Quảng trường nhỏ.
Không khí đột nhiên nặng nề.
Vương Ngọc Linh sốt ruột hoảng hốt nói: “Chủ nhiệm, hiện tại làm sao bây giờ?”
Đổng Học Bân còn lo lắng hơn cô, nhưng giờ phút này hắn không thể mất bình tĩnh, mặt lạnh tanh nói: “Văn phòng chúng ta lo việc trước mắt đã, bây giờ chắc đây chắc là nơi bị thiệt hại nhẹ nhất, Ngọc Linh, trừ những người bắt buộc phải lưu lại, bây giờ cô đi tập hợp một nhóm, đi vào trong khu, đi tới những phố khác triển khai cứu thương, còn nữa lập tức thông báo cho Cảnh thư ký và Chu chủ nhiệm cùng làm, phạm vi cứu thương kéo dài tới toàn khu Nam Sơn”.
“Vậy ngài…”
“Ta đi vào khu! Bên này giao cho các cô!”
“Nhưng chủ nhiệm, chúng tôi…”
Đổng Học Bân không nói thêm lời nào, dựng xe lên và đạp về phía khu nhà Khu ủy, tốc độ rất nhanh, dường như là hắn dốc toàn lực, trước đây lúc dùng FOWARD đọc bài báo tương lai, trên đó chỉ nói tình hình bị hại của phố Quang Minh, cho nên Đổng Học Bân mới căn cứ vào đó mà bố trí cẩn thận vậy, nhưng tình hình trong khu và những nơi khác, Đổng Học Bân căn bản không rõ, hắn vốn còn nghĩ rằng tòa nhà Khu ủy có thể chịu đựng được động đất cấp cao, cho nên Cảnh Nguyệt Hoa ở trong đó sẽ không có gì nguy hiểm, ai nghĩ thế sự khó lường, lại có chuyện hỏa hoạn, nếu sớm biết có chuyện này thì Đổng Học Bân dù có chết cũng đã đưa Cảnh Nguyệt Hoa ra khỏi tòa nhà đó. Nhưng bây giờ đã muộn rồi, nói gì cũng không có tác dụng.
Nguyệt Hoa!
Cô nhất định không được xảy ra chuyện gì.
Chờ tôi, tôi lập tức tới đây.
Bên cạnh không có cấp dưới, tinh thần nặng nề của Đổng Học Bân cũng dần dần dãn ra, trong thoáng chốc hắn đã đạp tới đường Quang Minh, đường không dễ đi, đừng nói ô tô, đi bộ cũng vô vàn khó khăn, có lúc Đổng Học Bân phải vượt qua những chỗ gồ ghề thậm chí có lúc phải vác xe vượt qua những cây gỗ chắn ngang đường.
Bốn phía đều đổ nát, không thấy bến bờ.
Đây vẫn là lần đầu tiên Đổng Học Bân sau động đất tự mình đi khỏi phố Quang Minh xem xét tình hình những nơi khác, thấy cảnh tượng này con tim Đổng Học Bân cũng thấp thỏm.
Thảm!
Rất thảm!
Ven đường tất cả đều là thi thể, nhà cửa sụp đổ, máu tươi nồng nặc
Những nhà mất đi người thân đang ngồi gào khóc bên đường, có những người nhìn lên trời đờ đẫn.
Đổng Học Bân vừa đạp xe vừa hô, “Đi tới nơi sơ tán của phố mọi người, tới nơi trống, đừng ở đây quá lâu, dư chấn tới bất kỳ lúc nào”. Một cảnh tang thương làm Đổng Bân càng hạ quyết tâm, tạm thời phố bọn họ vẫn chưa phát hiện có người chết, thật là vạn phúc trong bất hạnh, nhưng so với nơi khác không lạc quan vậy, cảnh ngộ nạn nhìn thấy ở khắp nơi, phố bọn họ cũng nên gánh một phần sức lực, mở rộng cứu viện đến những con phố khác, đây là nghĩa vụ và trách nhiệm của công dân.
Càng đi về phía trước, người chết càng nhiều.
