Quyền Tài
Chương 815 - Một Đống Quần Áo Và Đồ Dùng Hàng Ngày Của Phụ Nữ Trong Va Li!
/2031
|
Buổi chiều giờ ra về.
Trong phòng làm việc, Đổng Học Bân tiếp một cú điện thoại.
A lô, Đổng chủ nhiệm sao? Bên kia là tiếng của một người trung niên, Tôi là Vương Hữu Phúc.
Vương Hữu Phúc? Thường ủy ủy ban kỷ luật, thư ký trưởng ủy ban kỷ luật?
Ông ta tuy rằng không phải lãnh đạo trực tiếp của Đổng Học Bân, nhưng mà cũng là lãnh đạo của Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân lập tức nói: Vương thư ký trưởng, xin chào xin chào.
Vương Hữu Phúc trầm giọng nói: Có chuyện này tôi nói với cậu một chút, tình huống tương quan tài sản của của Đổng Học Bân phòng ban đã điều tra xong, không có gì vấn đề, bất quá cấp trên cũng không chuẩn bị đem kết quả công khai, cũng sẽ không đưa lên internet, dù sao giải thích một câu hai câu cũng nói không rõ, khó tránh khỏi khiến cho dân chúng nghị luận, đến lúc đó lại sản sinh ấn tượng không tốt đối với chúng ta.
Tôi rõ ràng.
Cậu biết là được, không còn chuyện khác.
Vậy được, cảm ơn ngài thông báo.
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân thu dọn đồ đi xuống lầu.
Chổ cửa ký túc xá ủy ban kỷ luật, khi mọi người nhìn Đổng chủ nhiệm lái chiếc Porche Panamera rời đi, cảm giác không giống với hai ngày trước, khi đó ai cũng đều cho rằng Đổng Học Bân là mượn xe của bạn bè, cho nên mới không nói gì thêm, nhưng buổi chiều ngày hôm nay, chuyện tài sản của Đổng Học Bân vượt qua cả tỷ đã lộ ra, hiện tại nhắc tới xe là Đổng chủ nhiệm mượn, phỏng chừng cũng không có người tin, một người tỉ phú còn về cần đi mượn xe sao? Tất cả mọi người đi ngược chiều xe của Đổng Học Bân đều chú ý, vừa tới ủy ban kỷ luật tiền nhiệm hai ngày thì làm ra động tĩnh lớn như vậy, Đổng Học Bân quả nhiên là người đầu tiên của ủy ban kỷ luật thành phố từ trước tới nay, trong vòng hai ngày có thể nói là ra hết danh tiếng.
Phía trước.
Trong bãi xe đạp.
La Hải Đình một thân váy trắng khom lưng mở xe đạp điện.
Đổng Học Bân đem xe dừng lại, nhấn kèn. La chủ nhiệm, về nhà?
La Hải Đình vừa quay đầu lại, lộ ra một nụ cười, Vừa về, đem đồ dọn, đến ký túc xá ủy ban kỷ luật.
Đồ không ít sao? Đổng Học Bân vẫy tay, Lên xe đi, tôi đưa chị đi. Xe đạp điện của chị cũng không chở được bao nhiêu hành lý, đến lúc đó phải chạy qua chạy lại vài lần.
La Hải Đình vội xua tay. Quá phiền phức quá phiền phức.
Đổng Học Bân không khỏi phân trần nói: Nhanh lên một chút, lên đi.
La Hải Đình vừa nhìn, không thể làm gì khác hơn là mở cửa ghế cạnh người lái, ngượng ngùng nói: Xem kìa, chuyện này còn nhờ cậu làm ơn như thế. Chị lại cho cậu thêm phiền phức.
Hai ta cũng đừng giả khách khí được chứ?
Ha ha, được, vậy cảm ơn.
Đổng Học Bân lái xe, đem xe chạy ra đại viện thị ủy, chạy tới đường cái đối diện.
Trên xe, La Hải Đình sờ sờ chổ này nhìn chổ nọ, cảm khái nói: Thật sự là xe tốt. Học Bân, tôi thật không ngờ cậu có tiền như thế, cậu không biết, tài sản công khai của cậu vừa ra. Đã làm mọi người giật nảy mình, tôi cũng vậy, thật sợ cậu bị ảnh hưởng cái gì, tim của tôi nhảy dựng cả buổi trưa.
