Chống lại ánh mắt mong đợi của Phó Trường Thanh, cô mím môi cười khẽ, cũng không trả lời.
“Lâm Hi, tính toán sau này, con có ý tưởng gì?” Lâm Hi mỉm cười, Phó Trường Thanh cũng mỉm cười đáp lại, thật ra trong lòng bà không vui.
Tính toán sau này! Ánh mắt cô lóe lóe, nụ cười nhạt nhòa, “Bây giờ con còn nhỏ, không vội vàng những chuyện này.” Hôm nay Phó Trường Thanh hỏi những cái này làm gì, hỏi nữa, rất đáng ghét.
“Lúc dì cỡ như con, dì đã học đại học rồi, con nhìn con bây giờ, không đọc sách, ở lâu trong nhà cũng không phải là cách, phải sớm tính toán vì tương lai.”
“Dì, dì nói đúng, hiện giờ là tháng sáu, cũng sắp nghỉ hè, học kỳ tiếp theo con sẽ đi học.” Trên mặt cô giữ vững nụ cười nhàn nhạt, trong lòng cực kỳ không nhịn được.
“Con và Kiều Thần đi lại rất gần, sao gần đây không tìm con bé chơi?”
“Dì, chị Kiều Thần đã đính hôn, chị ấy cũng không có nhiều thời gian chơi với con.” Muốn chết, luôn hỏi những thứ này, nếu không phải nể mặt mũi Quyền Hạo, cô sẽ mặc kệ Phó Trường Thanh. Thường gọi điện thoại tới hỏi ba hỏi bốn là đủ rồi, bây giờ còn ở trước mặt cô hỏi những thứ này, đủ đáng ghét.
“Chúng ta thân ở tầng lớp gì, sẽ phải hướng tới người cùng tầng lớp, chứ không phải lui tới với hạng người không đứng đắn.” Lời Phó Trường Thanh thay đổi, những lời này nghe giống như vô tình, thật ra thì người ở đây đều có thể nghe ra một chút ý tứ chân thật của bà.
“Dì nói không sai.” Nghe ra ý tứ chân thật của Phó Trường Thanh thì như thế nào, cho dù cô tức giận rồi, trên mặt vẫn nở nụ cười phụ họa. Ánh mắt hơi đảo qua Lăng Mạc Mạc, khóe môi cô nhếch lên ý cười lạnh như có như không.
“Lúc con không có chuyện gì làm, quay về nhà chính nhiều một chút, học chút thứ.” Phó Trường Thanh đột nhiên ý vị sâu xa nói, tất cả trong mắt đều là mong đợi.
“Dì, con hiểu rồi.” Cô cảm giác nụ cười trên mặt cũng sắp cứng ngắc.
“Người thông minh biết làm chuyện thông minh, dì tin tưởng con là người thông minh, biết thân phận của con như vậy sẽ hiểu được nên lui tới với hạng người gì, dì không hy vọng con sẽ lui tới với người làm hạ thấp thân phận của con, đồng thời, bây giờ tuổi con còn nhỏ, còn có rất nhiều chuyện không hiểu, dì cũng không hy vọng có người dạy hư con.” Nắm tay Lâm Hi, Phó Trường Thanh vỗ nhè nhẹ mu bàn tay của cô, hình tượng mẹ chồng tốt.
Nghe những lời này, nụ cười trên mặt cô cứng ngắc. Ngoài mặt Phó Trường Thanh có dáng vẻ giống như vì nghĩ cho cô, thật ra đang nói gì, cho rằng cô nghe không hiểu hả. Không phải đánh Lăng Mạc Mạc một trận thôi sao, Phó Trường Thanh lập tức ra mặt vì Lăng Mạc Mạc, còn âm thầm chỉ trích cô, đúng là cao chiêu.
“Dì yên tâm, con biết đúng mực, biết con nên lui tới với hạng người gì, biết chuyện con có thể làm và không thể làm.” Trong lòng đã cắn răng nghiến lợi, cô vẫn hơi vểnh khóe môi, dáng vẻ khéo léo nghe lời.
