Bên trong Vạn Tượng Viên, hương hoa ngạt ngào lấp đầy khứu giác. Ánh nắng ban mai chiếu rọi khắp sân, cảnh tượng đẹp đến lạ kì. Cơn gió mát thổi qua nhè nhẹ. Trường đình cổ xưa u tĩnh lại không kém vẻ thanh nhã. Lầu bát giác treo đầy những chiếc chuông gió lay động mỗi khi gió lướt qua, phát ra thanh âm "đinh...đang" trong trẻo. Dưới tán lá của những cây cổ thụ trong sân, sương sớm giống như nước mắt của thiếu nữ rơi xuống nhẹ nhàng, đụng vào những tảng đá xanh trên đường, vỡ ra văng tung tóe lên, trông vô cùng đẹp mắt.
Tào Ân cũng không để cho nha hoàn hầu hạ mình tắm rửa. Sau khi đã vệ sinh sạch sẽ xong, đi ra cửa phòng, nhìn thấy có mấy nha hoàn xinh đẹp vẫn như cũ đứng chờ đợi để hầu hạ, hắn không khỏi nhíu mày, phất tay một cái:
- Các ngươi đều đi xuống đi!
Bọn nha hoàn nhìn nhau, không dám nhiều lời, vội vàng lui ra.
Những nha hoàn này xem qua cũng có thể được coi là mỹ nhân khó tìm, do chính Hàn phủ lựa chọn để hầu hạ riêng Tào Ân hằng ngày. Nào ngờ, nhóm mỹ nhân này trong mắt Tào Ân không khác gì đống đồ phế thải, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét.
Tào Ân tự rót trà ngon cho mình, uống xong rồi lấy ra một chiếcc khăn lụa, lau sạch khóe miệng. Trên khuôn mắt tuấn mỹ trắng như tuyết kia mang theo một vẻ u oán, lẩm bẩm nói:
- Biết như vậy, sớm nên đem Ngọc Xuân Tử tới...
...
- Hàn Mạc phụng mệnh Hầu gia, đến đây bái kiến!
Ngoài cửa vọng vào thanh âm của Hàn Mạc. Vừa nghe được tiếng nói này, bàn tay trắng như ngọc như tuyết của Tào Ân chợt run lên, đôi mắt lóe lên một tia kích động, nhưng rất nhanh được che dấu đi. Thần sắc bình tĩnh, chậm rãi đứng lên, bước chân nhẹ nhàng và ưu nhã, đi tới trước đại môn. Khi nhìn thấy Hàn Mạc đang quỳ ở trước cửa, bên cạnh đặt một cây côn, liền bước nhanh đến đỡ hắn dậy, giọng nói đầy ôn nhu:
- Không cần nhiều lễ tiết như vậy! Ta chỉ là muốn nhìn qua công phu của ngươi như thế nào thôi?
Sáng sớm, Hàn Mạc nghe Hàn bá bẩm báo lại, nói rằng Xương Đức Hầu muốn xem hắn luyện công, cho nên đòi hắn đến Vạn Tượng Viên bái kiến.
Mặc dù đối với bộ dạng đầy âm khí của Xương Đức Hầu không có chút hảo cảm, nhưng dù sao hắn lại là Hầu gia, không được cãi lời. Hắn suy nghĩ một chút, vì Huyết Đồng Âm Dương Côn quá mức nổi tiếng, thật sự trân quý, với kiến thức của Tào Ân hẳn sẽ bị nhận ra, cho nên hắn liền chọn một cây đồng côn bình thường, đơn giản là tới tùy ý vũ động vài cái rồi nhanh chóng rời đi.
- Đều nhờ Hầu gia yêu mến! Hàn Mạc thật sự tam sinh hữu hạnh! Mong được Hầu gia chỉ giáo nhiều hơn!
Hàn Mạc đứng dậy trả lời.
Thân thể Hàn Mạc mặc dù có vẻ gầy yếu, nhưng không phải loại gầy trơ xuơng, thêm vào đó là nước da màu cổ đồng đầy khỏe mạnh, tràn đầy sức sống, mi thanh mục tú, góc cạnh rõ ràng, đây tuyệt đối là mỹ nam tử a!
