Buổi chiều.
Kinh thành.
Trong đại viện của bệnh viện 301, hôm nay tuy là cuối tuần, phần lớn bệnh viện đều chỉ là khám không nhận bệnh, nhưng người vẫn rất nhiều.
Hoắc Nhất Bang cúp điện thoại của Đổng bí thư, sở dĩ sau khi tới gọi điện thoại thông báo một tiếng cho Đổng Học Bân, thứ nhất là tôn trọng đối với Đổng bí thư, ngay cả Đổng bí thư trước đó nói qua, nhưng Hoắc Nhất Bang vẫn cảm thấy phải với bắt chuyện người ta, thứ hai, cũng là Hoắc Nhất Bang bị tràng diện của bệnh viện làm cho chấn động, nhìn một đống người, nhìn bảng tên bệnh viện, ông ta vẫn có chút kính nể, tuy rằng biết nơi này là bệnh viện tốt nhất kinh thành, nhưng sau khi tới vẫn có chút trùng kích và kính nể trên tâm lý.
Vợ ông ta ở ngay bên cạnh Gọi xong chưa?
Hoắc Nhất Bang ừ một tiếng, Xong rồi, Đổng bí thư vẫn kêu anh gọi số điện thoại kia, nói không thành vấn đề, sẽ có người an bài cho chúng ta.
Vợ ông ta cũng rất thấp thỏm, Đổng bí thư có mặt mũi lớn như vậy sao?
Hoắc Nhất Bang cũng không vững tin, Bí thư đều nói, khẳng định là không thành vấn đề đâu.
Nhưng cái bệnh viện này là bệnh viện tổng hợp giải phóng quân. Vợ ông ta nhìn thoáng qua bảng tên, Lần trước một người bạn học của em tới kinh thành xem bệnh, đừng nói bệnh viện 301, cũng là bệnh viện chuyên cũng không được, chỉ có thể đi bệnh viện bình thường, sau đó muốn nằm viện cũng không được, người ta nói không có phòng bệnh, muốn nằm viện phải có đặt chổ trước mấy tháng, mà còn không nhất định có thể đặt chổ trước được.
Hoắc Nhất Bang cảm thán nói: bệnh viện kinh thành đều như vậy.
Ba, mẹ, con khó chịu. Đứa nhỏ sắc mặt tái nhợt nói.
Được được được, đừng sợ đừng sợ, ba ba lập tức gọi điện thoại. Hoắc Nhất Bang cũng không nhiều lời với vợ, nhanh chóng tìm số điện thoại di động Đổng bí thư đưa. Cắn răng một cái, gọi qua.
Tít tít tít.
Điện thoại qua hơn nửa ngày mới thông.
Đầu kia là tiếng nói của một phụ nữ, A lô, ai vậy?
Hoắc Nhất Bang nghe Đổng Học Bân nói đối phương là một thiếu tướng, quân hàm tướng quân, cho nên thái độ cũng rất là tôn kính, Liễu viện trưởng, chào ngài chào ngài, tôi là do Đổng Học Bân Đổng bí thư kêu tôi tới. Muốn đưa đứa nhỏ đi xem bệnh, vẫn cũng không điều tra ra là nguyên nhân bệnh gì, Đổng bí thư kêu tôi đến đây tìm ngài giúp đỡ kiểm tra một chút.
Liễu Tuyết Mai hơi ngừng lại, Học Bân kêu ông tìm tôi?
Đúng vậy. Hoắc Nhất Bang nói: Đổng bí thư cho tôi số điện thoại của ngài.
Liễu Tuyết Mai ừ một tiếng, Tôi đã biết. Các người ở đâu?
Hoắc Nhất Bang nói: Ngay trong bệnh viện, bên dưới bệnh viện 301, chúng tôi cũng không biết vào cửa nào.
