Bản thể của «Tiêu bản ác ma » đang chuẩn bị di chuyển bất cứ lúc nào. Diệp Tưởng vôcùng hiểu chuyện này. Phải biết rằng hắn có thể xích nó lại nên đôi bênđang trong tình trạng giằng co. Khi mà nguyền rủa của huyết tinh xiềngxích suy yếu đến mức không còn gì thì đó cũng là lúc mà Diệp Tưởng phảichết!
Thời gian bộ phim kết thúc, khi mà « Ác ma » giáng xuống đã càng lúc càng gần.
« Ác ma » đã tới rất rất gần rồi. Chỉ một bước nữa thôi là nó sẽ tới thế giới này. Với năng lực trước mắt của mình thì Diệp Tưởng không thể nàobắt được « Ác ma » chân chính. Hắn lại một lần nữa có một cảm giác mãnhliệt rằng nếu hắn không thể bắt được «Tiêu bản ác ma» thì hắn sẽ phảichết!
Nhưng mà đối mặt với tử vong gần trong gang tấc như vậy, sự sợ hãi chỉchiếm một phần nhỏ. Trong lòng Diệp Tưởng lúc này cảm thấy hứng phấnnhiều hơn. Cảm giác có thể săn bắt được một con mồi đáng sợ càng khiếnDiệp Tưởng cảm thấy kích thích.
Đối với một người thợ săn thì càng là con mồi khó săn bao nhiêu thì họ càng cảm thấy kích thích bấy nhiêu.
Đôi mắt của ác ma quét qua từng góc chết trong phòng. Lúc này trong đôimắt của Diệp Tưởng tràn ngập sự bình tĩnh và cơ trí. Cảm quan của hắntrong nháy mắt trở nên nhạy cảm tới cực hạn. Không một động tĩnh dù lànhỏ nhất nào có thể qua mặt được hắn! Sau khi áp chế được ý chí của ‘Ácma’Wallace, Diệp Tưởng phát hiện hắn rốt cuộc đã có thể sử dụng năng lực «Thợ săn ác ma » một cách dễ dàng .
Lúc này hắn đã không còn là một kế toán viên cao cấp chỉ biết cắm mặt vào máy tính nữa mà đã trở thành một thợ săn lão luyện.
Ngay sau đó, hắn đưa mắt nhìn tới một góc trong phòng.
Hắn rốt cuộc đã nắm bắt được cái cảm giác đó.
Nhưng bây giờ chưa thể ra tay ngay. Phải biết rằng cơ hội của hắn cũngkhông nhiều. Hắn cần phải nắm bắt thời cơ sử dụng huyết tinh xiềng xích. Nếu để đối phương lại trốn mất thì lần sau muốn bắt nó sẽ rất khó khăn. Những người có kinh nghiệm trong việc săn chim sẻ khi truyền cho bạnkinh nghiệm trong việc săn chúng sẽ nói với bạn câu này: nếu bạn muốnbắt một con chim sẻ, vồ vập xông tới sẽ chỉ tổ làm cho nó sợ hãy bay đimất, nên bạn khó mà bắt chúng được; lúc ấy bạn phải rất kiên nhẫn chờthời cơ. Kiên nhẫn là một tố chất cần có của một thợ săn. Diệp Tưởng cần phải bùng nổ trong một kích để nó không có cơ hội giãy dụa hay trốnmất!
Dùng đôi mắt của ác ma khoá lại vị trí kia, Diệp Tưởng liền đưa mắt nhìn qua chỗ khác. Nhưng lưới cảm giác đã bủa vây lấy con mồi. Điều mà hắncần bây giờ là phải tính toán được cự ly, tốc độ và thời cơ. Tuy rằnglúc này đã rất gấp gáp rồi, nhưng hắn không thể vì vậy mà tự rối độihình được.
Luận tốc độ thì nếu như dốc toàn lực, Diệp Tưởng có thể di chuyển mấytrăm mét trong một giây. Tốc độ như vậy có thể nói là « dịch chuyển tứcthời » ở khoảng cách gần! Với tốc độ như vậy, hắn thừa sức bắt bất cứmột loại động vật nào, ngay cả báo gấm châu Mỹ cũng chẳng thể thoát khỏi tay hắn! Nhưng con mồi của hắn là «Tiêu bản ác ma»! Tốc độ này của hắnchẳng có ý nghĩa gì với nó cả! Cho dù hắn có dốc hết sức khi ra tay thìnó cũng có thể trốn thoát. Lần sau nếu muốn bắt nó sẽ càng khó hơn.
