Quá nhanh!
Mọi người còn không kịp phản ứng!
Đổng Học Bân đã đứng ở nơi đó đỡ lấy loạt pháo hoa đầu tiên, thật ra loại này cũng không tính pháo hoa bắn, theo cách nói của kinh thành cái này gọi thoán thiên hầu ( lõi của pháo hoa trước khi phát nổ), còn không thuộc về cái loại đạn pháo hoa, bất quá cái thứ này bắn trúng một chút cũng không thú vị, không ai chịu được cái này, đều là hỏa dược, nếu chỉ cần phát nổ trên tay một chút cũng là chuyện rất kinh khủng, thứ đồ đó có thể bay ra, còn bay cao như vậy nhanh như vậy, vậy cũng là lực lượng của thuốc nổ rồi, cho nên sau khi thấy Đổng Học Bân dĩ nhiên đột nhiên xuất hiện ở trước mặt đám người Tạ lão gia tử như thuấn di để chặn lối đi của đạn pháo hoa, lại vung tay đem đạn pháo hoa vỗ bay lên bầu trời, tất cả mọi người cảm thấy trừng to mắt ra.
Sao có thể?
Cái tốc độ tay này cũng quá nhanh hả?
Đạn pháo hoa đó tốc độ? Hầu như mắt thường đều nhìn không thấy cũng đã bay tới, Đổng Học Bân lại có thể dựa vào một đôi tay bằng xương bằng thịt đánh bay nó đi?
Cảnh vệ viên cũng thấy choáng váng!
Con mẹ nó! Đây còn là người sao? ?
Đừng nói một người cán bộ, chính là mấy người cảnh vệ viên bọn họ quanh năm huấn luyện, cũng tuyệt đối không làm được điểm này, theo bọn họ thấy, đây quả thực là công phu xuất thần nhập hóa, quá thần kỳ, con người còn có thể có phản ứng nhanh như vậy? Không thể nào? Bọn họ cảm thấy Đổng Học Bân có thể là dựa vào vận khí tùy tiện vung tay lên vỗ trúng, không phải thật sự có tốc độ phản ứng nhanh như vậy!
Nhưng mà, một màn kế tiếp làm cho bọn họ lại một lần trợn tròn mắt!
Viên đạn pháo hoa thứ hai bắn tới!
Theo sát sau là viên thứ ba, rất nhanh!
Ngay tại lúc Tạ Hạo bọn họ la to. Ngay lúc cảnh vệ viên chạy càng ngày càng gần, Đổng Học Bân vẫn là biểu tình bình tĩnh như vậy, lại một lần ra tay, có thể lần này ra tay thậm chí còn nhanh hơn cả khi đạn pháo hoa bay tới, hắn vỗ một tát vào một chổ cái gì cũng không có, nhưng ngay sau đó viên đạn pháo hoa thứ hai bay đến, vừa vặn rơi vào cái vị trí kia, bị Đổng Học Bân tát một cái bay đi, bay đến giữa không trung, nổ tung ra thành một vòng tròn đủ màu sắc. Sau đó tiếng thứ ba vang lên. Đổng Học Bân tựa như khí lực cũng không dùng nhẹ nhàng vung khửu tay lên, bốp, viên đạn pháo hoa thứ ba mang theo đuôi lửa đánh vào khửu tay Đổng Học Bân, bắn ra. Đồng dạng bay ra ngoài. Nổ giữa không trung!
Chỉ vài giây như thế.
Tạ Quốc Nguyệt đã kéo Tạ lão gia tử chạy ra.
Những người ở gần cũng đã chạy ra khỏi phạm vi “tấn công” của đạn pháo hoa trong lúc Đổng Học Bân kéo dài chút thời gian. Cảnh vệ viên vừa nhìn, cũng không ngây ngốc tiến lên, bởi vì bọn họ cũng không có công phu như Đổng Học Bân. Bọn họ cho dù đi tới, nhiều nhất là đem lưng che cho Tạ lão một cái, tuyệt đối không có khả năng dựa vào một đôi tay đánh cho đạn pháo hoa bay đi, bọn họ không thần như vậy, cho nên cũng không có tiến lên.
