Dư chấn sắp tới.
Trong tòa nhà dạy học lại còn có người!
Chỉ mành treo chuông, Đổng Học Bân trong giây lát liền xông ra ngoài, chạy nhanh về phía cửa lớn của tòa nhà dạy học, miệng hô lớn: “Tiểu Chu! Tiểu Phí! Mau ra đây!”
Khoảng cách rất xa, tòa nhà dạy học lại đóng kín một nửa, người bên trong hình như không thể nghe thấy
Đổng Học Bân chạy nhanh hơn, liền chui vào cửa lớn tòa nhà dạy học, đứng ở trong đại sảnh trống vắng, “Lão Lưu? Tiểu Ninh? Tiểu Chu?”
“Chủ nhiệm?” Ở trên truyền đến âm thanh của Chu Trúc.
Đổng Học Bân vội la lên: “Mọi người đang ở đâu?”
“Chúng tôi ở trên lầu”.
“Xuống dưới nhanh lên!”
“Hả?”
Đổng Học Bân vừa nói vừa chạy, không dừng một bước, ba bước hai bước liền xông lên lầu, đến lầu hai, Đổng Học Bân nhìn thấy đầu tiên chính là đám người Phùng Kiệt cùng Sở Phó Khu trưởng, cách phía sau bọn họ không xa mới là Lưu Hán Khanh cùng Chu Trúc và những người trong phòng giám sát. Lúc này Đổng Học Bân đã cố không xung đột với bọn người Phùng Kiệt, cứu người quan trọng hơn, hắn không còn thời gian nghĩ đến loại tình trạng này, vì thế lớn tiếng nói với mọi người: “Mau đi ra! Tất cả đều theo tôi đi! Ngay lập tức! Lập tức! Còn nhìn cái gì? Đi!”
Phùng Kiệt cười lạnh nói: “Hành trình của tôi khi nào phải để cậu an bài? Cậu bảo tôi đi thì tôi phải đi sao.
Lưu Hán Khanh cùng Chu Trúc vô cùng ngạc nhiên đi về phía Đổng Học Bân hỏi, “Chủ nhiệm, xảy ra chuyện gì?”
Đổng Học Bân nghiêm mặt nói nhanh: “Dư chấn đến đây rồi! Ở trong nhà không an toàn! Mau cùng tôi đi!”
Bọn Phí Phàm cùng Ninh Thiếu Dương tự nhiên không nói hai lời, tuy rằng không cảm giác được dư chấn, nhưng Đổng Chủ nhiệm nói bọn họ khẳng định nghe.
Nhưng vài cán bộ khu Tây Bình có chút không cho là đúng. Hơn nữa Sở Phó Khu trưởng, hắn nhìn Đổng Học Bân nói: “Tại sao tôi không cảm thấy có dư chấn?”
“Tôi cũng không có”.
“Dư chấn đi qua mấy tháng rồi, làm sao còn có thể có dư chấn?”
Cán bộ khu Tây Bình đều là do Sở Phó Khu trưởng cầm đầu, tự nhiên theo hắn nói.
Phí Phàm không thích nghe nói: “Có những dư chấn phát sinh mười mấy năm sau còn có dư chấn lại. Đó là vỏ quả đất va chạm cùng ma hợp”.
Phùng Kiệt khẽ lắc đầu. Hắn cũng không cảm giác được có động tĩnh gì. Căn bản là không coi lời nói của Đổng Học Bân ra gì
Sở Phó Khu trưởng liền nói với Phùng Phó Thị trưởng:“Phùng Thị trưởng, ngài yên tâm, cho dù có phát sinh dư chấn thì tòa nhà dạy học này cũng sẽ không sao, chúng tôi là dựa theo tiêu chuẩn thiết kế kháng chấn cấp 6 mà xây dựng”.
Phùng Kiệt gật đầu, “Đi thôi, lại đi trên lầu nhìn xlên tầng trên xem xem”.
“Dược, ngài đi theo tôi” Sở Phó Khu trưởng đi phía trước dẫn đường.
Đổng Học Bân vừa nghe, lúc ấy liền phát hỏa, mở miệng mắng: “Kháng chấn cấp sáu? Mẹ nó chứ, kháng chấn cái con mẹ ông đó!”
