Tựa như đã qua ngàn năm, thời gian không chút lay động nổi tư thế, mưa nắng không chút phai nhạt đi nhãn thẫn, không khí trong phòng trở nên cực kỳ quỷ dị.
Hai người bốn mắt chia cặp đối nhãn nhìn nhau tràn ngập vẻ chấn kinh, cả hai nằm mơ cũng đều không tưởng tới sẽ có lúc rơi vào loại hoàn cảnh này, ai cũng không biết nên làm thế nào, trong đầu hai người lúc này chỉ có một mảnh sương mù phủ đầy.
Chính Hàn Mạc cũng không biết trải qua bao lâu thời gian, có lẽ rất lâu rất lâu, lại có lẽ cũng chỉ trong nháy mắt, hắn cuối cùng phản ứng lại chớp chớp tròng mắt, thì thào lẩm bẩm:
- Đâu rồi? Như Mộng tỷ đã đi đâu nhỉ? Mưa to như vậy còn chạy đi đâu chứ?
Vừa lẩm bẩm tự nói một mình, hắn vừa nhè nhẹ thả xuống rèm vải.
Rèm vải thả xuống hoàn toàn, hắn mới bước nhanh đi tới gần giá sách phòng ngoài, ngồi xuống ghế, cầm lên chén trà trên bàn, một ngụm uống cạn, ngay cả nước trà như thế nào, là lạnh hay nóng thì hắn cũng hoàn toàn không có cảm giác được. Trong đầu hắn lúc này chỉ còn duy nhất hình ảnh rõ nét của nửa bên mông đít trắng trong lung linh của Liễu Như Mộng mà thôi, mịn màng như bông tinh khôi như tuyết, tuy chỉ có thể nhìn tới một bộ phận nhỏ nhưng cũng có thể từ một điểm suy ra toàn cục mà khẳng định – MÔNG CỦA LIỄU NHƯ MỘNG LÀ CỰC KỲ HOÀN MỸ.(A Bư: Vít ka là số 1)
- Trấn tĩnh, trấn tĩnh!
Hàn Mạc nhẹ giọng tự nhủ.
Đây là sự tình phi thường lúng túng, may mà đầu óc hắn linh hoạt, tuy sau cùng cũng nói được mấy câu đánh trống lảng, nhưng hiển nhiên chỉ là trò hề gạt mình dối người, hai người bốn mắt nhìn nhau vô cùng rành rành, đâu ra chuyện nhìn không thấy.
Ngoài phòng... mưa dầm miên miên, một trận gió thoảng quá đem theo chút rét lạnh.
Trong phòng trong không có một tia động tĩnh, Hàn Mạc đột nhiên nghĩ đến, mình nếu đã giả trang không nhìn thấy, như vậy Liễu Như Mộng sẽ có hay không nương theo cái bậc thang này mà hạ đài đây?
Hắn đứng thẳng người lên, vươn vai vặn eo, lẩm bẩm nói:
- Đi ra ngoài tìm thôi!
Thanh âm của hắn không lớn lắm nhưng vừa đủ để Liễu Như Mộng nghe được rõ ràng.
. . .
Hắn thay quần áo, sau đó cầm lấy cây dù nơi góc phòng, bước nhanh rời đi, vượt qua cầu gỗ nhỏ đi vào rừng tùng.
Trong đầu vẫn là hình ảnh nọ ám ảnh, cảm thấy tim mình vẫn đập thình thịch, hắn cũng lẩm bẩm:
- Hàn Mạc, chẳng lẽ ngươi ngay cả chút dụ hoặc nho nhỏ thế này cũng không vượt qua nổi? Không phải chỉ có nửa bên mông đít thôi sao, ngươi từng xem biết bao nhiêu phim JAV rồi chứ, có cảnh gì mà còn chưa thấy qua? Có cần phải tim đập chân run ghê ghớm như vậy không?
Cái kiểu tự mình an ủi này căn bản là không có tí hiệu quả nào cả, ngược lại trong nội tâm hắn càng có thêm một loại cảm xúc dị dạng.
Những cái phim JAV kia tuy khiến hắn nhìn càng rõ ràng chi tiết, nhưng khi đó Hàn Mạc cũng mặt không đỏ tim không nhảy, tựa như một cụ già đã trải qua năm tháng tẩy lễ, lại tựa như bậc trí giả tâm trí từng trải, mà thản nhiên như vậy, trấn định như vậy.
Nhưng là hôm nay chỉ có nửa bên mông đít, lại khiến hắn tim đập tâm loạn.
