Trong tiểu khu.
Hôn lễ đang cao hứng phấn chấn, bên này lại là mở nhạc buồn, quả thực là một trời một vực, tương phản này thật sự quá lớn. Rất nhiều cán bộ cùng người nhà trong khu đều mở cửa sổ ra nhìn xuống dưới, rất nhiều người đều không rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, vừa mới rồi còn nghe thấy tiếng pháo, bên ngoài chữ hỉ đỏ thẫm rõ ràng là sáng nay có người kết hôn, nhưng như thế nào hôn lễ lại mở nhạc buồn? Các người đây là trong hôn lễ có chết người, hay là có người muốn cùng người chết kết hôn? Chưa thấy qua có hôn lễ đặc sắc như vậy nha!
Sau đó mọi người mới phát hiện, thì ra không phải là chuyện như vậy.
Có người đem cửa khu nhà thị ủy chận lại? Không cho đoàn xe hôn lễ đi? Còn mở nhạc buồn?
Mọi người đều hơi ngạc nhiên, đây là tình huống gì? Nơi nào đến người thiếu đạo đức như vậy??
Thiếu đạo đức - đây là tác phong trước sau như một của Đổng Học Bân, tại lĩnh vực này chiến tích của Đổng Học Bân là số một, căn bản không người có thể so sánh.
“Đem nhạc buồn tắt đi!”
“Ngươi có ý tứ gì?”
“Mau tắt! Đây không phải là làm loạn sao?”
“Quá đáng! Còn mở nhạc buồn sao! Đây còn không phải trù người ta sao?”
Những người tham gia hôn lễ con gái Manh Cục trưởng đều chửi ầm lên, quá xui xẻo!
Đổng Học Bân lại không hề tự giác, tựa vào trên xe nhìn bọn họ, các người không phải không quan tâm chúng tôi sao? Không phải còn muốn vui vẻ cười nói mừng hôn lễ sao? Được, các người cứ vui, vui vẻ một cái cho tôi xem xem, con mẹ nó, làm trò với tao sao? Tao mẹ nó còn không trị được các người!?
Chiêu thức ấy quả thật khởi lên hiệu quả, đám người Manh Cục trưởng ai cũng không dám lại hò reo đón cô dâu nữa!
Bỗng nhiên, còi xe cảnh sát vang lên, hai chiếc xe cảnh sát cùng một chiếc xe tải nhanh chóng chạy đến.
Đổng Học Bân nhìn lại, u ha, chẳng những không xin lỗi ngược lại còn kêu cảnh sát tới?
Trầm Phi mày cau lại, cảnh sát đến đây? Sự tình cũng không quá dễ làm, đây là địa giới của người ta, vô luận bí thư Nguyệt Hoa cùng Trầm Phi hắn ở trong này đều không có nửa điểm năng lượng, cho dù bọn họ chiếm lý, nhưng cảnh sát sẽ cho Manh Cục trưởng mặt mũi hay là cho đám cán bộ bên ngoài như hắn mặt mũi, dùng chân để nghĩ cũng biết, cho nên thấy như thế Trầm Phi còn có chút ý lui, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía bí thư Nguyệt Hoa.
Cảnh Nguyệt Hoa đứng ở nơi đó bất động, hoàn toàn không có ý tứ đi.
Đổng Học Bân thấy Nguyệt Hoa như thế, biết Nguyệt Hoa hôm nay cũng là động tức giận, cho nên tự nhiên không có hai lời, híp mắt liền nhìn mấy chiếc xe cảnh sát dừng ở ngoài cửa kia.
Cửa xe mở ra, đi xuống là sáu cảnh sát.
Manh Cục trưởng lạnh lùng nhìn chằm chằm Đổng Học Bân, sau mà lại cùng một cảnh sát cầm đầu đưa mắt ra hiệu.
Thư ký Manh Cục trưởng bước nhanh đi ra cửa, “Là bọn họ chặn đường, nhanh đem xe họ kéo đi, đừng chậm trễ hôn lễ nhà Manh Cục trưởng”.
