Căn cứ theo sự phát triển của kịch bản thì đi thêm một lúc nữa, họ sẽ gặp Ân U Liên .
Sau khi đi qua một khu vực được trồng cây xanh trong trường, Diệp Tưởng lập tức chú ý tới nàng. Nàng đang ngồi trên băng ghế, mắt vẫn dán vào màn hình di động.
- Người đó là Ân U Liên của khoa chúng ta đúng không nhỉ?
Shirley nhìn Ân U Liên sau đó quay ra nhìn «Hầu tước» và Diệp Tưởng rồi hỏi:
- Nói lại thì trong bốn năm học Đại học, em gần như chưa nói được với cô ấy một câu, nhưng hình như thành tích của cô ấy vẫn rất tốt.
- Bình thường anh cũng ít khi chú ý tới cô ấy.
Diệp Tưởng nói:
- Bởi vì chỗ ngồi trong giảng đường không hề cố định, mà trong ấn tượng của anh thì cô ấy đều cố ý lựa chọn những góc khuất trong giảng đường để ngồi.
Rõ ràng Ân U Liên này chắc chắn không phải là một người bình thường. Đương nhiên, «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 19 không có lý nào lại có người thường được.
Khi ba người đi tới gần thì bỗng nhiên Ân U Liên ngẩng đầu lên nhìn họ.
Khi nàng ngẩng đầu lên thì bọn họ loáng thoáng có thể nhìn thấy khuôn mặt nàng. Cô gái này thực sự có vẻ quá khó gần vì khuôn mặt của nàng lúc nào cũng âm u đầy vẻ đáng sợ. Nàng khiến cho người ta có cảm giác như nàng không phải là người còn sống vậy. Diệp Tưởng không khỏi suy nghĩ bộ dạng này của nàng do kịch bản tự động “hoá trang” cho nàng khi bộ phim bắt đầu được quay, hay nàng vốn đã như thế rồi?
Ân U Liên đưa mắt nhìn bọn họ. Rõ ràng là đôi mắt của nàng đã tập trung trên người của «Hầu tước».
Lúc này,hai bên vẫn còn cách nhau một khoảng nhất định.
Điều này làm cho Shirley hơi nhíu mày hỏi:
- Nhất Hàng! Có phải cô ấy đang nhìn anh không?
Đối với một người bình thường, bạn sẽ khó hình dung cảm giác của người đó ra sao khi đang đêm trong khuôn viên của trường đại học, người đó bị một cô gái có nét mặt âm u đáng sợ nhìn chằm chằm. Diệp Tưởng lại còn hoàn toàn không biết gì về cô gái này, nên mặc dù hắn biết nàng là một diễn viên, nên nàng sẽ không gây hại tới hắn, nhưng nàng ta vẫn khiến hắn có những suy nghĩ không tốt lành gì mấy.
- Mình cũng có cảm giác như vậy.
Diệp Tưởng đương nhiên sẽ không quên lời thoại của mình:
- Nhất Hàng này! Mình nhớ là cô ấy chưa bao giờ chú ý đến người khác như vậy cả. Chúng ta đi mau đi! Mình cứ cảm thấy trong lòng sờ sợ thế nào ấy.
Bóng đêm âm u phối hợp với sắc mặt trắng bệch của Ân U Liên khiến người ta càng nhìn càng cảm thấy nàng giống quỷ. Đương nhiên, Diệp Tưởng sẽ không yếu bóng vía đến vậy. Dù quỷ có thực sự xuất hiện thì hắn cũng có năng lực bảo mệnh của riêng mình.
- Đi thôi.
«Hầu tước» không nói gì thêm.
Khi cùng «Hầu tước» rời đi, Diệp Tưởng vô thức quay đầu lại. Hắn nhìn cô gái kia thêm một hồi sau đó hắn mới quay đầu rời đi.
«Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 19 quả thực tàng long ngọa hổ. Diệp Tưởng càng lúc càng có cảm giác cô gái này có lẽ không phải là người bình thường.