Liễu Tuyết Mai liền nói: Như vậy, các người ở dưới lầu chờ là được, tôi tìm người xuống phía dưới tiếp các người, tôi hiện tại vừa làm xong một ca giải phẫu, phải chờ một lát. Chờ tôi bận xong bên này tôi tự mình đi nhìn đứa nhỏ, nếu là Học Bân kêu các người tới, cái khác các người cũng không cần quản, bên tôi sẽ an bài tốt cho các người. Khách sạn các người cũng không cần đặt, nếu như cần nhập viện trị liệu cần người nhà ở lại là được, bệnh viện chúng tôi có khách sạn hợp tác, đến lúc đó an bài cho các người ở đây là được. Cũng không cần tiền.
Hoắc Nhất Bang vội vàng nói cảm ơn.
Khoảng chừng sau hai phút, có người xuống tiếp bọn họ.
Lên lầu. Căn bản cũng không cần đăng ký, thậm chí ngay cả đóng tiền cũng không có, nhân viên y tế trực tiếp mang đứa nhỏ của bọn họ làm một loạt kiểm tra.
Hoắc Nhất Bang chớp mắt mấy cái, Y tá, tiền của mấy cái xét nghiệm này và phim chúng tôi là. . .
Y tá thấp giọng len lén nói với ông ta: Không cần tiền. Liễu viện trưởng phân phó bạn bè đến xem bệnh, bọn họ tự nhiên phải bật đèn xanh, cho dù cuối cùng phải đóng tiền, phần lớn cũng là ý tứ mà thôi.
Cuối cùng, Liễu Tuyết Mai tự mình tới.
Xét nghiệm, kiểm tra, nhập viện, một loạt thủ tục làm rất nhanh, thậm chí không cần hai vợ chồng Hoắc Nhất Bang xử lý cái gì, bệnh viện cũng đã an bài cho bọn họ rồi, là phòng một người, hoàn cảnh phòng bệnh vô cùng tốt. Bọn người đi, hai vợ chồng Hoắc Nhất Bang mới liếc nhìn nhau, cái này mới chính thức biết được Đổng bí thư rốt cuộc ở đây có bao nhiêu mặt mũi, cái đãi ngộ này, có thể đều đã không phải là hai chữMặt mũi có thể hình dung. Phải biết rằng, Đổng Học Bân người ta ngay cả bắt chuyện cũng không có, cũng là kêu Hoắc Nhất Bang gọi một cú điện thoại, Hoắc Nhất Bang cũng là gọi một cú điện thoại, sau đó chuyện tình đều được an bài, đây là cái khái niệm gì, trong lòng hai vợ chồng Hoắc Nhất Bang đều rõ.
. . .
Thiểm Bắc.
Tỉnh thành.
Trong tiệm bán đồng hồ độc quyền của Omega.
Đổng Học Bân căn bản không đem chuyện bên kia của Hoắc Nhất Bang coi là gì, Liễu Tuyết Mai cùng Tạ gia có quan hệ tốt, coi như là thân tín của Tạ hệ, chút chuyện như thế nếu như còn không thể giúp, mặt mũi của Đổng Học Bân cũng không còn, vậy hắn cũng đừng lăn lộn, tìm một bức tường đâm đầu chết cho rồi.
Ừm?
Cái đồng hồ này cũng không tệ lắm.
Đổng Học Bân nhất thời nghiêng đầu, Làm phiền, cho tôi nhìn cái đồng hồ kia.
Nhân viên công tác do dự một chút, vẫn là đi tới, cú điện thoại trước đó các nàng đã có chút cảm giác ra, người thanh niên này có thể cũng không giống như mặt ngoài.
Đổng Học Bân chỉ chỉ quầy hàng trong.
Nhân viên công tác đem ra, Cái này là kiểu đồng hồ nữ đang bán rất chạy của chúng tôi bên này, một trăm lẻ tám ngàn, không thấm nước một trăm năm mươi mét, cơ tâm cũng là. . . Ríu ra ríu rít giới thiệu một đống.