“Vậy dì đây yên tâm.” Phó Trường Thanh thỏa mãn gật gật đầu, Lâm Hi là một đứa bé thông minh, chỉ có điều thông minh quá mức cũng không tốt lắm, “Nếu con lại đi học, định học chuyên ngành gì?”
“Chuyên ngành luật.” Cô tùy tiện nói một thứ.
“Ngành học này không tệ, học xong, làm kiểm sát trưởng cũng không tồi.”
Cô cười khẽ, cái gì cũng không thể nói, trong mắt trong suốt dính vào một tia hắc ám. Nếu cô thật sự là tam thiếu phu nhân nhà họ Quyền, làm kiểm sát trưởng thật sự rất tốt.
“Làm con dâu nhà họ Quyền chúng ta, không quan tâm trên sự nghiệp có thành tựu ra sao, quan trọng nhất chính là có thể làm người nội trợ tốt.” Trong thời gian một phút đồng hồ ngắn ngủi, trong đầu Phó Trường Thanh hiện lên mấy trăm loại khả năng, cho dù tương lai Lâm Hi lựa chọn nghề nghiệp gì, nhà họ Quyền đều sẽ trở thành bối cảnh thâm hậu cho cô, nhà họ Quyền sẽ ủng hộ cô làm bất cứ chuyện gì, dĩ nhiên, điều kiện đầu tiên chính là Lâm Hi sẽ ngoan ngoãn làm tam thiếu phu nhân nhà họ Quyền, sống cuộc sống thật tốt với Quyền Hạo.
Vòng tới vòng lui đều nói cái này, cô trừ mỉm cười ra thì không nghĩ ra còn có gì hay để làm.
“Đừng chỉ cười, còn có đại khái ba năm, con đã đến tuổi lĩnh giấy chứng nhận, con tốt nhất suy nghĩ xem con và Quyền Hạo định kết hôn khi nào, mẹ gọi nhị tiểu thư nhà họ Quyền cũng không quá vui vẻ.” Hôm nay Lâm Hi quá biết điều, cho dù bà nói gì cũng được, đều mỉm cười trả lời, cộng thêm con trai ở đây, bà cũng khó mà nói chuyện của Lăng Mạc Mạc, chỉ có thể không để lại dấu vết nói một chút.
“Dì, con hiểu rồi.” Nụ cười của cô sâu hơn. Đây là tiết tấu bức hôn sao?
“Con định sinh mấy đứa bé?” Phó Trường Thanh ảo tưởng về quang cảnh nhà họ Quyền sau này.
Sinh mấy đứa bé! Khóe môi cô khẽ co quắp xuống.
“Mẹ, hôm nay Hi nhi đã rất mệt mỏi, mẹ cũng không có chuyện gì quan trọng nói với cô ấy, để cho cô ấy đi nghỉ đi.” Quyền Hạo ở bên cạnh làm khán giả rất lâu, bắt được một tia không kiên nhẫn trong mắt Lâm Hi, nhắc nhở mẹ mình một chút có thể trở về nhà rồi.
“Lâm Hi, con nhìn đứa con trai này của dì, biết thương người bao nhiêu, con còn chưa gả cho nó, nó cứ giúp con như vậy.” Phó Trường Thanh giả bộ tức giận nhìn chằm chằm Quyền Hạo, “Mẹ thấy, con trai mẹ sau này cưới vợ quên mẹ điển hình.” Bà cười khan một tiếng, không biết nói cái gì cho phải, vuốt vuốt cặp mắt hơi mệt mỏi.
“Mẹ, Hi nhi đã rất mệt mỏi, bây giờ sắc trời khuya lắm rồi, mẹ nên về nhà rồi.” Quyền Hạo bắt đầu thúc giục mẹ anh về nhà, trên mặt Hi nhi đã lộ vẻ mệt mỏi.
“Được rồi, được rồi! Mẹ về nhà trước, hai đứa nghỉ ngơi sớm một chút.” Phó Trường Thanh hơi bất đắc dĩ, mang theo Lăng Mạc Mạc rời đi.