Bất tri bất giác, hắn cũng không biết mình đi ra khỏi hoa viên như thế nào nữa, theo tiềm ý thức đi tới hướng đông viện bên kia, đi được một đoạn thì trên không nổ vang một tiếng sấm to, đem Hàn Mạc từ trong miên man suy nghĩ thanh tỉnh lại.
Hắn ngẩng đầu lên, phát hiện chính mình đã ra khỏi hoa viên, không khỏi sửng sốt, trong mắt đột nhiên phát hiện một cái thân ảnh bạch sắc vụt qua không xa liền ngưng thần nhìn kỹ, chỉ thấy một thân hình yểu điệu váy áo màu nhũ bạc đang từ đông viện đi ra, chậm rãi hướng phía tây chạy tới.
Thân hình ưu mỹ, dáng người phong nhuận, không phải là Bích di nương ư?
Bích di nương cầm cây dù nhỏ tựa như hồn vía đều đã bay lên mây từ bên cạnh không xa đi qua, thậm chí cũng không nhận ra Hàn Mạc ở đó.
Hàn Mạc rõ ràng thấy gương mặt mỹ lệ tinh khôi của Bích di nương thậm chí mang theo hai hang lệ nóng, mà bàn tay nhu nhược không xương trắng nõn của nàng đang cầm một chiếc khăn lụa thơm trắng nhè nhẹ lau từng giọt nước mắt óng ánh tựa trân châu ở khóe mắt.
Nàng bước những bước ngắn, eo nhỏ khẽ đong đưa vẽ nên những đường cong lập lờ cực đẹp. Mông khe khẽ vung vẩy trong mưa gió nhìn càng rung động, ý cảnh thấm sâu vào lòng. Chỉ có điều khi nghe được những tiếng nấc nhè nhẹ nghẹn ngào của nàng thì Hàn Mạc liền biết, Bích di nương nhất định là đã chịu ủy khuất rất lớn.
Trong lòng Hàn Mạc, Bích di nương là một người bề ngoài nhu nhược nhưng nội tâm lại rất kiên cường, tác phong cẩn thận, ôn nhu tỉ mỉ, tuân quy thủ lễ, nếu như không bởi vì gặp cực lớn ủy khuất, nàng sẽ không thể ngơ ngẩn mất hồn như thế này, lại càng sẽ không rơi lệ.
Sự mỹ lệ, hiện lại thêm nét tủi thân yếu ớt cực kỳ khiến người ta cảm thấy thông cảm.
- Di nương! Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Hàn Mạc nhè nhẹ gọi.
Bích di nương cả kinh, dừng lại bước chân, thấy là Hàn Mạc, vội vàng xoay người lại, lau sạch sẽ nước mắt trên mặt rồi mới chuyển thân quay lại, miễn cưỡng nở một nụ cười nói:
- Là Mạc nhi à? Trời mưa không ở trong phòng sao, đi thăm phu nhân à?
Hàn Mạc không trả lời, đi tới trước mặt Bích di nương, một cổ hương thơm đặc biệt trên thân Bích di nương xông vào mũi, trong mưa dầm miên miên khí trời quang đãng lại càng thêm nồng nàn.
- Người khóc?
Hàn Mạc nhẹ giọng hỏi, trong mắt nổi lên một tia lo lắng.
- Không. . . Không có. . . !
Bích di nương thần tình có chút hoảng loạn, ôn nhu nói:
- Ngươi. . . Ngươi đi gặp phu nhân đi thôi. . . Ta còn. . . Ta còn có việc. . . !-
Nàng tựa hồ không nguyện ý biểu lộ đích ủy khuất cùng bi thương của mình với Hàn Mạc, liền muốn ly khai.
- Di nương.
Hàn Mạc kêu nói:
- Người có phải hay không có sự tình? Là có kẻ nào khi phụ người phải không?
Bích di nương dừng bước chân, nhè nhẹ lắc đầu, thanh âm lộ rõ vẻ cực kỳ vô lực lại rất cam chịu:
- Ta không sao, Mạc nhi, ngươi. . . Ngươi không cần bận lòng. . . !
Hàn Mạc thấy vai thon của nàng nhè nhẹ run rẩy, biết nàng đang cố nén thương cảm thì nhíu lông mày, nhẹ giọng hỏi:
- Là ai? Là cái tên thị lang đại nhân kia sao?