Ánh mắt Tào Ân ngưng lại trên thân thể Hàn Mạc, ngơ ngác nhìn, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
Ánh mắt như vậy làm cho Hàn Mạc thấy sợ hãi, trong lòng không nhịn được suy nghĩ:
- Con bà nó, mụ Hầu gia bộ dạng giống như nhân yêu này muốn làm gì đây? Cứ nhìn ta chằm chằm như vậy, thật sự không thoải mái mà!
Càng làm cho Hàn Mạc sợ hãi hơn, chính là Hầu gia âm khí cực thịnh vẫn nắm lấy tay mình, đến lúc này không hề buông ra, làm hắn không nhịn được ho khan một tiếng, nhắc nhở:
- Hầu gia, chúng ta bắt đầu luyện công được chưa?
Tào Ân phục hồi tinh thần lại, "A" to một tiếng, tự biết mình vô cùng thất thố, nhưng lại lưu luyến không muốn buông tay Hàn Mạc ra, nở một nụ cười, ôn nhu nói:
- Hàn Mạc, ngươi luyện công là vì cái gì?
- Để cường thân kiện thể, bảo gia vệ quốc!
Giống hệt như đọc bài khóa bắt buộc học thuộc lòng, Hàn Mạc trả lời rất tự nhiên, miệng phun ra cực kì trôi chảy.
- Cường thân kiện thể!
Tào Ân nhẹ nhàng nói:
- Bảo gia vệ quốc? Vì sao phải bảo gia trước vệ quốc vậy? Không lẽ nước không nặng bằng gia tộc hay sao?
Lời này của hắn nếu như đem hỏi người bình thường, sẽ không ảnh hưởng đến toàn cục, có thể trả lời tùy ý, thậm chí có thể nói là một vấn đề tương đối bình thường. Nhưng mà đối với một đệ tử thế gia khi đưa ra vấn đề như vậy, người hỏi thì dường như không có ý tứ gì, nhưng người đáp nhất định phải có câu trả lời cẩn thận.
- Nước từ nhà mà thành! Không có nhà, như vậy cũng không có nước!
Mặc dù không rõ vì sao Tào Ân lại hỏi vấn đề này, nhưng mà Hàn Mạc vẫn mang theo bộ dạng cung kính hồi đáp.
- Đối với con dân như bọn ta thì việc phải làm, chính là trước hết phải bảo trụ gia tộc tôn quý nhất Yến quốc, bảo vệ tốt Vương tộc, bảo vệ tốt Thánh Thượng, bảo vệ tốt Hầu gia, điều đó chẳng khác nào bảo vệ quốc gia này!
Rất nhẹ nhàng, rất tự nhiên đem "bảo gia vệ quốc" giải thích thành một ý tứ khác, không ngại ngùng vuốt mông ngựa. Nhưng mà Hàn Mạc biết, câu trả lời này, có lẽ là đáp án thích hợp nhất không hề gây ra phiền toái gì. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
- Câu trả lời rất thông minh, rất trí tuệ...
Tiếng cười Tào Ân rất nhỏ:
- Trí tuệ của ngươi cũng giống như tướng mạo vậy, đều vô cùng ưu tú! Hàn gia có được được hậu bối như ngươi vậy, rất tốt...quả thật rất tốt!!
- Hầu gia quá khen!
- Ngươi luyện côn?
- Dạ!
- Ta vốn vẫn cho là, đệ tử quý tộc không bao giờ luyện côn, ngươi lựa chọn binh khí thật nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người a!
Tào Ân nhẹ nhàng cầm đồng côn lên, nhìn qua một chút, lắc đầu nói:
- Thế nhưng khúc đồng côn này thoạt nhìn qua đơn giản quá, lại rất bình thường, không phải là một món binh khí tốt?
- Chẳng qua chỉ dùng trong quá trình tập luyện, cho nên binh khí không phải để tâm cho lắm!
Hàn Mạc trả lời.
- Ta ở trong kinh có không ít binh khí tốt. Thế nhưng lại không có côn tốt, nếu như người luyện tập loại binh khí khác, bản thân ta có thể thưởng cho ngươi vài món.
Tào Ân đem đồng côn trả lại cho Hàn Mạc, nói:
- Thế nhưng luyện côn thuật cũng tốt lắm, là một món công phu đích thực. Danh tướng Khánh Quốc Thương Chung Ly năm xưa cũng luyện côn trước, sau mới đổi sang luyện Tam Hợp Thương. Đó là một nhân vật rất giỏi trong thập phương danh tướng.
- Hầu gia dạy chí phải!
