Ba ngày sau ở Lâm Xuyên thành sẽ diễn ra hội chùa Quan Âm hằng năm, buổi tối còn có buổi lễ thả đăng. Người người đều bận rộn đại sự trong những ngày này, các khách nhân ngoại lai cũng rất mong chờ hội chùa để được chiêm ngưỡng cô nương đươc chọn sắm vai Quan Âm mừng hội.
Trữ Giác Phi sáng sớm mang theo Triệu Ngôn Chi rời khỏi khách ***, cả hai dạo từng phố lớn ngỏ nhỏ tại Lâm Xuyên. Nhìn bách tín an cư lạc nghiệp, tứ hải thái bình, Trữ Giác Phi không khỏi mỉm cười.
Hai người một đường, bất tri bất giác đã ra đến ngoại ô. Lâm Xuyên thành trước kia là biên cảnh của Sở quốc, là vùng quân sự trọng địa, hôm nay do Dư quốc chiếm đóng nên đã trở thành một thành thị buôn bán phồn hoa. Vùng ngoại ô cũng không có binh lính canh gác, tất cả là một mảng cỏ lục sắc tươi tắn.
Đột nhiên một bạch sắc thân ảnh rơi vào mi mắt, tại nơi các Trữ Giác Phi mười trượng [1 trượng = 1,7m] là một thiếu niên ăn vận bạch sắc bố y. Thiếu niên đưa lưng về phía Trữ Giác Phi, nhưng chỉ với một bóng lưng này lại gợi lên sự tò mò của hắn.
Trữ Giác Phi nhượng Triệu Ngôn Chi đứng tại chỗ chờ, chính hắn một mình chậm rãi bước theo thiếu niên.
Trước mặt thiếu niên là một ngôi mộ, trên bia khắc trứ ‘Kỳ Lam chi mộ’. Trên nền bám đầy cỏ dại, thiếu niên lẳng lặng lấy xuống, thắp lên nén hương, “Ta đi, có khả năng sẽ không trở về, tái kiến.”
Trữ Hoài Tĩnh thủy chung nhớ rất rõ bầu trời hỏa thiêu năm ấy, Kỳ Lam che chở phía trên, cứu giữ cho hắn một mạng, sau đó lại được sư phụ cứu ra. Mà Kỳ Lam trước khi chết đã đối hắn mà nói: “Tứ điện hạ, đôi khi ta muốn mình hồ đồ hơn một chút, còn có ngươi hẳn nên cười nhiều hơn một chút, ngươi cười rộ lên hẳn sẽ rất đẹp!”
Trước lúc chết không phải con người nên căn dặn một ít hậu sự sao? Ngươi xem ngươi nói với ta cái gì? Ta cười hay không cùng ngươi quan hệ thế nào?
Sau đó Trữ Hoài Tĩnh mang tro cốt của Kỳ Lam về Lâm Xuyên, an táng ở ngoại ô. Là người Lâm Xuyên, hắn hẳn muốn trở về cố hương đi?
Trữ Hoài Tĩnh cầm lấy bao y trang, vừa xoay người đã thấy Trữ Giác Phi tựa bên cành liễu, gương mặt mang theo nhất mạt tựa tiếu phi tiếu, Trữ Hoài Tĩnh chỉ là sửng sốt một chút liền đi qua.
“Uy, chúng ta đã từng gặp nha ở đâu chưa?” Trữ Giác Phi hàm trụ trước mặt Trữ Hoài Tĩnh.
Trữ Hoài Tĩnh từ khi sinh ra tới giờ chưa khi nào vô lực như lúc này, sao lại đụng tới hắn? Hắn không ở Biện Lương làm hoàng đế, chạy đến đây là gì?
“Ta nói chuyện với ngươi, ngươi có nghe không?” Trữ Giác Phi chưa từ bỏ ý định, bước đến gần Trữ Hoài Tĩnh. Hắn chưa từng thấy qua một người như vậy, từ xa trên người thiếu niên này đã có một cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng, tựa như một cảm giác xuất trần, nhưng khi đến gần, hắn phát hiện người thiếu niên này lại thật hấp dẫn hắn, tựa như một loại cảm giác muốn hiểu rõ.
“Vị công tử này, ta còn phải đi, cảm phiền ngươi nhượng đường cho ta được không?” Trữ Hoài Tĩnh thực sự không muốn cùng con người này dây dưa, chính mình thật vất vả mới có thể thoát khỏi nơi cầm tù hoa lệ kia, hắn cũng không nghĩ sẽ tái trở về.
