Đến giờ ăn trưa.
Đồ ăn cũng lên bàn.
Tuy rằng tất cả mọi người rất quan tâm đối với bệnh tình của Tạ lão gia tử, đêm 30 cũng cảm giác có chút không cao hứng, nhưng lão gia tử dù sao cũng đã lớn tuổi, không có khả năng như người trẻ tuổi nửa năm cũng không bệnh một lần, mọi người cũng đã quen rồi, hơn nữa bọn họ cũng quả thật là không có cách nào, bác sĩ bọn họ mời tới đều là bác sĩ đứng đầu trong ngoài nước, trình độ y thuật tự nhiên không nói, tùy tiện nhắc tới tên của một người cũng là chuyên gia đại danh đỉnh đỉnh của giới y học, người ta đều không có biện pháp, bọn họ sốt ruột cũng vô dụng, chỉ có thể ngóng trông lão gia tử mau chóng dưỡng bệnh, bác sĩ nói tĩnh dưỡng một hai tháng, bọn họ có thể làm cũng là dốc lòng chiếu cố.
Hàn phu nhân, cơm xong rồi.
Đồ ăn đều làm xong?
Đúng vậy, đều chuẩn bị xong.
Được, vậy lên đồ ăn đi, khổ cực các người.
Phu nhân ngài nói quá lời, không khổ cực không khổ cực, chúng tôi hẳn là.
Một người bảo mẫu đi lên, trực tiếp tìm Hàn Tinh giao lưu, làm chị dâu lớn trong nhà, chuyện từ trên xuống dưới vẫn đều là Hàn Tinh xử lý.
Tạ Tĩnh chớp mắt nói: Anh rể còn ở trên lầu, có phải là. . .
Hàn Tinh lắc tay, Không đợi tên nhóc kia, đứa nhỏ này chổ nào đều được, cũng là không nghe lời, chúng ta ăn của chúng ta, không cần chờ hắn. Thật ra phương diện này, Hàn Tinh mới là người hiểu rõ Đổng Học Bân nhất, dù sao cũng là con rể mà, bất quá càng như vậy, Hàn Tinh càng không thể biểu hiện ra bất công, mọi người vừa rồi cũng không cho Đổng Học Bân đi quấy rối lão gia tử nghỉ ngơi, nhưng Đổng Học Bân cũng không nghe, Hàn Tinh cũng phải làm ra một thái độ nên có.
Tạ Hạo là người sùng bái anh rể nhất. Lập tức nói: Anh rể khẳng định chữa bệnh cho ông nội, anh rể của con ra tay, vậy còn có cái vấn đề gì!
Hàn Tinh nhìn về phía hắn, Đừng sùng bái mù quáng.
Tạ Hạo thản nhiên nói: Anh rể của con lúc đầu đã lợi hại rồi, chuyện anh rể nói có thể làm được, lúc nào không hoàn thành qua? Một lần cũng chưa!
Cái này là thật.
Không ai phản bác.
Đổng Học Bân tính cách tương đối thối, nhân phẩm tương đối hỗn đản, nhưng thời khắc mấu chốt chỉ cần là chuyện Đổng Học Bân nói qua có thể làm, hắn thật đúng là không có một lần thất bại, bổn sự này của Đổng Học Bân trên dưới Tạ gia tự nhiên đều biết rõ. Nếu không hắn một người người họ khác còn trẻ như vậy cũng sẽ không được coi trọng như vậy trong Tạ gia. Lão gia tử thích hắn, Tạ Quốc Bang Hàn Tinh mấy người trưởng bối thích hắn, Tạ Hạo Tạ Tĩnh mấy tiểu bối cũng đều rất chịu phục đối với hắn, nguyên nhân cũng là bản lĩnh của Đổng Học Bân tựa như không nhỏ. Sẽ không có chuyện hắn không được.
Tạ Quốc Lương nói.Bằng không chờ một chút?
Từ Lệ Phân cũng nói: Bữa cơm đoàn viên. Vẫn là người một nhà cùng nhau ăn đi.
Tạ Quốc Nguyệt nói: Em đi lên xem một chút, vừa lúc đem Tiểu Bân kéo xuống.
