Chụt chụt ...
Phù phù ...
Chụt chẹp ...
Trong phòng bệnh vang lên những tiếng động kiều diễm.
Đổng Học Bân hôn lên thân thể của Nguyệt Hoa, từ trên xuống dưới từ trái qua phải, thật sự là nghĩ Nguyệt Hoa quá ngoài lạnh trong nóng, lúc này còn bệnh, còn vừa làm xong giải phẫu, lại có thể động tình như thế, nghe động tĩnh hô hấp là có thể biết cô ấy có bao nhiêu mong muốn rồi, bất quá Đổng Học Bân cũng không biết cô ấy là lớn tuổi quá hay là cô ấy cố kỵ đến thân phận của bí thư khu uỷ, Nguyệt Hoa cũng không có chủ động cái gì, mỗi lần đều là Đổng Học Bân thu xếp, hôn cũng tốt, sờ cũng được, Nguyệt Hoa người ta đều là tựa ở đầu giường, không nhúc nhích.
Đây là một cái động không đáy.
Đối với sức chiến đấu của Nguyệt Hoa, lần trước Đổng Học Bân tràn đầy thể hội, ít nhất phải hai ba giờ thì mới có thể thỏa mãn cô ấy, nếu không nghĩ cũng đừng nghĩ.
Lên hay không?
Có làm hay không?
Đổng Học Bân không nhịn được, lập tức đem quần của mình cởi ra, cũng nhanh chóng kéo áo ngực và quần lót trên người của Nguyệt Hoa xuống, chuẩn bị lên trên người nàng, nhưng nhìn bụng quấn băng vải của Nguyệt Hoa, Đổng Học Bân lại bình tĩnh một chút, mạnh mẽ ngừng đứng ở chỗ đó, không dám vọng động. Người ta là người bệnh mà, cho dù REVERSE của mình tác dụng đem cơ quan trong cơ thể của cô ấy khôi phục một ít, nhưng dù sao cũng là ngại bệnh viện chẩn đoán bệnh không cho cô ấy khôi phục hoàn toàn, còn giữ bên ngoài một vết dao giải phẫu, nếu như thật làm, vết thương của cô ấy còn không bị động đến sao?
Đổng Học Bân nhịn nhịn nhịn, rốt cục nhịn xuống, Thôi bỏ đi, em bị thương không được, không được.
Cảnh Nguyệt Hoa nhìn hắn, vuốt vuốt tóc nói: Em biết.
Tóc của cô ấy từng sợi rơi xuống, khoát lên trên bộ ngực căng tròn của cô ấy, cực kỳ xinh đẹp.
Nương ánh trăng, Đổng Học Bân hiện tại có thể thấy mỗi một tấc da thịt trên người của Nguyệt Hoa một cách rõ ràng, trong lòng đương nhiên cũng là khô nóng khó nhịn, nhìn thịt luộc trước mắt, Đổng Học Bân làm sao mà không thèm? Nhưng không có biện pháp, thời gian không đúng, cái này làm không được!
Định lực!
Định lực!
Đổng Học Bân xoay người nằm xuống, Không còn sớm nữa, ngủ đi?
Cảnh Nguyệt Hoa dừng một chút, ôn hoà nói: . . . Không buồn ngủ.
Không buồn cũng phải ngủ, bằng không làm gì đây?
Cảnh Nguyệt Hoa vừa nhìn hắn, bỗng nhiên, cô ấy nhẹ nhàng đem môi mở ra một ít, mở cũng không lớn, thế nhưng có thể thấy đầu lưỡi hồng hồng nằm ở đấy.
Có ý gì?
Còn muốn anh hôn em?
Nhưng anh đều không nín được rồi, em cứ quyến rũ anh như thế, cái này không phải muốn mạng của anh sao?
Đổng Học Bân đều nhanh khóc, nhưng đối mặt yêu cầu của Nguyệt Hoa, hắn hiển nhiên không thể nói không, thì ngồi dậy lần thứ hai hôn qua.
Nhưng ai biết Cảnh Nguyệt Hoa lại đẩy hắn ra, một tay đặt tại ngực của hắn, mặt hơi nhăn, cái miệng khép lại, sau đó lại một lần nữa mở ra một chút.
Đổng Học Bân nói: Em làm gì?
