Buổi sáng, mười giờ.
Trong thành phố Lữ An.
Đổng Học Bân lái xe vào một cái phố buôn bán, bất quá có chút không rành đường, nơi này hắn cũng là lần đầu tiên đến, cho nên căn bản không quá rành.
“Anh Đổng, anh không phải đi làm ở Phần Châu sao?”
“Đúng, tôi cùng Tuệ Lan đều ở thành phố Phần Châu”.
“A, vậy chúng ta sao lại đến thành phố Lữ An?”
“Giới thiệu công tác cho cậu, nơi này tôi có chút quan hệ, cậu tạm thời trước ở bên này đi làm đi, thành phố Phần Châu nơi đó không quá thuận tiện, chủ yếu cũng là lo lắng cho cậu, cậu nếu đi bằng quan hệ của tôi thì khó tránh khỏi ánh mắt người có tâm, đối thủ cùng cừu gia của tôi có vẻ nhiều, đến lúc đó lại làm phiền hà cậu sẽ không tốt lắm, thành phố Lữ An cũng không tệ lắm, hoàn cảnh cùng thành phố Phần Châu không có gì khác nhau, người mà tôi tiến cử cậu cũng khẳng định bảo hộ được cậu” Thật ra mấu chốt nhất là Tạ Tuệ Lan ở thành phố Phần Châu quản về giáo dục, nàng không ủng hộ Tôn Khải, Đổng Học Bân cũng không tiện tìm Tuệ Lan mà gởi găm người.
“Được, tôi nghe ngài”.
“Đừng ngài ngài, xưng hô tên là được”.
“Vậy cũng không được”.
“Có cái gì không được, cậu so với tôi còn lớn hơn một hai tuổi?”
“Ngài là anh rể Tĩnh Tĩnh, tôi đương nhiên phải dùng kính ngữ”.
“Quên đi, tùy tiện cậu đi, đi, chúng ta trước tìm chỗ ăn cơm”.
Khi đi Đài Loan chơi Tôn Khải còn chưa có đối với Đổng Học Bân dùng chữ “ngài” như thế, khi đó hắn cũng biết Đổng Học Bân so với hắn nhỏ hơn mấy tuổi, nói không ra miệng, liền ngay cả một tiếng “Anh Đổng” đều kêu không được tự nhiên, nhưng là mới vừa rồi ở trên xe Đổng Học Bân giáo huấn cùng cổ vũ hắn một phen làm cho Tôn Khải cảm xúc rất lớn, cũng đối với Đổng Học Bân rất là phục, cái từ “ngài” này cũng tự nhiên hơn rất nhiều.
Sau khi ăn xong.
Đổng Học Bân tìm khách sạn cho Tôn Khải ở, “Tiểu Tôn, cậu trước ở tại chỗ này, tiền tôi đã thanh toán cho cậu, chiều tối tôi sẽ giúp cậu liên hệ trường học, cậu chờ tin tức của tôi là được, chậm lắm là ngày mai hôm, dù sao trước khi trường học khai giảng khẳng định sẽ an bài một vị trí cho cậu.
“Cảm ơn anh Đổng”.
“Không khách khí, được rồi, tôi còn có việc”.
“Vậy ngài cứ đi, tôi chờ điện thoại của ngài”.
“Được, đi đâu”.
“Tôi đưa ngài”.
“Thôi đi, không chú ý nhiều như vậy”.
Đổng Học Bân rời khách sạn, xuống lầu liền gọi điện thoại cho mẹ Loan Hiểu Bình, điện thoại vang một tiếng liền thông, “Alo, mẹ”.
“Đến chưa vậy?”
“Đến rồi, bất quá con không biết khu nhà thị ủy ở chỗ nào”.
“Xem mẹ kìa, cái này cũng quên, để mẹ chỉ cho con, con nhớ một chút, không biết thì hỏi người khác”.
Đổng Học Bân lấy ra giấy bút đem địa chỉ ghi lại, từ khi mẹ cùng lão Dương kết hôn, Đổng Học Bân còn chưa có tới bên này, lại nói cũng là có chút xấu hổ, bất quá hắn hai tháng này quả thật cũng rất bận rộn, nào là chuyện Cảnh Nguyệt Hoa, nào là chuyện Cù Vân Huyên cùng đứa nhỏ, Đổng Học Bân cũng không rút ra khỏi để tới thăm nhà mới của mẹ và lão Dương một cái, làm con, quả thật có điểm không thể nào nói nổi.
