Biết được tài lực của Đổng Học Bân và hôm nay lại biết thêm về cách tiêu tiền của anh ta, Tôn Khải dĩ nhiên có chút chết lặng.
Chiều tà trên bờ cát.
Ngoài biệt thự bờ biển, mọi người từng bước từng bước đi ra
Mấy nam nhân thay quần áo có vẻ nhanh, Đổng Học Bân cùng bọn Tạ Nhiên Tạ Hạo đều đã ngồi ở mái che nắng, một người mặc một quần bơi lội cộc, Ngô Nhị cho người hầu rót vài ly rượu whisky, bọn họ vừa uống rượu đã cho them đá vừa nhìn về phía biệt thự
Người thứ nhất đi ra là Du Du, cô đã thay một bộ quần áo tắm, đặc biệt đáng yêu, sau đó là Tạ Tĩnh với áo tắm màu hồng nhạt cũng mười phần xinh đẹp, làm cho Tôn Khải bên cạnh nhìn đến ngây người, người cuối cùng đi ra đương nhiên là Tạ Tuệ Lan , bởi vì thời tiết có chút lạnh, Tuệ Lan trên thân còn khoác thêm một chiếc áo sơmi trắng làm áo khoác, tránh cho cục cưng cảm lạnh, phía dưới cùng của áo sơmi là một nút thắt, có điều mấy cái cúc phía trên để mở như không có, dáng người thon thả cùng bộ ngực đầy đặn, them vào đó là một bộ bikini màu đen in hoa hồng, cả người lộ ra vô hạn mị lực, vừa xinh đẹp vừa gợi cảm, làm cho Du Du cùng Tạ Tĩnh đều nhìn mà hâm mộ không thôi.
“Chị, chị lại giành mất sự nổi bật của em rồi” Tạ Tĩnh hì hì cười.
Du Du cũng mở mắt to nhìn nàng, “Đại tỷ, chị thật đẹp”.
“Cảm ơn .” Tạ Tuệ Lan cười cười,“Các em cũng rất được, ha ha…”
Tạ Hạo kích động, xông lên nói với Du Du: “Anh sẽ dẫn em đi bơi, go go go!”
Du Du bĩu môi nói: “Em mới không cần anh dẫn, em biết bơi rồi”.
Tạ Hạo khoe khoang nói: “Không phải nói quá với em chứ, anh bơi rất giỏi, đi, anh dạy em như thế nào để bơi nhanh, bảo đảm ngay cả ba ba em về sau cũng không bơi được bằng em”.
Du Du hừ một tiếng nói: “Đồ mặt dầy!”
“Hắc, em vẫn không tin anh, hai ta thử xem đi?”
“Thi thì thi, em khẳng định sẽ nhanh hơn anh”.
Hai đứa nhỏ bỏ chạy ra bãi biển, phù phù một tiếng xuống nước, chơi đùa nháo loạn.
Tạ Nhiên Tạ Tĩnh cùng Tôn Khải ba người cũng đi theo, xuống nước bơi, dáng bộ thực hưởng thụ.
Đổng Học Bân thấy thế, cười nói với Ngô Nhị: “Chú Ngô, chú cũng bơi đi, không cần lo cho bọn cháu, vợ cháu mang thai , sợ cảm lạnh, cháu ở trên bờ với cô ấy”.
Ngô Nhị nói: “Vậyđược, muốn uống cái gì thì bảo người hầu lấy cho, chú cũng xuống nước bơi một vòng đây”.
Đổng Học Bân cùng Tạ Tuệ Lan ngay tại bên bờ tìm cái ghế nằm, nằm lên đó, vừa uống nước trái cây vừa nhìn bọn họ chơi, loại cuộc sống này quả thật là hưởng thụ.
Nửa giờ…
Một giờ…
Mặt trời sắp xuống núi .
Mọi người cũng đều chơi đến mệt mỏi, đều đi trở về đến nơi.
“Rất thống khoái, ha ha” Tạ Hạo vui vẻ nói: “Chị, anh rể, hai người cũng lại đây chơi đi, không phải chỉ là mang thai thôi sao, có cái gì lớn đâu chứ”.