Đổng Học Bân cũng không có gì phải gạt cô ấy, Chị La, lời này tôi cũng chỉ nói với chị, ai xảy ra vấn đề tôi đều không xảy ra, ngày lễ ngày tết tặng lễ và vân vân, vượt hơn hai ngàn đồng tôi một mực không thu, phương diện này chị cũng phải chú ý nhiều. Dù sao chúng ta là công tác tại ủy ban kỷ luật, cùng hoàn cảnh của cục chiêu thương hoàn toàn là hai khái niệm. Chuyện của cha Lưu Hán Khanh đã làm một bằng chứng. Trong nước, quan hệ nhân tình cũng là có qua có lại, nếu như bạn không tặng lễ cho người ta, có chút công tác cũng không khai triển được, sẽ ảnh hưởng giao lưu và thân mật giữa đồng chí, cho nên bình thường ủy ban kỷ luật đều có một tài khoản chuyên môn, chỉ cần đem tiền thu được gửi vào tài khoản là được, đương nhiên, cán bộ của ủy ban kỷ luật không cần phải xài cái này, bởi vì hoàn cảnh công tác của ủy ban kỷ luật bản thân vốn đã không làm tốt quan hệ, cho nên không thu cũng không người nói cái gì.
Tôi rõ ràng. La Hải Đình vui đùa nói: Bất quá với cấp bậc như tôi, cũng không người tặng lễ, ha ha, chị muốn thu đều thu không được.
Đổng Học Bân cười nói: Vậy hôm nào tôi tặng lễ cho chị.
La Hải Đình cười nói: Đừng khách khí, vậy tôi cũng không dám nhận.
Một lát sau, Porche đậu ở cơ sở chiêu đãi thứ hai của thị ủy đối diện đường, La Hải Đình xuống xe lấy đồ, Đổng Học Bân cũng đi theo.
La Hải Đình nhìn, vội nói: Chủ nhiệm khỏi cần lên.
Đổng Học Bân nói: Sao? Chồng và đứa nhỏ của chị đâu?
Không có ở đây, chồng tôi có công tác tại huyện Duyên Đài, đứa nhỏ cũng ở bên kia đến trường, chỉ một mình tôi.
Vậy đi thôi, tôi là một người đàn ông, không thể cho chị dọn đồ được?
Ai, ngài là lãnh đạo, cái này không phải chỉ là dọn đồ thôi sao, có thể không làm thì không làm.
Cũng không phải lúc công tác, lãnh đạo cái gì mà lãnh đạo? Mau dẫn đường đi.
La Hải Đình lại khuyên vài câu, thấy Đổng Học Bân không nghe, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cùng Đổng Học Bân lên lầu, vào một căn phòng bên trong.
Trong phòng.
Học Bân, tôi pha trà cho cậu?
Không cần, chị dọn dẹp của chị đi.
Vậy chị dọn hành lý, cậu xem TV trước.
La Hải Đình bắt đầu thu dọn hành lý, Đổng Học Bân ngồi xuống ghế sô pha xem TV.
Lần này giúp chị La dọn nhà, Đổng Học Bân cũng không phải có cái suy nghĩ gì đối với lão La đồng chí, chủ yếu hắn vẫn là một người đầy lòng nhiệt tình, nhất là đối với thuộc hạ vô cùng tốt, phương thức chấp chính của Đổng Học Bân cũng là, lúc cần uy nghiêm thì phải uy nghiêm, lúc nên hiền lành thì hòa thiện, ai cũng không dễ dàng, người của toàn bộ thế giới Đổng Học Bân không quản tới, nhưng bạn bè và đồng sự bên cạnh của mình có cái gì cần, có thể giúp được thì cứ giúp, cũng không có chổ xấu.
Kịch!
Trong phòng ngủ vang lên một tiếng.
Đổng Học Bân hơi nghiêng đầu, thì thấy La Hải Đình cật lực địa ôm một va li lớn từ trong tủ.