Nhưng rõ ràng bây giờ không phải là lúc để nghĩ đến mấy chuyện đó. Phải đóng trong phân cảnh phòng tắm kia ra sao mới là vấn đề. Tuy rằng căn cứ theo kịch bản, Diệp Tưởng lúc ấy đã rời khỏi khu vực nguy hiểm. Cho đến khi màn thứ ba kết thúc, kịch bản cũng không nói Chu Tử Vinh đã đi đâu. Diệp Tưởng không sao đoán được hắn có phải đã gặp chuyện gì hay không. « Ảnh pháp sư » lại muốn hắn lưu lại trong phòng tắm.
Đến lúc đó Diệp Tưởng có có cơ hội ra tay không? Nếu không sử dụng gông bắt quỷ thì chỉ dựa vào xiềng xích bắt quỷ, chẳng những hắn phải trả vé chuộc cái chết mà hắn còn phải trả giá bằng cả mạng sống của mình nữa. Nhưng làm thế nào để sử dụng gông bắt quỷ thì hắn cũng không có đầu mối gì. Nghĩ lại thì hắn quả thực quá hên khi sử dụng được gông bắt quỷ trong đoạn kết của bộ phim [ Trở về ]. Hắn cũng không nghĩ ra làm sau lúc đó hắn lại sử dụng được hình cụ đó.
Đương nhiên, mặc kệ Diệp Tưởng suy nghĩ thế nào thì tới lúc đón hắn vẫn phải cùng đám người «Hầu tước» đóng phân cảnh được chỉ định.
Chuẩn bị quần áo để thay, dầu gội đầu, sữa tắm và khăn tắm, Diệp Tưởng nhìn đồng hồ. Bay giờ đã là 20:05 phút nên hắn quay ra nói:
- Nhất Hàng, chúng ta đi tắm đi.
«Hầu tước» cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Y nói:
- Ừ đi thôi.
Sau khi rời khỏi phòng, trên đường tới nhà tắm công cộng, bọn họ cũng mới chỉ thấy lèo tèo vài người.
Diệp Tưởng cũng không biết nên nói gì trên đoạn đường này. Chung quy lại thì đây cũng là lần đầu tiên hắn đóng phim kinh dị có độ khó cao. Phương Lãnh và Vũ Sóc đã nhiều lần nhấn mạnh về độ nguy hiểm của những bộ phim kinh dị có độ khó cao. Với thực lực hiện nay của Diệp Tưởng thì muốn sống sót trong loại phim như vậy thật sự rất khó khăn.
Hắn vốn hy vọng «Hầu tước» sẽ thông qua kịch bản truyền tới cho hắn một số tin tức. Nhưng trên đường đi «Hầu tước» vẫn rất yên lặng. Diệp Tưởng nếu muốn sống sót chắc phải tự cầu mình nhiều phúc rồi!
Phòng tắm công cộng của trường Đại học được xây dựng ở tầng một của ký túc xá. Nước nóng được cung ứng 24/24 giờ. Khi đi vào trong phòng tắm, Diệp Tưởng nuốt nước bọt. Lúc này hắn không thể lùi bước cho dù thứ phải đối mặt là gì!
Chỉ có hai người « Hầu tước » và Diệp Tưởng ở trong phòng thay đồ.
- Chỉ có chúng ta thôi sao? Xem ra mọi người cũng không muốn tới đây tắm vào lúc trời đông giá rét thế này.
Diệp Tưởng nhìn quanh rồi nói.
«Hầu tước» đưa chìa khoá của một ngăn tủ quần áo rồi đưa cho Diệp Tưởng:
- Của cậu là ngăn số bảy. Cậu tự kiếm đi nhé!
- Cám ơn cậu, Nhất Hàng.
Diệp Tưởng mở ngăn tủ quần áo, sau đó để quần áo và giày dép của mình vào trong ngăn tủ. Y lấy ra khăn mặt và dầu gội đầu cùng sữa tắm rồi quay ra nhìn «Hầu tước».
Nhìn thấy thân hình rắn chắc của «Hầu tước», Diệp Tưởng không thể không tán thưởng. Diệp Tưởng nhớ thân hình của Phương Lãnh cũng xem như khá đẹp, nhưng so với «Hầu tước» thì y chẳng là gì cả. So sánh với họ thì thân hình của Diệp Tưởng quá mức bình thường.