Phó Trường Thanh không trách cứ Lâm Hi, vẫn còn rất quan tâm Lâm Hi, những thứ này Lăng Mạc Mạc đều nhìn trong mắt, giận đến máu thiếu chút nữa chảy ngược. Cô không cam lòng rời khỏi nhà họ Quyền, đi theo sau lưng Phó Trường Thanh, uất ức của cô không có chỗ phát tiết, hai mắt trợn lên giận dữ nhìn Phó Trường Thanh phía trước, chỉ đành phải dẫm mạnh bước chân lớn hơn đi tới tiết lộ tức giận của cô.
“Mạc Mạc, hôm nay con đã gặp được Lâm Hi, cho dù buổi trưa nay con gặp uất ức gì, dì chỉ có thể nói cho con biết, con đều phải ‘nhẫn’.” Tiếng bước chân của Lăng Mạc Mạc lớn như vậy, Phó Trường Thanh vẫn nhận thấy được, bà xoay người lạnh nhạt nhìn Lăng Mạc Mạc, lạnh lùng nói.
“Dì, con biết rồi.” Khoảnh khắc khi Phó Trường Thanh xoay người, thái độ của Lăng Mạc Mạc điều chỉnh vô cùng nhanh, trên mắt sưng đỏ còn treo một nụ cười khá miễn cưỡng, rất hiểu chuyện nói.
Phó Trường Thanh trầm tư một chút, “Cháu thật biết điều, biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm. Bên chỗ Lâm Hi cháu có thể không cần hướng đến, chăm sóc tốt cho tâm tình của Quyền Cẩn là được.”
“Vâng, dì.” Nụ cười ngọt ngào trên mặt, Lăng Mạc Mạc cứng rắn nặn ra.
“Đứa bé hiểu chuyện khiến người thương, con phải biết rõ có rất nhiều cô gái cũng muốn làm đại thiếu phu nhân nhà họ Quyền, đại thiếu phu nhân chính là nữ chủ nhân sau này của nhà họ Quyền, nữ chủ nhân nhà họ Quyền phải hiểu chuyện, phải độ lượng, ngàn vạn lần không thể không
“Lâm Hi, tính toán sau này, con có ý tưởng gì?” Lâm Hi mỉm cười, Phó Trường Thanh cũng mỉm cười đáp lại, thật ra trong lòng bà không vui.
Tính toán sau này! Ánh mắt cô lóe lóe, nụ cười nhạt nhòa, “Bây giờ con còn nhỏ, không vội vàng những chuyện này.” Hôm nay Phó Trường Thanh hỏi những cái này làm gì, hỏi nữa, rất đáng ghét.
“Lúc dì cỡ như con, dì đã học đại học rồi, con nhìn con bây giờ, không đọc sách, ở lâu trong nhà cũng không phải là cách, phải sớm tính toán vì tương lai.”
“Dì, dì nói đúng, hiện giờ là tháng sáu, cũng sắp nghỉ hè, học kỳ tiếp theo con sẽ đi học.” Trên mặt cô giữ vững nụ cười nhàn nhạt, trong lòng cực kỳ không nhịn được.
“Con và Kiều Thần đi lại rất gần, sao gần đây không tìm con bé chơi?”
“Dì, chị Kiều Thần đã đính hôn, chị ấy cũng không có nhiều thời gian chơi với con.” Muốn chết, luôn hỏi những thứ này, nếu không phải nể mặt mũi Quyền Hạo, cô sẽ mặc kệ Phó Trường Thanh. Thường gọi điện thoại tới hỏi ba hỏi bốn là đủ rồi, bây giờ còn ở trước mặt cô hỏi những thứ này, đủ đáng ghét.
“Chúng ta thân ở tầng lớp gì, sẽ phải hướng tới người cùng tầng lớp, chứ không phải lui tới với hạng người không đứng đắn.” Lời Phó Trường Thanh thay đổi, những lời này nghe giống như vô tình, thật ra thì người ở đây đều có thể nghe ra một chút ý tứ chân thật của bà.
