Buổi sáng ngày hôm sau.
Thứ bảy nghỉ ngơi.
Đổng Học Bân ngủ lười, mặt trời nắng chói chang mới rời khỏi ổ chăn, ra phòng khách vừa thấy, Tuệ Lan đang cầm chén trà nóng xem báo.
“Tỉnh rồi sao?” Tạ Tuệ Lan lật lật tờ báo, cũng không ngẩng đầu.
“Đã mười giờ rồi sao? Sao lại không gọi anh một tiếng?” Đổng Học Bân ngáp nói.
“Dù sao cũng không đi làm, mấy ngày nay tiểu tử anh cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi một chút đi”.
“Hô, cảm giác ngủ như thế này thật thoải mái.” Đổng Học Bân vào buồng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Tạ Tuệ Lan bỗng nhiên ở bên ngoài nói: “Đúng rồi, chốc lát mặc chỉnh tề vào, theo em đến nhà thị trưởng, thị trưởng Chung và phu nhân mời hai chúng ta đến ăn cơm, lúc lễ mừng năm mới hai ta đã không đi đến nhà lãnh đạo chúc tết, lần này mua ít đồ đến, em có thể lên chức thường ủy cũng nhờ thị trưởng Chung toàn lực ủng hộ, bằng không chỉ với việc anh đắc tội với bí thư thành ủy, ngay cả tên của em cũng chẳng được báo lên trên thành phố rồi”.
“Thị trưởng Chung hỗ trợ ? Đây là muốn mượn sức em rồi?”
“Dù sao anh lát nữa cũng cứ thông minh một chút, đừng có mà nói chuyện linh tinh”.
“Anh biết rồi, thật ra anh thấy, chính là do chuyện chúng ta tốn ba trăm vạn mua thư pháp của ông ta nên mới làm lão Chung chuyển thái độ, lại nói tiếp vẫn là công lao của anh mà”.
“Còn dám nói nữa?”
“Ha ha, cũng không phải người ngoài mà”.
Không phải tiêu tiền không đúng chỗ, lời này Đổng Học Bân vẫn đều lý giải thực thấu, tuy nói lần trước chú Dương cùng thị trưởng Chung một mình ăn cơm, thoạt nhìn quan hệ của hai người cũng không tệ lắm, nhưng Tuệ Lan đã sớm lên nhận chức, Chung Chính Vỹ tám phần cũng là đã sớm biết mói quan hệ giữ bọn họ và Dương Triệu Đức, nhưng vì sao vẫn không có thái độ gì với Tuệ Lan? Mà khi Đổng Học Bân mua bức thư pháp của thị trưởng Chung, thị trưởng Chung liền dốc sức cho Tuệ Lan? Muốn nói không phải do tác dụng của bức phúc tự kia, đánh chết Đổng Học Bân cũng không tin. Cho nên, nên tiêu tiền thì phải tiêu tiền, xem xem, lập tức báo đáp rồi, bằng không Tuệ Lan muốn lên thường ủy thành ủy, vậy còn phải chờ bao nhiêu năm nữa? Ít nhất hai năm!
Đương nhiên, cũng không được tiêu tiền linh tinh, nếu không có lần này Đổng Học Bân tra án đem Phùng Kiệt chịu xử phạt, Tuệ Lan cũng chẳng thể lên chức.
...
Một giờ sau.
Trong đại viện thị ủy, Đổng Học Bân cùng Tạ Tuệ Lan cầm lễ vật đi đến tòa nhà thị trưởng.
Trên đường, vài cán bộ thấy hai người bọn Tạ Tuệ Lan, đều lộ ra nụ cười thân mật chào hỏi hai người.
“Tạ thị trưởng, Đổng Chủ nhiệm”.
“Tạ thị trưởng, chúc mừng ngài thăng chức”.
Tạ Tuệ Lan mỉm cười ứng phó, theo chân bọn họ nói chuyện tào lao nửa ngày.
