Buổi chiều.
Ba giờ.
Trong phòng vệ sinh của tiệm cơm.
Reng reng reng, reng reng reng, số điện thoại di động của Phương Văn Bình hiện ra trong điện thoại di động của Đổng Học Bân, hắn kéo quần lên vừa nhìn, liền nghe máy.
A lô? Phương Văn Bình nói.
Có việc? Đổng Học Bân hỏi.
Phương Văn Bình lãnh đạm nói: Xong chuyện?
Không kém bao nhiêu, còn có một chút, làm sao vậy Phương chủ nhiệm? Đổng Học Bân ôn hoà nói: Có nhiệm vụ của chúng ta? Vậy bà tìm La Hải Đình đồng chí trước đi, bên tôi còn có chút việc không xử lý xong, phỏng chừng buổi chiều không quay về đi làm, công tác của sở hai trước cho La sở trưởng.
Phương Văn Bình cứng rắn nói: Thiên Thiên cũng mặc kệ?
Đổng Học Bân ặc một cái, Thiếu chút nữa đã quên rồi, trời đất, Thiên Thiên có khỏe không?
Lúc này, đầu kia liền truyền đến tiếng kêu của tiểu Thiên Thiên, Ba ba! Ba ba!
Đổng Học Bân vội nói: Ai da bảo bối ngoan của ba, nhớ ba ba à? Ha ha, ba ba có chút tình huống, tạm thời không thể quay về, một người bạn của ba ba muốn tiến vào vòng giải trí, kết quả bị công ty người ta khi dễ, ba ba đang xử lý, con ở lại đó nha, ngoan ngoãn nghe Phương a di nói, buổi tối đi, buổi tối trước tám giờ ba ba khẳng định đến nhà của Phương a di đón con về, con trước theo Phương a di về nhà, biết không?
Đầu kia đáp lời chính là Phương Văn Bình, Cậu còn bỏ gánh mặc kệ phải không?
Đổng Học Bân ngượng ngùng nói: Cái này không phải có việc gấp sao, bà giúp tôi chiếu cố Thiên Thiên một chút.
Cậu nghĩ rằng tôi rất rãnh phải không? Phương Văn Bình nói: Một đứa thuộc hạ như cậu, còn chỉ huy tôi?
Đổng Học Bân ho khan nói: Chỉ lần này chỉ lần này, cảm ơn bà còn không được sao. Tôi thật có chút việc, ừm, vậy cái gì, bà nếu như thật sự không muốn giữ đứa nhỏ, bà cho La Hải Đình đồng chí đem Thiên Thiên đi, buổi tối tôi tìm cô ấy đón đứa nhỏ về cũng như nhau, ừm, hơn nữa, lần trước bà uống say tôi còn chăm sóc cho bà từ trước ra sau, vừa giặt quần áo cho bà, vừa rót nước cho bà uống. Lại nấu cơm cho bà ăn, bà còn ói lên người tôi cuối cùng tôi cái gì cũng chưa nói? Thiên Thiên thích bà, bà giúp tôi trông một chút đi, chúng ta coi như huề nhau.
Phương Văn Bình im lặng chốc lát.Lúc nào tới?
Buổi tối trước tám giờ khẳng định đến nhà bà. Đổng Học Bân nói: Cho nên sau khi ra về bà mang Thiên Thiên về nhà trước đi. Được rồi. Đừng cho con bé ăn nhiều thịt, con bé còn nhỏ, không có thể ăn nhiều. Vẫn là cho bú sữa, tã và mấy thứ khác bà cũng mua một chút, tiền bà ra trước đi, quay đầu lại tôi trả cho bà.
Phương Văn Bình lạnh nhạt nói: Xử lý một công ty giải trí còn cần phiền phức như vậy? Từ Lệ Phân không phải là lãnh đạo của cục điện ảnh sao? Không ngờ vừa rồi Đổng Học Bân nói cùng con gái cô ta cũng nghe thấy được, hơn nữa đối với Tạ gia, Phương gia cũng là vô cùng lý giải.
Đang xử lý, còn chưa xong.
Được rồi được rồi, tôi lười nói lời vô ích với cậu!
Dù sao cũng nhờ vả, Thiên Thiên giao cho bà.
