Chư tướng thấy Hàn Thương nốc cạn chén rượu Trung Mỹ thì đều nâng chén uống theo.
Không ít tướng lãnh mơ hồ cảm thấy Đại công tử và Ngũ công tử của Hàn gia này quả nhiên tính tình rất khác nhau, cách xử sự của hai người cũng khác nhau rất lớn.
Hàn Mạc dùng uy thế để trấn định lòng người, còn Hàn Thương đem lợi ích để thâu phục người.
Nhưng không biết vì sao cũng không ít vị tướng lãnh lại cảm thấy tuy Hàn Mạc dùng uy thế làm bộ hạ khiếp sợ nhưng lại khiến người nguyện lòng tin tưởng, tín nhiệm hắn. Có Hàn Mạc chống lưng, mọi người đều cảm thấy yên tâm. Còn Hàn Thương tuy vung tay hào phóng, chưa từng đối xử keo kiệt với bộ hạ, nhưng nhìn y tươi cười, ôn hòa, mọi người đều cảm giác lạnh gáy, ngược lại với cảm giác dễ thân cận, gần gũi như khi ở bên Hàn Mạc.
Uống cạn chén rượu, Hàn Thương chậm rãi buông chén xuống, nhìn hai bên trái phải một lượt, chậm rãi nói:
-Tuy giờ đã bắt hạ được Ngụy đô, nhưng các vị hẳn cũng rõ người Khánh hiện đang chiếm cứ quận Sơn Bắc. Hai bộ của Viên Mộ và Lâm Thành Phi với hơn mười vạn người đã bố trí tại các địa điểm hiểm yếu ở quận Sơn Bắc. Bọn họ suy tính gì đã rõ cả. Tây Ngụy bị tiêu diệt, giờ Đại Yến ta chắc chắn sẽ bị Bắc Khánh uy hiếp. Chuyện này bản tướng không nói, chắc các vị cũng đã hiểu cả!
Chúng tướng đều khẽ gật đầu. Đây là đạo lý quá rõ ràng, ngay cả người không hiểu về chính trị cũng hiểu được sau khi Tây Ngụy bị tiêu diệt, Đông Yến và Bắc Khánh chắc chắn sẽ từ quan hệ đồng minh chuyển thành đối địch trong nháy mắt.
Khi Hàn Huyền Linh còn sống đã từng hạ lệnh kỵ binh truy kích, ép Lâm Thành Phi phải dẫn quân lên phía bắc đã hoàn toàn xóa tan cái gọi là quan hệ đồng minh giữa hai nước rồi.
-Khi Hàn Tổng đốc còn tại thế, đã từng cử Khổng Phi dẫn quân trấn giữ Hắc Lâm Chiểu, quả thật là hành động hết sức sáng suốt.
Hàn Thương chậm rãi nói:
-Vị trí chiến lược của quận An Tây quan trọng như thế nào trước đây có lẽ chúng ta còn chưa ý thức được nhưng sau khi Hàn Tổng đốc truyền đạt mệnh lệnh kia thì các vị cũng đều đã hiểu rất rõ rồi. Nơi đó có loại Ngụy mã và mỏ hết sức phong phú, chỉ cần chúng ta có thể chiếm cứ quận An Tây, ngày sau giao chiến với Bắc Khánh, chúng ta chắc chắn sẽ chiếm thế thượng phong!
Vạn Sĩ Thanh vuốt râu, gật đầu, nói:
-Lời đại tướng quân nói rất phải. Chỉ cần có được quận An Tây, như vậy trong khoảng thời gian ngắn chúng ta sẽ có được một quân đoàn kỵ binh hùng mạnh. Có được kỵ binh hùng mạnh rồi, việc quân của người Khánh có mạnh cũng không phải là địch thủ của chúng ta. Đại nghiệp nhất thống Trung Nguyên sắp hoàn thành rồi.
