Liên quân Yến Khánh nắm gọn biên giới. Sau khi vào quan ải, việc đầu tiên bọn họ làm là dấy binh đao ở quận Tuy Định của Ngụy Quốc.
Ngụy quân đại bại, bị liên quân chiếm mất Đình Thủy Quan. Quận Tuy Định tức thì tăng cường cảnh giác, luôn sẵn sàng giao chiến. Chính vì thế rất nhiều thổ hào nông thôn ở quận Tuy Định nhanh nhanh chóng chóng cuốn gói vàng bạc, châu báu cùng gia quyến chạy về kinh đô.
Hàng loạt thổ hào nông thôn dẫn đoàn xe chở vàng bạc, châu báu đi về kinh đô, hiển nhiên sẽ làm một số người dân vốn đang sống không nổi chú ý. Quân Tuy Định chìm trong khủng hoảng triền miên. Dân chúng cứ từ ba đến năm người lập thành một nhóm, chuyên đi cướp bóc châu báu, gia sản của thổ hào nông thôn. Nhất thời, cả quận Tuy Định đều ngột ngạt, hết sức hỗn loạn.
Chu Tiểu Ngôn rất quen thuộc với đường xá của quận Tuy Định. Ba ngày sau, gã đã đi theo một con đường vắng vẻ tiến vào giữ quận Tuy Định. Trên đường, bọn họ cũng gặp phải mấy nhóm thổ phỉ, nhưng Chu Tiểu Ngôn đều chém tận giết tuyệt toàn bộ, không chừa lại kẻ nào.
Rạng sáng ngày thứ tư, cả đoàn người cuối cùng cũng xuyên qua một cánh rừng. Trước mặt bọn họ xuất hiện một hồ nước, đối diện hồ nước lại là một ngọn núi cao, cây cối xum xuê, tươi tốt. Ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, có thể thấy được một bảo tháp đứng sừng sừng giữa rừng bên đó, để lộ ra nửa trên tháp. Tòa bảo tháp như một thanh bảo kiếm sắc bên mọc từ dưới mặt đất, đâm thẳng lên trời cao.
Trời tuy đang ở tiết xuân, nhưng gió sớm lại mát mẻ, dìu dịu.
Hàn Mạc chăm chú nhìn tỏa bảo tháp kia, nhíu mày, cuối cùng hắn quay đầu nhìn Chu Tiểu Ngôn:
-Ngươi nói giải dược ở chỗ này sao?
-Người đời đều tưởng rằng tổng ti nha môn Hắc Kỳ nằm ở kinh đô, thật ra hoàn toàn không phải thế.
Chu Tiểu Ngôn thản nhiên nói:
-Nơi này mới là tổng ti nha môn Hắc Kỳ, còn tòa bảo tháp kia chính là trụ sở của Hắc Kỳ, gọi là Hắc tháp.
-Hắc tháp?
Đôi mắt Hàn Mạc ánh lên tia nhìn lạnh lẽo:
-Đỗ Vô Phong ở trong Hắc tháp sao?
Gương mặt Chu Tiểu Ngôn cũng lạnh lùng, bình tĩnh nói:
-Ngươi hiện chỉ có thể hy vọng y hiện đang ở trong Hắc tháp hoặc là chúng ta có thể tìm được giải dược ở bên trong Hắc tháp!
Hàn Mạc xoay người xuống ngựa, xuyên qua hàng cây đến trước mặt hồ. Mặt hồ này rất rộng, kéo dài sang hai bên, phẳng lặng, tựa như một tấm gương lớn. Dưới nắng sớm, mặt hồ phản chiếu cả bầu trời bên trong.
-Ta hỏi lại ngươi lần cuối, ngươi thật sự muốn vào Hắc tháp sao?
Chu Tiểu Ngôn nhìn Hàn Mạc, nghiêm nghị hỏi.
Hàn Mạc cởi bộ áo choàng đen khoác trên người xuống, bỏ nón tre, kiểm tra đồ trên người một chút, xác định không có vấn đề mới nói:
-Ta cũng không yêu cầu ngươi đi cùng với ta!
