Buổi chiều.
Một giờ hơn.
Tình hình chiến đấu trong phòng ngủ của Phương Văn Bình rốt cục ngừng lại, ván giường không còn vang lên, trong phòng tràn ngập một mùi vị dâm mỹ.
Kết thúc? Phương Văn Bình thở dốc liên tiếp.
Đổng Học Bân ừ một tiếng, đầu cũng đầy mồ hôi, Được rồi.
Phương Văn Bình thở ra một hơi, nhưng vẫn đang ngồi ở trên thân trần của Đổng Học Bân không nhúc nhích, hiển nhiên là mệt quá, lưng và chân có chút không nghe sai bảo, Buông tay!
Khụ khụ, ừm. Đổng Học Bân mới nhớ tới, buông tóc cô ấy ra.
Phương Văn Bình quỳ gối trên người hắn ngồi như thế, từng chút từng chút hồi phục thể lực.
Đổng Học Bân nằm thẳng phía dưới của cô ấy, cái tư thế này hắn lần trước không thử qua cùng lão Phương, cho nên sau đó vẫn lăn qua lăn lại như thế, đương nhiên, cũng là vẫn nắm tóc của cô ấy, chỉ bất quá cái tư thế này nói cũng là nắm từ một bên, lúc tai họa cô ấy tay đã để phía sau kéo tóc cô ấy, thế cho nên lâu như vậy Phương Văn Bình vẫn đều là bị Đổng Học Bân mạnh mẽ khống chế phải ngưỡng đầu, thể lực của Đổng Học Bân thì không cần phải nói, cũng trẻ tuổi, nhưng lão Phương hiển nhiên có chút cật lực, thật ra rất khó cho cô ấy.
Đổng Học Bân thở hổn hển một lát thì khôi phục, yêu thương nói: Ngài không có việc gì chứ?
Phương Văn Bình không để ý đến hắn, qua không lâu, mới thử giật giật đùi, cử động thân thể, miễn cưỡng mới từ trên người Đổng Học Bân bò xuống, sau đó thì ngã xuống trên giường, cũng lười động, áo tắm trên người cuộn thành một cục không che khuất được nhiều chổ “then chốt” trên thân thể, nhưng Phương Văn Bình cũng không quản.
Đổng Học Bân nhanh chóng đi qua ôm cô ấy, ghé vào tóc cô ấy hỏi: Thật sự không có chuyện gì chứ? Mệt mỏi? Vậy ngài đừng nhúc nhích, nghỉ ngơi một chút đi, tôi lau cho ngài.
Phương Văn Bình không lên tiếng, nâng tay xoa xoa cái cổ, biểu tình nhìn qua rất đau.
Đổng Học Bân tìm nửa ngày cũng không tìm được khăn tay. Vừa dọn đến đây mà, nhiều đồ cũng đều không mua hoặc là không lấy ra ngoài, hắn cũng không mặc quần áo, không thể làm gì khác hơn là xuống giường đi phòng vệ sinh đi lấy một cuộn giấy vệ sinh, trước lau lau cho mình, sau đó đi lau cho Phương Văn Bình, ừm, cuối cùng đem vết tích trên giường lau sạch, bất quá rất nhiều “dịch thể” đều đã khô và thấm vào trong chăn.
Thu dọn xong.
Đổng Học Bân nằm xuống kề bên lão Phương. Mồi điếu thuốc đắc ý hút, thoải mái, hôm nay lại một lần đã nghiện, nhất là nắm tóc lão Phương lăn qua lăn lại mà lão Phương còn không nói một tiếng, đặc biệt khiến cho Đổng Học Bân thoải mái. Vẫn đều bị lão Phương đè đầu đều bị cô ấy quở trách và phê bình, Đổng Học Bân sớm chịu đủ rồi, mỗi lần lên giường cùng cô ấy mới có thể khiến cho hắn có một loại cảm giác xoay người làm chủ nhân, đáng tiếc cũng là Phương Văn Bình tuổi lớn, thể lực không được, thân thể cũng rất nhiều bệnh, xương cổ, lưng, cho nên Đổng Học Bân cũng không dám quá lăn qua lăn lại cô ấy mạnh, nhìn thời gian, từ bắt đầu đến kết thúc cũng chỉ bốn mươi phút. Nếu không Phương Văn Bình nếu như thật sự có thể lực tốt, Đổng Học Bân còn muốn cùng cô ấy làm một hồi nữa, lão Phương đừng thấy bình thường là một người lạnh như băng không coi ai ra gì, nhưng ở trong chăn không phải tính cách từ chối người từ ngàn dặm. Ngược lại, lão Phương trên giường đặc biệt nghe lời.
