Buổi sáng.
Bên ngoài nổi lên chút gió, không nhỏ.
Đổng Học Bân đưa tay ghi chép lại rõ ràng mình cần làm chuyện gì, trong lòng có cân nhắc, chuẩn bị quay về văn phòng đường phố đem chuyện tình tra một lần.
Đột nhiên, một cú điện thoại gọi đến đây.
Âm thanh rất gấp Đổng chủ nhiệm, tôi là tiểu Trần của đảng chính!
Đổng Học Bân nói: Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?
Vừa nhận được tin tức, một biển quảng cáo ngoài xã khu Liễu Hạng rơi xuống!
Biển quảng cáo? Đổng Học Bân mặt sắc biến đổi Có rơi trúng người không? Hiện trường thế nào?
Tôi cũng mới nhận tin tức, trước tiên thông báo ngài, tình huống cụ thể còn không biết!
Tôi đã biết, cậu lập tức thông báo Chu chủ nhiệm, cho cô ấy đi qua, tôi lập tức đến!
Buông điện thoại, Đổng Học Bân mặt sắc hơi trầm xuống, vừa muốn chỉnh đốn biển quảng cáo vi phạm, chuyện tình tìm tới cửa, cái này quả nhiên là vấn đề không ít. Hắn không nói hai lời, cầm bóp đi xuống lầu, lái chiếc Santana của văn phòng đường phố thẳng đến hiện trường. Trên đường, lại có người thông báo xã khu Liễu Hạng bên kia xảy ra chuyện, lần này chiếm được tin tức nhiều hơn, đã có người tới hiện trường, nói cho Đổng Học Bân hình như có người bị thương.
Hơn mười phút sau.
Trên một con đường ngoài xã khu Liễu Hạng.
Đổng Học Bân lái xe chạy tới, thấy một người biển quảng cáo tại ven đường, phần cố định đã bị rời ra, chỉ còn đinh ốc bên kia và phần trang bị cố định biển quảng cáo phía sau, tùy thời đều có rơi xuống.
Chu Diễm Như đã chạy tới hiện trường, thấy Đổng Học Bân tới lập tức đi đón Chủ nhiệm!
Tình huống gì? Đổng Học Bân vừa nhìn bên kia, hình như có người khắc khẩu, xung quanh vây quanh không ít người.
Chu Diễm Như vội nói : Biển quảng cáo bị gió thổi rớt một trang bị cố định, lúc rơi xuống trúng phải một người.
Người ta không có việc gì chứ?
Cũng may chỉ là vết thương nhẹ.
Người đâu?
Ở bên trong.
Đổng Học Bân thở phào, đi vào, nhìn thoáng qua biển quảng cáo, cái biển quảng cáo này cũng là của nhà máy rượu. Đổng Học Bân mới biết, thì ra không chỉ là địa chấn, biển quảng cáo hiện tại cũng đã nguy hại đến an toàn của cư dân phố Quang Minh!
Đổng Học Bân đi vào trong đám người.
Chỉ thấy một người phụ nữ trung niên đang khắc khẩu cùng một người trung niên mặc tây trang.
Phụ nữ tựa như bị thương, quần áo chỗ cánh tay bị rách, bà ấy vẻ mặt phẫn nộ nói: Ông đây là mưu sát! Nếu không phải tôi tránh nhanh! Thì đã bị đè chết!
Người trung niên mặt không biểu tình nói: Lần này chỉ là ngoài ý muốn.
Cái gì ngoài ý muốn? Một trận gió là có thể đem biển quảng cáo rớt xuống? Các người phải bồi thường tổn thất tinh thần và tiền thuốc men của tôi! Bằng không chuyện này không để yên!
Người trung niên nói: Tôi là Tống Thanh Minh, là ông chủ của nhà máy rượu, lần này ngoài ý muốn chúng tôi rất xin lỗi nhưng tôi có thể nói rõ cho chị biết, trách nhiệm không ở chúng tôi, cái này là công ty quảng cáo không đem biển quảng cáo cố định tốt.
Người phụ nữ nói: Người của công ty quảng cáo đâu?
Công ty bọn họ đã đóng cửa, chúng tôi cũng không tìm được. Tống Thanh Minh thản nhiên nói.