“Ngươi tên gì?” Trữ Giác Phi đối với sự lãnh đạm của Trữ Hoài Tĩnh có chút phật lòng, đây là lần đầu tiên hắn kiên trì thăm hỏi như vậy đối với một người.
“Công tử, chúng ta hình như không có quen biết nhau?” Trữ Hoài Tĩnh nhìn vào nam tử vốn nên xưng là phụ thân này, thật sự không biết nên làm thế nào cho phải.
Trữ Hoài Tĩnh bị tình cảnh này làm cho hoảng sợ. Tuy nói hắn cùng nam nhân này không có chút cảm giác gì nhưng dù sao họ cũng là phụ tử, hơn nữa hắn còn là hoàng đế, thân là thiên tử, thứ khiếm khuyết nhất là cảm tình, Trữ Hoài Tĩnh không muốn chính mình bị cuốn vào đó.
“Ngươi là ngươi đầu tiên dám ngỗ nghịch với ta hư vậy.” Trữ Giác Phi đối sự lãnh đạm của Trữ Hoài Tĩnh nổi lên hứng thú.
Trữ Hoài Tĩnh thật có loại xung động muốn trợn trắng mắt. Ngươi là hoàng đế, tự nhiên không có ai dám ngỗ nghịch ngươi, khả hiện tại ngươi lại không để lộ thân phận đương nhiên ta không sợ. Thực buồn cười, lẽ nào đầu hắn chỉ để chơi?
“Không có ý tứ, thật ngại, tại hạ còn có việc phải làm, thỉnh công tử nhường đường, tại hạ vô cùng cảm kích.” Trự Hoài Tĩnh híp mắt cười, chỉ là nụ cười này thập phần giả tạo.
“Nói cho ta biết tên, ta để ngươi ly khai.” Tính cách đế vương lại nổi lên, Trữ Giác Phi quyết tâm đạt được mục đích.
“Mộc Tĩnh.” Trữ Hoài Tĩnh tùy tiện nói bừa một cái tên. Vừa xuất cốc đã đụng phải ôn thần, nguyên bản tâm tình tốt lại bị phá hư.
Hắn vừa sinh ra Trữ Giác Phi đã để hắn một mình một người tại Bích Vân Cung, khi đó Trữ Hoài Tĩnh không có gì lưu luyến với thế giới này, đối việc bỏ rơi của Trữ Giác Phi hắn cảm thấy rất may mắn.
Lúc Trữ Giác Phi biếm hắn làm dân thường, một người tại Lạc Mai viện qua mười năm lẻ loi, cô quạnh hắn cũng không có bất luận oán hận gì. Hắn biết có người hãm hãi mình nhưng lúc ấy hắn đối huynh đệ tỷ muội cùng vị phụ thân này đều là cảm giác xa lạ, tự nhiên cũng không có tổn thương.
Thế nhưng khi hắn biết mình sắp sang Sở quốc, sắp sửa làm một vật hy sinh, hắn đau lòng, cũng không phải đối Trữ Giác Phi đau lòng, hắn là vì thân phận của mình, đây là thân tình của thiên gia sao? Lúc Trữ Hoài Xa đến cứu hắn, đem hắn ly khai nhưng là hắn không muốn liên lụy người thiếu niên đơn thuần kia, hắn không muốn mình nợ một ai. Đối Trữ Hoài Xa hắn không thể nói là không cảm động, hắn muốn chính miệng đối Trữ Hoài Xa nói một câu: “Cảm tạ.”
Tại Sở quốc một năm, hắn dùng thân thể chính mình để đối lấy một cuộc sống an bình vô sự, điểm này hắn cũng không có bất luận cảm giác gì, hắn chưa bao giờ để thứ trinh tiết vô dụng này trong lòng, huống chi trinh tiết của nam nhân là gì chứ, cùng lắm thì xem như chó cắm một ngụm.
Sau khi Nguyên Nếu Khê nói muốn dẫn hắn quay về Dư quốc, kỳ thực hắn rất muốn cười lạnh mà nói: “Quay về làm cái gì? Lại làm công cụ để các người lợi dụng sao?” Bất quá hắn cái gì cũng chưa nói, hắn sẽ không theo bọn họ trở lại, hắn đã sớm quyết phải ly khai Sở quốc, đương nhiên cũng sẽ không quay về Vị Dư. Chỉ là chuyện hại chết Kỳ Lam làm hắn đau lòng.
