Trong nhà.
Tiểu Bân, mau vào.
Đúng đúng, anh rể, dép cho anh này.
Anh rể, em rót ly nước cho anh.
Anh uống đồ uống hay là trà? Nếu không uống chút rượu?
Đổng Học Bân mới vừa vào, vừa mới nói hai câu, Tạ Nhiên và Phương Thủy Linh giống như đã cùng thương lượng đồng loạt đi tới, vừa đem dép cho Đổng Học Bân vừa rót nước cho hắn, khách khí vô cùng, vây quanh Đổng Học Bân ngồi xuống sô pha.
Đổng Học Bân xua tay nói: Không vội sống.
Vậy không được, anh uống miếng nước trước. Tạ Nhiên đưa qua cho hắn.
Đổng Học Bân cũng khát, tiếp nhận tới uống ừng ực, sau đó đem cái ly đặt xuống, Được rồi, hai đứa cũng ngồi đi, cần khách khí như vậy sao.
Phương Thủy Linh nói: Đương nhiên cần, lần này nhờ có anh.
Đổng Học Bân cười nói: Đều nói không quan hệ lớn đến anh, là người nhà em thông tình đạt lý, anh cũng là đi qua nói một chút, người ta sau đó liền đáp ứng, ai đi đều như nhau, chỉ chút chuyện nhỏ, được rồi, đừng bắt chuyện với anh mãi, hai đứa nhanh chóng ngồi xuống đi, ngày mai còn có lúc hai đứa bận. Quay đầu nói với Tạ Quốc Lương và Hạ Diễm Trân: Chú thím, xác định buổi trưa ngày mai ăn một bữa cơm cùng cha mẹ Tiểu Linh, địa điểm còn chưa có quyết định, đến lúc đó sẽ nói cùng Tiểu Linh, chú xem chú với thím nếu như có thời gian. . .
Tạ Quốc Lương ừ một tiếng, Có thời gian.
Hạ Diễm Trân nói: Tiểu Bân, khổ cực con.
Con không khổ cực, đi nhà Tiểu Linh ăn thì khổ cực cái gì chứ. Đổng Học Bân cười cần cù nói: Bọn nhỏ mới khổ cực, lúc này cuối cùng cũng qua được.
Phương Thủy Linh rất xin lỗi nhìn Đổng Học Bân, cắn cắn môi, nói: Chổ nào là đi ăn, mẹ em vừa rồi gọi điện thoại đều nói với em.
Tạ Tĩnh chớp mắt mấy cái, Không phải nói giữ anh rể ăn cơm sao? Còn uống trà trò chuyện phim truyền hình?
Không có. Thật ra người nhà em. . . Phương Thủy Linh cũng không biết nên nói như thế nào.
Hàn Tinh cười nói: Tôi nói cái gì tới, Tiểu Bân tên nhóc này nói, nghe một lỗ tai là được, không thể coi là thật được.
Đổng Học Bân ho khan không ngớt, Mẹ, con có như vậy sao, vậy cái gì, con thừa nhận tình huống con nói và tràng diện ngay lúc đó có một chút không hợp, nhưng cũng đại khái là chuyện này. Chỉ bất quá là con gia công thêm mà thôi.
Tạ Nhiên giật mình nói: Được rồi, rốt cục là sao? Sao nhà em lại đồng ý?
Phương Thủy Linh cảm kích nói: Đều là Đổng ca, là Đổng ca thuyết phục người trong nhà em, thím hai vẫn không có thái độ tốt đối với Đổng Học Bân, sau đó tức giận, nói cái gì trừ phi trên bầu trời rơi bánh nhân thịt xuống mới có thể đồng ý chuyện của hai ta, kết quả Đổng ca thật sự làm cho bầu trời rơi bánh nhân thịt xuống.
Hả? Tạ Nhiên trừng mắt nói: Sao rơi xuống được?
Phương Thủy Linh lắc đầu, Em cũng không biết, mẹ em dù sao cũng là nói như vậy.