Đổng Học Bân trừng trừng mắt nhìn hắn, “Cảm lạnh động thai? Đứng nói chuyện không cũng đau lưng!”
Ngô Nhị cười nói: “Các cháu ngồi trên bờ nhìn không cũng chán, như vậy đi, chúng ta lên du thuyền đi”.
“Du thuyền?” Tạ Tĩnh ngạc nhiên vui mừng hô to một tiếng, “Đồng ý đồng ý! Lão gia! Đi nhanh đi! Đời này cháu vẫn chưa được ngồi du thuyền!”
“Vậy được” Ngô Nhị nói: “Bên này, đi một lát”.
Du thuyền có cảng nhỏ chuyên môn bỏ neo, du thuyền của những hộ gia đình bên này bờ biển đều đậu ở chỗ này.
Đi được đại khái mười phút, bảy tám cái du thuyền trắng liền xuất hiện ở tại trước mắt mọi người, tuy rằng du thuyền không lớn, nhưng nhìn qua vẫn có vẻ xa hoa.
Ngô Nhị chỉa chỉa một con thuyền phía tây, “Đó là của chú, đừng nhìn thuyền nhỏ, có điều tốc độ không chậm đâu, so với thuyền chở hàng còn mau hơn, chú cũng vẫn chưa lái qua, thuyền vẫn là tám phần mới, duy nhất không chịu được sóng lớn, đừng lái tới phía biển sâu là được, đi, thử xem đi”.
Tạ Hạo kêu lên: “Rất đẹp!”
Du Du cười khanh khách nói: “Anh Tiểu Hạo, đi theo em!”
“Được rồi!” Tạ Hạo liền đi theo Du Du vọt lên đầu tiên.
Hai người tuổi kém cũng không nhiều, bơi trong vịnh một lát là đã quen.
Nhìn hai người bọn họ trẻ tuổi sôi nổi, Đổng Học Bân cũng có chút hâm mộ, trước đây hắn cũng không có hạnh phúc như vậy, du thuyền? Đi biển nghỉ phép? Anh lúc trước ngay cả mua quần áo đều luyến tiếc
Nhân viên công tác phụ trách bảo dưỡng cho du thuyền ở cảng rất nhanh liền xác nhận thân phận của bọn họ, lập tức cho đi.
Du Du vui vẻ vẫy tay với mọi người, dẫn những lớn nhỏ bọn họ cùng tiến lên thuyền, sau đó bắt đầu ríu ra ríu rít giới thiệu, “Nơi này là khoang thuyền, bên trong có đá cùng đồ uống, nơi lái thuyền cũng ở bên trong, còn có ô che nắng ở trên, đã trụ cố định, không cần sợ sóng gió thổi đổ, mọi người sẽ lái thuyền sao? Em sẽ dạy cho mọi người, đặc biệt đơn giản”.
Tạ Hạo nói: “Vậy trước tiên dạy anh đi”.
“Được, ai muốn học đi theo tôi!” Du Du mang theo Tạ Hạo liền đi vào.
Ngô Nhị sợ Du Du dạy sai, cũng đi theo cùng nhau vào khoang thuyền.
Chỉ chốc lát sau, trên ô che nắng Đổng Học Bân có thể nhìn qua lớp kính thủy tinh thấy Tạ Hạo hưng phấn cầm giữ một cái tay lái, Ngô Nhị cùng Du Du ở một bên chỉ điểm, du thuyền rất nhanh rời khỏi cảng, hướng tới mặt biển xa xa chạy tới, tốc độ kinh người.
Tạ Tĩnh kéo tay Tôn Khải nói: “Tên Tiểu Hạo này, đều đã lái thuyền rồi”.
Tạ Nhiên vui vẻ, “Nó lái thuyền cũng không tin được, chúng ta vẫn là tìm một chỗ cố định trước đã, tránh lật thuyền”.
“Rất đồng ý” Tạ Tĩnh lập tức cùng Tôn Khải ngồi xuống dưới tán ô che nắng, vừa uống hồng trà lạnh vừa ngắm phong cảnh, thần sắc một mảnh bình an
Ngược lại Tạ Tuệ Lan, một mình đứng ở đầu thuyền, bấu vào lan can cười tủm tỉm nhìn phía xa.