Càng nói lại càng như một trò khôi hài, một trò chơi hắn tuyệt không muốn tham gia.
Trữ Giác Phi sáng sớm mang theo Triệu Ngôn Chi rời khỏi khách ***, cả hai dạo từng phố lớn ngỏ nhỏ tại Lâm Xuyên. Nhìn bách tín an cư lạc nghiệp, tứ hải thái bình, Trữ Giác Phi không khỏi mỉm cười.
Hai người một đường, bất tri bất giác đã ra đến ngoại ô. Lâm Xuyên thành trước kia là biên cảnh của Sở quốc, là vùng quân sự trọng địa, hôm nay do Dư quốc chiếm đóng nên đã trở thành một thành thị buôn bán phồn hoa. Vùng ngoại ô cũng không có binh lính canh gác, tất cả là một mảng cỏ lục sắc tươi tắn.
Đột nhiên một bạch sắc thân ảnh rơi vào mi mắt, tại nơi các Trữ Giác Phi mười trượng [1 trượng = 1,7m] là một thiếu niên ăn vận bạch sắc bố y. Thiếu niên đưa lưng về phía Trữ Giác Phi, nhưng chỉ với một bóng lưng này lại gợi lên sự tò mò của hắn.
Trữ Giác Phi nhượng Triệu Ngôn Chi đứng tại chỗ chờ, chính hắn một mình chậm rãi bước theo thiếu niên.
Trước mặt thiếu niên là một ngôi mộ, trên bia khắc trứ ‘Kỳ Lam chi mộ’. Trên nền bám đầy cỏ dại, thiếu niên lẳng lặng lấy xuống, thắp lên nén hương, “Ta đi, có khả năng sẽ không trở về, tái kiến.”
Trữ Hoài Tĩnh thủy chung nhớ rất rõ bầu trời hỏa thiêu năm ấy, Kỳ Lam che chở phía trên, cứu giữ cho hắn một mạng, sau đó lại được sư phụ cứu ra. Mà Kỳ Lam trước khi chết đã đối hắn mà nói: “Tứ điện hạ, đôi khi ta muốn mình hồ đồ hơn một chút, còn có ngươi hẳn nên cười nhiều hơn một chút, ngươi cười rộ lên hẳn sẽ rất đẹp!”
Trước lúc chết không phải con người nên căn dặn một ít hậu sự sao? Ngươi xem ngươi nói với ta cái gì? Ta cười hay không cùng ngươi quan hệ thế nào?
Sau đó Trữ Hoài Tĩnh mang tro cốt của Kỳ Lam về Lâm Xuyên, an táng ở ngoại ô. Là người Lâm Xuyên, hắn hẳn muốn trở về cố hương đi?
Trữ Hoài Tĩnh cầm lấy bao y trang, vừa xoay người đã thấy Trữ Giác Phi tựa bên cành liễu, gương mặt mang theo nhất mạt tựa tiếu phi tiếu, Trữ Hoài Tĩnh chỉ là sửng sốt một chút liền đi qua.
“Uy, chúng ta đã từng gặp nha ở đâu chưa?” Trữ Giác Phi hàm trụ trước mặt Trữ Hoài Tĩnh.
Trữ Hoài Tĩnh từ khi sinh ra tới giờ chưa khi nào vô lực như lúc này, sao lại đụng tới hắn? Hắn không ở Biện Lương làm hoàng đế, chạy đến đây là gì?
“Ta nói chuyện với ngươi, ngươi có nghe không?” Trữ Giác Phi chưa từ bỏ ý định, bước đến gần Trữ Hoài Tĩnh. Hắn chưa từng thấy qua một người như vậy, từ xa trên người thiếu niên này đã có một cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng, tựa như một cảm giác xuất trần, nhưng khi đến gần, hắn phát hiện người thiếu niên này lại thật hấp dẫn hắn, tựa như một loại cảm giác muốn hiểu rõ.
“Vị công tử này, ta còn phải đi, cảm phiền ngươi nhượng đường cho ta được không?” Trữ Hoài Tĩnh thực sự không muốn cùng con người này dây dưa, chính mình thật vất vả mới có thể thoát khỏi nơi cầm tù hoa lệ kia, hắn cũng không nghĩ sẽ tái trở về.