Hắn tập trung toàn bộ tinh thần để cảm giác nhưng hắn lại không dám tiến hành điều tra một cách quá lộ liễu. Lưới cảm giác đang từ từ thu nhỏlại, đồng thời, nắm đấm tay phải của hắn siết chặt lại. Nếu hắn tínhtoán cự ly càng chính xác bao nhiêu thì hắn có thể thu hẹp sai số phạmvi mà bản thể của « Tiêu bản ác ma » đang ở đó bấy nhiêu. Cũng may là bộ phim này vẫn là phim kinh dị khó, chứ nếu đổi lại là phim kinh dị không thể phá giải, muốn xác định vị trí của loại quỷ hồn tuyệt đối duy tâmnày sẽ trở thành chuyện không tưởng.
Trước mắt, vé chuộc cái chết của Diệp Tưởng là 275 tấm! Hay nói cáchkhác hắn chỉ có một lần cơ hội! Sau khi bắt hụt «Tiêu bản ác ma», véchuộc cái chết của hắn chỉ còn 475 tấm. Sau một loạt hành vi vi phạmkịch bản, hắn bị kịch bản thu đi 1200 tấm vé chuộc cái chết [ hành vigiết hai người tuy không gây ra NG nhưng vẫn tính là hành vi vi phạmkịch bản]! Khi thả ra « trùng địa ngục », sau đó tới gần chỗ này, «Hầutước» cho Diệp Tưởng 1000 tấm vé chuộc cái chết. Tám pho tượng Thiên SứĐoạ Lạc và « trùng địa ngục » khiến y được thưởng rất nhiều, nhưng chung quy lại y là nhân vật chính nên chi phí sử dụng vật bị nguyền rủa của y cao đến kinh người. Y cần phải giữ một số vé chuộc cái chết để dùng khi cần. Sau nhiều lần cân nhắc, y đưa cho Diệp Tưởng 1000 tấm vé chuộc cái chết. Bởi vậy Diệp Tưởng trước sau nợ «Hầu tước» tổng cộng 5000 tấm véchuộc cái chết (1500+2500+1000) !
Cơ hội chỉ có một lần, và lần này chỉ có mười giây. Hơn nữa trong mườigiây này, nguyền rủa sẽ không ngừng giảm dần! Đây cũng là lý do vì sao«Hầu tước» muốn Diệp Tưởng liên tục sử dụng móng vuốt của « Ác ma ». Nếu chỉ sử dụng móng vuốt ác ma trong một giây thì Diệp Tưởng không phải vé chuộc cái chết, thế nhưng quá trình nguyền rủa giảm dần cũng yếu đếnmức có thể bỏ qua. Liên tục sử dụng vật bị nguyền rủa trong mười giây và sử dụng vật bị nguyền rủa đứt quãng trong mười giây sẽ khiến nguyền rủa bị suy yếu với một tốc độ khác nhau!
Đương nhiên sử dụng trong thời gian càng ngắn thì tốc độ suy yếu củanguyền rủa càng nhỏ, nhưng hiệu quả nguyền rủa cũng sẽ yếu đến mức cóthể bỏ qua. Cứ nhìn quỷ ảnh mạnh là vậy nhưng trong một giây sử dụng nó, Mạc Niệm Sinh cũng chỉ có thể làm bị thương con người là thấy ngay.
Sau đó Diệp Tưởng đột nhiên di chuyển, chạy tới bên dưới một giá sách cũ nát cách đó ngoài mười mét! Vừa rồi hắn rõ ràng cảm giác được phía saulưng hắn đang có gì đó tiếp cận. Tiếp đó, hắn liền chú ý tới vị trí màbản thể đang ở đó.
Chẳng lẽ......
Diệp Tưởng bỗng nhiên hiểu ra.
Sau đó hắn từ từ bước tới mấy bước.
Khoảng cách......