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân hừ một tiếng, trong lòng nói nhìn bà thích Thiên Thiên thích đến cái hình dạng kia, ước gì tôi vẫn không đón đứa nhỏ về, còn giả mù sa mưa, quá dối trá, không phải là muốn đem nhân tình lần trước thiếu tôi trả lại sao, quên đi, trả thì trả đi, anh em không chấp nhất giống như bà, đã lâu không thấy bạn học cũ, còn là bạn học tiểu học, hắn phải hoài niệm một chút thanh xuân, hiển nhiên không rảnh trông đứa nhỏ, chỉ có thể tạm thời giao cho Phương Văn Bình, đối với cái bà già này, Đổng Học Bân với cô ấy dù không ai vừa mắt ai, nhưng thật ra vẫn là yên tâm.
. . .
Bên ngoài.
Cửa phòng.
Đổng Học Bân lúc đi qua, Chu tổng và người của công ty cũng đều đi ra, toàn bộ ở đây chờ hắn, Trần Oánh cũng cười cần cù đứng ở một bên.
Đổng tiên sinh. Chu tổng nhiệt tình nói: Xung quanh cũng không có tiệm cơm đẳng cấp, chúng tôi cũng là không thời gian chuẩn bị, chiêu đãi không chu toàn xin hãy tha lỗi.
Đổng Học Bân ừm một tiếng nói, không nói gì.
Chu tổng nói: Chuyện ngày hôm nay thật sự xin lỗi.
Một cao tầng khác nói tiếp: Là chúng ta có mắt không tròng.
Đổng tiên sinh, ngài đừng tính toán với chúng tôi. Lại một người khác cũng nói.
Đổng Học Bân sao có thể tính toán, theo hắn thấy chuyện tình đã giải quyết, hắn cũng không có tâm tư quản những cái này, hắn hiện tại cũng là muốn tâm sư cùng Trần Oánh, vài năm trôi qua, bạn học đại học hắn gặp qua, bạn học cao trung cũng gặp qua, bạn học tiểu học thật đúng là còn chưa có, lúc trước Đổng Học Bân thời tiểu học cũng có một vài người bạn có quan hệ còn có thể, cũng không biết mọi người hiện tại đang làm gì, cho nên chổ nào rảnh rỗi để ý đám người này.
Chu tổng cũng thức thời, thấy Đổng Học Bân không có ý tiếp lời, liền nói: Chúng tôi sẽ không quấy rối, ngài và Oánh Oánh đã lâu không gặp, các người trò chuyện, các người trò chuyện.
Đổng tiên sinh, chúng tôi cáo từ.
Người của công ty đều chào hỏi Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân lạnh lẽo phất phất tay, nhìn theo bọn họ đi.
Lúc này, trong hành lang chỉ còn Đổng Học Bân và Trần Oánh hai người, Đổng Học Bân lúc này mới lộ ra nụ cười, Trần Oánh, vậy chúng ta tìm một quán cà phê ngồi?
Trần Oánh một lần, Đi nhà cậu đi.
Nhà tôi? Đổng Học Bân ngẩn ra, nhưng không suy nghĩ nhiều, bạn học cũ mà, đi về nhà nói chuyện phiếm rất bình thường, cũng không phải lần đầu tiên nhận thức, Cũng được.
Trần Oánh nói: Xe tôi ngày hôm nay bảo hành, cậu?
Không sao tôi có xe, xe tôi ở cửa công ty bọn họ, chúng ta đi qua một chút. Đổng Học Bân cũng không hai lời, cùng cô ấy đi ra, vừa đi vừa nói chuyện: Bạn học trước đây của chúng ta hiện tại thế nào? Cô còn liên hệ không? Đại Khải và Trương Lôi bọn họ?
Trần Oánh cười nói: Đại Khải tôi không biết, không liên hệ qua, nhưng Trương Lôi thật ra mấy năm trước có gặp qua một lần, cũng là lúc tôi quay xong bộ phim truyền hình đầu tiên, hắn ở trên TV nhận ra tôi, cũng không biết từ chổ nào tìm được số điện thoại người đại diện của tôi, tôi và chồng tôi còn cùng hắn đi ra ngoài ăn cơm.
Đổng Học Bân nói: Hắn đang làm gì thế?