Tuệ Lan vào thị ủy thường ủy, quyền lợi cùng uy tín cũng thăng lên một cấp tương đương, rất nhiều cán bộ thay đổi thái độ với Tạ Tuệ Lan một cách rõ ràng. Đổng Học Bân cũng đi được hưởng danh của vợ, có rất nhiều người cùng hiền lành tươi cười với hắn, có điều trong lòng Đổng Học Bân rõ ràng, đây là do ở bên cạnh Tạ Tuệ Lan, nếu vợ mình mà lên trước mình, người khác khẳng định là tám phần không dám nhiệt tình như vậy với anh, hơn nữa vẫn là ở trong viện thị ủy, trời biết Vạn bí thư có ở trên lầu nhìn hay không, hiện tại không ai mà không biết Đổng Học Bân đã chọc giận Vạn bí thư.
Trên lầu.
Ở cửa nhà thị trưởng.
Tạ Tuệ Lan ấn chuông cửa, Đổng Học Bân cũng rất nhanh để ý sửa sang quần áo.
Của vừa mở, xuất hiện một khuôn mặt người phụ nữa trung niên, khoảng năm mươi tuổi.
“Trần đại tỷ” Tạ Tuệ Lan cười cười, nhìn về phía bên trong, “Thị trưởng Chung, chúng tôi đến quấy rầy hai người rồi”.
Trần phu nhân cười nghiêng người nói: “Không quấy rầy, mau vào mau vào”.
Tạ Tuệ Lan đi vào phòng nói, “Thừa dịp còn không tính là quá muộn, đến thăm thị trưởng Chung và phu nhân, lúc lễ mừng năm mới trong nhà đã xảy ra chuyện, cũng chưa kịp cho đến chúc tết hai người”.
Đổng Học Bân lập tức đưa đồ lên ,“Chung thị trưởng, Trần phu nhân”.
Trần phu nhân ra vẻ hờn giận nói: “Đến còn này mua nọ, lần sau không được như thế này nữa?”
“Được, ha ha” Tạ Tuệ Lan xoay người đổi giày.
“Mau bảo mọi người vào đi” Chung Chính Vĩ một thân mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn cười ha ha nói: “Mọi người ngồi xuống uống nươc trước đã, cơm sắp chuẩn bị xong rồi”.
Tạ Tuệ Lan cùng Đổng Học Bân cũng không khách khí, an vị ở trên sô pha
Nếu Đổng Học Bân đến một mình, hắn chỉ là một lãnh đạo Ủy ban kỷ luật, hiển nhiên là không thể thoải mái như vậy, dù sao cấp bậc cũng thua kém rất nhiều, người ta là thị trưởng Chung, thị trưởng thành phố Phần Châu mà, có điều nếu hắn đi cùng Tạ Tuệ Lan, lại là chồng của Tuệ Lan thì Đổng Học Bân cũng không cần phải quá mức câu nệ, như vậy ngược lại lại không hay, chẳng những đã đánh mất mặt Tuệ Lan mà cũng không lợi cho việc đặt quan hệ gần gũi với nhà thị trưởng, dù sao hiện tại Tuệ Lan là thường ủy thị ủy, xem như một lãnh đạo ngang hàng với Chung Chính Vỹ, cho nên chức vụ biến đổi, cách nói chuyện làm việc cũng phải theo đó mà ứng biến.
Bốn người cùng nhau ngồi nói chuyện
Trần phu nhân nhìn Đổng Học Bân, cười nói: “Tuệ Lan, đây là chồng em sao, đại danh của Tiểu Đổng tôi không chỉ nghe một lần, nhưng vẫn không cơ hội gặp mặt, hôm nay xem như có cơ hội rồi, ừm, không tồi, quả nhiên là dáng vẻ đường đường, Tuệ Lan em thật có phúc”.
Tạ Tuệ Lan cười nói: “Anh ấy thì có danh gì đâu ạ, chỉ là hư dnah thôi.
Đổng Học Bân ho khan một tiếng, hắn biết Tuệ Lan đang trêu hắn.
Trần phu nhân bị chọc cười, “Sao lại có chuyện này? Trong lúc chống động đất Tiểu Đổng đã cứu rất nhiều cán bộ lãnh đạo thành phố Phần Châu của chúng ta, còn có mấy ngày hôm trước, cũng là chồng em lại liều chết cứu vài người? Tiểu Đổng không tồi phẩm cách cùng tác phong đều là đỉnh cao”.
