Sau khi hút vào quá nhiều thuốc mê, Lâm Hi hôn mê, thân thể mềm nhũn treo trên người Thẩm Cảnh Nhiên.
Thẩm Cảnh Nhiên khẽ mỉm cười với Thẩm Cảnh Kỳ, ngay sau đó ôm ngang cô đi lên lầu.
“Anh, sau khi Hi Nhi tỉnh dậy, chúng ta làm như thế nào?” Thẩm Cảnh Kỳ rất lo lắng vấn đề này, cảm xúc của Hi Nhi đã không phải thứ bọn họ có thể khống chế.
“Nên làm cái gì thì làm cái đó.” Thẩm Cảnh Nhiên chú trọng kết quả không chú trọng quá trình không có nỗi sầu lo này, anh muốn làm chính là yêu thương cô thật tốt, mà không phải ở đây nói nhảm.
Thẩm Cảnh Kỳ tiện tay vứt khăn lông vào trong thùng rác, nhìn chăm chú anh trai ôm Hi Nhi đi lên lầu, sắc mặt thay đổi hơi khó coi.
Nhẹ nhàng đặt cô ở giữa giường, ga giường màu xanh nhạt nổi bật lên da thịt trắng nõn của cô giống như ngọc dương chi điêu khắc thành thân hình xinh đẹp, Thẩm Cảnh Nhiên nhìn mà cổ họng căng thẳng, trong tròng mắt xuất hiện ánh sáng tình dục nhàn nhạt, dục vọng muốn cô không hề cố ý kiềm chế nữa, nóng bỏng giày vò người xâm nhập anh.
Anh dùng lực xé ra, xé rách quần áo trên người cô, vết hôn sâu cạn không giống nhau trên người cô hiện lên trong mắt anh.
Lửa giận và dục vọng đan xen, anh nắm chặt hai quả đấm, gân xanh hiện lên.
“Hi Nhi, em là của anh.” Anh giận không kiềm chế được đè lên người cô đã rơi vào hôn mê, “Anh sẽ rửa sạch đi dấu vết của Quyền Hạo.”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Trong phòng ngủ nhà họ Thẩm đang một mảnh xuân sắc, cũng trong lúc đó ở nhà họ Quyền lại yên tĩnh.
“Thiếu gia, tiểu thư không xuất hiện ở Thính Phong lầu.” Trần Tiêu nghe hộ vệ báo lại, tiếp theo báo lại cho thiếu gia nhà mình.
“Hộ vệ đi theo sau lưng cô ấy đâu?” Quyền Hạo gõ bàn, sắc mặt nặng nề.
“Đã mất tin tức.” Không biết xảy ra chuyện gì, hộ vệ đi theo sau lưng tiểu thư nhà mình cũng mất tin tức.
Mười ngón tay gõ thật nhanh trên bàn phím dừng lại trong nháy mắt, ánh mắt Quyền Hạo lạnh lẽo nhìn chăm chú Trần Tiêu, “Cậu nói cái gì?”
“Tiểu thư và hộ vệ đều mất tin tức.”
“Lập tức phái người đi tìm.” Lòng bị thắt chặt, Quyền Hạo lạnh giọng ra lệnh.
“Dạ, thiếu gia.” Lần này tiểu thư mất đi tin tức dưới mí mắt bọn họ, là một chuyện rất nghiêm trọng, phải điều tra nghiêm túc.
Quyền Hạo cầm điện thoại di động lên, gọi số quen thuộc, âm thanh thông báo của hệ thống hết lần này đến lần khác nhắc nhở anh, Hi nhi không nhận điện thoại của anh.
Hốt hoảng hay là e ngại? Không rõ là cái gì.
Trong một phòng ngủ nhà họ Thẩm, Thẩm Cảnh Nhiên đang giở thủ đoạn chìm đắm trong cảm giác khoái cảm, nghe được tiếng đàn dương cầm vang lên không biết bao nhiêu lần, anh cau mày dừng động tác, nhìn chung quanh, ánh mắt cuối cùng rơi lên giỏ xách trên ghế sa lon. Đó là giỏ xách của Hi Nhi, có thể phát ra âm thanh gì đó, cũng chỉ có thể là điện thoại di động.
