Mã Kiều Thần sớm tự quen thuộc, Lâm Hi coi như thấy được, cô chính là không nói một lời, Mã Kiều Thần cũng có thể dài dòng hồi lâu.
Trần Tiêu đứng ở bên cạnh chuẩn bị phục vụ tiểu thư nhà mình bất cứ lúc nào, nhìn Kiều Thần tự quen thuộc lập quan hệ vào trong mắt, không nhịn được thầm khinh bỉ một phen. Nhà họ Mã dù sao cũng là nhà thế gia nhỏ hạng hai, sao lại bồi dưỡng ra một Mã tiểu thư mặt dày vô địch như vậy.
Bên này Lâm Hi nghe Mã Kiều Thần nói dài dòng không có dinh dưỡng, mà Quyền Hạo đang ở lầu trên cùng tòa nhà Lĩnh Lâm, đi tới công ty đã lâu rồi, những tài liệu trước mắt anh nhìn thật lâu cũng nhìn không vô, trong đầu đều hiện lên khuôn mặt non nót, khóe môi không tự chủ khẽ nhếch, trong tròng mắt tràn đầy nụ cười cưng chiều, trên người được hơi thở ấm áp bao vây.
Lật tài liệu giấy trắng mực đen này, trước mắt Quyền Hạo giống như xuất hiện ảo giác, khuôn mặt non nớt của cô giống như đang ở trước mặt anh, chớp mắt một cái, ảo giác hư vô biến mất, nhìn đồng hồ đeo tay trên cổ tay, bây giờ mới ba giờ chiều. Từ khi anh tới nơi này mới cách năm giờ, không biết bây giờ cô ở trong nhà có tốt không. Một khi trong đầu hiện lên khuôn mặt của cô, anh lại không khống chế được muốn biết bây giờ cô đang làm gì? Là đang ngủ nướng, hay đang phát giận với Trần Tiêu, hay còn một thân một mình bực tức... Một khi bắt đầu có phỏng đoán, anh lại không dừng lại được.
Trong lòng, giờ phút này vô cùng khát vọng được bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô chạm vào.
Cũng không ức chế được phỏng đoán về cô ở trong lòng, máu chảy vô cùng sôi trào, anh thở ra một hơi khí nóng. Thay vì ở chỗ này nghĩ ngợi, cô ở nhà sẽ làm gì? Còn không bằng anh về nhà sớm một chút.
Ý niệm này vừa mới sinh ra, di ien n#dang# yuklle e#q quiq on trong lòng của anh lập tức vô cùng ấm áp.
Nhà, cái từ này, là đáng quý đối với anh.
Nghĩ tới khuôn mặt non nớt của cô, nghĩ tới bây giờ cô đang làm gì ở trong nhà, anh cũng không quản bây giờ là mấy giờ, trực tiếp lái xe về.
Khi người Lĩnh Lâm nhìn thấy bước chân Quyền thiếu rời đi thật nhanh trước thời gian, vô cùng giật mình há mồm ra. Người lẫn lộn trong Lĩnh Lâm ai mà không biết tổng giám đốc chưa đến giờ chắc chắn sẽ không rời đi, hôm nay lại rời đi trước hai giờ, đây thật sự kỳ quái.
Nhàm chán che cái miệng nhỏ nhắn khẽ ngáp, trong đôi mắt to trong suốt mông lung hơi nước, Lâm Hi đang nghe người phụ nữ Mã Kiều Thần này thao thao bất tuyệt nói sau ba giờ, mỏi mệt đánh về phía cô.
Liếc mắt nhìn Mã Kiều Thần vẫn nói không ngừng, Lâm Hi xoa xoa huyệt thái dương sắp đau. Trần Tiêu ở bên cạnh cũng không bình tĩnh nữa, Mã Kiều Thần này có thể xong rồi không, không thấy dáng vẻ rất buồn ngủ của tiểu thư nhà anh sao? Vẫn còn nói chuyện không ngừng, gây phiền cho người khác.