Có chút xác nằm trên đường, có những xác bị các biển quảng cáo đè chết, máu từ trong xe tí tách chảy ra.
Đổng Học Bân nhìn mà trong lòng xót xa, nghĩ đến Cảnh Nguyệt Hoa sinh tử không biết thế nào, lồng ngực càng nhói đau, bước chân ngày một mau hơn.
Tòa nhà Khu ủy.
Một đám lửa đang bốc lên trời, tòa bộ tòa nhà chìm trong biển lửa kèm theo những tiếng la hét inh ỏi.
“Mau cứu hoả! Mau cứu hoả!”
“Không cứu được, cháy quá lớn!”
“Đội cứu hỏa đâu? Xe cứu hỏa đâu?”
“Còn cách năm cây số, không tiến vào được, đường bị tắc rồi!”
Từ phía xa đã có thể nhìn thấy, tòa nhà làm việc của khu ủy đã bị sụp một ít trong động đất, các cửa kính của tòa nhà vỡ vụn, bây giờ ngọn lửa đã cháy tới tầng ba, ngọn lửa ngày một lớn, ngọn lửa lớn vẫn đang bốc nhanh lên phía trên.
Ngoài đại viện.
Khu ủy bí thư Vương An Thạch cùng thường vụ Phó Khu trưởng Trầm Phi và các lãnh đạo đều ở đây, chung quanh còn mười mấy huyện ủy viên.
Lúc này vẻ mặt Trầm Phi sạm đen, rõ ràng cũng vừa chạy ra từ ngọn lửa, “Cảnh Nguyệt Hoa Khu trưởng vẫn còn ở trong, mau nghĩ cách gì đi”.
Vương An Thạch tức giận nói:“Vừa nãy sao không đưa Cảnh Khu trưởng ra”.
Mã Lệ tóc tai đều bị cháy xém đáp, “Khi tôi ra không thấy Cảnh Khu trưởng, tìm lại thì không còn kịp”.
“Bên trong còn có bao nhiêu người?” Vương An Thạch nén giận hỏi.
“Có lẽ khoảng mười mấy người, tính thêm người cứu viện của chúng ta thì có hai mươi mấy người!”
“Đi liên lạc nhanh lên, bảo đội cứu hỏa lập tức tới đây cho tôi” Vương An Thạch quát to.
Tất cả mọi người đều nhìn tòa nhà, ánh mắt lo lắng không thôi.
Vào lúc động đất, đại bộ phận cán bộ và nhân viên đã chạy ra ngoài, kết cấu chống động đất của tòa nhà khá tốt, nhưng sau khi nhiều người đã chạy ra ngoài mới phát hiện toàn nhà Khu ủy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phía mặt tòa nhà bị đổ, rất nhiều người còn bị kẹt bên trong.
Vương An Thạch và Cảnh Nguyệt Hoa lúc này hạ lệnh cứu người, phái một nhóm cứu thương nhỏ, Cảnh Nguyệt Hoa bất chấp mọi người ngăn cản, cũng cùng với Trầm Phi và Mã Lệ tham gia cứu nạn, từng người từng người bị mắc kẹt và bị thương được đưa ra ngoài, nhưng lúc này lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn, ngọn lửa bùng phát dữ dội, kéo dài tới toàn tầng, khi nhóm Trầm Phi, Mã Lệ thấy tình thế đó, liền đem người chạy ra người nhưng tìm đi tìm lại đều không thấy bóng dáng Cảnh Nguyệt Hoa, có thể cô đã lên tầng trên, xem ra đã muộn một bước không cách gì có thể ra ngoài, bọn Trầm Phi đành phải chạy ra trước, đợi tới khi bọn họ lại nghĩ tới cứu Cảnh Nguyệt Hoa thì ngọn lửa đã cháy rất to, đến phòng làm việc bọn họ cũng không thể vào.
Lửa càng cháy càng lớn.
Hiện tại xông vào cứu người chỉ có con đường chết.
Ai cũng không có cách, chỉ biết giương mắt nhìn ngọn lửa tiếp tục lan tràn.