Giọng của em lớn như vậy, thôi đi. Chồng bà ấy Hầu Hưng An ngược lại kéo trước trước.Không chừng Tiểu Bân cũng là đi lên xem một chút, em cái này vừa đi lên kêu, thật đúng là đánh thức lão gia tử.
Tạ Quốc Nguyệt tròng mắt trừng lên, rất hung hãn nói: Anh nói với ai thế!
Hầu Hưng An nở nụ cười một tiếng, Đầu năm mới, anh cũng không cãi nhau với em.
Con của bọn họ Hầu Minh vội nói: Ba, mẹ, các người đều bớt tranh cãi, bớt tranh cãi.
Nhưng đúng lúc này, trên lầu truyền đến tiếng bước chân, bác sĩ lại có thể vẻ mặt bất đắc dĩ đi xuống lầu.
Lão gia tử đâu? Tạ Quốc Kiến sửng sốt, Sao chỉ một mình ông đi xuống?
Bác sĩ dở khóc dở cười nói: Học Bân lên rồi, đánh thức lão gia tử nói chữa bệnh cho Tạ lão, Tạ lão khiến cho tôi đi xuống.
Tạ Nhiên đổ mồ hôi, Thật chữa bệnh hả?
Bác sĩ nói: Tôi cũng nói, nhiều bác sĩ như vậy đều không có biện pháp, cái này bản thân không phải là loại bệnh mà tay đến thì hết, cần điều dưỡng và tĩnh dưỡng, làm gì mà xoa bóp vài cái là có thể khỏi, nhưng Tạ lão lên tiếng. . . Ài, tôi cũng không có biện pháp, chỉ có thể đi ra.
Hàn Tinh vội nói: Hiện tại thế nào?
Tôi cũng không biết. Bác sĩ nói: Chỉ Tạ lão và Học Bân ở trong phòng.
Hàn Tinh lập tức nói: Không thể khiến cho tên nhóc này tới, tiểu Tĩnh, con đi tới gọi anh rể xuống, đừng chậm trễ lão gia tử nghỉ ngơi, xảy ra chuyện bây giờ.
Tạ Tĩnh tất cả, Được, giao cho con.
Bác sĩ có chút oán giận nói: Học Bân lần này là có chút hồ đồ, lão gia tử vừa ngủ được hai canh giờ, thì. . . Lỡ như bệnh tình trở nặng thì. . .
Bầu không khí có chút không tốt.
Hàn Tinh nhìn bác sĩ liếc mắt.
Bác sĩ từ trong ánh mắt của Hàn phu nhân bắt tới một tia không quá vui lòng, nhất thời ho khan một tiếng, cũng không dám nói bậy.
Tạ Tĩnh trong lòng có chút bật cười, cô ấy biết, đừng thấy thím lớn vừa rồi liên tiếp oán giận Đổng Học Bân, nhưng trong lòng cũng rất thương con rể, thím lớn bản thân có thể phê bình, bản thân nói cái gì cũng đều không quan hệ, nhưng lại không được phép người khác quở trách con rể của mình, không thấy trong nhà nhiều trưởng bối như vậy cũng là nói tượng trưng Đổng Học Bân một chút sao, nhưng không ai quá oán giận qua Đổng Học Bân cái gì, bọn họ người nào không biết thím lớn bao che khuyết điểm nhất, Tạ gia hiện tại, trên danh nghĩa thì Tạ Quốc Bang là đại ca của đời thứ hai, nhưng bọn họ ai cũng đều rõ ràng, Tạ Quốc Bang không thích nói, bình thường sự tình trong nhà đều là Hàn Tinh quyết định, không nói đến ai khác, Hàn Tinh nếu như cương quyết lên, ngay cả lão gia tử đều phải nghe một câu, ví dụ như lần kia Tạ lão gia tử kiêng rượu, cũng là Hàn Tinh đem tất cả rượu trong nhà lão gia tử đều Tịch thu, Tạ Quốc Kiến tính tình thối như vậy cũng không dám hó hé gì với chị dâu, chị dâu cả như mẹ, nói cũng là cái này.
Bác sĩ không nói chuyện.
Tạ Tĩnh vừa nhìn, cũng chuẩn bị lên lầu gọi anh rể xuống.
Nhưng chuyện tình phát triển luôn luôn khiến cho rất nhiều người đều dự liệu không được, ngay đúng lúc này, không đợi Tạ Tĩnh nhấc chân đi lên bậc thang, trên lầu liền truyền đến âm thanh.
