Buổi chiều.
Trong khu tập thể khu phố.
Cách biệt mười mấy ngày, Đổng Học Bân cuối cùng quay trở về nhà, không thèm nhìn những đồ đạc trong phòng bị trận động đất làm rồi tung rối mù lên lấy một cái, vừa vào phòng liền đi đến bên cửa sỏ, mở cửa kính nhìn ra ngoài, mãi đến lúc người dân và phóng viên tản ra, Đổng Học Bân mới thu lại ánh mắt,ngồi lên ghế sapha châm điếu thuốc, thở từng hơi từng hơi ra, Đổng Học Bân cảm thấy trong lòng rất mãn nguyện, có thể vì nhân dân mà làm những việc này, cảm giác rất hay,kiểu tâm trạng này là kiểu mà không thứ gì đem lại được, rất tràn đầy.
Xe hỏng rồi sao?
Thiếu chút nữa chết sao?
Con mình ra đời mình cũng không ở bên cạnh?
Bây giờ Đổng Học Bân xem ra, những thứ đó không là gì cả.
Mở tivi đang phát được mấy đài lên, một chương trình tin tức đài truyền hình thành phố Phần Châu vừa hay đang chiếu trực tiếp, nhìn thấy mấy chục nghìn người dân không quản cách xa vạn dặm đến đón hắn, Đổng Học Bân càng xem mắt càng đỏ, lặng lẽ lau khóe mặt, hắn hít một hơi thật sâu.
Sau đó, Đổng Học Bân rờ vào di động gọi điện cho Cảnh Nguyệt Hoa, “Alo, Khu trưởng Nguyệt Hoa, tôi Tiểu Đổng. Nghe nói lúc tôi nằm viện chị đến thăm tôi mấy lần, cảm ơn lãnh đạo đã quan tâm”.
Cảnh Nguyệt Hoa lạnh nhạt ừm một tiếng.
“Chị nói chuyện có tiện không” Đổng Học Bân hỏi
“Văn phòng làm việc chỉ có mình tôi” Cảnh Nguyệt Hoa nói vẻ cứng rắn.
Nghe vậy, Đổng Học Bân nói chuyện cũng lựa ý hơn, “Tôi về nhà rồi”.
Cảnh Nguyệt Hoa ừm một tiếng, “…Tôi biết”.
“Trong khu còn có việc gì cần đến tôi, thì bố trí cho tôi mấy việc đi”.
“Anh dưỡng bệnh trước đi, không cần nghĩ cái đấy, về sau thì nhờ anh!”
“Nguyệt Hoa, tôi biết chị lo lắng cho tôi, nhưng tôi thật sự không có bệnh, nếu không bác sĩ không cho tôi ra viện đâu, bây giờ tôi rảnh đến sắp điên lên rồi, đợi chị bố trí việc cho tôi làm đây, chị không thể cứ để tôi ở nhà đợi chứ? Bây giờ cũng nên tái xây dựng sau động đất rồi, tôi sao ngồi im được, chị cũng không phải không biết tôi, nếu không có chuyện gì, một phút tôi cũng không chịu được, chị xem phố chúng tôi không phải đã dọn sách đống đổ nát rồi sao? Chị mà nói có thể bắt đầu triển khai công tác tái xây dựng, tôi bây giờ bắt đầu bố trí, dù gì số người thương vong của phố chúng tôi cũng là ít nhất trong tất cả các thị trấn, xã, phố. Tôi hôm nay nghe tin từ chỗ Cảnh Tân Khoa, cứu hộ sớm đã tiến hành xong rồi”.
“Nên làm gì tôi nói là cũng xong”.
“Vương An Thạch vẫn còn tại vị à?” Đổng Học Bân nhíu mày nói: “Ông ta vẫn chưa xuống sao? Hừ, mặt lão này đúng là dày thật, còn dám vênh mặt lên làm chức Bí thư khu của lão sao?” Đổng Học Bân còn nhớ Vương An Thạch và Tiết Khánh Vinh thấy chết mà không cứu, nói chuyện cũng hùng hùng hổ hổ.
“Câu nói này của cậu, tôi coi như chưa nghe thấy”.
“Hài, với quan hệ của chúng ta mà nói chuyện lại phải kiêng dè nhiều như thế sao? Mặc kệ chị muốn nghĩ thế nào, dù gì tôi cũng không phải người ngoài với chị”.