Cũng là làm công tác máy tính, cụ thể tôi cũng không có hỏi cái gì. Trần Oánh nói.
Đổng Học Bân có chút vui vẻ a, Trương Lôi thời tiểu học có thích cô, trong lớp người nào không biết, lần kia hẹn cô có phải là muốn đuổi theo cô?
Trần Oánh nở nụ cười một chút, Tôi cũng không rõ ràng lắm, bất quá tôi mang theo chồng tôi cùng đi.
Được, vậy tên nhóc Trương Lôi khẳng định tâm đều nát. Tâm sự cái này, Đổng Học Bân cảm thấy rất khoái trá, Còn có ai cô có liên hệ? Tôi là một người cũng không liên lạc, dù sao khi đó không điện thoại di động, sau này muốn hẹn cùng nhau ăn cơm đều không tìm được người.
Trần Oánh nói: Tiểu Bàn cậu còn nhớ rõ chứ?
Tiểu Bàn? À, cái cô bạn không tồi với cô à? Đổng Học Bân có ấn tượng.
Trần Oánh gật gật đầu nói: Tiểu Bàn vẫn có liên hệ với tôi, hiện tại cũng tự mình mở một cửa hàng trang phục.
Đổng Học Bân ồ nói: Vậy cũng không tồi, tiểu Bàn lúc đó không có thu hút như vậy, tôi đều đã quên cô ấy tên là cái gì.
Trần Oánh nhìn nhìn hắn, Vậy cũng là do cậu sống tốt, đám người tiểu học chúng ta, khẳng định là cậu có tiền đồ nhất, mới hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, đều đã là lãnh đạo cấp chính xử, còn là phòng ban thực quyền nặng như vậy, ngươi mới là làm cho người ta hâm mộ, đám người chúng tôi ai có thể so với cậu?
Đổng Học Bân vội nói: Đừng thổi phồng tôi, tôi đây là vận khí tốt chút, tôi còn cảm thấy tôi không bằng đại minh tinh như cô, cô thật tự tại.
Trần Oánh lắc lắc tay, Tự tại cái gì, ài, nghề nào cũng không dễ sống.
Nói nói, hai người cũng đi tới cửa công ty Hoành Nghiệp, Đổng Học Bân nhấn chìa khoá một cái, dưới cái nhìn sửng sờ của Trần Oánh leo lên Land Rover của mình.
Đây là xe cậu?
Ừm, leo lên đi.
Các người có tiền lương cao như thế?
Không phải tiền lương, tôi trúng vé số, cho nên dư dả một chút.
Nhưng xe này. . . Theo tôi được biết phải vài triệu lận?
Lúc tôi mua vé số thì mua nhiều, trúng hơn mười tờ, cho nên. . .
Trần Oánh một trận không nói gì, nhìn một chút, vẫn là khom lưng leo lên vị trí bên cạnh người lái, Cậu lúc này chức quan có, tiền cũng có, ài, thật sự là làm cho hâm mộ.
Được rồi, tôi cũng không tốt như tưởng tượng của cô đâu, giống như cô nói, nghề nào cũng không dễ sống. Đổng Học Bân nói: Chuyện phiền lòng nhiều lắm.
Cũng phải.
Ha ha, vậy đi thôi.
Cậu uống rượu phải không? Nếu không tôi lái cho?
Không có việc gì, tửu lượng của tôi tốt lắm, không xảy ra chuyện này.
Đổng Học Bân lái xe đi về gia thuộc viện của mình, nhưng có thể là trùng hợp, khi đi tới một khúc cua muốn quẹo vào, phát hiện phía trước có trạm kiểm tra rượu, mấy người cảnh sát dừng ở chỗ này, mỗi một chiếc xe đi qua sẽ bị ngăn lại, khiến cho tài xế thổi hơi vào thiết bị.
Trần Oánh vội nói: Nhanh đến lượt tôi!
Cô không phải cũng uống rượu sao? Đổng Học Bân nói.
Tôi uống ít hơn cậu một chút, hơn nữa cậu ở ủy ban kỷ luật trung ương, loại sự tình này dù sao. . . Trần Oánh thật đúng là rất suy nghĩ vì Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân không đáp ứng, Cảnh sát đều nhìn, đổi không được, không có việc gì, tôi uống rượu cũng như không uống, kiểm tra đo lường không được gì.