Tiếp theo, chợt nghe Tạ Tuệ Lan cảm khái nói: “Hiện tại nếu có người ôm sau lưng tôi, lại lấy cho tôi một ly không phải đồ uống lạnh như vậy, vậy không khí liền rất tốt” Nhìn qua hình như là đang lẩm bẩm tự nói, nhưng ai cũng có thể biết lời nói này của tạ Tuệ Lan là nói với Đổng Học Bân
Đổng Học Bân cả giận: “Em muốn đồ uống cứ việc nói thẳng, còn quanh co lòng vòng”.
Tạ Tuệ Lan cười nhìn hắn, “Em nói với chính mình đấy, không được sao?”
“Được được” Đổng Học Bân bất đắc dĩ, đành phải đi vào trong khoang thuyền rốt một chén hồng trà, sau đó đi ra đưa cho vợ đang ở đầu thuyền, lập tức từ ôm phía sau thắt lưng cô, “Như vậy được rồi phải không?”
“Được rồi, ha ha”.
“Em, em cứ sai anh đi!”
Có điều ôm Tuệ Lan, Đổng Học Bân cũng không có một chút oán khí, trong lòng có một mảnh vui vẻ, sớm đã cảm thấy hạnh phúc rồi, “Tuệ Lan, em để tay ngang ra”.
Tạ Tuệ Lan cười vươn tay sang ngang, “Như vậy sao?”
“Đúng rồi” Đổng Học Bân nắm thật chặt thắt lưng cô, trên mặt tươi cười.
Động tác hiện tại của hai người, cơ bản chính là giống như Titanic.
Tạ Tĩnh trêu ghẹo nói: “Chị, anh rể, hai người đừng thế, động tác này là có điềm xấu, em cũng không muốn đụng vào núi băng rồi lật thuyền đâu!”
Mọi người nói nói cười cười , không khí vui vẻ.
Nhưng đúng lúc này, trong khoang thuyền Ngô Nhị bỗng nhiên biến sắc.
Tạ Hạo nghe được nội dung trong radio, cũng hét lớn một tiếng, “Chị, anh rể, mau tới đây đi! Đã xảy ra chuyện rồi!” Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Chiều tà trên bờ cát.
Ngoài biệt thự bờ biển, mọi người từng bước từng bước đi ra
Mấy nam nhân thay quần áo có vẻ nhanh, Đổng Học Bân cùng bọn Tạ Nhiên Tạ Hạo đều đã ngồi ở mái che nắng, một người mặc một quần bơi lội cộc, Ngô Nhị cho người hầu rót vài ly rượu whisky, bọn họ vừa uống rượu đã cho them đá vừa nhìn về phía biệt thự
Người thứ nhất đi ra là Du Du, cô đã thay một bộ quần áo tắm, đặc biệt đáng yêu, sau đó là Tạ Tĩnh với áo tắm màu hồng nhạt cũng mười phần xinh đẹp, làm cho Tôn Khải bên cạnh nhìn đến ngây người, người cuối cùng đi ra đương nhiên là Tạ Tuệ Lan , bởi vì thời tiết có chút lạnh, Tuệ Lan trên thân còn khoác thêm một chiếc áo sơmi trắng làm áo khoác, tránh cho cục cưng cảm lạnh, phía dưới cùng của áo sơmi là một nút thắt, có điều mấy cái cúc phía trên để mở như không có, dáng người thon thả cùng bộ ngực đầy đặn, them vào đó là một bộ bikini màu đen in hoa hồng, cả người lộ ra vô hạn mị lực, vừa xinh đẹp vừa gợi cảm, làm cho Du Du cùng Tạ Tĩnh đều nhìn mà hâm mộ không thôi.
“Chị, chị lại giành mất sự nổi bật của em rồi” Tạ Tĩnh hì hì cười.
Du Du cũng mở mắt to nhìn nàng, “Đại tỷ, chị thật đẹp”.
“Cảm ơn .” Tạ Tuệ Lan cười cười,“Các em cũng rất được, ha ha…”
Tạ Hạo kích động, xông lên nói với Du Du: “Anh sẽ dẫn em đi bơi, go go go!”
