Ngoài sân bay.
Trên xe Mercedes-Benz.
Đổng Học Bân lái xe mang theo bọn họ đến khách sạn đã dự định, Tuệ Lan ngồi ở ghế phó lái, Tạ Hạo Tạ Nhiên một loạt, Tạ Tĩnh Tôn Khải một loạt, trên xe này tuy rằng không có bằng xe rộng bảy tám chỗ, có điều xe sáu chỗ ngồi cũng vừa đủ cho bọn họ.
“Thực hoài niệm xe này” Đổng Học Bân cảm khái vuốt vuốt tay lái.
Tôn Khải nghi hoặc nói: “Anh Đổng, như thế nào kêu hoài niệm?”
Tạ Hạo cười hắc hắc nói: “Anh rể của tôi mua chiếc xe thứ nhất chính là Mercedes-Benz, có điều màu bạc”.
Tôn Khải a một tiếng nói: “Chiếc xe thứ nhất?” Xe tốt như vậy còn chỉ là chiếc thứ nhất?
Tạ Hạo nói: “Sau chiếc Mercedes-Benz lại tặng người khác? Chiếc thứ hai là Porche Cayenne, cái đó là xe việt dã, hiện tại anh rể của tôi lái Porche xe thể thao, hắc, cái đó rất đẹp, anh chưa nhìn thấy”.
Tôn Khải lại một lần kinh sợ, cảm thấy mọi người trong nhà Tĩnh Tĩnh rất… rất thần kỳ, nhất là anh rể của Tiểu Tĩnh, người này là người nào? Hai mươi lăm tuổi là cán bộ cấp phó sở? Còn là loại thực quyền trong Ủy ban giám sát kỷ luật cấp thành phố? Hơn nữa thân là lãnh đạo Ủy ban kỷ luật mà động cái liền động thủ đánh người? Giống như đây còn không phải lần đầu tiên? Hơn nữa tùy tiện đeo một cái đồng hồ hai triệu, tùy tiện lái chiếc xe là mấy triệu, điều này… nhân viên công vụ còn có như vậy sao? Cán bộ quốc gia còn có thể cái dạng này sao? Này hoàn toàn đảo điên ấn tượng của Tôn Khải đối với cán bộ quốc gia.
Đổng Học Bân nhéo nhéo Tạ Hạo, “Em cũng đừng thay anh khoe khoang được không!”
Tạ Hạo ưỡn ngực nghiêm mặt nói: “Lúc trước anh rể đáp ứng em, chờ em lên đại học anh liền mua cho em một chiếc xe hơn một triệu, em nhớ kỹ đó!”
“Rồi nói sau, nếu chị em đáp ứng liền mua cho em”.
“Em xin, như thế nào lại thành nói sau? Không nên không nên! Anh đều mua cho anh em và chị hai em rồi mà!”
“Em hỏi chị của em đi, anh không làm chủ được” Đổng Học Bân nhìn phía trước lái xe.
Tạ Hạo lập tức bò lên ghế phó chỗ Tạ Tuệ Lan, đưa tay đi qua lay lay bả vai chị, “Chị, các người cũng không thể nói rồi không tính toán gì hết, vì chiếc xe này, gần đây em đều cố gắng học tập”.
Tạ Tuệ Lan cười nói: “Ha ha, vậy xem biểu hiện của tiểu tử em đi”.
Tạ Hạo lập tức một trận ân cần, đối với chị gái vừa thông suốt hàn huyên ấm áp, “Chị. Chị khát không? Có đói bụng không?”
Một mảnh tiếng hoan hô truyện cười, Đổng Học Bân lái xe đến cửa khách sạn, có điều xe mới vừa đến, mọi người lại phát hiện trên đường cái lại có thể có một đội ngũ diễu hành. Bọn họ giơ bảng, giơ quảng cáo, đoàn người mênh mông dàngdàng, ước chừng có hơn trăm người, trên quảng cáo viết cái gì “Biển là hải vực của nước chúng tôi, Nhật Bản lăn đi”, xem ra chuyện này ở Đài loan cũng huyên náo thật hung, dù sao biển Đông cách Đài Loan gần nhất.
Dừng xe tiến vào khách sạn, trên tin tức tất cả đều là kiện báo ngành hàng hải.