Ngủ sao? Đổng Học Bân giúp nàng vuốt từng sợi tóc.
Phương Văn Bình cau mày lại tựa như rất không quen. Cô ấy hồi phục một ít thể lực mới hất tay của Đổng Học Bân ra, Ra bên trong?
Lúc trong chăn, Đổng Học Bân chiếm chủ động, lúc này xong việc tiến vào trạng thái bình thường, Phương Văn Bình lại khôi phục bản tính, Đổng Học Bân cũng không dám lỗ mãng với Phương Văn Bình của trạng thái này.
Đổng Học Bân ngượng ngùng nói: Ừm, đã quên.
Phương Văn Bình lạnh lùng nói: Sao cậu không quên ăn!
Vậy cái gì, kỳ sinh lý của ngài lúc nào? Đổng Học Bân ho khan nói.
Phương Văn Bình nói: Sắp rồi, nhưng không rõ ràng lắm.
Tuổi lớn, có đôi khi có thể không chính xác, không rõ ràng cũng là bình thường.
Đổng Học Bân đổ mồ hôi nói: Vậy không chừng là thời kỳ nguy hiểm? Ặc, tại tôi tại tôi, vậy trong nhà ngài có thuốc không? Ở đâu nhi đâu? Tôi lấy cho ngài?
Phương Văn Bình nhìn hắn, Cậu cảm thấy tôi có thể có sao?
Cũng phải, vậy tôi đi mua một chuyến, đi rồi về. Đổng Học Bân cũng rất sốt ruột, biết đây là đại sự, ai mang thai Phương Văn Bình cũng không thể mang thai, nếu không Đổng Học Bân thật sự sẽ chết cũng không biết chết như thế nào, Bên ngoài có chổ bán cái này không? Có chổ nào gần đây không?
Tôi ngày hôm nay mới đến, cậu nói đi? Phương Văn Bình nói chuyện luôn luôn ngang như vậy.
Vậy tôi đi xem, ngài ngủ, nghỉ ngơi một lát. Đổng Học Bân cầm quần lót của mình lên mặc vào, sau đó bắt đầu mặc áo.
Reng reng reng.
Một cú điện thoại di động vang lên.
Chỉ thấy Phương Văn Bình sờ sờ dưới gối đầu, lấy ra nhìn, thần sắc trong mắt hơi nhu hòa, liếc mắt nhìn Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân tự nhiên rõ ràng, bất động, một chút âm thanh cũng không phát ra.
Phương Văn Bình mới nghe điện thoại, A lô, Tiểu Linh, nhớ cô à?
Đầu kia là tiếng nói ngọt ngào của cháu gái cô ấy Phương Thủy Linh, Dạ, nhớ cô lắm, hì hì, cô ơi, cô đang bận hay là ở nhà vậy? Ngày hôm nay có tăng ca không?
Phương Văn Bình nghiêng thân, Cô đang ở nhà ngủ trưa, không đi làm.
Hai người lại hàn huyên vài câu, Phương Thủy Linh bỗng nhiên nói: Được rồi, địa chỉ của cô là bao nhiêu? Con mua quần áo cho cô, muốn gửi qua cho cô.
Phương Văn Bình nói: Quần áo của cô nhiều rồi, không cần.
Ai da, đều mua rồi, cô nói mau, chuyển phát nhanh qua mà. Phương Văn Bình làm nũng.
Phương Văn Bình biểu tình thoáng bất đắc dĩ, bất quá trong ánh mắt vẫn là lộ ra vui mừng và ấm áp, Được rồi được rồi, nói cho con biết địa chỉ mới của cô, ngày hôm nay vừa dọn nhà. . . Hai cô cháu hàn huyên một hồi, Phương Văn Bình mới buông điện thoại, chuyển tức, biểu tình ôn nhu bị quét sạch, lại thay vào vẻ mặt lạnh lùng, nhìn về phía Đổng Học Bân nói: Đi, mặc quần áo còn chậm như thế!