Là động tĩnh mở cửa!
Sau đó cũng là tiếng bước chân hai người!
Ở bậc thang trên lầu, tất cả mọi người giật mình thấy được Đổng Học Bân dĩ nhiên nâng Tạ lão gia tử đi ra, đứng ở trên bậc thang!
Ai da!
Ba. . .
Ông nội. . .
Ngài sao. . .
Ngài không thể xuống giường được đâu!
Ai da, sao ngài đi ra?
Bác sĩ nói ngài phải tĩnh dưỡng mấy tháng!
Đám tiểu bối phía dưới đều có chút loạn, lão gia tử chính là trụ cột trong nhà, lại lớn tuổi như vậy, ai cũng không muốn ông có ngoài ý muốn và vân vân.
Thế nhưng Tạ lão gia tử lắc tay, Ta không sao.
Ba, ngài. . . Hàn Tinh có chút nóng nảy, nhanh chóng đi tới.
Đừng lên đây. Tạ lão gia tử cười ha ha nói: Ta đi xuống phía dưới, chà, ngửi thấy mùi thơm rồi, ha ha, vừa lúc đói bụng!
Đổng Học Bân nắm tay của lão gia tử đỡ lấy, Ngài chậm một chút.
Không cần đỡ. Tạ lão gia tử không khỏi phân trần bỏ qua tay của Đổng Học Bân, Ta còn không đến cái phần kia, ta tự mình đi.
Đổng Học Bân nghe vậy, cũng thật sự không đỡ.
Nghe đến đó, người bên dưới toàn bộ sợ đến không nhẹ!
Không nói cái khác, vừa rồi lão gia tử còn nằm trên giường không dậy nổi xuống giường không được, lúc này không chỉ khiến cho ông xuống giường, còn cho ông một mình đi xuống cầu thang? ?
Đây là tìm đường chết!
Cái này không phải muốn chết sao!
Hàn Tinh vội vàng nói: Mau đỡ ông nội con!
Tạ Quốc Lương nhìn qua cũng không còn kịp rồi, cũng kêu Đổng Học Bân một tiếng, Học Bân!
Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là đi xuống lầu trước, ở bên dưới che chở một chút, làm một bảo hộ tượng trưng.
Nhưng Tạ lão gia tử căn bản là không cần hắn, kịch kịch, dĩ nhiên đi đứng rất lưu loát, bước chân như bay, cái trạng thái tinh thần kia không cần nói ra, làm gì giống như một người có bệnh, tư thế đi đường của Tạ Hạo còn chưa từng tiêu chuẩn như lão gia tử, chỉ trong mấy cái nháy mắt, lão gia tử đã dưới cái nhìn trừng to mắt ra của mọi người đi xuống thang lầu, đi tới phía trước bàn ăn.
Ông nội!
Ba, ngài cái này. . .
Ngài thân thể sao. . .
Nhắc tới đến cái này, Tạ lão gia tử thoải mái cười ha hả, Tốt rồi, đều tốt rồi, cho tới bây giờ không cảm giác tốt như vậy qua, ha ha ha. Dứt lời, lão gia tử quay đầu kêu Đổng Học Bân đang đứng bên kia cầu thang, Học Bân, tới ăn, tên nhóc cậu ngày hôm nay ngồi kề bên ta!
Kề bên lão gia tử?
Đó là vị trí của đại ca Tạ gia Tạ Quốc Bang!
Tạ gia là lão bắc kinh, tương đối chú ý quy củ và lễ nghi, cái vị trí kia ngay cả Tạ Quốc Lương và Tạ Quốc Kiến chưa từng hưởng thụ qua!
Đổng Học Bân vội nói: Đừng đừng, con cũng không được.
Tạ lão gia tử không khỏi phân trần nói: Kêu con đến đây thì con cứ tới đây, làm gì nhiều lời như vậy! Mau tới, hôm nay hai ông cháu chúng ta uống một ly!
Bác sĩ vội vàng nói: Ngài còn uống rượu?
Hàn Tinh sầm nét mặt, Ba, ngài làm gì hả?
