-Tiếp đó bangười chúng tôi trở về...... Không, phải nói là bò về. Khi đó, lòng tôichỉ muốn mau chóng trở về trên mặt đất....... Không chỉ có tôi mà côDương cũng có chung 1 suy nghĩ,do đó chúng tôi bò càng lúc càngnhanh,sau đó vượt qua anh trai cậu. Anh trai cậu vì lưng cõng theo túida rắn chứa cái xác đó nên cậu ta không thể bò nhanh được.
-Nhưng càng không ngừng bò lên trên,lòng tôi càng cảm thấy sầu lo, do đó thỉnh thoảng tôi cũng quay đầy lại nhìn tình hình của anh trai cậu.Cậuta khiến tôi cảm thấy vô cùng quái di.Phải biết rằng lúc ấy trên lưngcậu ta cõng theo cái túi chứa thi thể đó khiến cho cậu ta bò lên rấtgian nan.Nhưng cậu ta cũng không vứt bỏ cái thi thể đó mà cứ cắn răng bò tiếp.Sự cố chấp của cậu ta khiến tôi sợ hãi.Vì sao cậu ta phải quan tâm tới cái xác đó đến thế ? Tôi lúc ấy thậm chí còn suy nghĩ chẳng lẽ cậuấy muốn xuống dưới như vậy là để mang về cái xác này sao? Nhưng nếu lànhư vậy thì vì sao cái xác đó lại gọi cả 2 chúng tôi theo?
-Cảm giác sợ hãi chiếm trọn lòng tôi.Tôi lúc ấy có cảm giác mơ hồ rằngkhông thể mang về cái xác này được. Nếu mang nó trở về thì có lẽ sẽ phát sinh những chuyện đáng sợ nằm ngoài khả năng tưởng tượng của chúngtôi.Những chuyện đã xảy đến sau này chứng minh sự sợ hãi và lo lắng củatôi không phải là không có căn cứ. Tôi biết các cậu chắc chắn cảm thấyrất ngạc nhiên vì sao tôi lại nói như vậy. Để tôi từ từ kể lại mọichuyện vậy.
Chu Trần Dục lại tu thêm 1 ngụm nước nữa.Trong tiết trời rét lạnh thếnày mà lại còn uống nước lạnh,hơn nữa lại còn phải kể “truyện kinhdị”chân thực nữa thì không ai cảm thấy dễ chịu cả. Nhưng khách sạn nhonhỏ này chỉ cung cấp nước nóng vào thời gian quy định,hơn nữa nơi nàylại không có bếp gas,ngay cả bình nước nóng cũng không có.Nước lạnh vàodạ dày khiến Trần Dục cảm thấy người mình càng lúc càng lạnh hơn.
Hắn gạt bỏ cảm giác khó chịu này sau đó tiếp tục đọc lời thoại:
-Sau khi có suy nghĩ như vậy,tôi liền bò xuống tới bên cạnh anh trai cậu rồi nói: « Kỷ Nhất Chu này !Cậu nhất định phải mang cái xác này trở về sao ? ». Ánh mắt của anh trai cậu lúc đó khi nhìn tôi khiến tôi cảmthấy rất kinh ngạc. Trong đôi mắt ấy không có 1 chút sức sống,hơn nữacòn không có 1 chút cảm xúc.Cậu ấy giống như 1 người máy đưa mắt nhìntôi.Cậu ta thậm chí còn không thèm trả lời câu hỏi của tôi mà cứ thế bòlên. Nhìn cái xác mà cậu ta đang cõng trên lưng, tôi đột nhiên muốn xông tới cởi cái túi da rắn đó ra sau đó quăng cái xác đó xuống bêndưới.Nhưng lúc đó tôi lại không làm vậy.Điều này khiến tôi sau này vôcùng hối hận.
Nói tới đây, Chu Trần Dục dựa theo kịch bản yêu cầu tạm dừng 1 hồi sau đó nói tiếp.