Thẩm Cảnh Nhiên định không để ý tới, tiếp tục hôn đầu ngón tay Lâm Hi, tiếng chuông đáng ghét vang lên lần nữa.
Tiếng chuông quá mức đáng ghét, Thẩm Cảnh Nhiên phiền não dời khỏi người Lâm Hi, mở giỏ xách ra, lấy điện thoại di động đang không ngừng lóe lên.
Trên màn hình hiện lên rõ ràng hai chữ Quyền Hạo, Thẩm Cảnh Nhiên nhìn thấy mà híp tròng mắt lại, nhấn nút trả lời.
Bên kia điện thoại, không còn là âm thanh nhắc nhở, Quyền Hạo thở phào nhẹ nhõm, “Hi nhi, em đang ở đâu?”
Giọng nam hùng hậu dễ nghe, cơn tức của Thẩm Cảnh Nhiên tăng lên, sát ý nồng đậm vòng quanh bốn phía, “Cô ấy đang ở chỗ tôi.”
Nghe được giọng đàn ông xa lạ, Quyền Hạo cắn răng, vẻ tàn bạo phát ra, “Tại sao điện thoại của Hi nhi lại ở trong tay anh, cô ấy đâu?”
“Nằm ở trên giường, chờ tôi yêu thương.” Thẩm Cảnh Nhiên xấu xa cười khẽ, “Không nói nữa, cô ấy vẫn chờ tôi.”
Lưu loát tắt máy, Thẩm Cảnh Nhiên trở lại trên giường, làm chuyện chưa xong.
Sắc mặt Quyền Hạo thay đổi, không thở nổi.
--- ------ ---------
Bên trong Thính Phong lầu, Mã Kiều Thần uống hai ly trà, vẫn không thấy Lâm Hi xuất hiện, cau mày tiếp tục chờ đợi.
--- ------ ---------
Thân thể rất nóng, giống như đang có người đốt lửa trên người cô, trên hai chân giống như có một đôi tay chạm tới.
Cô mở mắt ra, nhìn trần nhà xa lạ, toàn bộ trí nhớ trước khi hôn mê trở lại, thân thể
Thẩm Cảnh Nhiên khẽ mỉm cười với Thẩm Cảnh Kỳ, ngay sau đó ôm ngang cô đi lên lầu.
“Anh, sau khi Hi Nhi tỉnh dậy, chúng ta làm như thế nào?” Thẩm Cảnh Kỳ rất lo lắng vấn đề này, cảm xúc của Hi Nhi đã không phải thứ bọn họ có thể khống chế.
“Nên làm cái gì thì làm cái đó.” Thẩm Cảnh Nhiên chú trọng kết quả không chú trọng quá trình không có nỗi sầu lo này, anh muốn làm chính là yêu thương cô thật tốt, mà không phải ở đây nói nhảm.
Thẩm Cảnh Kỳ tiện tay vứt khăn lông vào trong thùng rác, nhìn chăm chú anh trai ôm Hi Nhi đi lên lầu, sắc mặt thay đổi hơi khó coi.
Nhẹ nhàng đặt cô ở giữa giường, ga giường màu xanh nhạt nổi bật lên da thịt trắng nõn của cô giống như ngọc dương chi điêu khắc thành thân hình xinh đẹp, Thẩm Cảnh Nhiên nhìn mà cổ họng căng thẳng, trong tròng mắt xuất hiện ánh sáng tình dục nhàn nhạt, dục vọng muốn cô không hề cố ý kiềm chế nữa, nóng bỏng giày vò người xâm nhập anh.
Anh dùng lực xé ra, xé rách quần áo trên người cô, vết hôn sâu cạn không giống nhau trên người cô hiện lên trong mắt anh.
Lửa giận và dục vọng đan xen, anh nắm chặt hai quả đấm, gân xanh hiện lên.
“Hi Nhi, em là của anh.” Anh giận không kiềm chế được đè lên người cô đã rơi vào hôn mê, “Anh sẽ rửa sạch đi dấu vết của Quyền Hạo.”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Trong phòng ngủ nhà họ Thẩm đang một mảnh xuân sắc, cũng trong lúc đó ở nhà họ Quyền lại yên tĩnh.
