Trong phòng làm việc bí thư, Đổng Học Bân đem tên của Tô Nham nói ra.
Cũng không biết bên trong có chuyện gì, Mạnh Hàn Mai tựa như có chút khó xử, nhìn cái biểu tình đó, cô ấy hẳn là không quá tán thành.
Đổng Học Bân hỏi: Sao?
Mạnh Hàn Mai cười khổ nói: Người này so với những người khác mà nói không phải thành thục như vậy.
Đổng Học Bân chớp chớp con mắt, nhấp nước bọt, nói: Có cái vấn đề khác? Chị nói một chút?
Thật ra Đổng Học Bân cũng không phải sáng sớm thì chọn Tô Nham, hắn chỉ là vì không cho Mạnh Hàn Mai có suy nghĩ, không tốt trực tiếp phủ định công tác và nỗ lực của cô ấy mới nói như vậy, Đổng Học Bân cũng là sau khi thấy những người trong hồ sơ cũng không thoả mãn, mới ngẫu nhiên trong đầu hiện lên thân ảnh của Tô Nham, lại nghĩ đến Tô Nham cũng là một người phó khoa trưởng của phòng làm việc huyện ủy, cho nên mới tâm huyết dâng trào một chút, bất quá thấy ý của Mạnh Hàn Mai khẳng định là có chuyện tình khác, Đổng Học Bân tin tưởng phán đoán của mình, cũng sẽ không mù quáng như vậy, hắn biết mình mới đến, nếu lựa chọn tín nhiệm Mạnh Hàn Mai, Đổng Học Bân khẳng định cũng phải lo lắng đến đề nghị của cô ấy, người ta ở tại huyện Tiêu Lân nhiều năm như vậy, môn đạo bên trong tuyệt đối rõ ràng hơn so với mình, biết cũng nhiều.
Mạnh Hàn Mai hơi trầm ngâm, tổ chức ngôn ngữ một chút, nói: Tô Nham người này, thật ra muốn nói vấn đề lớn, cũng không có gì, cũng là tính cách có chút không rất thích hợp làm thư ký, hắn tuy rằng bình thường nhìn không ra cái gì, nhưng lúc thật có chuyện gì người tương đối kích động, rất nhiệt tâm, lại khống chế không được tâm tình, trước khi ngài tới thì có ít nhất hai lần, Tô Nham có lúc cùng cán bộ phòng ban mắng nhau trước mặt mọi người, còn có một lần lúc xuống hương trấn làm việc, hắn cùng dân chúng địa phương cũng có xung đột, trở về bị tạm thời cách chức một tuần.
Trước đó? Đổng Học Bân hỏi.
Cũng là trước đó không lâu. Mạnh Hàn Mai đáp.
Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, Không phải cảnh cáo xử phạt trong đảng?
Mạnh Hàn Mai nói: Cũng là tạm thời cách chức, không có cái xử phạt khác.
Không phải cảnh cáo xử phạt trong đảng là được, phạt hắn một chút cũng không sao cả.
Đổng Học Bân ừ một tiếng. Nói: Còn có cái khác không? Quan hệ và năng lực công tác của đồng chí này thế nào?
Mạnh Hàn Mai thấy Đổng Học Bân tựa như đã có thái độ, nói cũng như đã quyết, nhưng vẫn là biểu đạt ra đề nghị và thái độ của cô ấy, Quan hệ với người cũng tốt, vì vậy người rất nhiệt tình, về phần năng lực công tác thì bình thường, không có chổ đặc biệt, nhưng chuyện nên làm cũng đều có thể hoàn thành đúng hạn, tôi cũng không phải rất lý giải, biết đại khái như vậy. Dừng một chút. Mạnh Hàn Mai nói: Ừm, thật ra còn có một nguyên nhân, tôi cho ngài hồ sơ. Những người này cấp bậc đều rất thích hợp, không phải phó khoa cũng là chính khoa, nhưng Tô Nham tuy rằng là phó khoa trưởng của khoa thư ký, nhưng cũng là một người cấp phó khoa của đãi ngộ, cái này chức vụ bản thân là không có cấp bậc hành chính. Cho nên cũng. . .
Không cấp bậc?
Rốt cuộc là một người mũ trắng?