Lúc này, Đổng Học Bân chạy lại đây, còn cách mấy chục thước hắn đã thấy mấy người nằm dưới đất, rõ ràng đã chết được một thời gian, tất cả đều là những người của Khu ủy mà Đổng Học Bân từng gặp qua, mặt khác mười mấy người bị thương vẫn còn sống đang nằm trên đất cách tòa nhà không xa đang được vài nhân viên chăm sóc, những người này có người gãy chân, có người gãy tay, có người bị cháy bỏng, đều là bị trọng thương.
Đổng Học Bân lo lắng, vứt xe sang một bên vội vàng bước tới, “Người đâu, người bị kẹt ở đâu? Còn những ai trong đó?”
Mọi người vừa thấy là Đổng Học Bân, biểu tình đều có chút phức tạp.
Ai có biết bây giờ không phải lúc nói chuyện khác.
Thư Ký Mã Lệ đã sắp khóc, “Bên trong còn kẹt hai mấy người, bây giờ còn không biết sống chết ra sao, Cảnh Nguyệt Hoa Khu trưởng cũng trong đó”.
“Đội cứu hỏa không tới được!”
“Hiện tai không có cách gì, xong rồi, xong rồi”.
Nhìn ngọn lửa đang hừng hực, Đổng Học Bân biến sắc mặt.
Cảnh Nguyệt Hoa đang ở bên trong! Cảnh Nguyệt đang ở bên trong! Đổng Học Bân trong lòng tê tái.
Lúc này, Cảnh Tân Khoa cùng hai người của văn phòng đường phố đạp xe phi tới, “Chị tôi sao rồi? Chị tôi đâu?” Rõ ràng Cảnh Tân Khoa cũng đã nghe tin, vội vàng chạy tới.
Mã Lệ nhìn về phía Cảnh Tân Khoa, chỉ chỉ vào trong ngọn lửa, nước mắt chảy ra.
Phòng làm việc cơ hồ bị cháy rụi, cả năm tầng lầu đều bị biến dạng.
“Chị” Cảnh Tân Khoa vừa nhìn chân đã run lẩy bẩy, người ở bên cạnh vội vàng đỡ lấy hắn.
Mọi người trong lòng đều không dễ chịu, khi động đất phát sinh Cảnh Nguyệt Hoa bất chấp tính mạng bản thân lao vào cứu người, điểm này hơn hẳn nhiều người, dù là Vương An Thạch hay bất kỳ ai đều không muốn Cảnh Nguyệt Hoa xảy ra chuyện.
Nhưng bây giờ, đội cứu hỏa tới không kịp, mọi người lại không dụng cụ dập lửa.
Ngay vào lúc mọi người đều cho rằng không còn cách gì cứu chữa, Đổng Học Bân lại lạnh lùng xông vào tòa nhà.
Trầm Phi kinh hãi thất sắc, “Anh Đổng!”
“Đổng Học Bân!” Bí thư Ủy ban kỷ luật Ngô Lượng hét.
“Đổng Chủ nhiệm!” Ai cũng biết Cảnh Nguyệt Hoa và những người khác e rằng không thể cứu nổi.
Đổng Học Bân làm như không nghe thấy, xông thẳng về trước, nhìn ngọn lửa hung ác bên cửa sổ, dưới ánh mắt sửng sờ của mọi người, hắn phi vào ngọn lửa, lửa bén vào áo hắn tới quá nửa.
Lửa như ngưng đọng, rồi lại bùng cháy trong không trung.
Đổng Học Bân nghĩ tới sự an nguy của Cảnh Nguyệt Hoa, không biết cô giờ sống hay chết, mặt hắn ngày càng hốt hoảng, chạy nhanh về phía cầu thang.
Nhưng cái làm cho hắn phẫn nộ là cầu thang đã khong còn!
Tầng một sụp đổ rất nhiều, cầu thang đã sớm bị đổ, căn bản không thể đi lên trên.
Đổng Học Bân tìm hồi lâu vẫn chẳng thể tìm được chỗ lên trên, hắn chỉ còn biết đứng ở một nơi lửa cháy nhỏ mà gào lớn, “Cảnh Khu trưởng, Cảnh Khu trưởng!”