Sở Phó Khu trưởng cũng tức giận nói: “Tại sao cậu lại mắng chửi người? Cậu muốn làm gì?”
Đổng Học Bân chỉ vào mũi hắn nói: “Tôi nói mẹ nó chính là mắng ông! Tòa nhà này là do ông phụ trách? Con mẹ nó lại phụ trách như vậy sao? Còn có thể là kháng chấn cấp 6 sao? Có mà kháng chấn cấp ba cũng không được! Mẹ nó chứ, tôi không chửi mắng ông thì chửi ai! Tôi nói cho ông biết chuyện này tôi không để yên đâu!”
Không ai hiểu vì sao đột nhiên Đổng Học Bân lại phát hỏa lên như vậy. rất nhiều người ở đó đều cảm thấy vô cùng kỳ lạ, đang êm đẹp vì sao bỗng nhiên nóng nảy thế? Bọn Chu Trúc Phí Phàm liếc nhau, tất cả đều ngậm miệng. Ai cũng không dám hỏi nhiều, Đổng Chủ nhiệm đã nổi nóng thì luôn luôn là không dễ chọc, điểm này bọn họ hiểu rõ hơn bất cứ ai, cho nên Đổng Chủ nhiệm nói cái gì bọn họ đều nghe cái ấy.
“Không đi phải không?” Đổng Học Bân lạnh lùng nhìn Phùng Kiệt cùng các cán bộ khu Tây Bình, “Các người có định có đi hay không! Có bản lĩnh thì các người ở đây cả đời đi!”
Phùng Kiệt thay đổi mặt sắc, “Những lời nói hôm nay của cậu, tôi sẽ báo cáo lại với bộ ngành”.
Đổng Học Bân cười nhạt, “Muốn phản ánh thì phản ánh đi!” Vừa quay đầu lại, “Chúng ta đi!”
Còn không đợi Đổng Học Bân xoay người, không đợi bọn Phùng Kiệt châm chọc vài câu cửa miệng, một trận dư chấn không tính là mạnh nhưng cũng không thể nói là yếu liền dồn tới!
“Dư chấn!”
“Là dư chấn!”
“Thực sự đến đây!”
Trên mặt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ sửng sốt, nhưng cũng không để tâm, dù sao sau cuộc dư chấn mấy tháng trước đó, mọi người dĩ nhiên đã trải qua không ít lần dư chấn, sớm tập thành thói quen.
Chỉ có Đổng Học Bân mặt trắng bệch, “Đi mau!”
Bọn Phí Phàm cùng Chu Trúc vừa thấy thế, chạy nhanh đuổi kịp Đổng Học Bân.
Trong lòng Phùng Kiệt cùng Sở Phó Khu trưởng đang rất ngạc nhiên, bỗng dưng, cầu thang tòa nhà dạy học xảy ra một trận rung mạnh, ầm ầm vang dội khắp bốn phương tám hướng, thanh âm thật lớn, vừa nghe liền biết đó không phải tiếng động của dư chấn, sau đó, cách tầng hai không xa có thể thấy một mặt tường đang bị nứt, răng rắc, răng rắc, vết rạn càng ngày càng dài, một ít đá vụn rơi ra ngoài, ở dưới mặt công trường nổi lên từng đợt chấn động lớn, thu hút ánh mắt của tât cả mọi người.
Tòa nhà sắp sập.
Lập tức sẽ sập!
Lần này ngay cả khuôn mặt của Phùng Kiệt cùng Sở Phó Khu trưởng cũng trở nên biến sắc, bọn Lưu Hán Khanh cùng Chu Trúc Phí Phàm cũng thấy một chút mơ màng, ai cũng không nghĩ tới lời Đổng Học Bân nói lại thật sự ứng nghiệm !
“Không hay rồi!”
“Đi mau!”
“Mau đi ra! Nhà sập!”
Tất cả mọi người đều thất kinh.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều chạy về hướng cầu thang , một mảng hỗn loạn!
