Không biết bao lâu sau đó Trữ Hoài Tĩnh mới rời khỏi đại điện, trên cổ một vết hồng ngân, còn nhiễm huyết trên người Sở Dật. Kỳ Lam thấy Trữ Hoài Tĩnh thì cuống quít đỡ lấy, hắn thấy vết thương trên người Trữ Hoài Tĩnh liền nói: “Tứ điện ha, có muốn hay không gọi thái y đến?”
“Không cần.” Trữ Hoài Tĩnh cự tuyệt ý tốt của Kỳ Lam, một đường đi đến Huyền Vũ môn, bước đi kiên định, không chút hoảng loạn.
Trữ Hoài Tĩnh trở về phủ đệ liền nhận được tang báo trong cung, thánh thượng Đại Sở ngẫu nhiên nhiễm phong hàn quá nặng nên bỏ mình, thái tử điện hạ một lòng hiếu tâm, bế nhai ba ngày. Hoàng thượng di chiếu, lệnh thái tử Sở Dật tiếp lĩnh ngôi vị hoàng đế.
Vì điều này mà toàn bộ Thiều An thành treo đầy bạch lăng, tửu lâu khách *** đều nghỉ buôn bán ba ngày, Trữ Hoài Tĩnh thì vẫn như cũ, ngoại trừ ngủ thì chính là ngủ.
Ba ngày qua đi, Trữ Hoài Tĩnh đại biểu Dư quốc vào cung phúng viếng, hắn vận một thân hắc sắc, phục sức của hoàng tử Dư quốc. Linh cửu của Sở Quốc hoàng đế đặt giữa đại điện, các vị đại thần lưỡng liệt đướng sang hai bên, cúi đầu nói nhỏ.
Trữ Hoài Tĩnh xem như không nghe thấy, trực tiếp đi tới đại điện, cung nhân nhượng cho hắn đàn hương, Trữ Hoài Tĩnh thắp hương xong liền quay sang Sở Dật nói: “Thái tử điện hạ nên nén bi thương!”
“Đa tạ tứ hoàng tử quan tâm!” Sở Dật liếc nhìn Trữ Hoài Tĩnh rồi tiếp tục quan sát bên dưới.
Sau bảy ngày, linh cửu của hoàng đế Sở quốc nhập táng hoàng lăng. Bảy ngày tiếp theo, Sở Dật đăng cơ, sửa niên hiệu Tề Quân, xưng thành Diệu Đế, truy phong tiên hoàng Sở Mộ Xa danh xưng Từ Đế. Mười ngày sau, Sở Dật thành hôn với nữ nhi độc nhất của vị tể tướng đương thời, phong kỳ Mộ Vân hoàng hậu.
Nửa tháng sau, Sở Dật hạ một đạo thánh chỉ thuyết ba ngày sau ngự giá thân chinh đến Lâm Xuyên thành. Chỉ trong vòng nửa tháng, toàn bộ Sở quốc thay hình đổi dạng.
Thánh chỉ vừa hạ Trữ Hoài Tĩnh đã bị Sở Dật chiêu vào cung, từ sau cái chết của Sở Mộ Xa đến giờ thì đây lần đầu hai người gặp mặt. Tiểu thái giám bên người Sở Dật dẫn Trữ Hoài Tĩnh đi đến Nhã điện của hắn.
Nhã điện là tẩm cung của hoàng đế hiện nay, dáng vẻ xa hoa không phải bàn cãi. Tiểu thái giám đưa Trữ Hoài Tĩnh đến nơi thì tự động lui xuống, hắn đứng thật lâu bên ngoài rồi mới đẩy ra đại môn của đại điện.
Sở Dật một thân ngoại bào hồng sắc hệt như lần đầu gặp mặt, hắn đưa lưng về phía đại môn, chắp tay mà đứng, đầu đội mũ kim sắc lộ ra một vẻ cao nhã, mỹ mạo không nói nên lời.
“Ngươi đã đến rồi!” Sở Dật không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt nói.