Đổng Học Bân biết ý của Mạnh Hàn Mai, thư ký của huyện trưởng bình thường còn không nói, có khi là phó khoa, có khi là chính khoa, nhưng thư ký của bí thư huyện uỷ loại người đứng đầu này, theo lệ cũ đều là chính khoa. Cho dù có ngoại lệ cũng không phải rất nhiều, bởi vì trong cơ quan nhà nước của một huyện, thật ra là không có thư ký. Trên hồ sơ căn bản là sẽ không xuất hiện cái chức vụ này, quan viên hơn chính sở mới có thể được phân thư ký sự thật, cho dù là bí thư huyện uỷ loại người đứng đầu một huyện, thư ký phía chính phủ xưng hô nhiều lắm cũng là một người nhân viên thông tin, cho nên dưới sự ma hợp lâu dài trong thể chế. Nhân viên thông tin của bí thư huyện uỷ thường thường sẽ lượm luôn một chức vụ như phó chủ nhiệm phòng làm việc huyện ủy, ví dụ như phó huyện trưởng cũng không có thư ký. Nhưng rất nhiều phó chủ nhiệm của mấy phòng làm việc chính phủ huyện đều là phân phối làm thư ký cho một phó huyện trưởng, nếu như làm như thế, cấp bậc của Tô Nham có vẻ quá thấp, nhảy lên phó chủ nhiệm của phòng làm việc huyện ủy thì có chút hơi quá.
Đổng Học Bân không nói chuyện, đang suy nghĩ.
Mạnh Hàn Mai nhìn nhìn hắn, cũng thuận một chút, Ngài nếu như thật cảm thấy Tô Nham thích hợp, thật ra cũng không phải không thể thao tác, đem hắn đề lên phó khoa, an bài phó chủ nhiệm phòng làm việc huyện ủy cũng được, tuy rằng phó chủ nhiệm khác của phòng làm việc huyện ủy trong huyện chúng ta đều là cán bộ chính khoa, nhưng là không quy định phó khoa không thể làm. Phòng làm việc huyện ủy bản thân cũng là phòng ban cấp chính khoa, Mạnh Hàn Mai chủ nhiệm sở dĩ là cấp phó xử, nhưng cái này cũng không phải cấp bậc cơ cấu của phòng làm việc huyện ủy, mà là bởi vì chủ nhiệm phòng làm việc huyện ủy theo lệ cũ là muốn tiến thường ủy huyện ủy, phó xử là cấp bậc của thường ủy huyện ủy, phòng làm việc huyện ủy và phòng làm việc chính phủ huyện đều là cơ cấu cùng cấp.
Im lặng chốc lát, Đổng Học Bân ngẩng đầu lên, Mạnh đại tỷ, chị đem hồ sơ của Tô Nham cho tôi xem, thuận tiện giúp tôi đem người kêu lên, tôi cùng hắn nói chuyện.
Mạnh Hàn Mai vừa nghe, chỉ biết Đổng bí thư đã có quyết định, nên nhắc nhở cô ấy đã nhắc nhở, nên cho đề nghị cô ấy cũng đã cho, Đổng bí thư nếu vẫn là quyết định như thế, Mạnh Hàn Mai cũng sẽ không nói cái gì, lãnh đạo khẳng định có lo lắng của lãnh đạo, cô ấy không tiện nói nhiều, đến chổ là đủ rồi, cái này cũng là tốc độ mà một người thuộc hạ tốt phải khống chế tốt, bằng không nói nhiều ngược lại làm lãnh đạo phản cảm.
Tốt. Mạnh Hàn Mai rất nhanh nói, Vậy tôi đi gọi người.
Đổng Học Bân gật đầu, nói: Phiền phức chị Mạnh đại tỷ.
Mạnh Hàn Mai cười nói: Ngài cũng đừng khách khí với tôi, tôi thật không thích ứng, đều là bổn phận của tôi, cái này còn có cái gì phiền phức.
Người đi.
Cửa đóng.