Đổng Học Bân tâm nói lời này tôi thích nghe, nhưng ngoài miệng lại khiêm tốn nói: “Không có không có, chị quá khen”.
Tạ Tuệ Lan cũng nói: “Đúng thế, chị đừng quá khên, bằng không về sau anh ấy lại lên mặt”.
Mọi người vui đùa vài câu, nói chuyện phiếm một lúc, không khí rất vui vẻ, trong khoảng thời gian ngắn liền có cảm giác quan hệ gần thêm từng bước, đương nhiên, đây là do hai bên đều có ý tứ kết giao, cho nên nói chuyện mới có thể thuận lợi như vậy.
Lúc nói chuyện phiếm, Trần phu nhân luôn luôn đánh giá Đổng Học Bân, giống như mười phần chú ý tới hắn.
Thật ra Trần phu nhân vừa mới nói câu kia quả thật là lời nói thật, bà thật đúng là vẫn muốn gặp vị ôn thần Đổng Học Bân này, một người mà ngay cả bí thư thị ủy còn không sợ, một người mà chỉ cần một câu liền tiêu ba trăm vạn để mua thư pháp của chồng bà, một người mà hết lần này đến lần khác lấy tính mạng mình để đi cứu người, một người dám đánh với hổ đông bắc... Rốt cuộc có ba đầu sáu tay gì? Rốt cuộc có cái gì không giống người thường? Trần phu nhân vẫn luôn muốn biết, nhưng mà hôm nay vừa thấy, lại làm cho bà cười khổ trong lòng không thôi, nào có ba đầu sáu tay? Dáng người bình thường, tướng mạo bình thường, tính cách bình thường, quả thực là bình thường nhất trong những người thường, không đúng, phỏng chừng so với người bình thường sợ là còn muốn bình thường hơn
Đây là ôn thần trong truyền thuyết sao?
Đây là Tiểu Đổng mà mọi người thường đàm luận trong những lúc trà dư tửu hậu sao??
Nhìn Đổng Học Bân hòa khí ngồi ở đó, Trần phu nhân có chút không nói gì, như thế này cũng quá bình thường! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Thứ bảy nghỉ ngơi.
Đổng Học Bân ngủ lười, mặt trời nắng chói chang mới rời khỏi ổ chăn, ra phòng khách vừa thấy, Tuệ Lan đang cầm chén trà nóng xem báo.
“Tỉnh rồi sao?” Tạ Tuệ Lan lật lật tờ báo, cũng không ngẩng đầu.
“Đã mười giờ rồi sao? Sao lại không gọi anh một tiếng?” Đổng Học Bân ngáp nói.
“Dù sao cũng không đi làm, mấy ngày nay tiểu tử anh cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi một chút đi”.
“Hô, cảm giác ngủ như thế này thật thoải mái.” Đổng Học Bân vào buồng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Tạ Tuệ Lan bỗng nhiên ở bên ngoài nói: “Đúng rồi, chốc lát mặc chỉnh tề vào, theo em đến nhà thị trưởng, thị trưởng Chung và phu nhân mời hai chúng ta đến ăn cơm, lúc lễ mừng năm mới hai ta đã không đi đến nhà lãnh đạo chúc tết, lần này mua ít đồ đến, em có thể lên chức thường ủy cũng nhờ thị trưởng Chung toàn lực ủng hộ, bằng không chỉ với việc anh đắc tội với bí thư thành ủy, ngay cả tên của em cũng chẳng được báo lên trên thành phố rồi”.
“Thị trưởng Chung hỗ trợ ? Đây là muốn mượn sức em rồi?”
“Dù sao anh lát nữa cũng cứ thông minh một chút, đừng có mà nói chuyện linh tinh”.
“Anh biết rồi, thật ra anh thấy, chính là do chuyện chúng ta tốn ba trăm vạn mua thư pháp của ông ta nên mới làm lão Chung chuyển thái độ, lại nói tiếp vẫn là công lao của anh mà”.
“Còn dám nói nữa?”
“Ha ha, cũng không phải người ngoài mà”.
