Thành Tư vừa nghe lời này của Hàn Mạc, lập tức trách kêu lên:
- Hàn Mạc, ngươi... Ngươi thật to gan, coi thường quan trên, ngươi có biết tội của ngươi không? Ngươi có biết chức thống lĩnh của ta chính là Thánh thượng sắc phong hay không?
Hàn Huyền Linh cũng trầm giọng trách mắng:
- Hàn Mạc, đừng có nói bậy. Còn không hướng Thành thống lĩnh bồi tội.
Hàn Mạc liếc Thành Tư một cái, đi tới trước mặt hắn, ôm quyền nói:
- Hàn Mạc lỡ lời, Thành thống lĩnh không nên trách tội. Nhưng thật ra bản thân ta đã quên, Thành thống lĩnh chính là võ tướng mà Yến kinh phái tới, là thống lĩnh được Thánh thượng sắc phong, cho dù ngươi không là đối thủ của ta, chức vị thống lĩnh của ngươi cũng là rất bền vững a!
Thành Tư bản thân chính là võ tướng, cũng là một lòng ngạo khí, gặp Hàn Mạc liên tục khiêu khích, hắn ngoài trừ tức giận, lại càng mất hết mặt mũi, cười lạnh nói:
- Xem ra Hàn Hải quản thật đúng là cho là có thể cùng giao thủ với bổn thống lĩnh?
- Không dám...!!!
Hàn Mạc nụ cười dễ thân:
- Đại nhân là Thống lĩnh, hạ quan là Hải quản, phẩm cấp kém xa! Dựa theo quy củ, tự nhiên là không thể giao thủ cùng Thành thống lĩnh!
Thành Tư nắm thành quả đấm nói:
- Tốt, Hàn Hải quản, nếu ngươi tràn đầy tự tin, bổn thống lĩnh sẽ cho ngươi một cơ hội. Nếu là ngươi thật có thể chống được hai mươi hiệp dưới tay bổn Thống lĩnh, bổn Thống lĩnh liền thỉnh Thánh thượng ban thánh chỉ, đem chức thống lĩnh này tặng cho ngươi!
Hàn Huyền Linh thản nhiên nói:
- Thành thống lĩnh, Hàn Mạc còn nhỏ, ngươi không cần chấp nhặt hắn!
Thành Tư gập thân hướng Hàn Huyền Linh nói:
- Tổng đốc đại nhân, Hàn hải quản tràn đầy tự tin, nóng lòng cầu thắng cũng không phải là chuyện xấu. Hắn mới đến, không biết nặng nhẹ trong quân, ty chức nguyện ý dạy hắn!
Hàn Huyền Linh nhíu mày, hắn nhận ra công phu của Hàn Mạc cùng Thành Tư hiện giờ có chênh lệch thật lớn. Hơn nữa, kinh nghiệm đối chiến của Hàn Mạc cũng kém xa Thành Tư. Nếu để cho Hàn Mạc cùng Thành Tư giao thủ, Hàn Mạc nhất định sẽ bị thua.
Nhưng ông cũng hiểu, thuở nhỏ Hàn Mạc được trong nhà thương yêu, mặc dù cũng biết điều hiểu chuyện, có chí cầu tiến, nhưng là phong mang quá lộ, tính tình cũng ít nhiều có chút khinh cuồng. Tính tình như vậy ngày sau trên đường đời rất dễ bị thiệt. Dù có giáo huấn thì chính ông sẽ ra tay, cũng không để cho Hàn Mạc chịu thất bại dưới tay kẻ khác mà sa sút tinh thần, từ từ tôi luyện tính tình và tài năng mới là điều nên làm.
Nếu Thành Tư đồng ý giao thủ cùng Hàn Mạc, vừa lúc là một khối đá để mài đao. Nhưng nếu như Thành Tư thật sự xuất thủ tàn nhẫn, mình ở bên cạnh tùy thời có thể quát bảo ngưng lại hay không?
Đang chìm vào trầm ngâm, đã nghe Thành Tư tiếp tục nói:
- Thỉnh Tổng đốc đại nhân thành toàn!
Thành Tư trong lòng bực bội bởi Hàn Mạc liên tục khiêu khích hắn, nhất định phải xuất thủ dạy dỗ Hàn Mạc một phen, không chỉ để Hàn Mạc biết sự lợi hại của mình, mà cũng muốn để các tướng lĩnh khác biết Thành Tư ta cũng không phải là dễ trêu .