Cảnh sát gật gật đầu, nhìn về phía Đổng Học Bân vẻ mặt chính là lạnh đi, “Xe là của cậu?”
Đổng Học Bân nói: “Không phải của tôi thì là của anh sao?” Hắn biết những người này đều là thân tín họ Manh tìm đến, đương nhiên là không cần cho mặt mũi gì.
Cảnh sát hắc một tiếng, quả nhiên là cứng rắn, trách không được ngay cả cửa khu nhà thị ủy đều dám ngăn, nhưng ngươi cũng quá không biết nặng nhẹ?
“Lập tức đem xe đưa đi!”
“Ha ha, ta không đưa đi thì sao?”
“Không đi? Vậy cũng đừng trách chúng tôi đem xe của cậu đi! Hơn nữa cậu có biết nơi này là địa phương nào? Cậu đây là nhiễu loạn trị an xã hội!”
Đổng Học Bân cười nói: “Anh bớt chụp mũ cho ta đi, tôi chỉ biết con họ Manh kia thiếu chút nữa đem pháo trúc nổ trúng tôi, còn cố ý dùng pháo nổ trúng Tiểu Mã của chúng tôi” Đổng Học Bân chỉ chỉ chân cùng giầy của Mã Lệ: “Có thấy không? Sau khi nổ lại có thể còn không có người ngăn cản thằng nhãi con kia, lại tiếp tục nổ pháo về phía chúng tôi, nếu không phải tôi phản ứng mau chặn, Tiểu Mã liền có thể bị hủy dung ! Ra loại sự tình này nhà bọn họ lại có thể còn không xin lỗi? Cái này gọi là chuyện gì? Lãnh đạo Thẩm kế cục còn có đặc quyền sao? Ai quy định??”
Cảnh sát mặt nhăn mày nhíu, “Sự tình anh nói không về đội chúng ta quản”.
Đổng Học Bân nhìn hắn: “Vậy về ai quản, anh đem người gọi tới đây cho tôi!”
“Tôi hiện tại bảo anh dời xe đi! Lập tức!” Cảnh sát cũng phát hỏa.
Đổng Học Bân chỉ chỉ hắn: “Anh đừng có trừng mắt với tôi, tôi muốn họ Manh nói một câu xin lỗi khó như vậy sao? Con của hắn nổ trúng chúng tôi, chẳng lẽ không nên xin lỗi sao? U ha, còn theo ta lên sắc mặt? Tôi lặp lại lần nữa! Hôm nay cái họ Manh kia nếu không cúi đầu xin lỗi với chúng tôi! Thì cái xe nào cũng đừng con mẹ nó từ chỗ này đi ra ngoài! Còn kéo xe tôi? Được! Các người đến thử một cái xem! Anh nếu có thể kéo đi! Tên của ta từ nay về sau không cần viết nữa!”
Thấy cảnh sát còn hung như vậy?
Chung quanh rất nhiều người đều ngạc nhiên nhìn Đổng Học Bân.
Sáu cảnh sát cũng bị chọc tức, không phải chỉ là một chiếc xe sao? Chúng tôi nhiều người như vậy còn không kéo đi được một chiếc xe? Quả thực buồn cười!
“Kéo đi!” Cảnh sát phất tay lên tiếng !
Nhưng Đổng Học Bân lại nói: “Nhưng mà tôi khuyên các anh tốt nhất không cần làm như vậy, ta mà là các anh, tôi liền thành thành thật thật nên trở về chỗ nào thì về chỗ đó là tốt nhất!”
Cảnh sát mắt lạnh nói: “Còn dám uy hiếp chúng tôi?”
Đổng Học Bân cười ha ha nói: “Không tính là uy hiếp đi, bất quá anh có thể thử xem”.
Cảnh sát tức giận, từ phía sau có một người đi đến quát: “Đem bọn họ cũng đều mang đi!”
Xa xa Manh Cục trưởng cũng lười nhìn đám người Đổng Học Bân, quay đầu nói: “Đều lên xe đi, chuẩn bị đi khách sạn, đừng vì vậy mà ảnh hưởng tâm tình”.