-Ba người chúng tôi cứ thế bò lên trên. Lòng hang cũng càng lúc càngbằng hơn, nhưng muốn leo lên trên cũng phải tốn không ít sức lực.Nóichung thì hang động này thuộc kiểu xuống dễ lên khó.Càng đi lêntrên,lòng hang lại càng hẹp lại. Kỷ Nhất Chu cũng có vẻ như đã phải cốhết sức khi cõng theo chiếc túi da rắn to tổ chảng đó.Trên trán cậu tacòn rịn ra những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu. Nhưng cậu ta có vẻ nhưkhông muốn bỏ cuộc. Khi đó, không chỉ tôi mà cả cô Dương cũng lấy làmkhó hiểu. Hiện tại nghĩ lại thì chúng tôi cũng cảm thấy rất ngạc nhiênkhi lúc cậu ta bỏ cái xác vào trong túi da rắn,chúng tôi lại không cảmthấy bất ngờ,hơn nữa lại càng không hỏi vì sao cậu ta lại muốn làm nhưvậy? Càng bò lên trên thì chúng tôi lại càng ‘tỉnh táo’ lại. Khi đó,tôibắt đầu cảm thấy khó hiểu vì sao lúc đó tôi lại muốn bò xuống bên dướiđến thế, bởi vì rõ ràng điều này không phù hợp với tính cách của tôi.
-Rốt cuộc, sau khi tốn hơn 1 giờ chúng tôi cũng đi tới cửa hang. Lúc bòra, tôi thật sự có cảm giác như lại được sống lại 1 lần nữa. Khi đixuống chúng tôi chỉ tốn khoảng nửa giờ,nhưng khi đi lên chúng tôi phảitốn gất đôi thời gian.Lúc ấy người bò ra đầu tiên là tôi,sau đó là côDương.Khoảng hơn 1 phút sau thì anh trai cậu cũng bò ra với cái túi darắn to đùng trên lưng.
-Cậu ta cõng theo cái túi da rắn đó đi thẳng 1 mạch ra ngoài,ngay cả 1câu ‘Tạm biệt’ cậu ta cũng không nói với chúng tôi.Thấy vậy chúng tôicũng đưa mắt nhìn nhau. Lúc đó tôi đưa mắt nhìn cửa động rồi quay ra hỏi cô Dương: « Cô nói xem vì sao cái hang này lại xuất hiện ?Cái xác đólà gì? ». Cô Dương nói: « Dạo gần đây tôi đang đọc [Nhật ký của kẻ trộm mộ].Không phải chỗ này là lăng mộ của 1 vị hoàng đế thời cổ đại nào đóchứ? Nếu lúc nãy chúng ta tiếp tục bò xuống thì có khi nào lấy được vàng bạc châu báo gì không ? ». Tôi lắc đầu nói : « Cô đọc mấy tiểu thuyếttrộm mộ trộm miếc gì quá nhiều rồi đấy ! Trong lịch sự của Trung Hoa thì thành phố Thiên Dương có bao giờ trở thành kinh thành của 1 triều vuanào chưa ? Có hậu duệ của vị hoàng đế nào hay 1 vị quý tộc nào lại lựachọn cái nơi bé bằng mắt muỗi này để an táng không? ». Cô Dương nghĩngợi 1 lúc rồi nói: « Nếu vậy thì cái xác mà Kỷ Nhất Chu mang ra khônglẽ là thi thể của 1 người cổ đại nào đó,có thể coi như đồ cổ bán rangoài? ». Tôi cảm thấy chuyện này càng không khả thi : « Đó có phải làđồ sành sứ cổ gì cho cam ! Làm sao có thể..... »
-Sau này khi tôi và cô Dương rời khỏi hang động thì Kỷ Nhất Chu đã biếnmất không thấy tăm hơi. Tôi đoán chắc cậu ta đã xuống núi rồi. Tôi cảmthấy nếu như cậu ta bị cảnh sát nhìn thấy trên lưng cậu ta cõng theo 1cái xác thì cho dù cậu ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thểthanh minh. Nhưng, chúng tôi cũng đành chịu vì người muốn mang cái xácnày về là cậu ta. Sau đó, tôi và cô Dương xuống núi sau đó ai về nhànấy. Nhà tôi cách khu Tân Bắc mở rộng hơi xa nên khi về đến nhà đãkhoảng 12 giờ đêm rồi ! Tôi không kịp cởi áo khoác đã lăn ra giường ngủrồi. Chung quy cũng vì tôi hôm đó thực sự quá ma quái. Nhưng tôi lúc đócòn chưa ý thức được rằng buổi tối hôm ấy sẽ có ý nghĩa gì với chúng tôi sau này.