Kết quả là, Đổng Học Bân bước nhanh đi vào bên trong, chen với La Hải Đình nói: Tôi đến. Dứt lời cũng không chờ chị La nói cái gì, trực tiếp đem cái va li nặng trịch ôm xuống để trên mặt đất, A, thật nặng? Tôi nói rồi, nếu như tôi không đến một mình chị làm sao dọn?
La Hải Đình cười khổ nói: Lớn tuổi rồi, thân thể không dùng được, đừng thấy chị như vậy, lúc đến trường tôi vẫn là uỷ viên thể dục trong lớp đấy.
Đổng Học Bân ngoài ý muốn nói: Vậy chị còn mạnh hơn rồi rồi, lúc tôi đến trường tố chất thân thể vẫn đều là đếm ngược trong lớp.
La Hải Đình bật cười nói: Cậu lại khiêm tốn, chị mới không tin, với sức chiến đấu của tố chất, cán bộ kỳ cựu của huyện Duyên Đài ai chẳng biết hả? Hở một chút thì một mình đấu hơn mười người, tố chất thân thể của cậu trong toàn quốc cũng là số một số hai, sao mà đếm ngược?
Đổng Học Bân nở nụ cười, không nói cái gì, đầu năm nay nói thật không người tin.
Đổng Học Bân cũng không xem TV, ngồi xuống bên cạnh, chờ cô ấy dọn dẹp đồ.
La Hải Đình lau lau mồ hôi trên mặt mở va li, bên trong tất cả đều là một ít áo quần và hằng ngày đồ dùng, sau đó, chị La hơi nghiêng thân thể, mở cửa tủ, đem quần áo chậm rãi xuống, nhét vào trong va li.
Nhưng lần này, Đổng Học Bân thật ra đã đỏ mặt.
Dây lưng cũng được, váy cũng được, nhưng cái khác. . .
Đổng Học Bân thấy được một bộ đồ lót màu đen bằng tơ bán trong suốt, hầu như cái gì đều không che được, chị La chậm rãi thả vào trong va li, sau đó lại là một bộ đồ lót tơ tằm màu hồng phấn, sau đó nữa là một bộ màu trắng, cuối cùng còn có vớ chân đủ loại kiểu dáng, đa số đều là màu da người hoặc trắng, màu đen và màu xám chỉ có mấy cái. La Hải Đình vẻ mặt thong dong, một chút ngượng ngùng cũng không có, ngay khi Đổng Học Bân nhìn qua lần thứ ba, thì thấy cô ấy cầm vài hộp băng vệ sinh chưa dùng xong, hai tay án dùng sức nhét vào trong, cuối cùng, đem cái va li đè xuống.
La Hải Đình lau lau mồ hôi, Phù, được rồi. Chợt nhìn Đổng Học Bân nở nụ cười dưới, Cho cậu chê cười, đồ nữ cũng hơi nhiều một chút.
Đổng Học Bân ho khan nói: Không có việc gì, vậy hiện tại đi?
Được, vậy chị cũng không khách khí với cậu? Cái này chị thật sự không dọn nổi.
Đổng Học Bân cười cười, Hai cái lớn để tôi tới, cái túi của chị.
La Hải Đình nhanh chóng đoạt một cái túi hơi nhẹ một chút, Đừng đừng, cái này để tôi đem, cậu đi một cái là được, ừm, chị đi mở cửa.
Không lâu, hai người bao lớn túi nhỏ đi xuống lầu.
Nhưng bên cạnh Porche, Đổng Học Bân và La Hải Đình bỗng nhiên thấy được thân ảnh của Chu Trúc khoa viên phòng một, cô gái có chút tư sắc này đang dòm ngó chiếc xe.
La Hải Đình ở một tiếng, lớn tiếng nói: Tiểu Chu?
Chu Trúc nhìn qua, vội vàng xách đồ giùm, Đổng chủ nhiệm, La chủ nhiệm.
La Hải Đình nói: Không phải tan tầm rồi sao? Sao cô lại tới đây?
Chu Trúc cười ngọt ngào, Tôi nghe nói ngài muốn dọn nhà, tới đây nhìn có cái gì cần hỗ trợ, à , cái rương để cho tôi, tôi dọn cho ngài.