- Đi thôi.
«Hầu tước» lấy khăn tắm và mấy thứ linh tinh rồi đi ra trước. Diệp Tưởng nối gót theo sau đi vào trong phòng tắm. Bên trong phòng tắm là một dãy những buồng tắm đứng, nhưng bên trong lại không có một bóng người. Đương nhiên, Diệp Tưởng cố ý nhìn qua một lần để xác nhận xem trong đó có ai hay không.
Trong kịch bản cũng không yêu cầu họ phải tắm trong buồng tắm đứng nào cho nên «Hầu tước» chọn bừa một buồng tắm rồi đi vào. Diệp Tưởng đợi y chọn xong bèn đi vào buồng tắm kế bên. Căn cứ theo sự phát triển của tình tiết thì Chu Tử Vinh tắm xong rất nhanh, cho nên khi chuyện cúp điện cúp nước xảy ra thì hắn là người ra ngoài để hỏi xem có chuyện gì đã xảy ra. Do đó Diệp Tưởng hắn cần phải tắm nhanh một chút.
Diệp Tưởng đặt khăn tắm, sữa tắm và dầu gội đầu sang một bên, sau đó vặn chốt mở. Thời tiết lúc này rất lạnh nên không mặc gì trên người khiến ai cũng phải lạnh run. Cảm giác thật sự rất tuyệt khi nước ấm phun ra từ vòi hoa sen bắn lên trên người. Cảm giác sung sướng khi rửa mặt bằng nước ấm cũng không là gì so với nó. Nhưng Diệp Tưởng làm gì có tâm trạng hưởng thụ. Hắn bắt đầu kỳ cọ thân thể, đồng thời nắm vững thời gian trao đổi lời thoại với «Hầu tước».
Khi đang nói lời thoại, Diệp Tưởng cũng chú ý tới sự biến hoá trong phòng tắm. Sau khi nước ấm phun ra từ vòi hoa sen, hơi nước bắt đầu bốc lên mù mịt, khiến buồng tắm bị mờ đi. Diệp Tưởng chỉ còn thấy được một cái bóng lờ mờ của «Hầu tước» trên tấm kính mờ ngăn cách giữa hai buồng tắm mà thôi. Lúc ấy Diệp Tuấn Hà đã nhìn thấy gì?
Nhưng mà tiếp đó tình tiết lại phát triển theo hướng......vượt quá sự tưởng tượng của Diệp Tưởng!
Bởi vì...... sau khi hắn nói xong lời thoại, Diệp Tuấn Hà...... Không, « Ảnh pháp sư » còn chưa thấy đâu!
Diệp Tưởng váng đầu. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? « Ảnh pháp sư » không thể nào không tới vì y quá sợ được. Y vốn là người nổi tiếng vì theo Sát đạo, lấy giết chóc làm chủ; ở trong «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 19 y tuyệt đối là người thuộc về phái cấp tiến, nên không thể nào có chuyện y lại lùi bước được. Tới giờ bọn họ vẫn đang diễn theo đúng như những gì kịch bản yêu cầu, nên kịch bản không thể lại được sửa đổi cả.
Như vậy, chỉ có một khả năng .
Diệp Tưởng đưa mắt nhìn về «Hầu tước» ở buồng tắm kế bên!
Là ý của «Hầu tước»! Chắc chắn y ra lệnh cho « Ảnh pháp sư » đừng tới! Mục đích của y ra sao thì Diệp Tưởng cũng đã đoán ra được: y muốn kiểm tra năng lực của Diệp Tưởng.
Thử thách xem thực lực của y đến đâu!
Diệp Tưởng đương nhiên hiểu quỷ sai là thành phần rất quan trọng với trận doanh Khu Ma. Với «Hầu tước» mà nói thì việc ra lệnh cho « Ảnh pháp sư » không cần tới cũng chỉ phải trá một chút vé chuộc cái chết mà thôi. Đổi lại khi làm vậy y có thể bức ra tiềm năng của Diệp Tưởng. Chuyện đó đáng để y làm vậy. Có một cách nói cho rằng tiềm lực của quỷ sai chỉ có thể được bức ra khi đối diện với sự sống và cái chết! Đương nhiên, cách nói này cũng không đúng hoàn toàn 100%, nhưng quả thực quỷ sai có thể tiến hoá trong hoàn cảnh như vậy.