Ta ngày hôm nay thân thể rất tốt, các người không cần lo lắng, uống hai ly không có việc gì đâu! Tạ lão gia tử thật cao hứng, Không tin các người hỏi Tiểu Bân, ta có phải là có thể uống không? Hả?
Đổng Học Bân cười nói: Uống hai ly thật ra không có việc gì, nhưng đừng uống say.
Các người nhìn đi? Tạ lão gia tử ngồi ở chính chủ, kéo Đổng Học Bân tới bên cạnh.
Mọi người: . . .
Hỏi Đổng Học Bân?
Hỏi hắn thì có tác dụng gì!
Hắn nói có thể uống rượu là có thể uống rượu hả? ?
Hàn Tinh hung hăng liếc mắt con rể, Nói cái gì vậy!
Đổng Học Bân đắc ý nói: Mẹ, con đã nói con có thể trị bệnh của lão gia tử mà, mọi người còn không tin, trải qua một loạt trị liệu của con, lão gia tử đã không có việc gì, uống hai ly tuyệt đối không thành vấn đề, lễ mừng năm mới mà.
Bác sĩ có chút không dám tin tưởng, rõ ràng một người bệnh nhân vừa rồi ngay cả giường đều xuống không được, bây giờ lại bước đi như bay? Cái này vẫn là vấn đề y thuật sao? Sao có thể? Vì vậy ông lập tức đi lên lầu lấy xuống không ít thiết bị, thử máu cho lão gia tử, kiể tra điện tâm đồ, còn làm một ít kiểm tra thường quy, sau đó kết quả kiểm tra khiến cho tất cả mọi người mở rộng tầm mắt, giật mình không ngớt!
Huyết áp bình thường!
Trái tim bình thường!
Cảm giác hình như lão gia tử chưa từng có bệnh!
Hiện tại thật sự hoàn toàn là một người khỏe mạnh!
Bác sĩ nhìn về phía Đổng Học Bân, không khỏi có chút kinh ngạc!
Cái này cũng quá mức rồi? Cháu rể của Tạ gia thật sự có thần kỳ như vậy? Nhiều danh y trong ngoài nước như vậy đều không có biện pháp chữa, hắn giơ giơ tay thì giải quyết? ? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Đồ ăn cũng lên bàn.
Tuy rằng tất cả mọi người rất quan tâm đối với bệnh tình của Tạ lão gia tử, đêm 30 cũng cảm giác có chút không cao hứng, nhưng lão gia tử dù sao cũng đã lớn tuổi, không có khả năng như người trẻ tuổi nửa năm cũng không bệnh một lần, mọi người cũng đã quen rồi, hơn nữa bọn họ cũng quả thật là không có cách nào, bác sĩ bọn họ mời tới đều là bác sĩ đứng đầu trong ngoài nước, trình độ y thuật tự nhiên không nói, tùy tiện nhắc tới tên của một người cũng là chuyên gia đại danh đỉnh đỉnh của giới y học, người ta đều không có biện pháp, bọn họ sốt ruột cũng vô dụng, chỉ có thể ngóng trông lão gia tử mau chóng dưỡng bệnh, bác sĩ nói tĩnh dưỡng một hai tháng, bọn họ có thể làm cũng là dốc lòng chiếu cố.
Hàn phu nhân, cơm xong rồi.
Đồ ăn đều làm xong?
Đúng vậy, đều chuẩn bị xong.
Được, vậy lên đồ ăn đi, khổ cực các người.
Phu nhân ngài nói quá lời, không khổ cực không khổ cực, chúng tôi hẳn là.
Một người bảo mẫu đi lên, trực tiếp tìm Hàn Tinh giao lưu, làm chị dâu lớn trong nhà, chuyện từ trên xuống dưới vẫn đều là Hàn Tinh xử lý.
Tạ Tĩnh chớp mắt nói: Anh rể còn ở trên lầu, có phải là. . .
Hàn Tinh lắc tay, Không đợi tên nhóc kia, đứa nhỏ này chổ nào đều được, cũng là không nghe lời, chúng ta ăn của chúng ta, không cần chờ hắn. Thật ra phương diện này, Hàn Tinh mới là người hiểu rõ Đổng Học Bân nhất, dù sao cũng là con rể mà, bất quá càng như vậy, Hàn Tinh càng không thể biểu hiện ra bất công, mọi người vừa rồi cũng không cho Đổng Học Bân đi quấy rối lão gia tử nghỉ ngơi, nhưng Đổng Học Bân cũng không nghe, Hàn Tinh cũng phải làm ra một thái độ nên có.