Không có tiếng người trả lời.
Trả lời Đổng Học Bân chỉ có biển lửa và khói cháy nghi ngút.
Đổng Học Bân không có cách nào để tiếp tục, ngực hít đầy khói đã có chút khó chịu, hắn đành phải quay trở lại, từ cửa sổ nhảy xuống!
“Tiểu Đổng đã ra!”
“Mau trở lại!”
“Đừng đi! Nguy hiểm!”
Bên ngoài có người hô lớn.
Nhưng Đổng Học Bân không có rời đi, hắn đừng ngoài đại viện nhìn ngọn lửa cuồn cuộn thiêu cháy tòa nhà, ánh mắt đỏ hoe, con tim tan nát.
Nguyệt Hoa!
Nguyệt Hoa!
Bỗng dưng, trong đám người bên ngoài lại vọng tới.
“Mau nhìn lên trên!”
“Trên nóc nhà có người, trên nóc nhà có người”.
“Là Nguyệt Hoa Khu trưởng!”
“Còn có các đồng chí khác, là bọn họ rồi”.
“Bọn họ còn sống!”
Đổng Học Bân nghe vậy, lập tức chạy ra ngước đầu nhìn lên, trong màn khói đen chỉ thấy Cảnh Nguyệt Hoa đang dìu đỡ một người bị thương, đứng ở trên nóc nhìn bọn họ, bên cạnh còn có năm sáu người vừa từ cõi chết trở về, bọn họ đứn trơ trọi trên nóc, có vài nữ nhân viên như đang gào khóc với bên dưới.
“Mau cứu chúng tôi!”
“Lửa cháy tới đây rồi!”
“Người đâu!”
Cảnh Nguyệt Hoa không nói gì, nhìn xuống phí dưới, rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Bên ngoài Vương An Thạch cùng bọn Mã Lệ lo lắng không yên, còn có người sống, đây quả là tin tốt, nhưng cứu người sao, phải làm sao đây?
Không khí đột nhiên nặng nề.
Vương Ngọc Linh sốt ruột hoảng hốt nói: “Chủ nhiệm, hiện tại làm sao bây giờ?”
Đổng Học Bân còn lo lắng hơn cô, nhưng giờ phút này hắn không thể mất bình tĩnh, mặt lạnh tanh nói: “Văn phòng chúng ta lo việc trước mắt đã, bây giờ chắc đây chắc là nơi bị thiệt hại nhẹ nhất, Ngọc Linh, trừ những người bắt buộc phải lưu lại, bây giờ cô đi tập hợp một nhóm, đi vào trong khu, đi tới những phố khác triển khai cứu thương, còn nữa lập tức thông báo cho Cảnh thư ký và Chu chủ nhiệm cùng làm, phạm vi cứu thương kéo dài tới toàn khu Nam Sơn”.
“Vậy ngài…”
“Ta đi vào khu! Bên này giao cho các cô!”
“Nhưng chủ nhiệm, chúng tôi…”
Đổng Học Bân không nói thêm lời nào, dựng xe lên và đạp về phía khu nhà Khu ủy, tốc độ rất nhanh, dường như là hắn dốc toàn lực, trước đây lúc dùng FOWARD đọc bài báo tương lai, trên đó chỉ nói tình hình bị hại của phố Quang Minh, cho nên Đổng Học Bân mới căn cứ vào đó mà bố trí cẩn thận vậy, nhưng tình hình trong khu và những nơi khác, Đổng Học Bân căn bản không rõ, hắn vốn còn nghĩ rằng tòa nhà Khu ủy có thể chịu đựng được động đất cấp cao, cho nên Cảnh Nguyệt Hoa ở trong đó sẽ không có gì nguy hiểm, ai nghĩ thế sự khó lường, lại có chuyện hỏa hoạn, nếu sớm biết có chuyện này thì Đổng Học Bân dù có chết cũng đã đưa Cảnh Nguyệt Hoa ra khỏi tòa nhà đó. Nhưng bây giờ đã muộn rồi, nói gì cũng không có tác dụng.
