Toàn bộ quần áo Tiêu Linh Chỉ cởi hết, thân thể mềm mại của nàng không kìm nổi run rẩy lên, trong lòng có một chút sợ hãi, một chút tò mò, một chút hưng phấn, cũng có một chút chờ mong.
Nhìn giai nhân như ngọc trước mắt, Hàn Mạc vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi chân thon dài tròn trịa lại rắn chắc kia, hai chân Tiêu Linh Chỉ lập tức run rẩy, thân thể hơi co lại.
Lúc trước Hàn Mạc đùa giỡn, dẫn nàng vào trong hưng phấn, nhưng giờ phút này, trong lòng nàng vẫn tràn đầy một chút sợ hãi, hơn nữa thân thể mềm mại trần trụi trước mặt một nam nhân, dù người nam nhân này là người trong lòng của nàng, nhưng cũng khiến nàng vẫn có chút không được tự nhiên.
Tay to của Hàn Mạc chậm rãi vuốt ve đùi trong của nàng, trong mũi Tiêu Linh Chỉ phát ra tiếng "ưm" nhẹ, rên rỉ câu hồn, cảm giác được ma trảo của Hàn Mạc giết tới chỗ cỏ thơm của mình, thân kinh lập tức căng thẳng, giống như phản xạ có điều kiện, nhanh chóng vươn một bàn tay, chặn Hàn Mạc lại.
- Đừng sợ… !
Hàn Mạc dịu dàng nói:
- Ta sẽ nhẹ nhàng… !
Tay Tiêu Linh Chỉ rời khỏi mặt, liền lộ ra khuôn mặt ửng hồng diễm lệ, mắt đẹp nhìn Hàn Mạc, bên môi nam nhân mang theo nụ cười dịu dàng, nàng hô hấp dồn dập, bộ ngực sữa phập phồng, sóng trắng nhộn nhạo, nhưng nụ cười dịu dàng trên mặt nam nhân khiến sự khẩn trương và cảm giác hoảng sợ trong lòng nàng giảm bớt không ít.
Lúc này đây Tiêu Linh Chỉ không nhắm mắt lại, chỉ cắn đôi môi đỏ mọng, mắt đẹp lộ ra ái tình, nhìn nam nhân trước mắt này.
Hàn Mạc khẽ mỉm cười, thu tay, cuối cùng cởi hết quần áo mình, lộ ra thân thể rắn chắc màu đồng, Tiêu Linh Chỉ lập tức đỏ mặt lên, quay đầu đi.
Lúc này Hàn Mạc không khách khí, nhẹ nhàng đè lên, bàn tay to xâm nhập giữa hai chân, nơi kỳ diệu kia bị cây cỏ tươi tốt cách trở, nhất thời khó thăm dò, nhưng trên cây cỏ, nhưng đã tích đầy giọt sương, một mảnh ẩm ướt.
- Quân sư… hóa ra ướt như vậy… !
Hàn Mạc ghé sát bên tai Tiêu Linh Chỉ, thấp giọng đùa giỡn.
- Chàng… !
Tiêu Linh Chỉ mặt phấn nóng lên:
- Chàng lưu manh… !
- Quân sư không muốn sao?
Hàn Mạc dường như muốn thu tay:
- Vậy… ta không dám nữa… !
Tiêu Linh Chỉ vừa tức vừa vội, nam nhân đáng giận này dụ dỗ dục tình trên người mình đến cực điểm, lúc này lại cố ý nói như vậy, lập tức dán tới hung hăng cắn trên cổ Hàn Mạc.
Khi Tiêu Linh Chỉ dừng lại, Hàn Mạc lại hôn lên cặp môi thơm trơn bóng của nàng, tùy ý vuốt ve trên bộ ngực sữa to thẳng, nhẹ nhàng dồn nén, làm bộ ngực sữa kia biến ảo ra các loại hình dạng dưới tay mình, mà mồ hôi bao trùm thân thể, càng khiến Hàn Mạc cảm giác lớn hơn.