Trần Oánh vẫn là rất khẩn trương.
Nhưng kết quả lại là, cảnh sát giao thông vừa nhìn xe của Đổng Học Bân, ừm, chủ yếu là sau khi thấy được bảng số xe của hắn và giấy thông hành của đại viện thường ủy kinh thành trên xe vừa được Đổng Học Bân đặt lên, cũng là hơi sửng sờ, ngay cả cản cũng không có cản xe của bọn họ, trực tiếp cho đi.
Một người cảnh sát giao thông sau khi nhìn thoáng qua bọn họ, còn cúi chào một chút.
Đổng Học Bân hạ cửa sổ xe một ít, gật đầu với bọn họ, Cảm ơn. Nâng cửa sổ xe, lúc này mới đem xe đi.
Phía sau còn có chủ xe oán giận, hô dựa vào cái gì xe của bọn họ là có thể không cần kiểm tra liền đi qua, bắt bọn họ phải xếp hàng cả đám.
Cảnh sát giao thông không nói gì, trong lòng nói ông nếu có thể kiếm được bảng số xe 6666 đầu kinh thành và giấy thông hành của gia thuộc viện thường ủy, bọn họ cũng sẽ không cản ông, những cảnh sát giao thông này suốt ngày đi trên đường cũng là làm những cái này, cái xe gì, cái bảng số gì, cái giấy thông hành gì, tất cả mọi người đều rất rõ ràng, liếc mắt là có thể nhìn ra, thật ra người trong xe như thế cho dù là ngăn cản, cho dù là kiểm tra trong máu trong hơi thở có rượu, bọn họ cũng xử lý không tốt, càng không có biện pháp xử lý, bởi vì vừa nhìn xe chỉ biết người ở bên trong địa vị không tầm thường, cho nên thẳng thắn trực tiếp cho đi.
Land Rover tiếp tục đi phía trước.
Trần Oánh thấy thế, càng nhìn thoáng qua Đổng Học Bân, biết bạn học cũ của mình đã xưa đâu bằng nay. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Ba giờ.
Trong phòng vệ sinh của tiệm cơm.
Reng reng reng, reng reng reng, số điện thoại di động của Phương Văn Bình hiện ra trong điện thoại di động của Đổng Học Bân, hắn kéo quần lên vừa nhìn, liền nghe máy.
A lô? Phương Văn Bình nói.
Có việc? Đổng Học Bân hỏi.
Phương Văn Bình lãnh đạm nói: Xong chuyện?
Không kém bao nhiêu, còn có một chút, làm sao vậy Phương chủ nhiệm? Đổng Học Bân ôn hoà nói: Có nhiệm vụ của chúng ta? Vậy bà tìm La Hải Đình đồng chí trước đi, bên tôi còn có chút việc không xử lý xong, phỏng chừng buổi chiều không quay về đi làm, công tác của sở hai trước cho La sở trưởng.
Phương Văn Bình cứng rắn nói: Thiên Thiên cũng mặc kệ?
Đổng Học Bân ặc một cái, Thiếu chút nữa đã quên rồi, trời đất, Thiên Thiên có khỏe không?
Lúc này, đầu kia liền truyền đến tiếng kêu của tiểu Thiên Thiên, Ba ba! Ba ba!
Đổng Học Bân vội nói: Ai da bảo bối ngoan của ba, nhớ ba ba à? Ha ha, ba ba có chút tình huống, tạm thời không thể quay về, một người bạn của ba ba muốn tiến vào vòng giải trí, kết quả bị công ty người ta khi dễ, ba ba đang xử lý, con ở lại đó nha, ngoan ngoãn nghe Phương a di nói, buổi tối đi, buổi tối trước tám giờ ba ba khẳng định đến nhà của Phương a di đón con về, con trước theo Phương a di về nhà, biết không?
Đầu kia đáp lời chính là Phương Văn Bình, Cậu còn bỏ gánh mặc kệ phải không?
Đổng Học Bân ngượng ngùng nói: Cái này không phải có việc gấp sao, bà giúp tôi chiếu cố Thiên Thiên một chút.