Du Du bĩu môi nói: “Em mới không cần anh dẫn, em biết bơi rồi”.
Tạ Hạo khoe khoang nói: “Không phải nói quá với em chứ, anh bơi rất giỏi, đi, anh dạy em như thế nào để bơi nhanh, bảo đảm ngay cả ba ba em về sau cũng không bơi được bằng em”.
Du Du hừ một tiếng nói: “Đồ mặt dầy!”
“Hắc, em vẫn không tin anh, hai ta thử xem đi?”
“Thi thì thi, em khẳng định sẽ nhanh hơn anh”.
Hai đứa nhỏ bỏ chạy ra bãi biển, phù phù một tiếng xuống nước, chơi đùa nháo loạn.
Tạ Nhiên Tạ Tĩnh cùng Tôn Khải ba người cũng đi theo, xuống nước bơi, dáng bộ thực hưởng thụ.
Đổng Học Bân thấy thế, cười nói với Ngô Nhị: “Chú Ngô, chú cũng bơi đi, không cần lo cho bọn cháu, vợ cháu mang thai , sợ cảm lạnh, cháu ở trên bờ với cô ấy”.
Ngô Nhị nói: “Vậyđược, muốn uống cái gì thì bảo người hầu lấy cho, chú cũng xuống nước bơi một vòng đây”.
Đổng Học Bân cùng Tạ Tuệ Lan ngay tại bên bờ tìm cái ghế nằm, nằm lên đó, vừa uống nước trái cây vừa nhìn bọn họ chơi, loại cuộc sống này quả thật là hưởng thụ.
Nửa giờ…
Một giờ…
Mặt trời sắp xuống núi .
Mọi người cũng đều chơi đến mệt mỏi, đều đi trở về đến nơi.
“Rất thống khoái, ha ha” Tạ Hạo vui vẻ nói: “Chị, anh rể, hai người cũng lại đây chơi đi, không phải chỉ là mang thai thôi sao, có cái gì lớn đâu chứ”.
Đổng Học Bân trừng trừng mắt nhìn hắn, “Cảm lạnh động thai? Đứng nói chuyện không cũng đau lưng!”
Ngô Nhị cười nói: “Các cháu ngồi trên bờ nhìn không cũng chán, như vậy đi, chúng ta lên du thuyền đi”.
“Du thuyền?” Tạ Tĩnh ngạc nhiên vui mừng hô to một tiếng, “Đồng ý đồng ý! Lão gia! Đi nhanh đi! Đời này cháu vẫn chưa được ngồi du thuyền!”
“Vậy được” Ngô Nhị nói: “Bên này, đi một lát”.
Du thuyền có cảng nhỏ chuyên môn bỏ neo, du thuyền của những hộ gia đình bên này bờ biển đều đậu ở chỗ này.
Đi được đại khái mười phút, bảy tám cái du thuyền trắng liền xuất hiện ở tại trước mắt mọi người, tuy rằng du thuyền không lớn, nhưng nhìn qua vẫn có vẻ xa hoa.
Ngô Nhị chỉa chỉa một con thuyền phía tây, “Đó là của chú, đừng nhìn thuyền nhỏ, có điều tốc độ không chậm đâu, so với thuyền chở hàng còn mau hơn, chú cũng vẫn chưa lái qua, thuyền vẫn là tám phần mới, duy nhất không chịu được sóng lớn, đừng lái tới phía biển sâu là được, đi, thử xem đi”.
Tạ Hạo kêu lên: “Rất đẹp!”
Du Du cười khanh khách nói: “Anh Tiểu Hạo, đi theo em!”
“Được rồi!” Tạ Hạo liền đi theo Du Du vọt lên đầu tiên.
Hai người tuổi kém cũng không nhiều, bơi trong vịnh một lát là đã quen.
Nhìn hai người bọn họ trẻ tuổi sôi nổi, Đổng Học Bân cũng có chút hâm mộ, trước đây hắn cũng không có hạnh phúc như vậy, du thuyền? Đi biển nghỉ phép? Anh lúc trước ngay cả mua quần áo đều luyến tiếc
Nhân viên công tác phụ trách bảo dưỡng cho du thuyền ở cảng rất nhanh liền xác nhận thân phận của bọn họ, lập tức cho đi.