Đổng Học Bân liền nhìn bàn làm việc một chút, mở ngăn kéo ra nhìn, lại đứng ở giá sách lật lật, cuối cùng mới đến cửa sổ ngắm vài lần, quen thuộc hoàn cảnh phòng làm việc một chút, ài, đừng nói nữa, thật sự là có chút kém, không phải vấn đề bàn học hay sô pha, những cái này vẫn còn tốt, chủ yếu cũng là vấn đề nhà ở, quá cũ, ký túc xá của huyện Trinh Thủy bên kia so với ở đây còn mạnh hơn một ít, bất quá cũng tạm chịu đựng trước, dù sao Đổng Học Bân bản thân cũng không chú ý nhiều như vậy, hắn vẫn cũng không phải một người rất vật chất rất xa xỉ, như thế nào đều không sao cả.
Cốc cốc.
Có người gõ cửa.
Đổng Học Bân liền đi tới, Tiến vào.
Một người nữ khoa viên của phòng làm việc huyện ủy cẩn thận đi vào phòng, mang một phần hồ sơ, Bí thư, đây là Mạnh chủ nhiệm kêu tôi đưa cho ngài.
Đổng Học Bân ừm một cái, Được, để chổ này đi, cảm ơn.
Nữ khoa viên cuống quít nói: Không cần cảm ơn không cần cảm ơn, ngài quá khách khí.
Trước khi đi ra đóng cửa, nữ khoa viên cũng nhìn lén Đổng Học Bân, trong ánh mắt tất cả đều là một ít tò mò.
Đổng Học Bân sớm quen loại ánh mắt này, hầu như hắn mỗi một lần đến một chổ mới tiền nhiệm, tất cả mọi người sẽ dùng loại ánh mắt dị dạng này nhìn hắn, trẻ tuổi, tính tình thối, không giống bình thường, những ánh mắt này đã sớm đánh tới trên người Đổng Học Bân, mọi người nhìn Đổng Học Bân, sẽ cảm thấy trong lòng có chút không được, có chút nghi vấn, Đổng Học Bân cũng không chấp, mấy cái này là phải dựa vào thời gian để chứng minh, mình có thể thắng được bí thư huyện uỷ trước hay không sau này bọn họ sẽ biết, hiện tại, nói cái gì cũng không có ý nghĩa.
. . .
Bên kia.
Phòng làm việc huyện ủy.
Mạnh Hàn Mai sau khi phân phó xong một người thủ hạ đi lấy hồ sơ của Tô Nham cho Đổng Học Bân, trở về khu làm việc của mình, vừa đi vào, một người thủ hạ đi tới.
Mạnh chủ nhiệm, ngài tìm tôi? Thanh niên nói.
Mạnh Hàn Mai gật đầu một cái, Tiểu Trần, ngươi hiện tại đi phòng tài xế, giúp tôi chọn một người tài xế ra hình ra dạng, tuổi tác tốt nhất không nên quá lớn, lái xe phải ổn, người cũng phải bình thường, chuyện này tôi chỉ có thể giao cho cậu, đừng làm chậm trễ cho tôi, tìm được người cậu đem hắn mang cho tôi xem.
Thanh niên vừa nghe thì rõ ràng, đây là tìm tài xế cho bí thư huyện uỷ, trọng trách nặng như vậy giao cho hắn, thanh niên cũng rất kích động, Ngài yên tâm Mạnh chủ nhiệm, tôi nhất định làm tốt! Nghe Mạnh chủ nhiệm nói những yêu cầu này, thanh niên trong lòng cũng có tính toán, hắn biết muốn tìm cái dạng gì.
Mạnh Hàn Mai cũng rất yên tâm hắn, Đi làm đi, được rồi, Tô Nham đến chưa?
Tô khoa trưởng? Thanh niên ngẩn ra, chỉ chỉ bên trong, Trong khu làm việc, vừa rồi còn thấy.
Thanh niên cũng không biết Mạnh Hàn Mai tìm Tô Nham làm gì, Tô khoa trưởng trong phòng làm việc là một nhân vật sát biên giới, tuy rằng Tô khoa trưởng nhân duyên cũng tạm được, nhưng quan hệ cùng lãnh đạo cũng không tốt, người có đôi khi cũng rất kích động, biểu hiện ra từ trước đến nay hòa khí ôn nhu cái loại hình dạng này, nhưng gặp phải chuyện Tô khoa trưởng sẽ có khả năng ra một ít chuyện người khác không ngờ tới, tính cách tương đối mâu thuẫn, các lãnh đạo cũng đều không quá coi trọng hắn.
Bên trong.
Khoa thư ký.