Cảnh Nguyệt Hoa nhắm mắt lại, không nói lời nào.
Đổng Học Bân kỳ quái nói: Em có ý gì? Anh thật không rõ ràng?
Cảnh Nguyệt Hoa sắc mặt nghiêm lại, vuốt tóc nằm xuống, Em ý gì cũng không có! Ngủ!
Em xem em xem, sao lại tức giận hả? Đổng Học Bân đẩy đẩy vai trơn truột của cô ấy, Đừng ngủ, nói rõ có được hay không? Rốt cuộc muốn anh thế nào?
Cảnh Nguyệt Hoa quát: Em nói chuyện gì cũng không có!
Cái âm thanh này rất lớn, bên ngoài phòng bệnh, tiếng nghi hoặc của Cảnh Tân Khoa nhất thời vang lên, xa xa nhẹ nhàng tiến đến, Ơ, chị? Làm sao vậy? Chị gọi em à?
Cảnh Nguyệt Hoa hít vào, nói: Không có việc gì!
Cảnh Tân Khoa nói: À, nếu chị muốn đi phòng vệ sinh, em cho Bình Bình đi vào?
. . . Không cần!
Vậy được rồi, có chuyện gì chị cứ gọi em.
Hành lang lại an tĩnh xuống, tiếng tích tắc của đồng hồ có thể nghe rõ ràng.
Trong phòng, Đổng Học Bân khổ sở nói: Em nói chuyện lớn tiếng như vậy để làm gì, sợ em trai em không biết anh ở đây có phải không? Được rồi, vừa rồi em há mồm rốt cuộc muốn anh làm gì?
Cảnh Nguyệt Hoa âm u nói: Em đem đầu lưỡi hít thở không khí! Không được?
Được, có cái gì không được.
Vậy ngủ!
Đổng Học Bân chớp chớp con mắt, không lý giải ý của Nguyệt Hoa, khiến cho cô ấy tức giận, rốt cuộc là chuyện gì? Có ý gì?
Vài giây sau, Đổng Học Bân đột nhiên nghĩ tới một cái có thể, thần tình chấn động, ánh mắt lộ ra vẻ không thể tưởng tượng, hắn kích động khẽ cắn môi, cũng không biết mình lý giải đúng hay không, nhìn Nguyệt Hoa đưa lưng về phía của mình, Đổng Học Bân lập tức mở chăn ra ngồi dậy từ trên giường, co chân, vượt qua vòng eo của Nguyệt Hoa cưỡi trên người nàng, đồng thời vượt qua tới chính diện của Nguyệt Hoa, nhìn con mắt nhắm của cô ấy.
Nguyệt Hoa?
Chị Cảnh?
Hoa Hoa?
Cảnh Nguyệt Hoa con mắt cũng không mở, dường như không nghe thấy.
Đổng Học Bân chà chà tay, nhìn trên cánh môi của Nguyệt Hoa lộ ra một chút khe, cái ức cổ không khỏi giật giật, thân thể lập tức nhắc lên, đưa tay từ từ cắm vào trong tóc Cảnh Nguyệt Hoa, cầm đầu của cô ấy, một tay đỡ giường đem thân thể chậm rãi nhích đến mặt nàng.
Năm mươi centimet. . .
Ba mươi centimet. . .
Mười centimet. . .
Đổng Học Bân hỏi, Được không?
Cảnh Nguyệt Hoa không phản ứng hắn, cũng không biết là có đồng ý hay không.
Đổng Học Bân cũng mặc kệ giá nào, một tay giữ lấy tóc của Nguyệt Hoa để cố định đầu của cô ấy, ngón tay cắm vào trong miệng cô ấy, đem cánh môi cô ấy mở ra một ít.
Sau đó, Đổng Học Bân co lưng, nhét vào khoang miệng nóng hầm hập của Nguyệt Hoa.
Ô. . . Cảnh Nguyệt Hoa rốt cục mở mắt ra, lạnh lùng nhìn hắn, nhưng không nói cái gì, môi dần dần mút, mút rất chặt.
Đổng Học Bân thở hốc vì kinh ngạc, sảng khoái như cái gì.
Trong lúc nhất thời, cảm giác được đầu lưỡi ẩm ướt của Nguyệt Hoa, thật trơn trượt!