Tạ Hạo là người sùng bái anh rể nhất. Lập tức nói: Anh rể khẳng định chữa bệnh cho ông nội, anh rể của con ra tay, vậy còn có cái vấn đề gì!
Hàn Tinh nhìn về phía hắn, Đừng sùng bái mù quáng.
Tạ Hạo thản nhiên nói: Anh rể của con lúc đầu đã lợi hại rồi, chuyện anh rể nói có thể làm được, lúc nào không hoàn thành qua? Một lần cũng chưa!
Cái này là thật.
Không ai phản bác.
Đổng Học Bân tính cách tương đối thối, nhân phẩm tương đối hỗn đản, nhưng thời khắc mấu chốt chỉ cần là chuyện Đổng Học Bân nói qua có thể làm, hắn thật đúng là không có một lần thất bại, bổn sự này của Đổng Học Bân trên dưới Tạ gia tự nhiên đều biết rõ. Nếu không hắn một người người họ khác còn trẻ như vậy cũng sẽ không được coi trọng như vậy trong Tạ gia. Lão gia tử thích hắn, Tạ Quốc Bang Hàn Tinh mấy người trưởng bối thích hắn, Tạ Hạo Tạ Tĩnh mấy tiểu bối cũng đều rất chịu phục đối với hắn, nguyên nhân cũng là bản lĩnh của Đổng Học Bân tựa như không nhỏ. Sẽ không có chuyện hắn không được.
Tạ Quốc Lương nói.Bằng không chờ một chút?
Từ Lệ Phân cũng nói: Bữa cơm đoàn viên. Vẫn là người một nhà cùng nhau ăn đi.
Tạ Quốc Nguyệt nói: Em đi lên xem một chút, vừa lúc đem Tiểu Bân kéo xuống.
Giọng của em lớn như vậy, thôi đi. Chồng bà ấy Hầu Hưng An ngược lại kéo trước trước.Không chừng Tiểu Bân cũng là đi lên xem một chút, em cái này vừa đi lên kêu, thật đúng là đánh thức lão gia tử.
Tạ Quốc Nguyệt tròng mắt trừng lên, rất hung hãn nói: Anh nói với ai thế!
Hầu Hưng An nở nụ cười một tiếng, Đầu năm mới, anh cũng không cãi nhau với em.
Con của bọn họ Hầu Minh vội nói: Ba, mẹ, các người đều bớt tranh cãi, bớt tranh cãi.
Nhưng đúng lúc này, trên lầu truyền đến tiếng bước chân, bác sĩ lại có thể vẻ mặt bất đắc dĩ đi xuống lầu.
Lão gia tử đâu? Tạ Quốc Kiến sửng sốt, Sao chỉ một mình ông đi xuống?
Bác sĩ dở khóc dở cười nói: Học Bân lên rồi, đánh thức lão gia tử nói chữa bệnh cho Tạ lão, Tạ lão khiến cho tôi đi xuống.
Tạ Nhiên đổ mồ hôi, Thật chữa bệnh hả?
Bác sĩ nói: Tôi cũng nói, nhiều bác sĩ như vậy đều không có biện pháp, cái này bản thân không phải là loại bệnh mà tay đến thì hết, cần điều dưỡng và tĩnh dưỡng, làm gì mà xoa bóp vài cái là có thể khỏi, nhưng Tạ lão lên tiếng. . . Ài, tôi cũng không có biện pháp, chỉ có thể đi ra.
Hàn Tinh vội nói: Hiện tại thế nào?
Tôi cũng không biết. Bác sĩ nói: Chỉ Tạ lão và Học Bân ở trong phòng.
Hàn Tinh lập tức nói: Không thể khiến cho tên nhóc này tới, tiểu Tĩnh, con đi tới gọi anh rể xuống, đừng chậm trễ lão gia tử nghỉ ngơi, xảy ra chuyện bây giờ.
Tạ Tĩnh tất cả, Được, giao cho con.