Tô Nham ngày hôm nay cũng không gội đầu, cảm giác tóc lộn xộn, lúc này hắn đang ngồi ở góc khu làm việc gọi điện thoại, bởi vì bên cạnh có người, âm thanh của hắn cũng giảm rất thấp.
Sao con lại đánh nhau?
Mẹ, không phải con muốn đánh.
Con nói con đi, sao không làm mẹ bớt lo, lãnh đạo lúc đầu có ý kiến với con, con hiện tại lại. . . Con còn có muốn làm hay không?
Bọn con cái này là giúp người, không có quan hệ.
Giúp người cũng không lăn qua lăn lại như con.
Người đó cướp đồ của dân chúng, tôi đánh hắn thì làm sao? Mẹ cũng đừng quản, con không nói, con lúc này còn đi làm, ngày hôm nay bí thư mới tiền nhiệm, lúc đi làm phải chú ý rất nhiều chuyện.
Con trước chờ một chút, con. . .
Tô Nham nhanh chóng đem điện thoại cúp đi, thở ra một hơi. Cho dù tại khoa thư ký, một người phó khoa trưởng thật ra cũng không tính là lãnh đạo cái gì, ngay cả một phòng làm việc độc lập cũng không có, cũng là kêu êm tai mà thôi, căn bản là không có quyền lợi gì, có nói cũng là khoa trưởng khoa thư ký đỡ hơn.
Lúc này, Mạnh Hàn Mai đi vào.
Mạnh chủ nhiệm.
Mạnh chủ nhiệm!
Một ít người vội buông công tác trong tay.
Mạnh Hàn Mai nhìn mọi người một chút, đè đè tay nói: Đều bận đi, không có việc khác. Nói xong, cô ấy tìm tìm trong phòng làm việc, ánh mắt rơi vào trên người Tô Nham, nhìn hắn đủ hai giây đồng hồ, lúc này mới nói: Tiểu Tô, cậu theo tôi một chút. Sau đó cũng không xoay người đi, mà là ở chỗ đó chờ Tô Nham đến đây. Mạnh Hàn Mai trong lòng cũng là có phán đoán, biết Tô Nham sau này tám phần mười cũng là thư ký của Đổng Học Bân, tự nhiên cũng sẽ không chậm trễ. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Cũng không biết bên trong có chuyện gì, Mạnh Hàn Mai tựa như có chút khó xử, nhìn cái biểu tình đó, cô ấy hẳn là không quá tán thành.
Đổng Học Bân hỏi: Sao?
Mạnh Hàn Mai cười khổ nói: Người này so với những người khác mà nói không phải thành thục như vậy.
Đổng Học Bân chớp chớp con mắt, nhấp nước bọt, nói: Có cái vấn đề khác? Chị nói một chút?
Thật ra Đổng Học Bân cũng không phải sáng sớm thì chọn Tô Nham, hắn chỉ là vì không cho Mạnh Hàn Mai có suy nghĩ, không tốt trực tiếp phủ định công tác và nỗ lực của cô ấy mới nói như vậy, Đổng Học Bân cũng là sau khi thấy những người trong hồ sơ cũng không thoả mãn, mới ngẫu nhiên trong đầu hiện lên thân ảnh của Tô Nham, lại nghĩ đến Tô Nham cũng là một người phó khoa trưởng của phòng làm việc huyện ủy, cho nên mới tâm huyết dâng trào một chút, bất quá thấy ý của Mạnh Hàn Mai khẳng định là có chuyện tình khác, Đổng Học Bân tin tưởng phán đoán của mình, cũng sẽ không mù quáng như vậy, hắn biết mình mới đến, nếu lựa chọn tín nhiệm Mạnh Hàn Mai, Đổng Học Bân khẳng định cũng phải lo lắng đến đề nghị của cô ấy, người ta ở tại huyện Tiêu Lân nhiều năm như vậy, môn đạo bên trong tuyệt đối rõ ràng hơn so với mình, biết cũng nhiều.
Mạnh Hàn Mai hơi trầm ngâm, tổ chức ngôn ngữ một chút, nói: Tô Nham người này, thật ra muốn nói vấn đề lớn, cũng không có gì, cũng là tính cách có chút không rất thích hợp làm thư ký, hắn tuy rằng bình thường nhìn không ra cái gì, nhưng lúc thật có chuyện gì người tương đối kích động, rất nhiệt tâm, lại khống chế không được tâm tình, trước khi ngài tới thì có ít nhất hai lần, Tô Nham có lúc cùng cán bộ phòng ban mắng nhau trước mặt mọi người, còn có một lần lúc xuống hương trấn làm việc, hắn cùng dân chúng địa phương cũng có xung đột, trở về bị tạm thời cách chức một tuần.
