“Sao em lại không có tính người như vậy.” Nóng lòng muốn tìm một chỗ ẩn núp, trong lòng Trịnh Thủy Tinh lạnh lẽo, sợ hãi không khỏi khiến cho cô sợ run cả người.
Đảo mắt quan sát tỉ mỉ dáng vẻ cô gái trước mắt, Lâm Hi ngồi trên ghế sa lon, “Chị nói cảnh ngộ chị gặp phải là gì?” Sợ hãi và vô dụng trong mắt cô gái này, đều là chuyện cô đã từng trải qua.
Cặp mắt quyến rũ câu người của Trịnh Thủy Tinh giờ phút này hiện đầy hơi nước, cắn răng thật chặt, không để cho nước mắt của mình chảy xuống. Lòng người đều yếu ớt, bản thân một người bị uất ức luôn có thể giữ vững nụ cười, chỉ khi nào có người hỏi mình tại sao, nước mắt sẽ không nhịn được rớt xuống.
Lâm Hi cũng nhìn thấy vẻ mặt sắp khóc của Trịnh Thủy Tinh, nghĩ tới trí nhớ hai mươi năm trước, chợt có thể hiểu được cô gái trước mắt này rồi. Nhíu nhẹ đôi mày thanh tú, cô chỉ chỉ vào ghế sa lon, cằm khẽ nhếch lên: “Ngồi xuống từ từ nói đi.” di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Mặc dù cô gái trước mắt nhìn giống như một người chưa thành niên, nhưng cô không thể so sánh với trầm ổn tản mát ra trên người cô ta.
Cảm xúc chỉ mất khống chế trong chốc lát, Trịnh Thủy Tinh thu hồi hơi nước trong mắt, cố làm ra vẻ không có chuyện gì nở nụ cười nhẹ nhõm, không biết rằng nụ cười nhuốm khổ sở còn khó nhìn hơn dáng vẻ sắp khóc vừa rồi.
Nhìn xéo Trịnh Thủy tinh ngồi ở bên cạnh cô, Lâm Hi dùng ánh mắt ý bảo cô ta có thể nói.
“Chị là đứa nhỏ sinh ra trong một gia đình nghèo...” Trịnh Thủy Tinh cân nhắc lại ký ức của mình, tính toán nói chuyện từ nhỏ, cô không ngại nói toàn bộ những gì mình đã trải qua cho cô gái bên cạnh nghe, bị đè nén lâu lắm rồi, muốn nói hết những lời này ra.
“Em không muốn nghe chuyện xưa gì mà từ nhỏ đến lớn, chị chọn lựa trọng điểm thôi.”
Đôi tay nhỏ bé run lên, Trịnh Thủy Tinh mím môi cười cười.
“Con nhà nghèo, từ nhỏ bị người khinh bỉ, bởi vì thích một người, vì có thể đến gần người đó hơn, cho nên tiến vào làng giải trí, không ngờ làng giải trí đen tối như vậy, bọn họ ép buộc chị phải lên giường với một ông già, chị không chịu, bọn họ định bắt chị trở về.” Vốn định rõ ràng rành mạch nói quá trình mình đã trải qua cho cô bé này nghe, nhưng nhìn thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của cô ấy, Trịnh Thủy Tinh nói ngắn ngủi mấy câu đã khái quát được con đường nửa đời trước của cô.
“Em tên Lâm Hi, chị tên là gì vậy?” Nghe được lời Trịnh Thủy Tinh nói, Lâm Hi không có tình cảm dư thừa cho rằng Trịnh Thủy Tinh rất đáng thương.
“Chị tên Trịnh Thủy Tinh.” Ánh mắt của Lâm Hi quá mức sắc bén, khí thế hào hùng, Trịnh Thủy Tinh không nhịn được muốn thần phục. Trong lòng mơ hồ suy đoán, Lâm Hi do gia tộc lớn nào bồi dưỡng ra được.