Hàn Thương nghiêm nghị nói:
-Tuy rằng khi còn sống, Hàn Tổng đốc đã an bài, Khổng Phi cũng đã dẫn quân chạy tới Hắc Lâm Chiểu, nhưng quận An Tây này nghe nói vững chãi như núi Thái Sơn. Dĩ nhiên chúng ta biết được quận An Tây này nắm vị trí chiến lược quan trọng nhưng người Khánh chắc chắn cũng đã nhận ra điểm này. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tiếp đây chiến lược quân sự của người Khánh rất có khả năng sẽ dồn vào quận An Tây. Có lẽ bọn họ sẽ tập trung binh lực, tấn công mạnh vào Hắc Lâm Chiểu, tây tiến quận An Tây!
Tức thì, một viên tướng lãnh nói:
-Đại tướng quân yên tâm. Địa thế của Hắc Lâm Chiểu hiểm yếu, dễ thủ khó công, lại có Khổng Tổng binh dẫn quân trấn thủ. Khánh quân dù có tây tiến, nhất định cũng sẽ bị Khổng Tổng binh dẫn binh chặn lại. Bằng vào tài cán và binh lực trong tay Khổng Tổng binh, Khánh quân muốn đột phá Hắc Lâm Chiểu sẽ rất khó. Chúng ta cũng có đủ thời gian phát binh cứu viện, thậm chí có thể tấn công ngược lại vào cánh quân của Khánh quân, giáo huấn bọn họ một chút!
Viên tướng lãnh này chính là một vị Đô chỉ huy sứ, hiển nhiên là một vị tướng lãnh cao cấp của quân Tây Bắc. Giờ gã bất ngờ mở miệng thật ra là muốn thể hiện vài phần tài cán trước mặt Hàn Thương, muốn để y chú ý đến mình mà thôi.
Trong quân Tây Bắc, suy nghĩ của các tướng lãnh hiện giờ không hề giống nhau.
Kể từ khi Tiêu Hoài Ngọc bất ngờ mất tích, rồi đến Hàn Mạc, Hàn Huyền Linh, cuối cùng là Hàn Thương ngày hôm nay, quân quyền của Đại tướng quân Tây Bắc liên tục chuyển qua tay bốn người này, khiến người khác phải hoa cả mắt.
Phần lớn các tướng lãnh đều biết đây là thời kỳ rối ren, nên không ai dám có hành động thiếu suy nghĩ. Dù sao hiện vẫn đang trong thời chiến tranh tiêu diệt Ngụy Quốc, cho nên mọi người cũng chỉ có thể dốc hết sức mình lập công, để bảo vệ vị trí của bản thân mà ra sức chém giết.
Nhưng cho đến ngày hôm nay, không ít tướng lãnh nhìn Hàn Thương được triều đình phong làm Đại tướng quân Tây Bắc đều mơ hồ cảm thấy trò thay đổi tướng quân liên tục như đèn kéo quân này cuối cùng cũng đã đến điểm kết.
Hàn gia ngày hôm nay có quyền thế mạnh mẽ trong triều chính. Hàn Huyền Đạo nắm nội các trong tay, chuyện này cả thiên hạ đều biết. Các vị tướng quân này thân ở tiền tuyền nhưng thực sự chưa bao giờ dám lơi lỏng, không chú ý đến thời cuộc nơi kinh thành.
Bọn họ thậm chí còn có cảm giác rằng Hàn gia ở Yến Quốc ngày hôm nay chẳng khác nào Tiêu gia rực rỡ ngày xưa.
Năm đó, Tiêu Hoài Ngọc tay nắm binh quyền, Tiêu Thái sư quản lý triều chính, trong ngoài cùng hô ứng. Tiêu gia quyền thế khuynh đảo triều chính. Các đại thế gia gần như khó có thể tranh đấu cùng. Cũng chính vì như thế, Tiêu gia ở Đại Yến hưng thịnh hơn mười năm, không kẻ nào có thể suy chuyển.