Phùng Kiệt cùng Sở Phó Khu trưởng chạy trước nhất, cũng không biết ai hô một câu “Bảo hộ lãnh đạo”, một vài cán bộ khu Tây Bình đang ở phía đằng sau liền nhanh chóng vây quanh ở một bên vừa chạy vừa che chở cho hai người bọn họ, để hai vị lãnh đạo chạy ở giữa, nhìn những người giám sát tòa nhà như thế, Chu Trúc cùng Phí Phàm, Ninh Thiếu Dương ba người đó cũng lập tức bảo vệ Đổng Học Bân cùng Lưu Hán Khanh, cùng bọn người của Phùng Kiệt chạy ra bên ngoài .
Đổng Học Bân quát: “Đừng lo cho tôi! Chạy ra đi rồi nói sau!”
“Chủ nhiệm...” Phí Phàm vẫn gắt gao túm lấy cánh tay Đổng Học Bân.
“Chân tôi không đủ dài sao? Cần cậu che chở sao?” Đổng Học Bân sầu não nói: “Trước tiên hãy bảo hộ nữ đồng chí đã!” Trong lòng hắn nghĩ tôi bị chôn ở trong đống phế tích cũng không chết được, cậu còn che chở cho tôi?
“Dược” Phí Phàm cắn răng một cái, phỏng chừng cũng là nhớ tới sức lực siêu cường của Đổng Học Bân chạy nhanh túm lấy Chu Trúc chạy ra bên ngoài.
Lúc này mọi người đã đi xuống đại sảnh tầng một, giờ khắc này, cầu thang trên lần lại rung một trận mãnh liệt!
Đột nhiên, một khối đá vỡ ra thành một mảnh lớn rơi xuống dưới, rơi về phía đầu Phí Phàm và Chu Trúc, Đổng Học Bân hô to một tiếng “Cẩn thận”, bay lên từng bước một phen đẩy hai người ngã xuống, Phí Phàm cà Chu Trúc ngã xuống, đá vụn rơi ầm ầm xuống vị trí cách hai người mấy cm.
Chu Trúc bị dọa đến mức mặt trắng bệch
Phí Phàm vội nói: “Cảm ơn Chủ nhiệm!”
“Cám ơn cái rắm! Đi mau!” Đổng Học Bân một phen kéo bọn họ, nhất thời kích động liền mắng chửi vài câu
Chứng kiến cảnh này xong, trong lòng Ninh Thiếu Dương cũng khẽ rung động, từ lúc Đổng Học Bân nhận chức tới nay hắn vẫn luôn thấy Đổng Học Bân thật chướng mắt, cảm thấy anh ta rất trẻ tuổi, làm việc rất không có chừng mực , cho nên hắn mới vẫn gắt gao dựa vào Lưu Hán Khanh mà quản anh, nhưng hiện tại nhìn thấy Phó Thị Trưởng Phùng Kiệt chỉ lo chạy trốn một mình, còn phải để một ít cán bộ gắt gao bảo vệ, mà Đổng Học Bân thì không những không cho người bảo vệ mình ngược lại còn che chở cho nhóm khoa viên cấp dưới, thường thường ở loại tình thế này mới có thể nhìn tính cách cùng phẩm chất chân chính của một người, Đổng Học Bân cùng Phùng Kiệt một bên chính một bên phản, đối lập quả thực quá mạnh mẽ.
“Sắp sập rồi! Tiếp tục chạy mau một chút!” Đổng Học Bân chạy cuối cùng che chở cho bọn họ.
Ba giây...
Hai giây...
Một giây...
Bọn người của Phùng Kiệt cùng Sở Phó Khu trưởng chạy ra ngoài đầu tiên.
Bọn Đổng Học Bân bởi vì cứu Chu Trúc cùng Phí Phàm nên có chậm trễ trong chốc lát, cách một lúc sau mới lao ra khổi tòa nhà dạy học, lúc bọn họ đi ra ngoài đám nười của Phùng Kiệt dĩ nhiên đã chạy ra một khoảng cách rất xa, đang thở phì phò hít từng ngụm khí, trên công trường còn vài dân công đứng nhìn, xa xa cũng có không ít dân chúng nghe thấy nhà sụp liền chạy tời tụ tập, tất cả đều kinh ngạc nhìn tòa nhà đang sập xuống, khiếp sợ không thôi.
Rốt cuộc cũng ra rồi!