Trữ Hoài Tĩnh không nói gì, trong phòng trước sau vẫn một vị đạo long duyên hương, đối với loại hương này Trữ Hoài Tĩnh từ chán ghét đến quen thuộc, chỉ có một điều bất biến đó là hắn không thích.
“Ba ngày sau ta sẽ đến Lâm Xuyên thành, ngươi có cái gì… muốn nói không, ta sẽ truyền đạt cho Trữ Hoài Xa?”Sở Dật đột nhiên quay đầu nhìn Trữ Hoài Tĩnh, nhàn nhạt nói.
“Không có.”
“Thật không có gì muốn noi sao?” Sở Dật chậm rãi đi đến bên người Trữ Hoài Tĩnh, nắm giữ thân thể hắn.
“Không có.” Trữ Hoài Tĩnh vẫn như cũ hờ hững, đối với thế gian này có lẽ hắn không có gì lưu luyến.
“Ha ha ha… Ngươi chính là lãnh tâm lãnh huyết như vậy. Ngươi biết không? Trong triều các đại thần đều nhượng ta giết ngươi, ngươi nói ta có nên tác thành cho bọn họ hay không? Ân?” Sở Dật đưa tay nắm lấy cằm của Trữ Hoài Tĩnh, đối diện hắn, đôi mắt lam sắc trong suốt nhưng mang theo chút ít phức tạp.
“Mạng của ta ở trong tay ngươi, giết hay không chỉ vì một ý niệm của ngươi, hỏi ta thì có ích gì?” Trữ Hoài Tĩnh nỗ lực thoát khỏi ràng buộc của hắn thế nhưng vô luận thế nào cũng giãy không ra.
“Ta thực sự tò mò muốn biết rốt cuộc trong lòng ngươi có gì? Bất quá không quan hệ, những ngày hoan trường sau đó…” Những lời nói còn lại đều bị sự gắn bó của hai người đánh gãy.
Nhuyễn hồng mười trượng, phồn hoa ba nghìn, Trữ Hoài Tĩnh a Trữ Hoài Tĩnh, rốt cuộc ta phải làm sao mới khiến ngươi nguyện ý mỉm cười vì ta, rốt cuộc phải làm sao ta mới đả động được lòng ngươi… Ta, Sở Dật thề với trời, phải để ngươi một lòng vì ta, cúi đầu xưng thần!
“Không cần.” Trữ Hoài Tĩnh cự tuyệt ý tốt của Kỳ Lam, một đường đi đến Huyền Vũ môn, bước đi kiên định, không chút hoảng loạn.
Trữ Hoài Tĩnh trở về phủ đệ liền nhận được tang báo trong cung, thánh thượng Đại Sở ngẫu nhiên nhiễm phong hàn quá nặng nên bỏ mình, thái tử điện hạ một lòng hiếu tâm, bế nhai ba ngày. Hoàng thượng di chiếu, lệnh thái tử Sở Dật tiếp lĩnh ngôi vị hoàng đế.
Vì điều này mà toàn bộ Thiều An thành treo đầy bạch lăng, tửu lâu khách *** đều nghỉ buôn bán ba ngày, Trữ Hoài Tĩnh thì vẫn như cũ, ngoại trừ ngủ thì chính là ngủ.
Ba ngày qua đi, Trữ Hoài Tĩnh đại biểu Dư quốc vào cung phúng viếng, hắn vận một thân hắc sắc, phục sức của hoàng tử Dư quốc. Linh cửu của Sở Quốc hoàng đế đặt giữa đại điện, các vị đại thần lưỡng liệt đướng sang hai bên, cúi đầu nói nhỏ.
Trữ Hoài Tĩnh xem như không nghe thấy, trực tiếp đi tới đại điện, cung nhân nhượng cho hắn đàn hương, Trữ Hoài Tĩnh thắp hương xong liền quay sang Sở Dật nói: “Thái tử điện hạ nên nén bi thương!”
“Đa tạ tứ hoàng tử quan tâm!” Sở Dật liếc nhìn Trữ Hoài Tĩnh rồi tiếp tục quan sát bên dưới.