Nói đến đây, Trần Dục nốc hết chai nước. Diệp Tưởng lại đưa tới 1 chai nước khoáng khác:
-Anh uống đi.
-Cám ơn.
Chu Trần Dục sau khi uống xong bèn thở hắt ra.
«Hầu tước» lẳng lặng nhìn Chu Trần Dục uống xong để nghe tiếp câu chuyện..
Sau đó Chu Trần Dục tiếp tục kể.
-Ngày hôm sau,khi vừa tỉnh dậy thì tôi vệ sinh cá nhân sau đó đi thẳngtới chỗ làm.Ban ngày anh trai cậu làm việc ở xí nghiệp,đến tối mới qualàm.Khi tôi tới chỗ làm thì điều đầu tiên là tôi đi thẳng tới nơi tậncùng của lòng hang sau đó tìm cái cửa hang kia.Nhưng tôi cảm thấy rấtngạc nhiên như phát hiện cửa hang đó đã không thấy đâu! Khi đó, tôi còntưởng là mình bị hoa mắt nữa chứ ! Nhưng dù có cố gắng tìm kiếm thế nàothì tôi cũng không tìm thấy. Ta thậm chí còn tìm người để mượn 1 cáixẻnh đào đá núi ra xem thử.Nhưng vách đá trong lòng hang rất cứng, cóđào thế nào cũng không được.1 cửa hang lớn như vậy làm sao có thể nóilấp là lấp chỉ trong 1 đêm được ?Huống chi cái hang đó còn rất sâu nữa!Điều này khiến tôi sởn cả tóc gáy.
-Tiếp đó cô Dương cũng tới.Sau khi cô ấy nghe kể về chuyện này,cô ấycũng cảm thấy rất ngạc nhiên.Tuy chúng tôi cảm thấy rất khó tin,nhưngcông việc thì vẫn phải làm. Khi làm việc tôi và cô Dương vẫn luôn thảoluận chuyện này. Chung quy lại cũng vì trong chuyện này có quá nhiềuđiều ma quái không thể giải thích. Đột nhiên xuất hiện 1 cửa hang, bêndưới thông tới 1 nơi sâu không biết bao nhiêu,sau đó còn tìm thấy 1 cáixác khô quái dị, đến hôm sau thì cái hang đó biến mất.Nghĩ tới chuyệntrong cái hang đó,anh trai cậu không biết vì sao lại nói là nghe được vô số tiếng kêu thảm thiết, còn cả cái nơi sâu hun hút ở phía dưới khiếnđầu tôi tê rần. Hơn nữa, tôi cũng không biết vì sao anh cậu lại muốnmang cái xác đó về.
-Cứ như vậy đến khi trời tối.Đến khi anh trai cậu tan ca,rồi tới hang đá để làm việc, tôi không dằn được sự tò mò hỏi cậu ấy xem cậu ta định làm gì với cái xác ấy,sau đó còn kể chuyện cái hang đó đã biến mất.Nhưnganh cậu lại không có vẻ kinh ngạc với việc cái hang đó đã biến mất,hơnnữa còn không hó hé nửa lời về việc cậu ấy sẽ xử trí cái xác kia thếnào. Ngày đó, anh cậu có vẻ rất cổ quái. Thường ngày cậu ấy là người khá hướng ngoại, nhưng lúc ấy cậu ấy lại im lặng và rất ít nói,hơn nữa tôiphát hiện da cậu ấy càng lúc càng tái,hơn nữa trên khuôn mặt không cóbất cứ niểu cảm gì,cho dù có hỏi thì cậu ấy cũng rất ít khi trảlời.Nhưng điểm quan trọng là ngày trước,khi đem thịt của lũ heo bệnh gia công thành thực phẩm chín, anh cậu có vẻ rất áy náy, nhưng ngày đó khicậu ta lại không có vẻ khó chịu khi tiếp xúc với đống thịt heo thối rữakhiến người ta phải buồn nôn kia, hơn nữa còn làm việc rất tự nhiêngiống như cậu ta chẳng cảm thấy gì cả.