“Mã tiểu thư, cô nói nhiều
Trần Tiêu đứng ở bên cạnh chuẩn bị phục vụ tiểu thư nhà mình bất cứ lúc nào, nhìn Kiều Thần tự quen thuộc lập quan hệ vào trong mắt, không nhịn được thầm khinh bỉ một phen. Nhà họ Mã dù sao cũng là nhà thế gia nhỏ hạng hai, sao lại bồi dưỡng ra một Mã tiểu thư mặt dày vô địch như vậy.
Bên này Lâm Hi nghe Mã Kiều Thần nói dài dòng không có dinh dưỡng, mà Quyền Hạo đang ở lầu trên cùng tòa nhà Lĩnh Lâm, đi tới công ty đã lâu rồi, những tài liệu trước mắt anh nhìn thật lâu cũng nhìn không vô, trong đầu đều hiện lên khuôn mặt non nót, khóe môi không tự chủ khẽ nhếch, trong tròng mắt tràn đầy nụ cười cưng chiều, trên người được hơi thở ấm áp bao vây.
Lật tài liệu giấy trắng mực đen này, trước mắt Quyền Hạo giống như xuất hiện ảo giác, khuôn mặt non nớt của cô giống như đang ở trước mặt anh, chớp mắt một cái, ảo giác hư vô biến mất, nhìn đồng hồ đeo tay trên cổ tay, bây giờ mới ba giờ chiều. Từ khi anh tới nơi này mới cách năm giờ, không biết bây giờ cô ở trong nhà có tốt không. Một khi trong đầu hiện lên khuôn mặt của cô, anh lại không khống chế được muốn biết bây giờ cô đang làm gì? Là đang ngủ nướng, hay đang phát giận với Trần Tiêu, hay còn một thân một mình bực tức... Một khi bắt đầu có phỏng đoán, anh lại không dừng lại được.
Trong lòng, giờ phút này vô cùng khát vọng được bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô chạm vào.
Cũng không ức chế được phỏng đoán về cô ở trong lòng, máu chảy vô cùng sôi trào, anh thở ra một hơi khí nóng. Thay vì ở chỗ này nghĩ ngợi, cô ở nhà sẽ làm gì? Còn không bằng anh về nhà sớm một chút.
Ý niệm này vừa mới sinh ra, di ien n#dang# yuklle e#q quiq on trong lòng của anh lập tức vô cùng ấm áp.
Nhà, cái từ này, là đáng quý đối với anh.
Nghĩ tới khuôn mặt non nớt của cô, nghĩ tới bây giờ cô đang làm gì ở trong nhà, anh cũng không quản bây giờ là mấy giờ, trực tiếp lái xe về.
Khi người Lĩnh Lâm nhìn thấy bước chân Quyền thiếu rời đi thật nhanh trước thời gian, vô cùng giật mình há mồm ra. Người lẫn lộn trong Lĩnh Lâm ai mà không biết tổng giám đốc chưa đến giờ chắc chắn sẽ không rời đi, hôm nay lại rời đi trước hai giờ, đây thật sự kỳ quái.
Nhàm chán che cái miệng nhỏ nhắn khẽ ngáp, trong đôi mắt to trong suốt mông lung hơi nước, Lâm Hi đang nghe người phụ nữ Mã Kiều Thần này thao thao bất tuyệt nói sau ba giờ, mỏi mệt đánh về phía cô.
Liếc mắt nhìn Mã Kiều Thần vẫn nói không ngừng, Lâm Hi xoa xoa huyệt thái dương sắp đau. Trần Tiêu ở bên cạnh cũng không bình tĩnh nữa, Mã Kiều Thần này có thể xong rồi không, không thấy dáng vẻ rất buồn ngủ của tiểu thư nhà anh sao? Vẫn còn nói chuyện không ngừng, gây phiền cho người khác.
“Mã tiểu thư, cô nói nhiều
/132
|