Đột nhiên đứng lên, Lâm Hi từ trên cao nhìn xuống Trịnh Thủy Tinh, “Tối nay chị có thể ngủ lại đây.” Cô không cảm thấy có gì khác về Trịnh Thủy Tinh đột nhiên xông vào phòng cô, từ trong mắt Trịnh Thủy Tinh, cô có thể thấy được sợ hãi
Đảo mắt quan sát tỉ mỉ dáng vẻ cô gái trước mắt, Lâm Hi ngồi trên ghế sa lon, “Chị nói cảnh ngộ chị gặp phải là gì?” Sợ hãi và vô dụng trong mắt cô gái này, đều là chuyện cô đã từng trải qua.
Cặp mắt quyến rũ câu người của Trịnh Thủy Tinh giờ phút này hiện đầy hơi nước, cắn răng thật chặt, không để cho nước mắt của mình chảy xuống. Lòng người đều yếu ớt, bản thân một người bị uất ức luôn có thể giữ vững nụ cười, chỉ khi nào có người hỏi mình tại sao, nước mắt sẽ không nhịn được rớt xuống.
Lâm Hi cũng nhìn thấy vẻ mặt sắp khóc của Trịnh Thủy Tinh, nghĩ tới trí nhớ hai mươi năm trước, chợt có thể hiểu được cô gái trước mắt này rồi. Nhíu nhẹ đôi mày thanh tú, cô chỉ chỉ vào ghế sa lon, cằm khẽ nhếch lên: “Ngồi xuống từ từ nói đi.” di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Mặc dù cô gái trước mắt nhìn giống như một người chưa thành niên, nhưng cô không thể so sánh với trầm ổn tản mát ra trên người cô ta.
Cảm xúc chỉ mất khống chế trong chốc lát, Trịnh Thủy Tinh thu hồi hơi nước trong mắt, cố làm ra vẻ không có chuyện gì nở nụ cười nhẹ nhõm, không biết rằng nụ cười nhuốm khổ sở còn khó nhìn hơn dáng vẻ sắp khóc vừa rồi.
Nhìn xéo Trịnh Thủy tinh ngồi ở bên cạnh cô, Lâm Hi dùng ánh mắt ý bảo cô ta có thể nói.
“Chị là đứa nhỏ sinh ra trong một gia đình nghèo...” Trịnh Thủy Tinh cân nhắc lại ký ức của mình, tính toán nói chuyện từ nhỏ, cô không ngại nói toàn bộ những gì mình đã trải qua cho cô gái bên cạnh nghe, bị đè nén lâu lắm rồi, muốn nói hết những lời này ra.
“Em không muốn nghe chuyện xưa gì mà từ nhỏ đến lớn, chị chọn lựa trọng điểm thôi.”
Đôi tay nhỏ bé run lên, Trịnh Thủy Tinh mím môi cười cười.
“Con nhà nghèo, từ nhỏ bị người khinh bỉ, bởi vì thích một người, vì có thể đến gần người đó hơn, cho nên tiến vào làng giải trí, không ngờ làng giải trí đen tối như vậy, bọn họ ép buộc chị phải lên giường với một ông già, chị không chịu, bọn họ định bắt chị trở về.” Vốn định rõ ràng rành mạch nói quá trình mình đã trải qua cho cô bé này nghe, nhưng nhìn thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của cô ấy, Trịnh Thủy Tinh nói ngắn ngủi mấy câu đã khái quát được con đường nửa đời trước của cô.
“Em tên Lâm Hi, chị tên là gì vậy?” Nghe được lời Trịnh Thủy Tinh nói, Lâm Hi không có tình cảm dư thừa cho rằng Trịnh Thủy Tinh rất đáng thương.
“Chị tên Trịnh Thủy Tinh.” Ánh mắt của Lâm Hi quá mức sắc bén, khí thế hào hùng, Trịnh Thủy Tinh không nhịn được muốn thần phục. Trong lòng mơ hồ suy đoán, Lâm Hi do gia tộc lớn nào bồi dưỡng ra được.
Đột nhiên đứng lên, Lâm Hi từ trên cao nhìn xuống Trịnh Thủy Tinh, “Tối nay chị có thể ngủ lại đây.” Cô không cảm thấy có gì khác về Trịnh Thủy Tinh đột nhiên xông vào phòng cô, từ trong mắt Trịnh Thủy Tinh, cô có thể thấy được sợ hãi
/132
|