Hơn nữa, y cũng không biết trước cho Diệp Tưởng về hành động lần này có lẽ là vì y muốn thử thách khả năng ứng biến của Diệp Tưởng.
- Nhất, Nhất Hàng......
- Chuyện gì vậy, Tử Vinh?
- Không, không có gì.
Diệp Tưởng vốn định dùng kịch bản gửi tin để hỏi «Hầu tước», nhưng hắn lập tức cũng ý thức được làm vậy cũng chỉ tốn công. «Hầu tước» có cần phải giải thích cho hắn không? Với «Hầu tước» thì chỉ khi Diệp Tưởng thể hiện được năng lực của hắn, « Hầu tước » mới cảm thấy y có giá trị đầu tư. Nếu không «Hầu tước» cũng không có thời gian để quan tâm tới một kẻ vô tích sự.
Đây là hiện thực.
Hơn nữa, «Hầu tước» khẳng định sẽ không chủ động san sẻ áp lực với Diệp Tưởng mà y sẽ chỉ ra tay khi Diệp Tưởng thật sự gặp phải nguy hiểm trí mạng. Linh môi sư có thể linh cảm được trước cái chết sẽ ập tới lúc này, cho nên Diệp Tưởng không cần lo y không kịp ra tay. Đương nhiên, nếu bài thể hiện của Diệp Tưởng khiến y quá thất vọng, sẽ khó đảm bảo việc «Hầu tước» sẽ không dốc toàn lực cứu hắn.
Đây là bộ phim kinh dị khó, hơn nữa còn để một đại nhân vật như «Hầu tước» đảm nhiệm nhân vật chính thì bộ phim này chắc chắn cũng là bộ phim khó nhất trong những bộ phim khó. «Hầu tước» chỉ cần không dốc toàn lực cứu giúp thì Diệp Tưởng vẫn có khả năng sẽ bỏ mạng.
Trong chớp mắt, nước ấm bị ngắt. Phòng tắm chìm trong bóng tối!
- Sao lại cắt điện và cắt nước cùng một lúc thế này?
Diệp Tưởng tỏ ra “lo sợ không yên”.
Trước mắt, Diệp Tưởng cần phải đón nhận bài kiểm tra của«Hầu tước». Căn cứ vào nội dung kịch bản thì đại khái khoảng mười phút sau, bởi vì xà phòng chui vào mắt nên Diệp Tuấn Hà mới phát ra tiếng thét chói tai sau khi nhìn thấy cái bóng của «Hầu tước». Hiện tại Diệp Tưởng đã rửa sạch toàn bộ rồi, có khi nào hắn sẽ không nhìn thấy không?
Chuyện gì sẽ xảy ra đây? «Hầu tước» có nhắc nhở hắn hay không?
Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo càng khiến Diệp Tưởng cảm thấy tuyệt vọng hơn.
«Hầu tước» nói với hắn:
- Mình đã tắm xong rồi! Để mình ra ngoài hỏi han tình hình xem sao!
«Hầu tước»......lại đi nước này!
Hắn để bỏ mặc Diệp Tưởng ở chỗ này, sống chết mặc bay!
- Nhất, Nhất Hàng......
- Cậu dùng khăn tắm lau khô cơ thể trước đi để tránh bị cảm lạnh.
Diệp Tưởng bỗng nhiên ý thức được một điều, «Hầu tước» nếu cũng rời khỏi đây thì tình tiết còn phát triển giống như những gì đã miêu tả trong kịch bản không?
Hắn không biết rằng «Hầu tước» chung quy lại cũng là cao cấp linh môi sư. Cho dù linh lực của y lúc này đang bị suy yếu, nhưng linh giác của một trung cấp linh môi sư làm sao có thể so sánh được với y?
Y cảm giác được tuy rằng « thứ đó » trước mắt không ở thể giới này, nhưng có vẻ như Kỷ Nhất Hàng và Chu Tử Vinh đều bị « thứ đó » ‘nguyền rủa’.