Vị trí......
Hắn rất có lòng tin với phán đoán của mình. Nhưng hành động lần này cũng mang đậm tính chất đỏ đen. Cơ hội hắn chỉ có một lần. Nếu thất bại, véchuộc cái chết của hắn sẽ vượt quá dư nợ cho phép của vé chuộc cái chết, cũng có nghĩa là hắn sẽ không còn cơ hội ( 275 – 800 = -525 tấm mà dưnợ cho phép là -500 tấm). «Tiêu bản ác ma» chỉ cần đợi qua mười giây lànó có thể muốn làm gì hắn thì làm! Hơn nữa, thời gian « Ác ma » giángxuống đã tới gần.
Bộ phim sẽ kết thúc chỉ sau chưa đầy một phút đồng hồ!
Hiện tại cảm giác khẩn trương và hưng phấn đan xen khiến cho Diệp Tưởngcảm thấy máu trong người hắn như sôi trào. Hắn bỗng nhiên cảm thấy hắnđã sống không uổng đời này khi có thể trải qua những phút giây kịch tính mà sống chết chỉ được quyết định trong một đòn! Nam nhi nếu sống mộtđời tầm thường nhạt nhẽo, chi bằng liều một lần thoả chí vẫy vùng!
Liều!
Tiếp đó, Diệp Tưởng tiến hành xác định lại vị trí của « Tiêu bản ác ma». Hắn quyết định đánh liều một keo. Hắn nắm chặt tay phải, sau đó hắnbắt đầu thu lưới cảm giác về, rồi phóng ra huyết tinh xiềng xích về phía đối diện!
- Không phải ở đây sao?
Diệp Tưởng « tỏ vẻ » ngạc nhiên, sau đó khi nhìn thấy huyết tinh xiềng xích rơi xuống đất, hắn « tỏ ra » tuyệt vọng và uể oải!
Thời gian đã trôi qua năm giây!
Không ngờ hắn lại cố tình lãng phí năm giây quý báu đó!
Trong giây thứ sáu, hắn bước tới phía trước bằng một tốc độ bình thường. Diệp Tưởng phát huy hết khả năng diễn xuất của hắn bằng cách « tỏ ra »tuyệt vọng.
Lại gần một chút...... Còn chưa đủ, lại gần một chút nữa!
Tới giây thứ tám, Diệp Tưởng vẫn không ra tay. Hắn cứ thế đi qua chỗ đó.
Khi chuẩn bị tới giây thứ chín, chân hắn đột nhiên dậm mạnh một cái về phía sau!
Trong nháy mắt, hắn phóng tới phía trước bản thể của «Tiêu bản ác ma»!
Hoá ra….
Hoá ra là mày…
Một giây này không hiểu sao lại có cảm giác như rất dài. Trong Diệp Tưởng tự thúc giục mình: Mau, mau, mau nữa lên!
Tới giây thứ chín, Diệp Tưởng đã sắp hết thời gian sử dụng của mình!
Diệp Tưởng phóng ra xiềng xích. Xiềng xích bay ra với một tốc đố khó có thể nhìn bằng mắt thường lao tới một vật.
Thứ đó. Chính là vật nguyền rủa.
Thứ đó......
Đặt ở phía trước cánh cửa ngầm......
Pho tượng người đàn ông tóc dài màu đen! Pho tượng này vốn không phải là đồ vật trong căn biệt thự này! Ân U Liên căn bản không nhận ra chuyệnnày bởi vì đây là lần đầu tiên nàng đi vào trong biệt thự này cho nênnàng cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên với chuyện trong phòng đọc sách cóthêm một bức tượng cả. Mà phần lớn sự việc có liên quan đến vật bịnguyền rủa đều sẽ không gây ra NG nên việc nàng không cảm thấy kỳ quáivới việc tự nhiên có thêm một bức tượng thần bí cũng sẽ không gây ra NG!
Diệp Tưởng đã tình toán rất cẩn thận khoảng cách giữa hắn và bức tượngngười đàn ông có mái tóc màu đen đó! Hắn cố ý đi tới vị trí cách photượng đó gần nhất rồi mới đột nhiên bùng nổ!