-Hết ngày hôm ấy, tôi càng lúc càng tò mò với việc cậu ta sẽ xử trí thếnào cái xác ấy,nhưng cậu ta lại không trả lời tôi. Rốt cuộc, đến buổitối 1 ngày nọ,khi trong hang chỉ còn 2 chúng tôi , cậu ấy mới nói : «Công việc này tôi chỉ làm hết hôm nay thôi. ».Tôi liền hỏi với giọngnghi hoặc: “Cậu cảm thấy lương tâm cắn rứt rồi sao ? Hay là không cầntiền nữa? ». Nhưng câu trả lời của cậu ta khiến tôi bất ngờ : « Tôi phải làm 1 việc quan trọng,mà việc này cần rất nhiều thời gian nên tôi không thể tới làm nữa. » Tôi mới hỏi tiếp: « Cậu muốn làm gì ? ». Lúc đó sắcmặt của cậu ta bỗng trở nên méo mó khiến người ta cảm thấy lạnh gáy.Sauđó cậu ta chỉ nói đúng 2 chữ:‘Tiêu bản.’
-Tôi lúc ấy cảm thấy rất mơ hồ. Phải 1 hồi lâu tôi mới hỏi lại: “Cậu còn biết làm tiêu bản nữa à ? Sau tôi không biết nhỉ ? Cậu định làm tiêubản động vật sao? ». Cậu ấy trả lời : « Không phải. Tôi muốn làm ‘y’thành tiêu bản. ». Phải thêm 1 hồi nữa thì tôi mới hiểu: « Chẳng lẽ,chẳng lẽ “y’’ mà cậu nói là.....
-Khi đó tôi mới hiểu hoá ra anh trai cậu định đem cái xác đó làm thành tiêu bản!
-Nhưng càng không ngừng bò lên trên,lòng tôi càng cảm thấy sầu lo, do đó thỉnh thoảng tôi cũng quay đầy lại nhìn tình hình của anh trai cậu.Cậuta khiến tôi cảm thấy vô cùng quái di.Phải biết rằng lúc ấy trên lưngcậu ta cõng theo cái túi chứa thi thể đó khiến cho cậu ta bò lên rấtgian nan.Nhưng cậu ta cũng không vứt bỏ cái thi thể đó mà cứ cắn răng bò tiếp.Sự cố chấp của cậu ta khiến tôi sợ hãi.Vì sao cậu ta phải quan tâm tới cái xác đó đến thế ? Tôi lúc ấy thậm chí còn suy nghĩ chẳng lẽ cậuấy muốn xuống dưới như vậy là để mang về cái xác này sao? Nhưng nếu lànhư vậy thì vì sao cái xác đó lại gọi cả 2 chúng tôi theo?
-Cảm giác sợ hãi chiếm trọn lòng tôi.Tôi lúc ấy có cảm giác mơ hồ rằngkhông thể mang về cái xác này được. Nếu mang nó trở về thì có lẽ sẽ phát sinh những chuyện đáng sợ nằm ngoài khả năng tưởng tượng của chúngtôi.Những chuyện đã xảy đến sau này chứng minh sự sợ hãi và lo lắng củatôi không phải là không có căn cứ. Tôi biết các cậu chắc chắn cảm thấyrất ngạc nhiên vì sao tôi lại nói như vậy. Để tôi từ từ kể lại mọichuyện vậy.
