Editor: Puck
Sau khi cho Quyền Hạo uống thuốc xong, Lâm Hi giống như dụ dỗ con nít dỗ anh ngủ.
Rón rén chuẩn bị đi ra khỏi phòng anh, cô chuẩn bị đóng cửa rời đi, ngay lúc này, hai mắt nhắm lại của Quyền Hạo lại một lần nữa mở ra, anh nhìn chăm chú vào cô, “Hi nhi.”
Lâm Hi ghét bỏ nhíu nhíu mày, “Quyền Hạo, anh cũng không phải con nít, tôi không cần ngủ cùng anh chứ. Tôi rất mệt mỏi, tôi muốn đi ngủ.”
Không đợi Quyền Hạo cãi lại, cô đã đóng cửa lại.
Trở lại phòng của mình, cô nằm trên giường thành hình chữ đại (大), thở ra một hơi thật sâu.
Tròng mắt như biển rộng âm u không chớp nhìn chăm chú vào cửa phòng đã đóng chặt, khóe môi Quyền Hạo cong lên một đường cong cực đẹp, chỗ sâu nơi đáy mắt đều là nụ cười thỏa mãn, có cô thật tốt!
Ba ngày sau, bệnh của Quyền Hạo hoàn toàn khỏi hẳn, Lâm Hi cũng nhẹ nhõm đi không ít, rốt cuộc không cần chăm sóc Quyền Hạo giống như trí thông minh bị giảm xuống rồi, một người lớn, khi ngã bệnh giống như đứa nhỏ, mệt đến cô quá.
Buổi sáng sớm này, Lâm Hi ăn điểm tâm xong, liền muốn đi đại học B lên lớp.
“Hi nhi, anh đưa em đi.” Quyền Hạo vội vàng đặt đũa trong tay xuống, đi tới trước mặt cô.
Kể từ sau khi Lâm Hi yêu cầu lái xe, Quyền Hạo đã bị tước đoạt quyền lợi lái xe đưa cô đi học.
“Tôi tự lái xe được.” Lâm Hi từ chối để anh đưa đón, cô muốn tự mình lái xe.
“Hi nhi...” Quyền Hạo không muốn bỏ qua cơ hội ở chung một chỗ với cô.
“Đừng gọi, tôi tự lái xe, anh đi làm việc đi.” Lâm Hi cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài, dáng vẻ không kiên nhẫn như vậy, không có gì khác ngày thường.
Chạy chiếc Ferrari chọc mắt người tới trường học, Lâm Hi đã sớm thành thói quen với ánh mắt khác thường của người khác nhìn cô, bình tĩnh ung dung dừng xe xong, liền đi tới khu giảng đường.
Ngồi ở trong phòng học, vừa mới mở sách giáo khoa, trước mặt cô đã xuất hiện một gương mặt phóng đại.
“Lâm Hi, sao ba ngày nay em không đến trường học?” Tiếu Thần cợt nhả hỏi.
“Tiếu Thần, anh trở thành bà tám khi nào vậy?” Lâm Hi lườm anh ta trắng mắt, châm chọc hỏi ngược lại.
“Này, dù sao thì hai chúng ta cũng là bạn bè, không cần châm chọc anh như vậy chứ?” Tiếu Thần tỏ vẻ không chịu nổi nội thương, khổ sở không chịu nổi nghiêm mặt nói.
“Đây không phải là châm chọc, đây là sự thật.”
“Khi nào thì em mới có thể không châm chọc anh?”
“Không có ngày đó.”
“Lâm Hi, đã có ai từng nói em thật nham hiểm chưa?”
“Có, nhưng mà bọn họ đều chết hết, anh còn chưa chết.”
Đối thoại một phen, Tiếu Thần bị câu trả lời máu lạnh vô tình của Lâm Hi đánh bại, quả thật định máu tươi ba thước, chìm chết Lâm Hi này.
“Không cười giỡn với em, hôm nay là sinh nhật mười chín tuổi của anh, cùng đi vui đùa một chút chứ?” Tiếu Thần thu lại nụ cười lưu manh, nghiêm trang hỏi.