Mẹ sau khi nói địa chỉ xong, lại nói: “Nhớ kỹ đi? Lại đây sớm một chút, lão Dương buổi sáng đã chuẩn bị xong đồ ăn, nói tự mình xuống bếp làm cho con”.
Đổng Học Bân được yêu mà sợ nói: “Đừng có vậy, như vậy thật quá không tiện”.
Loan Hiểu Bình cười nói: “Ha ha, hắn cũng thích nấu ăn, con cũng không phải không biết”.
Đổng Học Bân nói: “Đúng rồi mẹ, con cùng mẹ nói chuyện này nhi, con có một bằng hữu là giáo viên dạy tiếng Anh, vốn ở kinh thành dạy học, bất quá hiện tại có chút việc, muốn đến thành phố Lữ An chúng ta tìm một trường học, mẹ xem có thể an bài một chút hay không? Hắn năm nay chừng hai mươi sáu hai mươi bảy đi, biết ba ngôn ngữ, năng lực tuyệt đối không thể chê, ý tứ của con là cho hắn làm chút vị trí, mẹ thấy sao?”
Loan Hiểu Bình nói: “Con nói được là được đi”.
“Vạy con giao cho mẹ nha?”
“Mẹ làm thế nào đây? Mẹ chỉ có nói cùng lão Dương một tiếng đi, để cho hắn liên hệ cho con”.
Đổng Học Bân cười ha ha nói: “Mẹ, mẹ đã là thị trưởng phu nhân, còn tìm đồng chí lão Dương làm gì? Nói đến chuyện nhỏ như vậy chú Dương ra mặt cũng không thích hợp, con xem mẹ là được, mẹ không phải cũng là dạy học sao? Khẳng định quen với lãnh đạo cục giáo dục, mẹ trực tiếp cùng lãnh đạo cục giáo dục thành phố Lữ An gọi một cuộc điện thoại là được, chính nếu cùng chú Dương quan hệ không tốt, thì gọi cho phó, dãy số mẹ khẳng định biết chứ?”
Loan Hiểu Bình khó xử nói: “Mẹ gọi? Thích hợp sao?”
Đổng Học Bân nói: “Dù sao khẳng định so với chú Dương gọi thích hợp hơn, mẹ cùng lãnh đạo cục giáo dục nói mẹ có một vãn bối muốn an bài vào trường học, hắn liền rõ ràng, không cần dùng nhiều lời, đến lúc đó cùng nhau ăn một bữa cơm đem người giới thiệu một chút, mẹ ra ra mặt hay không cũng không sao cả”.
“Chỉ đơn giản như vậy?”
“Ừm, đám người này làm quan đều là nhân tinh, mẹ cứ án theo con nói mà làm bọn họ khẳng định sẽ rõ ràng là có ý tứ gì”.
“Ha ha, nói vậy con làm quan không phải cũng vậy sao, con hiện tại cũng là một nhân tinh!”
“Con mà nhân tinh cái gì? Đúng rồi, đừng có nói để cho bạn của con vị trí gì đó, chuyện này không cần nói cùng bọn họ, như vậy liền hạ thấp giá trị của mẹ”.
“Được, mẹ hỏi cho con một chút”.
“Huyên di đâu? Đứa nhỏ đâu? Thế nào rồi?”
“Vân Huyên về thành phố Phần Châu làm hồ sơ”.
“Hả? Có ý tứ gì?”
“Chuyện Vạn Tư Triêu không phải huyên náo thật hung sao? Mẹ cùng lão Dương cũng thương lượng, muốn để cho Vân Huyên tới đài truyền hình thành phố Lữ An làm việc, lão Dương nói con cùng Tuệ Lan ở bên kia còn chưa có đứng vững, để cho Vân Huyên đến chỗ bên này, lão Dương cũng dể chiếu cố, huống hồ đứa nhỏ cũng rời không được mẹ, chuyện điều động này lão Dương đã làm tốt, con cũng không cần quan tâm”.
