Tốt cái gì mà tốt? Cô không nghĩ tới có được không? Cảnh tượng quỷ dị này chính là vì hù chết cô chứ?
Buông hai tay ra, anh chăm chú nhìn cô rời đi, trong lòng xẹt qua dòng nước ấm.
Sau khi đóng cửa phòng ngủ, cô dựa lưng vào trên cửa, vỗ trái tim quá mức khiếp sợ.
“Tiểu thư, ngài làm cái gì vậy?” Từ sau khi bọn họ đi vào, Trần Tiêu vẫn đứng ngoài cửa, chờ tiểu thư nhà mình ra ngoài, anh loáng thoáng nghe được điều gì đó.
“Không có gì.” Dứt lời, cô mở cửa phòng ngủ của mình, đi vào.
Trần Tiêu đi theo, nhìn vẻ mặt kinh ngạc quá mức của tiểu thư nhà mình, anh đoán được, “Tiểu thư, có phải thiếu gia tỏ tình với ngài không?”
Bị Trần Tiêu đoán trúng, sắc mặt Lâm Hi không được tốt, “Mắc mớ gì tới anh? Một quản gia làm xong chuyện anh nên làm là được rồi, xen vào việc của người khác không có kết quả tốt gì.”
“Tiểu thư, không, tin tưởng tương lai không xa, tôi phải đổi giọng gọi cô là thiếu phu nhân.” Trần Tiêu hơi nhạo báng, khi không thấy được vẻ mặt tức giận của tiểu thư nhà mình, “Thật ra thì tiểu thư...”
“Anh đi chết đi.” Lâm Hi cầm gối đập lên người Trần Tiêu, “Lập tức cút cho tôi.”
Gối ôm mềm nhũn đập lên người, Trần Tiêu cảm giác thật thoải mái, thấy tiểu thư nhà mình trợn mắt, anh thức thời cút. Ừ, hiện giờ anh vẫn không nên quấy rầy tiểu thư nhà mình, để tiểu thư một mình một chỗ, tư từ tiêu hóa sự thật cô không dám tin.
Nằm trên ghế sa lon, trong ngực ôm gối ôm, cô gần như muốn chôn mặt trong gối ôm. Trong đầu rối loạn, rất hỗn loạn, chuyện ngày hôm nay cũng nảy sinh nhận thức mới của cô về bọn họ.
Năm chữ vợ yêu Lâm Hi Nhi giống như khắc trong đầu cô, vẻ mặt đau lòng muốn chết của Thẩm Cảnh Kỳ không xua đi được, Quyền Hạo tỏ tình, tât cả đều khiến cho cô luống cuống không dứt. Đây là chuyện gì?! Thần ơi, xin nói cho cô biết, nên làm cái gì đây?
Một buổi chiều, Lâm Hi rối rắm nằm lăn qua lăn lại trên giường.
Cửa bị Quyền Hạo mở ra, anh cười yếu ớt nhìn cô lăn qua lăn lại trên giường, “Hi nhi, sao vậy?”
Trước kia không cảm thấy cách gọi Hi nhi này ẩn chứa cái gì, bây giờ vừa nghe cách gọi thân mật này, Lâm Hi nhất thời lệ rơi đầy mặt, trước kia cô có bao nhiêu chậm chạp?
“Không có gì.” Lâm Hi bò dậy từ trên giường, không muốn nhìn lâu Quyền Hạo thêm, cô hiện giờ rối rắm.
Là lập tức không thể tiếp nhận yêu của anh sao? Trong lòng Quyền Hạo lo lắng điều này.
Anh
Buông hai tay ra, anh chăm chú nhìn cô rời đi, trong lòng xẹt qua dòng nước ấm.
Sau khi đóng cửa phòng ngủ, cô dựa lưng vào trên cửa, vỗ trái tim quá mức khiếp sợ.
“Tiểu thư, ngài làm cái gì vậy?” Từ sau khi bọn họ đi vào, Trần Tiêu vẫn đứng ngoài cửa, chờ tiểu thư nhà mình ra ngoài, anh loáng thoáng nghe được điều gì đó.
“Không có gì.” Dứt lời, cô mở cửa phòng ngủ của mình, đi vào.
Trần Tiêu đi theo, nhìn vẻ mặt kinh ngạc quá mức của tiểu thư nhà mình, anh đoán được, “Tiểu thư, có phải thiếu gia tỏ tình với ngài không?”
Bị Trần Tiêu đoán trúng, sắc mặt Lâm Hi không được tốt, “Mắc mớ gì tới anh? Một quản gia làm xong chuyện anh nên làm là được rồi, xen vào việc của người khác không có kết quả tốt gì.”
“Tiểu thư, không, tin tưởng tương lai không xa, tôi phải đổi giọng gọi cô là thiếu phu nhân.” Trần Tiêu hơi nhạo báng, khi không thấy được vẻ mặt tức giận của tiểu thư nhà mình, “Thật ra thì tiểu thư...”
“Anh đi chết đi.” Lâm Hi cầm gối đập lên người Trần Tiêu, “Lập tức cút cho tôi.”
Gối ôm mềm nhũn đập lên người, Trần Tiêu cảm giác thật thoải mái, thấy tiểu thư nhà mình trợn mắt, anh thức thời cút. Ừ, hiện giờ anh vẫn không nên quấy rầy tiểu thư nhà mình, để tiểu thư một mình một chỗ, tư từ tiêu hóa sự thật cô không dám tin.
Nằm trên ghế sa lon, trong ngực ôm gối ôm, cô gần như muốn chôn mặt trong gối ôm. Trong đầu rối loạn, rất hỗn loạn, chuyện ngày hôm nay cũng nảy sinh nhận thức mới của cô về bọn họ.
Năm chữ vợ yêu Lâm Hi Nhi giống như khắc trong đầu cô, vẻ mặt đau lòng muốn chết của Thẩm Cảnh Kỳ không xua đi được, Quyền Hạo tỏ tình, tât cả đều khiến cho cô luống cuống không dứt. Đây là chuyện gì?! Thần ơi, xin nói cho cô biết, nên làm cái gì đây?
Một buổi chiều, Lâm Hi rối rắm nằm lăn qua lăn lại trên giường.
Cửa bị Quyền Hạo mở ra, anh cười yếu ớt nhìn cô lăn qua lăn lại trên giường, “Hi nhi, sao vậy?”
Trước kia không cảm thấy cách gọi Hi nhi này ẩn chứa cái gì, bây giờ vừa nghe cách gọi thân mật này, Lâm Hi nhất thời lệ rơi đầy mặt, trước kia cô có bao nhiêu chậm chạp?
“Không có gì.” Lâm Hi bò dậy từ trên giường, không muốn nhìn lâu Quyền Hạo thêm, cô hiện giờ rối rắm.
Là lập tức không thể tiếp nhận yêu của anh sao? Trong lòng Quyền Hạo lo lắng điều này.
Anh
/132
|