“Quan hệ của hai ta! Là quan hệ gì cậu nói cho tôi biết!?”
“Chị nói quan hệ gì thì là quan hệ đó, hai ta không có quan hệ gì, không có quan hệ gì là được chứ gì?”
Đổng Học Bân thực sự phục cô, đã lên giường với nhau không chỉ một lần, còn giả vờ không nhận mặt, “Vậy tôi hỏi một chút, trong khu chúng ta không có biến động gì sao?”
“Tạm thời không có!”.
“Tạm thời? Thế thì sắp có sao?”
“Hiện nay là thời kì đặc biệt” Âm thanh ngừng một chút, Cảnh Nguyệt Hoa lạnh lùng nói: “Cứ thế đi, không co nhiệm vụ gì cho phố của các anh đâu, anh cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tôi!”
Tít tít tít điện thoại đứt liên lạc rồi.
Thực ra giọng điệu của Khu trưởng Nguyệt Hoa càng cứng rắn, Đổng Học Bân càng cảm thấy cô đang quan tâm mình, trong lòng cũng rất mừng, sáng nay hắn từ trong viện khu xã nghe nói, lúc mình bị đống phế tích chông vùi là Cảnh Nguyệt Hoa hạ lệnh sống phải thấy người chết phải thấy xác, Đổng Học Bân mới có thể được cứu nhanh như thế, nghe nói về sau còn ngất trước mặt mọi người, không cần nói, khẳng định nguyên nhân là tưởng mình đã chết.
Cho nên Đổng Học Bân cảm thấy, bất kể Cảnh Nguyệt Hoa về biểu hiện với mình có là trưởng khu lạnh nhạt hung hăng thế nào thì trong lòng vẫn có mình.
Đang nghĩ ngợi, màn hình tivi bỗng thay đổi, một tin tức đã thu hút sự chú ý của Đổng Học Bân.
“Dây là một số hình ảnh chi tiết đáng chú ý mà một thanh niên không tiết lộ danh tính ghi lại được ở bệnh viện Số 1 khu Nam Sơn lúc bệnh viện đổ sập xuống” Trên màn hình phút chốc xuất hiện dáng người Đổng Học Bân, trong lúc đó hắn ngã vào vũng máu và bị cửa thủy tinh đè nặng, Vương An Thạch và Tiết Khánh Vinh đang đứng ở phía trước, đúng lúc đó dư chấn xảy ra, “Đây chính là lúc trước khi Chủ nhiệm Đổng bị chôn vùi một phút, lúc đó còn có hai người đang ở gần đấy, nhìn về mặt thời gian, bọn họ hoàn toàn có thể cứu người ra, nhưng...” Bóng người trên màn hình động đậy, Vương An Thạch và Tiết Khánh Vinh nhất loạt chạy đi, “Thế nhưng bọn họ không làm vậy, ngược lại Chủ nhiệm Đổng đang bị thương từ dưới đất bò lên lại xông vào bên trong bệnh viện sắp sụp để cứu người, như chúng ta biết, hai người đàn ông trung niên chạy đi kia, một người là Bí thư khu ủy khu Nam Sơn, Vương An Thạch, một người là Trưởng ban tổ chức khu ủy Nam Sơn Tiết Khánh Vinh đối lập với hình ảnh Chủ nhiệm Đổng xả thân cứu người, tình hình dưới đây đúng là châm biếm thật”.
Đổng Học Bân hận đến mức nghiến răng ken két, hắn vẫn canh cánh trong lòng hành vi của Vương An Thạch và Tiết Khánh Vinh, hai lão già này đáng hận thật!
Đến rồi!
Cuối cùng giờ này cũng đến!
Lúc trước Đổng Học Bân đã nghe hiểu câu nói của Cảnh Nguyệt Hoa, thời gian này là thời điểm đặc biệt, đại cục không thể loạn, cho nên vụ việc của Vương An Thạch và Tiết Khánh Vinh vẫn không làm sáng tỏ, bây giờ bản thân cũng được cứu, xuất viện rồi, công tác cứu hộ cũng gần xong rồi, sự việc cuối cùng cũng bị vạch ra!