Mặt trên cũng công bố tối nay sẽ có người nước cộng hoà đi biển thả câu, tuyên thệ chủ quyền, thậm chí cả nước các nơi đều có không ít người du hành thị uy, mãnh liệt khiển trách Nhật Bản tiến vào hải vực quốc gia của chúng ta.
“Sự tình nháo lớn” Tạ Nhiên nói.
Tạ Hạo hừ hừ nói: “Nên là như vậy, giáo huấn Nhật Bản một chút, sau khi trở về em sẽ nói với ba, nhanh xuất binh đuổi bọn hắn đi!”
Mấy người khác cũng chưa lên tiếng, cho dù là Tạ Quốc Kiến, trong sự kiện này cũng không làm chủ được, hơn nữa bên trong liên lụy này nọ có vẻ nhiều, không phải tùy tiện liền có thể giải quyết.
Trước quầy.
Đổng Học Bân đã xuất ra chứng minh nhân dân.
Bên này từng có hẹn trước, người phục vụ ở quầy lễ tân rất nhanh cho bọn họ ba gian phòng thương vụ.
Phòng thương vụ ở đây là một cái phòng nhỏ, bên ngoài có cái giường, bên trong còn có cái giường đôi.
Có điều lúc Đổng Học Bân vào thang máy đưa mọi người về phòng, lại gặp một ít vấn đề.
Tạ Tuệ Lan không khỏi phân trần nói: “Tiểu Tĩnh và em ở một cái phòng, Tiểu Bân ở cùng Tiểu Tôn đi, Tiểu Nhiên cùng Tiểu hạo ở cùng nhau, cứ như vậy đi?”
Tạ Tĩnh liền nói: “Chị, chị và em ở cùng nhau sao?”
Tạ Tuệ Lan nhìn cô, “Đúng có vấn đề gì sao?”
“Nhưng chị và anh rể đi tuần trăng mặt, em nào có thể quấy rầy, bằng không em cùng Tiểu Tôn ở cùng nhau đi, em ở phòng bên trong, hắn ngủ bên ngoài” Tạ Tĩnh đề nghị một chút.
Tạ Tuệ Lan không chút nghĩ ngợi liền lắc đầu.
Tôn Khải mặt đỏ không thôi, nhưng là nơi này hắn không có quyền lên tiếng, cũng không dám hé răng.
Tạ Tĩnh vừa thấy không có cách , đành phải cầu xin nhìn về phía Đổng Học Bân, trên tay áo kéo Đổng Học Bân một chút, lắc lắc nói: “Anh rể, anh xem chị của em…”
Đổng Học Bân cũng nghĩ Tạ Tĩnh cùng Tôn Khải ở cùng nhau không có tiện, dù sao hai người bọn họ quan hệ các trưởng bối còn không có đồng ý, bất quá Đổng Học Bân vẫn đều là người mềm lòng, thấy Tạ Tĩnh đáng thương nhìn chính mình, Đổng Học Bân liền vuốt vuốt ót, quay đầu nói với Tuệ Lan: “Bằng không để cho Tiểu Tĩnh cùng Tiểu Tôn ở cùng một phòng đi, đi chơi chính là cao hứng, em như thế cũng là quản được quá rộng, huống hồ đó không phải phòng xép sao”.
Tạ Tuệ Lan híp mắt, không để ý đến hắn.
Đổng Học Bân liền tự chủ trương đem chìa khóa phòng cho Tạ Tĩnh, “Được rồi, liền quyết định như vậy đi, em cùng Tiểu Tôn một phòng, Tiểu Hạo cùng Tiểu Nhiên một phòng”.
Tạ Tĩnh hì hì cười, “Cảm ơn anh rể”.
Đinh, thang máy đến nơi.
Sau khi đi ra, Đổng Học Bân quay đầu nói: “Trên phi cơ cũng ăn qua cơm trưa , đều trở về nghỉ một chút đi, tắm rửa một cái rồi nghỉ ngơi, buổi chiều hai giờ chúng ta tập hợp, đi dạo phố nếm thử đồ ăn vặt địa phương, về phần hành trình sau đó anh sẽ thương lượng với chị các em, mau chóng định ra”.
“Anh rể!” Tạ Hạo kêu lên: “Vậy trước hai giờ, em xin tự do hoạt động!”
Đổng Học Bân vừa thấy hắn, “Một mình em không được, Tiểu Nhiên Tiểu Tĩnh Tiểu Tôn cùng đi thì không sao, muốn một mình đi ra ngoài đi dạo đều tùy tiện, có điều tiểu tử em phải có người đi cùng”.