Chu Trần Dục lại tu thêm 1 ngụm nước nữa.Trong tiết trời rét lạnh thếnày mà lại còn uống nước lạnh,hơn nữa lại còn phải kể “truyện kinhdị”chân thực nữa thì không ai cảm thấy dễ chịu cả. Nhưng khách sạn nhonhỏ này chỉ cung cấp nước nóng vào thời gian quy định,hơn nữa nơi nàylại không có bếp gas,ngay cả bình nước nóng cũng không có.Nước lạnh vàodạ dày khiến Trần Dục cảm thấy người mình càng lúc càng lạnh hơn.
Hắn gạt bỏ cảm giác khó chịu này sau đó tiếp tục đọc lời thoại:
-Sau khi có suy nghĩ như vậy,tôi liền bò xuống tới bên cạnh anh trai cậu rồi nói: « Kỷ Nhất Chu này !Cậu nhất định phải mang cái xác này trở về sao ? ». Ánh mắt của anh trai cậu lúc đó khi nhìn tôi khiến tôi cảmthấy rất kinh ngạc. Trong đôi mắt ấy không có 1 chút sức sống,hơn nữacòn không có 1 chút cảm xúc.Cậu ấy giống như 1 người máy đưa mắt nhìntôi.Cậu ta thậm chí còn không thèm trả lời câu hỏi của tôi mà cứ thế bòlên. Nhìn cái xác mà cậu ta đang cõng trên lưng, tôi đột nhiên muốn xông tới cởi cái túi da rắn đó ra sau đó quăng cái xác đó xuống bêndưới.Nhưng lúc đó tôi lại không làm vậy.Điều này khiến tôi sau này vôcùng hối hận.
Nói tới đây, Chu Trần Dục dựa theo kịch bản yêu cầu tạm dừng 1 hồi sau đó nói tiếp.
-Ba người chúng tôi cứ thế bò lên trên. Lòng hang cũng càng lúc càngbằng hơn, nhưng muốn leo lên trên cũng phải tốn không ít sức lực.Nóichung thì hang động này thuộc kiểu xuống dễ lên khó.Càng đi lêntrên,lòng hang lại càng hẹp lại. Kỷ Nhất Chu cũng có vẻ như đã phải cốhết sức khi cõng theo chiếc túi da rắn to tổ chảng đó.Trên trán cậu tacòn rịn ra những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu. Nhưng cậu ta có vẻ nhưkhông muốn bỏ cuộc. Khi đó, không chỉ tôi mà cả cô Dương cũng lấy làmkhó hiểu. Hiện tại nghĩ lại thì chúng tôi cũng cảm thấy rất ngạc nhiênkhi lúc cậu ta bỏ cái xác vào trong túi da rắn,chúng tôi lại không cảmthấy bất ngờ,hơn nữa lại càng không hỏi vì sao cậu ta lại muốn làm nhưvậy? Càng bò lên trên thì chúng tôi lại càng ‘tỉnh táo’ lại. Khi đó,tôibắt đầu cảm thấy khó hiểu vì sao lúc đó tôi lại muốn bò xuống bên dướiđến thế, bởi vì rõ ràng điều này không phù hợp với tính cách của tôi.
-Rốt cuộc, sau khi tốn hơn 1 giờ chúng tôi cũng đi tới cửa hang. Lúc bòra, tôi thật sự có cảm giác như lại được sống lại 1 lần nữa. Khi đixuống chúng tôi chỉ tốn khoảng nửa giờ,nhưng khi đi lên chúng tôi phảitốn gất đôi thời gian.Lúc ấy người bò ra đầu tiên là tôi,sau đó là côDương.Khoảng hơn 1 phút sau thì anh trai cậu cũng bò ra với cái túi darắn to đùng trên lưng.