Thân thể Tiêu Linh Chỉ run rẩy, đôi mắt đẹp nửa nhắm, muốn phun ra lửa, trong mũi phát ra tiếng rên câu hồn, thân thể nhẹ nhàng cong lên, dần dần nghênh đón động tác dưới tay Hàn Mạc, eo thon lắc nhẹ, cánh mông lay động, hình thành sóng cuộn tuyệt vời, mà lửa tình thiêu đốt đã khiến nàng dần dần thả lòng, đánh lui sự rụt rè.
Một bàn tay nàng nhẹ nhàng âu yếm bộ ngực rắn chắc của Hàn Mạc, cảm nhận được cơ thể dẻo dai của nam nhân, lại ngửi được hơi thở nóng bỏng trên người nam nhân.
Nàng là trinh nữ, chưa làm việc nam nữ, cho nên động tác rất mới lạ, càng không biết khiêu khích dục tình nam nhân, chẳng qua động tác hoàn toàn xuất phát từ tự nhiên, loại động tác tự nhiên thanh thuần này, trái lại càng khiến nam nhân phấn kích hơn so với cố ý.
Hàn Mạc dần đường Tiêu Linh Chỉ tiến vào bước cuối cùng, xuân tình tràn ngập trong phòng, vắng lặng.
- A… !
Tiêu Linh Chỉ khẽ hô cực thấp, Hàn Mạc dĩ nhiên xoay người nàng đi, mặt sau hướng lên, lộ ra bộ lưng cực kỳ u nhã, hai vai như đao gọt, lưng ngọc bằng phẳng, nhưng phía dưới co lại, vòng eo mảnh khảnh, xuống chút nữa lại gồ lên, dưới eo nhỏ là cánh mông trắng chói mắt, mượt mà trơn bóng, rất tròn, nhếch lên cao cao, khe mông lại khép chặt, chỉ lộ ra một đường thẳng tinh tế.
Hàn Mạc cũng từng không cẩn thận mà chạm qua cặp mông rất tròn này, biết nó co dãn, hôm nay hoàn toàn bày ra trước mắt mình, cũng hơi kích động, cặp mông xinh đẹp tuyết trắng này, còn hoàn mỹ hơn, còn nở nang hơn so với sự tưởng tượng của mình.
Tay Hàn Mạc vuốt ve cánh mông nhẵn nhụi mềm mại kia, trinh nữ như Tiêu Linh Chỉ, chưa từng bị đùa giỡn như vậy, khuôn mặt xinh đẹp dán lên giường, toàn bộ thân thể giống như xụi lơ trên giường mềm, không dám ngẩng đầu.
Đánh giá hồi lâu, Hàn Mạc hôn lên hai cánh mông kia, lúc này mới vòng tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của Tiêu Linh Chỉ, khiến cặp mông kia nhếch lên, quỳ phía sau Tiêu Linh Chỉ, kéo mông trắng lên trên, đặt đào nguyên cây cỏ đúng trước thương mình, thấp giọng nói:
- Chỉ nhi, ta… đi vào… !
Tư thế xấu hổ này khiến Tiêu Linh Chỉ đã hưng phấn ngượng ngùng, lại ôm một loại tâm tình khẩn trương, không dám trả lời, trong giây lát cảm giác một thứ lửa nóng tới gần chỗ đào nguyên vô cùng ướt át, nghĩ tới cái gì, nàng vội vàng thấp giọng nói:
- Không… !
Vốn thương của Hàn Mạc tới cửa động, muốn chậm rãi mà vào, nghe Tiêu Linh Chỉ đột nhiên nói vậy, không dám dấn tới, hai tay vẫn ôm eo thon của nàng, dịu dàng nói:
- Không cần sợ… !
- Không phải… !
Tiêu Linh Chỉ cắn môi:
- Chàng… chàng chờ một chút… !
Nàng vươ ntay, sờ soạn cạnh gối, lấy ra một tấm vải trắng lớn, xoay tay đưa cho Hàn Mạc, run giọng nói:
- Đặt ở… đặt ở phía dưới… !