Tạ Hạo nhất thời a dua nhìn về phía Tạ tỷ, “Em và mọi người đi bộ đi, được không? Được không? Dẫn theo em đi, liền quyết định như vậy đi”.
Tạ tỷ đảo cặp mắt trắng dã.
Tạ Tuệ Lan dặn nói: “Nếu một mình đi ra ngoài cũng phải nói trước với anh chị một tiếng, chú ý an toàn”.
“Em biết rồi chị” Tạ Hạo thực không kiên nhẫn, giống như hiện tại tựa như đi ra ngoài đi dạo phố.
Đổng Học Bân tiếp theo lại rút ra mấy tấm chi phiếu, phân ra đưa cho Tạ Nhiên Tạ Tĩnh bọn họ, cũng cho Tiểu Hạo một tấm, “Bên trong là Đài tệ, trước khi đến anh đã nhờ người đổi cho, mật mã đều viết ở mặt trái, trong mỗi tấm ước chừng có năm mươi vạn, đổi sang nhân dân tệ ước chừng mười vạn, cũng đủ dùng, các em cầm lấy, muốn mua cái gì liền mua, nếu không đủ chỗ anh và đại tỷ các em vẫn còn có”.
Tạ Nhiên vội chối từ nói: “Anh rể, không thể tiêu tiền của anh’.
“Đúng” Tạ Tĩnh cũng nói: “Lần trước mua xe chính là anh tiêu pha, thực không thể lấy”.
Tạ Tuệ Lan lên tiếng, “Đều cầm đi, theo anh chị đi chơi, chỗ nào còn có thể cho các em tiêu tiền của mình? Đừng làm kiêu, học Tiểu Hạo ấy”.
Mấy người nhìn Tạ Hạo, tiểu tử này dĩ nhiên từ chối là bất kính đem chi phiếu thu hồi lấy, bộ dáng ai dám cùng hắn dành hắn liền liều mạng với người đó.
Mọi người đều bị Tiểu Hạo làm vui vẻ.
“Vậy cảm ơn anh rể”.
“Chị, anh rể, cảm ơn…” Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Trên xe Mercedes-Benz.
Đổng Học Bân lái xe mang theo bọn họ đến khách sạn đã dự định, Tuệ Lan ngồi ở ghế phó lái, Tạ Hạo Tạ Nhiên một loạt, Tạ Tĩnh Tôn Khải một loạt, trên xe này tuy rằng không có bằng xe rộng bảy tám chỗ, có điều xe sáu chỗ ngồi cũng vừa đủ cho bọn họ.
“Thực hoài niệm xe này” Đổng Học Bân cảm khái vuốt vuốt tay lái.
Tôn Khải nghi hoặc nói: “Anh Đổng, như thế nào kêu hoài niệm?”
Tạ Hạo cười hắc hắc nói: “Anh rể của tôi mua chiếc xe thứ nhất chính là Mercedes-Benz, có điều màu bạc”.
Tôn Khải a một tiếng nói: “Chiếc xe thứ nhất?” Xe tốt như vậy còn chỉ là chiếc thứ nhất?
Tạ Hạo nói: “Sau chiếc Mercedes-Benz lại tặng người khác? Chiếc thứ hai là Porche Cayenne, cái đó là xe việt dã, hiện tại anh rể của tôi lái Porche xe thể thao, hắc, cái đó rất đẹp, anh chưa nhìn thấy”.
Tôn Khải lại một lần kinh sợ, cảm thấy mọi người trong nhà Tĩnh Tĩnh rất… rất thần kỳ, nhất là anh rể của Tiểu Tĩnh, người này là người nào? Hai mươi lăm tuổi là cán bộ cấp phó sở? Còn là loại thực quyền trong Ủy ban giám sát kỷ luật cấp thành phố? Hơn nữa thân là lãnh đạo Ủy ban kỷ luật mà động cái liền động thủ đánh người? Giống như đây còn không phải lần đầu tiên? Hơn nữa tùy tiện đeo một cái đồng hồ hai triệu, tùy tiện lái chiếc xe là mấy triệu, điều này… nhân viên công vụ còn có như vậy sao? Cán bộ quốc gia còn có thể cái dạng này sao? Này hoàn toàn đảo điên ấn tượng của Tôn Khải đối với cán bộ quốc gia.
