Trong phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng trên cùng tòa nhà Lĩnh Lâm, Lâm Hi và Quyền Hạo mắt to trừng mắt nhỏ, khẩn trương đang lan tràn.
“Tôi muốn trở về.” Hung ác trừng mắt nhìn Quyền Hạo, Lâm Hi cũng không đấu lác mắt với anh nữa, mím thật chặt môi hồng không vui tới cực điểm nói. Tối hôm qua bị buộc ngủ cùng anh, không thể nhẫn nhịn cô cũng nhịn, nhưng bây giờ không cách nào nhịn, tại sao cô phải theo anh làm việc!
“Chờ anh tan việc, anh lại về cùng với em.” Khóe môi Quyền Hạo nhếch lên tạo thành nụ cười nhẹ nhàn nhạt.
Trong ánh mắt tinh khiết giống như đứa bé lóe lên lửa mạnh hừng hực, Lâm Hi cảm giác mình không thể nhịn được nữa, nhịn tiếp sẽ nhịn thành nội thương. Mắng một tiếng “Bệnh thần kinh”, bước chân cô liền đi ra bên ngoài.
“Hi nhi.” Thấy cô tức giận chuẩn bị rời đi, anh bước nhanh đuổi theo.
“Quyền Hạo, nhẫn nhịn của tôi có mức độ, anh hết một tới hai hết hai tới ba khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi.” Kể từ ngày hôm trước sau khi anh nói thích cô, trước cô là chán ghét, mà nay chán ghét một lần nữa thăng cấp thành tức giận. Hai gò má trắng nõn bởi vì tức giận mà trở nên ửng đỏ, hai mắt to sáng ngời có thần sắc bén nhìn anh chằm chằm, mím chặt môi hồng lạnh lùng phun ra, “Tránh ra.”
“Hi nhi.” Quyền Hạo thận trọng nhìn sắc mặt của cô, khẽ gọi cô.
“Anh điên rồi, mặc dù tôi không có tiết lên lớp, anh phải làm việc cứ làm việc, anh kéo tôi tới cùng làm gì?” Tròng mắt Lâm Hi nhìn giỏ xách trên tay không có lực công kích, vô cùng muốn nện lên đầu Quyền Hạo, để cho anh điên.
Còn có mấy ngày, thì có thể khiến cho Thẩm Cảnh Kỳ rời khỏi vòng người này, cũng sẽ điều tra rõ ràng nguyên nhân Thẩm Cảnh Kỳ dây dưa với cô, hiện giờ đề phòng Thẩm Cảnh Kỳ tới tìm cô, anh phải ngăn cản tình huống như thế.Lý do như vậy, Quyền Hạo luôn không thích biểu lộ tình cảm của mình không nói ra miệng, anh chỉ đành nở nụ cười.
“Khoảng thời gian trước sinh nhật của anh, bây giờ em theo anh coi như bổ sung quà tặng được không?” Suy nghĩ trước sau, Quyền Hạo chỉ đành phải lôi lý do kém chất lượng này ra.
Nhìn chằm chằm vào gương mặt của anh, cô nổi đóa một trận, “Tôi nhớ không lầm, sinh nhật của anh vào tháng sáu, hiện giờ đã qua lâu như vậy, anh không biết thẹn mà nói như vậy sao? Còn có, lấy cớ rách nát như vậy.”
Hai chân mày khẽ nhíu lại thành hình chữ Xuyên (川), cô khó chịu dời
“Tôi muốn trở về.” Hung ác trừng mắt nhìn Quyền Hạo, Lâm Hi cũng không đấu lác mắt với anh nữa, mím thật chặt môi hồng không vui tới cực điểm nói. Tối hôm qua bị buộc ngủ cùng anh, không thể nhẫn nhịn cô cũng nhịn, nhưng bây giờ không cách nào nhịn, tại sao cô phải theo anh làm việc!
“Chờ anh tan việc, anh lại về cùng với em.” Khóe môi Quyền Hạo nhếch lên tạo thành nụ cười nhẹ nhàn nhạt.
Trong ánh mắt tinh khiết giống như đứa bé lóe lên lửa mạnh hừng hực, Lâm Hi cảm giác mình không thể nhịn được nữa, nhịn tiếp sẽ nhịn thành nội thương. Mắng một tiếng “Bệnh thần kinh”, bước chân cô liền đi ra bên ngoài.
“Hi nhi.” Thấy cô tức giận chuẩn bị rời đi, anh bước nhanh đuổi theo.
“Quyền Hạo, nhẫn nhịn của tôi có mức độ, anh hết một tới hai hết hai tới ba khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi.” Kể từ ngày hôm trước sau khi anh nói thích cô, trước cô là chán ghét, mà nay chán ghét một lần nữa thăng cấp thành tức giận. Hai gò má trắng nõn bởi vì tức giận mà trở nên ửng đỏ, hai mắt to sáng ngời có thần sắc bén nhìn anh chằm chằm, mím chặt môi hồng lạnh lùng phun ra, “Tránh ra.”
“Hi nhi.” Quyền Hạo thận trọng nhìn sắc mặt của cô, khẽ gọi cô.
“Anh điên rồi, mặc dù tôi không có tiết lên lớp, anh phải làm việc cứ làm việc, anh kéo tôi tới cùng làm gì?” Tròng mắt Lâm Hi nhìn giỏ xách trên tay không có lực công kích, vô cùng muốn nện lên đầu Quyền Hạo, để cho anh điên.
Còn có mấy ngày, thì có thể khiến cho Thẩm Cảnh Kỳ rời khỏi vòng người này, cũng sẽ điều tra rõ ràng nguyên nhân Thẩm Cảnh Kỳ dây dưa với cô, hiện giờ đề phòng Thẩm Cảnh Kỳ tới tìm cô, anh phải ngăn cản tình huống như thế.Lý do như vậy, Quyền Hạo luôn không thích biểu lộ tình cảm của mình không nói ra miệng, anh chỉ đành nở nụ cười.
“Khoảng thời gian trước sinh nhật của anh, bây giờ em theo anh coi như bổ sung quà tặng được không?” Suy nghĩ trước sau, Quyền Hạo chỉ đành phải lôi lý do kém chất lượng này ra.
Nhìn chằm chằm vào gương mặt của anh, cô nổi đóa một trận, “Tôi nhớ không lầm, sinh nhật của anh vào tháng sáu, hiện giờ đã qua lâu như vậy, anh không biết thẹn mà nói như vậy sao? Còn có, lấy cớ rách nát như vậy.”
Hai chân mày khẽ nhíu lại thành hình chữ Xuyên (川), cô khó chịu dời
/132
|