“Ngươi tên gì?” Trữ Giác Phi đối với sự lãnh đạm của Trữ Hoài Tĩnh có chút phật lòng, đây là lần đầu tiên hắn kiên trì thăm hỏi như vậy đối với một người.
“Công tử, chúng ta hình như không có quen biết nhau?” Trữ Hoài Tĩnh nhìn vào nam tử vốn nên xưng là phụ thân này, thật sự không biết nên làm thế nào cho phải.
Trữ Hoài Tĩnh bị tình cảnh này làm cho hoảng sợ. Tuy nói hắn cùng nam nhân này không có chút cảm giác gì nhưng dù sao họ cũng là phụ tử, hơn nữa hắn còn là hoàng đế, thân là thiên tử, thứ khiếm khuyết nhất là cảm tình, Trữ Hoài Tĩnh không muốn chính mình bị cuốn vào đó.
“Ngươi là ngươi đầu tiên dám ngỗ nghịch với ta hư vậy.” Trữ Giác Phi đối sự lãnh đạm của Trữ Hoài Tĩnh nổi lên hứng thú.
Trữ Hoài Tĩnh thật có loại xung động muốn trợn trắng mắt. Ngươi là hoàng đế, tự nhiên không có ai dám ngỗ nghịch ngươi, khả hiện tại ngươi lại không để lộ thân phận đương nhiên ta không sợ. Thực buồn cười, lẽ nào đầu hắn chỉ để chơi?
“Không có ý tứ, thật ngại, tại hạ còn có việc phải làm, thỉnh công tử nhường đường, tại hạ vô cùng cảm kích.” Trự Hoài Tĩnh híp mắt cười, chỉ là nụ cười này thập phần giả tạo.
“Nói cho ta biết tên, ta để ngươi ly khai.” Tính cách đế vương lại nổi lên, Trữ Giác Phi quyết tâm đạt được mục đích.
“Mộc Tĩnh.” Trữ Hoài Tĩnh tùy tiện nói bừa một cái tên. Vừa xuất cốc đã đụng phải ôn thần, nguyên bản tâm tình tốt lại bị phá hư.
Hắn vừa sinh ra Trữ Giác Phi đã để hắn một mình một người tại Bích Vân Cung, khi đó Trữ Hoài Tĩnh không có gì lưu luyến với thế giới này, đối việc bỏ rơi của Trữ Giác Phi hắn cảm thấy rất may mắn.
Lúc Trữ Giác Phi biếm hắn làm dân thường, một người tại Lạc Mai viện qua mười năm lẻ loi, cô quạnh hắn cũng không có bất luận oán hận gì. Hắn biết có người hãm hãi mình nhưng lúc ấy hắn đối huynh đệ tỷ muội cùng vị phụ thân này đều là cảm giác xa lạ, tự nhiên cũng không có tổn thương.
Thế nhưng khi hắn biết mình sắp sang Sở quốc, sắp sửa làm một vật hy sinh, hắn đau lòng, cũng không phải đối Trữ Giác Phi đau lòng, hắn là vì thân phận của mình, đây là thân tình của thiên gia sao? Lúc Trữ Hoài Xa đến cứu hắn, đem hắn ly khai nhưng là hắn không muốn liên lụy người thiếu niên đơn thuần kia, hắn không muốn mình nợ một ai. Đối Trữ Hoài Xa hắn không thể nói là không cảm động, hắn muốn chính miệng đối Trữ Hoài Xa nói một câu: “Cảm tạ.”
Tại Sở quốc một năm, hắn dùng thân thể chính mình để đối lấy một cuộc sống an bình vô sự, điểm này hắn cũng không có bất luận cảm giác gì, hắn chưa bao giờ để thứ trinh tiết vô dụng này trong lòng, huống chi trinh tiết của nam nhân là gì chứ, cùng lắm thì xem như chó cắm một ngụm.
Sau khi Nguyên Nếu Khê nói muốn dẫn hắn quay về Dư quốc, kỳ thực hắn rất muốn cười lạnh mà nói: “Quay về làm cái gì? Lại làm công cụ để các người lợi dụng sao?” Bất quá hắn cái gì cũng chưa nói, hắn sẽ không theo bọn họ trở lại, hắn đã sớm quyết phải ly khai Sở quốc, đương nhiên cũng sẽ không quay về Vị Dư. Chỉ là chuyện hại chết Kỳ Lam làm hắn đau lòng.
Càng nói lại càng như một trò khôi hài, một trò chơi hắn tuyệt không muốn tham gia.
/111
|