Hàn Mạc nói:
- Thương Chung Ly, cái tên này Hàn Mạc từng được nghe qua, ban đầu lúc Khánh Ngụy tranh chấp, Thương Chung Ly bằng vào Tam Hợp Thương trong tay, chống lại Ngụy Tương thập tam danh, danh chấn thiên hạ.
- Hôm nay là Đại Tướng Quân Khánh Quốc!
Tào Ân thở dài:
- Là một kình địch lớn nhất của Yến Quốc ta!
Liếc nhìn Hàn Mạc, ôn nhu nói:
- Khi chỉ có hai người chúng ta ở chung một chỗ, không cần phải giữ lễ tiết như vậy! Bình thường biểu hiện ra sao thì giờ cứ thể hiện như vậy đi!
- Hầu gia tôn quý, Hàn Mạc không dám càn rỡ đến vậy!
Tức thời, Tào Ân hiện lên nét không vui, thản nhiên nói:
- Chẳng lẽ bộ dạng ta rất dọa người, không đủ vẻ gần gũi bình dị?
Hàn Mạc lập tức nói:
- Không dám, dung nhan như bạch ngọc của Hầu gia, chính là ngàn dặm mới tìm được một nam tử tuấn mỹ đến vậy, lại vô cùng gần gũi bình dị.
Tào Ân mỉm cười, trong đôi mắt thậm chí mang theo vẻ vui mừng, không nhịn được lại một lần nữa nắm lấy tay Hàn Mạc, buồn bã nói:
- Ngươi..ngươi thật cảm thấy bộ dạng ta rất đẹp sao?
Khuôn mặt hắn tuấn mỹ, thế nhưng lại nổi lên một tia ửng đỏ, trong ánh mắt lộ ra chút mông lung giống nữ nhân, còn có vẻ mập mờ. Những điều này làm Hàn Mạc cảm thấy sợ hãi.
Nếu như người bình thương, hắn đã sớm cho một gậy nên thân, phải cho tên bất nam bất nữ một trận ra hồn. Nhưng mà người đứng trước mặt lại là Hầu gia, đường đường là Xương Đức Hầu, ngay cả Tông chủ Hàn gia trước mặt hắn cũng cung kính cẩn thận, huống chi bản thân mình chỉ là hạng tiểu bối.
Tào Ân đứng yên đó, đôi mắt ngừng lại nơi Hàn Mạc, hai tay nắm lấy tay trái Hàn Mạc, thêm nữa một bàn tay vuốt vuốt nhẹ lên mu bàn tay của Hàn Mạc. Điều này làm cho hắn trên người nổi da gà, không thể nhịn được nữa, thản nhiên rút tay ra, hai tay cầm lấy đồng côn nói:
- Hầu gia, Hàn Mạc diễn một bộ côn pháp, mong Hầu gia chỉ giáo thêm chút ít!
Tay Hàn Mạc bỗng nhiên rút ra, trong mắt Tào Ân hiện lên vẻ thất vọng, nhưng rất nhanh đã che dấu bằng nụ cười. Kiểu cười này phù hợp với khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, cùng với da thịt trắng bạch lạ thường của hắn, đẹp đẽ đến dị kì, gật đầu nói:
- Tốt, ngươi diễn đi ta nhìn!
Hàn Mạc hít sâu một hơi, không diễn luyện ra "Bát Bộ Côn Thuật" mà dựa theo những bài côn pháp thường ngày nhóm Vũ Sư hay diễn. Nhưng khí lực hắn sung mãn, đánh ra côn pháp kình phong dồn dập, rất có uy lực.
Đánh xong một bộ côn pháp, Hàn Mạc mới thu công tiến tới:
- Hầu gia, đã múa rìu qua mắt thợ rồi, làm trò cười cho thiên hạ a.
Thấy ánh mắt Tào Ân nóng rực, vội vàng bỏ thêm một câu:
- Hàn Mạc không dám quấy rầy Hầu gia nghỉ ngơi, xin tạm cáo lui trước!
Ngay lúc hắn muốn rời khỏi chỗ thị phi này, rời khỏi nam nhân không khác gì yêu nhân kia, lại nghe thấy tiếng Tào Ân vang lên thản nhiên:
- Hàn Mạc, ngươi đi theo ta!
Không chút nhiều lời, tiến vào phía trong phòng.
Bên trong căn phòng yên tĩnh kia, lộ ra mùi thơm thoang thoảng.