Không cần.
Ngài nhanh đưa cho tôi đi.
Đồ trong tay La Hải Đình đã bị Chu Trúc đoạt qua, thấy như vậy, chị La quay lại nhìn Đổng Học Bân cười nói: Đây là Chu Trúc của phòng ban chúng ta, ngài nhận thức chứ? Tiểu chu rất có ánh mắt, người cũng đặc biệt cơ linh, bình thường có chuyện gì tôi cũng thích tìm cô ấy đi làm.
Đổng Học Bân khẽ gật đầu.
Chu Trúc ngại ngùng câu dẫn ra hai má lúm đồng tiền, lập tức tiếp nhận cái va li bỏ vào trong chiếc Porche, sau đó quay đầu lại nói: Đổng chủ nhiệm, La chủ nhiệm, sau này có chuyện gì hai ngài cứ nói với tôi, con người tôi bản lĩnh không có, chạy chân chạy việc đem đồ thì vẫn được.
Công tác hiện tại của Trữ Thiểu Dương bị La Hải Đình giao cho Chu Trúc quản lý rồi.
Đổng Học Bân nhìn ra được, La Hải Đình tựa như rất thích tiểu Chu, hình như có ý định muốn bồi dưỡng cô ấy.
Được rồi tiểu Chu. La Hải Đình vỗ vỗ cánh tay cô ấy, nói: Cô cũng sớm trở về một chút đi.
Chu Trúc chớp mắt mấy cái nói: Bằng không tới ký túc xá ủy ban kỷ luật, tôi đem hành lý dọn lên lầu cho ngài? Tôi thấy cái này rất nặng. . .
Đừng khách khí, đều lúc này rồi, cô sớm về nhà ăn một chút đi.
Chu Trúc cũng không nói cái gì nữa, chào Đổng Học Bân và La Hải Đình, lúc này mới đi.
Đổng Học Bân nhìn chị La, Tiểu Chu có bối cảnh gì?
La Hải Đình thấp giọng nói: Người thân của chủ nhiệm phòng thư tín Lương Tuyền của ủy ban kỷ luật chúng ta.
Đổng Học Bân ừ một tiếng, nhớ kỹ.
Trong phòng làm việc, Đổng Học Bân tiếp một cú điện thoại.
A lô, Đổng chủ nhiệm sao? Bên kia là tiếng của một người trung niên, Tôi là Vương Hữu Phúc.
Vương Hữu Phúc? Thường ủy ủy ban kỷ luật, thư ký trưởng ủy ban kỷ luật?
Ông ta tuy rằng không phải lãnh đạo trực tiếp của Đổng Học Bân, nhưng mà cũng là lãnh đạo của Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân lập tức nói: Vương thư ký trưởng, xin chào xin chào.
Vương Hữu Phúc trầm giọng nói: Có chuyện này tôi nói với cậu một chút, tình huống tương quan tài sản của của Đổng Học Bân phòng ban đã điều tra xong, không có gì vấn đề, bất quá cấp trên cũng không chuẩn bị đem kết quả công khai, cũng sẽ không đưa lên internet, dù sao giải thích một câu hai câu cũng nói không rõ, khó tránh khỏi khiến cho dân chúng nghị luận, đến lúc đó lại sản sinh ấn tượng không tốt đối với chúng ta.
Tôi rõ ràng.
Cậu biết là được, không còn chuyện khác.
Vậy được, cảm ơn ngài thông báo.
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân thu dọn đồ đi xuống lầu.
Chổ cửa ký túc xá ủy ban kỷ luật, khi mọi người nhìn Đổng chủ nhiệm lái chiếc Porche Panamera rời đi, cảm giác không giống với hai ngày trước, khi đó ai cũng đều cho rằng Đổng Học Bân là mượn xe của bạn bè, cho nên mới không nói gì thêm, nhưng buổi chiều ngày hôm nay, chuyện tài sản của Đổng Học Bân vượt qua cả tỷ đã lộ ra, hiện tại nhắc tới xe là Đổng chủ nhiệm mượn, phỏng chừng cũng không có người tin, một người tỉ phú còn về cần đi mượn xe sao? Tất cả mọi người đi ngược chiều xe của Đổng Học Bân đều chú ý, vừa tới ủy ban kỷ luật tiền nhiệm hai ngày thì làm ra động tĩnh lớn như vậy, Đổng Học Bân quả nhiên là người đầu tiên của ủy ban kỷ luật thành phố từ trước tới nay, trong vòng hai ngày có thể nói là ra hết danh tiếng.