Đây là một cái đồng hồ nữ màu bạc, vẻ nữ tính trong ngoài coi như rất đẹp, giá thích hợp, kiểu dáng cũng rất phù hợp phong cách của Phương Văn Bình, tương đối mạnh mẽ, tương đối giống nữ cường nhân, nhưng lại quý hơn không ít so với cái đồng hồ Cartier của cô ấy, tốt hơn một đẳng cấp, ừm, không tồi.
Đổng Học Bân mua đồ là như thế này, nhìn được là tốt, hắn không nghĩ nhiều như vậy, dù sao cũng không thiếu chút tiền ấy, vì vậy nói thẳng: Cho tôi một cái dây đeo cùng kiểu luôn, ừm, cứ điều chỉnh nhỏ lại một chút theo cỡ tay của tôi là được, tôi tặng cho người ta. Cổ tay của hắn cùng Phương Văn Bình không khác biệt lắm.
Nhân viên công tác ngẩn ra, Vậy tôi ghi chi phiếu?
Đổng Học Bân thản nhiên nói: Ghi đi. Dứt lời, nhớ tới một việc, hắn vén tay áo cởi đồng hồ trên cổ tay của mình xuống, đặt ở bàn, Đúng rồi, đồng hồ của tôi có chút dơ, tuy rằng không là sản phẩm của các người, nhưng có thể giúp tôi làm sạch một chút hay không?
Nhân viên công tác nói: Ặc, được.
Đồng hồ Omega của bọn họ tự nhiên sẽ làm sạch miễn phí, thế nhưng sản phẩm khác thì không được, bất quá loại địa phương này đều là tương đối linh hoạt, người ta nếu mua đồng hồ, làm sạch một chút thì sạch một chút, cũng không tốn công gì. Nhưng khi nữ nhân viên công tác cầm đồng hồ đeo tay của Đổng Học Bân nhìn thoáng qua, trừng to mắt ra, cô ấy cũng là bán đồng hồ, tự nhiên cũng hiểu công việc của mình, cũng biết coi hàng.
Patek Philippe?
Hàng thật chính hãng? ?
Đồng hồ mấy triệu? ?
Nữ nhân viên công tác suýt nữa ngã xuống đất!
Người nữ bán hàng bên cạnh và mấy người khách hàng trong điếm cũng thấy được, lần này, ánh mắt của bọn họ nhìn hướng Đổng Học Bân đã đều thay đổi!
Người nào vậy hả?
Trên quần áo đều là đất, như công nhân vậy, nhưng sao lại có thể mua đồng hồ hơn cả trăm ngàn? Mang đồng hồ mấy trăm ngàn?
Mấy người khách hàng vừa rồi còn có chút cười nhạo Đổng Học Bân đều là vẻ mặt kinh ngạc, cảm giác hình như vượt nhận thức của qua bọn họ, mẹ nó, cái này kêu là nhìn người không thể nhìn tướng mạo sao? ?
Nhưng cái này cũng quá con mẹ nó không thể nhìn tướng mạo rồi!
Mấy người khách hàng còn có chút không dám tin tưởng, đều nhìn chằm chằm Đổng Học Bân tính tiền, bởi vì bọn họ cho dù nhận ra đó là Patek Philippe, cũng không biết là thật giả, nếu đồng hồ giả, cho dù là loại đồng hồ Patek Philippe đệ nhất thế giới cũng có mấy chục ngàn, không phải rất đắt.
Đổng Học Bân đi qua quét thẻ, trả tiền mua đồng hồ, con mắt cũng không có chớp một chút.
Sau khi ký tên, nhân viên công tác mới nhanh chóng điều chỉnh dây đồng hồ cho hắn, khách hàng xung quanh nhìn đã nhìn ra đó là một người rất có tiền.