Chu Tiểu Ngôn không do dự nữa, xoay người xuống ngựa theo. Gã chỉ vào ngọn núi đối diện hồ, nói:
-Đừng tưởng ngọn núi kia bình lặng mà nhầm. Từ trước đến nay, chưa kẻ nào không được phép mà có thể đến gần Hắc tháp. Trên ngọn núi kia có rất nhiều cạm bẫy, cơ quan mạnh. Một khi người động đến bất cứ một cơ quan, cạm bẫy nào, nhất định chỉ có tan xương nát thịt mà thôi.
Một thành viên hắc ám của Tây Hoa Thính tức thì nói:
-Đại nhân, thuộc hạ cũng hiểu chút ít về cơ quan thuật, cũng từng phá giải không ít cạm bẫy rồi. Hay để thuộc hạ thử xem sao!
Chu Tiểu Ngôn lắc đầu, nói:
-Cho dù là cao thủ cơ quan hạng nhất, muốn phá giải toàn bộ cạm bẫy trên núi để vào Hắc tháp cũng phải mất ít nhất nửa tháng! Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
Gã liếc mắt nhìn Hàn Mạc, nói:
-Ngươi không có nhiều thời gian như vậy. Mười ngày, ngươi đã đi đi về về mất sáu bảy ngày rồi. Cơ quan còn chưa giải được, Tiêu cô nương cũng đã ngọc nát hương tan rồi.
Hàn Mạc nắm nắm tay, nhìn chằm chằm tòa Hắc tháp kia, trầm giọng hỏi:
-Vậy ngươi nói chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Chu Tiểu Ngôn dừng mắt nơi mặt hồ, trầm ngâm một lát, cuối cùng hỏi:
-Các ngươi đều có thể lặn xuống nước được chứ?
-Lặn xuống nước?
Mấy thành viên hắc ám ở phía sau đều nhìn nhau, nhất thời không hiểu vì sao Chu Tiểu Ngôn lại hỏi như vậy.
Hàn Mạc thoáng suy ngẫm, dường như hiểu được chuyện gì đó, liền quay qua năm người thành viên hắc ám, nói:
-Ai giỏi lặn thì bước ra trước một bước.
Tức thì có ba thành viên hắc ám bước lên, hai người còn lại vẫn đứng yên.
Hàn Mạc gật đầu, nói:
-Ba người các ngươi lại đây.
Lại quay qua hai người kia, hắn nói:
-Hai người các ngươi không giỏi lặn thì ở chỗ này chờ tiếp ứng. Nhất định phải thật cẩn thận đấy!
Hai người kia thoáng cảm thấy mất mát, nhưng cũng biết chuyện hệ trọng, liền thấp giọng, nói:
-Thuộc hạ tuân mệnh.
Hàn Mạc sinh ra ở Đông Hải, từ nhỏ đã lớn trong nước. Kỹ năng bơi của hắn dĩ nhiên không phải chỉ tốt bình thường.
Chu Tiểu Ngôn nghiêm nghị, thấp giọng nói:
-Muốn tấn công Hắc tháp, bằng vào sức của bảy người chúng ta chắc chắn chỉ là lấy trứng chọi đá. Nếu muốn có giải dược, chúng ta chỉ còn cách bất ngờ tập kích, thần không biết, quỷ không hay mà vào tháp. Nếu có Đỗ Vô Phong ở bên trong, chúng ta sẽ dốc toàn lực ra tay, cố gắng đánh bại y nhanh nhất có thể. Nếu không, chúng ta chỉ có nước bị y đánh bại thôi.
-Ngươi nói dưới hồ này có thông đạo sao?
Hàn Mạc cũng nghiêm nghị hỏi.
Chu Tiểu Ngôn gật đầu, nói:
-Dưới đáy hồ này có một thông đạo, nối thẳng với địa lao của Hắc tháp. Chúng ta lén lặn xuống nước, đến địa lao dưới nước đó!