“A, mẹ nghĩ cũng thật chu đáo, được rồi, như vậy cũng tốt”.
“Vân Huyên qua ngày mai là trở về nhận chức, con nhanh đến đây đi, hôm nay ở cùng mẹ với lão Dương, đứa nhỏ cũng thật khỏe”.
“Được, vậy mẹ chờ con đi, tới liền đó”.
“Tốt, vậy mẹ ngắt máy”.
Ngắt máy, Đổng Học Bân cũng xuống lầu đến đại sảnh khách sạn.
TV ở đại sảnh bỗng nhiên vang lên chút thanh âm, Đổng Học Bân tùy ý liếc mắt một cái, nhất thời nháy mắt, liền thấy mẹ ở trên màn ảnh!
Ồ, mẹ lên TV??
Phát lại? Chuyện hôm qua?
Chỉ thấy ở trên là một tin tức mang đậm ý nghĩa chính trị, tiêu đề ở dưới viết - Thị trưởng thành phố Lữ An Dương Triệu Đức cùng phu nhân tham dự hội từ thiện quyên góp tiền hỗ trợ động đất. Trong TV, mẹ từ đầu đến cuối đều khoác tay Dương Triệu Đức, trên mặt là một loại vẻ mặt Đổng Học Bân chưa từng thấy qua - mười phần ung dung, nói chuyện không cười, khắ căng thẳng.
Lão Dương thì không nói, dù sao làm lãnh đạo nhiều năm như vậy, người ta ở loại trường hợp này đã sớm quen.
Nhưng mẹ đây chính là trường hợp lần đầu tiên cùng lão Dương xuất hiện ở công cộng, có thể làm đến cái dạng này, cũng đã rất khó được.
U ha, mẹ được đó chứ? Vẻ mặt cũng tốt đó chứ?
Đổng Học Bân liền vui vẻ, xem TV một hồi, không khỏi âm thầm gật đầu, phong thái của mẹ thật sự là không tệ, xem ra mẹ đã quen cái thân phận thị trưởng phu nhân này rồi. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Trong thành phố Lữ An.
Đổng Học Bân lái xe vào một cái phố buôn bán, bất quá có chút không rành đường, nơi này hắn cũng là lần đầu tiên đến, cho nên căn bản không quá rành.
“Anh Đổng, anh không phải đi làm ở Phần Châu sao?”
“Đúng, tôi cùng Tuệ Lan đều ở thành phố Phần Châu”.
“A, vậy chúng ta sao lại đến thành phố Lữ An?”
“Giới thiệu công tác cho cậu, nơi này tôi có chút quan hệ, cậu tạm thời trước ở bên này đi làm đi, thành phố Phần Châu nơi đó không quá thuận tiện, chủ yếu cũng là lo lắng cho cậu, cậu nếu đi bằng quan hệ của tôi thì khó tránh khỏi ánh mắt người có tâm, đối thủ cùng cừu gia của tôi có vẻ nhiều, đến lúc đó lại làm phiền hà cậu sẽ không tốt lắm, thành phố Lữ An cũng không tệ lắm, hoàn cảnh cùng thành phố Phần Châu không có gì khác nhau, người mà tôi tiến cử cậu cũng khẳng định bảo hộ được cậu” Thật ra mấu chốt nhất là Tạ Tuệ Lan ở thành phố Phần Châu quản về giáo dục, nàng không ủng hộ Tôn Khải, Đổng Học Bân cũng không tiện tìm Tuệ Lan mà gởi găm người.
“Được, tôi nghe ngài”.
“Đừng ngài ngài, xưng hô tên là được”.
“Vậy cũng không được”.
“Có cái gì không được, cậu so với tôi còn lớn hơn một hai tuổi?”
“Ngài là anh rể Tĩnh Tĩnh, tôi đương nhiên phải dùng kính ngữ”.
“Quên đi, tùy tiện cậu đi, đi, chúng ta trước tìm chỗ ăn cơm”.