Đổng Học Bân hiện tại mới rốt cục rõ ràng ý há mồm của Nguyệt Hoa, thì ra cũng là muốn cho mình, Đổng Học Bân thật sự là chưa từng nghĩ tới, vài lần trước trên giường Cảnh Nguyệt Hoa ngay cả tư thế cong lưng cũng không làm qua, cho nên căn bản không nghĩ đến phương diện này, người ta là bí thư khu uỷ, cấp bậc còn muốn cao hơn không ít so với mình, nhưng Nguyệt Hoa có thể buông tư thái buông tôn nghiêm đem miệng cho mình, điều này làm cho Đổng Học Bân vừa mừng vừa sợ cực kỳ.
Đổng Học Bân rõ ràng, trải qua sinh ly tử biệt lần này, quan hệ của hai người càng gần hơn một ít.
Chuyện đến bây giờ Đổng Học Bân cũng không khách khí, dùng miệng của Nguyệt Hoa, hẳn là sẽ không có ảnh hưởng quá lớn đối với khôi phục thương thế của cô ấy?
Tận dụng thời cơ.
Đổng Học Bân hai tay đều đưa đến đầu của Nguyệt Hoa, vuốt trước sờ sau.
Hai mươi phút sau, Đổng Học Bân biến sắc, không nhịn được thở nhẹ một tiếng.
Cảnh Nguyệt Hoa trong miệng ô ô một tiếng, đẩy Đổng Học Bân ra, nôn khan phun ra bên ngoài giường bệnh, Nôn. . . ọe. . . Khụ khụ khụ khụ. . . Ho khan nửa ngày.
Đổng Học Bân mặt đỏ lên, nhanh chóng lấy giấy ăn cho cô ấy.
Cảnh Nguyệt Hoa cấp tốc lau lau khóe miệng, thở hồng hộc, cuối cùng sau khi ném xuống giấy vệ sinh, cô ấy nằm lại trên giường, . . . Chỉ một lần, lần sau không được nữa.
Đổng Học Bân thoải mái, ừ một tiếng, vui vẻ ôm cô ấy ngủ.
Phù phù ...
Chụt chẹp ...
Trong phòng bệnh vang lên những tiếng động kiều diễm.
Đổng Học Bân hôn lên thân thể của Nguyệt Hoa, từ trên xuống dưới từ trái qua phải, thật sự là nghĩ Nguyệt Hoa quá ngoài lạnh trong nóng, lúc này còn bệnh, còn vừa làm xong giải phẫu, lại có thể động tình như thế, nghe động tĩnh hô hấp là có thể biết cô ấy có bao nhiêu mong muốn rồi, bất quá Đổng Học Bân cũng không biết cô ấy là lớn tuổi quá hay là cô ấy cố kỵ đến thân phận của bí thư khu uỷ, Nguyệt Hoa cũng không có chủ động cái gì, mỗi lần đều là Đổng Học Bân thu xếp, hôn cũng tốt, sờ cũng được, Nguyệt Hoa người ta đều là tựa ở đầu giường, không nhúc nhích.
Đây là một cái động không đáy.
Đối với sức chiến đấu của Nguyệt Hoa, lần trước Đổng Học Bân tràn đầy thể hội, ít nhất phải hai ba giờ thì mới có thể thỏa mãn cô ấy, nếu không nghĩ cũng đừng nghĩ.
Lên hay không?
Có làm hay không?
Đổng Học Bân không nhịn được, lập tức đem quần của mình cởi ra, cũng nhanh chóng kéo áo ngực và quần lót trên người của Nguyệt Hoa xuống, chuẩn bị lên trên người nàng, nhưng nhìn bụng quấn băng vải của Nguyệt Hoa, Đổng Học Bân lại bình tĩnh một chút, mạnh mẽ ngừng đứng ở chỗ đó, không dám vọng động. Người ta là người bệnh mà, cho dù REVERSE của mình tác dụng đem cơ quan trong cơ thể của cô ấy khôi phục một ít, nhưng dù sao cũng là ngại bệnh viện chẩn đoán bệnh không cho cô ấy khôi phục hoàn toàn, còn giữ bên ngoài một vết dao giải phẫu, nếu như thật làm, vết thương của cô ấy còn không bị động đến sao?