Tôi cái này không phải chờ ngài gọi điện thoại sao. Đổng Học Bân không nói gì, cũng không nói, mặc quần áo mang giầy lấy bóp tiền của mình, Điện thoại di động tôi không mang theo, làm sao trở lại.
Cầm chìa khoá cửa! Phương Văn Bình tiện tay ném cho hắn, hiển nhiên là không muốn hồi xuống lần nữa phải giường mở cửa cho hắn.
Đổng Học Bân tiếp chìa khoá, đi xuống lầu ra tiểu khu, vòng trái quẹo phải một vòng cũng không thấy được có tiệm thuốc nào, không thể làm gì khác hơn là lên xe của mình, đi đến trung tâm thành phố, hắn cũng không nhận ra đường bên này, chỉ có thể nhờ vận khí, trên đường cũng gặp mấy cửa hàng tạp hóa và siêu thị, bên trong có bán “ba con sói”, nhưng không có bán thuốc tránh thai, hắn chỉ có thể đi phía trước tìm.
Năm phút đồng hồ. . .
Mười phút. . .
Rốt cục tìm được một chổ.
Đổng Học Bân mang kính râm xuống xe, tiến vào, bên trong là một phụ nữ trung niên đang trông tiệm, Chị ơi, có thuốc tránh thai không?
Là trước hay sau? Phụ nữ trung niên hỏi.
Đổng Học Bân đẩy đẩy kính râm, Là cái loại khẩn cấp.
À. Phụ nữ trung niên liền cầm một hộp cho hắn.
Đổng Học Bân nhìn kỹ, cũng là cái này, vì vậy tính tiền.
Nhìn Đổng Học Bân đi ra ngoài, phụ nữ trung niên khẽ lắc đầu, trong lòng nói trời đầy mây cậu mang kính râm cái gì, còn lén lút, không phải là mua thuốc sao, có cái gì đâu. Nhưng cô ấy không biết, đối với Đổng Học Bân mà nói thật là có cái gì, tuy rằng người của tỉnh thành khẳng định không nhận ra hắn, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, khẳng định phải cẩn thận một ít, đây là có tật giật mình.
. . .
Lại tìm hơn hai mươi phút.
Đổng Học Bân đi nhầm đường hai lần, lúc này mới trở về tiểu khu của Phương Văn Bình, xe dừng lại, Đổng Học Bân xách túi nilon lên lầu, còn nói với lão Phương đi liền về liền, lúc này đều hơn một tiếng đồng hồ, cũng không biết lão Phương chờ đợi nóng nảy không, ài, không thể thiếu một lần bị mắng, anh em khổ quá.
Lên tới tầng năm.
Đổng Học Bân lấy chìa khoá ra mở cửa, sau khi trở tay đóng cửa liền lớn tiếng nói vào trong phòng: Phương tỷ, thuốc đã mua trở về, tôi đi lấy nước nóng trước.
Ơ?
Sao trên mặt đất có thêm một đôi giày?
Còn là của con gái? Rất dễ thương?
Đổng Học Bân đang muốn đi lấy nước sôi sửng sốt một chút, ngay sau đó thì thấy được hai người đi ra trong phòng ngủ Phương Văn Bình, một người là lão Phương, người còn lại dĩ nhiên Phương Thủy Linh.
Tiểu Linh? Sao em lại tới đây? Đổng Học Bân kinh ngạc, cũng cực kỳ chột dạ.
Phương Thủy Linh cũng sửng sốt một chút, nói: Đổng ca? Sao anh cũng ở đây? Sao cô không nói với em? Em là mới đến, xuống máy bay em gọi điện thoại cho cô hỏi địa chỉ muốn cho cô một kinh hỉ. Nhìn chìa khoá trong tay của Đổng Học Bân, ánh mắt cô ấy nghi hoặc, Anh tới sớm?
A, ừm. Đổng Học Bân cũng không biết nói như thế nào.
Phương Thủy Linh lại hỏi: Đúng rồi, anh vừa rồi nói đã mua thuốc về? Thuốc gì vậy?
Đổng Học Bân càng choáng, đầu đầy mồ hôi nói: Vậy cái gì, cô của em bị cảm, đau đầu, không thoải mái, cho nên anh đến thăm cô ấy, mới đi mua thuốc.