Hắn hiện tại lo lắng nhất chính là Tiêu Đồng Quang tặc tâm chưa dứt, hồi kinh liền đưa thư ép Hàn Huyền Xương đưa Bích di nương tống cho hắn, nếu quả sự tình như vậy thì phiền toái lớn. Nếu quả vậy, vạn bất đắc dĩ lắm thì vì Bích di nương, cho dù khuyên cha không nổi hắn cũng sẽ an bài để nửa đường cướp đi Bích di nương rồi bí mật an trí chỗ lánh cho nàng.
May là Bích di nương lắc lắc đầu, u u thở dài nhẹ giọng nói:
- Cùng người đó không liên quan, là. . . là Thấm nhi!
- Tiểu muội sao?
Hàn Mạc lông mày càng nhíu chặt:
- Tiểu muội làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?
Bích di nương chuyển thân đi qua, vành mắt phiếm hồng, trong đôi mắt mỹ lệ nhịn không được lại đổ lệ, nhẹ nhàng nói:
- Vừa mới rồi phu nhân gọi ta tới đông viện nói chuyện, cho ta biết, đã có người tới đề thân với Thấm nhi.
- Đề thân?
Hàn Mạc cả kinh, nhưng lập tức cũng nới lỏng khẩu khí.
Hàn Thấm đã tới tuổi đủ để xuất giá, có người đề thân cũng không phải là chuyện đặc biệt gì, hơn nữa lấy thực lực của Hàn gia mà nói người tới đề thân có đạp mòn cả bậc cửa cũng chả có gì lạ.
- Di nương, Thấm nhi đã lớn, sớm muộn cũng sẽ xuất giá mà thôi.
Hàn Mạc minh bạch Bích di nương không đánh long để cho Hàn Thấm xuất giá, dịu dàng an ủi:
- Thấm nhi dù gả đi vẫn có thể trở về thăm người mà.
Bích di nương thương tâm lắc đầu nói:
- Mạc nhi, ngươi không biết thôi, phu nhân nói với ta lần này đề thân chính là Diệp gia ở Bột Châu quận.
- Diệp gia?
Hàn Mạc lông mày lại nhíu thêm, hắn biết rõ Diệp gia cùng một... đại thế gia khác là Ngô gia cũng đều đã lộ rõ dã tâm làm phản, nói không chừng đã sắp khởi binh tới nơi.
Bích di nương vai thon se sẽ run rẩy trong gió mưa, chậm rãi nói:
- Phu nhân nói, lúc trước Diệp gia đã đưa thư nói muốn cùng Hàn gia chúng ta kết thân, muốn xin đón Thấm nhi về làm dâu nhà họ. Nhưng khi đó lão gia cùng đại tông chủ còn chưa có hồi đáp, vốn ta nghĩ là việc này đến đây là chấm dứt. Nhưng hôm trước nhà ta lại nhận được thư nói rằng mấy ngày tới Diệp gia sẽ tự thân tới cửa đề thân. . . !
Nàng đưa tay dùng khăn thơm nhè nhẹ lau nước mắt, khuôn mặt đầy bi thương nói:
- Ta ngày thường tuy cô lậu quả văn, nhưng cũng minh bạch Diệp gia tại các thế gia ở Yên quốc xếp hạng thứ hai, lại thêm vốn cùng Ngô gia kết minh nên thế lực rất lớn, nếu quả thật tới tận cửa đề thân, đại tông chủ cùng lão gia cũng chưa hẳn có thể cự tuyệt đích.-
Hàn Mạc thần sắc ngưng trọng, thế lực mà Diệp Ngô hai nhà liên hợp lên tạo thành cơ hồ có thể nói có đủ vốn để cùng toàn bộ Yên quốc nói chuyện, Hàn gia căn bản không phải bọn họ đích đối thủ, nếu quả thật Diệp gia tự thân tới cửa đề thân, đại tông chủ cùng Hàn Huyền Xương cũng chưa hẳn có thể cự tuyệt đích.
Cái này là một phen liên minh chính trị ý tứ, Diệp gia muốn lôi kéo Hàn gia, vì mưu đồ đại sự của bọn họ mà tăng thêm thanh thế, còn Hàn Thấm chẳng qua là vật hy sinh đáng thương trong đó mà thôi.
Hàn gia đã không dám cùng triều đình đối lập, nhưng cũng không có đủ lực cùng hai nhà Diệp Ngô đối lập.