-Cậu ta cõng theo cái túi da rắn đó đi thẳng 1 mạch ra ngoài,ngay cả 1câu ‘Tạm biệt’ cậu ta cũng không nói với chúng tôi.Thấy vậy chúng tôicũng đưa mắt nhìn nhau. Lúc đó tôi đưa mắt nhìn cửa động rồi quay ra hỏi cô Dương: « Cô nói xem vì sao cái hang này lại xuất hiện ?Cái xác đólà gì? ». Cô Dương nói: « Dạo gần đây tôi đang đọc [Nhật ký của kẻ trộm mộ].Không phải chỗ này là lăng mộ của 1 vị hoàng đế thời cổ đại nào đóchứ? Nếu lúc nãy chúng ta tiếp tục bò xuống thì có khi nào lấy được vàng bạc châu báo gì không ? ». Tôi lắc đầu nói : « Cô đọc mấy tiểu thuyếttrộm mộ trộm miếc gì quá nhiều rồi đấy ! Trong lịch sự của Trung Hoa thì thành phố Thiên Dương có bao giờ trở thành kinh thành của 1 triều vuanào chưa ? Có hậu duệ của vị hoàng đế nào hay 1 vị quý tộc nào lại lựachọn cái nơi bé bằng mắt muỗi này để an táng không? ». Cô Dương nghĩngợi 1 lúc rồi nói: « Nếu vậy thì cái xác mà Kỷ Nhất Chu mang ra khônglẽ là thi thể của 1 người cổ đại nào đó,có thể coi như đồ cổ bán rangoài? ». Tôi cảm thấy chuyện này càng không khả thi : « Đó có phải làđồ sành sứ cổ gì cho cam ! Làm sao có thể..... »
-Sau này khi tôi và cô Dương rời khỏi hang động thì Kỷ Nhất Chu đã biếnmất không thấy tăm hơi. Tôi đoán chắc cậu ta đã xuống núi rồi. Tôi cảmthấy nếu như cậu ta bị cảnh sát nhìn thấy trên lưng cậu ta cõng theo 1cái xác thì cho dù cậu ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thểthanh minh. Nhưng, chúng tôi cũng đành chịu vì người muốn mang cái xácnày về là cậu ta. Sau đó, tôi và cô Dương xuống núi sau đó ai về nhànấy. Nhà tôi cách khu Tân Bắc mở rộng hơi xa nên khi về đến nhà đãkhoảng 12 giờ đêm rồi ! Tôi không kịp cởi áo khoác đã lăn ra giường ngủrồi. Chung quy cũng vì tôi hôm đó thực sự quá ma quái. Nhưng tôi lúc đócòn chưa ý thức được rằng buổi tối hôm ấy sẽ có ý nghĩa gì với chúng tôi sau này.
Nói đến đây, Trần Dục nốc hết chai nước. Diệp Tưởng lại đưa tới 1 chai nước khoáng khác:
-Anh uống đi.
-Cám ơn.
Chu Trần Dục sau khi uống xong bèn thở hắt ra.
«Hầu tước» lẳng lặng nhìn Chu Trần Dục uống xong để nghe tiếp câu chuyện..
Sau đó Chu Trần Dục tiếp tục kể.
-Ngày hôm sau,khi vừa tỉnh dậy thì tôi vệ sinh cá nhân sau đó đi thẳngtới chỗ làm.Ban ngày anh trai cậu làm việc ở xí nghiệp,đến tối mới qualàm.Khi tôi tới chỗ làm thì điều đầu tiên là tôi đi thẳng tới nơi tậncùng của lòng hang sau đó tìm cái cửa hang kia.Nhưng tôi cảm thấy rấtngạc nhiên như phát hiện cửa hang đó đã không thấy đâu! Khi đó, tôi còntưởng là mình bị hoa mắt nữa chứ ! Nhưng dù có cố gắng tìm kiếm thế nàothì tôi cũng không tìm thấy. Ta thậm chí còn tìm người để mượn 1 cáixẻnh đào đá núi ra xem thử.Nhưng vách đá trong lòng hang rất cứng, cóđào thế nào cũng không được.1 cửa hang lớn như vậy làm sao có thể nóilấp là lấp chỉ trong 1 đêm được ?Huống chi cái hang đó còn rất sâu nữa!Điều này khiến tôi sởn cả tóc gáy.