- Cũng tốt, Hàn Mạc có sự nông nỗi của tuổi trẻ, không biết thế sự, Thành Thống lĩnh lúc này hãy thay mặt bản Đốc chỉ điểm một chút!
Hàn Huyền Linh hơi trầm ngâm, chậm rãi nói:
- Thành Thống lĩnh, khi xuất thủ thì nên thận trọng một chút!
- Tuân lệnh!
Thành Tư trả lời, nhưng trong lòng cười lạnh:
- Cuối cùng phải để tiểu tử thúi này bị một chút thương tích mới biết được sự lợi hại của Thành Tư ta!
Hàn Đình Qua thấy Thành Tư muốn cùng Hàn Mạc động thủ, cho là Hàn Mạc nhất định phải bại, khuyên:
- Tổng đốc đại nhân, Hàn Mạc hôm nay vừa mới đến đây trình diện, hơn nữa đã cùng Hàn Nguyên giao thủ một trận, trận này hay là thôi đi. Ngày sau khi có cơ hội có thể hướng Thành Thống lĩnh thỉnh giáo!
Hàn Mạc biết hắn là muốn tốt cho mình, sợ mình bị Thành Tư đả thương, cười nói:
- Hàn bá bá, không cần lo lắng, Tiểu Ngũ khí lực vẫn còn dồi dào, có thể ứng phó được!
...
- Hàn hải quản, ngươi dùng binh khí gì?
Thành Tư cười lành lạnh nói.
Lời này của hắn là có đạo lý, mới vừa rồi chứng kiến huynh đệ Hàn thị đánh nhau bằng quyền cước, hắn đã hiểu được mấy phần, mọi người thường nói con cháu Hàn gia kế thừa sự thần kỳ của Đông Hải Vương năm đó, mỗi người đều có thần lực trời sanh, biết lời ấy tám chín phần mười là sự thật. Lực đạo ẩn chứa trong quyền cước của hai huynh đệ thi triển lúc nãy cũng không phải là người bình thường có thể bằng được, hơn nữa lúc nãy hai người cũng không có xuất toàn lực, nếu là thật sự toàn lực ứng phó, chỉ sợ khí lực càng thêm kinh người, cho nên trong lòng của hắn cũng có phần kiêng kỵ khí lực của Hàn Mạc.
Hắn dĩ nhiên không biết, mỗi thế hệ con cháu trực hệ Hàn gia được truyền thừa bản gốc "Trường Sinh Kinh" mà ngoại nhân tuyệt đối không thể nào biết được.
Mặc dù tự biết cuối cùng nhất định có thể đánh bại Hàn Mạc, nhưng là hắn cũng biết, Hàn Mạc nếu như thật sự có một chút mãnh lực, nếu muốn đánh bại trong hai mươi hiệp, thật đúng là không biết chắc được, tự mình mở miệng khoa trương, nếu trong hai mươi hiệp không chế trụ được Hàn Mạc, chỉ sợ ngày sau bị nhạo báng.
Cho nên hắn cố ý hỏi như vậy, mục đích đúng là yêu cầu đánh nhau bằng binh khí, không so quyền cước.
Dùng binh khí mặc dù cũng không thể thiếu khí lực, nhưng so với đánh quyền cước thì cần nhiều kỹ xảo hơn, cũng tương đối hạn chế việc phát huy khí lực.
Hàn Mạc nói muốn cùng Thành Tư đối chiến, nhưng tuyệt không phải do khí huyết dâng trào, nhất thời bồng bột, cũng không phải là chỉ là vì nhằm vào Thành Tư, mà câu nói "Có quân pháp là phải chém đầu" của Thành Tư trong đại trướng làm Hàn Mạc sinh ra tâm tư phải giáo huấn Thành Tư một chút.
