Buổi trưa.
Đồn công an vùng ngoại thành.
Mọi người cũng đều nghỉ trưa đi căn tin ăn, bất quá căn tin ngay đối diện phòng trực ban của Đổng Học Bân trong sân, hầu như mỗi người đi qua cửa sổ ở đây sẽ không tự chủ được vô thức theo phản xạ có điều kiện liếc mắt nhìn vào trong cửa sổ của phòng trực ban.
Tò mò.
Vô cùng kinh ngạc.
Không nói gì.
Tất cả mọi người là cái phản ứng này.
Bởi vì biểu hiện của Đổng Học Bân thật sự là quá con mẹ nó tự tại, ai cũng nhìn không ra trong lòng hắn muốn cái gì, cứ như vậy cặm cụi làm cơm, hoàn toàn không để ý ánh mắt của người khác, hoàn toàn không có tự giác ở đồn công an, đặc biệt thoải mái.
Bỗng nhiên một chiếc xe tiến vào sân.
Thường cục trưởng?
Ặc, Thường cục trưởng.
Có mấy người người nhanh chóng cung kính chào hỏi.
Thường Lâm tiến đến lại hỏi: Đổng bí thư đâu?
Một người cảnh sát nhân dân cười khổ không thôi nói: Tại phòng trực ban, làm. . . Làm cơm.
Thường Lâm vừa nghe thì trừng mắt, Làm cơm? Các người khiến cho Đổng bí thư tự mình làm cơm?
Cảnh sát nhân dân nhanh chóng nói: Phó đồn trưởng phân phó chúng tôi, có người đi qua muốn hỗ trợ, nhưng Đổng bí thư lại nói không cần, căn bản không cho chúng tôi nhúng tay.
Thường Lâm nghe vậy cũng không nói cái gì nữa, suy nghĩ một chút, ông phỏng chừng Đổng bí thư cũng quả thật là cái tính tình này, thế nhưng tự mình làm cơm? Thường Lâm cũng có chút ngượng ngùng, có thể cũng là có chút lo lắng, Đổng bí thư tới tiền nhiệm, bọn họ chưa chiêu đãi nghênh tiếp, ngược lại là đem Đổng bí thư bắt lại, cảnh sát nhân dân còn đánh cánh tay hắn một gậy, còn cầm súng chỉ vào hắn, Đổng bí thư còn thiếu chút bị một chiếc xe đụng chết, người trên xe dù còn là bạn của đồn trưởng đồn công an Hồ Hán Bân, Thường Lâm đương nhiên cảm thấy khó xử.
Đi nhanh vào trong, Thường Lâm trực tiếp đi tới gian phòng trực ban, ổn định tiết tấu hô hấp một chút, nhẹ nhàng gõ cửa. Chỉ gõ hai cái, đây đều là có chú ý, một người thuộc hạ nếu như đi nhà hoặc là phòng làm việc lãnh đạo gõ cửa nhấn chuông cửa, một cái có vẻ quá tùy ý, cũng có thể khiến cho người ở bên trong nghe không rõ, ba cái lại có vẻ quá không tôn trọng, quá gấp gáp, hai cái là tiêu chuẩn nhất.
Đổng Học Bân nói: Mời vào.
Cửa không có khóa, Thường Lâm mở cửa đi vào, Đổng bí thư.
Đổng Học Bân nhìn ông ta.Nói tôi còn không tiền nhiệm, gọi Học Bân là được.
Thường Lâm chỉ là nghe như thế, tự nhiên không thể gọi như thế. Biết Đổng Học Bân có thể cũng là khách khí một câu, nếu như ông ta thật sự kêu tên, vậy mới là thiếu nội tâm, có đôi khi lãnh đạo nói đều là như thế này, cũng là nhắc tới. Tuyệt đối là không thể coi là thật.
Thường Lâm nhìn về phía hai mặn một canh trên bàn, giả vờ không biết, hỏi: Đổng bí thư, ngài đây là. . . Sao để cho ngài tự mình làm cơm?
Đổng Học Bân cười nói: Tôi còn không thể làm cơm?