Xiềng xích chỉ trong chớp mắt bay về phía bức tượng đó! Sau đó.....
Bức tượng kia rõ ràng di chuyển, mà nó còn di chuyển với tốc độ rất nhanh. Nhưng nó vẫn không kịp rồi….
Giây thứ mười!
Xiềng xích đã quấn chặt lấy cổ tay phải của bức tượng!
Huyết tinh xiềng xích không giống như xiềng xích bắt quỷ của quỷ sai.Nếu như nó đã trói lại được đối phương thì Diệp Tưởng không cần phảitrói thêm một lớp nữa! Diệp Tưởng lúc này nở một nụ cười lạnh.
Rốt cuộc...... Rốt cuộc thành công rồi!
Hắn cũng cảm thấy hút chết. Nếu hắn tính toán sai lầm dù chỉ một giây thôi thì nó chắc chắn sẽ trốn thoát!
- Hiến tế !
Pho tượng «Tiêu bản ác ma» bị xiềng xích hấp thu!
Ngay sau đó, Diệp Tưởng thu hồi xiềng xích.
Tiếp đó, Diệp Tưởng bỗng lấy lại bình tĩnh.
Một phút đồng hồ đã trôi qua. « Ác ma » không giáng xuống nữa. Căn phòng đã khôi phục lại trạng thái ban đầu. Thời gian cũng đã tới rồi!
Diệp Tưởng về tới « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 13!
Lúc này khi hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt hắn trở nên rất lạnh lùng.
Hắn đã hoàn toàn thay da đổi thịt!
Cửa phòng chiếu phim lúc này được đẩy ra. Đám người Phương Lãnh đi vào bên trong.
- Diệp Tưởng!
- Cậu ấy sống rồi!
- Cậu ấy thực sự sống sót!
Đám người Phương Lãnh, Vũ Sóc, Vũ Phàm, Lý Duy Tư, Thành Tuyết Tùng,Vương Cường, Khang Mẫn...... đều tập trung trước mặt của Diệp Tưởng.
- Quá tốt rồi!
Phương Lãnh kích động đỡ Diệp Tưởng dậy. Y đang định nói gì thì khi nhìn thấy đôi mắt của Diệp Tưởng, sắc mặt của y trở nên rất ngạc nhiên.
Đôi mắt kia làm cho y có cảm giác rất bất thường. Có vẻ như đôi mắt đó có thể nuốt gọn linh hồn y!
- Cái này…có chuyện gì vậy, Diệp Tưởng?
- Tôi mệt quá.
Nhưng lúc này đầu óc của Diệp Tưởng rất rồi bời. Hắn cần phải chỉnh lý lại những manh mối về « Thợ săn ác ma »:
- Tôi muốn nghỉ ngơi trước đã.
Lúc này khi Lý Duy Tư nhìn thấy đôi mắt của Diệp Tưởng, nét mặt của y có vẻ rất kinh hãi.
Chuyện gì thế này?
Khi nhìn vào đôi mắt kia, hắn cảm giác như huyết mạch của Nitemare trong người hắn như cảm thấy được điều gì đó!
Ngay sau đó, Diệp Tưởng đưa mắt nhìn Lý Duy Tư.
- Lý Duy Tư, tôi có chuyện muốn nói với cậu. Bây giờ cậu qua phòng tôi một lát.
Lý Duy Tư vốn định từ chối, nhưng không biết thế nào mà sau khi nhìn thấy đôi mắt của Diệp Tưởng, y lại không thể từ chối!
- Được….được!
Sau đó, mọi người nhìn Diệp Tưởng và Lý Duy Tư một trước một sau đi ra ngoài mà chẳng hiểu đầu đuôi thế nào.
Rất nhanh, Diệp Tưởng và Lý Duy Tư đi tới phòng của Diệp Tưởng. DiệpTưởng đợi Lý Duy Tư đi vào xong bèn khoá cửa lại. Lý Duy Tư ngạc nhiênnhìn Diệp Tưởng. Y chuẩn bị rút ra vật bị nguyền rủa bất cứ lúc nào!
Ngay sau đó, tay trái của Diệp Tưởng biến thành móng vuốt của « Ác ma » sau đó bóp chặt lấy cổ của Lý Duy Tư!