Gã chỉ vào mặt hồ bên kia, nói:
-Trên núi trước mặt chắc chắn có người của Hắc Kỳ theo dõi. Nếu chúng ta ở dưới nước, vì thiếu hơi mà trồi lên khỏi mặt nước, rất có thể sẽ bị Hắc Kỳ phát hiện. Nếu bên kia Hắc Kỳ có sự đề phòng, hành động lần này nhất định không thể thành công được.
Gã quay đầu nhìn mấy người, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, nói:
-Cho nên, mọi người phải nhớ rõ, chưa tới thủy lao, ngàn vạn lần không được để lộ mình!
Mấy người kia đều dứt khoát gật đầu.
Chu Tiểu Ngôn nhìn Hàn Mạc, bình tĩnh nói:
-Ta biết ngươi đang rất lạ vì sao ta lại quen thuộc nơi này đến như thế. Giờ ta cũng không có thời gian giải thích cho ngươi hiểu, ta chỉ muốn nói với ngươi, nếu lần này thành công, cả ta và ngươi đều có lợi. Nếu thất bại, ta và ngươi chỉ còn nước chết ở đây. Nếu chúng ta sống sót ra ngoài, ta nghĩ có rất nhiều chuyện ngươi sẽ hiểu rõ cả thôi.
Hàn Mạc chăm chú nhìn vẻ chân thành trên mặt Chu Tiểu Ngôn một lát, cuối cùng cười, nói:
-Được. Bất kể ngươi là ai, nếu thành công thì không nói. Nếu thất bại, chúng ta cùng nhau xuống suối vàng!
Ngoài hai người ở lại, năm người còn lại đều đã chuẩn bị ổn thỏa. Chu Tiểu Ngôn dẫn đầu bò ra khỏi rừng cây, lặng yên trườn ra hồ nước không một tiếng động. Mấy người còn lại cũng đều theo sát sau đó, từng người một cùng nằm rạp tiến về phía trước.
Tới bên hồ, Chu Tiểu Ngôn chậm rãi thả người xuống nước, tiếng động rất khẽ. Hàn Mạc và những người còn lại đều hít sâu một hơi, từng người vào trong hồ nước.
Chiều rộng của mặt hồ rất lớn, muốn đến được cửa vào của thủy lao, bọn họ nhất định phải tốn khá nhiều thời gian.
Chu Tiểu Ngôn dẫn đường phía trước, Hàn Mạc bám sát theo sau. Ba thành viên hắc ám còn lại cũng lần lượt di chuyển về phía trước.
Trong năm người, khả năng bơi của Hàn Mạc hiển nhiên là tốt nhất. Chu Tiểu Ngôn cũng không hề kém cạnh, gã giống như một con cá kiếm hết sức linh hoạt dưới nước.
Ở dưới nước, mấy người khó có thể biết rõ được phương hướng, nhưng Chu Tiểu Ngôn lại hết sức quen đường. Lặn được một hồi, lồng ngực mấy người bắt đầu có cảm giác bị đè nặng, đặc biệt là một gã thành viên hắc ám, khí lực rõ ràng yếu đi nhiều.
Chu Tiểu Ngôn dường như cũng cảm nhận được phía sau có người sắp không chịu nổi nữa, liền ngừng lại, lặn ngược lại. Trong tay gã không biết từ khi nào đã có mấy cái ống sắt rỗng ruột. Gã bơi tới bên cạnh thành viên hắc ám kia, ra dấu tay, người kia tức thì hiểu được, nhận lấy cái ống. Đầu miệng ống lộ ra khỏi mặt nước, thành viên hắc ám kia dùng miệng hút lấy ở đầu còn lại, hít lấy mấy hơi. Y cũng nuốt phải không ít nước hồ, nhưng cảm giác không thở nổi khi nãy đã hoàn toàn biến mất.
Chu Tiểu Ngôn lại giúp mấy người khác mỗi người hít vài hơi, rồi mới tiếp tục bơi về phía trước, dẫn đầu đoàn người.
Năm người giống như một hàng người cá dài trong nước. Một lúc lâu sau, mọi người chợt có cảm giác ánh sáng dưới nước dần tối lại.