Hắn đưa ra lời khiêu chiến, thứ nhất là vì diệt đi ngạo khí ngang ngược của Thành Tư, thứ hai cũng là vì suy nghĩ cho bản thân, mặc dù vào trong quân được ban chức là đặc quyền của con cháu thế gia, là quy củ của cả Yến quốc, nhưng mà Hàn Mạc đã từng nghĩ tới, những binh sĩ kia có lẽ bởi vì chính mình là con cháu Hàn gia nhậm chức mà không phản đối cái gì, ai cũng biết lòng người khó dò, chỉ sợ trong nội tâm ít nhiều có chút không phục. Nếu như mình có thể dựa vào việc đánh bại Thành Tư mà lập uy, như vậy tướng sĩ Trấn phủ quân nhất định sẽ vui lòng phục tùng, kể từ đó, cho dù là Hàn Nguyên cũng sẽ đồng thời được hưởng lợi. Điểm thứ ba, cũng chính là điểm trọng yếu nhất, đó chính là giương uy cho Hàn gia, để tất cả tướng sĩ nhìn thấy, con cháu Hàn gia là có bản lĩnh thật sự, con cháu Hàn gia vĩnh viễn là giỏi nhất, không phải là một đám ăn chơi trác táng. Cứ như vậy, tướng sĩ của Trấn phủ quân mới thêm kính sợ gia tộc, bọn họ chắc sẽ càng thêm tận trung, càng thêm thần phục.
- Muốn dùng binh khí sao?
Hàn Mạc như được gãi đúng chỗ ngứa.
Hắn thật sự là không muốn đánh giáp lá cà bằng tay không. Dù sao thuật đánh giáp lá cà của mình quá mức tà dị, ngộ nhỡ dưới tình thế cấp bách thật mới thi triển ra, có thể trấn trụ không ít người, nhưng sau đó cũng đưa tới không ít phiền toái.
Mười mấy năm qua, ngoại trừ đám người "Hắc Báo" kia, ở cái thế giới này không có mấy người biết thuật đánh giáp lá cà của mình, cái đó ở cái thế giới này tuyệt đối được xưng tụng là công phu đối chiến cùng với kỹ xảo đánh giáp lá cà hạng nhất.
Tỉnh táo, tàn nhẫn, chuẩn xác, vô tình, nhanh chóng, gọn ghẽ!
Đây chính là thuật đánh giáp lá cà ẩn dấu ở trong lòng hắn.
Hàn Đình Qua khuyên nhủ một lần nữa:
- Thành Thống lĩnh, Hàn Hải quản, tràng tỷ thí công phu này cần gì phải dùng binh khí, ngộ nhỡ bị thương thì không tốt lắm! Chi bằng vẫn là dùng công phu quyền cước, tới điểm thì dừng?
- Tới điểm thì dừng? Nếu muốn tỷ thí thật sự, khó tránh khỏi có chút tổn thương nhỏ!
Thành thống lĩnh dương dương tự đắc.
Hàn Mạc gật đầu cười nói:
- Dùng binh khí ư, ta cũng muốn như vậy đấy!
Đoạn hắn cao giọng nói:
- Ai có đồng côn, cho ta mượn dùng một chút!
Ở trong quân doanh, dạng binh khí gì mà không có? Một gã Đô úy lập tức tìm một cây đồng côn đưa cho Hàn Mạc, ngạc nhiên nói:
- Ngũ thiếu gia dùng đồng côn?
- Tỷ thí khó tránh khỏi gây thương tích, dùng đồng côn, ít nhất sẽ không giết được người ta.
Hàn Mạc cười hắc hắc.
Thành Tư sao lại không nghe ra ý châm chọc trong lời nói của hắn, lạnh lùng cười một tiếng, rút ra bội đao, vung lên vạt áo, cắt lấy một khối vạt áo lớn, sau đó bao trên thân đao, lúc này mới nói:
- Như vậy cũng sẽ không giết chết được người...
Hắn không phải là người ngu, biết rằng nếu như thật sự ngộ sát Hàn Mạc, thì có thể sẽ thật sự trải qua không có một ngày tốt lành tại Đông hải trấn phủ quân, cho nên cố ý làm ra tư thái tràn đầy đại nghĩa này.
Hàn Nguyên đi lên ghé vào bên tai Hàn Mạc, thấp giọng nói:
- Tiểu Ngũ, cẩn thận một chút, công phu của người này thật sự cũng có vài phần thực lực. Lúc trước, hắn chính là Tham tướng hộ vệ trong cung, một thanh đao của hắn đã được luyện tập rất thành thục!
- Tứ ca yên tâm!
Hàn Mạc gật đầu.