Tạ Hạo thoáng cái kích động, Ai da, nói mau nói mau, anh rể làm như thế nào vậy? Thật có thể làm cho bầu trơi rơi bánh nhân thịt xuống à?
Đổng Học Bân xua tay nói: Anh đó là ảo thuật. Ảo thuật hiểu hay không? Hai đứa cũng không phải không biết, trình độ ảo thuật của anh vẫn là có thể, ha ha.
Tạ Hạo vỗ bàn, Ai da. Sớm biết có tràng diện kích thích như thế em cũng cùng đi qua rồi!
Phương Thủy Linh đem chuyện mẹ cô ấy nói chuyển đạt cho mọi người, đem tình huống ngay lúc đó nói lại một lần.
Tạ Tĩnh vừa nghe anh rể dĩ nhiên mặt dày mày dạn ăn chùa uống chùa của Phương gia, thậm chí cuối cùng còn giả say ở lại Phương gia không đi, cũng là bật cười vui vẻ. Cái này cũng quá lưu manh rồi, chổ nào có cầu hôn như thế. Cô ấy thật đúng là lần đầu nghe nói, bất quá tỉ mỉ suy nghĩ một chút, cái này thật đúng là chuyện anh rể bọn họ có khả năng làm ra, nếu như Phương gia không đồng ý Tạ Nhiên và Phương Thủy Linh đính hôn, không chừng anh rể bọn họ thật đúng là có thể ở lại biệt thự Phương gia không đi, loại chuyện vô lại tới cực điểm này, Đổng Học Bân trước đây làm qua không ít, hắn thật sự làm được.
Tạ Hạo cũng cười ha ha liên tục.
Chỉ có mấy người trưởng bối từ bên trong nghe ra rất nhiều thứ.
Hạ Diễm Trân có chút áy náy, Tiểu Bân, cho con chịu ủy khuất.
Đổng Học Bân mỉm cười nói: Con ủy khuất cái gì? Chút lòng thành, thím nói quá lời, chút việc nhỏ ấy là cái gì.
Phương Thủy Linh cũng nói: Đổng ca, xin lỗi, em thay người trong nhà xin lỗi anh, thật sự xin lỗi.
Đổng Học Bân nhếch nhếch khóe miệng, nói: Được rồi Tiểu Linh, thật không sao, chỉ cần em cùng Tiểu Nhiên sau này sống tốt là được.
Phương Thủy Linh con mắt có chút đỏ, Em khẳng định, anh yên tâm!
Tạ Quốc Lương nhìn về phía con trai, Trước không nói chuyện tương lai, chỉ lần cầu hôn này, con phải cảm ơn anh rể con, nghe thấy không?
Tạ Nhiên nói: Ba, con biết.
Hắn đương nhiên biết, hơn nữa người trong nhà cũng đều biết rõ, Đổng Học Bân là ai? Là tính tình gì? Nhảy máy bay, giết qua hải tặc, xông qua quân doanh, đánh qua lãnh đạo, ngay cả Tạ lão gia tử đều đã từng bị hắn chỉ vào mũi ồn ào qua, là một người căn bản là không sợ trời không sợ đất, cũng là một người vô cùng sĩ diện, lần này đi Phương gia, không nghĩ cũng biết người Phương gia khẳng định không có cho Đổng Học Bân thể diện, nhưng Đổng Học Bân vì chuyện của Tiểu Nhiên Tiểu Linh, ngay cả cãi lại cũng không có, từ đầu đến cuối đều rất cười nói vui vẻ. Đổng Học Bân sợ Phương gia? Chuyện không có khả năng, đều là vì Tạ Nhiên và Phương Thủy Linh mới làm như vậy, cái này tất cả mọi người đều biết.
Tạ Nhiên kéo Phương Thủy Linh, Hai ta cho anh rể một cái cúi đầu đi.
Được! Phương Thủy Linh và Tạ Nhiên quay người lại, nhất thời cúi người xuống phía dưới.