Du Du vui vẻ vẫy tay với mọi người, dẫn những lớn nhỏ bọn họ cùng tiến lên thuyền, sau đó bắt đầu ríu ra ríu rít giới thiệu, “Nơi này là khoang thuyền, bên trong có đá cùng đồ uống, nơi lái thuyền cũng ở bên trong, còn có ô che nắng ở trên, đã trụ cố định, không cần sợ sóng gió thổi đổ, mọi người sẽ lái thuyền sao? Em sẽ dạy cho mọi người, đặc biệt đơn giản”.
Tạ Hạo nói: “Vậy trước tiên dạy anh đi”.
“Được, ai muốn học đi theo tôi!” Du Du mang theo Tạ Hạo liền đi vào.
Ngô Nhị sợ Du Du dạy sai, cũng đi theo cùng nhau vào khoang thuyền.
Chỉ chốc lát sau, trên ô che nắng Đổng Học Bân có thể nhìn qua lớp kính thủy tinh thấy Tạ Hạo hưng phấn cầm giữ một cái tay lái, Ngô Nhị cùng Du Du ở một bên chỉ điểm, du thuyền rất nhanh rời khỏi cảng, hướng tới mặt biển xa xa chạy tới, tốc độ kinh người.
Tạ Tĩnh kéo tay Tôn Khải nói: “Tên Tiểu Hạo này, đều đã lái thuyền rồi”.
Tạ Nhiên vui vẻ, “Nó lái thuyền cũng không tin được, chúng ta vẫn là tìm một chỗ cố định trước đã, tránh lật thuyền”.
“Rất đồng ý” Tạ Tĩnh lập tức cùng Tôn Khải ngồi xuống dưới tán ô che nắng, vừa uống hồng trà lạnh vừa ngắm phong cảnh, thần sắc một mảnh bình an
Ngược lại Tạ Tuệ Lan, một mình đứng ở đầu thuyền, bấu vào lan can cười tủm tỉm nhìn phía xa.
Tiếp theo, chợt nghe Tạ Tuệ Lan cảm khái nói: “Hiện tại nếu có người ôm sau lưng tôi, lại lấy cho tôi một ly không phải đồ uống lạnh như vậy, vậy không khí liền rất tốt” Nhìn qua hình như là đang lẩm bẩm tự nói, nhưng ai cũng có thể biết lời nói này của tạ Tuệ Lan là nói với Đổng Học Bân
Đổng Học Bân cả giận: “Em muốn đồ uống cứ việc nói thẳng, còn quanh co lòng vòng”.
Tạ Tuệ Lan cười nhìn hắn, “Em nói với chính mình đấy, không được sao?”
“Được được” Đổng Học Bân bất đắc dĩ, đành phải đi vào trong khoang thuyền rốt một chén hồng trà, sau đó đi ra đưa cho vợ đang ở đầu thuyền, lập tức từ ôm phía sau thắt lưng cô, “Như vậy được rồi phải không?”
“Được rồi, ha ha”.
“Em, em cứ sai anh đi!”
Có điều ôm Tuệ Lan, Đổng Học Bân cũng không có một chút oán khí, trong lòng có một mảnh vui vẻ, sớm đã cảm thấy hạnh phúc rồi, “Tuệ Lan, em để tay ngang ra”.
Tạ Tuệ Lan cười vươn tay sang ngang, “Như vậy sao?”
“Đúng rồi” Đổng Học Bân nắm thật chặt thắt lưng cô, trên mặt tươi cười.
Động tác hiện tại của hai người, cơ bản chính là giống như Titanic.
Tạ Tĩnh trêu ghẹo nói: “Chị, anh rể, hai người đừng thế, động tác này là có điềm xấu, em cũng không muốn đụng vào núi băng rồi lật thuyền đâu!”
Mọi người nói nói cười cười , không khí vui vẻ.
Nhưng đúng lúc này, trong khoang thuyền Ngô Nhị bỗng nhiên biến sắc.
Tạ Hạo nghe được nội dung trong radio, cũng hét lớn một tiếng, “Chị, anh rể, mau tới đây đi! Đã xảy ra chuyện rồi!” Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|