Sau khi đi qua một khu vực được trồng cây xanh trong trường, Diệp Tưởng lập tức chú ý tới nàng. Nàng đang ngồi trên băng ghế, mắt vẫn dán vào màn hình di động.
- Người đó là Ân U Liên của khoa chúng ta đúng không nhỉ?
Shirley nhìn Ân U Liên sau đó quay ra nhìn «Hầu tước» và Diệp Tưởng rồi hỏi:
- Nói lại thì trong bốn năm học Đại học, em gần như chưa nói được với cô ấy một câu, nhưng hình như thành tích của cô ấy vẫn rất tốt.
- Bình thường anh cũng ít khi chú ý tới cô ấy.
Diệp Tưởng nói:
- Bởi vì chỗ ngồi trong giảng đường không hề cố định, mà trong ấn tượng của anh thì cô ấy đều cố ý lựa chọn những góc khuất trong giảng đường để ngồi.
Rõ ràng Ân U Liên này chắc chắn không phải là một người bình thường. Đương nhiên, «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 19 không có lý nào lại có người thường được.
Khi ba người đi tới gần thì bỗng nhiên Ân U Liên ngẩng đầu lên nhìn họ.
Khi nàng ngẩng đầu lên thì bọn họ loáng thoáng có thể nhìn thấy khuôn mặt nàng. Cô gái này thực sự có vẻ quá khó gần vì khuôn mặt của nàng lúc nào cũng âm u đầy vẻ đáng sợ. Nàng khiến cho người ta có cảm giác như nàng không phải là người còn sống vậy. Diệp Tưởng không khỏi suy nghĩ bộ dạng này của nàng do kịch bản tự động “hoá trang” cho nàng khi bộ phim bắt đầu được quay, hay nàng vốn đã như thế rồi?
Ân U Liên đưa mắt nhìn bọn họ. Rõ ràng là đôi mắt của nàng đã tập trung trên người của «Hầu tước».
Lúc này,hai bên vẫn còn cách nhau một khoảng nhất định.
Điều này làm cho Shirley hơi nhíu mày hỏi:
- Nhất Hàng! Có phải cô ấy đang nhìn anh không?
Đối với một người bình thường, bạn sẽ khó hình dung cảm giác của người đó ra sao khi đang đêm trong khuôn viên của trường đại học, người đó bị một cô gái có nét mặt âm u đáng sợ nhìn chằm chằm. Diệp Tưởng lại còn hoàn toàn không biết gì về cô gái này, nên mặc dù hắn biết nàng là một diễn viên, nên nàng sẽ không gây hại tới hắn, nhưng nàng ta vẫn khiến hắn có những suy nghĩ không tốt lành gì mấy.
- Mình cũng có cảm giác như vậy.
Diệp Tưởng đương nhiên sẽ không quên lời thoại của mình:
- Nhất Hàng này! Mình nhớ là cô ấy chưa bao giờ chú ý đến người khác như vậy cả. Chúng ta đi mau đi! Mình cứ cảm thấy trong lòng sờ sợ thế nào ấy.
Bóng đêm âm u phối hợp với sắc mặt trắng bệch của Ân U Liên khiến người ta càng nhìn càng cảm thấy nàng giống quỷ. Đương nhiên, Diệp Tưởng sẽ không yếu bóng vía đến vậy. Dù quỷ có thực sự xuất hiện thì hắn cũng có năng lực bảo mệnh của riêng mình.
- Đi thôi.
«Hầu tước» không nói gì thêm.
Khi cùng «Hầu tước» rời đi, Diệp Tưởng vô thức quay đầu lại. Hắn nhìn cô gái kia thêm một hồi sau đó hắn mới quay đầu rời đi.
«Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 19 quả thực tàng long ngọa hổ. Diệp Tưởng càng lúc càng có cảm giác cô gái này có lẽ không phải là người bình thường.