Phương Thủy Linh bừng tỉnh đại ngộ, Như vậy à. Chợt không còn nghi hắn, cô gái nhỏ tuy rằng đều sắp lấy được bằng bác sĩ, nhưng vẫn rất đơn thuần, ôm lấy tay của cô nói: Cô, cô xem anh rể của Nhiên ca đối với cô thật là tốt, cô cũng đừng có phiến diện với người ta mãi, không tốt.
Phương Văn Bình không lên tiếng, liếc Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân trong lòng nói cuối cùng cũng lừa gạt qua, vì vậy đi lấy nước, đổ vào trong máy đun nước siêu tốc.
Nhưng đúng lúc này, Phương Thủy Linh bỗng nhiên nói: Cô cứ như thế, có chuyện gì cũng không nói với con, sao bị cảm? Hèn chi con thấy sao cô suy yếu như thế, không được, cô nhanh chóng quay về phòng nằm đi. Nói xong, Phương Văn Bình không hề dấu hiệu đem thuốc trong túi nilon trên bàn cầm trong tay.
Phương Văn Bình sắc mặt khẽ biến, Tiểu Linh!
Đổng Học Bân cũng sợ hãi, thiếu chút nữa mắng ra.
Con mở ra cho cô, cô đừng động. Phương Thủy Linh xung phong nhận việc, ngoài miệng nói xong, trên tay đã bắt đầu mở hộp, đầu cũng lập tức muốn nhìn thấy chữ trên cái hộp, dù sao cũng phải coi là uống như thế nào.
Vẫn là Đổng Học Bân nhanh hơn, thân thể chợt lóe tay khẽ động, hộp thuốc đã bị hắn đoạt lấy lại, Tiểu Linh, em vừa tới, nhanh chóng ngồi uống miếng nước đi, anh tới là được.
Phương Thủy Linh mặc kệ, đi tới lấy lại, Chiếu cố cô của em là đương nhiên, em không mệt đâu Đổng ca.
Đổng Học Bân sao có thể đưa cho cô ấy, thuốc cảm cái đếch gì, căn bản là thuốc tránh thai cho cô của em, cái này để cho em nhìn thấy còn không chết cả đám sao! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Một giờ hơn.
Tình hình chiến đấu trong phòng ngủ của Phương Văn Bình rốt cục ngừng lại, ván giường không còn vang lên, trong phòng tràn ngập một mùi vị dâm mỹ.
Kết thúc? Phương Văn Bình thở dốc liên tiếp.
Đổng Học Bân ừ một tiếng, đầu cũng đầy mồ hôi, Được rồi.
Phương Văn Bình thở ra một hơi, nhưng vẫn đang ngồi ở trên thân trần của Đổng Học Bân không nhúc nhích, hiển nhiên là mệt quá, lưng và chân có chút không nghe sai bảo, Buông tay!
Khụ khụ, ừm. Đổng Học Bân mới nhớ tới, buông tóc cô ấy ra.
Phương Văn Bình quỳ gối trên người hắn ngồi như thế, từng chút từng chút hồi phục thể lực.
Đổng Học Bân nằm thẳng phía dưới của cô ấy, cái tư thế này hắn lần trước không thử qua cùng lão Phương, cho nên sau đó vẫn lăn qua lăn lại như thế, đương nhiên, cũng là vẫn nắm tóc của cô ấy, chỉ bất quá cái tư thế này nói cũng là nắm từ một bên, lúc tai họa cô ấy tay đã để phía sau kéo tóc cô ấy, thế cho nên lâu như vậy Phương Văn Bình vẫn đều là bị Đổng Học Bân mạnh mẽ khống chế phải ngưỡng đầu, thể lực của Đổng Học Bân thì không cần phải nói, cũng trẻ tuổi, nhưng lão Phương hiển nhiên có chút cật lực, thật ra rất khó cho cô ấy.
Đổng Học Bân thở hổn hển một lát thì khôi phục, yêu thương nói: Ngài không có việc gì chứ?
Phương Văn Bình không để ý đến hắn, qua không lâu, mới thử giật giật đùi, cử động thân thể, miễn cưỡng mới từ trên người Đổng Học Bân bò xuống, sau đó thì ngã xuống trên giường, cũng lười động, áo tắm trên người cuộn thành một cục không che khuất được nhiều chổ “then chốt” trên thân thể, nhưng Phương Văn Bình cũng không quản.