Đổng Học Bân nhịn nhịn nhịn, rốt cục nhịn xuống, Thôi bỏ đi, em bị thương không được, không được.
Cảnh Nguyệt Hoa nhìn hắn, vuốt vuốt tóc nói: Em biết.
Tóc của cô ấy từng sợi rơi xuống, khoát lên trên bộ ngực căng tròn của cô ấy, cực kỳ xinh đẹp.
Nương ánh trăng, Đổng Học Bân hiện tại có thể thấy mỗi một tấc da thịt trên người của Nguyệt Hoa một cách rõ ràng, trong lòng đương nhiên cũng là khô nóng khó nhịn, nhìn thịt luộc trước mắt, Đổng Học Bân làm sao mà không thèm? Nhưng không có biện pháp, thời gian không đúng, cái này làm không được!
Định lực!
Định lực!
Đổng Học Bân xoay người nằm xuống, Không còn sớm nữa, ngủ đi?
Cảnh Nguyệt Hoa dừng một chút, ôn hoà nói: . . . Không buồn ngủ.
Không buồn cũng phải ngủ, bằng không làm gì đây?
Cảnh Nguyệt Hoa vừa nhìn hắn, bỗng nhiên, cô ấy nhẹ nhàng đem môi mở ra một ít, mở cũng không lớn, thế nhưng có thể thấy đầu lưỡi hồng hồng nằm ở đấy.
Có ý gì?
Còn muốn anh hôn em?
Nhưng anh đều không nín được rồi, em cứ quyến rũ anh như thế, cái này không phải muốn mạng của anh sao?
Đổng Học Bân đều nhanh khóc, nhưng đối mặt yêu cầu của Nguyệt Hoa, hắn hiển nhiên không thể nói không, thì ngồi dậy lần thứ hai hôn qua.
Nhưng ai biết Cảnh Nguyệt Hoa lại đẩy hắn ra, một tay đặt tại ngực của hắn, mặt hơi nhăn, cái miệng khép lại, sau đó lại một lần nữa mở ra một chút.
Đổng Học Bân nói: Em làm gì?
Cảnh Nguyệt Hoa nhắm mắt lại, không nói lời nào.
Đổng Học Bân kỳ quái nói: Em có ý gì? Anh thật không rõ ràng?
Cảnh Nguyệt Hoa sắc mặt nghiêm lại, vuốt tóc nằm xuống, Em ý gì cũng không có! Ngủ!
Em xem em xem, sao lại tức giận hả? Đổng Học Bân đẩy đẩy vai trơn truột của cô ấy, Đừng ngủ, nói rõ có được hay không? Rốt cuộc muốn anh thế nào?
Cảnh Nguyệt Hoa quát: Em nói chuyện gì cũng không có!
Cái âm thanh này rất lớn, bên ngoài phòng bệnh, tiếng nghi hoặc của Cảnh Tân Khoa nhất thời vang lên, xa xa nhẹ nhàng tiến đến, Ơ, chị? Làm sao vậy? Chị gọi em à?
Cảnh Nguyệt Hoa hít vào, nói: Không có việc gì!
Cảnh Tân Khoa nói: À, nếu chị muốn đi phòng vệ sinh, em cho Bình Bình đi vào?
. . . Không cần!
Vậy được rồi, có chuyện gì chị cứ gọi em.
Hành lang lại an tĩnh xuống, tiếng tích tắc của đồng hồ có thể nghe rõ ràng.
Trong phòng, Đổng Học Bân khổ sở nói: Em nói chuyện lớn tiếng như vậy để làm gì, sợ em trai em không biết anh ở đây có phải không? Được rồi, vừa rồi em há mồm rốt cuộc muốn anh làm gì?
Cảnh Nguyệt Hoa âm u nói: Em đem đầu lưỡi hít thở không khí! Không được?
Được, có cái gì không được.
Vậy ngủ!
Đổng Học Bân chớp chớp con mắt, không lý giải ý của Nguyệt Hoa, khiến cho cô ấy tức giận, rốt cuộc là chuyện gì? Có ý gì?