Đổng Học Bân cùng bọn Lưu Hán Khanh đều nhẹ nhàng thở ra!
Nhưng trước mắt, ánh mắt mọi người đột nhiên lại trở lên hoảng sợ!
“A!”
“Sụp!”
“Cẩn thận! Ngã!”
Đám người Đổng Học Bân vừa chạy ra khỏi cửa lớn ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ nghe sau lưng ầm vang một tiếng nổ, tòa nhà dạy học đúng là trong chớp mắt liền ầm ầm sập xuống!
Cuồn cuộn cát bụi bay ra!
Một mảng tường vỡ vụn rơi xuống!
Trong lòng Đổng Học Bân nhất thời lộp bộp một tiếng, hắn là người áp chót, cũng là người chạy chậm nhất, nhưng giờ phút này vị trí mà Đổng Học Bân đứng lại là một vị trí hoàn toàn an toàn, kiến trúc không có đổ về hướng hắn, nhưng Đổng Học Bân lại chỉ có thể trơ mắt nhìn một khối tường rất lớn sập về hướng bọn Lưu Hán Khanh cùng Ninh Thiếu Dương !
Chu Trúc kêu một tiếng, không biết làm sao!
Phí Phàm nghe lời Đổng Học Bân nói vẫn ở chung quanh bảo vệ cô, thời khắc mấu chốt đột nhiên kéo lấy cánh tay Chu Trúc, đẩy cô về phía trướcphía trước, miễn cưỡng thoát khỏi phạm vi bức tường đổ xuống, tránh được một kiếp, lại nhìn bon Lưu Hán Khanh không may mắn như vậy, Ninh Thiếu Dương nhìn thấy tình huống trước mặt kinh hãi thất sắc, chân nhất thời đúng không vững, ngã sấp xuống, hắn cứ như vậy mà ngã xuống, cẳng chân vướng vào chân Lưu Hán Khanh, hai người hai người cùng lăn ra, đều ngã văng xuống đất, hiện tại muốn đứng lên chạy trốn cũng không còn kịp rồi!
Mặt tường dày kia mang theo tiếng gió gào thét tới!
Xem sức nặng của bức tường, nói như thế nào cũng phải hơn một tấn, nhưng cái khác chưa tính.
Một tấn là cái khái niệm gì chứ? Liền tương đương với một chiếc xe tải lớn hung hăng nện lên trên người!
Dưới loại tình huống này chỉ có một vận mệnh là tan xương nát thịt! điều này không cần nghĩ cũng biết!
Lưu Hán Khanh cùng Ninh Thiếu Dương nhìn bức tường dày gần trong gang tấc, mặt đều tái đi, trong đầu lúc ấy liền có một ý tưởng - chính mình xong rồi!
“A!”.
“Sắp chết người rồi!”
“Chạy mau!”
“Lưu Chủ nhiệm!”
Chung quanh rất nhiều dân chúng cùng dân công đều kêu to lên, Phí Phàm cùng Chu Trúc cũng lớn tiếng kinh hô, nhưng không ai biết, thưucj sự bọn Lưu Hán Khanh không chạy được !
Lưu Hán Khanh lộ vẻ sầu thảm nhắm hai mắt lại!
Ninh Thiếu Dương cũng là trong lòng một mảnh bi thương, xong rồi, đều xong rồi!
Năm thước...
Ba thước...
Hai thước...
Đổng Học Bân mặt sắc âm trầm đáng sợ, hiện tại hắn muốn đi cứu người ra, nhưng cũng không đủ thời gian, nghĩ lúc mình mứoi nhận chức Lưu Hán Khanh cùng Ninh Thiếu Dương liên tiếp không coi mình ra gì, không giữ thể diện cho mình, nét mặt Đổng Học Bân lại âm trầm biến ảo!
Con mẹ nó!
Làm người tốt con mẹ nó thật khó!
Đổng Học Bân rốt cuộc vẫn là vào thời điểm mấu chốt không khống chế nổi chính mình, chửi ầm lên một tiếng, đột nhiên nhân lúc mọi người đang trợn mắt há hốc mồm liền vọt tới bên người hai người đó, nghiêm mặt nâng tay kéo bọn họ lên. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Trong tòa nhà dạy học lại còn có người!