Nguyệt Hoa!
Cô nhất định không được xảy ra chuyện gì.
Chờ tôi, tôi lập tức tới đây.
Bên cạnh không có cấp dưới, tinh thần nặng nề của Đổng Học Bân cũng dần dần dãn ra, trong thoáng chốc hắn đã đạp tới đường Quang Minh, đường không dễ đi, đừng nói ô tô, đi bộ cũng vô vàn khó khăn, có lúc Đổng Học Bân phải vượt qua những chỗ gồ ghề thậm chí có lúc phải vác xe vượt qua những cây gỗ chắn ngang đường.
Bốn phía đều đổ nát, không thấy bến bờ.
Đây vẫn là lần đầu tiên Đổng Học Bân sau động đất tự mình đi khỏi phố Quang Minh xem xét tình hình những nơi khác, thấy cảnh tượng này con tim Đổng Học Bân cũng thấp thỏm.
Thảm!
Rất thảm!
Ven đường tất cả đều là thi thể, nhà cửa sụp đổ, máu tươi nồng nặc
Những nhà mất đi người thân đang ngồi gào khóc bên đường, có những người nhìn lên trời đờ đẫn.
Đổng Học Bân vừa đạp xe vừa hô, “Đi tới nơi sơ tán của phố mọi người, tới nơi trống, đừng ở đây quá lâu, dư chấn tới bất kỳ lúc nào”. Một cảnh tang thương làm Đổng Bân càng hạ quyết tâm, tạm thời phố bọn họ vẫn chưa phát hiện có người chết, thật là vạn phúc trong bất hạnh, nhưng so với nơi khác không lạc quan vậy, cảnh ngộ nạn nhìn thấy ở khắp nơi, phố bọn họ cũng nên gánh một phần sức lực, mở rộng cứu viện đến những con phố khác, đây là nghĩa vụ và trách nhiệm của công dân.
Càng đi về phía trước, người chết càng nhiều.
Có chút xác nằm trên đường, có những xác bị các biển quảng cáo đè chết, máu từ trong xe tí tách chảy ra.
Đổng Học Bân nhìn mà trong lòng xót xa, nghĩ đến Cảnh Nguyệt Hoa sinh tử không biết thế nào, lồng ngực càng nhói đau, bước chân ngày một mau hơn.
Tòa nhà Khu ủy.
Một đám lửa đang bốc lên trời, tòa bộ tòa nhà chìm trong biển lửa kèm theo những tiếng la hét inh ỏi.
“Mau cứu hoả! Mau cứu hoả!”
“Không cứu được, cháy quá lớn!”
“Đội cứu hỏa đâu? Xe cứu hỏa đâu?”
“Còn cách năm cây số, không tiến vào được, đường bị tắc rồi!”
Từ phía xa đã có thể nhìn thấy, tòa nhà làm việc của khu ủy đã bị sụp một ít trong động đất, các cửa kính của tòa nhà vỡ vụn, bây giờ ngọn lửa đã cháy tới tầng ba, ngọn lửa ngày một lớn, ngọn lửa lớn vẫn đang bốc nhanh lên phía trên.
Ngoài đại viện.
Khu ủy bí thư Vương An Thạch cùng thường vụ Phó Khu trưởng Trầm Phi và các lãnh đạo đều ở đây, chung quanh còn mười mấy huyện ủy viên.
Lúc này vẻ mặt Trầm Phi sạm đen, rõ ràng cũng vừa chạy ra từ ngọn lửa, “Cảnh Nguyệt Hoa Khu trưởng vẫn còn ở trong, mau nghĩ cách gì đi”.
Vương An Thạch tức giận nói:“Vừa nãy sao không đưa Cảnh Khu trưởng ra”.
Mã Lệ tóc tai đều bị cháy xém đáp, “Khi tôi ra không thấy Cảnh Khu trưởng, tìm lại thì không còn kịp”.
“Bên trong còn có bao nhiêu người?” Vương An Thạch nén giận hỏi.