Khi đi Đài Loan chơi Tôn Khải còn chưa có đối với Đổng Học Bân dùng chữ “ngài” như thế, khi đó hắn cũng biết Đổng Học Bân so với hắn nhỏ hơn mấy tuổi, nói không ra miệng, liền ngay cả một tiếng “Anh Đổng” đều kêu không được tự nhiên, nhưng là mới vừa rồi ở trên xe Đổng Học Bân giáo huấn cùng cổ vũ hắn một phen làm cho Tôn Khải cảm xúc rất lớn, cũng đối với Đổng Học Bân rất là phục, cái từ “ngài” này cũng tự nhiên hơn rất nhiều.
Sau khi ăn xong.
Đổng Học Bân tìm khách sạn cho Tôn Khải ở, “Tiểu Tôn, cậu trước ở tại chỗ này, tiền tôi đã thanh toán cho cậu, chiều tối tôi sẽ giúp cậu liên hệ trường học, cậu chờ tin tức của tôi là được, chậm lắm là ngày mai hôm, dù sao trước khi trường học khai giảng khẳng định sẽ an bài một vị trí cho cậu.
“Cảm ơn anh Đổng”.
“Không khách khí, được rồi, tôi còn có việc”.
“Vậy ngài cứ đi, tôi chờ điện thoại của ngài”.
“Được, đi đâu”.
“Tôi đưa ngài”.
“Thôi đi, không chú ý nhiều như vậy”.
Đổng Học Bân rời khách sạn, xuống lầu liền gọi điện thoại cho mẹ Loan Hiểu Bình, điện thoại vang một tiếng liền thông, “Alo, mẹ”.
“Đến chưa vậy?”
“Đến rồi, bất quá con không biết khu nhà thị ủy ở chỗ nào”.
“Xem mẹ kìa, cái này cũng quên, để mẹ chỉ cho con, con nhớ một chút, không biết thì hỏi người khác”.
Đổng Học Bân lấy ra giấy bút đem địa chỉ ghi lại, từ khi mẹ cùng lão Dương kết hôn, Đổng Học Bân còn chưa có tới bên này, lại nói cũng là có chút xấu hổ, bất quá hắn hai tháng này quả thật cũng rất bận rộn, nào là chuyện Cảnh Nguyệt Hoa, nào là chuyện Cù Vân Huyên cùng đứa nhỏ, Đổng Học Bân cũng không rút ra khỏi để tới thăm nhà mới của mẹ và lão Dương một cái, làm con, quả thật có điểm không thể nào nói nổi.
Mẹ sau khi nói địa chỉ xong, lại nói: “Nhớ kỹ đi? Lại đây sớm một chút, lão Dương buổi sáng đã chuẩn bị xong đồ ăn, nói tự mình xuống bếp làm cho con”.
Đổng Học Bân được yêu mà sợ nói: “Đừng có vậy, như vậy thật quá không tiện”.
Loan Hiểu Bình cười nói: “Ha ha, hắn cũng thích nấu ăn, con cũng không phải không biết”.
Đổng Học Bân nói: “Đúng rồi mẹ, con cùng mẹ nói chuyện này nhi, con có một bằng hữu là giáo viên dạy tiếng Anh, vốn ở kinh thành dạy học, bất quá hiện tại có chút việc, muốn đến thành phố Lữ An chúng ta tìm một trường học, mẹ xem có thể an bài một chút hay không? Hắn năm nay chừng hai mươi sáu hai mươi bảy đi, biết ba ngôn ngữ, năng lực tuyệt đối không thể chê, ý tứ của con là cho hắn làm chút vị trí, mẹ thấy sao?”
Loan Hiểu Bình nói: “Con nói được là được đi”.
“Vạy con giao cho mẹ nha?”
“Mẹ làm thế nào đây? Mẹ chỉ có nói cùng lão Dương một tiếng đi, để cho hắn liên hệ cho con”.
Đổng Học Bân cười ha ha nói: “Mẹ, mẹ đã là thị trưởng phu nhân, còn tìm đồng chí lão Dương làm gì? Nói đến chuyện nhỏ như vậy chú Dương ra mặt cũng không thích hợp, con xem mẹ là được, mẹ không phải cũng là dạy học sao? Khẳng định quen với lãnh đạo cục giáo dục, mẹ trực tiếp cùng lãnh đạo cục giáo dục thành phố Lữ An gọi một cuộc điện thoại là được, chính nếu cùng chú Dương quan hệ không tốt, thì gọi cho phó, dãy số mẹ khẳng định biết chứ?”