Trước đó? Đổng Học Bân hỏi.
Cũng là trước đó không lâu. Mạnh Hàn Mai đáp.
Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, Không phải cảnh cáo xử phạt trong đảng?
Mạnh Hàn Mai nói: Cũng là tạm thời cách chức, không có cái xử phạt khác.
Không phải cảnh cáo xử phạt trong đảng là được, phạt hắn một chút cũng không sao cả.
Đổng Học Bân ừ một tiếng. Nói: Còn có cái khác không? Quan hệ và năng lực công tác của đồng chí này thế nào?
Mạnh Hàn Mai thấy Đổng Học Bân tựa như đã có thái độ, nói cũng như đã quyết, nhưng vẫn là biểu đạt ra đề nghị và thái độ của cô ấy, Quan hệ với người cũng tốt, vì vậy người rất nhiệt tình, về phần năng lực công tác thì bình thường, không có chổ đặc biệt, nhưng chuyện nên làm cũng đều có thể hoàn thành đúng hạn, tôi cũng không phải rất lý giải, biết đại khái như vậy. Dừng một chút. Mạnh Hàn Mai nói: Ừm, thật ra còn có một nguyên nhân, tôi cho ngài hồ sơ. Những người này cấp bậc đều rất thích hợp, không phải phó khoa cũng là chính khoa, nhưng Tô Nham tuy rằng là phó khoa trưởng của khoa thư ký, nhưng cũng là một người cấp phó khoa của đãi ngộ, cái này chức vụ bản thân là không có cấp bậc hành chính. Cho nên cũng. . .
Không cấp bậc?
Rốt cuộc là một người mũ trắng?
Đổng Học Bân biết ý của Mạnh Hàn Mai, thư ký của huyện trưởng bình thường còn không nói, có khi là phó khoa, có khi là chính khoa, nhưng thư ký của bí thư huyện uỷ loại người đứng đầu này, theo lệ cũ đều là chính khoa. Cho dù có ngoại lệ cũng không phải rất nhiều, bởi vì trong cơ quan nhà nước của một huyện, thật ra là không có thư ký. Trên hồ sơ căn bản là sẽ không xuất hiện cái chức vụ này, quan viên hơn chính sở mới có thể được phân thư ký sự thật, cho dù là bí thư huyện uỷ loại người đứng đầu một huyện, thư ký phía chính phủ xưng hô nhiều lắm cũng là một người nhân viên thông tin, cho nên dưới sự ma hợp lâu dài trong thể chế. Nhân viên thông tin của bí thư huyện uỷ thường thường sẽ lượm luôn một chức vụ như phó chủ nhiệm phòng làm việc huyện ủy, ví dụ như phó huyện trưởng cũng không có thư ký. Nhưng rất nhiều phó chủ nhiệm của mấy phòng làm việc chính phủ huyện đều là phân phối làm thư ký cho một phó huyện trưởng, nếu như làm như thế, cấp bậc của Tô Nham có vẻ quá thấp, nhảy lên phó chủ nhiệm của phòng làm việc huyện ủy thì có chút hơi quá.
Đổng Học Bân không nói chuyện, đang suy nghĩ.
Mạnh Hàn Mai nhìn nhìn hắn, cũng thuận một chút, Ngài nếu như thật cảm thấy Tô Nham thích hợp, thật ra cũng không phải không thể thao tác, đem hắn đề lên phó khoa, an bài phó chủ nhiệm phòng làm việc huyện ủy cũng được, tuy rằng phó chủ nhiệm khác của phòng làm việc huyện ủy trong huyện chúng ta đều là cán bộ chính khoa, nhưng là không quy định phó khoa không thể làm. Phòng làm việc huyện ủy bản thân cũng là phòng ban cấp chính khoa, Mạnh Hàn Mai chủ nhiệm sở dĩ là cấp phó xử, nhưng cái này cũng không phải cấp bậc cơ cấu của phòng làm việc huyện ủy, mà là bởi vì chủ nhiệm phòng làm việc huyện ủy theo lệ cũ là muốn tiến thường ủy huyện ủy, phó xử là cấp bậc của thường ủy huyện ủy, phòng làm việc huyện ủy và phòng làm việc chính phủ huyện đều là cơ cấu cùng cấp.