Chỉ mành treo chuông, Đổng Học Bân trong giây lát liền xông ra ngoài, chạy nhanh về phía cửa lớn của tòa nhà dạy học, miệng hô lớn: “Tiểu Chu! Tiểu Phí! Mau ra đây!”
Khoảng cách rất xa, tòa nhà dạy học lại đóng kín một nửa, người bên trong hình như không thể nghe thấy
Đổng Học Bân chạy nhanh hơn, liền chui vào cửa lớn tòa nhà dạy học, đứng ở trong đại sảnh trống vắng, “Lão Lưu? Tiểu Ninh? Tiểu Chu?”
“Chủ nhiệm?” Ở trên truyền đến âm thanh của Chu Trúc.
Đổng Học Bân vội la lên: “Mọi người đang ở đâu?”
“Chúng tôi ở trên lầu”.
“Xuống dưới nhanh lên!”
“Hả?”
Đổng Học Bân vừa nói vừa chạy, không dừng một bước, ba bước hai bước liền xông lên lầu, đến lầu hai, Đổng Học Bân nhìn thấy đầu tiên chính là đám người Phùng Kiệt cùng Sở Phó Khu trưởng, cách phía sau bọn họ không xa mới là Lưu Hán Khanh cùng Chu Trúc và những người trong phòng giám sát. Lúc này Đổng Học Bân đã cố không xung đột với bọn người Phùng Kiệt, cứu người quan trọng hơn, hắn không còn thời gian nghĩ đến loại tình trạng này, vì thế lớn tiếng nói với mọi người: “Mau đi ra! Tất cả đều theo tôi đi! Ngay lập tức! Lập tức! Còn nhìn cái gì? Đi!”
Phùng Kiệt cười lạnh nói: “Hành trình của tôi khi nào phải để cậu an bài? Cậu bảo tôi đi thì tôi phải đi sao.
Lưu Hán Khanh cùng Chu Trúc vô cùng ngạc nhiên đi về phía Đổng Học Bân hỏi, “Chủ nhiệm, xảy ra chuyện gì?”
Đổng Học Bân nghiêm mặt nói nhanh: “Dư chấn đến đây rồi! Ở trong nhà không an toàn! Mau cùng tôi đi!”
Bọn Phí Phàm cùng Ninh Thiếu Dương tự nhiên không nói hai lời, tuy rằng không cảm giác được dư chấn, nhưng Đổng Chủ nhiệm nói bọn họ khẳng định nghe.
Nhưng vài cán bộ khu Tây Bình có chút không cho là đúng. Hơn nữa Sở Phó Khu trưởng, hắn nhìn Đổng Học Bân nói: “Tại sao tôi không cảm thấy có dư chấn?”
“Tôi cũng không có”.
“Dư chấn đi qua mấy tháng rồi, làm sao còn có thể có dư chấn?”
Cán bộ khu Tây Bình đều là do Sở Phó Khu trưởng cầm đầu, tự nhiên theo hắn nói.
Phí Phàm không thích nghe nói: “Có những dư chấn phát sinh mười mấy năm sau còn có dư chấn lại. Đó là vỏ quả đất va chạm cùng ma hợp”.
Phùng Kiệt khẽ lắc đầu. Hắn cũng không cảm giác được có động tĩnh gì. Căn bản là không coi lời nói của Đổng Học Bân ra gì
Sở Phó Khu trưởng liền nói với Phùng Phó Thị trưởng:“Phùng Thị trưởng, ngài yên tâm, cho dù có phát sinh dư chấn thì tòa nhà dạy học này cũng sẽ không sao, chúng tôi là dựa theo tiêu chuẩn thiết kế kháng chấn cấp 6 mà xây dựng”.
Phùng Kiệt gật đầu, “Đi thôi, lại đi trên lầu nhìn xlên tầng trên xem xem”.
“Dược, ngài đi theo tôi” Sở Phó Khu trưởng đi phía trước dẫn đường.
Đổng Học Bân vừa nghe, lúc ấy liền phát hỏa, mở miệng mắng: “Kháng chấn cấp sáu? Mẹ nó chứ, kháng chấn cái con mẹ ông đó!”