Người phụ nữ giận dữ Quảng cáo là của các người! Sao không liên quan đến các người ?
Tống Thanh Minh lắc đầu Tôi đã nói rồi, biển quảng cáo là do bên công ty quảng cáo làm, không phải nhà máy chúng ta phụ trách, chuyện này không có quan hệ với chúng tôi, bất quá tôi xin chị trước bình tĩnh một chút, phát sinh loại chuyện này chúng tôi cũng không muốn thấy, nếu như chỉ là tiền thuốc men nói, chúng tôi có thể thay công ty quảng cáo ứng ra trước, nhưng các phí dụng khác, chúng tôi bất lực, chúng tôi cũng không phải cơ cấu từ thiện. Vừa nói ra cũng là trốn tránh trách nhiệm.
Người phụ nữ vẫn không buông tha, cảnh vừa rồi làm bà ấy sợ đến nổi thiếu chút nữa chết, ai có thể bình tĩnh?
Nhưng Tống Thanh Minh vẫn là mặt ôn hoà, cuối cùng cũng bị phụ nữ chọc giận, lạnh lùng nói: Tôi nghĩ chúng tôi đã hết lòng hết, chị bị thương lại không nặng, thay công ty quảng cáo ứng ra tiền thuốc men đã là chúng tôi nhượng bộ, chị không đáp ứng? Cũng được, vậy tiền thuốc men chị tự trả tiền, tôi nói chuyện này không có liên quan đến nhà máy chúng tôi, nguyện ý ra tòa, chị cứ đi!
Người phụ nữ tức giận đến nói không ra lời.
Tống Thanh Minh quay sang một người trợ thủ bên cạnh nói: Đi.”
Ông đứng lại đó cho tôi! Người phụ nữ quát to.
Tống Thanh Minh cười lạnh một tiếng, căn bản không nghe, tùy tiện đi đến chiếc Mercedes Ben bên đường.
Đổng Học Bân nhìn nhìn, chậm rãi đi qua, đứng trước chiếc Ben màu đen, nhìn ông ta Ông chủ Tống sao? Đi chổ nào vậy?
Tống Thanh Minh ánh mắt lạnh lẽo Tôi đi chỗ nào còn cần báo cáo với cậu? Tránh ra!
Đổng Học Bân nở nụ cười Ông nói đúng, thật đúng là cần báo cáo với tôi.
Chu Diễm Như hợp thời nói: Đây là Đổng Học Bân Đổng chủ nhiệm văn phòng đường phố Quang Minh chúng ta.
Đổng chủ nhiệm? Tống Thanh Minh sửng sốt, sắc mặt biến hóa rất nhanh, cười ha ha vươn tay Thì ra là Đổng chủ nhiệm, cửu ngưỡng đại danh.
Đổng Học Bân đưa tay ra nắm Đừng khách khí, ngày hôm nay xảy ra chuyện gì?
Tống Thanh Minh bình tĩnh nói: Là vấn đề của công ty quảng cáo, khi lắp đặt cái biển quảng cáo này, công ty bọn họ đã đóng cửa, kết quả trình tự làm việc có thể có chút vấn đề, Đổng chủ nhiệm, ngài yên tâm đi, tôi đã gọi điện thoại cho công ty khác, một hồi sẽ có người đến đem biển quảng cáo cố định, sau này khẳng định sẽ không đã xảy ra chuyện, nhìn kia, còn làm lãnh đạo văn phòng đường phố kinh động, thật sự rất ngại
Đổng Học Bân mỉm cười Còn giả bộ à? Ông chủ Tống, ông thật sự không đem chuyệ này coi ra gì.
Có vấn đề gì sao? Tống Thanh Minh cười nói.
Vấn đề rất nhiều. Đổng Học Bân nhìn con mắt của ông ta nói: Tôi nghĩ ông hiện tại cần phải làm là bồi thường tiền thuốc men trước cho chị gái bị thương kia, dẫn người ta đi xem bệnh, sau đó, chuyện biển quảng cáo sẽ không cần ông quản, chúng tôi sẽ tìm người dỡ bỏ, bằng không chính ông dỡ xuống cũng được.
Tống Thanh Minh vừa nghe lời này, mặt sắc có chút nhục nhã Dỡ bỏ? Có cần sao?