Cậu nghĩ rằng tôi rất rãnh phải không? Phương Văn Bình nói: Một đứa thuộc hạ như cậu, còn chỉ huy tôi?
Đổng Học Bân ho khan nói: Chỉ lần này chỉ lần này, cảm ơn bà còn không được sao. Tôi thật có chút việc, ừm, vậy cái gì, bà nếu như thật sự không muốn giữ đứa nhỏ, bà cho La Hải Đình đồng chí đem Thiên Thiên đi, buổi tối tôi tìm cô ấy đón đứa nhỏ về cũng như nhau, ừm, hơn nữa, lần trước bà uống say tôi còn chăm sóc cho bà từ trước ra sau, vừa giặt quần áo cho bà, vừa rót nước cho bà uống. Lại nấu cơm cho bà ăn, bà còn ói lên người tôi cuối cùng tôi cái gì cũng chưa nói? Thiên Thiên thích bà, bà giúp tôi trông một chút đi, chúng ta coi như huề nhau.
Phương Văn Bình im lặng chốc lát.Lúc nào tới?
Buổi tối trước tám giờ khẳng định đến nhà bà. Đổng Học Bân nói: Cho nên sau khi ra về bà mang Thiên Thiên về nhà trước đi. Được rồi. Đừng cho con bé ăn nhiều thịt, con bé còn nhỏ, không có thể ăn nhiều. Vẫn là cho bú sữa, tã và mấy thứ khác bà cũng mua một chút, tiền bà ra trước đi, quay đầu lại tôi trả cho bà.
Phương Văn Bình lạnh nhạt nói: Xử lý một công ty giải trí còn cần phiền phức như vậy? Từ Lệ Phân không phải là lãnh đạo của cục điện ảnh sao? Không ngờ vừa rồi Đổng Học Bân nói cùng con gái cô ta cũng nghe thấy được, hơn nữa đối với Tạ gia, Phương gia cũng là vô cùng lý giải.
Đang xử lý, còn chưa xong.
Được rồi được rồi, tôi lười nói lời vô ích với cậu!
Dù sao cũng nhờ vả, Thiên Thiên giao cho bà.
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân hừ một tiếng, trong lòng nói nhìn bà thích Thiên Thiên thích đến cái hình dạng kia, ước gì tôi vẫn không đón đứa nhỏ về, còn giả mù sa mưa, quá dối trá, không phải là muốn đem nhân tình lần trước thiếu tôi trả lại sao, quên đi, trả thì trả đi, anh em không chấp nhất giống như bà, đã lâu không thấy bạn học cũ, còn là bạn học tiểu học, hắn phải hoài niệm một chút thanh xuân, hiển nhiên không rảnh trông đứa nhỏ, chỉ có thể tạm thời giao cho Phương Văn Bình, đối với cái bà già này, Đổng Học Bân với cô ấy dù không ai vừa mắt ai, nhưng thật ra vẫn là yên tâm.
. . .
Bên ngoài.
Cửa phòng.
Đổng Học Bân lúc đi qua, Chu tổng và người của công ty cũng đều đi ra, toàn bộ ở đây chờ hắn, Trần Oánh cũng cười cần cù đứng ở một bên.
Đổng tiên sinh. Chu tổng nhiệt tình nói: Xung quanh cũng không có tiệm cơm đẳng cấp, chúng tôi cũng là không thời gian chuẩn bị, chiêu đãi không chu toàn xin hãy tha lỗi.
Đổng Học Bân ừm một tiếng nói, không nói gì.
Chu tổng nói: Chuyện ngày hôm nay thật sự xin lỗi.
Một cao tầng khác nói tiếp: Là chúng ta có mắt không tròng.
Đổng tiên sinh, ngài đừng tính toán với chúng tôi. Lại một người khác cũng nói.
Đổng Học Bân sao có thể tính toán, theo hắn thấy chuyện tình đã giải quyết, hắn cũng không có tâm tư quản những cái này, hắn hiện tại cũng là muốn tâm sư cùng Trần Oánh, vài năm trôi qua, bạn học đại học hắn gặp qua, bạn học cao trung cũng gặp qua, bạn học tiểu học thật đúng là còn chưa có, lúc trước Đổng Học Bân thời tiểu học cũng có một vài người bạn có quan hệ còn có thể, cũng không biết mọi người hiện tại đang làm gì, cho nên chổ nào rảnh rỗi để ý đám người này.