Không phải tiêu tiền không đúng chỗ, lời này Đổng Học Bân vẫn đều lý giải thực thấu, tuy nói lần trước chú Dương cùng thị trưởng Chung một mình ăn cơm, thoạt nhìn quan hệ của hai người cũng không tệ lắm, nhưng Tuệ Lan đã sớm lên nhận chức, Chung Chính Vỹ tám phần cũng là đã sớm biết mói quan hệ giữ bọn họ và Dương Triệu Đức, nhưng vì sao vẫn không có thái độ gì với Tuệ Lan? Mà khi Đổng Học Bân mua bức thư pháp của thị trưởng Chung, thị trưởng Chung liền dốc sức cho Tuệ Lan? Muốn nói không phải do tác dụng của bức phúc tự kia, đánh chết Đổng Học Bân cũng không tin. Cho nên, nên tiêu tiền thì phải tiêu tiền, xem xem, lập tức báo đáp rồi, bằng không Tuệ Lan muốn lên thường ủy thành ủy, vậy còn phải chờ bao nhiêu năm nữa? Ít nhất hai năm!
Đương nhiên, cũng không được tiêu tiền linh tinh, nếu không có lần này Đổng Học Bân tra án đem Phùng Kiệt chịu xử phạt, Tuệ Lan cũng chẳng thể lên chức.
...
Một giờ sau.
Trong đại viện thị ủy, Đổng Học Bân cùng Tạ Tuệ Lan cầm lễ vật đi đến tòa nhà thị trưởng.
Trên đường, vài cán bộ thấy hai người bọn Tạ Tuệ Lan, đều lộ ra nụ cười thân mật chào hỏi hai người.
“Tạ thị trưởng, Đổng Chủ nhiệm”.
“Tạ thị trưởng, chúc mừng ngài thăng chức”.
Tạ Tuệ Lan mỉm cười ứng phó, theo chân bọn họ nói chuyện tào lao nửa ngày.
Tuệ Lan vào thị ủy thường ủy, quyền lợi cùng uy tín cũng thăng lên một cấp tương đương, rất nhiều cán bộ thay đổi thái độ với Tạ Tuệ Lan một cách rõ ràng. Đổng Học Bân cũng đi được hưởng danh của vợ, có rất nhiều người cùng hiền lành tươi cười với hắn, có điều trong lòng Đổng Học Bân rõ ràng, đây là do ở bên cạnh Tạ Tuệ Lan, nếu vợ mình mà lên trước mình, người khác khẳng định là tám phần không dám nhiệt tình như vậy với anh, hơn nữa vẫn là ở trong viện thị ủy, trời biết Vạn bí thư có ở trên lầu nhìn hay không, hiện tại không ai mà không biết Đổng Học Bân đã chọc giận Vạn bí thư.
Trên lầu.
Ở cửa nhà thị trưởng.
Tạ Tuệ Lan ấn chuông cửa, Đổng Học Bân cũng rất nhanh để ý sửa sang quần áo.
Của vừa mở, xuất hiện một khuôn mặt người phụ nữa trung niên, khoảng năm mươi tuổi.
“Trần đại tỷ” Tạ Tuệ Lan cười cười, nhìn về phía bên trong, “Thị trưởng Chung, chúng tôi đến quấy rầy hai người rồi”.
Trần phu nhân cười nghiêng người nói: “Không quấy rầy, mau vào mau vào”.
Tạ Tuệ Lan đi vào phòng nói, “Thừa dịp còn không tính là quá muộn, đến thăm thị trưởng Chung và phu nhân, lúc lễ mừng năm mới trong nhà đã xảy ra chuyện, cũng chưa kịp cho đến chúc tết hai người”.
Đổng Học Bân lập tức đưa đồ lên ,“Chung thị trưởng, Trần phu nhân”.
Trần phu nhân ra vẻ hờn giận nói: “Đến còn này mua nọ, lần sau không được như thế này nữa?”
“Được, ha ha” Tạ Tuệ Lan xoay người đổi giày.
“Mau bảo mọi người vào đi” Chung Chính Vĩ một thân mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn cười ha ha nói: “Mọi người ngồi xuống uống nươc trước đã, cơm sắp chuẩn bị xong rồi”.