Ngày hôm nay, Hàn Thương chấp chưởng binh quyền, Hàn Huyền Đạo nắm giữ chuyện triều chính, gần như giống y như Tiêu gia lúc trước. Chỉ khác một chỗ, Tiêu gia lúc trước thế lực dù rất mạnh thật, nhưng các thế gia khác dù sao cũng không phải không chịu nổi một đòn. Các đại thế gia liên hợp kết minh tuy không thể trực tiếp đối đầu với Tiêu gia, nhưng cũng có thể ngăn cản Tiêu gia rất nhiều.
Nhưng tình hình hiện nay không còn giống với ngày xưa nữa, cục diện phức tạp khi xưa Tiêu gia phải đối mặt đã thay đổi rất lớn. Kể từ khi các đại thế gia đều bị tiêu diệt hay suy vong, Hàn gia đã không còn gặp phải những áp lực Tiêu gia gặp lúc trước nữa.
Khi Tiêu gia đang suy tàn thì các thế lực hùng mạnh lúc trước sớm đã bị tan thành mây khói, thậm chí có hợp lại cũng không phải đối thủ của Hàn gia. Phạm gia và Hồ gia đều nén nhịn nuốt giận trong lòng, thực lực trong triều của bọn họ hiển nhiên đã bị Hàn Huyền Đạo ngày càng chèn ép, từ lâu đã không còn như ngày xưa. Mặc dù hai thế gia này không thê thảm như Tiêu gia nhưng cũng khó có thể chống đỡ với Hàn gia.
Thế cục như thế này Hàn gia hưng thịnh dường như là chiều hướng khó có thể ngăn cản nổi.
Nói cách khác, Hàn Thương thân là trưởng tử của đại thần thủ phụ nội các, có được Hàn Huyền Đạo làm chỗ dựa phía sau, tuy tài năng và uy vọng không thể bằng với Tiêu Hoài Ngọc, nhưng vị trí đại tướng quân Tây Bắc này của y cũng giống như của Tiêu Hoài Ngọc lúc trước, khó có thể lay chuyển.
Chính vì như thế, một số tướng lãnh không thể không vì tiền đồ của bản thân mà tính toán, đôi khi tình cờ khoe ra chút cái tài giỏi của bọn họ trước mặt Hàn Thương, làm y chú ý, chẳng qua cũng vì muốn ngày sau sẽ được y trọng dụng. Chuyện này dĩ nhiên cũng là một con đường không hề tồi.
Viên tướng lãnh này đem đạo lý nói đâu ra đấy, chung quy lại là muốn được Hàn Thương chú ý, chỉ có điều gã không biết, đạo lý gã nói tuy là rành mạch nhưng trong lời nói lại vô tình khen Khổng Phi. Chuyện này khiến Hàn Thương rất không thoải mái trong lòng.
Hàn Thương liếc mắt nhìn vị tướng lãnh kia, nhận ra người này chính là Đô chỉ huy sứ bộ quân được điều từ Vân Thủy quan theo trong đợt tây chinh lần này tên Bùi Giác. Y mỉm cười, nói:
-Lời Bùi Chỉ huy sứ nói rất hợp với ý ta!
Bùi Giác nghe vậy mặt mày rạng rỡ, lòng thầm vui sướng.
Lại nghe Hàn Thương nói tiếp:
-Trấn giữ Hắc Lâm Chiểu, một khi Khánh quân có động tĩnh khác thường tức thì phát binh cứu viện, công kích cánh quân Khánh quân, đây vẫn có thể xem là một kế sách thần kỳ.
Dừng một chút, y chậm rãi nói:
-Nhưng các vị cũng biết, hai người Lâm Thành Phi và Viên Mộ là hổ tướng thủ hạ của Thương Chung Ly lúc trước, cùng chủ tướng Vương Duyên Bình của quân đoàn Đông Bắc của Khánh Quốc được xưng tụng là Tam Thú Tướng của Bắc Khánh. Hai người này cũng không phải hạng người tầm thường!
Dừng một chút, vẻ mặt của y lộ vẻ suy tư:
-Khổng Tổng binh dĩ nhiên là dũng mãnh, thiện chiến, nhưng bản tướng đã suy tính nhiều ngày, cảm thấy hay là nên phái một đại tướng lão luyện, thành thục đi trấn giữ Hắc Lâm Chiểu là hơn!