Chuyện gì quan trọng hơn so với an toàn của cư dân? Xảy ra sự cố một lần, chắc chắn sẽ phát sinh lần thứ hai lần thứ ba!
Lần này chỉ là một ngoài ý muốn, sau này sẽ không có nữa.
Cái này ông không cam đoan được.
Văn phòng đường phố có thể quản chuyện rất nhiều, dưới là tranh cãi dân sự, tiền lương khất nợ, trên là phá bỏ và dời đi cùng xin dỡ bỏ biển quảng cáo, văn phòng đường phố đều có quyền lợi quản lý phương diện này, chuyện suýt nữa tạo thành nguy hại cho an toàn sinh mệnh của dân chúng, văn phòng đường phố sẽ càng coi trọng, đừng nói Đổng Học Bân đã biết được sau khi địa chấn phát sinh thì biển quảng cáo của nhà máy Tống Thanh Minh sẽ gây ra án mạng, còn là bốn mươi ba mạng người!
Cái biển quảng cáo này phải dỡ bỏ. Chu Diễm Như cau mày ở bên cạnh nói: Đã ầm ĩ ra chuyện lớn như vậy, chúng tôi không có khả năng cho cái tai hoạ ngầm ở tại chỗ này.
Tống Thanh Minh ánh mắt lạnh lẽo, ông ở khu Nam Sơn cũng kinh doanh vài chục năm, quan hệ các phương diện đều tới, đối với chuyện tình của Đổng Học Bân cũng vô cùng lý giải, vài ngày gần đây thường nghe người khác nói tới ôn thần đại danh đỉnh đỉnh, nhưng liên quan đến vấn đề lợi ích bản thân, mặt mũi của ai Tống Thanh Minh cũng sẽ không cho, nhà máy của ông đã đối mặt vấn đề kinh doanh trắc trở, đang hấp hối, hiện tại ông coi trọng nhất cũng là quảng cáo và tuyên truyền, cái biển quảng cáo này nếu như dỡ bỏ, trong khoảng thời gian ngắn khẳng định không cách nào khôi phục, vậy đối với nhà máy mà nói, mỗi một ngày đều là một tổn thất.
Cái này sợ rằng không được. Tống Thanh Minh kiên quyết lắc đầu Xin phép cho cái biển quảng cáo này, chúng tôi ra tiền, cũng có hợp đồng.
Đổng Học Bân nói: Ông chủ Tống, có thể ông đã hiểu sai rồi, tôi của không phải một cái biển quảng cáo này, phàm là quảng cáo của quý công ty tại phố Quang Minh, đều phải dỡ bỏ, công ty quảng cáo xảy ra vấn đề? Vậy đương nhiên cần kiểm tra toàn bộ một lần, tôi phải có trách nhiệm với dân chúng của tôi, cái này không phải việc nhỏ!
Chu Diễm Như ngẩn người, đều phá hết?
Tống Thanh Minh cũng thay đổi mặt sắc Các người không có cái quyền lợi này!
Sợ là chúng tôi thật sự có. Đổng Học Bân nghiêng đầu nói với Chu Diễm Như: Lập tức trở về tra tài liệu xin quảng cáo của nhà máy rượu bọn họ, nhìn xem có hợp pháp không.
. . . Rõ ràng. Chu Diễm Như xoay người đi.
Tống Thanh Minh trên mặt càng đen hơn một ít Đổng chủ nhiệm! Cái này cần sao?
Thật sự là cần! Đổng Học Bân một chút mặt sắc cũng không cho, hắn tin tưởng, quảng cáo của nhàmáy rượu tuyệt đối không có qua phê duyệt chính quy!
Tống Thanh Minh nở nụ cười Cho mặt mũi được không?
Đổng Học Bân buông tay Tôi cũng muốn cho ông mặt mũi, nhưng ai có thể cho tôi mặt mũi hả?
Đổng Học Bân cơn tức không nhỏ, biển quảng cáo của các người đã đè bị thương người, thiếu chút gây tai nạn chết người, hiện tại văn phòng đường phố đều đến đây xử lý vấn đề, ông lại có thể muốn một lần nữa đem biển quảng cáo gắn lên? Lỡ như sau này xảy ra chuyện, cái này còn không phải là trách nhiệm của Đổng Học Bân tôi? Ông đây là không để cho tôi mặt mũi! Đổng Học Bân nghĩ tới một tháng sau mình từ chức, tuyệt đối không thoát được quan hệ với biển quảng cáo của Tống Thanh Minh!