Nhưng rõ ràng bây giờ không phải là lúc để nghĩ đến mấy chuyện đó. Phải đóng trong phân cảnh phòng tắm kia ra sao mới là vấn đề. Tuy rằng căn cứ theo kịch bản, Diệp Tưởng lúc ấy đã rời khỏi khu vực nguy hiểm. Cho đến khi màn thứ ba kết thúc, kịch bản cũng không nói Chu Tử Vinh đã đi đâu. Diệp Tưởng không sao đoán được hắn có phải đã gặp chuyện gì hay không. « Ảnh pháp sư » lại muốn hắn lưu lại trong phòng tắm.
Đến lúc đó Diệp Tưởng có có cơ hội ra tay không? Nếu không sử dụng gông bắt quỷ thì chỉ dựa vào xiềng xích bắt quỷ, chẳng những hắn phải trả vé chuộc cái chết mà hắn còn phải trả giá bằng cả mạng sống của mình nữa. Nhưng làm thế nào để sử dụng gông bắt quỷ thì hắn cũng không có đầu mối gì. Nghĩ lại thì hắn quả thực quá hên khi sử dụng được gông bắt quỷ trong đoạn kết của bộ phim [ Trở về ]. Hắn cũng không nghĩ ra làm sau lúc đó hắn lại sử dụng được hình cụ đó.
Đương nhiên, mặc kệ Diệp Tưởng suy nghĩ thế nào thì tới lúc đón hắn vẫn phải cùng đám người «Hầu tước» đóng phân cảnh được chỉ định.
Chuẩn bị quần áo để thay, dầu gội đầu, sữa tắm và khăn tắm, Diệp Tưởng nhìn đồng hồ. Bay giờ đã là 20:05 phút nên hắn quay ra nói:
- Nhất Hàng, chúng ta đi tắm đi.
«Hầu tước» cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Y nói:
- Ừ đi thôi.
Sau khi rời khỏi phòng, trên đường tới nhà tắm công cộng, bọn họ cũng mới chỉ thấy lèo tèo vài người.
Diệp Tưởng cũng không biết nên nói gì trên đoạn đường này. Chung quy lại thì đây cũng là lần đầu tiên hắn đóng phim kinh dị có độ khó cao. Phương Lãnh và Vũ Sóc đã nhiều lần nhấn mạnh về độ nguy hiểm của những bộ phim kinh dị có độ khó cao. Với thực lực hiện nay của Diệp Tưởng thì muốn sống sót trong loại phim như vậy thật sự rất khó khăn.
Hắn vốn hy vọng «Hầu tước» sẽ thông qua kịch bản truyền tới cho hắn một số tin tức. Nhưng trên đường đi «Hầu tước» vẫn rất yên lặng. Diệp Tưởng nếu muốn sống sót chắc phải tự cầu mình nhiều phúc rồi!
Phòng tắm công cộng của trường Đại học được xây dựng ở tầng một của ký túc xá. Nước nóng được cung ứng 24/24 giờ. Khi đi vào trong phòng tắm, Diệp Tưởng nuốt nước bọt. Lúc này hắn không thể lùi bước cho dù thứ phải đối mặt là gì!
Chỉ có hai người « Hầu tước » và Diệp Tưởng ở trong phòng thay đồ.
- Chỉ có chúng ta thôi sao? Xem ra mọi người cũng không muốn tới đây tắm vào lúc trời đông giá rét thế này.
Diệp Tưởng nhìn quanh rồi nói.
«Hầu tước» đưa chìa khoá của một ngăn tủ quần áo rồi đưa cho Diệp Tưởng:
- Của cậu là ngăn số bảy. Cậu tự kiếm đi nhé!
- Cám ơn cậu, Nhất Hàng.
Diệp Tưởng mở ngăn tủ quần áo, sau đó để quần áo và giày dép của mình vào trong ngăn tủ. Y lấy ra khăn mặt và dầu gội đầu cùng sữa tắm rồi quay ra nhìn «Hầu tước».
Nhìn thấy thân hình rắn chắc của «Hầu tước», Diệp Tưởng không thể không tán thưởng. Diệp Tưởng nhớ thân hình của Phương Lãnh cũng xem như khá đẹp, nhưng so với «Hầu tước» thì y chẳng là gì cả. So sánh với họ thì thân hình của Diệp Tưởng quá mức bình thường.
- Đi thôi.