Nhưng vào lúc này, một bóng người mĩ phụ trung niên từ một chiếc xe cảnh sát phía sau đi xuống, “Dừng tay cho tôi! Ai cho các anh bắt người?”
Cảnh sát a một tiếng, “Hầu Cục trưởng”.
“Hầu cục” Mấy cảnh sát đều ngừng tay.
Mĩ phụ trung niên một thân cảnh phục nói: “Có xử lý vấn đề như các người vậy sao?”
Cảnh sát đi đầu cười khổ nói: “Nhưng mà người này...”
Mĩ phụ quát: “Anh xử lý như vậy chỉ biết kích hóa mâu thuẫn!”
Cảnh sát vội nói: “Ta hiểu rồi Hầu cục”.
Ở thời điểm Hầu Thiến phê bình bọn họ, Đổng Học Bân ngẩn người, trong nháy mắt nhìn nàng, bỗng nhiên nhớ đến một người, cười đi lên nói: “Ồ, đây không phải Hầu đại tỷ sao?”
Mã Lệ Trầm Phi ngẩn ra, hả? Đổng Chủ nhiệm cùng nơi này cũng có người quen?
Hầu Thiến cười cười, đưa tay cùng hắn bắt: “Học Bân, đã lâu không gặp”.
Đổng Học Bân cười nói: “Tôi nói Hầu đại tỷ người cũng không đúng, ngồi ở trong xe đã nửa ngày, đây là trốn tránh tôi sao?”
Hầu Thiến nói: “Tôi cũng không có, ha ha, vừa rồi là gọi một cuộc điện thoại”.
Lại nói tiếp, Hầu Thiến là người Đổng Học Bân nhận thức sớm nhất ở thành phố Lữ An, ước chừng có hai năm trước, lúc trước Đổng Học Bân còn là Phó Cục trưởng cục công an huyện Duyên Đài, bởi vì một nhiệm vụ hắn đến một nhà tắm trung tâm thành phố Lữ An làm nằm vùng, khi đó Hầu Thiến cũng đi vào nằm vùng, đều là vì một án văn vật bảo tàng tỉnh nhà bị trộm, sau đó Hầu Thiến bạo lộ thân phận, vẫn là Đổng Học Bân cứu nàng. Lúc trước Hầu Thiến vẫn là một cán bộ nhỏ cục công an thành phố, có khả năng trải qua nhiệm vụ lần đó mới từng bước thăng chức, hiện tại xem ra đã là Phó Cục trưởng cục công an? Thật là nhanh.
Thấy Hầu Phó Cục trưởng cùng Đổng Học Bân bắt chuyện thực thân thiện, Manh Cục trưởng mặt nhăn mày nhíu, có chút không vui nhìn Hầu Thiến một cái.
Sau khi nói hai câu, Hầu Thiến thản nhiên nói: “Học Bân, chúng ta giao tình là giao tình, chuyện công là chuyện công, vốn tôi là trở về cùng người trong nhà mừng năm mới, vừa lúc tiện đường theo xe của cục, bất quá nếu chuyện này tôi gặp phải, vậy anh phải cho tôi cái mặt mũi đi? Đem xe dời đi, anh làm như vậy xe bên trong như thế nào mà đi ra?”
Nghe vậy, Đổng Học Bân nói: “Chị nếu nói chuyện công là chuyện công, ta đây cũng không thể cho chị mặt mũi, tôi nói, họ Manh không xin lỗi thì hôm nay ai cũng đừng nghĩ đi!”
“Học Bân!”
“Hầu đại tỷ, mặt mũi này tôi thực không thể cho chị”.
“Nhưng cậu làm như vậy cũng ảnh hưởng đến những người khác”.
“Chuyện này là họ Manh gây ra, nói đến ảnh hưởng cũng là hắn ảnh hưởng những người khác!”
“Anh làm như vậy cũng làm cho tôi quá khó khăn, bằng không như vậy đi, anh trước đem xe dời đi, sau đó chúng ta lại thương lượng chuyện xin lỗi cùng bồi thường này, anh xem có được không?”