Y vừa dứt lời, vẻ mặt các chư tướng đều biến đổi, nhưng mỗi người lại có một vẻ mặt khác nhau.
-Chiến đấu anh dũng, Khổng Tổng binh không cần phải nói, hiển nhiên là kiêu tướng bậc nhất!
Hàn Thương chậm rãi nói:
-Có điều theo ta được biết, tính tình của Khổng Tổng binh này hơi nóng nảy, hiếu thắng, lại nóng vội. Ta chỉ sợ đến lúc đó, Lâm Thành Phi dùng trò khích tướng thì Khổng Tổng binh sẽ không thể kiên nhẫn canh giữ ở đó nữa.
Gương mặt Thiết Khuê vốn đã liên tục không vui vẻ gì, cuối cùng gã cũng phải đứng dậy, chắp tay nói:
-Đại tướng quân, mạt tướng có một lời chẳng biết có nên nói hay không!
Ánh mắt Hàn Thương lóe lên tia nhìn khác lạ. Y trao đổi ánh mắt với Vạn Sĩ Thanh, rồi thản nhiên nói:
-Thiết Tổng binh có gì muốn nói?
Thiết Khuê nghiêm mặt, nói:
-Mạt tướng cho rằng lúc này không nên đổi Khổng Phi. Lúc tấn công Ngụy đô, Khổng Phi phụ trách cắt đứt đường lương của Ngụy đô, không cho một giọt lương thực đi vào thành, quả là tài năng hết sức kiệt xuất. Lão lại là người có kinh nghiệm, nhất định có thủ vững Hắc Lâm Chiểu. Hàn Tổng đốc điều Khổng Phi đến trấn giữ ở Hắc Lâm Chiểu hiển nhiên cũng đã phải suy tính rất cẩn thận mới quyết định như thế. Hơn nữa, Hàn Tổng đốc bị sát hại chưa được bao lâu, lòng quân còn chưa hoàn toàn ổn định, giờ nếu bất ngờ điều động Khổng Phi, chỉ sợ sẽ gây bất lợi đối với lòng quân, ngược lại rất có thể sẽ bị người Khánh tranh thủ được cơ hội!
-Thiết Tổng binh nói như thế là có ý gì?
Hàn Thương còn chưa nói gì, Vạn Sĩ Thanh đã thản nhiên nói:
-Chẳng lẽ là muốn nói quyết sách của Đại tướng quân sai sao?
-Mạt tướng tuyệt không có ý này!
Thiết Khuê tức thì nói ngay:
-Mạt tướng chỉ một lòng suy nghĩ vì đại cục!
Không đợi Thiết Khuê nói xong, Hàn Thương đã trầm giọng nói:
-Thiết Tổng binh, ngươi suy nghĩ vì đại cục, chẳng lẽ bản tướng không biết suy nghĩ vì đại cục sao?
Các chư tướng trong sảnh tức thì cảm giác được bầu không khí bất thường.
Tần Lạc vội vã đứng dậy, nói:
-Đại tướng quân chớ phiền não. Thiết Tổng binh không phải có ý như thế. Chỉ có điều nếu lúc này vội vàng đổi tướng, sợ sẽ làm cho lòng quân không yên!
Hàn Thương cầm lấy bầu rượu, tự mình rót một chén rượu đầy, bưng lên nhấp một ngụm, thản nhiên nói:
-Bản tướng cũng mới vừa nhậm chức. Nói như các ngươi, Yến quân chúng ta hiện giờ lòng quân không ổn sao? Bản tướng không nên nhận lĩnh ý chỉ của triều đình, đảm nhận chức Đại tướng quân này sao?
Y ngẩng đầu, lạnh lùng liếc mắt nhìn Thiết Khuê, rồi lại quét mắt nhìn Tần Lạc, thản nhiên nói:
-Lòng quân không ổn, chẳng lẽ không biết đi ổn định lòng quân? Làm tướng lãnh, nếu đến lòng quân cũng không thể ổn định thì làm sao có thể mang binh đi đánh giặc đây? Bản tướng vì đại cục mà suy nghĩ, lo lắng có thể mất Hắc Lâm Chiểu mới chuẩn bị sai một đại tướng lão luyện, thành thục đi cố thủ, chẳng lẽ bản tướng sai lầm rồi sao?
