Editor: Puck
Trạng thái điên cuồng đêm hôm đó của Quyền Hạo, Lâm Hi không hỏi tới, càng không điều tra, cứ làm như không có việc gì xảy ra tiếp tục sống cuộc sống của cô.
Lưu lượng người trên đường ở đế đô cực lớn, nhìn đám người nhốn nháo, Lâm Hi nhìn Mã Kiều Thần hăng hái bừng lên bên cạnh, bất đắc dĩ khẽ thở dài một tiếng, chấp nhận tiếp tục đi dạo với cô ấy.
Khó có được ngày nghỉ, cô không ở nhà ngủ cũng không đi chơi, đi dạo phố với một người cuồng mua đồ như vậy quả thật chính là tự chịu tội.
“Lâm Hi, cho này.” Sinh ra ở quan lại thế gia, Mã Kiều Thần cũng không có thói quen cái gọi là quý tộc, lúc này cô đang cầm một ly trà sữa đưa cho Lâm Hi.
Nhận lấy trà sữa, Lâm Hi cũng không định uống.
“Lâm Hi, có thể kêu bọn họ cách xa chúng ta một chút không, chỉ là đi dạo phố, không cần tù túng như vậy chứ?” Nhìn bọn vệ sĩ sau lưng Lâm Hi, Mã Kiều Thần chỉ muốn nói Quyền thiếu coi chừng Lâm Hi quá chặt, giống như chỉ sợ cô bị ai đó cướp đi vậy.
Lâm Hi xoay người nhìn chăm chú vào bọn vệ sĩ mặc âu phục màu đen nhìn máy móc, lại nhìn đám người chung quanh nhìn bọn họ bằng ánh mắt kỳ quái, “Các anh không cần theo tôi, các anh trở về đi.” Mỗi lần ra cửa, Quyền Hạo đều làm đến khẩn trương, như thế nào cũng muốn lấy ra một nhóm lớn vệ sĩ đi theo cô, đừng bảo người khác nhìn thấy không được tự nhiên, bản thân cô cũng cảm thấy quái dị.
“Tiểu thư, chúng tôi không thể cãi lại mệnh lệnh của thiếu gia.” Lý Thắng khẽ cúi đầu, cung kính nói.
Vừa nghe Lý Thắng lấy Quyền Hạo ra ép cô, Lâm Hi cười một tiếng xấu xa, chậm rãi nâng khóe môi lên, “Anh không cần phải nói gì, lập tức cút ngay cho tôi.” dinendian.lơqid]on
Lý Thắng và người dưới của anh bất động đứng yên tại chỗ, anh xuất thân từ lính đặc biệt, sau khi giải ngũ bán mạng cho nhà họ Quyền, Quyền thiếu là chủ của anh, anh không thể cãi lại mệnh lệnh của Quyền thiếu, không vui trong mắt tiểu thư nhà mình, anh cho dù nhìn thấy, cũng chỉ có thể giả bộ như không thấy.
Đã uống vài ngụm trà sữa, Mã Kiều Thần nhận thấy được tình huống hơi nghiêm trọng, sặc một cái, “Lâm Hi, cứ để cho bọn họ đi theo đi, cũng không có gì.”
“Hoặc bây giờ các anh cút ngay cho tôi, hoặc toàn bộ bị phái đến bên Tây Tạng giúp đỡ Quyền Tĩnh Thiên. Các anh chọn cái nào?” Năm ngoái Quyền Tĩnh Thiên đẩy cô rơi xuống nước, nhà họ Quyền xử phạt Quyền Tính Thiên chính là để cho anh ta đi Tây Tạng ba năm, xử lý những phần tư độc lập Tây Tạng kia, theo cô biết, nhà họ Quyền thu hồi tất cả đặc quyền của Quyền Tĩnh Thiên, kể cả một vệ sĩ cũng không cho anh ta. Cô nghĩ lúc này phái một nhóm vệ sĩ đi cho Quyền Tĩnh Thiên, nói thế nào cũng là cho anh ta chút trợ giúp mà thôi.
Các vệ sĩ nghe vậy, sửng sốt cả người.