Nhưng cái này cũng chưa tính xong, Đổng Học Bân trong lúc chờ điều chỉnh dây đồng hồ xong lại coi trọng một cái đồng hồ treo tường trong quầy hàng, cũng gần tương tự, cùng một kiểu dáng, nhưng vô cùng đẹp, đồng hồ treo tường vẫn là thứ tương đối cổ, bất quá tiệm đồng hồ Omega bên này, chủ yếu đều là bán đồng hồ đeo tay, cũng không chơi đồng hồ treo tường, Đổng Học Bân vừa nhìn cái đồng hồ này thì thích ngay, quyết định giữ lại tự mình chơi một chút, tuy rằng hắn có đồng hồ, bất quá đồng hồ lúc đầu trong xã hội hiện tại cũng là một thứ có ý nghĩa thực tế không lớn, tất cả mọi người có điện thoại di động, chổ nào không thể nhìn thời gian, hiện tại mang đồng hồ đa số cũng là một thái độ sinh hoạt và vấn đề khí chất, được rồi, nói không dễ nghe chút cũng có nguyên nhân huyễn phú, Đổng Học Bân đeo đồng hồ đeo tay, lại mua một cái đồng hồ treo tường, cũng không có gì không thích hợp, cùng lắm thì sau này không thích tặng cho người ta cũng tốt, đồ trên người Đổng Học Bân trên cơ bản đều có thể đem đi tặng, cũng phải cho ra vài món, nếu không có tình huống đột phát hắn sẽ không dễ ứng phó, cái này cũng là làm một chuẩn bị vì sau này.
Đổng Học Bân chỉ một ngón tay vào quầy hàng, Cái đồng hồ treo tường này, cũng lấy cho tôi một cái đi.
Nhân viên công tác kinh ngạc, Ừm, có thể, cái này đồng hồ là sáu trăm sáu mươi ngàn.
Hầu như là đồng hồ quý nhất trong này, nhân viên công tác cũng là nhắc nhở Đổng Học Bân một chút.
Nhưng Đổng Học Bân lại không có một chút phản ứng, chớp mắt nói: Lấy cho tôi một cái đi?
Nữ nhân viên công tác mới biết hắn là thật sự muốn mua, hơn nữa sáu trăm sáu mươi ngàn căn bản là ngay cả chớp mắt cũng không có, trong lòng cũng là hít vào một hơi.
Ghi chi phiếu.
Tính tiền.
Đóng gói.
Đổng Học Bân đem đồng hồ muốn đưa Phương Văn Bình cất lại, nhưng đồng hồ treo tường thì không chú ý như vậy, trực tiếp lấy ra khỏi hộp, cầm trong tay thưởng thức một chút, sau đó mới chịu cất vào, chờ cái đồng hồ Patek Philippe làm sạch xong, Đổng Học Bân mang đồng hồ vào, khách khí nói cảm ơn với hai người nữ nhân viên công tác, liền cầm túi chậm rãi bước đi ra.
Để lại một đám khách hàng nghẹn họng nhìn trân trối.
Cho dù là hai người nữ bán hàng cũng có chút không phản ứng được.
Không phải là bọn họ ngạc nhiên, mà là quần áo trên người của Đổng Học Bân quá. . . con mẹ nó dơ, rõ ràng là cảm giác từ trong bùn đi ra, một người như thế, lại có thể tới tiệm đồng hồ Omega mua hai cái đồng hồ tổng trị giá bảy tám trăm ngàn, thật là có một chút làm cho bọn họ không tiếp thụ được.
Cái này rốt cuộc là người nào hả!
Có tiền cũng không thể lăn qua lăn lại như thế chứ?
Ngài dù sao cũng nên đi tắm rửa một cái rồi mới đi mua sắm chứ!
Nhưng trên thực tế Đổng Học Bân cũng là không có biện pháp, Phương Văn Bình bên kia thúc giục gấp như vậy, bên này cũng không thấy được chổ nào bán quần áo, hắn chỉ có thể như vậy. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Kinh thành.