Bỗng nhiên, một người nhân viên từ trong nhà máy rượu đi ra nói Tống tổng, điện thoại của Đường chủ nhiệm ngân hàng công thương, chuyện cho vay.
Tống Thanh Minh nhìn Đổng Học Bân, tiếp nhận điện thoại di động đi xa một ít, vô cùng khách khí nói: Đường chủ nhiệm, xin chào, tôi Tống Thanh Minh. . .
Sau vài phút, xử lý xong Tống Thanh Minh cúp điện thoại, nói với nhân viên bên cạnh: Liên hệ Vu tổng, cho hắn tìm người mau chóng đem biển quảng cáo gắn lên!
Nhân viên công tác đáp lời.
Đổng Học Bân vừa nói xong muốn dỡ bỏ cái biển quảng cáo này, Tống Thanh Minh ở trước mặt của Đổng Học Bân một lần nữa gắn lên, lời này rõ ràng có chút khiêu khích, dứt lời, Tống Minh Thanh nhìn Đổng Học Bân Đổng chủ nhiệm, tôi rất bận, còn có chút việc, sẽ không nói chuyện với ngài.
Đổng Học Bân chớp mắt Ông chủ Tống, ông là người làm ăn, hẳn là biết hậu quả đối nghịch cùng chính phủ.
Tống Thanh Minh mỉm cười nói: Trừ phi khu phố lấy được văn kiện cưỡng phá, bằng không những cái biển quảng cáo này là tài sản cố định của chúng tôi, không phải ai nói phá là có thể phá, văn phòng đường phố cũng không có cái quyền lợi này!
Đổng Học Bân nhẹ nhàng gật đầu, được đấy, phân cao thấp với tôi phải không! ?
Đã nhiều ngày không thu thập người! Tay của anh em thật đúng là ngứa ! ! .
Bên ngoài nổi lên chút gió, không nhỏ.
Đổng Học Bân đưa tay ghi chép lại rõ ràng mình cần làm chuyện gì, trong lòng có cân nhắc, chuẩn bị quay về văn phòng đường phố đem chuyện tình tra một lần.
Đột nhiên, một cú điện thoại gọi đến đây.
Âm thanh rất gấp Đổng chủ nhiệm, tôi là tiểu Trần của đảng chính!
Đổng Học Bân nói: Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?
Vừa nhận được tin tức, một biển quảng cáo ngoài xã khu Liễu Hạng rơi xuống!
Biển quảng cáo? Đổng Học Bân mặt sắc biến đổi Có rơi trúng người không? Hiện trường thế nào?
Tôi cũng mới nhận tin tức, trước tiên thông báo ngài, tình huống cụ thể còn không biết!
Tôi đã biết, cậu lập tức thông báo Chu chủ nhiệm, cho cô ấy đi qua, tôi lập tức đến!
Buông điện thoại, Đổng Học Bân mặt sắc hơi trầm xuống, vừa muốn chỉnh đốn biển quảng cáo vi phạm, chuyện tình tìm tới cửa, cái này quả nhiên là vấn đề không ít. Hắn không nói hai lời, cầm bóp đi xuống lầu, lái chiếc Santana của văn phòng đường phố thẳng đến hiện trường. Trên đường, lại có người thông báo xã khu Liễu Hạng bên kia xảy ra chuyện, lần này chiếm được tin tức nhiều hơn, đã có người tới hiện trường, nói cho Đổng Học Bân hình như có người bị thương.
Hơn mười phút sau.
Trên một con đường ngoài xã khu Liễu Hạng.
Đổng Học Bân lái xe chạy tới, thấy một người biển quảng cáo tại ven đường, phần cố định đã bị rời ra, chỉ còn đinh ốc bên kia và phần trang bị cố định biển quảng cáo phía sau, tùy thời đều có rơi xuống.
Chu Diễm Như đã chạy tới hiện trường, thấy Đổng Học Bân tới lập tức đi đón Chủ nhiệm!