Nhà họ Quyền ai mà không biết hiện giờ Quyền Tĩnh Thiên đang bị chịu phạt, còn có một năm nữa mới có thể trở về đế đô. Bộ máy chính quyền khu tự trị Tây Tạng lộn xộn, Quyền Tĩnh Thiên làm chuyên viên trung ương đặc phái tới bị ám sát vài lần, có một lần đấu súng bị thương nặng suýt chết, cho dù như vậy, nhà họ Quyền cũng chẳng thèm quan tâm đến Quyền Tĩnh Thiên, hoàn cảnh bên người anh ta quá mức nguy hiểm, tuy bọn họ có thể vì nhà họ Quyền mà vào sinh ra tử, nhưng bảo vệ một người đã bị nhà họ Quyền bỏ rơi thì bọn họ không muốn.
“Tiểu thư.” Lý Thắng cũng nghĩ đến cuộc sống khổ sở ở Tây Tạng, nhưng nghĩ đến Quyền thiếu, anh không dám dao động suy nghĩ trong lòng, chỉ có thể kiên định theo mệnh lệnh của Quyền thiếu.
“Tôi nói, nơi này là đế đô, là nơi Quyền thiếu một tay che trời, Mã tiểu thư theo ở bên cạnh tôi, tôi có thể xảy ra chuyện gì?” Với bản lĩnh của cô, muốn tìm cô gây phiền toái cũng phải có khả năng một chút, cô không muốn mỗi lần ra cửa đều bị một đám người đi theo cô, phiền chết rồi.
“Các anh lập tức rời đi cho tôi, tôi không cần các anh bảo vệ.” Thấy các vệ sĩ vẫn bất động, Lâm Hi nhíu đôi mày thanh tú, cô rất ít khi tức giận, trên mặt lộ vẻ tức giận, “Biến, không cút tối nay toàn bộ phái đi Tây Tạng bảo vệ Quyền Tĩnh Thiên.” Vào lúc tối quan trọng, vẫn dùng một chút thủ đoạn uy hiếp tương đối tốt.
Tiểu thư nhà mình tức giận, làm thủ lĩnh vệ sĩ Lý Thắng rất khó khăn, Quyền thiếu ra lệnh phải nghe, tiểu thư ra lệnh không thể coi thường, trong lòng cân nhắc hơn thiệt một chút, anh rất nhanh làm ra lựa chọn, “Tiểu thư, xin ngài chú ý an toàn!”
Dứt lời, Lý Thắng mang theo người của mình rời đi.
“Đại ca, chúng ta không bảo vệ tiểu thư, Quyền thiếu sẽ trách tội xuống.” Vệ sĩ Giáp rất
Trạng thái điên cuồng đêm hôm đó của Quyền Hạo, Lâm Hi không hỏi tới, càng không điều tra, cứ làm như không có việc gì xảy ra tiếp tục sống cuộc sống của cô.
Lưu lượng người trên đường ở đế đô cực lớn, nhìn đám người nhốn nháo, Lâm Hi nhìn Mã Kiều Thần hăng hái bừng lên bên cạnh, bất đắc dĩ khẽ thở dài một tiếng, chấp nhận tiếp tục đi dạo với cô ấy.
Khó có được ngày nghỉ, cô không ở nhà ngủ cũng không đi chơi, đi dạo phố với một người cuồng mua đồ như vậy quả thật chính là tự chịu tội.
“Lâm Hi, cho này.” Sinh ra ở quan lại thế gia, Mã Kiều Thần cũng không có thói quen cái gọi là quý tộc, lúc này cô đang cầm một ly trà sữa đưa cho Lâm Hi.
Nhận lấy trà sữa, Lâm Hi cũng không định uống.
“Lâm Hi, có thể kêu bọn họ cách xa chúng ta một chút không, chỉ là đi dạo phố, không cần tù túng như vậy chứ?” Nhìn bọn vệ sĩ sau lưng Lâm Hi, Mã Kiều Thần chỉ muốn nói Quyền thiếu coi chừng Lâm Hi quá chặt, giống như chỉ sợ cô bị ai đó cướp đi vậy.
Lâm Hi xoay người nhìn chăm chú vào bọn vệ sĩ mặc âu phục màu đen nhìn máy móc, lại nhìn đám người chung quanh nhìn bọn họ bằng ánh mắt kỳ quái, “Các anh không cần theo tôi, các anh trở về đi.” Mỗi lần ra cửa, Quyền Hạo đều làm đến khẩn trương, như thế nào cũng muốn lấy ra một nhóm lớn vệ sĩ đi theo cô, đừng bảo người khác nhìn thấy không được tự nhiên, bản thân cô cũng cảm thấy quái dị.
“Tiểu thư, chúng tôi không thể cãi lại mệnh lệnh của thiếu gia.” Lý Thắng khẽ cúi đầu, cung kính nói.