Bác sĩ có chút oán giận nói: Học Bân lần này là có chút hồ đồ, lão gia tử vừa ngủ được hai canh giờ, thì. . . Lỡ như bệnh tình trở nặng thì. . .
Bầu không khí có chút không tốt.
Hàn Tinh nhìn bác sĩ liếc mắt.
Bác sĩ từ trong ánh mắt của Hàn phu nhân bắt tới một tia không quá vui lòng, nhất thời ho khan một tiếng, cũng không dám nói bậy.
Tạ Tĩnh trong lòng có chút bật cười, cô ấy biết, đừng thấy thím lớn vừa rồi liên tiếp oán giận Đổng Học Bân, nhưng trong lòng cũng rất thương con rể, thím lớn bản thân có thể phê bình, bản thân nói cái gì cũng đều không quan hệ, nhưng lại không được phép người khác quở trách con rể của mình, không thấy trong nhà nhiều trưởng bối như vậy cũng là nói tượng trưng Đổng Học Bân một chút sao, nhưng không ai quá oán giận qua Đổng Học Bân cái gì, bọn họ người nào không biết thím lớn bao che khuyết điểm nhất, Tạ gia hiện tại, trên danh nghĩa thì Tạ Quốc Bang là đại ca của đời thứ hai, nhưng bọn họ ai cũng đều rõ ràng, Tạ Quốc Bang không thích nói, bình thường sự tình trong nhà đều là Hàn Tinh quyết định, không nói đến ai khác, Hàn Tinh nếu như cương quyết lên, ngay cả lão gia tử đều phải nghe một câu, ví dụ như lần kia Tạ lão gia tử kiêng rượu, cũng là Hàn Tinh đem tất cả rượu trong nhà lão gia tử đều Tịch thu, Tạ Quốc Kiến tính tình thối như vậy cũng không dám hó hé gì với chị dâu, chị dâu cả như mẹ, nói cũng là cái này.
Bác sĩ không nói chuyện.
Tạ Tĩnh vừa nhìn, cũng chuẩn bị lên lầu gọi anh rể xuống.
Nhưng chuyện tình phát triển luôn luôn khiến cho rất nhiều người đều dự liệu không được, ngay đúng lúc này, không đợi Tạ Tĩnh nhấc chân đi lên bậc thang, trên lầu liền truyền đến âm thanh.
Là động tĩnh mở cửa!
Sau đó cũng là tiếng bước chân hai người!
Ở bậc thang trên lầu, tất cả mọi người giật mình thấy được Đổng Học Bân dĩ nhiên nâng Tạ lão gia tử đi ra, đứng ở trên bậc thang!
Ai da!
Ba. . .
Ông nội. . .
Ngài sao. . .
Ngài không thể xuống giường được đâu!
Ai da, sao ngài đi ra?
Bác sĩ nói ngài phải tĩnh dưỡng mấy tháng!
Đám tiểu bối phía dưới đều có chút loạn, lão gia tử chính là trụ cột trong nhà, lại lớn tuổi như vậy, ai cũng không muốn ông có ngoài ý muốn và vân vân.
Thế nhưng Tạ lão gia tử lắc tay, Ta không sao.
Ba, ngài. . . Hàn Tinh có chút nóng nảy, nhanh chóng đi tới.
Đừng lên đây. Tạ lão gia tử cười ha ha nói: Ta đi xuống phía dưới, chà, ngửi thấy mùi thơm rồi, ha ha, vừa lúc đói bụng!
Đổng Học Bân nắm tay của lão gia tử đỡ lấy, Ngài chậm một chút.
Không cần đỡ. Tạ lão gia tử không khỏi phân trần bỏ qua tay của Đổng Học Bân, Ta còn không đến cái phần kia, ta tự mình đi.
Đổng Học Bân nghe vậy, cũng thật sự không đỡ.
Nghe đến đó, người bên dưới toàn bộ sợ đến không nhẹ!
Không nói cái khác, vừa rồi lão gia tử còn nằm trên giường không dậy nổi xuống giường không được, lúc này không chỉ khiến cho ông xuống giường, còn cho ông một mình đi xuống cầu thang? ?
Đây là tìm đường chết!
Cái này không phải muốn chết sao!
Hàn Tinh vội vàng nói: Mau đỡ ông nội con!