Đổng Học Bân nhanh chóng đứng dậy vừa đỡ vai hai người, Để làm gì để làm gì, không thấy ngại hả?
Tạ Nhiên nhìn Đổng Học Bân nói: Anh rể, cái cúi đầu này bọn em phải làm, anh hiện tại là bí thư huyện uỷ, chuyện tình trong huyện khẳng định không thể ít, còn trong trăm công ngàn việc rút ra thời gian trở lại kinh thành giúp em và Tiểu Linh, vì chuyện của bọn em còn khiến cho anh bị ủy khuất, em cái này trong lòng thật sự là. . . Dù sao anh sau này có chổ muốn em hỗ trợ, anh chỉ cần nói một câu.
Đổng Học Bân cười nói: Anh hiện tại phải cho em hỗ trợ, nhanh chóng ngồi xuống cho anh, em thật sự muốn cảm ơn anh, vậy cùng Tiểu Linh sau này tốt với chú và thím một chút, hiếu kính nhiều một chút, chú và thím cũng quan tâm chuyện của hai đứa không ít, đều phải thông cảm lẫn nhau, thương cảm tâm cha mẹ thiên hạ. Hôn sự của hai người khiến cho quan hệ của vợ chồng Tạ Quốc Lương và Tạ Nhiên Phương Thủy Linh cũng cứng ngắc hơn rất nhiều, Đổng Học Bân nói lời này là vì muốn hòa giải.
Tạ Nhiên nói: Nhất định!
Tạ Quốc Kiến cười ha ha, Cái Tiểu Bân này, làm bí thư huyện uỷ thật đúng là không giống, nhìn đi, nói đều có trình độ hơn so với trước đây.
Đổng Học Bân đổ mồ hôi nói: Chú hai, con trước đây nói cũng rất có trình độ mà?
Tất cả mọi người nở nụ cười, bầu không khí trong nhà thoáng cái dễ dàng hơn, hỉ sự lâm môn. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Tiểu Bân, mau vào.
Đúng đúng, anh rể, dép cho anh này.
Anh rể, em rót ly nước cho anh.
Anh uống đồ uống hay là trà? Nếu không uống chút rượu?
Đổng Học Bân mới vừa vào, vừa mới nói hai câu, Tạ Nhiên và Phương Thủy Linh giống như đã cùng thương lượng đồng loạt đi tới, vừa đem dép cho Đổng Học Bân vừa rót nước cho hắn, khách khí vô cùng, vây quanh Đổng Học Bân ngồi xuống sô pha.
Đổng Học Bân xua tay nói: Không vội sống.
Vậy không được, anh uống miếng nước trước. Tạ Nhiên đưa qua cho hắn.
Đổng Học Bân cũng khát, tiếp nhận tới uống ừng ực, sau đó đem cái ly đặt xuống, Được rồi, hai đứa cũng ngồi đi, cần khách khí như vậy sao.
Phương Thủy Linh nói: Đương nhiên cần, lần này nhờ có anh.
Đổng Học Bân cười nói: Đều nói không quan hệ lớn đến anh, là người nhà em thông tình đạt lý, anh cũng là đi qua nói một chút, người ta sau đó liền đáp ứng, ai đi đều như nhau, chỉ chút chuyện nhỏ, được rồi, đừng bắt chuyện với anh mãi, hai đứa nhanh chóng ngồi xuống đi, ngày mai còn có lúc hai đứa bận. Quay đầu nói với Tạ Quốc Lương và Hạ Diễm Trân: Chú thím, xác định buổi trưa ngày mai ăn một bữa cơm cùng cha mẹ Tiểu Linh, địa điểm còn chưa có quyết định, đến lúc đó sẽ nói cùng Tiểu Linh, chú xem chú với thím nếu như có thời gian. . .
Tạ Quốc Lương ừ một tiếng, Có thời gian.
Hạ Diễm Trân nói: Tiểu Bân, khổ cực con.