Đổng Học Bân nhéo nhéo Tạ Hạo, “Em cũng đừng thay anh khoe khoang được không!”
Tạ Hạo ưỡn ngực nghiêm mặt nói: “Lúc trước anh rể đáp ứng em, chờ em lên đại học anh liền mua cho em một chiếc xe hơn một triệu, em nhớ kỹ đó!”
“Rồi nói sau, nếu chị em đáp ứng liền mua cho em”.
“Em xin, như thế nào lại thành nói sau? Không nên không nên! Anh đều mua cho anh em và chị hai em rồi mà!”
“Em hỏi chị của em đi, anh không làm chủ được” Đổng Học Bân nhìn phía trước lái xe.
Tạ Hạo lập tức bò lên ghế phó chỗ Tạ Tuệ Lan, đưa tay đi qua lay lay bả vai chị, “Chị, các người cũng không thể nói rồi không tính toán gì hết, vì chiếc xe này, gần đây em đều cố gắng học tập”.
Tạ Tuệ Lan cười nói: “Ha ha, vậy xem biểu hiện của tiểu tử em đi”.
Tạ Hạo lập tức một trận ân cần, đối với chị gái vừa thông suốt hàn huyên ấm áp, “Chị. Chị khát không? Có đói bụng không?”
Một mảnh tiếng hoan hô truyện cười, Đổng Học Bân lái xe đến cửa khách sạn, có điều xe mới vừa đến, mọi người lại phát hiện trên đường cái lại có thể có một đội ngũ diễu hành. Bọn họ giơ bảng, giơ quảng cáo, đoàn người mênh mông dàngdàng, ước chừng có hơn trăm người, trên quảng cáo viết cái gì “Biển là hải vực của nước chúng tôi, Nhật Bản lăn đi”, xem ra chuyện này ở Đài loan cũng huyên náo thật hung, dù sao biển Đông cách Đài Loan gần nhất.
Dừng xe tiến vào khách sạn, trên tin tức tất cả đều là kiện báo ngành hàng hải.
Mặt trên cũng công bố tối nay sẽ có người nước cộng hoà đi biển thả câu, tuyên thệ chủ quyền, thậm chí cả nước các nơi đều có không ít người du hành thị uy, mãnh liệt khiển trách Nhật Bản tiến vào hải vực quốc gia của chúng ta.
“Sự tình nháo lớn” Tạ Nhiên nói.
Tạ Hạo hừ hừ nói: “Nên là như vậy, giáo huấn Nhật Bản một chút, sau khi trở về em sẽ nói với ba, nhanh xuất binh đuổi bọn hắn đi!”
Mấy người khác cũng chưa lên tiếng, cho dù là Tạ Quốc Kiến, trong sự kiện này cũng không làm chủ được, hơn nữa bên trong liên lụy này nọ có vẻ nhiều, không phải tùy tiện liền có thể giải quyết.
Trước quầy.
Đổng Học Bân đã xuất ra chứng minh nhân dân.
Bên này từng có hẹn trước, người phục vụ ở quầy lễ tân rất nhanh cho bọn họ ba gian phòng thương vụ.
Phòng thương vụ ở đây là một cái phòng nhỏ, bên ngoài có cái giường, bên trong còn có cái giường đôi.
Có điều lúc Đổng Học Bân vào thang máy đưa mọi người về phòng, lại gặp một ít vấn đề.
Tạ Tuệ Lan không khỏi phân trần nói: “Tiểu Tĩnh và em ở một cái phòng, Tiểu Bân ở cùng Tiểu Tôn đi, Tiểu Nhiên cùng Tiểu hạo ở cùng nhau, cứ như vậy đi?”
Tạ Tĩnh liền nói: “Chị, chị và em ở cùng nhau sao?”
Tạ Tuệ Lan nhìn cô, “Đúng có vấn đề gì sao?”
“Nhưng chị và anh rể đi tuần trăng mặt, em nào có thể quấy rầy, bằng không em cùng Tiểu Tôn ở cùng nhau đi, em ở phòng bên trong, hắn ngủ bên ngoài” Tạ Tĩnh đề nghị một chút.
Tạ Tuệ Lan không chút nghĩ ngợi liền lắc đầu.
Tôn Khải mặt đỏ không thôi, nhưng là nơi này hắn không có quyền lên tiếng, cũng không dám hé răng.