Phía trước.
Trong bãi xe đạp.
La Hải Đình một thân váy trắng khom lưng mở xe đạp điện.
Đổng Học Bân đem xe dừng lại, nhấn kèn. La chủ nhiệm, về nhà?
La Hải Đình vừa quay đầu lại, lộ ra một nụ cười, Vừa về, đem đồ dọn, đến ký túc xá ủy ban kỷ luật.
Đồ không ít sao? Đổng Học Bân vẫy tay, Lên xe đi, tôi đưa chị đi. Xe đạp điện của chị cũng không chở được bao nhiêu hành lý, đến lúc đó phải chạy qua chạy lại vài lần.
La Hải Đình vội xua tay. Quá phiền phức quá phiền phức.
Đổng Học Bân không khỏi phân trần nói: Nhanh lên một chút, lên đi.
La Hải Đình vừa nhìn, không thể làm gì khác hơn là mở cửa ghế cạnh người lái, ngượng ngùng nói: Xem kìa, chuyện này còn nhờ cậu làm ơn như thế. Chị lại cho cậu thêm phiền phức.
Hai ta cũng đừng giả khách khí được chứ?
Ha ha, được, vậy cảm ơn.
Đổng Học Bân lái xe, đem xe chạy ra đại viện thị ủy, chạy tới đường cái đối diện.
Trên xe, La Hải Đình sờ sờ chổ này nhìn chổ nọ, cảm khái nói: Thật sự là xe tốt. Học Bân, tôi thật không ngờ cậu có tiền như thế, cậu không biết, tài sản công khai của cậu vừa ra. Đã làm mọi người giật nảy mình, tôi cũng vậy, thật sợ cậu bị ảnh hưởng cái gì, tim của tôi nhảy dựng cả buổi trưa.
Đổng Học Bân cũng không có gì phải gạt cô ấy, Chị La, lời này tôi cũng chỉ nói với chị, ai xảy ra vấn đề tôi đều không xảy ra, ngày lễ ngày tết tặng lễ và vân vân, vượt hơn hai ngàn đồng tôi một mực không thu, phương diện này chị cũng phải chú ý nhiều. Dù sao chúng ta là công tác tại ủy ban kỷ luật, cùng hoàn cảnh của cục chiêu thương hoàn toàn là hai khái niệm. Chuyện của cha Lưu Hán Khanh đã làm một bằng chứng. Trong nước, quan hệ nhân tình cũng là có qua có lại, nếu như bạn không tặng lễ cho người ta, có chút công tác cũng không khai triển được, sẽ ảnh hưởng giao lưu và thân mật giữa đồng chí, cho nên bình thường ủy ban kỷ luật đều có một tài khoản chuyên môn, chỉ cần đem tiền thu được gửi vào tài khoản là được, đương nhiên, cán bộ của ủy ban kỷ luật không cần phải xài cái này, bởi vì hoàn cảnh công tác của ủy ban kỷ luật bản thân vốn đã không làm tốt quan hệ, cho nên không thu cũng không người nói cái gì.
Tôi rõ ràng. La Hải Đình vui đùa nói: Bất quá với cấp bậc như tôi, cũng không người tặng lễ, ha ha, chị muốn thu đều thu không được.
Đổng Học Bân cười nói: Vậy hôm nào tôi tặng lễ cho chị.
La Hải Đình cười nói: Đừng khách khí, vậy tôi cũng không dám nhận.
Một lát sau, Porche đậu ở cơ sở chiêu đãi thứ hai của thị ủy đối diện đường, La Hải Đình xuống xe lấy đồ, Đổng Học Bân cũng đi theo.
La Hải Đình nhìn, vội nói: Chủ nhiệm khỏi cần lên.
Đổng Học Bân nói: Sao? Chồng và đứa nhỏ của chị đâu?