Đổng Học Bân biết Vương An Thạch bọn họ kết cục không thể tốt được, nhưng trong lòng vẫn không yên, liền gọi điện cho Dương Triệu Đức, Chú Dương, chú xem tivi chưa?
Dương Triệu Đức thản nhiên nói: Video ở bệnh viện Số 1 hả? Đó không phải là quay trực tiếp, hôm qua quay ra, chú sớm đã biết rồi .
Đổng Học Bân vội la lên: “Vương An Thạch và Tiết Khánh Vinh ở đó”.
Dương Triệu Đức lạnh lùng nói: “Yên tâm đi, bọn họ lúc đấy thấy chết không cứu, cháu bị chôn vùi dưới đống đổ nát, xét cho cùng thì cũng là bọn họ thiếu xót, cho dù người khác tha cho họ, chú Dương cũng phải giúp cháu đòi lại công đạo, lại nói, lúc đó ở hiện trường có nhiều người dân như thế, bí thu khu ủy và trưởng ban tổ chứ lại biểu hiện như thế, đúng là khiến người ta thất vọng đau lòng, thành ủy lúc trước có họp qua, đã thảo luận và quyết đinh, miễn trừ tât cả chức vụ Dảng của đồng chí Vương An Thạch và Tiết Khánh Vinh, bởi vì đồng chí Cảnh Nguyệt Hoa trước khi động đất đã làm tốt công tác phòng tránh và tuyên truyền, biểu hiện nổi bật, ủy ban thành phố bỏ phiếu biểu quyết, ngày mai chức bí thư khu ủy Nam Sơn do đồng chí Cảnh Nguyệt Hoa đảm nhận”.
Vương An Thạch rớt đài sao?
Tiết Khánh Vinh biến rồi sao?
Nguyệt Hoa đảm nhiệm chức Bí thư khu ủy rồi sao?
Đổng Học Bân nhất thời vui mừng, hết sức vừa lòng với kết quả này, hắn bây giờ rất muốn nhìn biểu tình của Vương An Thạch, đấy chính là ác giả ác báo, làm việc thiện được báo đáp!
Đã làm sai chuyện, thì phải trả giá!
Trong khu tập thể khu phố.
Cách biệt mười mấy ngày, Đổng Học Bân cuối cùng quay trở về nhà, không thèm nhìn những đồ đạc trong phòng bị trận động đất làm rồi tung rối mù lên lấy một cái, vừa vào phòng liền đi đến bên cửa sỏ, mở cửa kính nhìn ra ngoài, mãi đến lúc người dân và phóng viên tản ra, Đổng Học Bân mới thu lại ánh mắt,ngồi lên ghế sapha châm điếu thuốc, thở từng hơi từng hơi ra, Đổng Học Bân cảm thấy trong lòng rất mãn nguyện, có thể vì nhân dân mà làm những việc này, cảm giác rất hay,kiểu tâm trạng này là kiểu mà không thứ gì đem lại được, rất tràn đầy.
Xe hỏng rồi sao?
Thiếu chút nữa chết sao?
Con mình ra đời mình cũng không ở bên cạnh?
Bây giờ Đổng Học Bân xem ra, những thứ đó không là gì cả.
Mở tivi đang phát được mấy đài lên, một chương trình tin tức đài truyền hình thành phố Phần Châu vừa hay đang chiếu trực tiếp, nhìn thấy mấy chục nghìn người dân không quản cách xa vạn dặm đến đón hắn, Đổng Học Bân càng xem mắt càng đỏ, lặng lẽ lau khóe mặt, hắn hít một hơi thật sâu.
Sau đó, Đổng Học Bân rờ vào di động gọi điện cho Cảnh Nguyệt Hoa, “Alo, Khu trưởng Nguyệt Hoa, tôi Tiểu Đổng. Nghe nói lúc tôi nằm viện chị đến thăm tôi mấy lần, cảm ơn lãnh đạo đã quan tâm”.
Cảnh Nguyệt Hoa lạnh nhạt ừm một tiếng.
“Chị nói chuyện có tiện không” Đổng Học Bân hỏi
“Văn phòng làm việc chỉ có mình tôi” Cảnh Nguyệt Hoa nói vẻ cứng rắn.
