Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi

Chương 33 - Chương 32

/132


Editor: Puck

Khi cô xuất hiện ở trước mắt anh, khi cô dùng cặp mắt trong suốt như nước suối nhìn anh thì anh chỉ cảm giác trái tim mình bỗng dưng nhanh chóng nhảy lên, máu cả người đều đang nhanh chóng di động, từng tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào.

Một khắc kia, anh rốt cuộc biết được, cái gì gọi là liếc mắt đã biết.

Tim của anh, thân thể của anh đều đang nói cho anh biết, cô gái này là người trong số mệnh của anh.

Khi đó anh đang nghĩ, cuộc đời của anh sẽ bị nắm giữ trong tay một cô gái giống như ăn mày này sao?

Thân thể đau đớn không chịu nổi đang không ngừng nhắc nhở anh, anh cần cô bao nhiêu.

Nhưng mà bây giờ anh không muốn để cho cô thấy dáng vẻ xấu xí này của anh, cô còn quá nhỏ, chỉ cần chờ tới khi cô mười tám tuổi, tất cả đều tốt.

Lâm Hi đã hoàn toàn sững sờ, thấy dáng vẻ này của Quyền Hạo, không biết làm sao.

“Anh làm sao vậy?” Cô không hề cố ý ngụy trang nữa, giọng quan tâm nhàn nhạt hỏi.

Thấy cô đến gần, anh chật vật trên giường, hô hấp dồn dập, theo vách tường, ngón tay đang dùng sức túm rèm cửa sổ, “Em đừng tới đây.”

Cô định tiến lên đỡ anh, dáng vẻ bây giờ của anh giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Nghe được anh quát bảo dừng lại, cô đứng cách đó không xa nhìn anh, “Anh làm sao vậy, cần gọi bác sỹ không?” Tuy cô không có bao nhiêu tình cảm với anh, nhưng sống cùng dưới hiên nhà gần một năm, nhìn thấy anh khổ sở thành ra như vậy, cô khó tránh khỏi có chút lo lắng.

“Không cần, Hi nhi, em đi ra ngoài, chỉ cần em đi ra ngoài là được.” Hô hấp của anh dồn dập, giống như chịu nhịn đau đớn khổng lồ.

Chưa bao giờ ở cùng người trong số mệnh vào đêm trăng tròn, giờ khắc này anh mới biết, vào đêm trăng tròn ở cùng với người trong số mệnh, tự chủ trở nên rất kém cỏi, anh, hiện giờ máu toàn thân đều đang kêu gào anh muốn cô.

Nhưng mà... Không được... Cô còn quá nhỏ, không thể tiếp nhận anh làm như vậy!

Nhíu chặt chân mày, Lâm Hi tiếp tục đi về phía trước, “Anh khó chịu chỗ nào?” Dáng vẻ này của anh, khiến cho người ta lo lắng.

“Em đừng tới đây.” Cảm giác đau đớn đã ăn mòn lý trí của anh, cô đến gần anh sẽ không biết mình sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì.

Dừng bước chân lại, Lâm Hi cúi mắt nhìn thấy một lọ thuốc nhỏ rơi trên mặt đất, có thể do tò mò, cô ngồi xổm xuống nhặt lọ thuốc lên, nhìn thấy trên vỏ lọ thuốc viết ba chữ thuốc giảm đau, cô hơi nhíu mày, “Thuốc giảm đau!” Người lúc nửa giờ trước còn tốt đẹp, sao giờ phút này biến thành như vậy, còn cần uống thuốc giảm đau!

“Hi nhi, em đi ra ngoài!”

“Anh nhất định muốn tôi đi ra ngoài?” Lâm Hi cẩn thận xem xét lọ thuốc, tròng mắt đen nhánh như muốn nhìn thấu Quyền Hạo, “Nhưng bây giờ thoạt nhìn anh rất khổ sở, phải uống thuốc sao?”

Cô từng bước từng bước một đến gần Quyền Hạo, anh quát bảo dừng lại không hề có tác dụng gì với cô, cô đứng trước mặt anh, tiếp xúc gần gũi với anh.

Đau đớn không ngừng lan tràn trong cơ thể, giờ phút này anh chật vật nhất, hình như thân thể cũng không chống đỡ nổi nữa, nhìn cô trước mắt, lý trí bất cứ lúc nào cũng sẽ biến mất hoàn toàn.

Cắn chặt môi đến chảy máu, anh định điên cuồng tự làm khổ để giảm bớt đau đớn đêm trăng tròn này.

Thân thể cũng không nhịn được cơn đau này nữa, anh từ từ ngã xuống đất, “Hi nhi, em đi ra ngoài.”

“Thôi, tôi đi gọi bác sỹ thôi.” Lâm Hi xoay người, chuẩn bị nhảy qua cất bước rời đi.

Một giây kế tiếp, thân thể nhỏ gầy của cô bị anh ôm thật chặt.

Cô đứng trước mắt anh, trống rỗng trong đáy lòng kêu gào không thể buông cô ra.

Một giây khi bắt đầu ôm cô, cơn đau trong thân thể anh đang từ từ giảm bớt, trống không trong lòng được lấp đầy, anh thoải mái than một tiếng, âm thanh triền miên mà trầm thấp gọi cô, “Hi nhi.”

Thân thể nóng bóng dán lấy cô, Lâm Hi gần như trợn tròn mắt.

Bị anh ôm thật chặt quanh thân thật sự không thoải mái, cô chậm rãi nới lỏng hai tay của anh ra, xoay người ngẩng đầu nhìn anh không hiểu.

Khoảnh khắc khi hai tay bị nới lỏng ra khỏi thân thể cô, phần đau mới giảm bớt kia lại giống như thủy triều bắt đầu lan tràn ra toàn thân. Dưới ánh đèn, sắc mặt của anh hơi tái nhợt, cắn chặt hàm răng, kiềm chế kích thích nơi đáy lòng.

“Cần tôi gọi bác sỹ không?” Cô nhìn anh chăm chú hồi lâu.

“Không cần, bác sỹ không chữa khỏi.” Không thể ôm lấy cô, bàn tay to của anh nắm thật chặt tay cô, nắm chặt mười ngón tay của cô, kết nối lấy thân thể cô, như vậy cơn đau của anh mới có thể giảm bớt một chút, lý trí sẽ không biến mất.

“Anh bị bệnh gì vậy?” Bệnh gì mà khi phát tác sẽ kỳ quái như vậy? Cô ở nhà họ Quyền lâu như




/132

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status