Đổng Học Bân nhanh chóng đi qua ôm cô ấy, ghé vào tóc cô ấy hỏi: Thật sự không có chuyện gì chứ? Mệt mỏi? Vậy ngài đừng nhúc nhích, nghỉ ngơi một chút đi, tôi lau cho ngài.
Phương Văn Bình không lên tiếng, nâng tay xoa xoa cái cổ, biểu tình nhìn qua rất đau.
Đổng Học Bân tìm nửa ngày cũng không tìm được khăn tay. Vừa dọn đến đây mà, nhiều đồ cũng đều không mua hoặc là không lấy ra ngoài, hắn cũng không mặc quần áo, không thể làm gì khác hơn là xuống giường đi phòng vệ sinh đi lấy một cuộn giấy vệ sinh, trước lau lau cho mình, sau đó đi lau cho Phương Văn Bình, ừm, cuối cùng đem vết tích trên giường lau sạch, bất quá rất nhiều “dịch thể” đều đã khô và thấm vào trong chăn.
Thu dọn xong.
Đổng Học Bân nằm xuống kề bên lão Phương. Mồi điếu thuốc đắc ý hút, thoải mái, hôm nay lại một lần đã nghiện, nhất là nắm tóc lão Phương lăn qua lăn lại mà lão Phương còn không nói một tiếng, đặc biệt khiến cho Đổng Học Bân thoải mái. Vẫn đều bị lão Phương đè đầu đều bị cô ấy quở trách và phê bình, Đổng Học Bân sớm chịu đủ rồi, mỗi lần lên giường cùng cô ấy mới có thể khiến cho hắn có một loại cảm giác xoay người làm chủ nhân, đáng tiếc cũng là Phương Văn Bình tuổi lớn, thể lực không được, thân thể cũng rất nhiều bệnh, xương cổ, lưng, cho nên Đổng Học Bân cũng không dám quá lăn qua lăn lại cô ấy mạnh, nhìn thời gian, từ bắt đầu đến kết thúc cũng chỉ bốn mươi phút. Nếu không Phương Văn Bình nếu như thật sự có thể lực tốt, Đổng Học Bân còn muốn cùng cô ấy làm một hồi nữa, lão Phương đừng thấy bình thường là một người lạnh như băng không coi ai ra gì, nhưng ở trong chăn không phải tính cách từ chối người từ ngàn dặm. Ngược lại, lão Phương trên giường đặc biệt nghe lời.
Ngủ sao? Đổng Học Bân giúp nàng vuốt từng sợi tóc.
Phương Văn Bình cau mày lại tựa như rất không quen. Cô ấy hồi phục một ít thể lực mới hất tay của Đổng Học Bân ra, Ra bên trong?
Lúc trong chăn, Đổng Học Bân chiếm chủ động, lúc này xong việc tiến vào trạng thái bình thường, Phương Văn Bình lại khôi phục bản tính, Đổng Học Bân cũng không dám lỗ mãng với Phương Văn Bình của trạng thái này.
Đổng Học Bân ngượng ngùng nói: Ừm, đã quên.
Phương Văn Bình lạnh lùng nói: Sao cậu không quên ăn!
Vậy cái gì, kỳ sinh lý của ngài lúc nào? Đổng Học Bân ho khan nói.
Phương Văn Bình nói: Sắp rồi, nhưng không rõ ràng lắm.
Tuổi lớn, có đôi khi có thể không chính xác, không rõ ràng cũng là bình thường.
Đổng Học Bân đổ mồ hôi nói: Vậy không chừng là thời kỳ nguy hiểm? Ặc, tại tôi tại tôi, vậy trong nhà ngài có thuốc không? Ở đâu nhi đâu? Tôi lấy cho ngài?
Phương Văn Bình nhìn hắn, Cậu cảm thấy tôi có thể có sao?
Cũng phải, vậy tôi đi mua một chuyến, đi rồi về. Đổng Học Bân cũng rất sốt ruột, biết đây là đại sự, ai mang thai Phương Văn Bình cũng không thể mang thai, nếu không Đổng Học Bân thật sự sẽ chết cũng không biết chết như thế nào, Bên ngoài có chổ bán cái này không? Có chổ nào gần đây không?