Tạ Tĩnh vừa thấy không có cách , đành phải cầu xin nhìn về phía Đổng Học Bân, trên tay áo kéo Đổng Học Bân một chút, lắc lắc nói: “Anh rể, anh xem chị của em…”
Đổng Học Bân cũng nghĩ Tạ Tĩnh cùng Tôn Khải ở cùng nhau không có tiện, dù sao hai người bọn họ quan hệ các trưởng bối còn không có đồng ý, bất quá Đổng Học Bân vẫn đều là người mềm lòng, thấy Tạ Tĩnh đáng thương nhìn chính mình, Đổng Học Bân liền vuốt vuốt ót, quay đầu nói với Tuệ Lan: “Bằng không để cho Tiểu Tĩnh cùng Tiểu Tôn ở cùng một phòng đi, đi chơi chính là cao hứng, em như thế cũng là quản được quá rộng, huống hồ đó không phải phòng xép sao”.
Tạ Tuệ Lan híp mắt, không để ý đến hắn.
Đổng Học Bân liền tự chủ trương đem chìa khóa phòng cho Tạ Tĩnh, “Được rồi, liền quyết định như vậy đi, em cùng Tiểu Tôn một phòng, Tiểu Hạo cùng Tiểu Nhiên một phòng”.
Tạ Tĩnh hì hì cười, “Cảm ơn anh rể”.
Đinh, thang máy đến nơi.
Sau khi đi ra, Đổng Học Bân quay đầu nói: “Trên phi cơ cũng ăn qua cơm trưa , đều trở về nghỉ một chút đi, tắm rửa một cái rồi nghỉ ngơi, buổi chiều hai giờ chúng ta tập hợp, đi dạo phố nếm thử đồ ăn vặt địa phương, về phần hành trình sau đó anh sẽ thương lượng với chị các em, mau chóng định ra”.
“Anh rể!” Tạ Hạo kêu lên: “Vậy trước hai giờ, em xin tự do hoạt động!”
Đổng Học Bân vừa thấy hắn, “Một mình em không được, Tiểu Nhiên Tiểu Tĩnh Tiểu Tôn cùng đi thì không sao, muốn một mình đi ra ngoài đi dạo đều tùy tiện, có điều tiểu tử em phải có người đi cùng”.
Tạ Hạo nhất thời a dua nhìn về phía Tạ tỷ, “Em và mọi người đi bộ đi, được không? Được không? Dẫn theo em đi, liền quyết định như vậy đi”.
Tạ tỷ đảo cặp mắt trắng dã.
Tạ Tuệ Lan dặn nói: “Nếu một mình đi ra ngoài cũng phải nói trước với anh chị một tiếng, chú ý an toàn”.
“Em biết rồi chị” Tạ Hạo thực không kiên nhẫn, giống như hiện tại tựa như đi ra ngoài đi dạo phố.
Đổng Học Bân tiếp theo lại rút ra mấy tấm chi phiếu, phân ra đưa cho Tạ Nhiên Tạ Tĩnh bọn họ, cũng cho Tiểu Hạo một tấm, “Bên trong là Đài tệ, trước khi đến anh đã nhờ người đổi cho, mật mã đều viết ở mặt trái, trong mỗi tấm ước chừng có năm mươi vạn, đổi sang nhân dân tệ ước chừng mười vạn, cũng đủ dùng, các em cầm lấy, muốn mua cái gì liền mua, nếu không đủ chỗ anh và đại tỷ các em vẫn còn có”.
Tạ Nhiên vội chối từ nói: “Anh rể, không thể tiêu tiền của anh’.
“Đúng” Tạ Tĩnh cũng nói: “Lần trước mua xe chính là anh tiêu pha, thực không thể lấy”.
Tạ Tuệ Lan lên tiếng, “Đều cầm đi, theo anh chị đi chơi, chỗ nào còn có thể cho các em tiêu tiền của mình? Đừng làm kiêu, học Tiểu Hạo ấy”.
Mấy người nhìn Tạ Hạo, tiểu tử này dĩ nhiên từ chối là bất kính đem chi phiếu thu hồi lấy, bộ dáng ai dám cùng hắn dành hắn liền liều mạng với người đó.
Mọi người đều bị Tiểu Hạo làm vui vẻ.
“Vậy cảm ơn anh rể”.
“Chị, anh rể, cảm ơn…” Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|