Chúng tướng thấy bầu không khí nghiêm nghị, cũng không dám tùy tiện nói chuyện nữa. Vị Bùi Giác kia dường như muốn nói cái gì đó nhưng lại chỉ há miệng thở dốc, không dám nói xen vào lúc này.
Thiết Khuê nhăn mày, cuối cùng nói:
-Mạt tướng chỉ là người thiển cận, sắp xếp như thế nào toàn bộ là do Đại tướng quân làm chủ!
Không nói thêm lời nào nữa, gã ngồi xuống.
Hàn Thương cười lạnh, giờ mới quét mắt nhìn chúng tướng, hỏi:
-Chư vị cảm thấy ai có thể đảm nhiệm trọng trách này?
Chúng tướng cùng ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không nói gì. Bùi Giác kia do dự một chút, liếc mắt nhìn Vạn Sĩ Thanh, cuối cùng đứng dậy, nói:
-Đại tướng quân, mạt tướng cả gan nói, Vạn Sĩ Tổng binh là người điềm đạm, thận trọng, lại đa mưu túc kế, quả thật là lựa chọn tốt nhất!
Kỳ thật tất cả mọi người ở đây đều không phải kẻ ngốc. Vạn Sĩ Thanh ngày hôm nay bất ngờ xuất hiện trong yến hội này. Hàn Thương lại đột nhiên đề xuất chuyện điều tướng, lại luôn nhắc đến chữ "lão luyện, thành thục", ai chẳng biết y chuẩn bị tiến cử Vạn Sĩ Thanh đổi chỗ cho Khổng Phi.
Hàn Thương cũng không chút ra vẻ, nhìn thẳng về phía Vạn Sĩ Thanh, hỏi:
-Vạn Sĩ Tổng binh, chư tướng đề cử ngươi đi Hắc Lâm Chiểu ngăn chặn quân đội của Bắc Khánh, ý của ngươi như thế nào?
Y thật đúng là nói khoác mà không biết ngượng.
Rõ ràng chỉ có một mình Bùi Giác nêu lên tên của Vạn Sĩ Thanh, y lại nói là do chư tướng đề cử, vẻ mặt thản nhiên, chẳng khác nào chuyện Vạn Sĩ Thanh đi tới Hắc Lâm Chiểu là ý của tất cả mọi người vậy.
Vạn Sĩ Thanh ho khan một tiếng, đứng dậy, chắp tay nói:
-Mạt tướng tuy rằng lớn tuổi, nhưng tự thấy bản thân vẫn còn rắn chắc. Được Đại tướng quân coi trọng, mạt tướng nguyện ý nghe theo sự phân công của Đại tướng quân. Tới Hắc Lâm Chiểu, mạt tướng nhất định sẽ chấn chỉnh lòng quân, tăng mạnh phòng ngự, tuyệt sẽ không cho bất cứ người Bắc Khánh nào đi qua Hắc Lâm Chiểu. Quận An Tây chắc chắn là vật trong tay của Đại Yến ta!
Hàn Thương tươi cười, nói:
-Vậy thì bản tướng mong rằng Vạn Sĩ Tổng binh có thể kiến công lập nghiệp, tạo dựng uy thế của quân Đại Yến ta.
Y bưng lên chén rượu:
-Nào, Vạn Sĩ Tổng binh, bản tướng kính ngươi một chén rượu!
Vạn Sĩ Thanh vội vàng bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, cố ý thể hiện mấy phần lão tướng càng già càng dẻo dai.
Hàn Thương buông chén rượu, chậm rãi nói:
-Chỉ có điều Vạn Sĩ Tổng binh đi Hắc Lâm Chiểu, Ác Dương lĩnh này cũng không thể không phái đại tướng khác trấn thủ được.