«Hầu tước» lấy khăn tắm và mấy thứ linh tinh rồi đi ra trước. Diệp Tưởng nối gót theo sau đi vào trong phòng tắm. Bên trong phòng tắm là một dãy những buồng tắm đứng, nhưng bên trong lại không có một bóng người. Đương nhiên, Diệp Tưởng cố ý nhìn qua một lần để xác nhận xem trong đó có ai hay không.
Trong kịch bản cũng không yêu cầu họ phải tắm trong buồng tắm đứng nào cho nên «Hầu tước» chọn bừa một buồng tắm rồi đi vào. Diệp Tưởng đợi y chọn xong bèn đi vào buồng tắm kế bên. Căn cứ theo sự phát triển của tình tiết thì Chu Tử Vinh tắm xong rất nhanh, cho nên khi chuyện cúp điện cúp nước xảy ra thì hắn là người ra ngoài để hỏi xem có chuyện gì đã xảy ra. Do đó Diệp Tưởng hắn cần phải tắm nhanh một chút.
Diệp Tưởng đặt khăn tắm, sữa tắm và dầu gội đầu sang một bên, sau đó vặn chốt mở. Thời tiết lúc này rất lạnh nên không mặc gì trên người khiến ai cũng phải lạnh run. Cảm giác thật sự rất tuyệt khi nước ấm phun ra từ vòi hoa sen bắn lên trên người. Cảm giác sung sướng khi rửa mặt bằng nước ấm cũng không là gì so với nó. Nhưng Diệp Tưởng làm gì có tâm trạng hưởng thụ. Hắn bắt đầu kỳ cọ thân thể, đồng thời nắm vững thời gian trao đổi lời thoại với «Hầu tước».
Khi đang nói lời thoại, Diệp Tưởng cũng chú ý tới sự biến hoá trong phòng tắm. Sau khi nước ấm phun ra từ vòi hoa sen, hơi nước bắt đầu bốc lên mù mịt, khiến buồng tắm bị mờ đi. Diệp Tưởng chỉ còn thấy được một cái bóng lờ mờ của «Hầu tước» trên tấm kính mờ ngăn cách giữa hai buồng tắm mà thôi. Lúc ấy Diệp Tuấn Hà đã nhìn thấy gì?
Nhưng mà tiếp đó tình tiết lại phát triển theo hướng......vượt quá sự tưởng tượng của Diệp Tưởng!
Bởi vì...... sau khi hắn nói xong lời thoại, Diệp Tuấn Hà...... Không, « Ảnh pháp sư » còn chưa thấy đâu!
Diệp Tưởng váng đầu. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? « Ảnh pháp sư » không thể nào không tới vì y quá sợ được. Y vốn là người nổi tiếng vì theo Sát đạo, lấy giết chóc làm chủ; ở trong «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 19 y tuyệt đối là người thuộc về phái cấp tiến, nên không thể nào có chuyện y lại lùi bước được. Tới giờ bọn họ vẫn đang diễn theo đúng như những gì kịch bản yêu cầu, nên kịch bản không thể lại được sửa đổi cả.
Như vậy, chỉ có một khả năng .
Diệp Tưởng đưa mắt nhìn về «Hầu tước» ở buồng tắm kế bên!
Là ý của «Hầu tước»! Chắc chắn y ra lệnh cho « Ảnh pháp sư » đừng tới! Mục đích của y ra sao thì Diệp Tưởng cũng đã đoán ra được: y muốn kiểm tra năng lực của Diệp Tưởng.
Thử thách xem thực lực của y đến đâu!
Diệp Tưởng đương nhiên hiểu quỷ sai là thành phần rất quan trọng với trận doanh Khu Ma. Với «Hầu tước» mà nói thì việc ra lệnh cho « Ảnh pháp sư » không cần tới cũng chỉ phải trá một chút vé chuộc cái chết mà thôi. Đổi lại khi làm vậy y có thể bức ra tiềm năng của Diệp Tưởng. Chuyện đó đáng để y làm vậy. Có một cách nói cho rằng tiềm lực của quỷ sai chỉ có thể được bức ra khi đối diện với sự sống và cái chết! Đương nhiên, cách nói này cũng không đúng hoàn toàn 100%, nhưng quả thực quỷ sai có thể tiến hoá trong hoàn cảnh như vậy.