Nếu là hộ vệ trong cung, cho dù tính cách ngạo mạn, nhưng là thực lực nói vậy thì thật đúng là khá tốt, nên trong lòng Hàn Mạc cũng không dám quá mức khinh địch, nhưng lại rất hưng phấn. Không nghi ngờ gì nữa, nếu là đối phương chẳng qua chỉ biết múa may vài động tác, hắn cũng không có khiêu chiến làm gì, chỉ khi đối phương có một chút thực lực thì sau khi thắng được hắn mới có thể mang đến cho mình cảm giác thỏa mãn.
...
Cũng không có nói nhảm quá nhiều, càng không có quá nhiều lễ nghi, sau khi Hàn Mạc ổn định hạ bàn, khóe miệng nổi lên nụ cười thản nhiên, tay dùng lực, đồng côn trong tay "Bá" một tiếng xuất chiêu thăm dò thẳng đến giữa trán của Thành Tư.
Thành Tư không lùi mà tiến tới, đại đao vung nghiêng lên, "Đông" một tiếng, cùng đồng côn chạm vào nhau, không đợi Hàn Mạc chuyển thế, đại đao mạnh mẽ đè lên đồng côn, tiếp đó đại đao theo thân côn trượt thẳng xuống, chính là muốn dùng lưỡi đao chém tới mu bàn tay của Hàn Mạc.
Hàn Mạc nhanh chóng lui về phía sau, đồng côn ép xuống, mượn khí lực cường hãn của mình, đem đại đao mạnh mẽ đè ép xuống. Thành Tư lập tức rút đao, lật lên phía trên, thân thể linh hoạt vừa chuyển, trở tay lại đồng thời chém tới.
Hai chiêu này củaThành Tư đều là vừa nhanh vừa vững, thân đao mặc dù bị bao vây, nhưng vô cùng bén nhọn như cũ, cho dù tướng lĩnh Hàn hệ xung quanh, tất cả cũng đều âm thầm thở dài, thực lực của Thành Tư này, thật đúng là có cân lượng, cũng không phải là một kẻ bất tài chỉ biết ngạo mạn, tự cho mình là đúng. Mà đồng đảng của Thành Tư là Lê Mậu lại càng giơ cao cánh tay, gọi to:
- Hảo đao pháp, hảo đao pháp!
Đao pháp của Thành Tư quả thật là không sai, có thể tại Hoàng cung đảm nhiệm chức Tham tướng hộ vệ, chung quy cũng không phải là hạng người bình thường.
Hạng người bình thường thật sự, ở trong Đông Hải Trấn phủ quân sâm nghiêm, cũng không thể nào có nhiều ngạo khí đến như vậy. Ở nơi này, khắp nơi đều là địa phương của tướng sĩ Hàn hệ, cũng không thể nào dám cao ngạo ta đây.
Hàn Mạc chỉ dùng côn pháp bình thường để đối địch, liền có cảm giác cực kỳ khó nhọc. Cho dù dùng đến bảy tám phần khí lực, nhưng vẫn như cũ không thể đối với Thành Tư phát ra nổi công kích hữu hiệu.
Thành Tư hiển nhiên có kinh nghiệm đối địch già đời, biết Hàn Mạc khí lực hơn xa mình, cho nên cũng không liều mạng, mà là dựa vào đao pháp thuần thục mà biến đối chiêu thức cùng với kinh nghiệm phán đoán lọc lõi, luân phiên hướng Hàn Mạc tấn công.
Trong lòng của mọi người xung quanh cũng rõ ràng, nếu như để cái tình thế này tiến triển tiếp tục như vậy thì Hàn Mạc nhất định sẽ thất bại.
Đảo mắt cũng đã mười chiêu đi qua, Hàn Mạc thủ nhiều công ít, nhưng là nói cũng kỳ quái, hắn mặc dù tiến công không phải rất sắc bén, nhưng phòng thủ nhưng cực kỳ hợp lý. Mặc cho đao pháp của Thành Tư có nhiều cổ quái, hắn lại có thể luôn tại một khắc khi thân đao của Thành Tư chém tới mà né tránh được, động tác cũng tương đối linh hoạt.
Trong lòng Hàn Mạc thật đúng là đem Thành Tư xem như là đối thủ để rèn luyện thực chiến, sau khi đấu được mười mấy chiêu, lập tức hiểu được mặc dù thuật đánh giáp lá cà tay không của mình có kỹ xảo tinh túy, nhưng ở môn binh khí thì thật đúng là không tính là cao thủ.