Con không khổ cực, đi nhà Tiểu Linh ăn thì khổ cực cái gì chứ. Đổng Học Bân cười cần cù nói: Bọn nhỏ mới khổ cực, lúc này cuối cùng cũng qua được.
Phương Thủy Linh rất xin lỗi nhìn Đổng Học Bân, cắn cắn môi, nói: Chổ nào là đi ăn, mẹ em vừa rồi gọi điện thoại đều nói với em.
Tạ Tĩnh chớp mắt mấy cái, Không phải nói giữ anh rể ăn cơm sao? Còn uống trà trò chuyện phim truyền hình?
Không có. Thật ra người nhà em. . . Phương Thủy Linh cũng không biết nên nói như thế nào.
Hàn Tinh cười nói: Tôi nói cái gì tới, Tiểu Bân tên nhóc này nói, nghe một lỗ tai là được, không thể coi là thật được.
Đổng Học Bân ho khan không ngớt, Mẹ, con có như vậy sao, vậy cái gì, con thừa nhận tình huống con nói và tràng diện ngay lúc đó có một chút không hợp, nhưng cũng đại khái là chuyện này. Chỉ bất quá là con gia công thêm mà thôi.
Tạ Nhiên giật mình nói: Được rồi, rốt cục là sao? Sao nhà em lại đồng ý?
Phương Thủy Linh cảm kích nói: Đều là Đổng ca, là Đổng ca thuyết phục người trong nhà em, thím hai vẫn không có thái độ tốt đối với Đổng Học Bân, sau đó tức giận, nói cái gì trừ phi trên bầu trời rơi bánh nhân thịt xuống mới có thể đồng ý chuyện của hai ta, kết quả Đổng ca thật sự làm cho bầu trời rơi bánh nhân thịt xuống.
Hả? Tạ Nhiên trừng mắt nói: Sao rơi xuống được?
Phương Thủy Linh lắc đầu, Em cũng không biết, mẹ em dù sao cũng là nói như vậy.
Tạ Hạo thoáng cái kích động, Ai da, nói mau nói mau, anh rể làm như thế nào vậy? Thật có thể làm cho bầu trơi rơi bánh nhân thịt xuống à?
Đổng Học Bân xua tay nói: Anh đó là ảo thuật. Ảo thuật hiểu hay không? Hai đứa cũng không phải không biết, trình độ ảo thuật của anh vẫn là có thể, ha ha.
Tạ Hạo vỗ bàn, Ai da. Sớm biết có tràng diện kích thích như thế em cũng cùng đi qua rồi!
Phương Thủy Linh đem chuyện mẹ cô ấy nói chuyển đạt cho mọi người, đem tình huống ngay lúc đó nói lại một lần.
Tạ Tĩnh vừa nghe anh rể dĩ nhiên mặt dày mày dạn ăn chùa uống chùa của Phương gia, thậm chí cuối cùng còn giả say ở lại Phương gia không đi, cũng là bật cười vui vẻ. Cái này cũng quá lưu manh rồi, chổ nào có cầu hôn như thế. Cô ấy thật đúng là lần đầu nghe nói, bất quá tỉ mỉ suy nghĩ một chút, cái này thật đúng là chuyện anh rể bọn họ có khả năng làm ra, nếu như Phương gia không đồng ý Tạ Nhiên và Phương Thủy Linh đính hôn, không chừng anh rể bọn họ thật đúng là có thể ở lại biệt thự Phương gia không đi, loại chuyện vô lại tới cực điểm này, Đổng Học Bân trước đây làm qua không ít, hắn thật sự làm được.
Tạ Hạo cũng cười ha ha liên tục.
Chỉ có mấy người trưởng bối từ bên trong nghe ra rất nhiều thứ.
Hạ Diễm Trân có chút áy náy, Tiểu Bân, cho con chịu ủy khuất.
Đổng Học Bân mỉm cười nói: Con ủy khuất cái gì? Chút lòng thành, thím nói quá lời, chút việc nhỏ ấy là cái gì.
