Tất cả chuyện xảy ra trong thư phòng, Phó Trường Thanh không thể nào biết được. Mới vừa rồi từ bên ngoài về đến nhà bà nhìn thấy sắc mặt con trai tái mẹt đi ra, “Quyền Hạo, đã xảy ra chuyện gì?”
Dừng bước chân, nhìn chăm chú vào mẹ quan tâm mình, sắc mặt Quyền Hạo dễ nhìn hơn một chút, giọng nói cố hết sức thả lỏng, “Không có việc gì, con đi về trước.”
Phó Trường Thanh khẽ chớp mắt, nhìn cửa phòng đóng lại.
Bên trong thư phòng, Quyền Khê đau đầu nhìn Quyền Tĩnh Thiên đã cả người là vết thương, suy nghĩ rất nhiều biện pháp, cuối cùng ông rất bất đắc dĩ thở dài một tiếng, “Tĩnh Thiên, chú đi về đi.” Ông tuy là chủ của nhà họ Quyền, nhưng Tĩnh Thiên không phải là con trai ông, chỉ là em họ ông, Tĩnh Thiên làm việc gì sai đã bị dạy dỗ, cũng tiếp nhận gia pháp rồi, bây giờ còn quật cường không chịu nhận sai, ông cũng không có cách nào.
Quyền Tĩnh Thiên quỳ một chân trên đất, ánh mắt lạnh lùng nhìn Quyền Khê, vết thương đầy người không làm tổn hại đến vẻ kiêu ngạo của anh, anh thẳng tắp lưng, mặt âm trầm không nói một lời đi ra khỏi thư phòng. Ở ngoài cửa thư phòng, giáp mặt với Phó Trường Thanh đang kinh ngạc, anh khẽ nhếch mày, không chào hỏi Phó Trường Thanh mà rời đi.
Kinh ngạc một phút, Phó Trường Thanh không hiểu ra sao, cau mày đẩy cửa đi vào thư phòng, nhìn thấy ông xã lập tức đặt câu hỏi, “Quyền Khê, đã xảy ra chuyện gì?”
Trong giọng nói bà xã chứa nghi ngờ, Quyền Khê nặng nề thở dài một tiếng, “Hung thủ đẩy Lâm Hi xuống nước là Tĩnh Thiên.” Chuyện này xem như là chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài rồi, người nhà họ Quyền hại người nhà họ Quyền thật sự trước nay chưa từng có. d1en d4nl 3q21y d0n
“Cái gì!” Âm lượng của Phó Trường Thanh đột nhiên cất cao, không dám tin, “Tĩnh Thiên tại sao phải làm vậy?” Ý niệm bây giờ của bà chính là muốn làm thịt Quyền Tĩnh Thiên, người trong số mệnh con trai của bà cũng dám động, thật sự chán sống, thằng nhóc chết tiệt, may mà Lâm Hi không có việc gì.
“Ông cụ căn dặn, đưa Tĩnh Thiên đến doanh trại Tây Bắc lịch lãm, trong vòng ba năm không cho trở về đế đô.” Biết rõ tính tình nóng nảy của bà xã, Quyền Khê không có ý định nói quá nhiều với bà xã, tránh cho bà xã ra tay càng thêm nặng với Tĩnh Thiên.
“Đây coi là trừng phạt gì?” Phó Trường Thanh cắn răng, oán hận nói, “Ném nó đến Tây Tạng đi, chỉ cần xử lý không tốt những phần tử độc lập Tây Tạng * kia, thì để cho nó không cần quay lại nữa.”
(*) Độc lập Tây Tạng hay phong trào độc lập Tây Tạng: là một phong trào đòi độc lập cho các vùng đất mà người dân Tây Tạng sống và đòi tách biệt về mặt chính trị của những vùng đất này khỏi chế độ chính trị của cộng hòa nhân dân Trung Hoa (Theo wikipedia)
...
Xử phạt đối với Quyền Tĩnh Thiên hung thủ đẩy Lâm Hi xuống nước đã được xác định trong cuộc thảo luận giữa Quyền Khê và Phó Trường Thanh, hắn sắp bị đưa đến Tây Tạng, đảm nhiệm chuyên viên trung ương phái đi, đặc biệt xử lý phần tử độc lập Tây Tạng.