“Không thành vấn đề.” Lâm Hi xòe mười ngón tay, phát ra tiếng bốp bốp.
“Vậy tối nay gặp.” Lấy được trả lời khẳng định của Lâm Hi, Tiếu Thần cười cười rời đi.
“Hi nhi, không thể trở về sớm một chút sao?” Giọng Quyền Hạo rất bình thường, nhưng trong mắt chứa đầy buồn bã.
“Không thể, hôm nay là sinh nhật của Tiếu Thần.” Lâm Hi nói gọn gàng dứt khoát.
Dù sao Tiếu Thần cũng là bạn bè quen biết một năm, ăn mừng sinh nhật với anh ta, cũng không có gì. diee ndda fnleeq uysd doon
Tuy Lâm Hi nghĩ vậy, nhưng Quyền Hạo không nghĩ thế. Trong lòng anh hơi đau, hình như có thể ngửi thấy mùi dấm trong không khí. Cũng chỉ là bạn bè quen biết một năm, cứ thân mật như vậy!
“Anh và em cùng đi.” Từ sau khi Tiếu Thần kia xuất hiện, thì Quyền Hạo có ý thức nguy cơ, hiện giờ rất muốn đi cùng cô.
“Anh đi đón em.”
“Tôi lái xe, không cần anh đón.”
Khi Tiếu Thần từ trong phòng bao đi ra thì nhìn thấy Lâm Hi vẫn còn đang gọi điện thoại, không nhịn được thúc giục Lâm Hi đi vào sớm một chút, anh đang cắt bánh kem.
“Cứ như vậy, tôi không nhiều lời với anh, hẹn gặp lại.” Thọ tinh * đã ra thúc giục cô, cô cúp điện thoại.
(*) Thọ tinh: Người được chúc thọ, người có ngày sinh nhật đang được tổ chức
Quyền Hạo ở bên kia nghe được giọng Tiếu Thần, trong
Sau khi cho Quyền Hạo uống thuốc xong, Lâm Hi giống như dụ dỗ con nít dỗ anh ngủ.
Rón rén chuẩn bị đi ra khỏi phòng anh, cô chuẩn bị đóng cửa rời đi, ngay lúc này, hai mắt nhắm lại của Quyền Hạo lại một lần nữa mở ra, anh nhìn chăm chú vào cô, “Hi nhi.”
Lâm Hi ghét bỏ nhíu nhíu mày, “Quyền Hạo, anh cũng không phải con nít, tôi không cần ngủ cùng anh chứ. Tôi rất mệt mỏi, tôi muốn đi ngủ.”
Không đợi Quyền Hạo cãi lại, cô đã đóng cửa lại.
Trở lại phòng của mình, cô nằm trên giường thành hình chữ đại (大), thở ra một hơi thật sâu.
Tròng mắt như biển rộng âm u không chớp nhìn chăm chú vào cửa phòng đã đóng chặt, khóe môi Quyền Hạo cong lên một đường cong cực đẹp, chỗ sâu nơi đáy mắt đều là nụ cười thỏa mãn, có cô thật tốt!
Ba ngày sau, bệnh của Quyền Hạo hoàn toàn khỏi hẳn, Lâm Hi cũng nhẹ nhõm đi không ít, rốt cuộc không cần chăm sóc Quyền Hạo giống như trí thông minh bị giảm xuống rồi, một người lớn, khi ngã bệnh giống như đứa nhỏ, mệt đến cô quá.
Buổi sáng sớm này, Lâm Hi ăn điểm tâm xong, liền muốn đi đại học B lên lớp.
“Hi nhi, anh đưa em đi.” Quyền Hạo vội vàng đặt đũa trong tay xuống, đi tới trước mặt cô.
Kể từ sau khi Lâm Hi yêu cầu lái xe, Quyền Hạo đã bị tước đoạt quyền lợi lái xe đưa cô đi học.