Đổng Học Bân lắc đầu: “Trước bảo hắn xin lỗi rồi nói sau, cái khác không cần bàn nữa!”
Hầu Thiến từng kiến thức qua tính tình của Đổng Học Bân, không khỏi cười khổ, đã hai năm, như thế nào vẫn là bộ dáng cũ? Bất quá Hầu Thiến trong lòng vẫn ngã về hướng Đổng Học Bân, không chỉ là Đổng Học Bân đã cứu mạng nàng, hơn nữa sự tình lần này quả thật là một nhà Manh Cục trưởng rất không coi ai ra gì .
Thư ký bên cạnh Manh Cục trưởng căm tức nói: “Hầu Cục trưởng, cô xem thấy chưa? Người này rất không nói đạo lý ! Lát nữa bí thư cùng thị trưởng nếu ra cửa thì làm sao bây giờ? Cũng chận như vậy sao?” Thư ký xem Hầu Thiến cùng Đổng Học Bân nhận thức, không khỏi nói ra tính nghiêm trọng của vấn đề, sợ nàng thiên vị. Thật ra hắn nói mọi người đều rõ ràng, nếu thực chờ lãnh đạo quan trọng cấp thành phố muốn lái xe ra khỏi cửa, người này nếu còn chận cửa, vậy có điểm là vấn đề chính trị, rất nhiều người đều đã chịu không nổi, ai cũng không nguyện ý nhìn đến.
Đổng Học Bân mắt nhíu lại, nhìn thư ký nọ nói: “Tôi không nói đạo lý? A, ta đây hôm nay còn liền con mẹ nó không nói đạo lý! Vậy thế nào?”
“Mọi người đều bình tĩnh một chút” Hầu Thiến nhìn phía xa xa: “Manh Cục trưởng, anh thấy thế nào?”
Manh Cục trưởng thản nhiên nói: “Sau khi chuyện phát sinh tôi đã muốn cho thư ký xin lỗi, còn bồi thường tiền cho bọn họ, nhưng bọn họ không cần, tôi có biện pháp gì?”
Cho thư ký xin lỗi thì tínhlà cái gì? Thấy Manh Cục trưởng là thái độ này, Hầu Thiến cũng phiền: “Các người xử lý đi, tôi còn có chút việc, đi trước!”
Mấy cảnh sát một chút khó hiểu, Hầu Cục trưởng đây là có ý tứ gì? Người rốt cuộc là bắt hay không bắt? Xe rốt cuộc là kéo hay không kéo?
Mấy người đi theo Hầu Thiến ra xa, một cảnh sát vội hỏi: “Hầu cục, chị xem chuyện này....” Ngài cũng phải cho một cái chỉ thị gì chứ.
Hầu Thiến nhìn sang Đổng Học Bân xa xa, đối với bọn họ nói: “Tận lực lấy điều giải vì chủ, không cần bắt người”.
“Nhưng người nọ thật sự.... Không bắt tôi xem giải quyết không được?”
“Bắt hắn?” Hầu Thiến cười nói: “Các người biết hắn là ai không? Đừng nói chỉ mấy người các người, chính là toàn bộ đội các người đến cũng không phải là đối thủ một mình hắn, đừng làm mất mặt xấu hổ, như vậy chỉ có càng nháo càng lớn” Nói mấy lời này xong, Hầu Phó Cục trưởng liền bước đi.
Mấy cảnh sát hai mặt nhìn nhau.
“Hầu cục nói là ý tứ gì?”
“Ôi chao đợi chút, Hầu cục vừa rồi gọi hắn là Học Bân?”
“Học Bân? Tôi kháo, sẽ không là ôn thần ở thành phố Phần Châu kia chứ?”
“A, tôi cũng nghe một đồng học ở cảnh giáo nói qua, hắn ở thành phố Phần Châu giống như là làm lãnh đạo”.