Đầu tiên Hàn Mạc sửng sốt, nhưng nháy mắt hiểu được ý tứ của Tiêu Linh Chỉ.
Đêm đầu của trinh nữ, lấy lạc hồng này chứng minh thân thể mình trong sạch, mà ý tứ của Tiêu Linh Chỉ rất rõ ràng, chính là muốn nói cho Hàn Mạc, nàng giao tấm thân trong sạch của nàng cho hắn.
Hàn Mạc cẩn thận đặt vải trắng phía dưới, lúc này với thấp giọng nói vô cùng dịu dàng:
- Chỉ nhi, chớ sợ, ta… đi vào… !
Tiêu Linh Chỉ dùng nhẹ nhàng "ừ" một cái gần như không thể nghe thấy, lập tức liền cảm thấy một thứ nóng rực chậm rãi tiến vào trong đào nguyên ngập nước của mình, tuy rằng động tác của Hàn Mạc cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng Tiêu Linh Chỉ vẫn cảm giác được một loại đau đớn, nhíu mày, vươn một cánh tay nắm chặt tay Hàn Mạc.
Hàn Mạc một tay nắm ngọc thủ Tiêu Linh Chỉ, tay kia lại nắm lấy bộ mông đầy đặn, bởi vì mồ hôi nhuộm dần, mông trắng không dễ nắm, cực kỳ nhẹ nhàng trìu mến mà tiến vào thân thể tiểu mỹ nhân này, loại cảm giác ướt át chặt chẽ dồn nén trường thương của mình, một loại cảm giác thoái mái đến xương tủy tràn lan toàn thân, mà thân thể Tiêu Linh Chỉ lại run rẩy, không kìm nổi mà hơi lắc mông trắng, tạo nên một gợn sóng màu trắng, duy mỹ mà hấp dẫn.
…
…
Bóng đêm u tĩnh, sâu trong hoàng cung, trong thư phòng điện Càn Tâm, Hoàng đế một tay chống trán, hai mắt nhắm, dường như đã ngủ say, chỉ có điều tiếng bước chân rất nhỏ khiến Hoàng đế lập tức tỉnh giấc, ngẩng đầu lên, liền thấy thân tín Dịch Không Đình của mình đang chậm rãi tiến tới.
Hoàng đế lập tức đứng dậy, tiến ra đón, Dịch Không Đình đã khom người nói:
- Thánh thượng!
Hoàng đế nhìn chung quanh, xác định không người, mới thấp giọng hỏi:
- Đắc thủ chứ?
Dịch Không Đình không nói nhiều, lấy một miếng lệnh bài chế bằng huyền thiết từ trong tay áo ra, trình cho Hoàng đế, đầu tiên ánh mắt Hoàng đế sáng ngời, tiếp nhận lệnh bài huyền thiết, cẩn thận nhìn, đôi mắt dần lộ ra vẻ phẫn nộ.
- Giả!
Hoàng đế ném lệnh bài huyền thiết xuống, cười lạnh nói:
- Tiểu tử kia quả nhiên là lòng muông dạ thú!
Dịch Không Đình cầm lấy lệnh bài huyền thiết, nói:
- Quả thật là giả sao?
- Bề ngoài giống như thật, nhưng chữ khắc trên binh phù Tây Bắc không phải như vậy.
Hoàng đế chắp hai tay sau lưng, chậm rãi nói:
- Hơn nữa lúc trước chọn binh phù huyền thiết, chính là vì phòng ngừa làm giả, chọn một khối huyền thiết khát máu.
- Huyền thiết khát máu?
Dịch Không Đình nhíu mày nói:
- Huyền thiết khát máu thế gian hiếm thấy, cực kỳ khó cầu, cho dù ngàn vàng cũng khó cầu a!
- Không sai.