Tạ Quốc Lương nhìn qua cũng không còn kịp rồi, cũng kêu Đổng Học Bân một tiếng, Học Bân!
Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là đi xuống lầu trước, ở bên dưới che chở một chút, làm một bảo hộ tượng trưng.
Nhưng Tạ lão gia tử căn bản là không cần hắn, kịch kịch, dĩ nhiên đi đứng rất lưu loát, bước chân như bay, cái trạng thái tinh thần kia không cần nói ra, làm gì giống như một người có bệnh, tư thế đi đường của Tạ Hạo còn chưa từng tiêu chuẩn như lão gia tử, chỉ trong mấy cái nháy mắt, lão gia tử đã dưới cái nhìn trừng to mắt ra của mọi người đi xuống thang lầu, đi tới phía trước bàn ăn.
Ông nội!
Ba, ngài cái này. . .
Ngài thân thể sao. . .
Nhắc tới đến cái này, Tạ lão gia tử thoải mái cười ha hả, Tốt rồi, đều tốt rồi, cho tới bây giờ không cảm giác tốt như vậy qua, ha ha ha. Dứt lời, lão gia tử quay đầu kêu Đổng Học Bân đang đứng bên kia cầu thang, Học Bân, tới ăn, tên nhóc cậu ngày hôm nay ngồi kề bên ta!
Kề bên lão gia tử?
Đó là vị trí của đại ca Tạ gia Tạ Quốc Bang!
Tạ gia là lão bắc kinh, tương đối chú ý quy củ và lễ nghi, cái vị trí kia ngay cả Tạ Quốc Lương và Tạ Quốc Kiến chưa từng hưởng thụ qua!
Đổng Học Bân vội nói: Đừng đừng, con cũng không được.
Tạ lão gia tử không khỏi phân trần nói: Kêu con đến đây thì con cứ tới đây, làm gì nhiều lời như vậy! Mau tới, hôm nay hai ông cháu chúng ta uống một ly!
Bác sĩ vội vàng nói: Ngài còn uống rượu?
Hàn Tinh sầm nét mặt, Ba, ngài làm gì hả?
Ta ngày hôm nay thân thể rất tốt, các người không cần lo lắng, uống hai ly không có việc gì đâu! Tạ lão gia tử thật cao hứng, Không tin các người hỏi Tiểu Bân, ta có phải là có thể uống không? Hả?
Đổng Học Bân cười nói: Uống hai ly thật ra không có việc gì, nhưng đừng uống say.
Các người nhìn đi? Tạ lão gia tử ngồi ở chính chủ, kéo Đổng Học Bân tới bên cạnh.
Mọi người: . . .
Hỏi Đổng Học Bân?
Hỏi hắn thì có tác dụng gì!
Hắn nói có thể uống rượu là có thể uống rượu hả? ?
Hàn Tinh hung hăng liếc mắt con rể, Nói cái gì vậy!
Đổng Học Bân đắc ý nói: Mẹ, con đã nói con có thể trị bệnh của lão gia tử mà, mọi người còn không tin, trải qua một loạt trị liệu của con, lão gia tử đã không có việc gì, uống hai ly tuyệt đối không thành vấn đề, lễ mừng năm mới mà.
Bác sĩ có chút không dám tin tưởng, rõ ràng một người bệnh nhân vừa rồi ngay cả giường đều xuống không được, bây giờ lại bước đi như bay? Cái này vẫn là vấn đề y thuật sao? Sao có thể? Vì vậy ông lập tức đi lên lầu lấy xuống không ít thiết bị, thử máu cho lão gia tử, kiể tra điện tâm đồ, còn làm một ít kiểm tra thường quy, sau đó kết quả kiểm tra khiến cho tất cả mọi người mở rộng tầm mắt, giật mình không ngớt!
Huyết áp bình thường!
Trái tim bình thường!
Cảm giác hình như lão gia tử chưa từng có bệnh!
Hiện tại thật sự hoàn toàn là một người khỏe mạnh!
Bác sĩ nhìn về phía Đổng Học Bân, không khỏi có chút kinh ngạc!
Cái này cũng quá mức rồi? Cháu rể của Tạ gia thật sự có thần kỳ như vậy? Nhiều danh y trong ngoài nước như vậy đều không có biện pháp chữa, hắn giơ giơ tay thì giải quyết? ? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|