Thường Lâm nói: Không phải, tôi còn nói mời ngài ăn mà.
Đổng Học Bân khoát khoát tay, Không cần. Ở nhà tôi cũng tự mình làm cơm cho mình ăn, tiết kiệm tiền, bớt việc. Đúng không?
Tôi đã nhìn ra. Thường Lâm mỉm cười nhìn mắt hắn, Tay nghề của ngài vừa nhìn là biết không tầm thường. Cố sức hít vào một hơi, Ngửi thấy thơm thật. Ngày hôm qua là lần đầu tiên gặp mặt, còn có một việc như vậy, Thường Lâm cũng không nói nhiều cùng Đổng Học Bân. Ngày hôm nay ông ta mới thay đổi phương thức, đương nhiên cũng là mang tính chất thử. Bởi vì hq`ắn cũng không chân chính lý giải tính tình của Đổng Học Bân, cần phải có một quá trình ma hợp.
Đổng Học Bân cười ha ha nói: Thơm cái gì, cũng là tùy tiện làm thôi, cái này là canh hồ lạt của địa phương các người, tôi sáng sớm uống qua một lần, cũng là lần đầu tiên làm, không biết mùi vị ra sao. Nói xong dừng một chút, Đổng Học Bân chớp mắt nói: Thường cục trưởng cũng chưa ăn à?
Thường Lâm nói: Lúc đầu muốn mời ngài đi ra ngoài ăn, thì. . .
Đổng Học Bân phất tay, Vậy vừa lúc, tới, cùng nhau ăn đi, đi ra ngoài ăn nhiều phiền phức, tôi lúc này cũng vừa xong, đồ ăn cũng đều nóng.
Thường Lâm do dự một chút, Vậy tôi không khách khí?
Ngồi đi. Đổng Học Bân đè đè tay, cho ông ta một cái chén.
Thường Lâm nhanh chóng tiến lên một bước, không dám cho Đổng Học Bân lấy đồ, tự mình sau khi cầm chén tìm hai đôi đũa, lúc này mới dọn cái ghế ngồi xuống.
Đổng Học Bân nhìn hắn, Uống chút gì không?
Thường Lâm ngẩn ra, Uống chút? Rượu thật sao? Tôi tùy tiện, nghe lời ngươn`i.
Đổng Học Bân chỉ chỉ va li hành lý của mình, Tôi chổ này chỉ có rượu trắng, trong nhà mang đến, ông nếu như uống được thì hai ta uống vài ly, chỉ là sợ ông buổi chiều còn đi làm, thời gian công tác không tiện.
Thường Lâm đương nhiên không hai lời, Tôi không thành vấn đề, con người tôi cũng thích uống rượu trắng, người phương bắc mà, ha ha.
Đổng Học Bân nói được, lật lật trong hành lý, lấy ra một chai Mao Đài, đặt trên bàn, rượu hắn có thể mang tới tự nhiên sẽ không kém, Mao Đài cũng khẳng định không phải là Mao Đài bình thường, đều là rượu ủ hơn năm, phần lớn là người khác tặng cho hắn.
Thường Lâm cũng là biết hàng, con mắt nhất thời sáng ngời, Rượu ngon nha. Đương nhiên sẽ không chờ Đổng Học Bân mở, ông đưa tay đem đến đây mở ra, rót đầy cho Đổng Học Bân, cũng rót cho mình một ly, hai người đều dùng loại ly lớn, người phương bắc uống rượu bình thường đều là như thế này, rất ít có người dùng chung nhỏ uống.
Trước nếm thử đồ ăn đi.
A, tôi nếm thử. . . Ừm, ăn ngon ăn ngon.
Thật sao?
Thật sự ăn ngon, phù, canh cũng ngon, ngài thật sự là lần đầu tiên làm canh hồ lạt? Ai da, vậy cái này không ổn rồi, tôi cảm giác cũng là canh hồ lạt thang của tỉnh thành cũng không ngon như ngài làm.
Ha ha.