Sở Phó Khu trưởng cũng tức giận nói: “Tại sao cậu lại mắng chửi người? Cậu muốn làm gì?”
Đổng Học Bân chỉ vào mũi hắn nói: “Tôi nói mẹ nó chính là mắng ông! Tòa nhà này là do ông phụ trách? Con mẹ nó lại phụ trách như vậy sao? Còn có thể là kháng chấn cấp 6 sao? Có mà kháng chấn cấp ba cũng không được! Mẹ nó chứ, tôi không chửi mắng ông thì chửi ai! Tôi nói cho ông biết chuyện này tôi không để yên đâu!”
Không ai hiểu vì sao đột nhiên Đổng Học Bân lại phát hỏa lên như vậy. rất nhiều người ở đó đều cảm thấy vô cùng kỳ lạ, đang êm đẹp vì sao bỗng nhiên nóng nảy thế? Bọn Chu Trúc Phí Phàm liếc nhau, tất cả đều ngậm miệng. Ai cũng không dám hỏi nhiều, Đổng Chủ nhiệm đã nổi nóng thì luôn luôn là không dễ chọc, điểm này bọn họ hiểu rõ hơn bất cứ ai, cho nên Đổng Chủ nhiệm nói cái gì bọn họ đều nghe cái ấy.
“Không đi phải không?” Đổng Học Bân lạnh lùng nhìn Phùng Kiệt cùng các cán bộ khu Tây Bình, “Các người có định có đi hay không! Có bản lĩnh thì các người ở đây cả đời đi!”
Phùng Kiệt thay đổi mặt sắc, “Những lời nói hôm nay của cậu, tôi sẽ báo cáo lại với bộ ngành”.
Đổng Học Bân cười nhạt, “Muốn phản ánh thì phản ánh đi!” Vừa quay đầu lại, “Chúng ta đi!”
Còn không đợi Đổng Học Bân xoay người, không đợi bọn Phùng Kiệt châm chọc vài câu cửa miệng, một trận dư chấn không tính là mạnh nhưng cũng không thể nói là yếu liền dồn tới!
“Dư chấn!”
“Là dư chấn!”
“Thực sự đến đây!”
Trên mặt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ sửng sốt, nhưng cũng không để tâm, dù sao sau cuộc dư chấn mấy tháng trước đó, mọi người dĩ nhiên đã trải qua không ít lần dư chấn, sớm tập thành thói quen.
Chỉ có Đổng Học Bân mặt trắng bệch, “Đi mau!”
Bọn Phí Phàm cùng Chu Trúc vừa thấy thế, chạy nhanh đuổi kịp Đổng Học Bân.
Trong lòng Phùng Kiệt cùng Sở Phó Khu trưởng đang rất ngạc nhiên, bỗng dưng, cầu thang tòa nhà dạy học xảy ra một trận rung mạnh, ầm ầm vang dội khắp bốn phương tám hướng, thanh âm thật lớn, vừa nghe liền biết đó không phải tiếng động của dư chấn, sau đó, cách tầng hai không xa có thể thấy một mặt tường đang bị nứt, răng rắc, răng rắc, vết rạn càng ngày càng dài, một ít đá vụn rơi ra ngoài, ở dưới mặt công trường nổi lên từng đợt chấn động lớn, thu hút ánh mắt của tât cả mọi người.
Tòa nhà sắp sập.
Lập tức sẽ sập!
Lần này ngay cả khuôn mặt của Phùng Kiệt cùng Sở Phó Khu trưởng cũng trở nên biến sắc, bọn Lưu Hán Khanh cùng Chu Trúc Phí Phàm cũng thấy một chút mơ màng, ai cũng không nghĩ tới lời Đổng Học Bân nói lại thật sự ứng nghiệm !
“Không hay rồi!”
“Đi mau!”
“Mau đi ra! Nhà sập!”
Tất cả mọi người đều thất kinh.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều chạy về hướng cầu thang , một mảng hỗn loạn!