Hàn Mạc kiên trì bước vào phòng, chỉ thấy Tào Ân ngoắc tay ra hiệu tiến vào. Hàn Mạc chậm rãi bước tới, tiến vào bên trong, không khỏi có sự kinh hãi. Chỉ thấy bên trong phòng lịch sự tao nhã, giống như khuê phòng của thiếu nữ, chẵng những sạch sẽ, mà điều quan trọng nhất chính là mền tơ gấm loan hiển nhiên đều màu hồng nhạt.
- Hàn Mạc, nhìn ta đi!
Thanh âm Xương Đức Hậu bỗng nhiên chuyển thành kiều mỹ y như tiếng nữ nhân, làm cho người nghe cảm thấy mềm yếu đến tận xương. Đem so với âm thanh tự nhiên của Liễu Như Mộng hư hư thật thật, thanh âm này lộ vẻ cực kì yêu dị.
Hàn Mạc ngầng đầu lên nhìn Xương Đức Hậu, không khỏi sửng sốt.
Xương Đức Hậu anh tuấn tuyệt trần, có thể nói khó có người nào theo kịp. Làn da so với nữ tữ còn trơn mềm hơn nhiều, một đôi tú trường mục phượng ngó nghiên xung quanh như cỏ nhỏ rung rinh trong gió. Thật sự thì nếu hắn mặc đồ của nữ nhân vào, giả trang thành một nữ tử, nhất định sẽ là một giai nhân tuyệt sắc.
Vóc dáng hắn so với Hàn Mạc thấp hơn một cái đầu, nhưng mà xương cốt tương xứng vừa vặn, làm cho người có cảm giác thân thể hoàn mỹ.
Xiêm y màu trắng có tơ vàng chạy quanh, bên hông là đai lưng hoàng kim xa hoa quý phái, mái tóc xõa mềm mãi, so với thiếu thủ thì còn ôn nhu và mượt mà hơn.
Hàn Mạc nhìn qua ánh mắt Tào Ân. Đôi mắt như thu thủy, lúc này tựa như thấm đầy nước gợn, ánh sáng nhu hòa tuyệt mỹ, đúng là đầy đủ nét quyến rủ phong vận muôn phần. Mặc dù biết rõ đây làm một nam nhân, nhưng nhìn đến đôi mắt đẹp hàm chứa nét thu thủy kia, trong lòng Hàn Mạc thế nhưng lại có sự rung động.
Sau trong nội tâm hắn rất nhanh xuất hiện ý niệm:
- Tào Ân sử dụng mị thuật!!!
Thật ra thì Mị thuật cũng không phải là kỹ xảo cao siêu lắm, nhưng nếu như không phải nam nữ đẹp đến tuyệt trần, vậy khó có thể sử dụng hiệu quả nó được.
Xương Đức Hậu là quý nhân Vương tộc, thế nhưng lại sử dụng kỷ xảo bực này đối phó người trẻ tuổi, trong lòng Hàn Mạc thấy nhộn nhạo, vô cùng chán ghét. Hắn lập tức nhắm mắt lại, dựa theo "Trường Sinh Kinh", pháp môn điều tức nội khí, là chí bảo tu thân dưỡng tính, thâu huyết hoạt mạch, một mực vận khởi. Sự rung động nhất thời trong lòng dừng lại, tâm tình phẳng lặng.
Trong mắt Tào Ân hiện lên vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới Hàn Mạc tuổi còn trẻ, thế nhưng có thể ngăn cản được Mị thuật bách thí bất sảng của mình (không lần nào thất bại)
Bước chân của hắn nhẹ nhàng tiến tới trước mặt Hàn Mạc, thanh âm mềm mại, vươn tay ra, vuôt ve khuôn mặt Hàn Mạc vô cùng ôn nhu nói:
- Hàn Mạc, vì sao không nhìn ta? Chẳng lẽ ta không đủ xinh đẹp và hấp dẫn sao?
Ngay khi tay hắn tiếp xúc với khuôn mặt Hàn Mạc, Hàn Mạc đột nhiên mở hai mắt ra thản nhiên nói:
- Hầu gia, ngươi là thủy tinh? Ồ, ngươi là Long Dương chi hảo? (Gay vai nữ - Biên.)
Bây giờ hắn không thể nhịn được nữa, những lời này rốt cuộc cũng phải la lớn lên.
/1139
|