Chu tổng cũng thức thời, thấy Đổng Học Bân không có ý tiếp lời, liền nói: Chúng tôi sẽ không quấy rối, ngài và Oánh Oánh đã lâu không gặp, các người trò chuyện, các người trò chuyện.
Đổng tiên sinh, chúng tôi cáo từ.
Người của công ty đều chào hỏi Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân lạnh lẽo phất phất tay, nhìn theo bọn họ đi.
Lúc này, trong hành lang chỉ còn Đổng Học Bân và Trần Oánh hai người, Đổng Học Bân lúc này mới lộ ra nụ cười, Trần Oánh, vậy chúng ta tìm một quán cà phê ngồi?
Trần Oánh một lần, Đi nhà cậu đi.
Nhà tôi? Đổng Học Bân ngẩn ra, nhưng không suy nghĩ nhiều, bạn học cũ mà, đi về nhà nói chuyện phiếm rất bình thường, cũng không phải lần đầu tiên nhận thức, Cũng được.
Trần Oánh nói: Xe tôi ngày hôm nay bảo hành, cậu?
Không sao tôi có xe, xe tôi ở cửa công ty bọn họ, chúng ta đi qua một chút. Đổng Học Bân cũng không hai lời, cùng cô ấy đi ra, vừa đi vừa nói chuyện: Bạn học trước đây của chúng ta hiện tại thế nào? Cô còn liên hệ không? Đại Khải và Trương Lôi bọn họ?
Trần Oánh cười nói: Đại Khải tôi không biết, không liên hệ qua, nhưng Trương Lôi thật ra mấy năm trước có gặp qua một lần, cũng là lúc tôi quay xong bộ phim truyền hình đầu tiên, hắn ở trên TV nhận ra tôi, cũng không biết từ chổ nào tìm được số điện thoại người đại diện của tôi, tôi và chồng tôi còn cùng hắn đi ra ngoài ăn cơm.
Đổng Học Bân nói: Hắn đang làm gì thế?
Cũng là làm công tác máy tính, cụ thể tôi cũng không có hỏi cái gì. Trần Oánh nói.
Đổng Học Bân có chút vui vẻ a, Trương Lôi thời tiểu học có thích cô, trong lớp người nào không biết, lần kia hẹn cô có phải là muốn đuổi theo cô?
Trần Oánh nở nụ cười một chút, Tôi cũng không rõ ràng lắm, bất quá tôi mang theo chồng tôi cùng đi.
Được, vậy tên nhóc Trương Lôi khẳng định tâm đều nát. Tâm sự cái này, Đổng Học Bân cảm thấy rất khoái trá, Còn có ai cô có liên hệ? Tôi là một người cũng không liên lạc, dù sao khi đó không điện thoại di động, sau này muốn hẹn cùng nhau ăn cơm đều không tìm được người.
Trần Oánh nói: Tiểu Bàn cậu còn nhớ rõ chứ?
Tiểu Bàn? À, cái cô bạn không tồi với cô à? Đổng Học Bân có ấn tượng.
Trần Oánh gật gật đầu nói: Tiểu Bàn vẫn có liên hệ với tôi, hiện tại cũng tự mình mở một cửa hàng trang phục.
Đổng Học Bân ồ nói: Vậy cũng không tồi, tiểu Bàn lúc đó không có thu hút như vậy, tôi đều đã quên cô ấy tên là cái gì.
Trần Oánh nhìn nhìn hắn, Vậy cũng là do cậu sống tốt, đám người tiểu học chúng ta, khẳng định là cậu có tiền đồ nhất, mới hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, đều đã là lãnh đạo cấp chính xử, còn là phòng ban thực quyền nặng như vậy, ngươi mới là làm cho người ta hâm mộ, đám người chúng tôi ai có thể so với cậu?
Đổng Học Bân vội nói: Đừng thổi phồng tôi, tôi đây là vận khí tốt chút, tôi còn cảm thấy tôi không bằng đại minh tinh như cô, cô thật tự tại.
Trần Oánh lắc lắc tay, Tự tại cái gì, ài, nghề nào cũng không dễ sống.