Móng vuốt của ác ma lúc này lại đỏ lòm như máu, hơn nữa kích cỡ của nócòn to hơn lúc trước, phía bên trên khắc chi chít chú ấn màu đen.
Thời gian bộ phim kết thúc, khi mà « Ác ma » giáng xuống đã càng lúc càng gần.
« Ác ma » đã tới rất rất gần rồi. Chỉ một bước nữa thôi là nó sẽ tới thế giới này. Với năng lực trước mắt của mình thì Diệp Tưởng không thể nàobắt được « Ác ma » chân chính. Hắn lại một lần nữa có một cảm giác mãnhliệt rằng nếu hắn không thể bắt được «Tiêu bản ác ma» thì hắn sẽ phảichết!
Nhưng mà đối mặt với tử vong gần trong gang tấc như vậy, sự sợ hãi chỉchiếm một phần nhỏ. Trong lòng Diệp Tưởng lúc này cảm thấy hứng phấnnhiều hơn. Cảm giác có thể săn bắt được một con mồi đáng sợ càng khiếnDiệp Tưởng cảm thấy kích thích.
Đối với một người thợ săn thì càng là con mồi khó săn bao nhiêu thì họ càng cảm thấy kích thích bấy nhiêu.
Đôi mắt của ác ma quét qua từng góc chết trong phòng. Lúc này trong đôimắt của Diệp Tưởng tràn ngập sự bình tĩnh và cơ trí. Cảm quan của hắntrong nháy mắt trở nên nhạy cảm tới cực hạn. Không một động tĩnh dù lànhỏ nhất nào có thể qua mặt được hắn! Sau khi áp chế được ý chí của ‘Ácma’Wallace, Diệp Tưởng phát hiện hắn rốt cuộc đã có thể sử dụng năng lực «Thợ săn ác ma » một cách dễ dàng .
Lúc này hắn đã không còn là một kế toán viên cao cấp chỉ biết cắm mặt vào máy tính nữa mà đã trở thành một thợ săn lão luyện.
Ngay sau đó, hắn đưa mắt nhìn tới một góc trong phòng.
Hắn rốt cuộc đã nắm bắt được cái cảm giác đó.
Nhưng bây giờ chưa thể ra tay ngay. Phải biết rằng cơ hội của hắn cũngkhông nhiều. Hắn cần phải nắm bắt thời cơ sử dụng huyết tinh xiềng xích. Nếu để đối phương lại trốn mất thì lần sau muốn bắt nó sẽ rất khó khăn. Những người có kinh nghiệm trong việc săn chim sẻ khi truyền cho bạnkinh nghiệm trong việc săn chúng sẽ nói với bạn câu này: nếu bạn muốnbắt một con chim sẻ, vồ vập xông tới sẽ chỉ tổ làm cho nó sợ hãy bay đimất, nên bạn khó mà bắt chúng được; lúc ấy bạn phải rất kiên nhẫn chờthời cơ. Kiên nhẫn là một tố chất cần có của một thợ săn. Diệp Tưởng cần phải bùng nổ trong một kích để nó không có cơ hội giãy dụa hay trốnmất!
Dùng đôi mắt của ác ma khoá lại vị trí kia, Diệp Tưởng liền đưa mắt nhìn qua chỗ khác. Nhưng lưới cảm giác đã bủa vây lấy con mồi. Điều mà hắncần bây giờ là phải tính toán được cự ly, tốc độ và thời cơ. Tuy rằnglúc này đã rất gấp gáp rồi, nhưng hắn không thể vì vậy mà tự rối độihình được.
Luận tốc độ thì nếu như dốc toàn lực, Diệp Tưởng có thể di chuyển mấytrăm mét trong một giây. Tốc độ như vậy có thể nói là « dịch chuyển tứcthời » ở khoảng cách gần! Với tốc độ như vậy, hắn thừa sức bắt bất cứmột loại động vật nào, ngay cả báo gấm châu Mỹ cũng chẳng thể thoát khỏi tay hắn! Nhưng con mồi của hắn là «Tiêu bản ác ma»! Tốc độ này của hắnchẳng có ý nghĩa gì với nó cả! Cho dù hắn có dốc hết sức khi ra tay thìnó cũng có thể trốn thoát. Lần sau nếu muốn bắt nó sẽ càng khó hơn.