Tiểu Đổng!
Anh rể! Mau ra đây!
Tạ Tĩnh bọn họ đều kêu một tiếng, sợ Đổng Học Bân gặp chuyện không may, lỡ như làm không tốt phát nổ ra, vậy có thể. . . Thật có thể xảy ra tai nạn chết người.
Tất cả mọi người rất lo lắng.
Chỉ riêng Đổng Học Bân không thèm để ý chút nào, hắn nhìn phía sau, cũng là cửa kính thủy tinh của biệt thự, cái thứ này rất đắt tiền, đầu năm mới mà bị vỡ vụn cũng không được, Vỡ vỡ bình an không thể nói như vậy được, vì vậy cũng không để ở trong lòng, càng không nghe bọn họ nói cái gì, mắt thấy đạn pháo hoa thứ tư bay ra, Đổng Học Bân tùy tiện vung bàn tay lên, lúc này giơ cao lên một ít, để ở gần đầu, cách khuôn mặt rất gần, mọi người nhìn mà có cảm giác hết hồn, nhưng Đổng Học Bân ngay cả sắc mặt cũng không có thay đổi một chút, bốp một tiếng đánh bay đạn pháo hoa thứ tư, không chỉ như thế, còn đi tới phía trước một bước!
Viên thứ năm tới!
Ngay cả một giây đồng hồ cũng không tới là đã đến!
Tốc độ quá nhanh, còn là ban đêm, ngay cả con mắt đều thấy không rõ!
Nhưng Đổng Học Bân làm như biết được đạn pháo hoa sẽ bay đến nơi nào, tay vỗ xuống, đạn pháo hoa vừa lúc bị đập xuống mặt đất phía dưới, Đổng Học Bân đi tới phía trước, giày da dẫm lên, đoàng một tiếng, đạn pháo hoa phát nổ, nhưng không có phát ra bất cứ thứ gì, Đổng Học Bân tiếp tục đi tới phía trước, nhiều lắm chỉ là dưới đế giày da bốc ra một chút khói mà thôi, một loạt động tác như mây bay nước chảy, giống như đang khiêu vũ, một chút dừng lại cũng không có!
Vài bước!
Đổng Học Bân chạy tới trước cục pháo hoa không khống chế được, khom lưng, đưa tay, bắt được ống pháo cắm xuống đất, ống pháo lục đục bắn ra viên thứ sáu, lần này Đổng Học Bân không dùng tay, mà là trực tiếp điều chỉnh góc độ của pháo hoa một chút, vù, ngay sau đó viên đạn pháo hoa cứ như thế nhằm về phía mặt của Đổng Học Bân, phản ứng của Đổng Học Bân quả thật làm cho mấy người cảnh vệ viên xung quanh hết hồn, về phần người còn lại không có hết hồn. . . Là bởi vì bọn họ ngay cả thấy cũng không có thấy rõ!
Gần quá!
Hầu như là bay ra ở trước mắt!
Hầu như cũng là khoảng cách nửa mét!
Nhưng Đổng Học Bân chỉ né tránh, rất nhẹ nhàng rất nhàn nhã hơi nghiêng đầu, viên đạn pháo hoa xoạt qua khuôn mặt của Đổng Học Bân bay lên trời, dễ dàng giống như ngáp một cái vậy, rồi hắn lập tức ngẩng đầu, nhìn viên đạn pháo hoa phát nổ trên không trung.
Viên thứ bảy!
Viên thứ tám!
Những viên đạn pháo hoa còn lại đều bị Đổng Học Bân xử lý xong hết, hắn cũng không cần né nữa.
Còn chưa qua được chốc lát, pháo hoa cũng đã phóng ra tất cả Đạn dược, không còn có âm thanh.
Đổng Học Bân đem cái ống pháo rỗng ném xuống đất, đứng dậy phủi phủi đất trên người, lại nhìn giầy của mình, cũng may, không có chuyện gì, vì vậy nghiêng đầu hỏi những người khác, Không có chuyện gì chứ?