Hơn nữa, y cũng không biết trước cho Diệp Tưởng về hành động lần này có lẽ là vì y muốn thử thách khả năng ứng biến của Diệp Tưởng.
- Nhất, Nhất Hàng......
- Chuyện gì vậy, Tử Vinh?
- Không, không có gì.
Diệp Tưởng vốn định dùng kịch bản gửi tin để hỏi «Hầu tước», nhưng hắn lập tức cũng ý thức được làm vậy cũng chỉ tốn công. «Hầu tước» có cần phải giải thích cho hắn không? Với «Hầu tước» thì chỉ khi Diệp Tưởng thể hiện được năng lực của hắn, « Hầu tước » mới cảm thấy y có giá trị đầu tư. Nếu không «Hầu tước» cũng không có thời gian để quan tâm tới một kẻ vô tích sự.
Đây là hiện thực.
Hơn nữa, «Hầu tước» khẳng định sẽ không chủ động san sẻ áp lực với Diệp Tưởng mà y sẽ chỉ ra tay khi Diệp Tưởng thật sự gặp phải nguy hiểm trí mạng. Linh môi sư có thể linh cảm được trước cái chết sẽ ập tới lúc này, cho nên Diệp Tưởng không cần lo y không kịp ra tay. Đương nhiên, nếu bài thể hiện của Diệp Tưởng khiến y quá thất vọng, sẽ khó đảm bảo việc «Hầu tước» sẽ không dốc toàn lực cứu hắn.
Đây là bộ phim kinh dị khó, hơn nữa còn để một đại nhân vật như «Hầu tước» đảm nhiệm nhân vật chính thì bộ phim này chắc chắn cũng là bộ phim khó nhất trong những bộ phim khó. «Hầu tước» chỉ cần không dốc toàn lực cứu giúp thì Diệp Tưởng vẫn có khả năng sẽ bỏ mạng.
Trong chớp mắt, nước ấm bị ngắt. Phòng tắm chìm trong bóng tối!
- Sao lại cắt điện và cắt nước cùng một lúc thế này?
Diệp Tưởng tỏ ra “lo sợ không yên”.
Trước mắt, Diệp Tưởng cần phải đón nhận bài kiểm tra của«Hầu tước». Căn cứ vào nội dung kịch bản thì đại khái khoảng mười phút sau, bởi vì xà phòng chui vào mắt nên Diệp Tuấn Hà mới phát ra tiếng thét chói tai sau khi nhìn thấy cái bóng của «Hầu tước». Hiện tại Diệp Tưởng đã rửa sạch toàn bộ rồi, có khi nào hắn sẽ không nhìn thấy không?
Chuyện gì sẽ xảy ra đây? «Hầu tước» có nhắc nhở hắn hay không?
Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo càng khiến Diệp Tưởng cảm thấy tuyệt vọng hơn.
«Hầu tước» nói với hắn:
- Mình đã tắm xong rồi! Để mình ra ngoài hỏi han tình hình xem sao!
«Hầu tước»......lại đi nước này!
Hắn để bỏ mặc Diệp Tưởng ở chỗ này, sống chết mặc bay!
- Nhất, Nhất Hàng......
- Cậu dùng khăn tắm lau khô cơ thể trước đi để tránh bị cảm lạnh.
Diệp Tưởng bỗng nhiên ý thức được một điều, «Hầu tước» nếu cũng rời khỏi đây thì tình tiết còn phát triển giống như những gì đã miêu tả trong kịch bản không?
Hắn không biết rằng «Hầu tước» chung quy lại cũng là cao cấp linh môi sư. Cho dù linh lực của y lúc này đang bị suy yếu, nhưng linh giác của một trung cấp linh môi sư làm sao có thể so sánh được với y?
Y cảm giác được tuy rằng « thứ đó » trước mắt không ở thể giới này, nhưng có vẻ như Kỷ Nhất Hàng và Chu Tử Vinh đều bị « thứ đó » ‘nguyền rủa’.
/1014
|