Vài giây sau, Đổng Học Bân đột nhiên nghĩ tới một cái có thể, thần tình chấn động, ánh mắt lộ ra vẻ không thể tưởng tượng, hắn kích động khẽ cắn môi, cũng không biết mình lý giải đúng hay không, nhìn Nguyệt Hoa đưa lưng về phía của mình, Đổng Học Bân lập tức mở chăn ra ngồi dậy từ trên giường, co chân, vượt qua vòng eo của Nguyệt Hoa cưỡi trên người nàng, đồng thời vượt qua tới chính diện của Nguyệt Hoa, nhìn con mắt nhắm của cô ấy.
Nguyệt Hoa?
Chị Cảnh?
Hoa Hoa?
Cảnh Nguyệt Hoa con mắt cũng không mở, dường như không nghe thấy.
Đổng Học Bân chà chà tay, nhìn trên cánh môi của Nguyệt Hoa lộ ra một chút khe, cái ức cổ không khỏi giật giật, thân thể lập tức nhắc lên, đưa tay từ từ cắm vào trong tóc Cảnh Nguyệt Hoa, cầm đầu của cô ấy, một tay đỡ giường đem thân thể chậm rãi nhích đến mặt nàng.
Năm mươi centimet. . .
Ba mươi centimet. . .
Mười centimet. . .
Đổng Học Bân hỏi, Được không?
Cảnh Nguyệt Hoa không phản ứng hắn, cũng không biết là có đồng ý hay không.
Đổng Học Bân cũng mặc kệ giá nào, một tay giữ lấy tóc của Nguyệt Hoa để cố định đầu của cô ấy, ngón tay cắm vào trong miệng cô ấy, đem cánh môi cô ấy mở ra một ít.
Sau đó, Đổng Học Bân co lưng, nhét vào khoang miệng nóng hầm hập của Nguyệt Hoa.
Ô. . . Cảnh Nguyệt Hoa rốt cục mở mắt ra, lạnh lùng nhìn hắn, nhưng không nói cái gì, môi dần dần mút, mút rất chặt.
Đổng Học Bân thở hốc vì kinh ngạc, sảng khoái như cái gì.
Trong lúc nhất thời, cảm giác được đầu lưỡi ẩm ướt của Nguyệt Hoa, thật trơn trượt!
Đổng Học Bân hiện tại mới rốt cục rõ ràng ý há mồm của Nguyệt Hoa, thì ra cũng là muốn cho mình, Đổng Học Bân thật sự là chưa từng nghĩ tới, vài lần trước trên giường Cảnh Nguyệt Hoa ngay cả tư thế cong lưng cũng không làm qua, cho nên căn bản không nghĩ đến phương diện này, người ta là bí thư khu uỷ, cấp bậc còn muốn cao hơn không ít so với mình, nhưng Nguyệt Hoa có thể buông tư thái buông tôn nghiêm đem miệng cho mình, điều này làm cho Đổng Học Bân vừa mừng vừa sợ cực kỳ.
Đổng Học Bân rõ ràng, trải qua sinh ly tử biệt lần này, quan hệ của hai người càng gần hơn một ít.
Chuyện đến bây giờ Đổng Học Bân cũng không khách khí, dùng miệng của Nguyệt Hoa, hẳn là sẽ không có ảnh hưởng quá lớn đối với khôi phục thương thế của cô ấy?
Tận dụng thời cơ.
Đổng Học Bân hai tay đều đưa đến đầu của Nguyệt Hoa, vuốt trước sờ sau.
Hai mươi phút sau, Đổng Học Bân biến sắc, không nhịn được thở nhẹ một tiếng.
Cảnh Nguyệt Hoa trong miệng ô ô một tiếng, đẩy Đổng Học Bân ra, nôn khan phun ra bên ngoài giường bệnh, Nôn. . . ọe. . . Khụ khụ khụ khụ. . . Ho khan nửa ngày.
Đổng Học Bân mặt đỏ lên, nhanh chóng lấy giấy ăn cho cô ấy.
Cảnh Nguyệt Hoa cấp tốc lau lau khóe miệng, thở hồng hộc, cuối cùng sau khi ném xuống giấy vệ sinh, cô ấy nằm lại trên giường, . . . Chỉ một lần, lần sau không được nữa.
Đổng Học Bân thoải mái, ừ một tiếng, vui vẻ ôm cô ấy ngủ.
/2031
|