Tình huống gì? Đổng Học Bân vừa nhìn bên kia, hình như có người khắc khẩu, xung quanh vây quanh không ít người.
Chu Diễm Như vội nói : Biển quảng cáo bị gió thổi rớt một trang bị cố định, lúc rơi xuống trúng phải một người.
Người ta không có việc gì chứ?
Cũng may chỉ là vết thương nhẹ.
Người đâu?
Ở bên trong.
Đổng Học Bân thở phào, đi vào, nhìn thoáng qua biển quảng cáo, cái biển quảng cáo này cũng là của nhà máy rượu. Đổng Học Bân mới biết, thì ra không chỉ là địa chấn, biển quảng cáo hiện tại cũng đã nguy hại đến an toàn của cư dân phố Quang Minh!
Đổng Học Bân đi vào trong đám người.
Chỉ thấy một người phụ nữ trung niên đang khắc khẩu cùng một người trung niên mặc tây trang.
Phụ nữ tựa như bị thương, quần áo chỗ cánh tay bị rách, bà ấy vẻ mặt phẫn nộ nói: Ông đây là mưu sát! Nếu không phải tôi tránh nhanh! Thì đã bị đè chết!
Người trung niên mặt không biểu tình nói: Lần này chỉ là ngoài ý muốn.
Cái gì ngoài ý muốn? Một trận gió là có thể đem biển quảng cáo rớt xuống? Các người phải bồi thường tổn thất tinh thần và tiền thuốc men của tôi! Bằng không chuyện này không để yên!
Người trung niên nói: Tôi là Tống Thanh Minh, là ông chủ của nhà máy rượu, lần này ngoài ý muốn chúng tôi rất xin lỗi nhưng tôi có thể nói rõ cho chị biết, trách nhiệm không ở chúng tôi, cái này là công ty quảng cáo không đem biển quảng cáo cố định tốt.
Người phụ nữ nói: Người của công ty quảng cáo đâu?
Công ty bọn họ đã đóng cửa, chúng tôi cũng không tìm được. Tống Thanh Minh thản nhiên nói.
Người phụ nữ giận dữ Quảng cáo là của các người! Sao không liên quan đến các người ?
Tống Thanh Minh lắc đầu Tôi đã nói rồi, biển quảng cáo là do bên công ty quảng cáo làm, không phải nhà máy chúng ta phụ trách, chuyện này không có quan hệ với chúng tôi, bất quá tôi xin chị trước bình tĩnh một chút, phát sinh loại chuyện này chúng tôi cũng không muốn thấy, nếu như chỉ là tiền thuốc men nói, chúng tôi có thể thay công ty quảng cáo ứng ra trước, nhưng các phí dụng khác, chúng tôi bất lực, chúng tôi cũng không phải cơ cấu từ thiện. Vừa nói ra cũng là trốn tránh trách nhiệm.
Người phụ nữ vẫn không buông tha, cảnh vừa rồi làm bà ấy sợ đến nổi thiếu chút nữa chết, ai có thể bình tĩnh?
Nhưng Tống Thanh Minh vẫn là mặt ôn hoà, cuối cùng cũng bị phụ nữ chọc giận, lạnh lùng nói: Tôi nghĩ chúng tôi đã hết lòng hết, chị bị thương lại không nặng, thay công ty quảng cáo ứng ra tiền thuốc men đã là chúng tôi nhượng bộ, chị không đáp ứng? Cũng được, vậy tiền thuốc men chị tự trả tiền, tôi nói chuyện này không có liên quan đến nhà máy chúng tôi, nguyện ý ra tòa, chị cứ đi!
Người phụ nữ tức giận đến nói không ra lời.
Tống Thanh Minh quay sang một người trợ thủ bên cạnh nói: Đi.”
Ông đứng lại đó cho tôi! Người phụ nữ quát to.
Tống Thanh Minh cười lạnh một tiếng, căn bản không nghe, tùy tiện đi đến chiếc Mercedes Ben bên đường.
Đổng Học Bân nhìn nhìn, chậm rãi đi qua, đứng trước chiếc Ben màu đen, nhìn ông ta Ông chủ Tống sao? Đi chổ nào vậy?