Nghe vậy, Đổng Học Bân nói chuyện cũng lựa ý hơn, “Tôi về nhà rồi”.
Cảnh Nguyệt Hoa ừm một tiếng, “…Tôi biết”.
“Trong khu còn có việc gì cần đến tôi, thì bố trí cho tôi mấy việc đi”.
“Anh dưỡng bệnh trước đi, không cần nghĩ cái đấy, về sau thì nhờ anh!”
“Nguyệt Hoa, tôi biết chị lo lắng cho tôi, nhưng tôi thật sự không có bệnh, nếu không bác sĩ không cho tôi ra viện đâu, bây giờ tôi rảnh đến sắp điên lên rồi, đợi chị bố trí việc cho tôi làm đây, chị không thể cứ để tôi ở nhà đợi chứ? Bây giờ cũng nên tái xây dựng sau động đất rồi, tôi sao ngồi im được, chị cũng không phải không biết tôi, nếu không có chuyện gì, một phút tôi cũng không chịu được, chị xem phố chúng tôi không phải đã dọn sách đống đổ nát rồi sao? Chị mà nói có thể bắt đầu triển khai công tác tái xây dựng, tôi bây giờ bắt đầu bố trí, dù gì số người thương vong của phố chúng tôi cũng là ít nhất trong tất cả các thị trấn, xã, phố. Tôi hôm nay nghe tin từ chỗ Cảnh Tân Khoa, cứu hộ sớm đã tiến hành xong rồi”.
“Nên làm gì tôi nói là cũng xong”.
“Vương An Thạch vẫn còn tại vị à?” Đổng Học Bân nhíu mày nói: “Ông ta vẫn chưa xuống sao? Hừ, mặt lão này đúng là dày thật, còn dám vênh mặt lên làm chức Bí thư khu của lão sao?” Đổng Học Bân còn nhớ Vương An Thạch và Tiết Khánh Vinh thấy chết mà không cứu, nói chuyện cũng hùng hùng hổ hổ.
“Câu nói này của cậu, tôi coi như chưa nghe thấy”.
“Hài, với quan hệ của chúng ta mà nói chuyện lại phải kiêng dè nhiều như thế sao? Mặc kệ chị muốn nghĩ thế nào, dù gì tôi cũng không phải người ngoài với chị”.
“Quan hệ của hai ta! Là quan hệ gì cậu nói cho tôi biết!?”
“Chị nói quan hệ gì thì là quan hệ đó, hai ta không có quan hệ gì, không có quan hệ gì là được chứ gì?”
Đổng Học Bân thực sự phục cô, đã lên giường với nhau không chỉ một lần, còn giả vờ không nhận mặt, “Vậy tôi hỏi một chút, trong khu chúng ta không có biến động gì sao?”
“Tạm thời không có!”.
“Tạm thời? Thế thì sắp có sao?”
“Hiện nay là thời kì đặc biệt” Âm thanh ngừng một chút, Cảnh Nguyệt Hoa lạnh lùng nói: “Cứ thế đi, không co nhiệm vụ gì cho phố của các anh đâu, anh cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tôi!”
Tít tít tít điện thoại đứt liên lạc rồi.
Thực ra giọng điệu của Khu trưởng Nguyệt Hoa càng cứng rắn, Đổng Học Bân càng cảm thấy cô đang quan tâm mình, trong lòng cũng rất mừng, sáng nay hắn từ trong viện khu xã nghe nói, lúc mình bị đống phế tích chông vùi là Cảnh Nguyệt Hoa hạ lệnh sống phải thấy người chết phải thấy xác, Đổng Học Bân mới có thể được cứu nhanh như thế, nghe nói về sau còn ngất trước mặt mọi người, không cần nói, khẳng định nguyên nhân là tưởng mình đã chết.
Cho nên Đổng Học Bân cảm thấy, bất kể Cảnh Nguyệt Hoa về biểu hiện với mình có là trưởng khu lạnh nhạt hung hăng thế nào thì trong lòng vẫn có mình.
Đang nghĩ ngợi, màn hình tivi bỗng thay đổi, một tin tức đã thu hút sự chú ý của Đổng Học Bân.