Trong đại viện của bệnh viện 301, hôm nay tuy là cuối tuần, phần lớn bệnh viện đều chỉ là khám không nhận bệnh, nhưng người vẫn rất nhiều.
Hoắc Nhất Bang cúp điện thoại của Đổng bí thư, sở dĩ sau khi tới gọi điện thoại thông báo một tiếng cho Đổng Học Bân, thứ nhất là tôn trọng đối với Đổng bí thư, ngay cả Đổng bí thư trước đó nói qua, nhưng Hoắc Nhất Bang vẫn cảm thấy phải với bắt chuyện người ta, thứ hai, cũng là Hoắc Nhất Bang bị tràng diện của bệnh viện làm cho chấn động, nhìn một đống người, nhìn bảng tên bệnh viện, ông ta vẫn có chút kính nể, tuy rằng biết nơi này là bệnh viện tốt nhất kinh thành, nhưng sau khi tới vẫn có chút trùng kích và kính nể trên tâm lý.
Vợ ông ta ở ngay bên cạnh Gọi xong chưa?
Hoắc Nhất Bang ừ một tiếng, Xong rồi, Đổng bí thư vẫn kêu anh gọi số điện thoại kia, nói không thành vấn đề, sẽ có người an bài cho chúng ta.
Vợ ông ta cũng rất thấp thỏm, Đổng bí thư có mặt mũi lớn như vậy sao?
Hoắc Nhất Bang cũng không vững tin, Bí thư đều nói, khẳng định là không thành vấn đề đâu.
Nhưng cái bệnh viện này là bệnh viện tổng hợp giải phóng quân. Vợ ông ta nhìn thoáng qua bảng tên, Lần trước một người bạn học của em tới kinh thành xem bệnh, đừng nói bệnh viện 301, cũng là bệnh viện chuyên cũng không được, chỉ có thể đi bệnh viện bình thường, sau đó muốn nằm viện cũng không được, người ta nói không có phòng bệnh, muốn nằm viện phải có đặt chổ trước mấy tháng, mà còn không nhất định có thể đặt chổ trước được.
Hoắc Nhất Bang cảm thán nói: bệnh viện kinh thành đều như vậy.
Ba, mẹ, con khó chịu. Đứa nhỏ sắc mặt tái nhợt nói.
Được được được, đừng sợ đừng sợ, ba ba lập tức gọi điện thoại. Hoắc Nhất Bang cũng không nhiều lời với vợ, nhanh chóng tìm số điện thoại di động Đổng bí thư đưa. Cắn răng một cái, gọi qua.
Tít tít tít.
Điện thoại qua hơn nửa ngày mới thông.
Đầu kia là tiếng nói của một phụ nữ, A lô, ai vậy?
Hoắc Nhất Bang nghe Đổng Học Bân nói đối phương là một thiếu tướng, quân hàm tướng quân, cho nên thái độ cũng rất là tôn kính, Liễu viện trưởng, chào ngài chào ngài, tôi là do Đổng Học Bân Đổng bí thư kêu tôi tới. Muốn đưa đứa nhỏ đi xem bệnh, vẫn cũng không điều tra ra là nguyên nhân bệnh gì, Đổng bí thư kêu tôi đến đây tìm ngài giúp đỡ kiểm tra một chút.
Liễu Tuyết Mai hơi ngừng lại, Học Bân kêu ông tìm tôi?
Đúng vậy. Hoắc Nhất Bang nói: Đổng bí thư cho tôi số điện thoại của ngài.
Liễu Tuyết Mai ừ một tiếng, Tôi đã biết. Các người ở đâu?
Hoắc Nhất Bang nói: Ngay trong bệnh viện, bên dưới bệnh viện 301, chúng tôi cũng không biết vào cửa nào.