Ở dưới nước, ánh sáng vốn rất tối tăm, nhưng ít ra cũng đủ để thấy được đường phía trước. Bây giờ cả không gian xung quanh đều tối mịt, ngay phía trước mặt cũng không thấy gì nữa.
Hàn Mạc hiểu rất rõ, ánh sáng đột nhiên u ám như vậy chứng tỏ bọn họ đã sắp tới thủy lao.
Tuy không nhìn thấy người ở phía trước, nhưng mỗi khi có một người di chuyển, chân sẽ hoạt động, tạo thành các gợn nước liên tục. Mấy người cùng dựa vào động tĩnh của gợn nước mà đuổi theo người đi trước.
Một lúc sau, khi Hàn Mạc vẫn đang di chuyển về phía trước, chợt cảm thấy bốn phía xung quanh như ép lại. Hắn duỗi rộng hai cánh tay, phát hiện hai bên đã có vách đá. Sờ xung quanh một lúc nữa, hắn hiểu ra bọn họ đã đi tới một thông đạo hẹp dưới nước.
Người ở dưới nước vốn đã bị áp lực, hơn nữa, lại đi vào thông đạo hẹp nữa, dù Hàn Mạc có bởi giỏi cũng phải cảm thấy khó thở, đầu nặng đi, thoáng chút mơ hồ.
Thông đạo này hiển nhiên được mở nhờ lớp nham thạch dưới chân núi, dẫn nước vào đến thủy lao. Lúc này, ngay cả ống thông khí cũng không thể dùng được, bởi toàn bộ thông đạo đều ngập nước, không có nơi nào thoáng khí. Mọi người buộc phải nối nhau đi về phía trước. Hàn Mạc chỉ bị choáng váng vẫn là còn tốt, mấy viên hắc ám ở sau hắn đã nuốt không ít nước hồ, hết sức khó chịu. Nếu như không có nơi nào thông khí, chỉ sợ bọn họ sẽ vì thiếu dưỡng khí mà chết ở đấy hồ này.
Ngay cả Hàn mạc cũng không nhịn nổi phải nuốt nước hồ vào bụng. Hắn chợt cảm giác không gian xung quanh rộng lên, liền tiếp tục bơi. Cơ thể hắn tức thì trồi lên, ló đầu ra khỏi mặt nước, có điều hắn chỉ thò được cổ lên khỏi mặt nước, đỉnh đầu đã bị một lớp nham thạch ngăn cản lại.
Tuy đã ra khỏi thông đạo, nhưng không gian vẫn ngập nước hồ như trước. Mặt nước cách đỉnh chóp nham thạch chỉ khoảng hai khe hở, cũng may là khe hở này đủ cho mọi người hít thở. Bốn phía xung quanh vẫn tối đen như mực, không thể nhìn thấy rõ mọi vật quanh đó.
Hàn Mạc hít sâu mấy hơi, nghe được từng tiếng nôn mửa. Hắn biết ba gã thành viên hắc ám ở phía sau đang cố nôn hết chỗ nước hồ mới nuốt vừa rồi.
Chu Tiểu Ngôn cũng nôn một hồi. Đợi tiếng nôn dứt hẳn, gã mới thấp giọng nói:
-Đã ra đây hết chưa?
Hàn Mạc cũng hạ giọng nói:
-Ba người các ngươi đã đến đủ chưa, nói mật hiệu đi!
-Hắc Hạt Tử!
-Xích Thử!
-Độc Biên Bức!
Ba thành viên hắc ám đều khẽ giọng nói mật hiệu của bản thân ra.
Hàn Mạc nhẹ nhàng thở ra, nói:
-Tới đủ rồi.
Chu Tiểu Ngôn nói:
-Đã tới đáy của Hắc tháp rồi. Nơi này không có người, trước tiên chúng ta cứ ở trong này nghỉ tạm nửa canh giờ, chờ khôi phục sức lực đã. Nửa canh giờ sau, chúng ta sẽ lại hành động!
/1139
|