Tống Thanh Minh ánh mắt lạnh lẽo Tôi đi chỗ nào còn cần báo cáo với cậu? Tránh ra!
Đổng Học Bân nở nụ cười Ông nói đúng, thật đúng là cần báo cáo với tôi.
Chu Diễm Như hợp thời nói: Đây là Đổng Học Bân Đổng chủ nhiệm văn phòng đường phố Quang Minh chúng ta.
Đổng chủ nhiệm? Tống Thanh Minh sửng sốt, sắc mặt biến hóa rất nhanh, cười ha ha vươn tay Thì ra là Đổng chủ nhiệm, cửu ngưỡng đại danh.
Đổng Học Bân đưa tay ra nắm Đừng khách khí, ngày hôm nay xảy ra chuyện gì?
Tống Thanh Minh bình tĩnh nói: Là vấn đề của công ty quảng cáo, khi lắp đặt cái biển quảng cáo này, công ty bọn họ đã đóng cửa, kết quả trình tự làm việc có thể có chút vấn đề, Đổng chủ nhiệm, ngài yên tâm đi, tôi đã gọi điện thoại cho công ty khác, một hồi sẽ có người đến đem biển quảng cáo cố định, sau này khẳng định sẽ không đã xảy ra chuyện, nhìn kia, còn làm lãnh đạo văn phòng đường phố kinh động, thật sự rất ngại
Đổng Học Bân mỉm cười Còn giả bộ à? Ông chủ Tống, ông thật sự không đem chuyệ này coi ra gì.
Có vấn đề gì sao? Tống Thanh Minh cười nói.
Vấn đề rất nhiều. Đổng Học Bân nhìn con mắt của ông ta nói: Tôi nghĩ ông hiện tại cần phải làm là bồi thường tiền thuốc men trước cho chị gái bị thương kia, dẫn người ta đi xem bệnh, sau đó, chuyện biển quảng cáo sẽ không cần ông quản, chúng tôi sẽ tìm người dỡ bỏ, bằng không chính ông dỡ xuống cũng được.
Tống Thanh Minh vừa nghe lời này, mặt sắc có chút nhục nhã Dỡ bỏ? Có cần sao?
Chuyện gì quan trọng hơn so với an toàn của cư dân? Xảy ra sự cố một lần, chắc chắn sẽ phát sinh lần thứ hai lần thứ ba!
Lần này chỉ là một ngoài ý muốn, sau này sẽ không có nữa.
Cái này ông không cam đoan được.
Văn phòng đường phố có thể quản chuyện rất nhiều, dưới là tranh cãi dân sự, tiền lương khất nợ, trên là phá bỏ và dời đi cùng xin dỡ bỏ biển quảng cáo, văn phòng đường phố đều có quyền lợi quản lý phương diện này, chuyện suýt nữa tạo thành nguy hại cho an toàn sinh mệnh của dân chúng, văn phòng đường phố sẽ càng coi trọng, đừng nói Đổng Học Bân đã biết được sau khi địa chấn phát sinh thì biển quảng cáo của nhà máy Tống Thanh Minh sẽ gây ra án mạng, còn là bốn mươi ba mạng người!
Cái biển quảng cáo này phải dỡ bỏ. Chu Diễm Như cau mày ở bên cạnh nói: Đã ầm ĩ ra chuyện lớn như vậy, chúng tôi không có khả năng cho cái tai hoạ ngầm ở tại chỗ này.
Tống Thanh Minh ánh mắt lạnh lẽo, ông ở khu Nam Sơn cũng kinh doanh vài chục năm, quan hệ các phương diện đều tới, đối với chuyện tình của Đổng Học Bân cũng vô cùng lý giải, vài ngày gần đây thường nghe người khác nói tới ôn thần đại danh đỉnh đỉnh, nhưng liên quan đến vấn đề lợi ích bản thân, mặt mũi của ai Tống Thanh Minh cũng sẽ không cho, nhà máy của ông đã đối mặt vấn đề kinh doanh trắc trở, đang hấp hối, hiện tại ông coi trọng nhất cũng là quảng cáo và tuyên truyền, cái biển quảng cáo này nếu như dỡ bỏ, trong khoảng thời gian ngắn khẳng định không cách nào khôi phục, vậy đối với nhà máy mà nói, mỗi một ngày đều là một tổn thất.