-Tiếp đó cô Dương cũng tới.Sau khi cô ấy nghe kể về chuyện này,cô ấycũng cảm thấy rất ngạc nhiên.Tuy chúng tôi cảm thấy rất khó tin,nhưngcông việc thì vẫn phải làm. Khi làm việc tôi và cô Dương vẫn luôn thảoluận chuyện này. Chung quy lại cũng vì trong chuyện này có quá nhiềuđiều ma quái không thể giải thích. Đột nhiên xuất hiện 1 cửa hang, bêndưới thông tới 1 nơi sâu không biết bao nhiêu,sau đó còn tìm thấy 1 cáixác khô quái dị, đến hôm sau thì cái hang đó biến mất.Nghĩ tới chuyệntrong cái hang đó,anh trai cậu không biết vì sao lại nói là nghe được vô số tiếng kêu thảm thiết, còn cả cái nơi sâu hun hút ở phía dưới khiếnđầu tôi tê rần. Hơn nữa, tôi cũng không biết vì sao anh cậu lại muốnmang cái xác đó về.
-Cứ như vậy đến khi trời tối.Đến khi anh trai cậu tan ca,rồi tới hang đá để làm việc, tôi không dằn được sự tò mò hỏi cậu ấy xem cậu ta định làm gì với cái xác ấy,sau đó còn kể chuyện cái hang đó đã biến mất.Nhưnganh cậu lại không có vẻ kinh ngạc với việc cái hang đó đã biến mất,hơnnữa còn không hó hé nửa lời về việc cậu ấy sẽ xử trí cái xác kia thếnào. Ngày đó, anh cậu có vẻ rất cổ quái. Thường ngày cậu ấy là người khá hướng ngoại, nhưng lúc ấy cậu ấy lại im lặng và rất ít nói,hơn nữa tôiphát hiện da cậu ấy càng lúc càng tái,hơn nữa trên khuôn mặt không cóbất cứ niểu cảm gì,cho dù có hỏi thì cậu ấy cũng rất ít khi trảlời.Nhưng điểm quan trọng là ngày trước,khi đem thịt của lũ heo bệnh gia công thành thực phẩm chín, anh cậu có vẻ rất áy náy, nhưng ngày đó khicậu ta lại không có vẻ khó chịu khi tiếp xúc với đống thịt heo thối rữakhiến người ta phải buồn nôn kia, hơn nữa còn làm việc rất tự nhiêngiống như cậu ta chẳng cảm thấy gì cả.
-Hết ngày hôm ấy, tôi càng lúc càng tò mò với việc cậu ta sẽ xử trí thếnào cái xác ấy,nhưng cậu ta lại không trả lời tôi. Rốt cuộc, đến buổitối 1 ngày nọ,khi trong hang chỉ còn 2 chúng tôi , cậu ấy mới nói : «Công việc này tôi chỉ làm hết hôm nay thôi. ».Tôi liền hỏi với giọngnghi hoặc: “Cậu cảm thấy lương tâm cắn rứt rồi sao ? Hay là không cầntiền nữa? ». Nhưng câu trả lời của cậu ta khiến tôi bất ngờ : « Tôi phải làm 1 việc quan trọng,mà việc này cần rất nhiều thời gian nên tôi không thể tới làm nữa. » Tôi mới hỏi tiếp: « Cậu muốn làm gì ? ». Lúc đó sắcmặt của cậu ta bỗng trở nên méo mó khiến người ta cảm thấy lạnh gáy.Sauđó cậu ta chỉ nói đúng 2 chữ:‘Tiêu bản.’
-Tôi lúc ấy cảm thấy rất mơ hồ. Phải 1 hồi lâu tôi mới hỏi lại: “Cậu còn biết làm tiêu bản nữa à ? Sau tôi không biết nhỉ ? Cậu định làm tiêubản động vật sao? ». Cậu ấy trả lời : « Không phải. Tôi muốn làm ‘y’thành tiêu bản. ». Phải thêm 1 hồi nữa thì tôi mới hiểu: « Chẳng lẽ,chẳng lẽ “y’’ mà cậu nói là.....
-Khi đó tôi mới hiểu hoá ra anh trai cậu định đem cái xác đó làm thành tiêu bản!
/1014
|