Loan Hiểu Bình khó xử nói: “Mẹ gọi? Thích hợp sao?”
Đổng Học Bân nói: “Dù sao khẳng định so với chú Dương gọi thích hợp hơn, mẹ cùng lãnh đạo cục giáo dục nói mẹ có một vãn bối muốn an bài vào trường học, hắn liền rõ ràng, không cần dùng nhiều lời, đến lúc đó cùng nhau ăn một bữa cơm đem người giới thiệu một chút, mẹ ra ra mặt hay không cũng không sao cả”.
“Chỉ đơn giản như vậy?”
“Ừm, đám người này làm quan đều là nhân tinh, mẹ cứ án theo con nói mà làm bọn họ khẳng định sẽ rõ ràng là có ý tứ gì”.
“Ha ha, nói vậy con làm quan không phải cũng vậy sao, con hiện tại cũng là một nhân tinh!”
“Con mà nhân tinh cái gì? Đúng rồi, đừng có nói để cho bạn của con vị trí gì đó, chuyện này không cần nói cùng bọn họ, như vậy liền hạ thấp giá trị của mẹ”.
“Được, mẹ hỏi cho con một chút”.
“Huyên di đâu? Đứa nhỏ đâu? Thế nào rồi?”
“Vân Huyên về thành phố Phần Châu làm hồ sơ”.
“Hả? Có ý tứ gì?”
“Chuyện Vạn Tư Triêu không phải huyên náo thật hung sao? Mẹ cùng lão Dương cũng thương lượng, muốn để cho Vân Huyên tới đài truyền hình thành phố Lữ An làm việc, lão Dương nói con cùng Tuệ Lan ở bên kia còn chưa có đứng vững, để cho Vân Huyên đến chỗ bên này, lão Dương cũng dể chiếu cố, huống hồ đứa nhỏ cũng rời không được mẹ, chuyện điều động này lão Dương đã làm tốt, con cũng không cần quan tâm”.
“A, mẹ nghĩ cũng thật chu đáo, được rồi, như vậy cũng tốt”.
“Vân Huyên qua ngày mai là trở về nhận chức, con nhanh đến đây đi, hôm nay ở cùng mẹ với lão Dương, đứa nhỏ cũng thật khỏe”.
“Được, vậy mẹ chờ con đi, tới liền đó”.
“Tốt, vậy mẹ ngắt máy”.
Ngắt máy, Đổng Học Bân cũng xuống lầu đến đại sảnh khách sạn.
TV ở đại sảnh bỗng nhiên vang lên chút thanh âm, Đổng Học Bân tùy ý liếc mắt một cái, nhất thời nháy mắt, liền thấy mẹ ở trên màn ảnh!
Ồ, mẹ lên TV??
Phát lại? Chuyện hôm qua?
Chỉ thấy ở trên là một tin tức mang đậm ý nghĩa chính trị, tiêu đề ở dưới viết - Thị trưởng thành phố Lữ An Dương Triệu Đức cùng phu nhân tham dự hội từ thiện quyên góp tiền hỗ trợ động đất. Trong TV, mẹ từ đầu đến cuối đều khoác tay Dương Triệu Đức, trên mặt là một loại vẻ mặt Đổng Học Bân chưa từng thấy qua - mười phần ung dung, nói chuyện không cười, khắ căng thẳng.
Lão Dương thì không nói, dù sao làm lãnh đạo nhiều năm như vậy, người ta ở loại trường hợp này đã sớm quen.
Nhưng mẹ đây chính là trường hợp lần đầu tiên cùng lão Dương xuất hiện ở công cộng, có thể làm đến cái dạng này, cũng đã rất khó được.
U ha, mẹ được đó chứ? Vẻ mặt cũng tốt đó chứ?
Đổng Học Bân liền vui vẻ, xem TV một hồi, không khỏi âm thầm gật đầu, phong thái của mẹ thật sự là không tệ, xem ra mẹ đã quen cái thân phận thị trưởng phu nhân này rồi. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|