Hầu Minh nghẹn họng nhìn trân trối, Anh không có việc gì chứ?
Anh? Anh có thể có chuyện gì? Đổng Học Bân thản nhiên nói.
Tạ Tĩnh: . . .
Tạ Quốc Nguyệt: . . .
Tất cả mọi người đều là không nói gì nhìn chằm chằm Đổng Học Bân.
Chỉ có Tạ Hạo đối với Đổng Học Bân có sùng bái mù quáng, cười to hắc hắc, Anh rể của tôi là ai hả? Cái này còn có thể có việc? Cái này không phải nói giỡn hay sao!
Tạ lão gia tử lộ ra nụ cười.
Tạ Nhiên cười khổ giơ ngón tay cái lên với Đổng Học Bân.
Hàn Tinh và Hạ Diễm Trân mấy người trưởng bối cũng vội nhìn mấy lần, thấy Đổng Học Bân thật sự một chút thương thế cũng không có, các nàng mới yên tâm.
Đứa nhỏ này! Vừa rồi làm thím sợ muốn chết!
Quá lỗ mãng! Sau này không được mạo hiểm như thế!
Đó là thuốc nổ, là hỏa dược, con thật sự dám lao lên hả? Lỡ như gặp chuyện không may thì làm sao bây giờ? Hả?
Mấy người trưởng bối đều phê bình hắn vài câu, mọi người thật sự là lòng còn sợ hãi, không có biện pháp, cái tràng diện kia quá dọa người.
Đổng Học Bân cũng không coi là gì, Mẹ, thím lớn, thím hai, không sao, không phải là một thoán thiên hầu thôi sao, cái này tính cái gì. Đạn hắn đều có thể tránh, tên lửa hắn đều có thể né, một ống pháo trúc Đổng Học Bân còn làm không được? Cái này không phải cười vào mặt hắn sao!
Cảnh vệ viên nghe vậy, đã hoàn toàn phục! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Mọi người còn không kịp phản ứng!
Đổng Học Bân đã đứng ở nơi đó đỡ lấy loạt pháo hoa đầu tiên, thật ra loại này cũng không tính pháo hoa bắn, theo cách nói của kinh thành cái này gọi thoán thiên hầu ( lõi của pháo hoa trước khi phát nổ), còn không thuộc về cái loại đạn pháo hoa, bất quá cái thứ này bắn trúng một chút cũng không thú vị, không ai chịu được cái này, đều là hỏa dược, nếu chỉ cần phát nổ trên tay một chút cũng là chuyện rất kinh khủng, thứ đồ đó có thể bay ra, còn bay cao như vậy nhanh như vậy, vậy cũng là lực lượng của thuốc nổ rồi, cho nên sau khi thấy Đổng Học Bân dĩ nhiên đột nhiên xuất hiện ở trước mặt đám người Tạ lão gia tử như thuấn di để chặn lối đi của đạn pháo hoa, lại vung tay đem đạn pháo hoa vỗ bay lên bầu trời, tất cả mọi người cảm thấy trừng to mắt ra.
Sao có thể?
Cái tốc độ tay này cũng quá nhanh hả?
Đạn pháo hoa đó tốc độ? Hầu như mắt thường đều nhìn không thấy cũng đã bay tới, Đổng Học Bân lại có thể dựa vào một đôi tay bằng xương bằng thịt đánh bay nó đi?
Cảnh vệ viên cũng thấy choáng váng!
Con mẹ nó! Đây còn là người sao? ?
Đừng nói một người cán bộ, chính là mấy người cảnh vệ viên bọn họ quanh năm huấn luyện, cũng tuyệt đối không làm được điểm này, theo bọn họ thấy, đây quả thực là công phu xuất thần nhập hóa, quá thần kỳ, con người còn có thể có phản ứng nhanh như vậy? Không thể nào? Bọn họ cảm thấy Đổng Học Bân có thể là dựa vào vận khí tùy tiện vung tay lên vỗ trúng, không phải thật sự có tốc độ phản ứng nhanh như vậy!