Cái này sợ rằng không được. Tống Thanh Minh kiên quyết lắc đầu Xin phép cho cái biển quảng cáo này, chúng tôi ra tiền, cũng có hợp đồng.
Đổng Học Bân nói: Ông chủ Tống, có thể ông đã hiểu sai rồi, tôi của không phải một cái biển quảng cáo này, phàm là quảng cáo của quý công ty tại phố Quang Minh, đều phải dỡ bỏ, công ty quảng cáo xảy ra vấn đề? Vậy đương nhiên cần kiểm tra toàn bộ một lần, tôi phải có trách nhiệm với dân chúng của tôi, cái này không phải việc nhỏ!
Chu Diễm Như ngẩn người, đều phá hết?
Tống Thanh Minh cũng thay đổi mặt sắc Các người không có cái quyền lợi này!
Sợ là chúng tôi thật sự có. Đổng Học Bân nghiêng đầu nói với Chu Diễm Như: Lập tức trở về tra tài liệu xin quảng cáo của nhà máy rượu bọn họ, nhìn xem có hợp pháp không.
. . . Rõ ràng. Chu Diễm Như xoay người đi.
Tống Thanh Minh trên mặt càng đen hơn một ít Đổng chủ nhiệm! Cái này cần sao?
Thật sự là cần! Đổng Học Bân một chút mặt sắc cũng không cho, hắn tin tưởng, quảng cáo của nhàmáy rượu tuyệt đối không có qua phê duyệt chính quy!
Tống Thanh Minh nở nụ cười Cho mặt mũi được không?
Đổng Học Bân buông tay Tôi cũng muốn cho ông mặt mũi, nhưng ai có thể cho tôi mặt mũi hả?
Đổng Học Bân cơn tức không nhỏ, biển quảng cáo của các người đã đè bị thương người, thiếu chút gây tai nạn chết người, hiện tại văn phòng đường phố đều đến đây xử lý vấn đề, ông lại có thể muốn một lần nữa đem biển quảng cáo gắn lên? Lỡ như sau này xảy ra chuyện, cái này còn không phải là trách nhiệm của Đổng Học Bân tôi? Ông đây là không để cho tôi mặt mũi! Đổng Học Bân nghĩ tới một tháng sau mình từ chức, tuyệt đối không thoát được quan hệ với biển quảng cáo của Tống Thanh Minh!
Bỗng nhiên, một người nhân viên từ trong nhà máy rượu đi ra nói Tống tổng, điện thoại của Đường chủ nhiệm ngân hàng công thương, chuyện cho vay.
Tống Thanh Minh nhìn Đổng Học Bân, tiếp nhận điện thoại di động đi xa một ít, vô cùng khách khí nói: Đường chủ nhiệm, xin chào, tôi Tống Thanh Minh. . .
Sau vài phút, xử lý xong Tống Thanh Minh cúp điện thoại, nói với nhân viên bên cạnh: Liên hệ Vu tổng, cho hắn tìm người mau chóng đem biển quảng cáo gắn lên!
Nhân viên công tác đáp lời.
Đổng Học Bân vừa nói xong muốn dỡ bỏ cái biển quảng cáo này, Tống Thanh Minh ở trước mặt của Đổng Học Bân một lần nữa gắn lên, lời này rõ ràng có chút khiêu khích, dứt lời, Tống Minh Thanh nhìn Đổng Học Bân Đổng chủ nhiệm, tôi rất bận, còn có chút việc, sẽ không nói chuyện với ngài.
Đổng Học Bân chớp mắt Ông chủ Tống, ông là người làm ăn, hẳn là biết hậu quả đối nghịch cùng chính phủ.
Tống Thanh Minh mỉm cười nói: Trừ phi khu phố lấy được văn kiện cưỡng phá, bằng không những cái biển quảng cáo này là tài sản cố định của chúng tôi, không phải ai nói phá là có thể phá, văn phòng đường phố cũng không có cái quyền lợi này!
Đổng Học Bân nhẹ nhàng gật đầu, được đấy, phân cao thấp với tôi phải không! ?
Đã nhiều ngày không thu thập người! Tay của anh em thật đúng là ngứa ! ! .
/2031
|