Liên minh Diệp Ngô cùng Yên quốc sớm muộn sẽ có một trường đao thật thương thật chém giết, ai cũng không dám bảo chứng cuối cùng thủ thắng là bên nào. Thế lực riều đình trên thực tế chính vương tộc cùng với thế lực của hai nhà Tiêu Tô, vì tự thân lợi ích mà ba cổ thế lực này nhất định sẽ toàn lực đả kích hai nhà Diệp Ngô, lại còn Phạm gia vốn cùng Diệp gia có thù sâu từ trước cũng nhất định sẽ giúp triều đình đối phó liên minh Diệp Ngô.
Mà mấy đại thế gia khác tuy là đều muốn tọa sơn quan hổ đấu, nhưng tại khi hai cổ cường đại thế lực này va chạm nào có ai có thể chăm chăm chỉ lo thân mình chứ.
Đợi đến khi thế cục tiến thêm một bước ra ánh sáng, mấy cái thế gia khác cũng chắc chắn phải đưa ra lựa chọn. Ngay cả Hàn gia cũng vậy, mặc dù nhất định nội bộ sẽ có nhiều mâu thuẫn, nhưng cũng nhất định phải từ trong những mâu thuẫn đó mà đưa ra lựa chọn.
Chọn triều đình, hay là chọn liên minh Diệp Ngô? Một đầu hổ, một con sói, Hàn gia chung quy vẫn phải gia nhập một bên mà thôi, còn về gia nhập bên nào, có lẽ các đầu não của Hàn gia vẫn còn đang kiệt lực cân nhắc lợi hại. Một khi bọn họ quyết định liên minh cùng hai nhà Diệp Ngô, như vậy Hàn Thấm cũng tất nhiên sẽ phải làm công cụ chính trị gả đi Diệp gia, trở thành vật hy sinh đầy bi kịch.
- Thấm nhi nếu gả tới Diệp gia, tới khi chiến hỏa nổ ra, Thấm nhi. . . Thấm nhi. . . !
Bích di nương nấc lên nghẹn ngào, cũng... không nói thêm được nữa.
Nàng tuy không hỏi qua thế sự, nhưng là thân tại thế gia phủ đệ, ít nhiều cũng biết thế cục Yên quốc lúc này, Hàn Thấm một khi gả vào Diệp gia thì cũng hoàn toàn trở thành người của Diệp gia rồi, một khi Diệp gia thất bại, Hàn Thấm tất nhiên sẽ chịu liên lụy.
Vả lại Bột Châu quận với Đông Hải quận đường sá xa xôi, chỉ sợ sau khi gả đi, cũng... không biết ngày nào mới có thể gặp lại, việc này khiến Bích di nương không thể không thương tâm.
Lệ châu tuôn rơi thảm thiết!
Bích di nương lệ hoa tuôn rơi, càng là nhu nhược, cũng càng khiến cho Hàn Mạc sinh ra ý muốn bảo hộ.
Hắn vươn tay muốn giúp Bích di nương lau đi lệ châu nhưng chỉ vươn đến một nửa liền thu tay về, nhẹ giọng:
- Di nương, người yên tâm, Diệp gia cho dù tới cửa, tiểu muội cũng sẽ không gả đi đâu hết.
Bích di nương ngẩng đầu lên, lệ châu còn chưa khô trên khuôn mặt mỹ lệ, mắt đẹp chớp hiện lên một tia hy vọng:
- Mạc nhi, ngươi. . . ngươi nói thật chứ?
Hàn Mạc không muốn để Bích di nương thương tâm, tuy hắn đối với việc Hàn Thấm có gả cho Diệp gia hay không cũng không có chút nào dám chắc, nhưng vẫn nhè nhẹ gật đầu, ôn nhu nói:
- Thật chứ. Diệp gia còn chưa đủ trình để khiến tiểu công chúa của chúng ta khuất thân gả về!
Có lẽ thật sự trong lòng nàng vẫn còn tia kỳ vọng đó, lại hoặc là Bích di nương rất tín nhiệm đối với Hàn Mạc nên nàng nhè nhẹ cắn môi, phong vận thành thục lan tỏa khiến người khác mê đắm, khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Chỉ cần Thấm nhi thật sự không phải gả đi, ta nguyện ngày ngày bái Phật thắp hương!
Mưa đã tạnh, gió vẫn thổi, nhìn theo thân ảnh mỹ lệ của Bích di nương tan biến trong mí mắt, Hàn Mạc nhè nhẹ thở dài. Nghĩ đến Diệp gia, trong nháy mắt tròng mắt hắn tràn đầy sát cơ, nắm thật chặt nắm tay, lẩm bẩm:
- Muốn kéo Hàn gia chúng ta ra làm pháo hôi, Hàn gia ta còn không phải đứa ngốc!
/1139
|