Nói nói, hai người cũng đi tới cửa công ty Hoành Nghiệp, Đổng Học Bân nhấn chìa khoá một cái, dưới cái nhìn sửng sờ của Trần Oánh leo lên Land Rover của mình.
Đây là xe cậu?
Ừm, leo lên đi.
Các người có tiền lương cao như thế?
Không phải tiền lương, tôi trúng vé số, cho nên dư dả một chút.
Nhưng xe này. . . Theo tôi được biết phải vài triệu lận?
Lúc tôi mua vé số thì mua nhiều, trúng hơn mười tờ, cho nên. . .
Trần Oánh một trận không nói gì, nhìn một chút, vẫn là khom lưng leo lên vị trí bên cạnh người lái, Cậu lúc này chức quan có, tiền cũng có, ài, thật sự là làm cho hâm mộ.
Được rồi, tôi cũng không tốt như tưởng tượng của cô đâu, giống như cô nói, nghề nào cũng không dễ sống. Đổng Học Bân nói: Chuyện phiền lòng nhiều lắm.
Cũng phải.
Ha ha, vậy đi thôi.
Cậu uống rượu phải không? Nếu không tôi lái cho?
Không có việc gì, tửu lượng của tôi tốt lắm, không xảy ra chuyện này.
Đổng Học Bân lái xe đi về gia thuộc viện của mình, nhưng có thể là trùng hợp, khi đi tới một khúc cua muốn quẹo vào, phát hiện phía trước có trạm kiểm tra rượu, mấy người cảnh sát dừng ở chỗ này, mỗi một chiếc xe đi qua sẽ bị ngăn lại, khiến cho tài xế thổi hơi vào thiết bị.
Trần Oánh vội nói: Nhanh đến lượt tôi!
Cô không phải cũng uống rượu sao? Đổng Học Bân nói.
Tôi uống ít hơn cậu một chút, hơn nữa cậu ở ủy ban kỷ luật trung ương, loại sự tình này dù sao. . . Trần Oánh thật đúng là rất suy nghĩ vì Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân không đáp ứng, Cảnh sát đều nhìn, đổi không được, không có việc gì, tôi uống rượu cũng như không uống, kiểm tra đo lường không được gì.
Trần Oánh vẫn là rất khẩn trương.
Nhưng kết quả lại là, cảnh sát giao thông vừa nhìn xe của Đổng Học Bân, ừm, chủ yếu là sau khi thấy được bảng số xe của hắn và giấy thông hành của đại viện thường ủy kinh thành trên xe vừa được Đổng Học Bân đặt lên, cũng là hơi sửng sờ, ngay cả cản cũng không có cản xe của bọn họ, trực tiếp cho đi.
Một người cảnh sát giao thông sau khi nhìn thoáng qua bọn họ, còn cúi chào một chút.
Đổng Học Bân hạ cửa sổ xe một ít, gật đầu với bọn họ, Cảm ơn. Nâng cửa sổ xe, lúc này mới đem xe đi.
Phía sau còn có chủ xe oán giận, hô dựa vào cái gì xe của bọn họ là có thể không cần kiểm tra liền đi qua, bắt bọn họ phải xếp hàng cả đám.
Cảnh sát giao thông không nói gì, trong lòng nói ông nếu có thể kiếm được bảng số xe 6666 đầu kinh thành và giấy thông hành của gia thuộc viện thường ủy, bọn họ cũng sẽ không cản ông, những cảnh sát giao thông này suốt ngày đi trên đường cũng là làm những cái này, cái xe gì, cái bảng số gì, cái giấy thông hành gì, tất cả mọi người đều rất rõ ràng, liếc mắt là có thể nhìn ra, thật ra người trong xe như thế cho dù là ngăn cản, cho dù là kiểm tra trong máu trong hơi thở có rượu, bọn họ cũng xử lý không tốt, càng không có biện pháp xử lý, bởi vì vừa nhìn xe chỉ biết người ở bên trong địa vị không tầm thường, cho nên thẳng thắn trực tiếp cho đi.
Land Rover tiếp tục đi phía trước.
Trần Oánh thấy thế, càng nhìn thoáng qua Đổng Học Bân, biết bạn học cũ của mình đã xưa đâu bằng nay. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
/2031
|