“Dì nói không sai.” Nghe ra ý tứ chân thật của Phó Trường Thanh thì như thế nào, cho dù cô tức giận rồi, trên mặt vẫn nở nụ cười phụ họa. Ánh mắt hơi đảo qua Lăng Mạc Mạc, khóe môi cô nhếch lên ý cười lạnh như có như không.
“Lúc con không có chuyện gì làm, quay về nhà chính nhiều một chút, học chút thứ.” Phó Trường Thanh đột nhiên ý vị sâu xa nói, tất cả trong mắt đều là mong đợi.
“Dì, con hiểu rồi.” Cô cảm giác nụ cười trên mặt cũng sắp cứng ngắc.
“Người thông minh biết làm chuyện thông minh, dì tin tưởng con là người thông minh, biết thân phận của con như vậy sẽ hiểu được nên lui tới với hạng người gì, dì không hy vọng con sẽ lui tới với người làm hạ thấp thân phận của con, đồng thời, bây giờ tuổi con còn nhỏ, còn có rất nhiều chuyện không hiểu, dì cũng không hy vọng có người dạy hư con.” Nắm tay Lâm Hi, Phó Trường Thanh vỗ nhè nhẹ mu bàn tay của cô, hình tượng mẹ chồng tốt.
Nghe những lời này, nụ cười trên mặt cô cứng ngắc. Ngoài mặt Phó Trường Thanh có dáng vẻ giống như vì nghĩ cho cô, thật ra đang nói gì, cho rằng cô nghe không hiểu hả. Không phải đánh Lăng Mạc Mạc một trận thôi sao, Phó Trường Thanh lập tức ra mặt vì Lăng Mạc Mạc, còn âm thầm chỉ trích cô, đúng là cao chiêu.
“Dì yên tâm, con biết đúng mực, biết con nên lui tới với hạng người gì, biết chuyện con có thể làm và không thể làm.” Trong lòng đã cắn răng nghiến lợi, cô vẫn hơi vểnh khóe môi, dáng vẻ khéo léo nghe lời.
“Vậy dì đây yên tâm.” Phó Trường Thanh thỏa mãn gật gật đầu, Lâm Hi là một đứa bé thông minh, chỉ có điều thông minh quá mức cũng không tốt lắm, “Nếu con lại đi học, định học chuyên ngành gì?”
“Chuyên ngành luật.” Cô tùy tiện nói một thứ.
“Ngành học này không tệ, học xong, làm kiểm sát trưởng cũng không tồi.”
Cô cười khẽ, cái gì cũng không thể nói, trong mắt trong suốt dính vào một tia hắc ám. Nếu cô thật sự là tam thiếu phu nhân nhà họ Quyền, làm kiểm sát trưởng thật sự rất tốt.
“Làm con dâu nhà họ Quyền chúng ta, không quan tâm trên sự nghiệp có thành tựu ra sao, quan trọng nhất chính là có thể làm người nội trợ tốt.” Trong thời gian một phút đồng hồ ngắn ngủi, trong đầu Phó Trường Thanh hiện lên mấy trăm loại khả năng, cho dù tương lai Lâm Hi lựa chọn nghề nghiệp gì, nhà họ Quyền đều sẽ trở thành bối cảnh thâm hậu cho cô, nhà họ Quyền sẽ ủng hộ cô làm bất cứ chuyện gì, dĩ nhiên, điều kiện đầu tiên chính là Lâm Hi sẽ ngoan ngoãn làm tam thiếu phu nhân nhà họ Quyền, sống cuộc sống thật tốt với Quyền Hạo.
Vòng tới vòng lui đều nói cái này, cô trừ mỉm cười ra thì không nghĩ ra còn có gì hay để làm.
“Đừng chỉ cười, còn có đại khái ba năm, con đã đến tuổi lĩnh giấy chứng nhận, con tốt nhất suy nghĩ xem con và Quyền Hạo định kết hôn khi nào, mẹ gọi nhị tiểu thư nhà họ Quyền cũng không quá vui vẻ.” Hôm nay Lâm Hi quá biết điều, cho dù bà nói gì cũng được, đều mỉm cười trả lời, cộng thêm con trai ở đây, bà cũng khó mà nói chuyện của Lăng Mạc Mạc, chỉ có thể không để lại dấu vết nói một chút.