“Thiếu gia, tiểu thư không xuất hiện ở Thính Phong lầu.” Trần Tiêu nghe hộ vệ báo lại, tiếp theo báo lại cho thiếu gia nhà mình.
“Hộ vệ đi theo sau lưng cô ấy đâu?” Quyền Hạo gõ bàn, sắc mặt nặng nề.
“Đã mất tin tức.” Không biết xảy ra chuyện gì, hộ vệ đi theo sau lưng tiểu thư nhà mình cũng mất tin tức.
Mười ngón tay gõ thật nhanh trên bàn phím dừng lại trong nháy mắt, ánh mắt Quyền Hạo lạnh lẽo nhìn chăm chú Trần Tiêu, “Cậu nói cái gì?”
“Tiểu thư và hộ vệ đều mất tin tức.”
“Lập tức phái người đi tìm.” Lòng bị thắt chặt, Quyền Hạo lạnh giọng ra lệnh.
“Dạ, thiếu gia.” Lần này tiểu thư mất đi tin tức dưới mí mắt bọn họ, là một chuyện rất nghiêm trọng, phải điều tra nghiêm túc.
Quyền Hạo cầm điện thoại di động lên, gọi số quen thuộc, âm thanh thông báo của hệ thống hết lần này đến lần khác nhắc nhở anh, Hi nhi không nhận điện thoại của anh.
Hốt hoảng hay là e ngại? Không rõ là cái gì.
Trong một phòng ngủ nhà họ Thẩm, Thẩm Cảnh Nhiên đang giở thủ đoạn chìm đắm trong cảm giác khoái cảm, nghe được tiếng đàn dương cầm vang lên không biết bao nhiêu lần, anh cau mày dừng động tác, nhìn chung quanh, ánh mắt cuối cùng rơi lên giỏ xách trên ghế sa lon. Đó là giỏ xách của Hi Nhi, có thể phát ra âm thanh gì đó, cũng chỉ có thể là điện thoại di động.
Thẩm Cảnh Nhiên định không để ý tới, tiếp tục hôn đầu ngón tay Lâm Hi, tiếng chuông đáng ghét vang lên lần nữa.
Tiếng chuông quá mức đáng ghét, Thẩm Cảnh Nhiên phiền não dời khỏi người Lâm Hi, mở giỏ xách ra, lấy điện thoại di động đang không ngừng lóe lên.
Trên màn hình hiện lên rõ ràng hai chữ Quyền Hạo, Thẩm Cảnh Nhiên nhìn thấy mà híp tròng mắt lại, nhấn nút trả lời.
Bên kia điện thoại, không còn là âm thanh nhắc nhở, Quyền Hạo thở phào nhẹ nhõm, “Hi nhi, em đang ở đâu?”
Giọng nam hùng hậu dễ nghe, cơn tức của Thẩm Cảnh Nhiên tăng lên, sát ý nồng đậm vòng quanh bốn phía, “Cô ấy đang ở chỗ tôi.”
Nghe được giọng đàn ông xa lạ, Quyền Hạo cắn răng, vẻ tàn bạo phát ra, “Tại sao điện thoại của Hi nhi lại ở trong tay anh, cô ấy đâu?”
“Nằm ở trên giường, chờ tôi yêu thương.” Thẩm Cảnh Nhiên xấu xa cười khẽ, “Không nói nữa, cô ấy vẫn chờ tôi.”
Lưu loát tắt máy, Thẩm Cảnh Nhiên trở lại trên giường, làm chuyện chưa xong.
Sắc mặt Quyền Hạo thay đổi, không thở nổi.
--- ------ ---------
Bên trong Thính Phong lầu, Mã Kiều Thần uống hai ly trà, vẫn không thấy Lâm Hi xuất hiện, cau mày tiếp tục chờ đợi.
--- ------ ---------
Thân thể rất nóng, giống như đang có người đốt lửa trên người cô, trên hai chân giống như có một đôi tay chạm tới.
Cô mở mắt ra, nhìn trần nhà xa lạ, toàn bộ trí nhớ trước khi hôn mê trở lại, thân thể
/132
|