Tôi ngày hôm nay mới đến, cậu nói đi? Phương Văn Bình nói chuyện luôn luôn ngang như vậy.
Vậy tôi đi xem, ngài ngủ, nghỉ ngơi một lát. Đổng Học Bân cầm quần lót của mình lên mặc vào, sau đó bắt đầu mặc áo.
Reng reng reng.
Một cú điện thoại di động vang lên.
Chỉ thấy Phương Văn Bình sờ sờ dưới gối đầu, lấy ra nhìn, thần sắc trong mắt hơi nhu hòa, liếc mắt nhìn Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân tự nhiên rõ ràng, bất động, một chút âm thanh cũng không phát ra.
Phương Văn Bình mới nghe điện thoại, A lô, Tiểu Linh, nhớ cô à?
Đầu kia là tiếng nói ngọt ngào của cháu gái cô ấy Phương Thủy Linh, Dạ, nhớ cô lắm, hì hì, cô ơi, cô đang bận hay là ở nhà vậy? Ngày hôm nay có tăng ca không?
Phương Văn Bình nghiêng thân, Cô đang ở nhà ngủ trưa, không đi làm.
Hai người lại hàn huyên vài câu, Phương Thủy Linh bỗng nhiên nói: Được rồi, địa chỉ của cô là bao nhiêu? Con mua quần áo cho cô, muốn gửi qua cho cô.
Phương Văn Bình nói: Quần áo của cô nhiều rồi, không cần.
Ai da, đều mua rồi, cô nói mau, chuyển phát nhanh qua mà. Phương Văn Bình làm nũng.
Phương Văn Bình biểu tình thoáng bất đắc dĩ, bất quá trong ánh mắt vẫn là lộ ra vui mừng và ấm áp, Được rồi được rồi, nói cho con biết địa chỉ mới của cô, ngày hôm nay vừa dọn nhà. . . Hai cô cháu hàn huyên một hồi, Phương Văn Bình mới buông điện thoại, chuyển tức, biểu tình ôn nhu bị quét sạch, lại thay vào vẻ mặt lạnh lùng, nhìn về phía Đổng Học Bân nói: Đi, mặc quần áo còn chậm như thế!
Tôi cái này không phải chờ ngài gọi điện thoại sao. Đổng Học Bân không nói gì, cũng không nói, mặc quần áo mang giầy lấy bóp tiền của mình, Điện thoại di động tôi không mang theo, làm sao trở lại.
Cầm chìa khoá cửa! Phương Văn Bình tiện tay ném cho hắn, hiển nhiên là không muốn hồi xuống lần nữa phải giường mở cửa cho hắn.
Đổng Học Bân tiếp chìa khoá, đi xuống lầu ra tiểu khu, vòng trái quẹo phải một vòng cũng không thấy được có tiệm thuốc nào, không thể làm gì khác hơn là lên xe của mình, đi đến trung tâm thành phố, hắn cũng không nhận ra đường bên này, chỉ có thể nhờ vận khí, trên đường cũng gặp mấy cửa hàng tạp hóa và siêu thị, bên trong có bán “ba con sói”, nhưng không có bán thuốc tránh thai, hắn chỉ có thể đi phía trước tìm.
Năm phút đồng hồ. . .
Mười phút. . .
Rốt cục tìm được một chổ.
Đổng Học Bân mang kính râm xuống xe, tiến vào, bên trong là một phụ nữ trung niên đang trông tiệm, Chị ơi, có thuốc tránh thai không?
Là trước hay sau? Phụ nữ trung niên hỏi.
Đổng Học Bân đẩy đẩy kính râm, Là cái loại khẩn cấp.
À. Phụ nữ trung niên liền cầm một hộp cho hắn.
Đổng Học Bân nhìn kỹ, cũng là cái này, vì vậy tính tiền.
Nhìn Đổng Học Bân đi ra ngoài, phụ nữ trung niên khẽ lắc đầu, trong lòng nói trời đầy mây cậu mang kính râm cái gì, còn lén lút, không phải là mua thuốc sao, có cái gì đâu. Nhưng cô ấy không biết, đối với Đổng Học Bân mà nói thật là có cái gì, tuy rằng người của tỉnh thành khẳng định không nhận ra hắn, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, khẳng định phải cẩn thận một ít, đây là có tật giật mình.
. . .