Đổng Học Bân biết lời này là giả, cũng không coi là gì.
Lúc này, Thường Lâm nâng ly rượu đứng lên, Đổng bí thư, tôi ly này phải kính ngài, lần này thật sự xin lỗi, người của tôi có mắt không nhìn được Thái Sơn, cho ngài không ít phiền phức, như vậy, tôi cạn, ngài tùy ý.
Đổng Học Bân cũng nâng ly, chạm ly một chút, cũng đem rượu uống cạn.
Thấy Đổng bí thư nể tình như thế, Thường Lâm trong lòng cũng đại khái nắm chắc, đây là một tín hiệu, ông lúc này mới nói: Chuyện ngày hôm qua tôi đã phái người lý giải điều tra suốt đêm, ngày hôm nay cũng coi như ra kết quả, phương thức xử lý của chúng tôi bên này là đồn trưởng đồn công an vùng ngoại thành Hồ Hán Bân làm việc thiên vị làm rối kỉ cương, mất chức điều tra, mấy người cảnh sát nhân dân bị tình nghi khác, cũng quyết định tạm thời cách chức điều tra, về phần hai người của xe dù, đã do cục công an huyện tiếp nhận, tạm giam, sau này khẳng định còn có xử lý thêm một bước, ngài xem cái xử lý này. . .
Đổng Học Bân cười cười, Ông là cục trưởng, nghe lời ông, không cần hỏi tôi. Nói xong, rót đầy rượu Đổng Học Bân cũng giơ ly lên, Uống rượu đi.
Thường Lâm đại khái rõ ràng, cái xử lý này Đổng Học Bân hẳn là thoả mãn, mới thở phào nhẹ nhõm, thật ra cái xử phạt này Thường Lâm cũng là hạ quyết tâm, rất nặng tay, ông chính là sợ Đổng Học Bân không hài lòng, nếu như chờ Đổng Học Bân nói ra cái xử phạt này không được, Thường Lâm cũng sẽ rất bị động, vì vậy thẳng thắn trực tiếp đem người có thể xử lý đều xử lý. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Đồn công an vùng ngoại thành.
Mọi người cũng đều nghỉ trưa đi căn tin ăn, bất quá căn tin ngay đối diện phòng trực ban của Đổng Học Bân trong sân, hầu như mỗi người đi qua cửa sổ ở đây sẽ không tự chủ được vô thức theo phản xạ có điều kiện liếc mắt nhìn vào trong cửa sổ của phòng trực ban.
Tò mò.
Vô cùng kinh ngạc.
Không nói gì.
Tất cả mọi người là cái phản ứng này.
Bởi vì biểu hiện của Đổng Học Bân thật sự là quá con mẹ nó tự tại, ai cũng nhìn không ra trong lòng hắn muốn cái gì, cứ như vậy cặm cụi làm cơm, hoàn toàn không để ý ánh mắt của người khác, hoàn toàn không có tự giác ở đồn công an, đặc biệt thoải mái.
Bỗng nhiên một chiếc xe tiến vào sân.
Thường cục trưởng?
Ặc, Thường cục trưởng.
Có mấy người người nhanh chóng cung kính chào hỏi.
Thường Lâm tiến đến lại hỏi: Đổng bí thư đâu?
Một người cảnh sát nhân dân cười khổ không thôi nói: Tại phòng trực ban, làm. . . Làm cơm.
Thường Lâm vừa nghe thì trừng mắt, Làm cơm? Các người khiến cho Đổng bí thư tự mình làm cơm?
Cảnh sát nhân dân nhanh chóng nói: Phó đồn trưởng phân phó chúng tôi, có người đi qua muốn hỗ trợ, nhưng Đổng bí thư lại nói không cần, căn bản không cho chúng tôi nhúng tay.