Hắn tập trung toàn bộ tinh thần để cảm giác nhưng hắn lại không dám tiến hành điều tra một cách quá lộ liễu. Lưới cảm giác đang từ từ thu nhỏlại, đồng thời, nắm đấm tay phải của hắn siết chặt lại. Nếu hắn tínhtoán cự ly càng chính xác bao nhiêu thì hắn có thể thu hẹp sai số phạmvi mà bản thể của « Tiêu bản ác ma » đang ở đó bấy nhiêu. Cũng may là bộ phim này vẫn là phim kinh dị khó, chứ nếu đổi lại là phim kinh dị không thể phá giải, muốn xác định vị trí của loại quỷ hồn tuyệt đối duy tâmnày sẽ trở thành chuyện không tưởng.
Trước mắt, vé chuộc cái chết của Diệp Tưởng là 275 tấm! Hay nói cáchkhác hắn chỉ có một lần cơ hội! Sau khi bắt hụt «Tiêu bản ác ma», véchuộc cái chết của hắn chỉ còn 475 tấm. Sau một loạt hành vi vi phạmkịch bản, hắn bị kịch bản thu đi 1200 tấm vé chuộc cái chết [ hành vigiết hai người tuy không gây ra NG nhưng vẫn tính là hành vi vi phạmkịch bản]! Khi thả ra « trùng địa ngục », sau đó tới gần chỗ này, «Hầutước» cho Diệp Tưởng 1000 tấm vé chuộc cái chết. Tám pho tượng Thiên SứĐoạ Lạc và « trùng địa ngục » khiến y được thưởng rất nhiều, nhưng chung quy lại y là nhân vật chính nên chi phí sử dụng vật bị nguyền rủa của y cao đến kinh người. Y cần phải giữ một số vé chuộc cái chết để dùng khi cần. Sau nhiều lần cân nhắc, y đưa cho Diệp Tưởng 1000 tấm vé chuộc cái chết. Bởi vậy Diệp Tưởng trước sau nợ «Hầu tước» tổng cộng 5000 tấm véchuộc cái chết (1500+2500+1000) !
Cơ hội chỉ có một lần, và lần này chỉ có mười giây. Hơn nữa trong mườigiây này, nguyền rủa sẽ không ngừng giảm dần! Đây cũng là lý do vì sao«Hầu tước» muốn Diệp Tưởng liên tục sử dụng móng vuốt của « Ác ma ». Nếu chỉ sử dụng móng vuốt ác ma trong một giây thì Diệp Tưởng không phải vé chuộc cái chết, thế nhưng quá trình nguyền rủa giảm dần cũng yếu đếnmức có thể bỏ qua. Liên tục sử dụng vật bị nguyền rủa trong mười giây và sử dụng vật bị nguyền rủa đứt quãng trong mười giây sẽ khiến nguyền rủa bị suy yếu với một tốc độ khác nhau!
Đương nhiên sử dụng trong thời gian càng ngắn thì tốc độ suy yếu củanguyền rủa càng nhỏ, nhưng hiệu quả nguyền rủa cũng sẽ yếu đến mức cóthể bỏ qua. Cứ nhìn quỷ ảnh mạnh là vậy nhưng trong một giây sử dụng nó, Mạc Niệm Sinh cũng chỉ có thể làm bị thương con người là thấy ngay.
Sau đó Diệp Tưởng đột nhiên di chuyển, chạy tới bên dưới một giá sách cũ nát cách đó ngoài mười mét! Vừa rồi hắn rõ ràng cảm giác được phía saulưng hắn đang có gì đó tiếp cận. Tiếp đó, hắn liền chú ý tới vị trí màbản thể đang ở đó.
Chẳng lẽ......
Diệp Tưởng bỗng nhiên hiểu ra.
Sau đó hắn từ từ bước tới mấy bước.
Khoảng cách......
Vị trí......