“Có lẽ khoảng mười mấy người, tính thêm người cứu viện của chúng ta thì có hai mươi mấy người!”
“Đi liên lạc nhanh lên, bảo đội cứu hỏa lập tức tới đây cho tôi” Vương An Thạch quát to.
Tất cả mọi người đều nhìn tòa nhà, ánh mắt lo lắng không thôi.
Vào lúc động đất, đại bộ phận cán bộ và nhân viên đã chạy ra ngoài, kết cấu chống động đất của tòa nhà khá tốt, nhưng sau khi nhiều người đã chạy ra ngoài mới phát hiện toàn nhà Khu ủy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phía mặt tòa nhà bị đổ, rất nhiều người còn bị kẹt bên trong.
Vương An Thạch và Cảnh Nguyệt Hoa lúc này hạ lệnh cứu người, phái một nhóm cứu thương nhỏ, Cảnh Nguyệt Hoa bất chấp mọi người ngăn cản, cũng cùng với Trầm Phi và Mã Lệ tham gia cứu nạn, từng người từng người bị mắc kẹt và bị thương được đưa ra ngoài, nhưng lúc này lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn, ngọn lửa bùng phát dữ dội, kéo dài tới toàn tầng, khi nhóm Trầm Phi, Mã Lệ thấy tình thế đó, liền đem người chạy ra người nhưng tìm đi tìm lại đều không thấy bóng dáng Cảnh Nguyệt Hoa, có thể cô đã lên tầng trên, xem ra đã muộn một bước không cách gì có thể ra ngoài, bọn Trầm Phi đành phải chạy ra trước, đợi tới khi bọn họ lại nghĩ tới cứu Cảnh Nguyệt Hoa thì ngọn lửa đã cháy rất to, đến phòng làm việc bọn họ cũng không thể vào.
Lửa càng cháy càng lớn.
Hiện tại xông vào cứu người chỉ có con đường chết.
Ai cũng không có cách, chỉ biết giương mắt nhìn ngọn lửa tiếp tục lan tràn.
Lúc này, Đổng Học Bân chạy lại đây, còn cách mấy chục thước hắn đã thấy mấy người nằm dưới đất, rõ ràng đã chết được một thời gian, tất cả đều là những người của Khu ủy mà Đổng Học Bân từng gặp qua, mặt khác mười mấy người bị thương vẫn còn sống đang nằm trên đất cách tòa nhà không xa đang được vài nhân viên chăm sóc, những người này có người gãy chân, có người gãy tay, có người bị cháy bỏng, đều là bị trọng thương.
Đổng Học Bân lo lắng, vứt xe sang một bên vội vàng bước tới, “Người đâu, người bị kẹt ở đâu? Còn những ai trong đó?”
Mọi người vừa thấy là Đổng Học Bân, biểu tình đều có chút phức tạp.
Ai có biết bây giờ không phải lúc nói chuyện khác.
Thư Ký Mã Lệ đã sắp khóc, “Bên trong còn kẹt hai mấy người, bây giờ còn không biết sống chết ra sao, Cảnh Nguyệt Hoa Khu trưởng cũng trong đó”.
“Đội cứu hỏa không tới được!”
“Hiện tai không có cách gì, xong rồi, xong rồi”.
Nhìn ngọn lửa đang hừng hực, Đổng Học Bân biến sắc mặt.
Cảnh Nguyệt Hoa đang ở bên trong! Cảnh Nguyệt đang ở bên trong! Đổng Học Bân trong lòng tê tái.
Lúc này, Cảnh Tân Khoa cùng hai người của văn phòng đường phố đạp xe phi tới, “Chị tôi sao rồi? Chị tôi đâu?” Rõ ràng Cảnh Tân Khoa cũng đã nghe tin, vội vàng chạy tới.
Mã Lệ nhìn về phía Cảnh Tân Khoa, chỉ chỉ vào trong ngọn lửa, nước mắt chảy ra.
Phòng làm việc cơ hồ bị cháy rụi, cả năm tầng lầu đều bị biến dạng.