“Dì, con hiểu rồi.” Nụ cười của cô sâu hơn. Đây là tiết tấu bức hôn sao?
“Con định sinh mấy đứa bé?” Phó Trường Thanh ảo tưởng về quang cảnh nhà họ Quyền sau này.
Sinh mấy đứa bé! Khóe môi cô khẽ co quắp xuống.
“Mẹ, hôm nay Hi nhi đã rất mệt mỏi, mẹ cũng không có chuyện gì quan trọng nói với cô ấy, để cho cô ấy đi nghỉ đi.” Quyền Hạo ở bên cạnh làm khán giả rất lâu, bắt được một tia không kiên nhẫn trong mắt Lâm Hi, nhắc nhở mẹ mình một chút có thể trở về nhà rồi.
“Lâm Hi, con nhìn đứa con trai này của dì, biết thương người bao nhiêu, con còn chưa gả cho nó, nó cứ giúp con như vậy.” Phó Trường Thanh giả bộ tức giận nhìn chằm chằm Quyền Hạo, “Mẹ thấy, con trai mẹ sau này cưới vợ quên mẹ điển hình.” Bà cười khan một tiếng, không biết nói cái gì cho phải, vuốt vuốt cặp mắt hơi mệt mỏi.
“Mẹ, Hi nhi đã rất mệt mỏi, bây giờ sắc trời khuya lắm rồi, mẹ nên về nhà rồi.” Quyền Hạo bắt đầu thúc giục mẹ anh về nhà, trên mặt Hi nhi đã lộ vẻ mệt mỏi.
“Được rồi, được rồi! Mẹ về nhà trước, hai đứa nghỉ ngơi sớm một chút.” Phó Trường Thanh hơi bất đắc dĩ, mang theo Lăng Mạc Mạc rời đi.
Phó Trường Thanh không trách cứ Lâm Hi, vẫn còn rất quan tâm Lâm Hi, những thứ này Lăng Mạc Mạc đều nhìn trong mắt, giận đến máu thiếu chút nữa chảy ngược. Cô không cam lòng rời khỏi nhà họ Quyền, đi theo sau lưng Phó Trường Thanh, uất ức của cô không có chỗ phát tiết, hai mắt trợn lên giận dữ nhìn Phó Trường Thanh phía trước, chỉ đành phải dẫm mạnh bước chân lớn hơn đi tới tiết lộ tức giận của cô.
“Mạc Mạc, hôm nay con đã gặp được Lâm Hi, cho dù buổi trưa nay con gặp uất ức gì, dì chỉ có thể nói cho con biết, con đều phải ‘nhẫn’.” Tiếng bước chân của Lăng Mạc Mạc lớn như vậy, Phó Trường Thanh vẫn nhận thấy được, bà xoay người lạnh nhạt nhìn Lăng Mạc Mạc, lạnh lùng nói.
“Dì, con biết rồi.” Khoảnh khắc khi Phó Trường Thanh xoay người, thái độ của Lăng Mạc Mạc điều chỉnh vô cùng nhanh, trên mắt sưng đỏ còn treo một nụ cười khá miễn cưỡng, rất hiểu chuyện nói.
Phó Trường Thanh trầm tư một chút, “Cháu thật biết điều, biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm. Bên chỗ Lâm Hi cháu có thể không cần hướng đến, chăm sóc tốt cho tâm tình của Quyền Cẩn là được.”
“Vâng, dì.” Nụ cười ngọt ngào trên mặt, Lăng Mạc Mạc cứng rắn nặn ra.
“Đứa bé hiểu chuyện khiến người thương, con phải biết rõ có rất nhiều cô gái cũng muốn làm đại thiếu phu nhân nhà họ Quyền, đại thiếu phu nhân chính là nữ chủ nhân sau này của nhà họ Quyền, nữ chủ nhân nhà họ Quyền phải hiểu chuyện, phải độ lượng, ngàn vạn lần không thể không
/132
|