Tạ Tuệ Lan cùng Đổng Học Bân cũng không khách khí, an vị ở trên sô pha
Nếu Đổng Học Bân đến một mình, hắn chỉ là một lãnh đạo Ủy ban kỷ luật, hiển nhiên là không thể thoải mái như vậy, dù sao cấp bậc cũng thua kém rất nhiều, người ta là thị trưởng Chung, thị trưởng thành phố Phần Châu mà, có điều nếu hắn đi cùng Tạ Tuệ Lan, lại là chồng của Tuệ Lan thì Đổng Học Bân cũng không cần phải quá mức câu nệ, như vậy ngược lại lại không hay, chẳng những đã đánh mất mặt Tuệ Lan mà cũng không lợi cho việc đặt quan hệ gần gũi với nhà thị trưởng, dù sao hiện tại Tuệ Lan là thường ủy thị ủy, xem như một lãnh đạo ngang hàng với Chung Chính Vỹ, cho nên chức vụ biến đổi, cách nói chuyện làm việc cũng phải theo đó mà ứng biến.
Bốn người cùng nhau ngồi nói chuyện
Trần phu nhân nhìn Đổng Học Bân, cười nói: “Tuệ Lan, đây là chồng em sao, đại danh của Tiểu Đổng tôi không chỉ nghe một lần, nhưng vẫn không cơ hội gặp mặt, hôm nay xem như có cơ hội rồi, ừm, không tồi, quả nhiên là dáng vẻ đường đường, Tuệ Lan em thật có phúc”.
Tạ Tuệ Lan cười nói: “Anh ấy thì có danh gì đâu ạ, chỉ là hư dnah thôi.
Đổng Học Bân ho khan một tiếng, hắn biết Tuệ Lan đang trêu hắn.
Trần phu nhân bị chọc cười, “Sao lại có chuyện này? Trong lúc chống động đất Tiểu Đổng đã cứu rất nhiều cán bộ lãnh đạo thành phố Phần Châu của chúng ta, còn có mấy ngày hôm trước, cũng là chồng em lại liều chết cứu vài người? Tiểu Đổng không tồi phẩm cách cùng tác phong đều là đỉnh cao”.
Đổng Học Bân tâm nói lời này tôi thích nghe, nhưng ngoài miệng lại khiêm tốn nói: “Không có không có, chị quá khen”.
Tạ Tuệ Lan cũng nói: “Đúng thế, chị đừng quá khên, bằng không về sau anh ấy lại lên mặt”.
Mọi người vui đùa vài câu, nói chuyện phiếm một lúc, không khí rất vui vẻ, trong khoảng thời gian ngắn liền có cảm giác quan hệ gần thêm từng bước, đương nhiên, đây là do hai bên đều có ý tứ kết giao, cho nên nói chuyện mới có thể thuận lợi như vậy.
Lúc nói chuyện phiếm, Trần phu nhân luôn luôn đánh giá Đổng Học Bân, giống như mười phần chú ý tới hắn.
Thật ra Trần phu nhân vừa mới nói câu kia quả thật là lời nói thật, bà thật đúng là vẫn muốn gặp vị ôn thần Đổng Học Bân này, một người mà ngay cả bí thư thị ủy còn không sợ, một người mà chỉ cần một câu liền tiêu ba trăm vạn để mua thư pháp của chồng bà, một người mà hết lần này đến lần khác lấy tính mạng mình để đi cứu người, một người dám đánh với hổ đông bắc... Rốt cuộc có ba đầu sáu tay gì? Rốt cuộc có cái gì không giống người thường? Trần phu nhân vẫn luôn muốn biết, nhưng mà hôm nay vừa thấy, lại làm cho bà cười khổ trong lòng không thôi, nào có ba đầu sáu tay? Dáng người bình thường, tướng mạo bình thường, tính cách bình thường, quả thực là bình thường nhất trong những người thường, không đúng, phỏng chừng so với người bình thường sợ là còn muốn bình thường hơn
Đây là ôn thần trong truyền thuyết sao?
Đây là Tiểu Đổng mà mọi người thường đàm luận trong những lúc trà dư tửu hậu sao??
Nhìn Đổng Học Bân hòa khí ngồi ở đó, Trần phu nhân có chút không nói gì, như thế này cũng quá bình thường! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|