“Chị” Cảnh Tân Khoa vừa nhìn chân đã run lẩy bẩy, người ở bên cạnh vội vàng đỡ lấy hắn.
Mọi người trong lòng đều không dễ chịu, khi động đất phát sinh Cảnh Nguyệt Hoa bất chấp tính mạng bản thân lao vào cứu người, điểm này hơn hẳn nhiều người, dù là Vương An Thạch hay bất kỳ ai đều không muốn Cảnh Nguyệt Hoa xảy ra chuyện.
Nhưng bây giờ, đội cứu hỏa tới không kịp, mọi người lại không dụng cụ dập lửa.
Ngay vào lúc mọi người đều cho rằng không còn cách gì cứu chữa, Đổng Học Bân lại lạnh lùng xông vào tòa nhà.
Trầm Phi kinh hãi thất sắc, “Anh Đổng!”
“Đổng Học Bân!” Bí thư Ủy ban kỷ luật Ngô Lượng hét.
“Đổng Chủ nhiệm!” Ai cũng biết Cảnh Nguyệt Hoa và những người khác e rằng không thể cứu nổi.
Đổng Học Bân làm như không nghe thấy, xông thẳng về trước, nhìn ngọn lửa hung ác bên cửa sổ, dưới ánh mắt sửng sờ của mọi người, hắn phi vào ngọn lửa, lửa bén vào áo hắn tới quá nửa.
Lửa như ngưng đọng, rồi lại bùng cháy trong không trung.
Đổng Học Bân nghĩ tới sự an nguy của Cảnh Nguyệt Hoa, không biết cô giờ sống hay chết, mặt hắn ngày càng hốt hoảng, chạy nhanh về phía cầu thang.
Nhưng cái làm cho hắn phẫn nộ là cầu thang đã khong còn!
Tầng một sụp đổ rất nhiều, cầu thang đã sớm bị đổ, căn bản không thể đi lên trên.
Đổng Học Bân tìm hồi lâu vẫn chẳng thể tìm được chỗ lên trên, hắn chỉ còn biết đứng ở một nơi lửa cháy nhỏ mà gào lớn, “Cảnh Khu trưởng, Cảnh Khu trưởng!”
Không có tiếng người trả lời.
Trả lời Đổng Học Bân chỉ có biển lửa và khói cháy nghi ngút.
Đổng Học Bân không có cách nào để tiếp tục, ngực hít đầy khói đã có chút khó chịu, hắn đành phải quay trở lại, từ cửa sổ nhảy xuống!
“Tiểu Đổng đã ra!”
“Mau trở lại!”
“Đừng đi! Nguy hiểm!”
Bên ngoài có người hô lớn.
Nhưng Đổng Học Bân không có rời đi, hắn đừng ngoài đại viện nhìn ngọn lửa cuồn cuộn thiêu cháy tòa nhà, ánh mắt đỏ hoe, con tim tan nát.
Nguyệt Hoa!
Nguyệt Hoa!
Bỗng dưng, trong đám người bên ngoài lại vọng tới.
“Mau nhìn lên trên!”
“Trên nóc nhà có người, trên nóc nhà có người”.
“Là Nguyệt Hoa Khu trưởng!”
“Còn có các đồng chí khác, là bọn họ rồi”.
“Bọn họ còn sống!”
Đổng Học Bân nghe vậy, lập tức chạy ra ngước đầu nhìn lên, trong màn khói đen chỉ thấy Cảnh Nguyệt Hoa đang dìu đỡ một người bị thương, đứng ở trên nóc nhìn bọn họ, bên cạnh còn có năm sáu người vừa từ cõi chết trở về, bọn họ đứn trơ trọi trên nóc, có vài nữ nhân viên như đang gào khóc với bên dưới.
“Mau cứu chúng tôi!”
“Lửa cháy tới đây rồi!”
“Người đâu!”
Cảnh Nguyệt Hoa không nói gì, nhìn xuống phí dưới, rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Bên ngoài Vương An Thạch cùng bọn Mã Lệ lo lắng không yên, còn có người sống, đây quả là tin tốt, nhưng cứu người sao, phải làm sao đây?
/2031
|