấy cánh tay trắng bệch khác đan xen vào nhau chụp lên cục tinh thạch đó. Ngay sau đó,cục tinh thạch màu đen chuyển thành màu đỏ như máu ! Sau đó, máu tươi bắt đầu trào ra từ cục tinh thạch màu đen đó mà chảy xuống đất, để rồi hình thành nên 1 đoạn thẳng.
Đoạn thẳng đó chỉ về phía mà Vũ Sóc và Diệp Tưởng vừa rời đi!
/1014
|