Hắn rất có lòng tin với phán đoán của mình. Nhưng hành động lần này cũng mang đậm tính chất đỏ đen. Cơ hội hắn chỉ có một lần. Nếu thất bại, véchuộc cái chết của hắn sẽ vượt quá dư nợ cho phép của vé chuộc cái chết, cũng có nghĩa là hắn sẽ không còn cơ hội ( 275 – 800 = -525 tấm mà dưnợ cho phép là -500 tấm). «Tiêu bản ác ma» chỉ cần đợi qua mười giây lànó có thể muốn làm gì hắn thì làm! Hơn nữa, thời gian « Ác ma » giángxuống đã tới gần.
Bộ phim sẽ kết thúc chỉ sau chưa đầy một phút đồng hồ!
Hiện tại cảm giác khẩn trương và hưng phấn đan xen khiến cho Diệp Tưởngcảm thấy máu trong người hắn như sôi trào. Hắn bỗng nhiên cảm thấy hắnđã sống không uổng đời này khi có thể trải qua những phút giây kịch tính mà sống chết chỉ được quyết định trong một đòn! Nam nhi nếu sống mộtđời tầm thường nhạt nhẽo, chi bằng liều một lần thoả chí vẫy vùng!
Liều!
Tiếp đó, Diệp Tưởng tiến hành xác định lại vị trí của « Tiêu bản ác ma». Hắn quyết định đánh liều một keo. Hắn nắm chặt tay phải, sau đó hắnbắt đầu thu lưới cảm giác về, rồi phóng ra huyết tinh xiềng xích về phía đối diện!
- Không phải ở đây sao?
Diệp Tưởng « tỏ vẻ » ngạc nhiên, sau đó khi nhìn thấy huyết tinh xiềng xích rơi xuống đất, hắn « tỏ ra » tuyệt vọng và uể oải!
Thời gian đã trôi qua năm giây!
Không ngờ hắn lại cố tình lãng phí năm giây quý báu đó!
Trong giây thứ sáu, hắn bước tới phía trước bằng một tốc độ bình thường. Diệp Tưởng phát huy hết khả năng diễn xuất của hắn bằng cách « tỏ ra »tuyệt vọng.
Lại gần một chút...... Còn chưa đủ, lại gần một chút nữa!
Tới giây thứ tám, Diệp Tưởng vẫn không ra tay. Hắn cứ thế đi qua chỗ đó.
Khi chuẩn bị tới giây thứ chín, chân hắn đột nhiên dậm mạnh một cái về phía sau!
Trong nháy mắt, hắn phóng tới phía trước bản thể của «Tiêu bản ác ma»!
Hoá ra….
Hoá ra là mày…
Một giây này không hiểu sao lại có cảm giác như rất dài. Trong Diệp Tưởng tự thúc giục mình: Mau, mau, mau nữa lên!
Tới giây thứ chín, Diệp Tưởng đã sắp hết thời gian sử dụng của mình!
Diệp Tưởng phóng ra xiềng xích. Xiềng xích bay ra với một tốc đố khó có thể nhìn bằng mắt thường lao tới một vật.
Thứ đó. Chính là vật nguyền rủa.
Thứ đó......
Đặt ở phía trước cánh cửa ngầm......
Pho tượng người đàn ông tóc dài màu đen! Pho tượng này vốn không phải là đồ vật trong căn biệt thự này! Ân U Liên căn bản không nhận ra chuyệnnày bởi vì đây là lần đầu tiên nàng đi vào trong biệt thự này cho nênnàng cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên với chuyện trong phòng đọc sách cóthêm một bức tượng cả. Mà phần lớn sự việc có liên quan đến vật bịnguyền rủa đều sẽ không gây ra NG nên việc nàng không cảm thấy kỳ quáivới việc tự nhiên có thêm một bức tượng thần bí cũng sẽ không gây ra NG!
Diệp Tưởng đã tình toán rất cẩn thận khoảng cách giữa hắn và bức tượngngười đàn ông có mái tóc màu đen đó! Hắn cố ý đi tới vị trí cách photượng đó gần nhất rồi mới đột nhiên bùng nổ!
Xiềng xích chỉ trong chớp mắt bay về phía bức tượng đó! Sau đó.....
Bức tượng kia rõ ràng di chuyển, mà nó còn di chuyển với tốc độ rất nhanh. Nhưng nó vẫn không kịp rồi….