Xử phạt như vậy, Phó Trường Thanh vẫn cảm thấy không hả giận, bà lấy thân phận đương gia chủ mẫu của nhà họ Quyền triệu tập toàn bộ ám vệ bên cạnh Quyền Tĩnh Thiên, còn sử dụng đặc quyền
Dừng bước chân, nhìn chăm chú vào mẹ quan tâm mình, sắc mặt Quyền Hạo dễ nhìn hơn một chút, giọng nói cố hết sức thả lỏng, “Không có việc gì, con đi về trước.”
Phó Trường Thanh khẽ chớp mắt, nhìn cửa phòng đóng lại.
Bên trong thư phòng, Quyền Khê đau đầu nhìn Quyền Tĩnh Thiên đã cả người là vết thương, suy nghĩ rất nhiều biện pháp, cuối cùng ông rất bất đắc dĩ thở dài một tiếng, “Tĩnh Thiên, chú đi về đi.” Ông tuy là chủ của nhà họ Quyền, nhưng Tĩnh Thiên không phải là con trai ông, chỉ là em họ ông, Tĩnh Thiên làm việc gì sai đã bị dạy dỗ, cũng tiếp nhận gia pháp rồi, bây giờ còn quật cường không chịu nhận sai, ông cũng không có cách nào.
Quyền Tĩnh Thiên quỳ một chân trên đất, ánh mắt lạnh lùng nhìn Quyền Khê, vết thương đầy người không làm tổn hại đến vẻ kiêu ngạo của anh, anh thẳng tắp lưng, mặt âm trầm không nói một lời đi ra khỏi thư phòng. Ở ngoài cửa thư phòng, giáp mặt với Phó Trường Thanh đang kinh ngạc, anh khẽ nhếch mày, không chào hỏi Phó Trường Thanh mà rời đi.
Kinh ngạc một phút, Phó Trường Thanh không hiểu ra sao, cau mày đẩy cửa đi vào thư phòng, nhìn thấy ông xã lập tức đặt câu hỏi, “Quyền Khê, đã xảy ra chuyện gì?”
Trong giọng nói bà xã chứa nghi ngờ, Quyền Khê nặng nề thở dài một tiếng, “Hung thủ đẩy Lâm Hi xuống nước là Tĩnh Thiên.” Chuyện này xem như là chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài rồi, người nhà họ Quyền hại người nhà họ Quyền thật sự trước nay chưa từng có. d1en d4nl 3q21y d0n
“Cái gì!” Âm lượng của Phó Trường Thanh đột nhiên cất cao, không dám tin, “Tĩnh Thiên tại sao phải làm vậy?” Ý niệm bây giờ của bà chính là muốn làm thịt Quyền Tĩnh Thiên, người trong số mệnh con trai của bà cũng dám động, thật sự chán sống, thằng nhóc chết tiệt, may mà Lâm Hi không có việc gì.
“Ông cụ căn dặn, đưa Tĩnh Thiên đến doanh trại Tây Bắc lịch lãm, trong vòng ba năm không cho trở về đế đô.” Biết rõ tính tình nóng nảy của bà xã, Quyền Khê không có ý định nói quá nhiều với bà xã, tránh cho bà xã ra tay càng thêm nặng với Tĩnh Thiên.
“Đây coi là trừng phạt gì?” Phó Trường Thanh cắn răng, oán hận nói, “Ném nó đến Tây Tạng đi, chỉ cần xử lý không tốt những phần tử độc lập Tây Tạng * kia, thì để cho nó không cần quay lại nữa.”
(*) Độc lập Tây Tạng hay phong trào độc lập Tây Tạng: là một phong trào đòi độc lập cho các vùng đất mà người dân Tây Tạng sống và đòi tách biệt về mặt chính trị của những vùng đất này khỏi chế độ chính trị của cộng hòa nhân dân Trung Hoa (Theo wikipedia)
...
Xử phạt đối với Quyền Tĩnh Thiên hung thủ đẩy Lâm Hi xuống nước đã được xác định trong cuộc thảo luận giữa Quyền Khê và Phó Trường Thanh, hắn sắp bị đưa đến Tây Tạng, đảm nhiệm chuyên viên trung ương phái đi, đặc biệt xử lý phần tử độc lập Tây Tạng.
Xử phạt như vậy, Phó Trường Thanh vẫn cảm thấy không hả giận, bà lấy thân phận đương gia chủ mẫu của nhà họ Quyền triệu tập toàn bộ ám vệ bên cạnh Quyền Tĩnh Thiên, còn sử dụng đặc quyền
/132
|