Phùng Kiệt cùng Sở Phó Khu trưởng chạy trước nhất, cũng không biết ai hô một câu “Bảo hộ lãnh đạo”, một vài cán bộ khu Tây Bình đang ở phía đằng sau liền nhanh chóng vây quanh ở một bên vừa chạy vừa che chở cho hai người bọn họ, để hai vị lãnh đạo chạy ở giữa, nhìn những người giám sát tòa nhà như thế, Chu Trúc cùng Phí Phàm, Ninh Thiếu Dương ba người đó cũng lập tức bảo vệ Đổng Học Bân cùng Lưu Hán Khanh, cùng bọn người của Phùng Kiệt chạy ra bên ngoài .
Đổng Học Bân quát: “Đừng lo cho tôi! Chạy ra đi rồi nói sau!”
“Chủ nhiệm...” Phí Phàm vẫn gắt gao túm lấy cánh tay Đổng Học Bân.
“Chân tôi không đủ dài sao? Cần cậu che chở sao?” Đổng Học Bân sầu não nói: “Trước tiên hãy bảo hộ nữ đồng chí đã!” Trong lòng hắn nghĩ tôi bị chôn ở trong đống phế tích cũng không chết được, cậu còn che chở cho tôi?
“Dược” Phí Phàm cắn răng một cái, phỏng chừng cũng là nhớ tới sức lực siêu cường của Đổng Học Bân chạy nhanh túm lấy Chu Trúc chạy ra bên ngoài.
Lúc này mọi người đã đi xuống đại sảnh tầng một, giờ khắc này, cầu thang trên lần lại rung một trận mãnh liệt!
Đột nhiên, một khối đá vỡ ra thành một mảnh lớn rơi xuống dưới, rơi về phía đầu Phí Phàm và Chu Trúc, Đổng Học Bân hô to một tiếng “Cẩn thận”, bay lên từng bước một phen đẩy hai người ngã xuống, Phí Phàm cà Chu Trúc ngã xuống, đá vụn rơi ầm ầm xuống vị trí cách hai người mấy cm.
Chu Trúc bị dọa đến mức mặt trắng bệch
Phí Phàm vội nói: “Cảm ơn Chủ nhiệm!”
“Cám ơn cái rắm! Đi mau!” Đổng Học Bân một phen kéo bọn họ, nhất thời kích động liền mắng chửi vài câu
Chứng kiến cảnh này xong, trong lòng Ninh Thiếu Dương cũng khẽ rung động, từ lúc Đổng Học Bân nhận chức tới nay hắn vẫn luôn thấy Đổng Học Bân thật chướng mắt, cảm thấy anh ta rất trẻ tuổi, làm việc rất không có chừng mực , cho nên hắn mới vẫn gắt gao dựa vào Lưu Hán Khanh mà quản anh, nhưng hiện tại nhìn thấy Phó Thị Trưởng Phùng Kiệt chỉ lo chạy trốn một mình, còn phải để một ít cán bộ gắt gao bảo vệ, mà Đổng Học Bân thì không những không cho người bảo vệ mình ngược lại còn che chở cho nhóm khoa viên cấp dưới, thường thường ở loại tình thế này mới có thể nhìn tính cách cùng phẩm chất chân chính của một người, Đổng Học Bân cùng Phùng Kiệt một bên chính một bên phản, đối lập quả thực quá mạnh mẽ.
“Sắp sập rồi! Tiếp tục chạy mau một chút!” Đổng Học Bân chạy cuối cùng che chở cho bọn họ.
Ba giây...
Hai giây...
Một giây...
Bọn người của Phùng Kiệt cùng Sở Phó Khu trưởng chạy ra ngoài đầu tiên.
Bọn Đổng Học Bân bởi vì cứu Chu Trúc cùng Phí Phàm nên có chậm trễ trong chốc lát, cách một lúc sau mới lao ra khổi tòa nhà dạy học, lúc bọn họ đi ra ngoài đám nười của Phùng Kiệt dĩ nhiên đã chạy ra một khoảng cách rất xa, đang thở phì phò hít từng ngụm khí, trên công trường còn vài dân công đứng nhìn, xa xa cũng có không ít dân chúng nghe thấy nhà sụp liền chạy tời tụ tập, tất cả đều kinh ngạc nhìn tòa nhà đang sập xuống, khiếp sợ không thôi.
Rốt cuộc cũng ra rồi!