Mấy câu này Trầm Phi cùng Mã Lệ nghe được, hai người đều có chút hết chỗ nói rồi, xú danh ôn thần đã truyền đến tận thành phố Lữ An hay sao??! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Hôn lễ đang cao hứng phấn chấn, bên này lại là mở nhạc buồn, quả thực là một trời một vực, tương phản này thật sự quá lớn. Rất nhiều cán bộ cùng người nhà trong khu đều mở cửa sổ ra nhìn xuống dưới, rất nhiều người đều không rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, vừa mới rồi còn nghe thấy tiếng pháo, bên ngoài chữ hỉ đỏ thẫm rõ ràng là sáng nay có người kết hôn, nhưng như thế nào hôn lễ lại mở nhạc buồn? Các người đây là trong hôn lễ có chết người, hay là có người muốn cùng người chết kết hôn? Chưa thấy qua có hôn lễ đặc sắc như vậy nha!
Sau đó mọi người mới phát hiện, thì ra không phải là chuyện như vậy.
Có người đem cửa khu nhà thị ủy chận lại? Không cho đoàn xe hôn lễ đi? Còn mở nhạc buồn?
Mọi người đều hơi ngạc nhiên, đây là tình huống gì? Nơi nào đến người thiếu đạo đức như vậy??
Thiếu đạo đức - đây là tác phong trước sau như một của Đổng Học Bân, tại lĩnh vực này chiến tích của Đổng Học Bân là số một, căn bản không người có thể so sánh.
“Đem nhạc buồn tắt đi!”
“Ngươi có ý tứ gì?”
“Mau tắt! Đây không phải là làm loạn sao?”
“Quá đáng! Còn mở nhạc buồn sao! Đây còn không phải trù người ta sao?”
Những người tham gia hôn lễ con gái Manh Cục trưởng đều chửi ầm lên, quá xui xẻo!
Đổng Học Bân lại không hề tự giác, tựa vào trên xe nhìn bọn họ, các người không phải không quan tâm chúng tôi sao? Không phải còn muốn vui vẻ cười nói mừng hôn lễ sao? Được, các người cứ vui, vui vẻ một cái cho tôi xem xem, con mẹ nó, làm trò với tao sao? Tao mẹ nó còn không trị được các người!?
Chiêu thức ấy quả thật khởi lên hiệu quả, đám người Manh Cục trưởng ai cũng không dám lại hò reo đón cô dâu nữa!
Bỗng nhiên, còi xe cảnh sát vang lên, hai chiếc xe cảnh sát cùng một chiếc xe tải nhanh chóng chạy đến.
Đổng Học Bân nhìn lại, u ha, chẳng những không xin lỗi ngược lại còn kêu cảnh sát tới?
Trầm Phi mày cau lại, cảnh sát đến đây? Sự tình cũng không quá dễ làm, đây là địa giới của người ta, vô luận bí thư Nguyệt Hoa cùng Trầm Phi hắn ở trong này đều không có nửa điểm năng lượng, cho dù bọn họ chiếm lý, nhưng cảnh sát sẽ cho Manh Cục trưởng mặt mũi hay là cho đám cán bộ bên ngoài như hắn mặt mũi, dùng chân để nghĩ cũng biết, cho nên thấy như thế Trầm Phi còn có chút ý lui, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía bí thư Nguyệt Hoa.
Cảnh Nguyệt Hoa đứng ở nơi đó bất động, hoàn toàn không có ý tứ đi.
Đổng Học Bân thấy Nguyệt Hoa như thế, biết Nguyệt Hoa hôm nay cũng là động tức giận, cho nên tự nhiên không có hai lời, híp mắt liền nhìn mấy chiếc xe cảnh sát dừng ở ngoài cửa kia.
Cửa xe mở ra, đi xuống là sáu cảnh sát.
Manh Cục trưởng lạnh lùng nhìn chằm chằm Đổng Học Bân, sau mà lại cùng một cảnh sát cầm đầu đưa mắt ra hiệu.
Thư ký Manh Cục trưởng bước nhanh đi ra cửa, “Là bọn họ chặn đường, nhanh đem xe họ kéo đi, đừng chậm trễ hôn lễ nhà Manh Cục trưởng”.