“Tôi tự lái xe được.” Lâm Hi từ chối để anh đưa đón, cô muốn tự mình lái xe.
“Hi nhi...” Quyền Hạo không muốn bỏ qua cơ hội ở chung một chỗ với cô.
“Đừng gọi, tôi tự lái xe, anh đi làm việc đi.” Lâm Hi cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài, dáng vẻ không kiên nhẫn như vậy, không có gì khác ngày thường.
Chạy chiếc Ferrari chọc mắt người tới trường học, Lâm Hi đã sớm thành thói quen với ánh mắt khác thường của người khác nhìn cô, bình tĩnh ung dung dừng xe xong, liền đi tới khu giảng đường.
Ngồi ở trong phòng học, vừa mới mở sách giáo khoa, trước mặt cô đã xuất hiện một gương mặt phóng đại.
“Lâm Hi, sao ba ngày nay em không đến trường học?” Tiếu Thần cợt nhả hỏi.
“Tiếu Thần, anh trở thành bà tám khi nào vậy?” Lâm Hi lườm anh ta trắng mắt, châm chọc hỏi ngược lại.
“Này, dù sao thì hai chúng ta cũng là bạn bè, không cần châm chọc anh như vậy chứ?” Tiếu Thần tỏ vẻ không chịu nổi nội thương, khổ sở không chịu nổi nghiêm mặt nói.
“Đây không phải là châm chọc, đây là sự thật.”
“Khi nào thì em mới có thể không châm chọc anh?”
“Không có ngày đó.”
“Lâm Hi, đã có ai từng nói em thật nham hiểm chưa?”
“Có, nhưng mà bọn họ đều chết hết, anh còn chưa chết.”
Đối thoại một phen, Tiếu Thần bị câu trả lời máu lạnh vô tình của Lâm Hi đánh bại, quả thật định máu tươi ba thước, chìm chết Lâm Hi này.
“Không cười giỡn với em, hôm nay là sinh nhật mười chín tuổi của anh, cùng đi vui đùa một chút chứ?” Tiếu Thần thu lại nụ cười lưu manh, nghiêm trang hỏi.
“Không thành vấn đề.” Lâm Hi xòe mười ngón tay, phát ra tiếng bốp bốp.
“Vậy tối nay gặp.” Lấy được trả lời khẳng định của Lâm Hi, Tiếu Thần cười cười rời đi.
“Hi nhi, không thể trở về sớm một chút sao?” Giọng Quyền Hạo rất bình thường, nhưng trong mắt chứa đầy buồn bã.
“Không thể, hôm nay là sinh nhật của Tiếu Thần.” Lâm Hi nói gọn gàng dứt khoát.
Dù sao Tiếu Thần cũng là bạn bè quen biết một năm, ăn mừng sinh nhật với anh ta, cũng không có gì. diee ndda fnleeq uysd doon
Tuy Lâm Hi nghĩ vậy, nhưng Quyền Hạo không nghĩ thế. Trong lòng anh hơi đau, hình như có thể ngửi thấy mùi dấm trong không khí. Cũng chỉ là bạn bè quen biết một năm, cứ thân mật như vậy!
“Anh và em cùng đi.” Từ sau khi Tiếu Thần kia xuất hiện, thì Quyền Hạo có ý thức nguy cơ, hiện giờ rất muốn đi cùng cô.
“Anh đi đón em.”
“Tôi lái xe, không cần anh đón.”
Khi Tiếu Thần từ trong phòng bao đi ra thì nhìn thấy Lâm Hi vẫn còn đang gọi điện thoại, không nhịn được thúc giục Lâm Hi đi vào sớm một chút, anh đang cắt bánh kem.
“Cứ như vậy, tôi không nhiều lời với anh, hẹn gặp lại.” Thọ tinh * đã ra thúc giục cô, cô cúp điện thoại.
(*) Thọ tinh: Người được chúc thọ, người có ngày sinh nhật đang được tổ chức
Quyền Hạo ở bên kia nghe được giọng Tiếu Thần, trong
/132
|