Im lặng chốc lát, Đổng Học Bân ngẩng đầu lên, Mạnh đại tỷ, chị đem hồ sơ của Tô Nham cho tôi xem, thuận tiện giúp tôi đem người kêu lên, tôi cùng hắn nói chuyện.
Mạnh Hàn Mai vừa nghe, chỉ biết Đổng bí thư đã có quyết định, nên nhắc nhở cô ấy đã nhắc nhở, nên cho đề nghị cô ấy cũng đã cho, Đổng bí thư nếu vẫn là quyết định như thế, Mạnh Hàn Mai cũng sẽ không nói cái gì, lãnh đạo khẳng định có lo lắng của lãnh đạo, cô ấy không tiện nói nhiều, đến chổ là đủ rồi, cái này cũng là tốc độ mà một người thuộc hạ tốt phải khống chế tốt, bằng không nói nhiều ngược lại làm lãnh đạo phản cảm.
Tốt. Mạnh Hàn Mai rất nhanh nói, Vậy tôi đi gọi người.
Đổng Học Bân gật đầu, nói: Phiền phức chị Mạnh đại tỷ.
Mạnh Hàn Mai cười nói: Ngài cũng đừng khách khí với tôi, tôi thật không thích ứng, đều là bổn phận của tôi, cái này còn có cái gì phiền phức.
Người đi.
Cửa đóng.
Đổng Học Bân liền nhìn bàn làm việc một chút, mở ngăn kéo ra nhìn, lại đứng ở giá sách lật lật, cuối cùng mới đến cửa sổ ngắm vài lần, quen thuộc hoàn cảnh phòng làm việc một chút, ài, đừng nói nữa, thật sự là có chút kém, không phải vấn đề bàn học hay sô pha, những cái này vẫn còn tốt, chủ yếu cũng là vấn đề nhà ở, quá cũ, ký túc xá của huyện Trinh Thủy bên kia so với ở đây còn mạnh hơn một ít, bất quá cũng tạm chịu đựng trước, dù sao Đổng Học Bân bản thân cũng không chú ý nhiều như vậy, hắn vẫn cũng không phải một người rất vật chất rất xa xỉ, như thế nào đều không sao cả.
Cốc cốc.
Có người gõ cửa.
Đổng Học Bân liền đi tới, Tiến vào.
Một người nữ khoa viên của phòng làm việc huyện ủy cẩn thận đi vào phòng, mang một phần hồ sơ, Bí thư, đây là Mạnh chủ nhiệm kêu tôi đưa cho ngài.
Đổng Học Bân ừm một cái, Được, để chổ này đi, cảm ơn.
Nữ khoa viên cuống quít nói: Không cần cảm ơn không cần cảm ơn, ngài quá khách khí.
Trước khi đi ra đóng cửa, nữ khoa viên cũng nhìn lén Đổng Học Bân, trong ánh mắt tất cả đều là một ít tò mò.
Đổng Học Bân sớm quen loại ánh mắt này, hầu như hắn mỗi một lần đến một chổ mới tiền nhiệm, tất cả mọi người sẽ dùng loại ánh mắt dị dạng này nhìn hắn, trẻ tuổi, tính tình thối, không giống bình thường, những ánh mắt này đã sớm đánh tới trên người Đổng Học Bân, mọi người nhìn Đổng Học Bân, sẽ cảm thấy trong lòng có chút không được, có chút nghi vấn, Đổng Học Bân cũng không chấp, mấy cái này là phải dựa vào thời gian để chứng minh, mình có thể thắng được bí thư huyện uỷ trước hay không sau này bọn họ sẽ biết, hiện tại, nói cái gì cũng không có ý nghĩa.
. . .
Bên kia.
Phòng làm việc huyện ủy.
Mạnh Hàn Mai sau khi phân phó xong một người thủ hạ đi lấy hồ sơ của Tô Nham cho Đổng Học Bân, trở về khu làm việc của mình, vừa đi vào, một người thủ hạ đi tới.