Nhưng mà, một màn kế tiếp làm cho bọn họ lại một lần trợn tròn mắt!
Viên đạn pháo hoa thứ hai bắn tới!
Theo sát sau là viên thứ ba, rất nhanh!
Ngay tại lúc Tạ Hạo bọn họ la to. Ngay lúc cảnh vệ viên chạy càng ngày càng gần, Đổng Học Bân vẫn là biểu tình bình tĩnh như vậy, lại một lần ra tay, có thể lần này ra tay thậm chí còn nhanh hơn cả khi đạn pháo hoa bay tới, hắn vỗ một tát vào một chổ cái gì cũng không có, nhưng ngay sau đó viên đạn pháo hoa thứ hai bay đến, vừa vặn rơi vào cái vị trí kia, bị Đổng Học Bân tát một cái bay đi, bay đến giữa không trung, nổ tung ra thành một vòng tròn đủ màu sắc. Sau đó tiếng thứ ba vang lên. Đổng Học Bân tựa như khí lực cũng không dùng nhẹ nhàng vung khửu tay lên, bốp, viên đạn pháo hoa thứ ba mang theo đuôi lửa đánh vào khửu tay Đổng Học Bân, bắn ra. Đồng dạng bay ra ngoài. Nổ giữa không trung!
Chỉ vài giây như thế.
Tạ Quốc Nguyệt đã kéo Tạ lão gia tử chạy ra.
Những người ở gần cũng đã chạy ra khỏi phạm vi “tấn công” của đạn pháo hoa trong lúc Đổng Học Bân kéo dài chút thời gian. Cảnh vệ viên vừa nhìn, cũng không ngây ngốc tiến lên, bởi vì bọn họ cũng không có công phu như Đổng Học Bân. Bọn họ cho dù đi tới, nhiều nhất là đem lưng che cho Tạ lão một cái, tuyệt đối không có khả năng dựa vào một đôi tay đánh cho đạn pháo hoa bay đi, bọn họ không thần như vậy, cho nên cũng không có tiến lên.
Tiểu Đổng!
Anh rể! Mau ra đây!
Tạ Tĩnh bọn họ đều kêu một tiếng, sợ Đổng Học Bân gặp chuyện không may, lỡ như làm không tốt phát nổ ra, vậy có thể. . . Thật có thể xảy ra tai nạn chết người.
Tất cả mọi người rất lo lắng.
Chỉ riêng Đổng Học Bân không thèm để ý chút nào, hắn nhìn phía sau, cũng là cửa kính thủy tinh của biệt thự, cái thứ này rất đắt tiền, đầu năm mới mà bị vỡ vụn cũng không được, Vỡ vỡ bình an không thể nói như vậy được, vì vậy cũng không để ở trong lòng, càng không nghe bọn họ nói cái gì, mắt thấy đạn pháo hoa thứ tư bay ra, Đổng Học Bân tùy tiện vung bàn tay lên, lúc này giơ cao lên một ít, để ở gần đầu, cách khuôn mặt rất gần, mọi người nhìn mà có cảm giác hết hồn, nhưng Đổng Học Bân ngay cả sắc mặt cũng không có thay đổi một chút, bốp một tiếng đánh bay đạn pháo hoa thứ tư, không chỉ như thế, còn đi tới phía trước một bước!
Viên thứ năm tới!
Ngay cả một giây đồng hồ cũng không tới là đã đến!
Tốc độ quá nhanh, còn là ban đêm, ngay cả con mắt đều thấy không rõ!
Nhưng Đổng Học Bân làm như biết được đạn pháo hoa sẽ bay đến nơi nào, tay vỗ xuống, đạn pháo hoa vừa lúc bị đập xuống mặt đất phía dưới, Đổng Học Bân đi tới phía trước, giày da dẫm lên, đoàng một tiếng, đạn pháo hoa phát nổ, nhưng không có phát ra bất cứ thứ gì, Đổng Học Bân tiếp tục đi tới phía trước, nhiều lắm chỉ là dưới đế giày da bốc ra một chút khói mà thôi, một loạt động tác như mây bay nước chảy, giống như đang khiêu vũ, một chút dừng lại cũng không có!