Phương Thủy Linh cũng nói: Đổng ca, xin lỗi, em thay người trong nhà xin lỗi anh, thật sự xin lỗi.
Đổng Học Bân nhếch nhếch khóe miệng, nói: Được rồi Tiểu Linh, thật không sao, chỉ cần em cùng Tiểu Nhiên sau này sống tốt là được.
Phương Thủy Linh con mắt có chút đỏ, Em khẳng định, anh yên tâm!
Tạ Quốc Lương nhìn về phía con trai, Trước không nói chuyện tương lai, chỉ lần cầu hôn này, con phải cảm ơn anh rể con, nghe thấy không?
Tạ Nhiên nói: Ba, con biết.
Hắn đương nhiên biết, hơn nữa người trong nhà cũng đều biết rõ, Đổng Học Bân là ai? Là tính tình gì? Nhảy máy bay, giết qua hải tặc, xông qua quân doanh, đánh qua lãnh đạo, ngay cả Tạ lão gia tử đều đã từng bị hắn chỉ vào mũi ồn ào qua, là một người căn bản là không sợ trời không sợ đất, cũng là một người vô cùng sĩ diện, lần này đi Phương gia, không nghĩ cũng biết người Phương gia khẳng định không có cho Đổng Học Bân thể diện, nhưng Đổng Học Bân vì chuyện của Tiểu Nhiên Tiểu Linh, ngay cả cãi lại cũng không có, từ đầu đến cuối đều rất cười nói vui vẻ. Đổng Học Bân sợ Phương gia? Chuyện không có khả năng, đều là vì Tạ Nhiên và Phương Thủy Linh mới làm như vậy, cái này tất cả mọi người đều biết.
Tạ Nhiên kéo Phương Thủy Linh, Hai ta cho anh rể một cái cúi đầu đi.
Được! Phương Thủy Linh và Tạ Nhiên quay người lại, nhất thời cúi người xuống phía dưới.
Đổng Học Bân nhanh chóng đứng dậy vừa đỡ vai hai người, Để làm gì để làm gì, không thấy ngại hả?
Tạ Nhiên nhìn Đổng Học Bân nói: Anh rể, cái cúi đầu này bọn em phải làm, anh hiện tại là bí thư huyện uỷ, chuyện tình trong huyện khẳng định không thể ít, còn trong trăm công ngàn việc rút ra thời gian trở lại kinh thành giúp em và Tiểu Linh, vì chuyện của bọn em còn khiến cho anh bị ủy khuất, em cái này trong lòng thật sự là. . . Dù sao anh sau này có chổ muốn em hỗ trợ, anh chỉ cần nói một câu.
Đổng Học Bân cười nói: Anh hiện tại phải cho em hỗ trợ, nhanh chóng ngồi xuống cho anh, em thật sự muốn cảm ơn anh, vậy cùng Tiểu Linh sau này tốt với chú và thím một chút, hiếu kính nhiều một chút, chú và thím cũng quan tâm chuyện của hai đứa không ít, đều phải thông cảm lẫn nhau, thương cảm tâm cha mẹ thiên hạ. Hôn sự của hai người khiến cho quan hệ của vợ chồng Tạ Quốc Lương và Tạ Nhiên Phương Thủy Linh cũng cứng ngắc hơn rất nhiều, Đổng Học Bân nói lời này là vì muốn hòa giải.
Tạ Nhiên nói: Nhất định!
Tạ Quốc Kiến cười ha ha, Cái Tiểu Bân này, làm bí thư huyện uỷ thật đúng là không giống, nhìn đi, nói đều có trình độ hơn so với trước đây.
Đổng Học Bân đổ mồ hôi nói: Chú hai, con trước đây nói cũng rất có trình độ mà?
Tất cả mọi người nở nụ cười, bầu không khí trong nhà thoáng cái dễ dàng hơn, hỉ sự lâm môn. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|