Nhìn thấy đã gần hết hai mươi hiệp, Thành Tư càng đánh càng nhanh. Hắn đã mở miệng khoa trương là trong hai mươi chiêu sẽ đánh bại Hàn Mạc, nhưng mà hôm nay Hàn Mạc mặc dù thế công không mãnh liệt, nhưng thủ thế vô cùng vững chắc. Lấy hai mươi chiêu chế địch cũng là tuyệt đối không có khả năng, trong cơn tức giận, liền liên tục cường công, hung mãnh dị thường, nhìn nét mặt dữ tợn trên mặt hắn, tựa hồ như muốn ăn sống Hàn Mạc.
Hàn Nguyên vì Hàn Mạc mà sốt ruột lo lắng, Hàn Huyền Linh chân mày cũng dãn ra, âm thầm gật đầu.
Công phu của Thành Tư, trong lòng Hàn Huyền Linh biết rất rõ ràng, Hàn Mạc có thể ở dưới tay hắn chống đỡ được hai mươi chiêu nhưng không có lộ ra chút hình dáng thất bại nào, kia đã là đáng quý, ít nhất so với sự mong đợi của Hàn Huyền Linh thì tốt hơn rất nhiều.
Nhưng hắn cũng nhìn ra, nếu không có gì ngoài ý muốn, nếu thêm hai mươi hiệp nữa thì Hàn Mạc bảy tám phân mười là sẽ bị thua.
Hàn Mạc cũng dần cảm thấy áp lực khổng lồ, thế công của Thành Tư như đợt sóng sau nối tiếp đợt sóng trước, nếu như không phải kiếp trước mình tiếp thu qua cách huấn luyện quân sự nghiêm khắc, thói quen tĩnh táo lúc đối địch cùng với dự đoán nhạy cảm, chỉ sợ sớm đã bị Thành Tư đánh trúng.
Thành Tư kia lại bổ tới một đao, Hàn Mạc khóe miệng nhếch nhẹ, mang theo một tia cười lạnh, xoay người chạy đi.
- Chạy đi đâu?
Thành Tư tấn công lâu dài mà không đánh bại được đối thủ, trở nên tức giận, đâu còn quản đối thủ là con cháu trực hệ Hàn gia, đuổi theo hai bước, giương đao chém xuống.
- Dừng tay!
Hàn Huyền Linh rống giận, những tướng lĩnh khác lại càng biến sắc, Thành Tư này thật đúng là to gan lớn mật, một đao kia chém xuống, Hàn Mạc nhất định phải bị thương, chúng thuộc cấp Hàn hệ nhanh chóng rút ra binh khí, muốn lập tức tiến lên cứu viện, chẳng qua là khoảng cách quá xa, ai cũng không thể tới kịp. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
Đúng lúc này, lại thấy Hàn Mạc trong lúc "ngàn cân treo sợi tóc", đã xuất ra một côn cực kỳ quỷ dị. Cây côn tựa như một con rắn, côn sau thành côn trước, đột nhiên từ dưới nách Hàn Mạc phóng ra, cuối cùng từ sau lưng đánh về phía Thành Tư.
Chuyện này có thể nói là biến hóa quỷ dị, Thành Tư chỉ thấy được côn đầu kia đâm thẳng tới xương bả vai trái của mình, hắn phản ứng cũng nhanh chóng, biết lúc này chỉ có thể tự cứu, bằng vào kinh nghiệm phong phú giúp hắn theo bản năng vung đao hướng bên trái đi đón đánh đồng côn, nghĩ rằng có thể ngăn một kích đồng côn kia, nhưng mà ngay trong lúc này, đồng côn kia uốn lượn như đuôi rắn, chuyển hướng một cách nhẹ nhàng về phía xương bả vai phải của hắn, lúc này cho dù nghĩ tự cứu cũng đã không còn kịp nữa.
"Phốc" một tiếng, cây côn đã đánh trúng xương bả vai phải, nghe thấy "Răng rắc" vừa vang lên nho nhỏ, Thành Tư chỉ cảm thấy xương bả vai đau nhức dữ dội, "A" một tiếng, cả cánh tay phải nhất thời tê dại, đại đao trong tay cũng rời khỏi tay.
Biến hóa này ai cũng không nghĩ tới, trong chớp mắt Hàn Mạc chuyển bại thành thắng, tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm.
- Xà bộ côn pháp!
Hàn Huyền Linh nét mặt kịch biến, khiếp sợ vô cùng, trong miệng thì thào.
/1139
|