Thường Lâm nghe vậy cũng không nói cái gì nữa, suy nghĩ một chút, ông phỏng chừng Đổng bí thư cũng quả thật là cái tính tình này, thế nhưng tự mình làm cơm? Thường Lâm cũng có chút ngượng ngùng, có thể cũng là có chút lo lắng, Đổng bí thư tới tiền nhiệm, bọn họ chưa chiêu đãi nghênh tiếp, ngược lại là đem Đổng bí thư bắt lại, cảnh sát nhân dân còn đánh cánh tay hắn một gậy, còn cầm súng chỉ vào hắn, Đổng bí thư còn thiếu chút bị một chiếc xe đụng chết, người trên xe dù còn là bạn của đồn trưởng đồn công an Hồ Hán Bân, Thường Lâm đương nhiên cảm thấy khó xử.
Đi nhanh vào trong, Thường Lâm trực tiếp đi tới gian phòng trực ban, ổn định tiết tấu hô hấp một chút, nhẹ nhàng gõ cửa. Chỉ gõ hai cái, đây đều là có chú ý, một người thuộc hạ nếu như đi nhà hoặc là phòng làm việc lãnh đạo gõ cửa nhấn chuông cửa, một cái có vẻ quá tùy ý, cũng có thể khiến cho người ở bên trong nghe không rõ, ba cái lại có vẻ quá không tôn trọng, quá gấp gáp, hai cái là tiêu chuẩn nhất.
Đổng Học Bân nói: Mời vào.
Cửa không có khóa, Thường Lâm mở cửa đi vào, Đổng bí thư.
Đổng Học Bân nhìn ông ta.Nói tôi còn không tiền nhiệm, gọi Học Bân là được.
Thường Lâm chỉ là nghe như thế, tự nhiên không thể gọi như thế. Biết Đổng Học Bân có thể cũng là khách khí một câu, nếu như ông ta thật sự kêu tên, vậy mới là thiếu nội tâm, có đôi khi lãnh đạo nói đều là như thế này, cũng là nhắc tới. Tuyệt đối là không thể coi là thật.
Thường Lâm nhìn về phía hai mặn một canh trên bàn, giả vờ không biết, hỏi: Đổng bí thư, ngài đây là. . . Sao để cho ngài tự mình làm cơm?
Đổng Học Bân cười nói: Tôi còn không thể làm cơm?
Thường Lâm nói: Không phải, tôi còn nói mời ngài ăn mà.
Đổng Học Bân khoát khoát tay, Không cần. Ở nhà tôi cũng tự mình làm cơm cho mình ăn, tiết kiệm tiền, bớt việc. Đúng không?
Tôi đã nhìn ra. Thường Lâm mỉm cười nhìn mắt hắn, Tay nghề của ngài vừa nhìn là biết không tầm thường. Cố sức hít vào một hơi, Ngửi thấy thơm thật. Ngày hôm qua là lần đầu tiên gặp mặt, còn có một việc như vậy, Thường Lâm cũng không nói nhiều cùng Đổng Học Bân. Ngày hôm nay ông ta mới thay đổi phương thức, đương nhiên cũng là mang tính chất thử. Bởi vì hq`ắn cũng không chân chính lý giải tính tình của Đổng Học Bân, cần phải có một quá trình ma hợp.
Đổng Học Bân cười ha ha nói: Thơm cái gì, cũng là tùy tiện làm thôi, cái này là canh hồ lạt của địa phương các người, tôi sáng sớm uống qua một lần, cũng là lần đầu tiên làm, không biết mùi vị ra sao. Nói xong dừng một chút, Đổng Học Bân chớp mắt nói: Thường cục trưởng cũng chưa ăn à?
Thường Lâm nói: Lúc đầu muốn mời ngài đi ra ngoài ăn, thì. . .
Đổng Học Bân phất tay, Vậy vừa lúc, tới, cùng nhau ăn đi, đi ra ngoài ăn nhiều phiền phức, tôi lúc này cũng vừa xong, đồ ăn cũng đều nóng.
Thường Lâm do dự một chút, Vậy tôi không khách khí?
Ngồi đi. Đổng Học Bân đè đè tay, cho ông ta một cái chén.
Thường Lâm nhanh chóng tiến lên một bước, không dám cho Đổng Học Bân lấy đồ, tự mình sau khi cầm chén tìm hai đôi đũa, lúc này mới dọn cái ghế ngồi xuống.