Đổng Học Bân cùng bọn Lưu Hán Khanh đều nhẹ nhàng thở ra!
Nhưng trước mắt, ánh mắt mọi người đột nhiên lại trở lên hoảng sợ!
“A!”
“Sụp!”
“Cẩn thận! Ngã!”
Đám người Đổng Học Bân vừa chạy ra khỏi cửa lớn ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ nghe sau lưng ầm vang một tiếng nổ, tòa nhà dạy học đúng là trong chớp mắt liền ầm ầm sập xuống!
Cuồn cuộn cát bụi bay ra!
Một mảng tường vỡ vụn rơi xuống!
Trong lòng Đổng Học Bân nhất thời lộp bộp một tiếng, hắn là người áp chót, cũng là người chạy chậm nhất, nhưng giờ phút này vị trí mà Đổng Học Bân đứng lại là một vị trí hoàn toàn an toàn, kiến trúc không có đổ về hướng hắn, nhưng Đổng Học Bân lại chỉ có thể trơ mắt nhìn một khối tường rất lớn sập về hướng bọn Lưu Hán Khanh cùng Ninh Thiếu Dương !
Chu Trúc kêu một tiếng, không biết làm sao!
Phí Phàm nghe lời Đổng Học Bân nói vẫn ở chung quanh bảo vệ cô, thời khắc mấu chốt đột nhiên kéo lấy cánh tay Chu Trúc, đẩy cô về phía trướcphía trước, miễn cưỡng thoát khỏi phạm vi bức tường đổ xuống, tránh được một kiếp, lại nhìn bon Lưu Hán Khanh không may mắn như vậy, Ninh Thiếu Dương nhìn thấy tình huống trước mặt kinh hãi thất sắc, chân nhất thời đúng không vững, ngã sấp xuống, hắn cứ như vậy mà ngã xuống, cẳng chân vướng vào chân Lưu Hán Khanh, hai người hai người cùng lăn ra, đều ngã văng xuống đất, hiện tại muốn đứng lên chạy trốn cũng không còn kịp rồi!
Mặt tường dày kia mang theo tiếng gió gào thét tới!
Xem sức nặng của bức tường, nói như thế nào cũng phải hơn một tấn, nhưng cái khác chưa tính.
Một tấn là cái khái niệm gì chứ? Liền tương đương với một chiếc xe tải lớn hung hăng nện lên trên người!
Dưới loại tình huống này chỉ có một vận mệnh là tan xương nát thịt! điều này không cần nghĩ cũng biết!
Lưu Hán Khanh cùng Ninh Thiếu Dương nhìn bức tường dày gần trong gang tấc, mặt đều tái đi, trong đầu lúc ấy liền có một ý tưởng - chính mình xong rồi!
“A!”.
“Sắp chết người rồi!”
“Chạy mau!”
“Lưu Chủ nhiệm!”
Chung quanh rất nhiều dân chúng cùng dân công đều kêu to lên, Phí Phàm cùng Chu Trúc cũng lớn tiếng kinh hô, nhưng không ai biết, thưucj sự bọn Lưu Hán Khanh không chạy được !
Lưu Hán Khanh lộ vẻ sầu thảm nhắm hai mắt lại!
Ninh Thiếu Dương cũng là trong lòng một mảnh bi thương, xong rồi, đều xong rồi!
Năm thước...
Ba thước...
Hai thước...
Đổng Học Bân mặt sắc âm trầm đáng sợ, hiện tại hắn muốn đi cứu người ra, nhưng cũng không đủ thời gian, nghĩ lúc mình mứoi nhận chức Lưu Hán Khanh cùng Ninh Thiếu Dương liên tiếp không coi mình ra gì, không giữ thể diện cho mình, nét mặt Đổng Học Bân lại âm trầm biến ảo!
Con mẹ nó!
Làm người tốt con mẹ nó thật khó!
Đổng Học Bân rốt cuộc vẫn là vào thời điểm mấu chốt không khống chế nổi chính mình, chửi ầm lên một tiếng, đột nhiên nhân lúc mọi người đang trợn mắt há hốc mồm liền vọt tới bên người hai người đó, nghiêm mặt nâng tay kéo bọn họ lên. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|