Cảnh sát gật gật đầu, nhìn về phía Đổng Học Bân vẻ mặt chính là lạnh đi, “Xe là của cậu?”
Đổng Học Bân nói: “Không phải của tôi thì là của anh sao?” Hắn biết những người này đều là thân tín họ Manh tìm đến, đương nhiên là không cần cho mặt mũi gì.
Cảnh sát hắc một tiếng, quả nhiên là cứng rắn, trách không được ngay cả cửa khu nhà thị ủy đều dám ngăn, nhưng ngươi cũng quá không biết nặng nhẹ?
“Lập tức đem xe đưa đi!”
“Ha ha, ta không đưa đi thì sao?”
“Không đi? Vậy cũng đừng trách chúng tôi đem xe của cậu đi! Hơn nữa cậu có biết nơi này là địa phương nào? Cậu đây là nhiễu loạn trị an xã hội!”
Đổng Học Bân cười nói: “Anh bớt chụp mũ cho ta đi, tôi chỉ biết con họ Manh kia thiếu chút nữa đem pháo trúc nổ trúng tôi, còn cố ý dùng pháo nổ trúng Tiểu Mã của chúng tôi” Đổng Học Bân chỉ chỉ chân cùng giầy của Mã Lệ: “Có thấy không? Sau khi nổ lại có thể còn không có người ngăn cản thằng nhãi con kia, lại tiếp tục nổ pháo về phía chúng tôi, nếu không phải tôi phản ứng mau chặn, Tiểu Mã liền có thể bị hủy dung ! Ra loại sự tình này nhà bọn họ lại có thể còn không xin lỗi? Cái này gọi là chuyện gì? Lãnh đạo Thẩm kế cục còn có đặc quyền sao? Ai quy định??”
Cảnh sát mặt nhăn mày nhíu, “Sự tình anh nói không về đội chúng ta quản”.
Đổng Học Bân nhìn hắn: “Vậy về ai quản, anh đem người gọi tới đây cho tôi!”
“Tôi hiện tại bảo anh dời xe đi! Lập tức!” Cảnh sát cũng phát hỏa.
Đổng Học Bân chỉ chỉ hắn: “Anh đừng có trừng mắt với tôi, tôi muốn họ Manh nói một câu xin lỗi khó như vậy sao? Con của hắn nổ trúng chúng tôi, chẳng lẽ không nên xin lỗi sao? U ha, còn theo ta lên sắc mặt? Tôi lặp lại lần nữa! Hôm nay cái họ Manh kia nếu không cúi đầu xin lỗi với chúng tôi! Thì cái xe nào cũng đừng con mẹ nó từ chỗ này đi ra ngoài! Còn kéo xe tôi? Được! Các người đến thử một cái xem! Anh nếu có thể kéo đi! Tên của ta từ nay về sau không cần viết nữa!”
Thấy cảnh sát còn hung như vậy?
Chung quanh rất nhiều người đều ngạc nhiên nhìn Đổng Học Bân.
Sáu cảnh sát cũng bị chọc tức, không phải chỉ là một chiếc xe sao? Chúng tôi nhiều người như vậy còn không kéo đi được một chiếc xe? Quả thực buồn cười!
“Kéo đi!” Cảnh sát phất tay lên tiếng !
Nhưng Đổng Học Bân lại nói: “Nhưng mà tôi khuyên các anh tốt nhất không cần làm như vậy, ta mà là các anh, tôi liền thành thành thật thật nên trở về chỗ nào thì về chỗ đó là tốt nhất!”
Cảnh sát mắt lạnh nói: “Còn dám uy hiếp chúng tôi?”
Đổng Học Bân cười ha ha nói: “Không tính là uy hiếp đi, bất quá anh có thể thử xem”.
Cảnh sát tức giận, từ phía sau có một người đi đến quát: “Đem bọn họ cũng đều mang đi!”
Xa xa Manh Cục trưởng cũng lười nhìn đám người Đổng Học Bân, quay đầu nói: “Đều lên xe đi, chuẩn bị đi khách sạn, đừng vì vậy mà ảnh hưởng tâm tình”.