Đổng Học Bân nhìn hắn, Uống chút gì không?
Thường Lâm ngẩn ra, Uống chút? Rượu thật sao? Tôi tùy tiện, nghe lời ngươn`i.
Đổng Học Bân chỉ chỉ va li hành lý của mình, Tôi chổ này chỉ có rượu trắng, trong nhà mang đến, ông nếu như uống được thì hai ta uống vài ly, chỉ là sợ ông buổi chiều còn đi làm, thời gian công tác không tiện.
Thường Lâm đương nhiên không hai lời, Tôi không thành vấn đề, con người tôi cũng thích uống rượu trắng, người phương bắc mà, ha ha.
Đổng Học Bân nói được, lật lật trong hành lý, lấy ra một chai Mao Đài, đặt trên bàn, rượu hắn có thể mang tới tự nhiên sẽ không kém, Mao Đài cũng khẳng định không phải là Mao Đài bình thường, đều là rượu ủ hơn năm, phần lớn là người khác tặng cho hắn.
Thường Lâm cũng là biết hàng, con mắt nhất thời sáng ngời, Rượu ngon nha. Đương nhiên sẽ không chờ Đổng Học Bân mở, ông đưa tay đem đến đây mở ra, rót đầy cho Đổng Học Bân, cũng rót cho mình một ly, hai người đều dùng loại ly lớn, người phương bắc uống rượu bình thường đều là như thế này, rất ít có người dùng chung nhỏ uống.
Trước nếm thử đồ ăn đi.
A, tôi nếm thử. . . Ừm, ăn ngon ăn ngon.
Thật sao?
Thật sự ăn ngon, phù, canh cũng ngon, ngài thật sự là lần đầu tiên làm canh hồ lạt? Ai da, vậy cái này không ổn rồi, tôi cảm giác cũng là canh hồ lạt thang của tỉnh thành cũng không ngon như ngài làm.
Ha ha.
Đổng Học Bân biết lời này là giả, cũng không coi là gì.
Lúc này, Thường Lâm nâng ly rượu đứng lên, Đổng bí thư, tôi ly này phải kính ngài, lần này thật sự xin lỗi, người của tôi có mắt không nhìn được Thái Sơn, cho ngài không ít phiền phức, như vậy, tôi cạn, ngài tùy ý.
Đổng Học Bân cũng nâng ly, chạm ly một chút, cũng đem rượu uống cạn.
Thấy Đổng bí thư nể tình như thế, Thường Lâm trong lòng cũng đại khái nắm chắc, đây là một tín hiệu, ông lúc này mới nói: Chuyện ngày hôm qua tôi đã phái người lý giải điều tra suốt đêm, ngày hôm nay cũng coi như ra kết quả, phương thức xử lý của chúng tôi bên này là đồn trưởng đồn công an vùng ngoại thành Hồ Hán Bân làm việc thiên vị làm rối kỉ cương, mất chức điều tra, mấy người cảnh sát nhân dân bị tình nghi khác, cũng quyết định tạm thời cách chức điều tra, về phần hai người của xe dù, đã do cục công an huyện tiếp nhận, tạm giam, sau này khẳng định còn có xử lý thêm một bước, ngài xem cái xử lý này. . .
Đổng Học Bân cười cười, Ông là cục trưởng, nghe lời ông, không cần hỏi tôi. Nói xong, rót đầy rượu Đổng Học Bân cũng giơ ly lên, Uống rượu đi.
Thường Lâm đại khái rõ ràng, cái xử lý này Đổng Học Bân hẳn là thoả mãn, mới thở phào nhẹ nhõm, thật ra cái xử phạt này Thường Lâm cũng là hạ quyết tâm, rất nặng tay, ông chính là sợ Đổng Học Bân không hài lòng, nếu như chờ Đổng Học Bân nói ra cái xử phạt này không được, Thường Lâm cũng sẽ rất bị động, vì vậy thẳng thắn trực tiếp đem người có thể xử lý đều xử lý. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|