Liễu Tuyết Mai liền nói: Như vậy, các người ở dưới lầu chờ là được, tôi tìm người xuống phía dưới tiếp các người, tôi hiện tại vừa làm xong một ca giải phẫu, phải chờ một lát. Chờ tôi bận xong bên này tôi tự mình đi nhìn đứa nhỏ, nếu là Học Bân kêu các người tới, cái khác các người cũng không cần quản, bên tôi sẽ an bài tốt cho các người. Khách sạn các người cũng không cần đặt, nếu như cần nhập viện trị liệu cần người nhà ở lại là được, bệnh viện chúng tôi có khách sạn hợp tác, đến lúc đó an bài cho các người ở đây là được. Cũng không cần tiền.
Hoắc Nhất Bang vội vàng nói cảm ơn.
Khoảng chừng sau hai phút, có người xuống tiếp bọn họ.
Lên lầu. Căn bản cũng không cần đăng ký, thậm chí ngay cả đóng tiền cũng không có, nhân viên y tế trực tiếp mang đứa nhỏ của bọn họ làm một loạt kiểm tra.
Hoắc Nhất Bang chớp mắt mấy cái, Y tá, tiền của mấy cái xét nghiệm này và phim chúng tôi là. . .
Y tá thấp giọng len lén nói với ông ta: Không cần tiền. Liễu viện trưởng phân phó bạn bè đến xem bệnh, bọn họ tự nhiên phải bật đèn xanh, cho dù cuối cùng phải đóng tiền, phần lớn cũng là ý tứ mà thôi.
Cuối cùng, Liễu Tuyết Mai tự mình tới.
Xét nghiệm, kiểm tra, nhập viện, một loạt thủ tục làm rất nhanh, thậm chí không cần hai vợ chồng Hoắc Nhất Bang xử lý cái gì, bệnh viện cũng đã an bài cho bọn họ rồi, là phòng một người, hoàn cảnh phòng bệnh vô cùng tốt. Bọn người đi, hai vợ chồng Hoắc Nhất Bang mới liếc nhìn nhau, cái này mới chính thức biết được Đổng bí thư rốt cuộc ở đây có bao nhiêu mặt mũi, cái đãi ngộ này, có thể đều đã không phải là hai chữMặt mũi có thể hình dung. Phải biết rằng, Đổng Học Bân người ta ngay cả bắt chuyện cũng không có, cũng là kêu Hoắc Nhất Bang gọi một cú điện thoại, Hoắc Nhất Bang cũng là gọi một cú điện thoại, sau đó chuyện tình đều được an bài, đây là cái khái niệm gì, trong lòng hai vợ chồng Hoắc Nhất Bang đều rõ.
. . .
Thiểm Bắc.
Tỉnh thành.
Trong tiệm bán đồng hồ độc quyền của Omega.
Đổng Học Bân căn bản không đem chuyện bên kia của Hoắc Nhất Bang coi là gì, Liễu Tuyết Mai cùng Tạ gia có quan hệ tốt, coi như là thân tín của Tạ hệ, chút chuyện như thế nếu như còn không thể giúp, mặt mũi của Đổng Học Bân cũng không còn, vậy hắn cũng đừng lăn lộn, tìm một bức tường đâm đầu chết cho rồi.
Ừm?
Cái đồng hồ này cũng không tệ lắm.
Đổng Học Bân nhất thời nghiêng đầu, Làm phiền, cho tôi nhìn cái đồng hồ kia.
Nhân viên công tác do dự một chút, vẫn là đi tới, cú điện thoại trước đó các nàng đã có chút cảm giác ra, người thanh niên này có thể cũng không giống như mặt ngoài.
Đổng Học Bân chỉ chỉ quầy hàng trong.
Nhân viên công tác đem ra, Cái này là kiểu đồng hồ nữ đang bán rất chạy của chúng tôi bên này, một trăm lẻ tám ngàn, không thấm nước một trăm năm mươi mét, cơ tâm cũng là. . . Ríu ra ríu rít giới thiệu một đống.