Nhưng vào lúc này, một bóng người mĩ phụ trung niên từ một chiếc xe cảnh sát phía sau đi xuống, “Dừng tay cho tôi! Ai cho các anh bắt người?”
Cảnh sát a một tiếng, “Hầu Cục trưởng”.
“Hầu cục” Mấy cảnh sát đều ngừng tay.
Mĩ phụ trung niên một thân cảnh phục nói: “Có xử lý vấn đề như các người vậy sao?”
Cảnh sát đi đầu cười khổ nói: “Nhưng mà người này...”
Mĩ phụ quát: “Anh xử lý như vậy chỉ biết kích hóa mâu thuẫn!”
Cảnh sát vội nói: “Ta hiểu rồi Hầu cục”.
Ở thời điểm Hầu Thiến phê bình bọn họ, Đổng Học Bân ngẩn người, trong nháy mắt nhìn nàng, bỗng nhiên nhớ đến một người, cười đi lên nói: “Ồ, đây không phải Hầu đại tỷ sao?”
Mã Lệ Trầm Phi ngẩn ra, hả? Đổng Chủ nhiệm cùng nơi này cũng có người quen?
Hầu Thiến cười cười, đưa tay cùng hắn bắt: “Học Bân, đã lâu không gặp”.
Đổng Học Bân cười nói: “Tôi nói Hầu đại tỷ người cũng không đúng, ngồi ở trong xe đã nửa ngày, đây là trốn tránh tôi sao?”
Hầu Thiến nói: “Tôi cũng không có, ha ha, vừa rồi là gọi một cuộc điện thoại”.
Lại nói tiếp, Hầu Thiến là người Đổng Học Bân nhận thức sớm nhất ở thành phố Lữ An, ước chừng có hai năm trước, lúc trước Đổng Học Bân còn là Phó Cục trưởng cục công an huyện Duyên Đài, bởi vì một nhiệm vụ hắn đến một nhà tắm trung tâm thành phố Lữ An làm nằm vùng, khi đó Hầu Thiến cũng đi vào nằm vùng, đều là vì một án văn vật bảo tàng tỉnh nhà bị trộm, sau đó Hầu Thiến bạo lộ thân phận, vẫn là Đổng Học Bân cứu nàng. Lúc trước Hầu Thiến vẫn là một cán bộ nhỏ cục công an thành phố, có khả năng trải qua nhiệm vụ lần đó mới từng bước thăng chức, hiện tại xem ra đã là Phó Cục trưởng cục công an? Thật là nhanh.
Thấy Hầu Phó Cục trưởng cùng Đổng Học Bân bắt chuyện thực thân thiện, Manh Cục trưởng mặt nhăn mày nhíu, có chút không vui nhìn Hầu Thiến một cái.
Sau khi nói hai câu, Hầu Thiến thản nhiên nói: “Học Bân, chúng ta giao tình là giao tình, chuyện công là chuyện công, vốn tôi là trở về cùng người trong nhà mừng năm mới, vừa lúc tiện đường theo xe của cục, bất quá nếu chuyện này tôi gặp phải, vậy anh phải cho tôi cái mặt mũi đi? Đem xe dời đi, anh làm như vậy xe bên trong như thế nào mà đi ra?”
Nghe vậy, Đổng Học Bân nói: “Chị nếu nói chuyện công là chuyện công, ta đây cũng không thể cho chị mặt mũi, tôi nói, họ Manh không xin lỗi thì hôm nay ai cũng đừng nghĩ đi!”
“Học Bân!”
“Hầu đại tỷ, mặt mũi này tôi thực không thể cho chị”.
“Nhưng cậu làm như vậy cũng ảnh hưởng đến những người khác”.
“Chuyện này là họ Manh gây ra, nói đến ảnh hưởng cũng là hắn ảnh hưởng những người khác!”
“Anh làm như vậy cũng làm cho tôi quá khó khăn, bằng không như vậy đi, anh trước đem xe dời đi, sau đó chúng ta lại thương lượng chuyện xin lỗi cùng bồi thường này, anh xem có được không?”