Vừa nghe Lý Thắng lấy Quyền Hạo ra ép cô, Lâm Hi cười một tiếng xấu xa, chậm rãi nâng khóe môi lên, “Anh không cần phải nói gì, lập tức cút ngay cho tôi.” dinendian.lơqid]on
Lý Thắng và người dưới của anh bất động đứng yên tại chỗ, anh xuất thân từ lính đặc biệt, sau khi giải ngũ bán mạng cho nhà họ Quyền, Quyền thiếu là chủ của anh, anh không thể cãi lại mệnh lệnh của Quyền thiếu, không vui trong mắt tiểu thư nhà mình, anh cho dù nhìn thấy, cũng chỉ có thể giả bộ như không thấy.
Đã uống vài ngụm trà sữa, Mã Kiều Thần nhận thấy được tình huống hơi nghiêm trọng, sặc một cái, “Lâm Hi, cứ để cho bọn họ đi theo đi, cũng không có gì.”
“Hoặc bây giờ các anh cút ngay cho tôi, hoặc toàn bộ bị phái đến bên Tây Tạng giúp đỡ Quyền Tĩnh Thiên. Các anh chọn cái nào?” Năm ngoái Quyền Tĩnh Thiên đẩy cô rơi xuống nước, nhà họ Quyền xử phạt Quyền Tính Thiên chính là để cho anh ta đi Tây Tạng ba năm, xử lý những phần tư độc lập Tây Tạng kia, theo cô biết, nhà họ Quyền thu hồi tất cả đặc quyền của Quyền Tĩnh Thiên, kể cả một vệ sĩ cũng không cho anh ta. Cô nghĩ lúc này phái một nhóm vệ sĩ đi cho Quyền Tĩnh Thiên, nói thế nào cũng là cho anh ta chút trợ giúp mà thôi.
Các vệ sĩ nghe vậy, sửng sốt cả người.
Nhà họ Quyền ai mà không biết hiện giờ Quyền Tĩnh Thiên đang bị chịu phạt, còn có một năm nữa mới có thể trở về đế đô. Bộ máy chính quyền khu tự trị Tây Tạng lộn xộn, Quyền Tĩnh Thiên làm chuyên viên trung ương đặc phái tới bị ám sát vài lần, có một lần đấu súng bị thương nặng suýt chết, cho dù như vậy, nhà họ Quyền cũng chẳng thèm quan tâm đến Quyền Tĩnh Thiên, hoàn cảnh bên người anh ta quá mức nguy hiểm, tuy bọn họ có thể vì nhà họ Quyền mà vào sinh ra tử, nhưng bảo vệ một người đã bị nhà họ Quyền bỏ rơi thì bọn họ không muốn.
“Tiểu thư.” Lý Thắng cũng nghĩ đến cuộc sống khổ sở ở Tây Tạng, nhưng nghĩ đến Quyền thiếu, anh không dám dao động suy nghĩ trong lòng, chỉ có thể kiên định theo mệnh lệnh của Quyền thiếu.
“Tôi nói, nơi này là đế đô, là nơi Quyền thiếu một tay che trời, Mã tiểu thư theo ở bên cạnh tôi, tôi có thể xảy ra chuyện gì?” Với bản lĩnh của cô, muốn tìm cô gây phiền toái cũng phải có khả năng một chút, cô không muốn mỗi lần ra cửa đều bị một đám người đi theo cô, phiền chết rồi.
“Các anh lập tức rời đi cho tôi, tôi không cần các anh bảo vệ.” Thấy các vệ sĩ vẫn bất động, Lâm Hi nhíu đôi mày thanh tú, cô rất ít khi tức giận, trên mặt lộ vẻ tức giận, “Biến, không cút tối nay toàn bộ phái đi Tây Tạng bảo vệ Quyền Tĩnh Thiên.” Vào lúc tối quan trọng, vẫn dùng một chút thủ đoạn uy hiếp tương đối tốt.
Tiểu thư nhà mình tức giận, làm thủ lĩnh vệ sĩ Lý Thắng rất khó khăn, Quyền thiếu ra lệnh phải nghe, tiểu thư ra lệnh không thể coi thường, trong lòng cân nhắc hơn thiệt một chút, anh rất nhanh làm ra lựa chọn, “Tiểu thư, xin ngài chú ý an toàn!”
Dứt lời, Lý Thắng mang theo người của mình rời đi.
“Đại ca, chúng ta không bảo vệ tiểu thư, Quyền thiếu sẽ trách tội xuống.” Vệ sĩ Giáp rất
/132
|