Đây là một cái đồng hồ nữ màu bạc, vẻ nữ tính trong ngoài coi như rất đẹp, giá thích hợp, kiểu dáng cũng rất phù hợp phong cách của Phương Văn Bình, tương đối mạnh mẽ, tương đối giống nữ cường nhân, nhưng lại quý hơn không ít so với cái đồng hồ Cartier của cô ấy, tốt hơn một đẳng cấp, ừm, không tồi.
Đổng Học Bân mua đồ là như thế này, nhìn được là tốt, hắn không nghĩ nhiều như vậy, dù sao cũng không thiếu chút tiền ấy, vì vậy nói thẳng: Cho tôi một cái dây đeo cùng kiểu luôn, ừm, cứ điều chỉnh nhỏ lại một chút theo cỡ tay của tôi là được, tôi tặng cho người ta. Cổ tay của hắn cùng Phương Văn Bình không khác biệt lắm.
Nhân viên công tác ngẩn ra, Vậy tôi ghi chi phiếu?
Đổng Học Bân thản nhiên nói: Ghi đi. Dứt lời, nhớ tới một việc, hắn vén tay áo cởi đồng hồ trên cổ tay của mình xuống, đặt ở bàn, Đúng rồi, đồng hồ của tôi có chút dơ, tuy rằng không là sản phẩm của các người, nhưng có thể giúp tôi làm sạch một chút hay không?
Nhân viên công tác nói: Ặc, được.
Đồng hồ Omega của bọn họ tự nhiên sẽ làm sạch miễn phí, thế nhưng sản phẩm khác thì không được, bất quá loại địa phương này đều là tương đối linh hoạt, người ta nếu mua đồng hồ, làm sạch một chút thì sạch một chút, cũng không tốn công gì. Nhưng khi nữ nhân viên công tác cầm đồng hồ đeo tay của Đổng Học Bân nhìn thoáng qua, trừng to mắt ra, cô ấy cũng là bán đồng hồ, tự nhiên cũng hiểu công việc của mình, cũng biết coi hàng.
Patek Philippe?
Hàng thật chính hãng? ?
Đồng hồ mấy triệu? ?
Nữ nhân viên công tác suýt nữa ngã xuống đất!
Người nữ bán hàng bên cạnh và mấy người khách hàng trong điếm cũng thấy được, lần này, ánh mắt của bọn họ nhìn hướng Đổng Học Bân đã đều thay đổi!
Người nào vậy hả?
Trên quần áo đều là đất, như công nhân vậy, nhưng sao lại có thể mua đồng hồ hơn cả trăm ngàn? Mang đồng hồ mấy trăm ngàn?
Mấy người khách hàng vừa rồi còn có chút cười nhạo Đổng Học Bân đều là vẻ mặt kinh ngạc, cảm giác hình như vượt nhận thức của qua bọn họ, mẹ nó, cái này kêu là nhìn người không thể nhìn tướng mạo sao? ?
Nhưng cái này cũng quá con mẹ nó không thể nhìn tướng mạo rồi!
Mấy người khách hàng còn có chút không dám tin tưởng, đều nhìn chằm chằm Đổng Học Bân tính tiền, bởi vì bọn họ cho dù nhận ra đó là Patek Philippe, cũng không biết là thật giả, nếu đồng hồ giả, cho dù là loại đồng hồ Patek Philippe đệ nhất thế giới cũng có mấy chục ngàn, không phải rất đắt.
Đổng Học Bân đi qua quét thẻ, trả tiền mua đồng hồ, con mắt cũng không có chớp một chút.
Sau khi ký tên, nhân viên công tác mới nhanh chóng điều chỉnh dây đồng hồ cho hắn, khách hàng xung quanh nhìn đã nhìn ra đó là một người rất có tiền.