Không có ở đây, chồng tôi có công tác tại huyện Duyên Đài, đứa nhỏ cũng ở bên kia đến trường, chỉ một mình tôi.
Vậy đi thôi, tôi là một người đàn ông, không thể cho chị dọn đồ được?
Ai, ngài là lãnh đạo, cái này không phải chỉ là dọn đồ thôi sao, có thể không làm thì không làm.
Cũng không phải lúc công tác, lãnh đạo cái gì mà lãnh đạo? Mau dẫn đường đi.
La Hải Đình lại khuyên vài câu, thấy Đổng Học Bân không nghe, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cùng Đổng Học Bân lên lầu, vào một căn phòng bên trong.
Trong phòng.
Học Bân, tôi pha trà cho cậu?
Không cần, chị dọn dẹp của chị đi.
Vậy chị dọn hành lý, cậu xem TV trước.
La Hải Đình bắt đầu thu dọn hành lý, Đổng Học Bân ngồi xuống ghế sô pha xem TV.
Lần này giúp chị La dọn nhà, Đổng Học Bân cũng không phải có cái suy nghĩ gì đối với lão La đồng chí, chủ yếu hắn vẫn là một người đầy lòng nhiệt tình, nhất là đối với thuộc hạ vô cùng tốt, phương thức chấp chính của Đổng Học Bân cũng là, lúc cần uy nghiêm thì phải uy nghiêm, lúc nên hiền lành thì hòa thiện, ai cũng không dễ dàng, người của toàn bộ thế giới Đổng Học Bân không quản tới, nhưng bạn bè và đồng sự bên cạnh của mình có cái gì cần, có thể giúp được thì cứ giúp, cũng không có chổ xấu.
Kịch!
Trong phòng ngủ vang lên một tiếng.
Đổng Học Bân hơi nghiêng đầu, thì thấy La Hải Đình cật lực địa ôm một va li lớn từ trong tủ.
Kết quả là, Đổng Học Bân bước nhanh đi vào bên trong, chen với La Hải Đình nói: Tôi đến. Dứt lời cũng không chờ chị La nói cái gì, trực tiếp đem cái va li nặng trịch ôm xuống để trên mặt đất, A, thật nặng? Tôi nói rồi, nếu như tôi không đến một mình chị làm sao dọn?
La Hải Đình cười khổ nói: Lớn tuổi rồi, thân thể không dùng được, đừng thấy chị như vậy, lúc đến trường tôi vẫn là uỷ viên thể dục trong lớp đấy.
Đổng Học Bân ngoài ý muốn nói: Vậy chị còn mạnh hơn rồi rồi, lúc tôi đến trường tố chất thân thể vẫn đều là đếm ngược trong lớp.
La Hải Đình bật cười nói: Cậu lại khiêm tốn, chị mới không tin, với sức chiến đấu của tố chất, cán bộ kỳ cựu của huyện Duyên Đài ai chẳng biết hả? Hở một chút thì một mình đấu hơn mười người, tố chất thân thể của cậu trong toàn quốc cũng là số một số hai, sao mà đếm ngược?
Đổng Học Bân nở nụ cười, không nói cái gì, đầu năm nay nói thật không người tin.
Đổng Học Bân cũng không xem TV, ngồi xuống bên cạnh, chờ cô ấy dọn dẹp đồ.
La Hải Đình lau lau mồ hôi trên mặt mở va li, bên trong tất cả đều là một ít áo quần và hằng ngày đồ dùng, sau đó, chị La hơi nghiêng thân thể, mở cửa tủ, đem quần áo chậm rãi xuống, nhét vào trong va li.
Nhưng lần này, Đổng Học Bân thật ra đã đỏ mặt.
Dây lưng cũng được, váy cũng được, nhưng cái khác. . .