Y dường như vô tình liếc mắt nhìn Thiết Khuê, chậm rãi nói:
-Ác Dương lĩnh chính là trọng địa phía sau của quân ta, là một cửa khẩu quan trọng không thể để mất được. Trấn thủ Ác Dương lĩnh chẳng những phải ngăn chặn được động tĩnh của người Phong Quốc, mà bất cứ lúc nào cũng phải chú ý đến động tĩnh của Nam Dương quan bên đất Khánh. Nam Dương quan chính là thông đạo duy nhất cho đường lui của quân ta, tuy hiện giờ quân ta và Khánh quân cùng đóng giữ, nhưng người Khánh giả dối, nói không chừng sẽ bí mật điều quân đổ bộ vào Nam Dương quan không biết khi nào. Chính vì thế, việc này cần ủy nhiệm một vị tướng trấn giữ Ác Dương lĩnh, chức trách này hết sức quan trọng. Chư vị có thể chọn một người thích hợp hay không?
Lúc này, không có người nào trả lời, ngay đến Bùi Giác kia cũng không nói gì.
Ác Dương lĩnh chỉ có mấy ngàn quân phòng thủ, binh lực không mạnh nhưng trách nhiệm phải gánh vác lại rất nặng nề. Quan trọng hơn nữa là trong tay các vị tổng binh trước mặt này đều nắm binh lực hùng hậu. Trong tay Hạ Hầu Đức có quân cánh trái trước biên chế trước khi xuất quan, Thiết Khuê nắm giữ cánh quân trung lộ, Khổng Phi cũng có hai vạn người trước biên chế trong tay. Một khi bị điều đi, binh quyền trong tay bọn họ tất sẽ yếu đi nhiều.
Binh quyền suy yếu, trách nhiệm phải gánh vác sẽ rất nặng. Hơn nữa, ngày sau khi nổi lên xung đột với Khánh quân sắp xếp ở quận Sơn Bắc, bọn họ cũng sẽ ít có khả năng xông lên tiền tuyến lập công hơn. Mấy nhân tố lớn này cùng kết hợp lại, ai cũng biết rằng Ác Dương lĩnh không phải là nơi tốt đẹp gì.
Binh quyền suy yếu tương đương với sức ảnh hưởng trong quân Tây Bắc của bọn họ giảm bớt, tác động rất lớn, cũng đồng nghĩa với chuyện thượng cấp bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được lý do để sửa trị bọn họ. Không thể tham gia tác chiến đánh Khánh đối với người quân nhân dĩ nhiên là một chuyện rất đáng tiếc. Người làm tướng có ai lại không muốn lập nghiệp trong thời chiến tranh, để ngày sau có thể được phong tước, được trọng thưởng.
Hàn Thương thấy không có kẻ nào nói gì thì liếc mắt nhìn Vạn Sĩ Thanh một cái. Vạn Sĩ Thanh dĩ nhiên hiểu ngay, chắp tay nói:
-Đại tướng quân, mạt tướng nghĩ có một người có thể gánh vác được trọng trách này!
-Ồ?
Hàn Thương hỏi:
-Vạn Sĩ Tổng binh nói đến ai?
Vạn Sĩ Thanh tức thì chỉ tay vào Thiết Khuê, lớn tiếng nói:
-Trọng trách như vậy chỉ có Thiết Khuê, Thiết Tổng binh là có thể đảm đương nổi!
Vẻ mặt của Thiết Khuê hết sức bình tĩnh. Gã liếc mắt nhìn Vạn Sĩ Thanh một cái, thản nhiên nói:
-Chỉ sợ mạt tướng tài cán không đủ, khó có thể gánh vác nổi trọng trách này! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Hàn Thương tức thì nói ngay:
-Thiết Tổng binh quá khiêm tốn rồi. Bằng vào tài cán của Thiết Tổng binh, ngươi rất thích hợp gánh vác trọng trách này. Có Thiết Tổng binh trấn thủ Ác Dương lĩnh, bản tướng cũng an tâm!
/1139
|