Nhưng cái này cũng chưa tính xong, Đổng Học Bân trong lúc chờ điều chỉnh dây đồng hồ xong lại coi trọng một cái đồng hồ treo tường trong quầy hàng, cũng gần tương tự, cùng một kiểu dáng, nhưng vô cùng đẹp, đồng hồ treo tường vẫn là thứ tương đối cổ, bất quá tiệm đồng hồ Omega bên này, chủ yếu đều là bán đồng hồ đeo tay, cũng không chơi đồng hồ treo tường, Đổng Học Bân vừa nhìn cái đồng hồ này thì thích ngay, quyết định giữ lại tự mình chơi một chút, tuy rằng hắn có đồng hồ, bất quá đồng hồ lúc đầu trong xã hội hiện tại cũng là một thứ có ý nghĩa thực tế không lớn, tất cả mọi người có điện thoại di động, chổ nào không thể nhìn thời gian, hiện tại mang đồng hồ đa số cũng là một thái độ sinh hoạt và vấn đề khí chất, được rồi, nói không dễ nghe chút cũng có nguyên nhân huyễn phú, Đổng Học Bân đeo đồng hồ đeo tay, lại mua một cái đồng hồ treo tường, cũng không có gì không thích hợp, cùng lắm thì sau này không thích tặng cho người ta cũng tốt, đồ trên người Đổng Học Bân trên cơ bản đều có thể đem đi tặng, cũng phải cho ra vài món, nếu không có tình huống đột phát hắn sẽ không dễ ứng phó, cái này cũng là làm một chuẩn bị vì sau này.
Đổng Học Bân chỉ một ngón tay vào quầy hàng, Cái đồng hồ treo tường này, cũng lấy cho tôi một cái đi.
Nhân viên công tác kinh ngạc, Ừm, có thể, cái này đồng hồ là sáu trăm sáu mươi ngàn.
Hầu như là đồng hồ quý nhất trong này, nhân viên công tác cũng là nhắc nhở Đổng Học Bân một chút.
Nhưng Đổng Học Bân lại không có một chút phản ứng, chớp mắt nói: Lấy cho tôi một cái đi?
Nữ nhân viên công tác mới biết hắn là thật sự muốn mua, hơn nữa sáu trăm sáu mươi ngàn căn bản là ngay cả chớp mắt cũng không có, trong lòng cũng là hít vào một hơi.
Ghi chi phiếu.
Tính tiền.
Đóng gói.
Đổng Học Bân đem đồng hồ muốn đưa Phương Văn Bình cất lại, nhưng đồng hồ treo tường thì không chú ý như vậy, trực tiếp lấy ra khỏi hộp, cầm trong tay thưởng thức một chút, sau đó mới chịu cất vào, chờ cái đồng hồ Patek Philippe làm sạch xong, Đổng Học Bân mang đồng hồ vào, khách khí nói cảm ơn với hai người nữ nhân viên công tác, liền cầm túi chậm rãi bước đi ra.
Để lại một đám khách hàng nghẹn họng nhìn trân trối.
Cho dù là hai người nữ bán hàng cũng có chút không phản ứng được.
Không phải là bọn họ ngạc nhiên, mà là quần áo trên người của Đổng Học Bân quá. . . con mẹ nó dơ, rõ ràng là cảm giác từ trong bùn đi ra, một người như thế, lại có thể tới tiệm đồng hồ Omega mua hai cái đồng hồ tổng trị giá bảy tám trăm ngàn, thật là có một chút làm cho bọn họ không tiếp thụ được.
Cái này rốt cuộc là người nào hả!
Có tiền cũng không thể lăn qua lăn lại như thế chứ?
Ngài dù sao cũng nên đi tắm rửa một cái rồi mới đi mua sắm chứ!
Nhưng trên thực tế Đổng Học Bân cũng là không có biện pháp, Phương Văn Bình bên kia thúc giục gấp như vậy, bên này cũng không thấy được chổ nào bán quần áo, hắn chỉ có thể như vậy. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|