Đổng Học Bân thấy được một bộ đồ lót màu đen bằng tơ bán trong suốt, hầu như cái gì đều không che được, chị La chậm rãi thả vào trong va li, sau đó lại là một bộ đồ lót tơ tằm màu hồng phấn, sau đó nữa là một bộ màu trắng, cuối cùng còn có vớ chân đủ loại kiểu dáng, đa số đều là màu da người hoặc trắng, màu đen và màu xám chỉ có mấy cái. La Hải Đình vẻ mặt thong dong, một chút ngượng ngùng cũng không có, ngay khi Đổng Học Bân nhìn qua lần thứ ba, thì thấy cô ấy cầm vài hộp băng vệ sinh chưa dùng xong, hai tay án dùng sức nhét vào trong, cuối cùng, đem cái va li đè xuống.
La Hải Đình lau lau mồ hôi, Phù, được rồi. Chợt nhìn Đổng Học Bân nở nụ cười dưới, Cho cậu chê cười, đồ nữ cũng hơi nhiều một chút.
Đổng Học Bân ho khan nói: Không có việc gì, vậy hiện tại đi?
Được, vậy chị cũng không khách khí với cậu? Cái này chị thật sự không dọn nổi.
Đổng Học Bân cười cười, Hai cái lớn để tôi tới, cái túi của chị.
La Hải Đình nhanh chóng đoạt một cái túi hơi nhẹ một chút, Đừng đừng, cái này để tôi đem, cậu đi một cái là được, ừm, chị đi mở cửa.
Không lâu, hai người bao lớn túi nhỏ đi xuống lầu.
Nhưng bên cạnh Porche, Đổng Học Bân và La Hải Đình bỗng nhiên thấy được thân ảnh của Chu Trúc khoa viên phòng một, cô gái có chút tư sắc này đang dòm ngó chiếc xe.
La Hải Đình ở một tiếng, lớn tiếng nói: Tiểu Chu?
Chu Trúc nhìn qua, vội vàng xách đồ giùm, Đổng chủ nhiệm, La chủ nhiệm.
La Hải Đình nói: Không phải tan tầm rồi sao? Sao cô lại tới đây?
Chu Trúc cười ngọt ngào, Tôi nghe nói ngài muốn dọn nhà, tới đây nhìn có cái gì cần hỗ trợ, à , cái rương để cho tôi, tôi dọn cho ngài.
Không cần.
Ngài nhanh đưa cho tôi đi.
Đồ trong tay La Hải Đình đã bị Chu Trúc đoạt qua, thấy như vậy, chị La quay lại nhìn Đổng Học Bân cười nói: Đây là Chu Trúc của phòng ban chúng ta, ngài nhận thức chứ? Tiểu chu rất có ánh mắt, người cũng đặc biệt cơ linh, bình thường có chuyện gì tôi cũng thích tìm cô ấy đi làm.
Đổng Học Bân khẽ gật đầu.
Chu Trúc ngại ngùng câu dẫn ra hai má lúm đồng tiền, lập tức tiếp nhận cái va li bỏ vào trong chiếc Porche, sau đó quay đầu lại nói: Đổng chủ nhiệm, La chủ nhiệm, sau này có chuyện gì hai ngài cứ nói với tôi, con người tôi bản lĩnh không có, chạy chân chạy việc đem đồ thì vẫn được.
Công tác hiện tại của Trữ Thiểu Dương bị La Hải Đình giao cho Chu Trúc quản lý rồi.
Đổng Học Bân nhìn ra được, La Hải Đình tựa như rất thích tiểu Chu, hình như có ý định muốn bồi dưỡng cô ấy.
Được rồi tiểu Chu. La Hải Đình vỗ vỗ cánh tay cô ấy, nói: Cô cũng sớm trở về một chút đi.
Chu Trúc chớp mắt mấy cái nói: Bằng không tới ký túc xá ủy ban kỷ luật, tôi đem hành lý dọn lên lầu cho ngài? Tôi thấy cái này rất nặng. . .
Đừng khách khí, đều lúc này rồi, cô sớm về nhà ăn một chút đi.
Chu Trúc cũng không nói cái gì nữa, chào Đổng Học Bân và La Hải Đình, lúc này mới đi.
Đổng Học Bân nhìn chị La, Tiểu Chu có bối cảnh gì?
La Hải Đình thấp giọng nói: Người thân của chủ nhiệm phòng thư tín Lương Tuyền của ủy ban kỷ luật chúng ta.
Đổng Học Bân ừ một tiếng, nhớ kỹ.
/2031
|