Sau bảy ngày, linh cửu của hoàng đế Sở quốc nhập táng hoàng lăng. Bảy ngày tiếp theo, Sở Dật đăng cơ, sửa niên hiệu Tề Quân, xưng thành Diệu Đế, truy phong tiên hoàng Sở Mộ Xa danh xưng Từ Đế. Mười ngày sau, Sở Dật thành hôn với nữ nhi độc nhất của vị tể tướng đương thời, phong kỳ Mộ Vân hoàng hậu.
Nửa tháng sau, Sở Dật hạ một đạo thánh chỉ thuyết ba ngày sau ngự giá thân chinh đến Lâm Xuyên thành. Chỉ trong vòng nửa tháng, toàn bộ Sở quốc thay hình đổi dạng.
Thánh chỉ vừa hạ Trữ Hoài Tĩnh đã bị Sở Dật chiêu vào cung, từ sau cái chết của Sở Mộ Xa đến giờ thì đây lần đầu hai người gặp mặt. Tiểu thái giám bên người Sở Dật dẫn Trữ Hoài Tĩnh đi đến Nhã điện của hắn.
Nhã điện là tẩm cung của hoàng đế hiện nay, dáng vẻ xa hoa không phải bàn cãi. Tiểu thái giám đưa Trữ Hoài Tĩnh đến nơi thì tự động lui xuống, hắn đứng thật lâu bên ngoài rồi mới đẩy ra đại môn của đại điện.
Sở Dật một thân ngoại bào hồng sắc hệt như lần đầu gặp mặt, hắn đưa lưng về phía đại môn, chắp tay mà đứng, đầu đội mũ kim sắc lộ ra một vẻ cao nhã, mỹ mạo không nói nên lời.
“Ngươi đã đến rồi!” Sở Dật không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt nói.
Trữ Hoài Tĩnh không nói gì, trong phòng trước sau vẫn một vị đạo long duyên hương, đối với loại hương này Trữ Hoài Tĩnh từ chán ghét đến quen thuộc, chỉ có một điều bất biến đó là hắn không thích.
“Ba ngày sau ta sẽ đến Lâm Xuyên thành, ngươi có cái gì… muốn nói không, ta sẽ truyền đạt cho Trữ Hoài Xa?”Sở Dật đột nhiên quay đầu nhìn Trữ Hoài Tĩnh, nhàn nhạt nói.
“Không có.”
“Thật không có gì muốn noi sao?” Sở Dật chậm rãi đi đến bên người Trữ Hoài Tĩnh, nắm giữ thân thể hắn.
“Không có.” Trữ Hoài Tĩnh vẫn như cũ hờ hững, đối với thế gian này có lẽ hắn không có gì lưu luyến.
“Ha ha ha… Ngươi chính là lãnh tâm lãnh huyết như vậy. Ngươi biết không? Trong triều các đại thần đều nhượng ta giết ngươi, ngươi nói ta có nên tác thành cho bọn họ hay không? Ân?” Sở Dật đưa tay nắm lấy cằm của Trữ Hoài Tĩnh, đối diện hắn, đôi mắt lam sắc trong suốt nhưng mang theo chút ít phức tạp.
“Mạng của ta ở trong tay ngươi, giết hay không chỉ vì một ý niệm của ngươi, hỏi ta thì có ích gì?” Trữ Hoài Tĩnh nỗ lực thoát khỏi ràng buộc của hắn thế nhưng vô luận thế nào cũng giãy không ra.
“Ta thực sự tò mò muốn biết rốt cuộc trong lòng ngươi có gì? Bất quá không quan hệ, những ngày hoan trường sau đó…” Những lời nói còn lại đều bị sự gắn bó của hai người đánh gãy.
Nhuyễn hồng mười trượng, phồn hoa ba nghìn, Trữ Hoài Tĩnh a Trữ Hoài Tĩnh, rốt cuộc ta phải làm sao mới khiến ngươi nguyện ý mỉm cười vì ta, rốt cuộc phải làm sao ta mới đả động được lòng ngươi… Ta, Sở Dật thề với trời, phải để ngươi một lòng vì ta, cúi đầu xưng thần!
/111
|