Đổng Học Bân lắc đầu: “Trước bảo hắn xin lỗi rồi nói sau, cái khác không cần bàn nữa!”
Hầu Thiến từng kiến thức qua tính tình của Đổng Học Bân, không khỏi cười khổ, đã hai năm, như thế nào vẫn là bộ dáng cũ? Bất quá Hầu Thiến trong lòng vẫn ngã về hướng Đổng Học Bân, không chỉ là Đổng Học Bân đã cứu mạng nàng, hơn nữa sự tình lần này quả thật là một nhà Manh Cục trưởng rất không coi ai ra gì .
Thư ký bên cạnh Manh Cục trưởng căm tức nói: “Hầu Cục trưởng, cô xem thấy chưa? Người này rất không nói đạo lý ! Lát nữa bí thư cùng thị trưởng nếu ra cửa thì làm sao bây giờ? Cũng chận như vậy sao?” Thư ký xem Hầu Thiến cùng Đổng Học Bân nhận thức, không khỏi nói ra tính nghiêm trọng của vấn đề, sợ nàng thiên vị. Thật ra hắn nói mọi người đều rõ ràng, nếu thực chờ lãnh đạo quan trọng cấp thành phố muốn lái xe ra khỏi cửa, người này nếu còn chận cửa, vậy có điểm là vấn đề chính trị, rất nhiều người đều đã chịu không nổi, ai cũng không nguyện ý nhìn đến.
Đổng Học Bân mắt nhíu lại, nhìn thư ký nọ nói: “Tôi không nói đạo lý? A, ta đây hôm nay còn liền con mẹ nó không nói đạo lý! Vậy thế nào?”
“Mọi người đều bình tĩnh một chút” Hầu Thiến nhìn phía xa xa: “Manh Cục trưởng, anh thấy thế nào?”
Manh Cục trưởng thản nhiên nói: “Sau khi chuyện phát sinh tôi đã muốn cho thư ký xin lỗi, còn bồi thường tiền cho bọn họ, nhưng bọn họ không cần, tôi có biện pháp gì?”
Cho thư ký xin lỗi thì tínhlà cái gì? Thấy Manh Cục trưởng là thái độ này, Hầu Thiến cũng phiền: “Các người xử lý đi, tôi còn có chút việc, đi trước!”
Mấy cảnh sát một chút khó hiểu, Hầu Cục trưởng đây là có ý tứ gì? Người rốt cuộc là bắt hay không bắt? Xe rốt cuộc là kéo hay không kéo?
Mấy người đi theo Hầu Thiến ra xa, một cảnh sát vội hỏi: “Hầu cục, chị xem chuyện này....” Ngài cũng phải cho một cái chỉ thị gì chứ.
Hầu Thiến nhìn sang Đổng Học Bân xa xa, đối với bọn họ nói: “Tận lực lấy điều giải vì chủ, không cần bắt người”.
“Nhưng người nọ thật sự.... Không bắt tôi xem giải quyết không được?”
“Bắt hắn?” Hầu Thiến cười nói: “Các người biết hắn là ai không? Đừng nói chỉ mấy người các người, chính là toàn bộ đội các người đến cũng không phải là đối thủ một mình hắn, đừng làm mất mặt xấu hổ, như vậy chỉ có càng nháo càng lớn” Nói mấy lời này xong, Hầu Phó Cục trưởng liền bước đi.
Mấy cảnh sát hai mặt nhìn nhau.
“Hầu cục nói là ý tứ gì?”
“Ôi chao đợi chút, Hầu cục vừa rồi gọi hắn là Học Bân?”
“Học Bân? Tôi kháo, sẽ không là ôn thần ở thành phố Phần Châu kia chứ?”
“A, tôi cũng nghe một đồng học ở cảnh giáo nói qua, hắn ở thành phố Phần Châu giống như là làm lãnh đạo”.
Mấy câu này Trầm Phi cùng Mã Lệ nghe được, hai người đều có chút hết chỗ nói rồi, xú danh ôn thần đã truyền đến tận thành phố Lữ An hay sao??! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|