Lại tìm hơn hai mươi phút.
Đổng Học Bân đi nhầm đường hai lần, lúc này mới trở về tiểu khu của Phương Văn Bình, xe dừng lại, Đổng Học Bân xách túi nilon lên lầu, còn nói với lão Phương đi liền về liền, lúc này đều hơn một tiếng đồng hồ, cũng không biết lão Phương chờ đợi nóng nảy không, ài, không thể thiếu một lần bị mắng, anh em khổ quá.
Lên tới tầng năm.
Đổng Học Bân lấy chìa khoá ra mở cửa, sau khi trở tay đóng cửa liền lớn tiếng nói vào trong phòng: Phương tỷ, thuốc đã mua trở về, tôi đi lấy nước nóng trước.
Ơ?
Sao trên mặt đất có thêm một đôi giày?
Còn là của con gái? Rất dễ thương?
Đổng Học Bân đang muốn đi lấy nước sôi sửng sốt một chút, ngay sau đó thì thấy được hai người đi ra trong phòng ngủ Phương Văn Bình, một người là lão Phương, người còn lại dĩ nhiên Phương Thủy Linh.
Tiểu Linh? Sao em lại tới đây? Đổng Học Bân kinh ngạc, cũng cực kỳ chột dạ.
Phương Thủy Linh cũng sửng sốt một chút, nói: Đổng ca? Sao anh cũng ở đây? Sao cô không nói với em? Em là mới đến, xuống máy bay em gọi điện thoại cho cô hỏi địa chỉ muốn cho cô một kinh hỉ. Nhìn chìa khoá trong tay của Đổng Học Bân, ánh mắt cô ấy nghi hoặc, Anh tới sớm?
A, ừm. Đổng Học Bân cũng không biết nói như thế nào.
Phương Thủy Linh lại hỏi: Đúng rồi, anh vừa rồi nói đã mua thuốc về? Thuốc gì vậy?
Đổng Học Bân càng choáng, đầu đầy mồ hôi nói: Vậy cái gì, cô của em bị cảm, đau đầu, không thoải mái, cho nên anh đến thăm cô ấy, mới đi mua thuốc.
Phương Thủy Linh bừng tỉnh đại ngộ, Như vậy à. Chợt không còn nghi hắn, cô gái nhỏ tuy rằng đều sắp lấy được bằng bác sĩ, nhưng vẫn rất đơn thuần, ôm lấy tay của cô nói: Cô, cô xem anh rể của Nhiên ca đối với cô thật là tốt, cô cũng đừng có phiến diện với người ta mãi, không tốt.
Phương Văn Bình không lên tiếng, liếc Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân trong lòng nói cuối cùng cũng lừa gạt qua, vì vậy đi lấy nước, đổ vào trong máy đun nước siêu tốc.
Nhưng đúng lúc này, Phương Thủy Linh bỗng nhiên nói: Cô cứ như thế, có chuyện gì cũng không nói với con, sao bị cảm? Hèn chi con thấy sao cô suy yếu như thế, không được, cô nhanh chóng quay về phòng nằm đi. Nói xong, Phương Văn Bình không hề dấu hiệu đem thuốc trong túi nilon trên bàn cầm trong tay.
Phương Văn Bình sắc mặt khẽ biến, Tiểu Linh!
Đổng Học Bân cũng sợ hãi, thiếu chút nữa mắng ra.
Con mở ra cho cô, cô đừng động. Phương Thủy Linh xung phong nhận việc, ngoài miệng nói xong, trên tay đã bắt đầu mở hộp, đầu cũng lập tức muốn nhìn thấy chữ trên cái hộp, dù sao cũng phải coi là uống như thế nào.
Vẫn là Đổng Học Bân nhanh hơn, thân thể chợt lóe tay khẽ động, hộp thuốc đã bị hắn đoạt lấy lại, Tiểu Linh, em vừa tới, nhanh chóng ngồi uống miếng nước đi, anh tới là được.
Phương Thủy Linh mặc kệ, đi tới lấy lại, Chiếu cố cô của em là đương nhiên, em không mệt đâu Đổng ca.
Đổng Học Bân sao có thể đưa cho cô ấy, thuốc cảm cái đếch gì, căn bản là thuốc tránh thai cho cô của em, cái này để cho em nhìn thấy còn không chết cả đám sao! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|