Giây thứ mười!
Xiềng xích đã quấn chặt lấy cổ tay phải của bức tượng!
Huyết tinh xiềng xích không giống như xiềng xích bắt quỷ của quỷ sai.Nếu như nó đã trói lại được đối phương thì Diệp Tưởng không cần phảitrói thêm một lớp nữa! Diệp Tưởng lúc này nở một nụ cười lạnh.
Rốt cuộc...... Rốt cuộc thành công rồi!
Hắn cũng cảm thấy hút chết. Nếu hắn tính toán sai lầm dù chỉ một giây thôi thì nó chắc chắn sẽ trốn thoát!
- Hiến tế !
Pho tượng «Tiêu bản ác ma» bị xiềng xích hấp thu!
Ngay sau đó, Diệp Tưởng thu hồi xiềng xích.
Tiếp đó, Diệp Tưởng bỗng lấy lại bình tĩnh.
Một phút đồng hồ đã trôi qua. « Ác ma » không giáng xuống nữa. Căn phòng đã khôi phục lại trạng thái ban đầu. Thời gian cũng đã tới rồi!
Diệp Tưởng về tới « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 13!
Lúc này khi hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt hắn trở nên rất lạnh lùng.
Hắn đã hoàn toàn thay da đổi thịt!
Cửa phòng chiếu phim lúc này được đẩy ra. Đám người Phương Lãnh đi vào bên trong.
- Diệp Tưởng!
- Cậu ấy sống rồi!
- Cậu ấy thực sự sống sót!
Đám người Phương Lãnh, Vũ Sóc, Vũ Phàm, Lý Duy Tư, Thành Tuyết Tùng,Vương Cường, Khang Mẫn...... đều tập trung trước mặt của Diệp Tưởng.
- Quá tốt rồi!
Phương Lãnh kích động đỡ Diệp Tưởng dậy. Y đang định nói gì thì khi nhìn thấy đôi mắt của Diệp Tưởng, sắc mặt của y trở nên rất ngạc nhiên.
Đôi mắt kia làm cho y có cảm giác rất bất thường. Có vẻ như đôi mắt đó có thể nuốt gọn linh hồn y!
- Cái này…có chuyện gì vậy, Diệp Tưởng?
- Tôi mệt quá.
Nhưng lúc này đầu óc của Diệp Tưởng rất rồi bời. Hắn cần phải chỉnh lý lại những manh mối về « Thợ săn ác ma »:
- Tôi muốn nghỉ ngơi trước đã.
Lúc này khi Lý Duy Tư nhìn thấy đôi mắt của Diệp Tưởng, nét mặt của y có vẻ rất kinh hãi.
Chuyện gì thế này?
Khi nhìn vào đôi mắt kia, hắn cảm giác như huyết mạch của Nitemare trong người hắn như cảm thấy được điều gì đó!
Ngay sau đó, Diệp Tưởng đưa mắt nhìn Lý Duy Tư.
- Lý Duy Tư, tôi có chuyện muốn nói với cậu. Bây giờ cậu qua phòng tôi một lát.
Lý Duy Tư vốn định từ chối, nhưng không biết thế nào mà sau khi nhìn thấy đôi mắt của Diệp Tưởng, y lại không thể từ chối!
- Được….được!
Sau đó, mọi người nhìn Diệp Tưởng và Lý Duy Tư một trước một sau đi ra ngoài mà chẳng hiểu đầu đuôi thế nào.
Rất nhanh, Diệp Tưởng và Lý Duy Tư đi tới phòng của Diệp Tưởng. DiệpTưởng đợi Lý Duy Tư đi vào xong bèn khoá cửa lại. Lý Duy Tư ngạc nhiênnhìn Diệp Tưởng. Y chuẩn bị rút ra vật bị nguyền rủa bất cứ lúc nào!
Ngay sau đó, tay trái của Diệp Tưởng biến thành móng vuốt của « Ác ma » sau đó bóp chặt lấy cổ của Lý Duy Tư!
Móng vuốt của ác ma lúc này lại đỏ lòm như máu, hơn nữa kích cỡ của nócòn to hơn lúc trước, phía bên trên khắc chi chít chú ấn màu đen.
/1014
|