Hoàng đế thở dài:
- Lúc trước Yến Võ bệ hạ phòng ngừa có người giả mạo binh phù, cho nên hao phí trắc trở, cuối cùng nhận được một miếng huyền thiết đầu sói khát máu. Khối huyền thiết kia có một vết máu đỏ sậm, hình như đầu sói, sau khi chế thành binh phù, đầu sói máu kia ở trên mặt, chỉ cần hơi nhìn kỹ liền có thể phân biệt. Mà trên khối binh phù này căn bản không có đầu sói máu!
Dịch Không Đình khẽ gật đầu nói:
- Như vậy xem ra, Hàn Mạc cố tình bày nghi trận rồi.
- Là trẫm vụng về, nhìn không ra tên tiểu tử kia là hạng người giấu tài không để lộ dã tâm bừng bừng.
Hoàng đế nắm chặt tay:
- Chỉ sợ hắn cũng sớm đoán được trẫm sẽ phái người trộm binh phù.
- Hàn Mạc dã tâm bừng bừng, không thể lưu lại.
Hàn quang xuất hiện trong mắt Dịch Không Đình: Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
- Nếu thật sự bị hắn nắm giữ hoàn toàn binh quyền Tây Bắc, đến lúc đó lại càng không dễ khống chế.
Hoàng đế hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, như thoáng suy nghĩ.
Dịch Không Đình tiến tới gần, thấp giọng nói:
- Nuôi hổ gây họa, Hàn Mạc đương triều khi quân, dã tâm bừng bừng, thật sự không thể lưu lại. Thánh thượng, không bằng… !
Nói tới đây, Dịch Không Đình nâng một bàn tay, xòe hình chưởng, sau đó hung hăng chém xuống.
Hoàng đế nhíu mày, trầm ngâm một lát, cuối cùng nói:
- Tạm thời còn không thể động tới hắn.
Dịch Không Đình lập tức nói:
- Thánh thượng yên tâm, lão nô tự tin có thể giải quyết hắn, tuyệt đối không lưu lại bất cứ nhược điểm gì!
- Không phải trẫm không tin ngươi.
Hoàng đế khẽ thở dài:
- Lão Dịch, ngươi là người trẫm tin tưởng nhất, võ công của ngươi trẫm cũng rất tin tưởng. Tuy rằng võ công Hàn Mạc tiến rất xa, nhưng nếu ngươi ra tay, hắn chắc chắn phải chết.
- Vậy Thánh thượng còn lo lắng điều gì?
- Tạm thời Hàn Mạc còn không thể chết được.
Hoàng đế lắc đầu nói:
- Tuy rằng không có tin tức xác thực, nhưng chín phần mười Tiêu Hoài Ngọc đã chết rồi. Hiền giờ Hàn Mạc có binh phù trong tay, hơn nữa tự xưng là nhận lệnh Tiêu Hoài Ngọc, dùng điều này trấn trụ đám tướng sĩ Tây Bắc kia. Nhưng nếu Hàn Mạc chết lúc này, quân Tây Bắc như rắn mất đầu, chỉ sợ sẽ sinh ra biến cố lớn.
Dịch Không Đình lập tức hiểu được, cung kính nói:
- Vẫn là Thánh thượng suy nghĩ chu toàn. Chẳng qua… chẳng lẽ Thánh thượng buông tha Hàn Mạc, để hắn quay về nắm giữ Tây Bắc như vậy?
Hoàng đế lập tức lạnh giọng nói:
- Tự nhiên không đơn giản như vậy.
Hắn dừng một chút, thấp giọng nói:
- Chẳng qua việc này cũng không thể nóng lòng nhất thời. Hàn Mạc giả dối đa đoan, lần bình loạn này, đã rất có uy vọng trong quân Tây Bắc, chỉ sợ không ít tướng sĩ Tây Bắc đã khâm phục hắn, hơn nữa phía sau hắn còn có thế gia chống đỡ, muốn lập tức đoạt binh quyền của hắn, khó càng thêm khó.
Hắn lạnh lùng cười:
- Chẳng qua muốn thuận lợi nắm giữ binh quyền Tây Bắc, cũng không dễ dàng như vậy, trẫm há để cho loại trẻ con này dời sông lấp bể ở Đại Yến ta!
/1139
|