Vài bước!
Đổng Học Bân chạy tới trước cục pháo hoa không khống chế được, khom lưng, đưa tay, bắt được ống pháo cắm xuống đất, ống pháo lục đục bắn ra viên thứ sáu, lần này Đổng Học Bân không dùng tay, mà là trực tiếp điều chỉnh góc độ của pháo hoa một chút, vù, ngay sau đó viên đạn pháo hoa cứ như thế nhằm về phía mặt của Đổng Học Bân, phản ứng của Đổng Học Bân quả thật làm cho mấy người cảnh vệ viên xung quanh hết hồn, về phần người còn lại không có hết hồn. . . Là bởi vì bọn họ ngay cả thấy cũng không có thấy rõ!
Gần quá!
Hầu như là bay ra ở trước mắt!
Hầu như cũng là khoảng cách nửa mét!
Nhưng Đổng Học Bân chỉ né tránh, rất nhẹ nhàng rất nhàn nhã hơi nghiêng đầu, viên đạn pháo hoa xoạt qua khuôn mặt của Đổng Học Bân bay lên trời, dễ dàng giống như ngáp một cái vậy, rồi hắn lập tức ngẩng đầu, nhìn viên đạn pháo hoa phát nổ trên không trung.
Viên thứ bảy!
Viên thứ tám!
Những viên đạn pháo hoa còn lại đều bị Đổng Học Bân xử lý xong hết, hắn cũng không cần né nữa.
Còn chưa qua được chốc lát, pháo hoa cũng đã phóng ra tất cả Đạn dược, không còn có âm thanh.
Đổng Học Bân đem cái ống pháo rỗng ném xuống đất, đứng dậy phủi phủi đất trên người, lại nhìn giầy của mình, cũng may, không có chuyện gì, vì vậy nghiêng đầu hỏi những người khác, Không có chuyện gì chứ?
Hầu Minh nghẹn họng nhìn trân trối, Anh không có việc gì chứ?
Anh? Anh có thể có chuyện gì? Đổng Học Bân thản nhiên nói.
Tạ Tĩnh: . . .
Tạ Quốc Nguyệt: . . .
Tất cả mọi người đều là không nói gì nhìn chằm chằm Đổng Học Bân.
Chỉ có Tạ Hạo đối với Đổng Học Bân có sùng bái mù quáng, cười to hắc hắc, Anh rể của tôi là ai hả? Cái này còn có thể có việc? Cái này không phải nói giỡn hay sao!
Tạ lão gia tử lộ ra nụ cười.
Tạ Nhiên cười khổ giơ ngón tay cái lên với Đổng Học Bân.
Hàn Tinh và Hạ Diễm Trân mấy người trưởng bối cũng vội nhìn mấy lần, thấy Đổng Học Bân thật sự một chút thương thế cũng không có, các nàng mới yên tâm.
Đứa nhỏ này! Vừa rồi làm thím sợ muốn chết!
Quá lỗ mãng! Sau này không được mạo hiểm như thế!
Đó là thuốc nổ, là hỏa dược, con thật sự dám lao lên hả? Lỡ như gặp chuyện không may thì làm sao bây giờ? Hả?
Mấy người trưởng bối đều phê bình hắn vài câu, mọi người thật sự là lòng còn sợ hãi, không có biện pháp, cái tràng diện kia quá dọa người.
Đổng Học Bân cũng không coi là gì, Mẹ, thím lớn, thím hai, không sao, không phải là một thoán thiên hầu thôi sao, cái này tính cái gì. Đạn hắn đều có thể tránh, tên lửa hắn đều có thể né, một ống pháo trúc Đổng Học Bân còn làm không được? Cái này không phải cười vào mặt hắn sao!
Cảnh vệ viên nghe vậy, đã hoàn toàn phục! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|