Mạnh chủ nhiệm, ngài tìm tôi? Thanh niên nói.
Mạnh Hàn Mai gật đầu một cái, Tiểu Trần, ngươi hiện tại đi phòng tài xế, giúp tôi chọn một người tài xế ra hình ra dạng, tuổi tác tốt nhất không nên quá lớn, lái xe phải ổn, người cũng phải bình thường, chuyện này tôi chỉ có thể giao cho cậu, đừng làm chậm trễ cho tôi, tìm được người cậu đem hắn mang cho tôi xem.
Thanh niên vừa nghe thì rõ ràng, đây là tìm tài xế cho bí thư huyện uỷ, trọng trách nặng như vậy giao cho hắn, thanh niên cũng rất kích động, Ngài yên tâm Mạnh chủ nhiệm, tôi nhất định làm tốt! Nghe Mạnh chủ nhiệm nói những yêu cầu này, thanh niên trong lòng cũng có tính toán, hắn biết muốn tìm cái dạng gì.
Mạnh Hàn Mai cũng rất yên tâm hắn, Đi làm đi, được rồi, Tô Nham đến chưa?
Tô khoa trưởng? Thanh niên ngẩn ra, chỉ chỉ bên trong, Trong khu làm việc, vừa rồi còn thấy.
Thanh niên cũng không biết Mạnh Hàn Mai tìm Tô Nham làm gì, Tô khoa trưởng trong phòng làm việc là một nhân vật sát biên giới, tuy rằng Tô khoa trưởng nhân duyên cũng tạm được, nhưng quan hệ cùng lãnh đạo cũng không tốt, người có đôi khi cũng rất kích động, biểu hiện ra từ trước đến nay hòa khí ôn nhu cái loại hình dạng này, nhưng gặp phải chuyện Tô khoa trưởng sẽ có khả năng ra một ít chuyện người khác không ngờ tới, tính cách tương đối mâu thuẫn, các lãnh đạo cũng đều không quá coi trọng hắn.
Bên trong.
Khoa thư ký.
Tô Nham ngày hôm nay cũng không gội đầu, cảm giác tóc lộn xộn, lúc này hắn đang ngồi ở góc khu làm việc gọi điện thoại, bởi vì bên cạnh có người, âm thanh của hắn cũng giảm rất thấp.
Sao con lại đánh nhau?
Mẹ, không phải con muốn đánh.
Con nói con đi, sao không làm mẹ bớt lo, lãnh đạo lúc đầu có ý kiến với con, con hiện tại lại. . . Con còn có muốn làm hay không?
Bọn con cái này là giúp người, không có quan hệ.
Giúp người cũng không lăn qua lăn lại như con.
Người đó cướp đồ của dân chúng, tôi đánh hắn thì làm sao? Mẹ cũng đừng quản, con không nói, con lúc này còn đi làm, ngày hôm nay bí thư mới tiền nhiệm, lúc đi làm phải chú ý rất nhiều chuyện.
Con trước chờ một chút, con. . .
Tô Nham nhanh chóng đem điện thoại cúp đi, thở ra một hơi. Cho dù tại khoa thư ký, một người phó khoa trưởng thật ra cũng không tính là lãnh đạo cái gì, ngay cả một phòng làm việc độc lập cũng không có, cũng là kêu êm tai mà thôi, căn bản là không có quyền lợi gì, có nói cũng là khoa trưởng khoa thư ký đỡ hơn.
Lúc này, Mạnh Hàn Mai đi vào.
Mạnh chủ nhiệm.
Mạnh chủ nhiệm!
Một ít người vội buông công tác trong tay.
Mạnh Hàn Mai nhìn mọi người một chút, đè đè tay nói: Đều bận đi, không có việc khác. Nói xong, cô ấy tìm tìm trong phòng làm việc, ánh mắt rơi vào trên người Tô Nham, nhìn hắn đủ hai giây đồng hồ, lúc này mới nói: Tiểu Tô, cậu theo tôi một chút. Sau đó cũng không xoay người đi, mà là ở chỗ đó chờ Tô Nham đến đây. Mạnh Hàn Mai trong lòng cũng là có phán đoán, biết Tô Nham sau này tám phần mười cũng là thư ký của Đổng Học Bân, tự nhiên cũng sẽ không chậm trễ. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|