“Dây là một số hình ảnh chi tiết đáng chú ý mà một thanh niên không tiết lộ danh tính ghi lại được ở bệnh viện Số 1 khu Nam Sơn lúc bệnh viện đổ sập xuống” Trên màn hình phút chốc xuất hiện dáng người Đổng Học Bân, trong lúc đó hắn ngã vào vũng máu và bị cửa thủy tinh đè nặng, Vương An Thạch và Tiết Khánh Vinh đang đứng ở phía trước, đúng lúc đó dư chấn xảy ra, “Đây chính là lúc trước khi Chủ nhiệm Đổng bị chôn vùi một phút, lúc đó còn có hai người đang ở gần đấy, nhìn về mặt thời gian, bọn họ hoàn toàn có thể cứu người ra, nhưng...” Bóng người trên màn hình động đậy, Vương An Thạch và Tiết Khánh Vinh nhất loạt chạy đi, “Thế nhưng bọn họ không làm vậy, ngược lại Chủ nhiệm Đổng đang bị thương từ dưới đất bò lên lại xông vào bên trong bệnh viện sắp sụp để cứu người, như chúng ta biết, hai người đàn ông trung niên chạy đi kia, một người là Bí thư khu ủy khu Nam Sơn, Vương An Thạch, một người là Trưởng ban tổ chức khu ủy Nam Sơn Tiết Khánh Vinh đối lập với hình ảnh Chủ nhiệm Đổng xả thân cứu người, tình hình dưới đây đúng là châm biếm thật”.
Đổng Học Bân hận đến mức nghiến răng ken két, hắn vẫn canh cánh trong lòng hành vi của Vương An Thạch và Tiết Khánh Vinh, hai lão già này đáng hận thật!
Đến rồi!
Cuối cùng giờ này cũng đến!
Lúc trước Đổng Học Bân đã nghe hiểu câu nói của Cảnh Nguyệt Hoa, thời gian này là thời điểm đặc biệt, đại cục không thể loạn, cho nên vụ việc của Vương An Thạch và Tiết Khánh Vinh vẫn không làm sáng tỏ, bây giờ bản thân cũng được cứu, xuất viện rồi, công tác cứu hộ cũng gần xong rồi, sự việc cuối cùng cũng bị vạch ra!
Đổng Học Bân biết Vương An Thạch bọn họ kết cục không thể tốt được, nhưng trong lòng vẫn không yên, liền gọi điện cho Dương Triệu Đức, Chú Dương, chú xem tivi chưa?
Dương Triệu Đức thản nhiên nói: Video ở bệnh viện Số 1 hả? Đó không phải là quay trực tiếp, hôm qua quay ra, chú sớm đã biết rồi .
Đổng Học Bân vội la lên: “Vương An Thạch và Tiết Khánh Vinh ở đó”.
Dương Triệu Đức lạnh lùng nói: “Yên tâm đi, bọn họ lúc đấy thấy chết không cứu, cháu bị chôn vùi dưới đống đổ nát, xét cho cùng thì cũng là bọn họ thiếu xót, cho dù người khác tha cho họ, chú Dương cũng phải giúp cháu đòi lại công đạo, lại nói, lúc đó ở hiện trường có nhiều người dân như thế, bí thu khu ủy và trưởng ban tổ chứ lại biểu hiện như thế, đúng là khiến người ta thất vọng đau lòng, thành ủy lúc trước có họp qua, đã thảo luận và quyết đinh, miễn trừ tât cả chức vụ Dảng của đồng chí Vương An Thạch và Tiết Khánh Vinh, bởi vì đồng chí Cảnh Nguyệt Hoa trước khi động đất đã làm tốt công tác phòng tránh và tuyên truyền, biểu hiện nổi bật, ủy ban thành phố bỏ phiếu biểu quyết, ngày mai chức bí thư khu ủy Nam Sơn do đồng chí Cảnh Nguyệt Hoa đảm nhận”.
Vương An Thạch rớt đài sao?
Tiết Khánh Vinh biến rồi sao?
Nguyệt Hoa đảm nhiệm chức Bí thư khu ủy rồi sao?
Đổng Học Bân nhất thời vui mừng, hết sức vừa lòng với kết quả này, hắn bây giờ rất muốn nhìn biểu tình của Vương An Thạch, đấy chính là ác giả ác báo, làm việc thiện được báo đáp!
Đã làm sai chuyện, thì phải trả giá!
/2031
|